*****
Cả đêm hôm đó nó về trằn trọc, trong đầu chỉ nghĩ tới những chuyện xảy ra buổi chiều ^^, nghĩ về bó hoa và bé. Nó nhảy vào buzz thằng bạn trên yahoo hỏi han này nọ, thằng bạn bảo nó cả nghĩ quá, không biết ai tặng thì bé chẳng nghĩ gì đâu. Kiếm cách gì mà ngủ đi, đếm…lông chân chẳng hạn.
Tuy thế nhưng nó vẫn chẳng hết bồn chồn, trong người lúc nào cũng như bị bão hòa nồng độ cafein quá khích, cực kì nôn nao và nhiều cảm xúc. Nó mong đến sáng mai quá mà không ngủ được, mong được gặp bé, mong được nhìn trộm biểu hiện của bé. Thèm muốn một kết quả tươi đẹp từ bó hoa. Thế là nó nằm chờ, nằm chờ mãi tới sáng như một kẻ si tình thực sự…
Sáng hôm sau, là sáng đi học sớm nhất trong cuộc đời sinh viên của nó. Từ tinh mơ mặc dù trời lạnh như cắt, mọi hôm còn lâu mới lôi được nó ra khỏi giường, đồng hồ thì đập báo thức vài chục lần ^^. Mặt hớt ha hớt hải, quần áo xộc xệch là cái thứ cả lớp nhìn thấy khi nó tới. Còn hôm nay nó tự tin có thời gian chỉnh đốn áo quần cho chỉnh tề, mọi thứ phải ngon lành rồi mới đi. Trường vắng hoe, bảo vệ nhìn nó như một thằng hâm dậy sớm quá đỗi. Cả bãi xe to đùng có mỗi xe nó, trường hun hút kéo gió, lá bay toán loạn. Nó vòng qua sảnh chính đầy gió bất giác nghĩ ngợi “giá như có bé ở đây thì ấm áp nhỉ?”. Rồi ngượng ngùng vì mình nghĩ bậy nghĩ bạ, nó cười- điệu cười của một thằng con trai mới lần đầu để ý người khác.
Cuối cùng bé cũng đến, trước giờ vào học tầm dăm phút. Bé vừa xuất hiện tay nó đã đan cả vào nhau, có tật giật mình mà ^^. Rồi len lén đưa mắt xem từng cử chỉ của bé như sợ bị bắt gặp, bốn mắt nhìn nhau nó sẽ chết, chết trong cái nhìn long lanh xinh đẹp ấy và không bao giờ thoát ra được. Ở kế trên hai bàn bé ngồi với con bạn, cười rồi nói rồi lại cười, trong đầu nó đang nghĩ tới cảnh bó hoa bị mang ra giễu cợt, bị đem ra mổ xẻ phân tích suy đoán này nọ… Cứ nhìn lên bàn trên là nó gặp cái ảo ảnh ấy, kể cả lúc bé không nói gì…
Thằng bạn biết nó đang chờ cái gì. “Muốn biết kết quả từ bó hoa hả? Hỏi con bạn thân nó đi!”, “thật à?” mặt nó ngạc nhiên. “Đấy là cánh cổng duy nhất, không có lựa chọn thứ hai đâu, hơn nữa còn đánh tiếng là mày thích em được nữa, mà nếu thương thuyết đủ giỏi thì mày còn có tay trong, một mình tao không gánh hết được” thằng bạn giải thích. Nó tán đồng trong khâm phục “mình phải thử rồi”…^^
Người đời có câu “luôn cho nóng”- nó có câu “luôn kẻo nguội”. Chắc là giống nhau nhưng cách nghĩ của nó biểu cảm hơn. Để diễn tả cái lý thuyết ấy nó bắt tay vào ngay, đầu tiên là mở yahoo lên mò mẫm, xem có cái nick của con bạn thân bé đã thêm vào hồi đầu năm không. Rồi dò la, nó không giỏi văn, không giỏi uốn éo với từ ngữ nên chẳng biết nói thế nào. Đành bộp chộp có gì nói nấy, kể tuốt từ đầu đến cuối, vừa kể vừa run run gõ phím, tiếng lách cách đều đặn như nhịp tim nó, rồi ngồi thần mặt đợi bên kia trả lời… ^^
Y đang trả lời…
Không có tín hiệu gì…
Y đang trả lời…
Cái dòng thông báo ấy cứ hiện lên đều đặn ở màn hình, rõ ràng cô ấy vừa viết gì đó mà lại xóa đi- viết lại, nhiều lần quá làm nó càng hồi hộp…sợ hãi nữa, nó sợ sự thật đặt sai người rồi đổ bể cả, sợ mọi việc sắp chấm dứt, sợ nhiều thứ vô hình… cảm giác miên man ấy đè nặng, thật sự rất khổ tâm.
