Chương 1: Việt Nam Yêu Dấu – Ta Về Rồi Đây!
Ads Ngoại ô thành phố Tokyo, Nhật Bản Trong một căn biệt thư tựa toà lâu đài mang phong cách châu Âu, hai cô gái mang vẻ đẹp của những thiên sứ đang ngồi đối diện với hai cặp vợ chồng trung niên mang phong thái sang trọng, nũng nịu nói:
- Papa…con muốn về Việt Nam! – Nó làm nũng.
- Tại sao? – Ba nó nhíu mày hỏi.- Con muốn về đó thử một lần, dù sao đó cũng là quê hương của con. Con muốn về thăm một lần cho biết. – Nó cố gắng thuyết phục.
- Đúng đấy ạ. Pama cho tụi con đi nha! Con người ta dù sao cũng phải biết mặt mũi quê hương của mình thế nào chứ? – Bảo Vi ngồi cạnh nó cũng ra sức nài nỉ.- Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm lắm! – Ba Vi nói- Tụi con sẽ không sao đâu mà…Pama đừng lo.
– Nó trả lời.- Haizz…ta không nói về vấn đề an toàn của hai đứa. Ý ta là những người gặp hai đứa sẽ nguy hiểm mất. – Ba Vi nói bằng giọng lo lắng.- Papa… – Nó và Vi đồng thanh.- Haha… – Bốn người lớn cùng cười.- Thôi…tụi bây muốn làm gì thì làm. Lớn hết rồi, ta cũng không muốn ngăn cản hai đứa làm chi, chỉ sợ hai đứa quậy phá làm xấu mặt ta thôi. – Ba nó nói.
- Con hứa không quậy phá gì mà! – Nó nhìn ba nó bằng đôi mắt long lanh.- Papa… – Vi làm theo nó.- Rồi rồi…ta bó tay. Muốn đi thì lên soạn đồ đi. Sáng mai 7g hai đứa có thể bay sang đó. – Ba Vi chịu thua hai cô con gái. (nó là con nuôi của ba Vi còn Vi thì cũng ngược lại nên hai đứa nó có thể xem nhau như chị em)- Yeahh…
- Hai đứa nhãy cẫng lên vui mừng.- Nhưng ta sẽ tìm trường để các con học. – Mẹ nó nói.- Hả? Con có nghe nhầm không vậy? Mama đang nói gì thế? – Nó mặt mày méo xệch.- Hai đứa phải đi học. Chứ ngồi không quậy phá thì chắc chết ta! – Mẹ Vi nói.- Mama… – Hai đứa nó nhìn hai người mẹ bằng ánh mắt tội nghiệp.- Không bàn cãi. Nếu không thì khỏi đi! – Ba Vi chen vào.- Cũng được…Vậy tụi con ở đâu? – Nó hỏi.- Tuỳ hai đứa thôi. Hai đứa sao không đi kiếm hai thằng anh trai của tụi bây mà ở chung, không muốn thì ta sẽ cho hai đứa sống riêng. – Ba nó nói.
- Thật ạ? Vậy thì thôi…con muốn ở riêng cơ! – Vi nói. Trong đầu hai đứa đang cùng chung một suy nghĩ: “Ở chung với hai ổng có nước mà ở nhà chết già chứ đâu được đi chơi. Thôi…ở riêng cho sướng cái thân!”- Ok…Hai đứa cứ ở căn biệt thự 68 đường xx đi. Mở cửa bằng hai cái thẻ từ này. Ta sẽ cài dấu vân tay cả hai vào để chống trộm. – Ba nó nói rồi chìa ra hai cái thẻ.- Ôi…yêu papa nhất cơ! – Cả hai nhận lấy cái thẻ rồi nhảy nhổm lên ôm hôn ông.
- Được rồi…hai cô tiểu quỉ của tôi ơi. Lên chuẩn bị đồ rồi ngủ sớm đi. Kẻo không sáng mai dậy không nổi thì đừng có nghĩ tới chuyện đi đâu nữa. – Mẹ nó nói.- Haizz…16 tuổi đầu rồi mà cứ thế… – Mẹ Vi lắc đầu chán nản với hai đứa.- Thôi…pama ngủ ngon…tụi con lên phòng!
