là bộ đội thời chiến, đi thì lành lặn, về thì mất đôi chân- Tôi nghe má kể vậy. Hồi nhỏ tui hay đi chơi với nó lắm, nhớ hồi đó má cho tôi 2 cái bánh tây(loại có nhân kem ở chính giữa). Tui cho nó 1 cái, ăn xong cái bánh tôi nhìn nó hỏi:
- Sao không ăn đi?- Thật sự là tui không nhớ nổi tên nó.
- Hôi, tui để dành về cho má tui nữa- nó cười hì hì
Lát sau nó về nhà, thì bị mấy thằng lớn hơn nhảy xổ vô, giành cái bánh.
Thằng nhóc đó vừa cố giữ cái bánh vừa khóc
- Không…không được mà!!!, bánh này tao để dành cho má tao ăn mà…trả đây mà…hu hu hu!!!- Nó khóc ròng khi bị mấy thằng kia giành lấy cái bánh. Bị mấy thằng kia đánh cỡ nào nó cũng cầm chặt cái bánh không buông tay. Nó khóc, khóc nhiều lắm nhưng nhất định không buông cái bánh ra. Tui đứng đó, không dám làm gì, chỉ nắm chặt tay, hai hàng nước mắt như chực tuông ra. Sau 1 hồi đấm đá, tụi kia bỏ đi, để mặc thằng nhóc hàng xóm của tui nằm lăn lốc. Cái áo thun hình siêu nhân của nó lấm lem đất cát. Nó ngồi dậy, giơ tay lên cho tui thấy nó đã giữ được cái bánh, nhưng nó chợt nhận ra cái bánh bể nát hết rồi, bể hết rồi. Nó bóp chặt mấy mảnh vụn đó rồi khóc như điên. Cứ như là nó bị cướp mất vật gì quí giá lắm.
- Bánh…cái bánh bể rồi, sao mà má ăn.huhuhu!!!Bể hết rồi!!!
Nó khóc bù lu bù loa rồi chạy thẳng về nhà. Chắc nó tức lắm.Về nhà tui kể với má. Má chỉ cười rồi lấy ra 1 lốc bánh tây đưa cho tui. Má kêu chạy qua bển đưa cho nó. Tui mừng lắm, không hiểu sao tôi lại mừng vậy. Chạy như bay qua nhà nó, thấy nó thút thít kể với má nó. Má nó chỉ cười, hết gạt nước mắt cho nó rồi lại gạt nước mắt của mình.
- Cô Tư!- tui bước vô rồi chào má nó
- Ủa gì vậy T? Má con kiếm cô hả?
- Dạ hông, má con kêu con đem cái này qua cho cô.- tui nhe răng cười
- Ừ, cô cảm ơn, nói với má con cô cảm ơn nhiều- cổ cười mà nước mắt lăn dài, lúc đó còn nhỏ nên tui không bận tâm. Tui chỉ thấy lạ.
Thằng nhóc thì chạy lại cảm ơn tôi rối rít. Nó mừng như bắt được vàng. Tui cũng nhe hàm răng sún cười với nó.
Hồi đó cô Tư còn đi bán ve chai, nhưng sau vụ đụng xe mấy năm trước cô Tư yếu nhiều. Bệnh, sức khoẻ không có nên cô đành phải nằm ở nhà. Thằng nhóc năm đó học lớp 7. Nó nghỉ học, đi phụ hồ để có tiền đong gạo, có tiền thuốc thang cho cô Tư. Mẹ tui thấy tội nên lâu lâu gửi tiền qua giúp cô Tư.Thằng nhóc cũng phần nào bớt được gánh nặng.
Nghĩ mà thấy mình may mắn hơn nó nhiều.
Suy nghĩ một hồi tui ngủ quên lúc nào không hay. Sáng, lọ mọ dậy đánh răng rồi đi học. Hôm nay thằng Qúi nghỉ học
Trưa về, nấu mì gói ăn. Chiều, tắm rửa, sửa soạn rồi hẹn bé Trang đi mua đồ. Hôm nay không phải quần cụt áo thun nữa mà bé mặc váy. Ôi, không điều khiển được em nhỏ nữa rồi…
Tui với bé Trang chạy lòng vòng ngò nghiêng mấy shop quà lưu niệm trước khi vô nhà sách Trung Tâm. Vô tới nhà sách mới biết vận xui của tui vẫn còn.
