Chap 68:
- T! Dậy! Hết giờ học rồi…- Linh vỗ vỗ vào mặt tui
- Hơ…- tui giật mình thức dậy
- Chuyện gì vậy?- Linh hỏi
- Ra là nãy giờ…
- Làm sao?- Linh nhìn tui với ánh mắt khó hiểu
- Nãy giờ anh ngủ à?
- Ừ, anh nằm xuống cho máu hết chảy rồi ngủ luôn tới giờ…thấy anh ngủ ngon quá nên em hông kêu.- Linh che miệng cười
- Ơ…ờ…- tui ngồi dậy, theo lời Linh thì mặt tui lúc đó nhìn như con ngáo ộp.
- Nè, chép bài lại hết cho anh rồi đó.- Linh chìa quyển tập mới toanh ra cho tui.
- Tập ở đâu ra vậy?
- Của em chứ ai, em đem theo ba bốn cuốn lận.
- Ừ, hì, cảm ơn. – tui nhe răng cười
- Đi về đi ông, người ta về hết rồi kìa…
- Ờ, hè, biết rồi.- tui xách theo quyển tập rồi cùng Linh bước ra ngoài.
Oáp…nãy giờ chỉ toàn nằm mơ, thiệt tình. Chầm chậm bước từng bước một ra ngoài, bỗng dưng thấy nhức đầu quá. Linh đã đi gần tới cổng trường rồi, tui vẫn còn lọ mọ ở cửa lớp.
- Ê!- đang đi thì có người kêu tui
- Ai?- mắt nhắm mắt mở, tui quay lại ngó
- Mày dám chơi tao hà?!
Thằng đó hùng hổ nhào tới túm cổ áo tui, lờ mờ nhận ra là thằng Nam.
- Có gì không?- tui mắt nhắm mắt mở nhìn nó
- Mày liệu hồn mà tránh xa Linh ra.- nó gắt, sao giống trong mơ vậy…
- Ờ…
- Tao mà thấy mày đi với Linh nữa thì mày coi chừng tao đó.- nó túm lấy cổ áo tui, giống trong mơ vãi…
- Ờ, mà mày chắc còn mặc tả hả? Tao không biết đổ bô đâu, giá một ngày giữ là 500 ngàn, về hỏi ý má mày đi.- tui cười khẩy
- Mày…- nó giơ nắm đấm lên dọa tui.
- Mày cái gì?! Biến.- tui gạt phắt tay nó qua một bên.
Đi tới chỗ của Linh.
- Làm gì mà lâu quá vậy?- Linh hỏi
- Hè, không có gì.
- Hôm nay chị giúp viêc chở em về phải không?- tui nhăn hở
- Ơ…sao anh biết?
- Thiệt hả?- tui bất ngờ, ệt, mình thấy trước được tương lai luôn
- Thiệt…mà sao anh lạ vậy?
- Không…không có gì…hê, để sáng mai anh chở em đi học.- tui thử lần nữa coi nó có giống trong mơ không
- Ừ, em cũng định kêu anh đi…hi..hi- Linh cười
- Thôi em về nha…pi…pi…chụt- Linh thơm lên má tui
Em chạy đi rồi tui vẫn đứng đó, ngẩn tò te. Vậy có nên qua nhà Trang không??? Ôi…mình mơ nhầm cái khỉ gì vậy nè?
Dắt xe đi ra cổng, thằng Nam cũng nhìn tui lườm lườm. Dai như con đĩa đói. Leo lên xe, đạp một đoạn, suy nghĩ vẩn vơ. Nếu bây giờ mình lại nhà của Trang thì sao? Nản, mắc gì phải sợ, đi thì đi. Nghĩ vậy, tui đạp xe tới nhà Vi. Dừng trước cổng, vẫn thấy sợ sợ…
“Kính coong!”- tui ấn chuông cửa
“Cạch…cạch!”- Vi mở cửa
- Ủa T…
- Ừ, chào.
- Sao mà giờ này lại đến?