– Nó với Vi chạy vọt lên lầu.Tối đó, cả hai hỉ hửng đến mức ngủ muộn luôn.6g, phòng nó“Cạch”Cửa phòng nó mở ra và Vi bước vào, cô nàng nhìn nó khẽ lắc đầu ngán ngẩm. Ngủ gì mà say tới mức đồng hồ reo inh ỏi nãy giờ không hay biết chứ? Nhỏ nhẹ nhàng tắt cái đồng hồ rồi quay sang nó, cố gắng đánh thức:- Dậy…dậy…trễ rồi…không dậy là khỏi về Việt Nam đó!- … – Không thấy nó trả lời.- Kiwasato…An An…Bảo An…
- Nhỏ cố gắng gọi nó mặc dù kêu tên nào nó cũng chẳng thèm trả lời chứ đừng nói là ngóc đầu dậy.- Haizz…Amen…cái này là mày bắt tao đấy! – Nhỏ thở dài nhìn nó đầy nham hiểm.- Áaaaaaaaaa…ui…cái gì vậy?
– Nó giật mình bật dậy nhảy tưng tưng khi thấy dọc sống lưng lạnh toát đến mức kinh hãi.Từ trong áo nó, vài viên nước đá rơi xuống sàn nhà. Nó cảm thấy ổn hơn thì dừng nhảy rồi liếc nhìn xung quanh phòng. Nó trợn mắt lên nhìn Vi khi nhỏ đứng cười như điên:
- Hahaha…vui…vui quá…Hahaha…- Mày…mày dám… – Nó trừng trừng mắt.- Sao nào? Ai biểu không chịu dậy? Trễ rồi. Hay là mày muốn ở Nhật, không về Việt Nam nữa? – Nhỏ nhìn nó.- Về chứ…chờ tao 5 phút! – Nó phóng vào nhà vệ sinh làm VSCN và thay đồ.Vi khi thấy nó chịu dậy rồi thì cũng xuống nhà ngồi xem…tom and jerry để chờ nó. Lát sau, nó xách cái vali đi xuống nhà và bắt gặp cảnh tượng con bạn ngồi ung dung xem TV. Nó nhăn mặt tỏ rõ vẻ khó chịu nhưng cũng chẳng thể làm được gì Vi bởi ai biểu nó dậy muộn làm gì?Nó kéo Vi tới sân bay làm thủ tục và nhanh chóng lên máy bay ổn định chỗ ngồi vì nếu tiếp tục đứng thì chắc nó “chết cháy” mất. Với cái ánh nhìn hình trái tim của mấy chàng trai cộng thêm mấy cái tia lửa điện của tụi con gái chiếu vào thì cỡ nào lại chẳng cháy? Cho dù nó có cao tay hay học khinh công cũng chưa chắc toàn mạng.
Nó mặc áo lệch vai lửng màu vàng làm lộ ra nguyên vòng hai thon gọn cùng nước da trắng như sữa của mình cùng với quần sóoc ngắn khoe đôi chân dài thẳng tắp như người mẫu. Chân mang đôi bốt da gót cao 1 tấc ngắn tới ngang cổ chân màu đen, tóc để buông xoã tự nhiên trong vô cùng cá tính. Cộng thêm cái mắt kính to bản màu đen khiến nó càng thêm sức hút. Đúng là hotgirl.Vi thì khác.
Nhỏ mặc một cái đầm cúp ngực màu đỏ có phần chân váy xoè ra cộng thêm đôi giày cao gót màu đen bóng làm chiều cao nhỏ được nâng lên rõ ràng. Gương mặt Vi cũng bị che đi hơn nửa bởi cái kính mát to bự. Cả hai cùng nhau kéo vali vào sân bay.… Suốt chuyến bay, nó và Vi ngủ chẳng biết trời trăng gì hết. Mãi tới lúc hạ cánh thì hai cô nàng mới mơ màng tỉnh dậy. Chương 2: Đụng Mặt
Ads Xuống náy bay, tụi nó bắt taxi về căn biệt thự của ba nó cho rồi cất hành lí và ra khỏi nhà. Nó hỏi Vi:- Muốn đi đâu nào?- Ừm…tới trung tâm thương mại hưởng máy lạnh đi?