Chap 17
Vô nhà sách, bé Trang nhảy như con chim sáo, chạy theo muốn ọc gạch. Hết lựa món này tới món khác. Hết các loại ống tiết kiệm đủ màu sắc, hình dáng. Bé lại nhảy qua hàng sách, hử, coi hết tới cuốn này tới cuốn khác, đi mua quà hay mua sách vậy trời. Ngồi đợi thiếu điều ngủ gục, đang mớ thì bị bé nhéo cho 1 phát, tỉnh ngủ. Đứng dậy, mới vươn vai thì bé đã lon ton chạy đi chỗ khác. Hình như đứng yên không được thì phải…hic, lại phải chạy theo. Giờ bé chọn gấu bông, cho qua chọn lại cuối cùng còn hai con ưng ý nhất, một con gấu trúc, một con chim cánh cụt. Phân vân, bé hỏi xin tui 1 đồng xu, nhắm mắt lại khấn rồi búng lên. Bé nói mặt người thì lấu con gấu trúc, mặt số thì sẽ lấy con chim cánh cụt. Búng ra mặt người, bé nhìn con chim cánh cụt hồi lâu. Kết quả là bé chọn con chim cánh cụt. Vậy thì búng đồng xu làm mợ gì cho tốn thời gian? Kêu tui đi theo giúp mà có cho góp ý đâu, hễ mở miện ra bị chặn họng lại…Bé nhờ giúp ở đây có phải là nhờ xách đồ?! Mua con chim cánh cụt thêm một đống truyện Conan, rồi thì 1 đống báo Hoa học trò, Mực tím…vân vân…bé nói là mấy số trước chưa đọc. Về, xách đồ thấy mẹ…nặng, trời nóng, 4 giờ buổi chiều rồi mà nắng vẫn gắt. Đạp xe phê lòi, bé đi xe đạp điện mà không chịu chở đồ. Để mình thằng này xe đạp không công vừa ôm con chim cánh cụt chà bá lửa vừa đạp xe với đống sách báo nặng cả tấn trên rổ…đạp xe mà ai cũng nhìn tui, có cảm giác như tui là tâm thần trốn trại vậy. Đạp được 1 đoạn bé kêu tui rẽ vô quán nước, hé hé, chắc đã tới lúc rồi…hé hé… Vô quán, bé kêu xách theo đống sách với con chim cánh cụt lên theo. Nặng bà cố!
Kêu nước xong, hai đứa bắt đầu nói chuyện. Như biết trước câu trả lời, tui dõng dạc:
- Trang, em mua quà này cho ai vậy?- cho anh chứ ai hả
- Hì, anh còn nhớ cái anh hôm bữa ở hồ bơi hông?
- Ừ,…- tui chột dạ
- Mai là sinh nhật ảnh, ảnh rủ em đi.- Tỉnh bơ
Nghe xong tinh thần tui bấn loạn, mém nữa là tui phun họng trà sữa vô mình bé Trang. Hên là kìm lại được. WHAT THE F***!!!WHAT THE HEO!!!? WHAT THE HỢI!!!?WHAT THE CON CỜ HÓ!!!?SH*T!!!. @@#@#@#@!!!?!?!!.
Có cảm tưởng từng sợi dây thần king của tui đang đứt bằng bặc trong đầu. Hai mắt như muốn trợn trắng nhìn như thằng động kinh. Vậy từ hôm qua tới giờ tui ăn cả thúng dưa bở!!! Ậu mợ nó!!! Không tại em thì hôm qua tui đâu có đi ngủ sớm mà bỏ hết bộ phim hay, không có em thì hôm qua tui đi chơi với hội chiến hữu múc chỉ rồi, em mà không cho tui ăn dưa bở thì con thạch sùng khốn nạn đó đã chết con mợ nó với tui lúc tối. Thằng cờ hó ở hồ bơi mày được lắm, đã vậy mai sinh nhật mày ông quậy cho nhà mày có đám giỗ luôn.