- Ra là bó hoa đấy của ấy… bên kia trả lời.
- Ừ, là của tớ… Nó đáp.
- Sao không viết thiệp có tên?
- Tớ sợ cô ấy biết. sợ cô ấy ngại.
- Ra là đơn phương.
- Ừ, chắc thế rồi…nó lập cập.
- Cô ấy vẫn không biết bó hoa của ai đâu, không đặt nghi vấn vào ai cả, chỉ khen đẹp và người mua hoa khéo chọn thôi. Cũng bất ngờ nữa, nói chung là vui.
Mặt nó đỏ bừng vì vừa biết nó đã khiến bé vui ^^, không phải ngượng mà vì hạnh phúc, một hạnh phúc đơn phương với người nó thích.
- Hi, vui quá, biết bạn ấy thích là được rồi. nó đưa ra cái icon đỏ ngượng mặt.
- Lén lút thế, tấn công mạnh dạn lên, tớ sẽ giúp.
Nó mừng quá, có tay trong rồi, mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
- Cám ơn ấy, tốt quá.
- Hai người yêu được nhau nhớ mời đám cưới nghen!
Nó quýnh quàng trả lời rồi lại ôm niềm thích thú nho nhỏ với từ “cưới”
Rõ là si tình thật rồi… ^^
*****
Kì đồ án tới, công việc vẽ vời lại bộn bề. Nó vẫn được bé chọn mặt gửi vàng nhờ vả, bé vẽ đồng hồ thì đẹp, mà vẽ nhà thì xấu kinh. Nó nhìn công trình của bé được thiết kế nhăn nhó, đau đớn như tranh đả kích dài kì trên họa báo mà chán đời. Mỗi lần xem bé làm nhà, nó chỉ có nước sụp xuống vái như vái bành tổ “trời ơi! Nhà như này sau sụt lún, đổ nứt, thấm mục tùm lum thì tiền đền gấp mấy vạn tiền vẽ”, nhiều lúc chê quá đà bé bực mình bỏ bút “không thích nghề này! Vẽ chỉ được thế thôi!”. “Không thích sao thi?” “nhiều lí do! Không nói được, điểm kém kệ!” bé gằn. Nó cuống “người đâu hay dỗi thế! Đùa chút thôi mà”, “đùa gì ác miệng! ghét mặt!”. Nó sợ quá, đành ngồi nặn óc thiết kế cả đôi, chỉ giao cho bé những phần vẽ bằng thước, nhìn bé bị điểm kém thì nó không đành, coi như là cực chẳng đã vậy.