- Ừ…được đó. Trời nóng quá à! – Nó nhăn mặt.Nó lấy từ trong gara của biệt thự một chiếc mui trần màu đen mới tinh để dạo phố cùng nhỏ. Chiếc xe dừng lại khi tới trung tâm thương mại bậc nhất
- Style – thuộc gia đình của Vi.——————–Kiwasato Bảo Thiên (18t): Anh trai nó, là người vô cùng đẹp trai với mái tóc màu hạt dẻ và khuôn mặt lãng tử, một người khá dịu dàng và ấm áp. Rất thương nó và nó cũng vậy nhưng anh nó thường xuyên không cho nó đi chơi nhiều vì sợ nguy hiểm (không biết ai bị nguy hiểm à! Ặc…ặc…). Rất giỏi võ nhưng không tham gia bất cứ bang nhóm nào vì không thích, tuy nhiên cũng là một người có máu mặt và được gọi với cái tên “Kiwasato killer”.
Chiều cao: 1m88, chỉ số IQ: 300/300.Trương Khánh Minh (18t): Anh trai của Vi, có thể ví như một chàng hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra, sở hữu một nụ cười rất đẹp làm nhiều em điêu đứng. Phó bang Monster, thành thạo rất nhiều thế võ, là một người tài giỏi, thường được gọi với cái tên “David monster”. Chiều cao: 1m89, chỉ số IQ: 294/300,Hoàng Trí Đăng (18t): Bạn của Minh và Thiên, hắn là tên thay bồ như thay áo, cứ thấy em nào ngon ngon là quen, được vài hôm thì bỏ.
Chỉ xem con gái như một trò chơi tiêu khiển nhưng chưa bao giờ điêu đứng trước nhan sắc của em nào (để rồi coi khi găp nó có đơ không thì biết!!!). Là thiếu gia tập đoàn chứng khoán bậc nhất thế giới. Bang chủ Monster, vô cùng giỏi võ, nghe đến cái tên “Crayon evil” là ai cũng sợ chết khiếp.
Chiều cao: 1m87, chỉ số IQ: 299/300.Nguyễn Hoàng Anh Khánh (18t): Là “Dark of Kun” – Phó ban Monster cũng như là bạn của ba người kia. Là người đào hoa, thích lăng nhăng và chưa bao giờ phải lòng ai (kaka…cái tính này để rồi coi chị Vi nhà ta xử anh thế nào!!! :D). Gia thế là con của một tập đoàn viễn thông thứ 5 thế giới.
Chiều cao: 1m88, chỉ số IQ: 293/300.——————–Lúc bước vào, cả hai nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý và được bàn tán sôi nổi. Nó chẳng để tâm tới những lời nói xung quanh mà vẫn thản nhiên như không trong khi Vi thì liên tục đáp trả bằng những nụ cười đẹp mê hồn. Đối với nó, cảnh tượng này quá quen rồi. (kiêu!!!)Nó với Vi đi tới lầu hai thì hai đứa bắt đầu có chiều hướng cãi nhau:- Đi mua sắm trước cái đã!
– Nó nói.- Không…ăn trước cơ! – Vi không chịu thua.- Mua sắm!- Ăn!- Mua sắm!- Ăn!- Hừ…thế thì đi ăn đi. Tao đi mua sắm. Lát gặp ở đây!
– Nó không muốn tranh cãi nữa nên cả hai chia nhau đi hai hướng.Nó lượn hết shop này đến shop khác, mua không biết bao nhiêu là đồ. Bất chợt, nó dừng lại trước shop trang sức. Nó chăm chú nhìn cái nhẫn có hoa văn tinh xảo bên trong lớp kính. Trên chiếc nhẫn có đính vài viện ruby và vài viên kim cương đen nên cái giá cũng chẳng phải rẻ.Nó nhìn chị bán hàng rồi yêu cầu:- Chị cho tôi xem cái nhẫn kia được không? – Một giọng nam khác vang lên cùng nó.- Ơ…
- Nó và hắn quay sang nhìn nhau.- … – Hắn chết sững trước nhan sắc của nó. (Chuyện! Đẹp khỏi chê mà)- Anh đẹp trai gì ơi? Anh có thể nhường em cái nhẫn ấy không? – Nó biết là hắn đã chết mê chết mệt cái sắc đẹp của mình nên được nước sử dụng mĩ nhân kế luôn.- À…ờ…em cứ lấy đi! – Hắn chấp nhận ngay để lấy điểm trong mắt nó.
- Cảm ơn! Chị ơi…lấy em cái nhẫn ấy. – Nó nói với chị nhân viên.- Ừ. – Chị nhân viên gật đầu mỉm cưởi rồi lấy chiếc nhẫn bỏ vào hộp cho nó.- Của quí khách. – Chị nhân viên đưa cho nó cái túi sau khi thanh toán xong.