- À mà mai anh đi với em luôn nha anh T.
Tui giật mình, có nghe lộn không đây??? Em nói cái gì chứ?
- Em nói mai anh đi với em luôn, tại hôm qua ảnh rủ mà em hông chịu chịu đi, em nói là có mình em hông quen ai nên ảnh kêu em dẫn bạn theo luôn. Anh đi với em nha- bé Trang mắt tròn xoe nhìn tui cười nhe răng.
Mọi sự bực tức tan biến một cách nhanh chóng, tui nhíu mày suy nghĩ 5 giây, nhoẻn miệng cười rồi gật đầu đồng ý.
- Ừ, mai anh đi với em, mà nó tên gì?- tui cười khoái trá
- Anh đó tên Mẫn.
- Ừ, hì hì. – tui nhe răng cười híp mắt
Ngồi nói chuyện trên trời dưới đất 1 hồi, tui với bé về. Lần đầu tiên đi chung với gái về nhà. Về tới nhà ẻm, ẻm mời vô nhà uống nước. Rồi ẻm đi vô phòng, bỗng có tiếng la thất thanh, tui hớt hả chạy vô phòng coi có chuyện gì thì bé Trang ôm chầm lấy tui, thì thầm vô tai tui. Tui nhìn thẳng vào mắt bé một cách trìu mến rồi nhẹ nhàng đẩy bé xuống giường rồi thì…
Ôi đệt con mợ!!! Rầm!!! Tui chổng gọng, cái ổ gà ở đâu chui ra vậy? Bé Trang dừng xe rồi chạy lại đỡ tui dậy.
- Anh chạy xe kiểu gì vậy?! Đang chạy tự nhiên nhắm mắt lại?!- bé lo lắng
Thôi rồi…lại hoang tưởng nữa…ệt…Lượm lặt lại đồ đạc rồi chạy xe đi tếp, đầu gối trầy một lỗ lớn…Tới nhà bé, xách đồ vô phụ, chào ba má bé rồi tui về, không dám nán lại, mắc công hoang tưởng nữa.
Chạy về nhà, rửa chân…rát vãi…vô nhà dán keo tiếp tập hai. Nằm xuống võng vừa bật TV lên thì ba đt.
- A lô, con nghe ba.
- Cái thằng mắc dịch này! Mày vô trường làm gì mà nhà trường điện về mắng vốn tao hả?!
- Làm gì ba?
- Mày còn giả bộ? Mày đàn ông con trai sao mà đi vô nhà vệ sinh nữ hả?
- Cái đó là tại con nhìn lộn mà…- tui teo
- Bà hiệu trưởng của mày nói là con nhỏ nào trong nhà vệ sinh nói bị mày nhìn lén, mày còn chối hả?
Cái gì vậy ba? Con trai ba thì ba không tin mà đi tin lời bả?!!!
Tui còn chưa kịp nói gì thì…
- Thôi, tao có công chuyện rồi, mai chiều 3 giờ đi lao động nghe chưa, tuần sau về tao xử mày sau.
Tút…tút…tút…
Đơ như cây cơ, xong rồi. Tuần sau ông già đem hành từ quê lên làm quà cho mình kìa. Sướng… Chết, mai hứa đi sinh nhật thằng cờ hó kia với bé Trang rồi. Chạy lại, lấy phone bàn gọi cho bé.
- Trang à, mai mấy giờ em đi sinh nhật thằng cờ…Mẫn?
- À, mai ảnh nói là 3h30.
- Ừ, ừ, bai em…
Tui cúp máy. Chết mợ rồi. Mai đi lao động ít nhất cũng tiếng rưỡi mới về. Sao đây? Sao đây?
Nằm võng co ro, tui nằm cắn móng tay như chó cạp xương. Bỗng dưng nảy ra sáng kiến, mai vô điểm danh xong rồi trốn về. Há há, giờ thì chuẩn bị kế hoạch phá hoại sinh nhật của con cờ hó kia. Tui gọi điện cho thằng Thịnh(cũng là một chiến hữu chưa được kể) nhờ nó mua giùm mấy trái bom thối với mấy cây pháo nổ.
Thảy bóp tiền lên giường, tui đếm được còn khoảng 6 trăm. Phóng ra tiệm tạp hóa mua 1 kí mắm tôm loại đậm đặc, mua thêm mấy trăm gram bột so đa. Xong tui chạy ra nhà sách, lại cái chỗ mà tụi nhỏ hay vẽ vẽ tô tô, mua 1 cái tượng, cô nhân viên đưa tui 1 bịch màu bột để pha rồi tô lên.Tui mua thêm băng keo rồi phắn thẳng. Lết ra tiệm thuốc mua cuộn băng y tế.
Đúng 7 giờ, về tới nhà. Thằng Thịnh cũng hàng tới. Há há. Tới phần vui rồi.
Thằng Thịnh đem tới khoảng 5 trái bom thối với tám, chín cây pháo. Bắt đầu. Tui hì hục lấy đồ ra. Hình như thiếu thiếu, à à. Chạy ra sau vườn, đem 1 nắm phân kali vô.
Để cái xoong lên bếp, bật lửa lên. Để 1 hồi, tui cho 3 muỗng xúp phân kali vô với hai muỗng xúp bột sođa cùng với 2 muỗng xúp đường. Lát sau hỗn hợp đổi thành màu nâu đỏ. Tui khuấy lên tới khi nó nhìn y như bơ đậu phộng. Hí hí, chỉ muốn chấm phát rồi liếm…Nhấc bếp, tui bỏ thêm 1 muỗng cà phê bột sođa. Xong tui kêu thằng Thịnh vô nhà tắm lấy giùm cuồn giấy. Bỏ hết giấy, tui giật cái cuồn cạc tông chính giữa ra. Lấy băng keo băng chặt 1 đầu cái ống lại. Rồi từ từ đổ cái hỗn hơp vô. Rồi băng 1 kín đầu kia lại luôn. Hi sinh 1 cây pháo, tui lấy kíp nổ của nó ra, chọc 1 lỗ lên giữa cái ống rồi gắn cái kíp vô. Xong xuj tu lấy cuồng băng y tế quấn cái ống thành 1 cục như trái banh nhưng chừa cái kíp ra. Xong tui lấy băng keo quấn thêm lốp nữa cho chắc. Khữa khữa…mai là ngày vui nên phải chuẩn bị kĩ 1 chút.
Chap 18
Trái bom khói đã hoàn thành, tui xoay qua kêu thằng Thịnh:
- Mai 3h30 chạy lại cái hẻm sau trường đợi tao.
- Ừ, vậy mai qua, giờ trả tiền pháo với bom đây mày.
- Nè.- tui đưa tiền cho nó.
- Thôi ngủ ngon nhá, anh mày về đây…
Nó dắt xe ra cổng, còn ráng ngoảnh lại chửi tui 1 câu.
- Ông đi nhá cờ hó
Rồi cười đê tiện phóng xe đi, đó giờ nó là thằng đầu tiên dám chửi tui là cờ hó, mày được lắm con trai. Đóng cổng lại, tui hí hửng vô nhà coi TV tới 11h đêm mới lên phòng. Đặt báo thức rồi nằm lăn ra ngủ như chết.
“RENG!!RENG!!!RENG!!!” cái đồng hồ réo lên, thà nghe má kêu còn hơn nghe cái đồng hồ này réo. Tui thẳng tay bụp cho nó phát, cái đồng hồ rớt xuống đất, im luôn. Tui ung dung rúc đầu vô gối ngủ tiếp. Mở mắt dậy, gãi gãi đầu mấy cái, nhìn đồng hồ treo tường, 6h45. Giật bắn, tui choàng người tỉnh dậy, cuống cuồng chạy đi đánh răng thay quần áo. Đúng là không có má thì khổ quá. Lại vừa đánh răng vừa thay quần áo, nhịn ăn sang luôn. Xách cặp chạy vèo phát tới trường, cổng trường đã đóng, chỉ còn bóng dáng anh sao trực cổng. Thằng này nhìn quen quen, không biết gặp ở đâu rồi, thôi kệ mợ. Móc trong cặp ra cuốn báo, gấp đôi lại bỏ vô túi áo trước ngực để che bảng tên lại, tui vừa dắt xe vừa huýt sáo đi vô. Thằng sao đỏ chặn tui lại:
- Anh học lớp nào? Cho em coi tên với lớp- thằng nhóc nói
Nhìn lại, thằng cu này nhỏ hơn tui 1 lớp. Hờ hờ…Muốn ghi sổ anh trai mày không dễ đâu.