Phần việc bé ít, nhiều khi xong hết mà phần của nó vẫn còn. Bé buông đồ ngồi ra xem nó vẽ tỉ mẩn bằng bút kĩ thuật ^^. Nhiều khi ngồi sát quá mùi quần áo, mùi tóc quyện hết vào không khí khiến nó mất hết cả tinh thần, cố lắm tay mới không run lên điên loạn, đầu lẩm nhẩm “yên nào! Yên nào!”. Bé đưa tay chỉ trỏ vào bài hỏi lung tung chỗ này chỗ kia, nó quay ra trả lời thế là bốn mắt gặp nhau- chết đứng! Vài giây sau hai người mới hoàn hồn trở về tình trạng ban đầu ^^. Chắc bé ngượng, bỏ nó ra ban công đứng với mấy lồng chim, cái dáng nhỏ nhỏ vận đồ ngủ mèo kitty sao dễ thương thế, nó ngừng vẽ ngắm mãi không thôi. Bất giác quay lại như tránh bị phát hiện, nó gục đầu nhanh lẹ giả đò như đang đồ nét, ngoan đạo như con chiên của chúa.
Còn ba ngày nữa là phải nộp công trình rồi, nó đành thức đêm để vẽ. Gì chứ thức với sinh viên trường này thì như cơm bữa, bỏ là nhớ, quên là thương, một năm xài nhiều lần, không xài là trái đạo. Nó không qua nhà bé nữa mà ở tiệt nhà vẽ luôn cho đỡ mất thời gian di chuyển, bé kêu để bé qua vẽ cùng. Nó ngăn “không được! con gái đâu có như thế được! mang tiếng đó, để tớ tự làm được rồi, kiểu gì cũng kịp bài mà! ^^” thế rồi thức đêm thức hôm bỏ cả ăn ngồi vẽ, “ăn giờ ba bữa, mỗi bữa mất ba chục phút vị chi là một tiếng rưỡi, vẽ được bao nhiêu là thứ! Thôi cố!”. Đến trưa hôm sau thì nó như mất hồn, mắt toàn thấy thước kẻ với màu mè. Bé buzz nó hỏi ra sao rồi, ăn uống gì chưa? Mệt mỏi vô thức nó trả lời “chưa”. Bé kêu trời bảo nó mất trí à! Bài thôi có gì đâu mà cố thế! Được chút điểm thì hỏng người có đáng không? Rồi bất thình lình out nick. Nó không biết gì lại quay ra vẽ tiếp, chừng dăm chục phút sau có tiếng gõ cửa. Nó lật đật chạy ra, trời ạ bé mang cơm đến. Nó giật mình đóng cửa bảo chờ chút rồi vô vơ hết những thứ bừa bộn tống vào tủ quần áo đoạn mới mở cửa cho bé vào.
Phải thuyết phục mãi nó mới chịu ngồi ăn cơm rồi chỉ trỏ hướng dẫn bé làm từ… trên cao. Hai người ngồi mãi tới đêm nó mới nhớ ra là sao bé không về. Bé phân bua còn chưa đến hai ngày, thôi vẽ luôn qua đêm, lượng
công việc lớn quá sao để nó làm một mình được. Thế là đành tặc lưỡi chấp nhận không cãi. Đến ba giờ sáng thì bé bắt đầu gật gù như gõ kiến mổ sâu, con gái mà, khổ thân quá không chịu được thức nhiều như nó. Đành bảo đi ngủ một chút đi tí nữa tớ gọi dậy vẽ tiếp ^^. Bé bắt nó ngoắc tay là chỉ ngủ một tiếng rồi gọi dây, xong thiếp đi. Trông ngủ hiền lành dễ thương như con mèo vậy đó. Tóc mái xõa xuống khiến mắt giật giật có vẻ khó chịu, nó thấy thế liền đánh bạo đưa tay gạt tóc ra ^^. Gọi là đánh bạo thôi chứ nó cũng phải đấu tranh tinh thần nhiều lắm mới dám làm, một hành động có vẻ nhỏ nhưng với những thằng nhát gái như vậy, đụng vào nâng niu như kim cương cả nghìn năm ấy.
Hết thời hạn một giờ rồi, nó tính làm theo giao kèo. Nhưng nhìn lên thì sao? Nó bất giác cười nhẹ vì nhìn mặt bé ngủ ngố quá, đáng yêu nhưng ngố! Ai lỡ đánh thức được cơ chứ? Để rồi khuôn mặt ấy quầng thâm hết như nó à? Không đời nào đâu! ^^ Thế là nó phá giao kèo để bé ngủ tận đến sáng hôm sau. Kệ muốn mắng mỏ thế nào lúc dậy cũng được, nó chấp nhận hết ^^.
Hẳn nhiên là sáng hôm sau có người nổi trận lôi đình. Nó đấu dịu, tớ làm thế thì bù tớ cái gì thay vào cũng được, không phải cắn rứt đâu. Bé mới dừng lại hẹn nó ngày kế hạn nộp bài mời nó đi xem phim, ăn tối bù công. Trời ạ! Thế thì nó vẽ cả năm bài nữa cũng được ấy chứ! ^^
*****
Bài nộp đúng hạn, may quá. Bé nhớ dai, lôi nó đi bằng được ^^. Lần đầu đi chơi riêng với một đứa con gái nó hồi hộp lắm, bước ra bước vào căn phòng chục mét vuông cả buổi như ma làm. Tính nó mọi hôm thì bộp chộp, nhưng giờ sao bỗng cẩn thận lạ ^^. Chủ yếu đi lại nghĩ ngợi liệt kê ra coi phải mang những thứ gì đi cho chu đáo. Rồi đặt ra đủ các trường hợp để ứng xử nữa, loạn hết cả đầu. Nhưng xen kẽ đó là niềm vui, niềm vui mà nó chưa gặp bao giờ.
Bữa đó nó và bé xem phim “500 days of summer”, bé bảo phim này có anh kiến trúc sư cũng ngố và vẽ đẹp y như nó vậy ^^. Vế vẽ đẹp thì nó thích, còn vế kia thì nó la. Bé kêu không ngố là gì! Ngố đến buồn cười ^^. Nó bảo ngố thì người chơi cùng cũng ngố! bé cãi ngố dễ thương nó mới chịu. Phim rất hay và lãng mạn, đôi chút có vài cảnh nóng. Bé bưng tay che mặt, còn nó kêu đầu độc nó coi phim 18+ làm bé đỏ hết cả mặt. Được nửa phim mệt quá hay sao bé ngả vô vai nó, nó hâm quá thốt lên “ơ!”. Bé nói xem ngả xem nghiêng vậy mới thoải mái, cho mượn đỡ chút tí đừng tính tiền ^^. Nó cười rồi ngồi im, cứng nhắc tới nỗi đứng dậy ra về xương sống kêu đến “cắc!”, may là chỉ nó biết mà thôi.
Mọi thứ cứ diễn ra tươi đẹp như thế, nó cảm thấy dường như bé sắp thuộc về nó rồi. Chỉ còn một chút, một chút nữa thôi. Mọi chuyện diễn ra thuận buồm xuôi gió hơn nó tưởng nhiều, thằng bạn chỉ khéo lo thôi.
“Tỏ tình đi! Đèn chắc là xanh lét rồi!” thằng bạn giục.
- Tỏ thế nào? Nó ngơ ngác hỏi.
- Lôi em đi đâu đó kín, nói tớ yêu ấy! à không anh yêu em, hôn rồi kết thúc trong hạnh phúc, chấm hết! kịch bản đấy- làm đi.
- Có khi phải thế thật! Lâu quá rồi.
Nó nghĩ cách để thực hiện điều lãng mạn ấy.
Nhưng đời đâu ai biết được chữ ngờ…
*****
Buổi tối cái hôm định mệnh ấy, nó đã sẵn sàng đề nghị cho một buổi hẹn hò tỏ tình, chỉ đợi yahoo bên kia sáng đèn là chat thôi. Bé onl muộn, nó cũng vào trêu đùa như mọi ngày để cả hai cùng cười ^^. Nó đã gõ xong dòng hẹn hò chuẩn bị enter để gửi thôi, thì một dòng chữ hiện lên trước đến từ cửa sở chat bên kia.
- Tớ hỏi ấy một chuyện được không?
Nó hồi hộp, tiện tay xóa luôn cái dòng nó đã chuẩn bị.
- Ừ! Chuyện gì thế?
- Ấy là người con trai duy nhất trong lớp tớ chơi thân, đây là chuyện ít người biết, tớ muốn hỏi ý kiến của ấy, vì tớ chẳng hỏi được ai là con trai cả…
- Ừ! Cứ hỏi đi, biết gì tớ sẽ nói hết.
- Chuyện có liên quan tới anh L lớp mình đó.
- Anh L lớp mình làm sao? Nó gõ điên loạn, sợ hãi, hồi hộp, khó chịu! rất khó chịu. NHững ngón tay của nó đan vào gõ tùm lum trên phím khiến một câu ngắn ngủn be bét lỗi. Nó gõ lại bình tĩnh hơn “anh L làm sao?” rồi ngồi im ôm mặt không dám nhìn vào màn hình.
Một tiếng “pút” nhỏ phát ra báo hiệu tin nhắn được gửi tới, nó không muốn đọc tiếp nữa, không muốn biết kết quả nữa. Mặc kệ và bỏ đó nó đi vòng quanh nhà.
Một tiếng “buzz” khác kêu vang làm nó giật mình, không chịu nổi nữa nó thò tay tắt loa rồi ngồi vào xem.
- Tớ thích anh L.
Nó không tin vào mắt mình nữa! cái dòng chữ ấy như một cú đấm dí thẳng nó vật vào tựa lưng của ghế, mắt nó nhòa đi! Rơi ngay vào tận cùng của đau khổ, nó muốn mù! Mù ngay lập tức để không thấy bất cứ một dòng tin nào nữa.
Những tin nhắn vẫn không buông tha nó.
- Giờ tớ có nên nói với anh L là tớ thích anh ấy không?
- Tớ là con gái liệu tỏ tình trước có kì không?
- Ấy là con trai, là người tớ tin tưởng, ấy cho tớ lời khuyên được không?
Nó hét lên “TẠI SAO!!!” hét to mặc kệ cho cả xóm trọ có đổ dồn vào chửi bới mắng nhiếc nó ngay lúc này đi chăng nữa, kể cả bà chủ nhà có lập tức đuổi thì nó cũng kệ, nó như mất tất cả rồi, trái tim nó tan nát. Nó vớ lấy cái bàn phím giật mạnh khỏi case, rồi đập mạnh tung tóe vào thành bàn. Những phím chữ văng ra tứ tung xung quanh. Nó trống rỗng, gục xuống, nó không muốn trả lời bất cứ dòng nào ở cái màn hình chó chết kia. Phải tìm cách ngắt đi sự liên lạc duy nhất nên nó đập phím. Rồi thu lu một chỗ, nó gục đầu vào đau khổ.
Chán nản, vô vọng, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì, nó đứng dậy vớ lấy chìa khóa xe một cách vô thức rồi mặc nguyên quần áo ở nhà đi ra ngoài đường. Nó rong ruổi khắp các phố xá rồi ngồi bệt trước thềm Nhà Hát Lớn nghĩ ngợi lung tung, vô định… mặc cho ngoài trời gió rét cắt da cắt thịt. Liệu sự run rẩy vì lạnh có bằng nỗi run rẩy của nó trong cảm xúc không?… Cái buốt của gió, của sương có bằng nỗi buốt mà trái tim nó đang chịu đựng không?… Buổi đêm vắng ngắt không có ai, ánh đèn lờ mờ phản chiếu một cái bóng vật vờ mỏng dính của nó lên trên thềm. Nó muốn khóc, nhưng không thể nhỏ ra một giọt…
Buổi hôm sau nó không đi học…
*****
Lão L cũng không phải là người Hà Nội. Khá đẹp trai, phòng trần và là con của một giám đốc công ty du lịch cỡ vừa ở ven khu biển phía bắc mạn Hạ Long. Lão hẳn là người chơi bời vì có tiền, nên mới tụt lớp như thế. Đi xe đẹp và xài đồ hiệu hơn hẳn thằng