Đang hả hê vì đã dành được chiếc nhẫn một cách ngoạn mục mà không cần tốn một chút sức lực nào thì hắn lên tiếng cắt ngang dòng cảm hứng của nó:
- Người đẹp cho anh một cơ hội để đi chơi cùng được chứ? – Hắn bắt đầu sử dụng nhan sắc đối với nó nhưng trái với những gì hắn mong đợi, nó từ nhỏ đã miễn nhiễm với trai đẹp vì các vệ tinh xung quanh nó đâu ít những người đẹp trai.- Không! – Mặt nó lạnh tanh như tiền rồi bước đi luôn để cho hắn một bộ mặt không thể nào quê hơn được nữa với thái độ thay đổi tới 3600 của nó.
Còn về phía Bảo Vi thì nhỏ sau khi sử lí xong một phần gà rán muốn gấp ba bốn lần người thường thì bước vào một quán café.
- Lấy tôi một ly café đen nguyên chất ít đường. – Nhỏ nhẹ nhàng nói với người đang pha café.- Vâng…cô đứng chờ tôi một chút.
– Tên nhân viên đó đáp.- Ừm… – Nhỏ ậm ừ đứng chờ.- Của cô đây. – Tên nhân viên đưa nhỏ tận tay ly café.- Cảm ơn… – Nhỏ mỉm cưởi quay lưng lại bước đi nhưng vừa được vài bước thì…“Bịch”- Oái… – Một tiếng hét phát ra.Bảo Vi do mới quay người lại dợm bước được đôi ba bước thì đụng phải một người khác. Kết quả là hai người cùng té và trên áo tên đó hưởng luôn nguyên ly café mới mua của nhỏ. Tên đó sau khi bị đổ café lên người thì hét lên làm nhỏ giật mình nhìn lại. Với cái chỉ số IQ ngất ngưỡng như nhỏ cũng đủ hiểu chuyện gì vừa xảy ra là sắp tới sẽ có chuyện gì.
Vi loay hoay rối rít không biết làm thế nào:- Tôi…tôi xin lỗi…tôi không cố ý…anh có sao không? Tôi thành thật xin lỗi. Anh có ổn không? – Nhỏ loạn xì ngầu.- Haiz…cô đi đứng cái kiểu gì thể hả? Mắt cô để ở đâu vậy? Đui à? – Tên đó càu nhàu gắt lên.- Anh… – Nhỏ trợn mắt nhìn.- Tôi sao? Giờ cô tính thế nào? – Tên đó tỏ vẻ bực bội.- Thế anh muốn thể nào?
– Nhỏ cố gắng bình tĩnh.- Bồi thường! – Tên đó dửng dưng đáp.- Cái gì á? Anh mơ à? Não có vấn đề hay thần kinh bị chập mạch thế hả? Không đời nào tôi lại đi bồi thường cho anh. Còn vấn đề mắt của tôi thì cho anh xem lại!
Anh cũng bị đui à mà còn hỏi mắt tôi để đâu? Bộ không thấy sao còn hỏi? Anh đi cũng không thèm tránh đường cho tôi ở đó mà quát mắng này nọ! Anh tưởng mình là ai? – Bảo Vỉ bực tức xả một tràng làm tên đó ngớ người.- Cô… – Tên đó cứng họng.Từ xa xa có hai người bước tới. Một nam một nữ. Đứa con gái đi cạnh tên con trai phải nói là chỗ cần che không che, hở không hở. Nói chung ăn mặc cực kì thiếu vải trầm trọng. Bảo Vi liếc xéo nhỏ đó một cái với ý nghĩ trong đầu: “Chướng cả mắt!”
Còn quay sang tên con trai thì…nhỏ đơ luôn! Nhận thấy hai người đó đi về phía mình…nhỏ quay mặt đi, cốt là để tên con trai đang bước tới không thấy mình.Hai người đó dừng lại bên cạnh tên vừa gây sự với nhỏ, tên con trai hỏi:
- Chuyện gì vậy?- Hừ…cái con nhỏ thối tha này làm đổ café lên người tao rồi không chịu bồi thường…đúng là cái đồ thiếu tự trọng! – Tên đó nói nhỏ làm Bảo Vi trừng trừng mắt quay lại mắng, quên luôn mình đang trốn ai.- Anh vừa phải thôi nhá! Bản tiêu thư đây hạ mình xin lỗi anh là phước đức mười hai đời nhà anh rồi đó! Đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu như thế! Tôi không nhịn anh đâu! – Bải Vi tức tối quát.- Vi???