- Ê, lấy phấn ghi số xe cho anh đi rồi anh cho mày coi.- tui kêu nó
Thằng này đúng khôn, nghe sai cái lúi húi đi vô phòng trực lấy phấn với thẻ. Thấy nó đang tìm phấn, tui xách cặp ù té chạy về lớp. Há há…nhìn cái mặt nó lúc đó đần kinh. Cặp kính trễ xuống tận mũi, nhìn ngơ ngơ về phía tui. Há há. Chạy lên lầu, tui thấy hai em gái đang trực giờ truy bài lớp tui. Huhm…Giấu cặp vô đống bàn ghế cũ gần phòng học, tui thong thả đi vô lớp. Đi tới cửa thì hai ẻm chặn lại:
- Bạn đi đâu mà giờ này mới vô lớp?
Ôi, nhìn xa thì tưởng Thúy Kiều, lại gần mới biết người yêu Chí Phèo…Gặp đúng hai con cá sấu, cá sấu tới mức không tả nổi. Thấy không nên dây dưa với tụi này tui phán 1 câu:
- Đi đái. Cấm à?- lần đầu tui nói bậy với con gái, thôi cũng vì hoàn cảnh.
Mấy mợ đó im luôn, há há, vô lớp thành công. Tui đi ngang qua chỗ Vi em, hôm nay thấy ẻm đẹp lạ thường. Hôm nay ẻm mới uốn tóc. Hình như Vi với thằng Qúi làm hòa rồi, hai đứa nó ngồi nói cười huyên thuyên. Thằng cười tươi dễ sợ, mặt nó nhìn như con khỉ.
Vô chỗ, vừa ngồi xuống thì con thủ quỹ cầm sổ xến vô đầu cái “Bốp!!”
- Đóng tiền lớp mua chổi, cả lớp còn thiếu mình ông đó.
- Mợ gì? Thằng Năm nổ thiếu mấy tháng không đòi, tui mới trễ 2 bữa mà réo lên như giặc vậy- Tui bức xúc.
- Nó khác, ông khác.
- Chứ hông phải tại bà đang me nó à?- tui cười cười
- Me cái đầu ông, tiền đâu, móc ra!- Vừa nói con mẻ vừa xến cho tui phát nữa vô đầu.
- Ui da!! Đánh quoài! Tiền nè, cầm!- Tui nhăn nhó
- Giỏi, báo cho ông tin mừng, ông là người đóng tiền quỹ đầu tiên của tháng.- Nó nguýt dài rồi quay đi.
- Hơ…dám xí gạt ông à?!!
…Tùng…tùng…tùng…!!! Hồi trống báo tiết 1. Tui chạy vội ra ngoài lấy cặp.
- Đi đâu nữa vậy?- hai con cá sấu hỏi
- Đái!- tui chạy thẳng.
Cuối cùng tiết văn đã tới, bà cô chủ nhiệm bước vô. Sau một hồi bô lô ba loa về văn học, cô chuyển sang kể chuyện đời của mình. Khoái cô chủ nhiệm ghê. Công nhận cô chủ nhiệm trở thành giáo viên môn văn là lựa chọn cực kì sáng suốt. Từ cái bọc nilon thôi mà cô suy ra nhiều đề tài, như là xả rác bừa bãi ở công viên, cho tới ô nhiễm môi trường rồi từ ô nhiễm môi trường cho tới ngày tận thế…Còn 15 phút cuối, cô thông báo chủ nhật tuần này lớp sẽ tham gia hội thao của trường. Lớp thắng sẽ được chọn làm đại diện cho trường đi đấu vòng thành phố. Bộ môn đăng kí gồm có đá cầu,