- T muốn thăm Trang.- tui nói
- Ừ, vô nhà đi.
Tui dăt xe vào nhà Vi, dựng ở trước sân.
- Bé Trang ở trên lầu, đi lên đây với Vi.
- Ừm…- tui bắt đầu thấy lo
Cũng là căn phòng đó, nhưng lần này nó đóng cửa.
”Cộc…cộc…!”
- Trang à! Anh T tới thăm em nè.- Vi gọi Trang
Cửa mở ra, làm ơn, làm ơn, làm ơn, đừng có mặc bộ đồ trong mơ không con lại sặc máu mũi thì khổ lắm. Tui nheo mắt, cầu trời cầu phật. Bé Trang đứng đó, đôi mắt long lanh, nai vàng ngơ ngác. Hên, Trang mặc cái áo Pucca màu xanh với cái quần…ngắn củn cỡn.
- Đó thăm hỏi gì thì nói đi.- Vi cười cười nhìn tui rồi đi xuống.
- Em…khỏe không?- tui hỏi
- Em bình thường, còn anh?
- Ừ. Anh cũng khỏe…
Không biết vì sao khi đứng trước mặt Trang, tui lại hay run như vậy.
- Vô phòng em đi.- Trang đẩy cửa ra, mời tui vào
- Ư…ừm…- tui gật đầu.
Kì này nhấc cái ghế ra ngồi cho chắc, không ngồi trên giường nữa.
- Mấy hôm nay em nghỉ học ở nhà à?
- Không, mấy ngày nay dì đưa em đi học.
- Mẹ của Vi hả?
- Ừ.
- Ừm…- lại im ru nữa
- Anh…
- Anh sao?- tui hỏi
- Em…
- Có chuyện gì vậy?- tui hỏi
- Em…nhớ anh.- Trang đỏ mặt
-…- tui không biết nói gì
Trang cũng ngồi đó im lặng, mặt cuối gầm xuống.
- Ơ..ừm…vậy chừng nào em về nhà?- tui đánh sang chuyện khác
- Em không biết…
Tui lặng đi, nhìn Trang…
Một lúc sau, tui đứng dậy đi về.
- Thôi, anh về, ngủ ngon.- tui nhìn Trang, cười gượng
- Ừm…
Bước ra cửa phòng thì tui khựng lại, nhìn ra phía sau, bé Trang đang ôm tui. Chặt lắm, tui có thể cảm nhận được Trang dùng hết sức lực của mình để giữ tui lại, hai bàn tay nhỏ xíu của em bấu chặt vào hông tui.
- Trang…buông ra đi.- tui nói
- Không, em không buông.
Tui lặng lẽ gỡ tay của em ra, đồi bàn tay mềm mại vẫn còn những lằng roi. Tui quay ra phía sau:
- Anh về…
Chưa kịp nói hết câu thì Trang đã ôm chầm lấy tui thêm một lần nữa, lần này còn chặt hơn lần trước.
- Anh…em không muốn anh đi mà!- Trang nói như hét vào tai tui
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì hết, chừng em cho đi anh mới được đi!
Tui lại nhớ về cô bé lúc trước, hồn nhiên, ngây thơ, không biết tình yêu là cái gì. Cũng vì tui đã bước vào cuộc đời em nên em mới thành ra thế này. Bỗng dưng tui thấy ghét bản thân mình, rồi lại thấy thương Trang vô kể. Tình cảm là cái thứ lằng nhằng nhất mà tui từng gặp từ trước tới giờ,
bây giờ chỉ muốn quăng hết mấy thứ tình cảm đó vô một góc rồi lại làm thằng FA ngày nào thôi.
Tui đứng đó, không nói gì, cứ để cho Trang ôm mình, đến khi nào chán thì thôi. Không biết mình làm vậy có đúng không hay là lại làm Trang hy vọng rồi thất vọng thêm lần nữa.
Cứ như vậy một lúc sau Trang mới chịu buông ra. Đi về, Trang đòi tiễn tui ra tận cổng mới chịu.