– Tên kia chứng kiến nãy giờ thì nheo mắt hỏi.- Á…chết mẹ rồi… – Vỉ đưa mắt sang người vừa gọi mình thì mới phát hiện mình bị hớ rồi. Ôi trời ơi! Công sức lặng lẽ chuồn qua đâ không để hai ông anh biết thế công toi!- Vi…sao lại ở đây? – Tên con trai đó hỏi tiếp.
- Á…à…anh Minh yêu quý của em… – Nhỏ nói với giọng ngọt ngào kinh khủng làm tên kia giật cả mình với thái độ quay ngoắt 3600 của nhỏ.- Ôhô…anh đâu đề cập tới vấn đề yêu hay ghét? Anh chỉ muốn hỏi sao em lại ở đây? – Minh cưởi giả lã rồi nhìn cô em mình.- À…thật ra thì… – Nhỏ ấp a ấp úng vì nếu nói ra thì về nhà sẽ bị nó chém chết còn giờ mà không khai thì bị anh phanh thây ngay tại chỗ. Đường nào cũng gặp Diêm Vương sớm.- Bảo Vi…
- Minh nghiêm giọng lại.- Thật ra…pama cho em sang đây! – Nhỏ nói lí nhí.- Cái gì? Pama cho mày sang đây à? Có nhầm không? – Minh nhíu mày nghi ngờ.- Anh không tin thì gọi về hỏi pama mà kiểm chứng. Em tuyệt đối không nói sai sự thật! – Nhỏ hung hồn.- Hừ…thôi bỏ đi! Cứ coi anh mày tin mày một lần. Mày qua đây thì chắc con tiểu quỉ kia cũng sang đúng chứ? – Minh nhíu mày nghi ngại.- Vâng! – Nhỏ gật đầu lia lịa.- Ôi…cái tháng năm huy hoàng của tôi ơi! – Minh ôm đầu kêu than.- Hừ…than với chả vãn suốt ngày! – Nhỏ hừ mạnh một tiếng.
- Con kia! Mày câm miêng lại giùm anh mày một cái! Mày có tin tao gọi điện kêu pama vác mày về ngay không? – Minh trừng trừng mắt.- Anh dám? Em chưa méc pama anh sang đây cặp với mấy con nhỏ chân dài là may phước lắm rồi. Còn hù em hả? – Nhỏ vặn ngược lại.- Thôi thôi cô ơi…cho tôi xin! Tôi không dám! – Minh vác cái bộ mặt thất bại.- Hừ…may cho anh đó. Còn tên này là bạn anh hả? – Nhỏ hất mặt sang tên kia.- Phải! Nó là Khánh. Bạn anh!
– Minh trả lời.- Thế hai người tự giải quyết nhá. Em đi. – Nhỏ đứng dậy, phủi quần áo rồi quay lưng đi.- Này…giải quyết chuyện gì thế? – Anh nhỏ hỏi với theo.- À…chuyện café trên áo hắn ta ấy mà. Em xin lỗi rồi nhưng hắn không chịu. Anh giải quyết đi. Em về nhá! – Nhỏ quay lại trả lời rồi chạy biến đi.
Nó và Vi gặp lại nhau tại chỗ cả hai hẹn lúc đầu rồi cùng nhau quay trở về căn biệt thự. Buổi chiều hôm nay thế là đủ. Nó về phòng rồi đi tắm một cái cho mát mẻ. Nó ngâm mình trong bồn nước hơn nửa tiếng đồng hồ rồi mới chịu bước ra. Quanh người quấn một cái khăn bông lớn, dài tới ngang đùi, nó bước về phía giường và cầm lấy chiếc điện thoại đang reo inh ỏi mà nghe máy:“Dạ…” “An đó hả con? Mama nè! Ăn uống gì hết chưa?”
– Là going mẹ nó.“Dạ rồi ạ! Mẹ gọi kiếm con có chi không?” – Nói trả lời.“Ta nhớ hai đứa nên mới gọi hỏi thăm thôi. Bảo Vi thế nào? Khoẻ cả chứ?”“Vâng! Vẫn khoẻ ạ…”
– Nó trả lời mà lưỡi lè ra.“Hừ…nói chuyện với con mất cả hứng.” – Mẹ nó nói với giọng hờn dỗi.“Thế thôi ạ. Mama không có hứng nữa thì con cúp đây!”“Ấy khoan…hừ…cô đấy nhá! Chỉ
Đến trang: