Chap 42
Hì hục cõng bé Trang, đi khoảng 5 phút mới tới cái đầm. Xa kinh dị. Lết thết ra được tới đó, cả đám nhìn tui cõng bé Trang, mắt chữ A mồm chữ O…Chữ A với O lớn nhất là của Linh với Vi em…
- Ê ê, phụ coi, đứng đó làm gì vậy?!- tui réo mấy thằng chiến hữu
Tụi nó nghe vậy liền chạy lại đỡ bé Trang phụ tui.
- Vụ gì vậy?- Vi em lên tiếng
- Em bị té, trật chân nên anh T mới cõng em.- bé Trang giài thích
- Để chị coi.- Vi em khom xuống nắn nắn chân bé Trang.
Cả đám bu lại. Linh cũng lo lắng, hỏi han bé Trang. Phiu…không như mình tưởng. Ngồi lại đó 1 lát rồi cả đám mới về, bé Trang nói chân bớt đau rồi nhưng vẫn còn cà nhắc. Về nhà, Bóng biển với thằng cũng về tới. Ăn cơm, lại cá nữa, cá của ngày hôm qua. Không ăn cá, cũng không muốn ăn trứng…nói vậy chứ them thấy mẹ, tại Linh không chiên cho thôi. Tui bẻ trái chuối sứ ăn chung với nước tương. Nhóp nhép cho qua bữa. Suốt bữa Linh với bé Trang không nói câu nào, chỉ gục mặt xuống mà ăn cơm. Linh cảm có chuyện không lành…
Ăn cơm xong, Linh rửa chén. Tui nhảy vô phụ. Thấy vậy bé Trang với Vi lẳng lặng đi lên nhà trước để tui với Linh nói chuyện.
Rửa chén, mặt Linh vẫn hầm hầm, không thèm nhìn tui nói câu nào.
- Linh.- tui gọi em
Em vẫn không trả lời.
- Linh.- tui gọi thêm lần nữa.
- Gì?- mặt em lạnh tanh
- Em bị làm sao vậy?- tui hỏi
- Em…không có gì hết.- Linh ngập ngừng, giương cặp mắt lờ đờ nhìn tui.
- Sao chiều giờ em không nói gì hết vậy?
- Đâu…đâu có gì đâu anh…- Linh vẫn ngập ngừng
- Em giận anh à? Chuyện hồi chiều không phải như em nghĩ đâu, tại vì…
“XOẢNG!!”, tui quay qua thì Linh đã nằm song soài dưới đất, cái dĩa trên tay em rơi xuống đất, vỡ tan. Tui sững người trong giây lát rồi lao tới đỡ em dậy.
- Linh! Linh! Em sao vậy?! Linh!- tui vỗ vỗ nhẹ lên mặt em.
Cảm đám bạn trên nhà trước nghe động liền chạy xuống.
- Chuyện gì vậy?!!!- Tụi nó nhao nhao
Tui bồng Linh lên, đem em vô phòng. Tụi nó cũng nhao nhao đi theo.
- Sốt rồi, trán Linh nóng lắm.- Vi đặt tay lên trán của Linh
- Xuống dưới lấy giùm tao cái khăn ướt coi!- tui kêu một thằng.
Khăn được đem lên. Tui chườm lên trán em.
- Tụi bây đi ra ngoài bớt đi, cho Linh khoảng trống.- tui quay ra nói với đám chiến hữu.
Tụi nó cũng ậm ừ rồi quay đi. Tui trở lại, ngồi lên giường với Linh, mặt em tái nhợi.
Chiều, Linh cũng chưa hạ sốt. Trán em vẫn nóng bừng.
Năm giờ chiều, Vi với bé Trang nấu cơm. Lại là cá. Thấy là ngán. Tui không ăn.
- Ê T, sao mày không ăn?- thằng Năm nổ hỏi
- Tao không đói.- Tui trả lời.
- Ê Lân, gạo để đâu mày?
- Cái thùng đỏ trong góc đó, chi vậy?- nó chỉ tui
- Nấu cháo.- tui trả lời
- Mày ăn hả?- nó hỏi
- Không, Linh.
Nói đoạn, tui múc nửa lon gọn ra. Bỏ vô nồi rồi để lên bếp chụm lửa. Lát sau, cháo bắt đầu sôi, tui để khoảng 10 phút rồi bắt xuống. Để nguội 1 hồi, tui để lên nấu tiếp, để sôi thêm 10 phút nữa, tui nhấc nồi cháo xuống, đổ ra cái tô. Đem lên phòng cho Linh.
- Linh ơi…- tui nhẹ nhàng lây em dậy.
Mắt em vẫn nhắm nghiền.
- Linh…- tui gọi thêm lần nữa
Lần này em mở mắt ra, nhăn nhó.
- Dậy ăn miếng cháo rồi uống thuốc em…- tui đỡ Linh dậy
- Ai nấu vậy…?- Linh mệt mỏi
- Anh nấu, thôi ăn đi.- tui múc muỗng cháo, thổi rồi đúc cho em
- Ưm…lạt quá…- Linh nhăn mặt
- Ăn đi…ráng ăn mới hết bệnh…- tui nhìn Linh lo lắng
Cố gắng lắm em cũng chỉ ăn được gần 1 nửa. Đỡ Linh nằm xuống, tui chạy qua phòng mình, lôi ba lô ra, lục lọi kiếm mấy viên thuốc hạ sốt. Xuống nhà, tui đun nước. Xong đổ thêm tí nước lạnh cho nó bớt nóng. Đem lên đưa cho Linh. Em uống thuốc xong rồi nằm xuống. Tui đổi khăn chườm cho Linh.
Tám giờ, Linh vẫn sốt, trán nóng phừng. Ngồi đó nhìn em mà tui thấy đau. Tui ước người đang sốt là tui chứ không phải em. Linh vẫn cứ mô màng, đôi lúc lại gọi tên tui. Thở dài, đắp cái mền lên cho em, tui đi ra ngoài.
Thấy tui, tụi chiến hữu bu lại hỏi:
- Sao rồi? Hạ sốt chưa?
- Chưa, vẫn vậy…- tui thở dài.
Rồi tui ra ngoài nhà trước ngồi một mình, mặc kệ muỗi cắn. Tui ngồi thẫn thờ nhìn trời nhìn đất thì có ai đó gọi tui.
- Anh không thích cá phải không?
Tui quay qua. Bé Trang bưng tô cơm trứng chiên nóng hổi đưa ra trước mặt tui. Tui sửng sờ nhìn bé.
- Chiều giờ anh chưa ăn gì hết, sao chịu nổi.- bé nhìn tui.
- Hả…- tui vẫn chưa hết bất ngờ
- Nhìn gì mà nhìn…thôi ăn đi.
Bé đưa tui tô cơm rồi đi vô nhà trong. Nhìn theo bé, tui tự hỏi tại sao bé vẫn còn quan tâm tui.
Chín giờ, ông bà nội đi ăn giỗ về. Linh vẫn chưa hạ sốt. Tui nói nội. Nội vô phòng coi, đặt tay lên trán Linh, nội hỏi:
- Sốt cao quá, nó bị hồi nào vậy?
- Hồi trưa tới giờ nội.- tui trả lời
- Chết thiệt! Sao để lâu vậy?!! Chở con nhỏ lên bệnh viện đi!!!- ông nội bỗng dưng lớn tiếng.
Nghe vậy tui cuống cuồng, mấy đứa kia cũng nhao nhao theo.
- Lân mày biết đường thì chở đi!- tui nói với thằng Lân.
Vô phòng, tui mở balô Linh ra, lấy chìa khóa xe. Tui thảy chìa khóa cho thằng Lân.
- Lấy xe Linh đi, rộng hơn.
Rồi tui ẵm Linh ra xe. Thằng Lân chờ sẵn ở ngoài. Nhà nội xôn xao cả góc xóm. Thằng Lân rồ ga, chạy vọt đi. Người Linh nóng bừng.
- Chạy nhanh lên đi!!!- tui quát
- Nhanh nhất có thể rồi!!!- thằng Lân trả lời
- Mẹ kiếp!!!
Linh mà xảy ra chuyện gì thì tui sẽ không tha thứ cho mình, cũng bởi vì tui em mới đồng ý đi An Giang…
Linh ơi! Đừng có chuyện gì nha! Anh sẽ luôn bên em!
Chap 43
“Ràoo…rào…rào!!!” bất chợt trời đổ mưa.
- Ui da!!!- tiếng thằng Lân la oai oải
- Gì vậy?!!
- Mưa…đau quá!!!
- Lẹ lên đi!!!- tui quát vào tai nó
Ôm Linh trong lòng, tui cố gắng che mưa cho em, trán em vẫn nóng bừng. Mưa rơi, rát hết cả mặt, đường mịt mù, không thấy gì hết.
“Két!!!”- thằng Lân thắng gấp. Tới bệnh viện rồi. Chạy xe vô, tui ẵm Linh xuống, thằng Lân khóa xe lại rồi đi chung với tui. Đi vào bên trong, cô y tá trực đêm thấy tui bồng Linh thì chạy ngay lại.
- Em nó bị sao vậy?!!- cô y tá hớt hải
- Dạ, sốt…cao lắm…- tui thở hổn hển
- Vậy hả…đi theo chị, mau lên!
Tui bồng bé Linh đi theo, tới một cái phòng, chắc là cấp cứu. Đặt Linh xuống giường thì có mấy bà y tá khác chạy đến.
- Được rồi, mấy đứa ra ngoài. Để đây tụi chị lo.- chị y tá hồi nãy nói
- Dạ…- tui nhìn Linh lo lắng, mặt em trắng bệch, tóc thấm đầy nước mưa.
Bước ra khỏi phòng. Tui với thằng Lân ngồi ngoài hàng ghế chờ. Cả hai đều im lặng không nói nên lời nào. Rồi có một ông bác sĩ mở cửa phòng đi vô. Tui vuốt mặt, rầu rĩ nhìn chăm chăm cánh cửa phòng Linh. Mong là em không sao.
- Mấy giờ rồi?- tui hỏi thằng Lân, phá vỡ sự yên lặng
- Mười kém năm.- nó trả lời
Một lúc sau…
- Mấy giờ rồi…?
- Mười giờ…- thằng Lân trả lời
Một lúc nữa…
- Mấy giờ?
- Mười rưỡi…
Sao lâu quá vậy? Tui đứng ngồi không yên, hết vò đầu rồi bức tai.
- Mấy giờ rồi?- tui hỏi thằng Lân một lần nữa
- Mười một giờ mười lăm…
- Sao lâu quá vậy…lâu quá…lâu quá…- miệng lẩm bẩm như thằng điên
Hai tay tui chắp lại, khấn khấn, vái vái…
“Cạch!” Cửa phòng Linh mở toang, ông bác sĩ bước ra.
- Người nhà bệnh nhân đâu?- bác sĩ dõng dạc
- Dạ, Linh có sao không bác sĩ?!!- tui hớt hải
- Không sao, chỉ suy nhược cơ thể thôi, vô nước biển rồi nằm nghỉ nửa ngày là khỏi…
- Dạ?!!! Vậy hả bác sĩ?- lúc này tui muốn nhảy cẫng lên rồi hét thật lớn.
- Ừ, thôi, tôi có việc, chào cậu.- Ông bác sĩ vỗ vai tui rồi bước đi.
Chị y tá bước ra, nhìn tui cười.
- Cô bé đó không sao đâu, mà em là gì của bé đó vậy?
- Dạ…
- Là bạn.- thằng Lân chen vô
- À…ra vậy, có bạn như mấy nhóc tốt ha.- bà chị xoa đầu tui, tóc tui vẫn còn ướt.
- Dạ…- tui nhìn chị y tá cười cười.
- Ừm, bây giờ hai đứa vô thăm bé đó được rồi đó…hì- chị y tá cười để lộ cái răng khểnh.
- Dạ, cám ơn chị.- tui gật đầu
Vừa bước chân định đi vô thì chị y tá gọi với theo tui:
- Hai nhóc tên gì vậy?!!
- Ơ…không được hét trong bệnh viện chị ơi…- tui giơ ngón trỏ để lên môi
Chợt nhớ ra, chị y tá lấy hai tay che miệng, mặt lấm lét nhìn xung quanh rồi thỏ thẻ:
- Hai nhóc tên gì vậy…?
- Em là T còn thằng này là…
- Em tên Lân!- thằng Lân nhào vô
- À à…chị biết rồi…hì hì…bye bye hai nhóc.
Bà chị này nhí nhảnh dễ sợ.
Bước vô phòng của Linh, em đang nhìn ra ngoài cửa sổ, mua phất phơ tạt qua. Nhìn em nhỏ nhắn, xanh xao trong bộ đồ người bệnh, tim tui chợt thắt lại.
- Linh, em thấy khỏe hơn chưa?- tui ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường em.
- Hơi nhức đầu thôi anh…- Linh nhìn tui
- Linh khỏe là yên tâm rồi.- thằng Lân cười hì hì
- Cảm ơn Lân…- Linh nhìn thằng Lân gật đầu
- Không có gì he he.- nó nhăn nhở
- E hèm…Lân đi mua cái gì ăn coi, đói rồi.
- Gì, nãy mới ăn xong…
- Còn cãi???
- Ờ ờ…- cuối cùng nó cũng hiểu ra là tui cần không gian riêng
Tui quay qua Linh, em đang nhìn ra cửa sổ, đôi mắt vô hồn.
- Em làm sao vậy?
- À…hông có gì anh…- Linh giât mình, quay lại
- Đừng giấu anh, nói anh nghe đi.- tui gặng hỏi
- Ba má chắc bây giờ không hay biết là em bị bệnh đâu ha anh…- Linh thở dài
- Hả…
- Em không muốn sống một mình nữa anh à…em không muốn đâu…- em bỗng khóc nấc lên.
- Em à…- tui nắm bàn tay Linh
- Tại sao…vậy hả anh?! Tại sao không ai…quan tâm em hết vậy?..Hức…- Linh nói trong tiếng nấc.
- Em nói gì vậy?! Còn anh ở đây với em mà.
Ôm chặt em vào lòng, quẹt nước mắt cho em. Linh vẫn thút thít.
- Đừng khóc nữa, có anh ở đây rồi, anh luôn ở bên cạnh em mà.
- Anh hứa đi…- Linh sụt sùi
- Ừ, anh hứa…
Linh nở nụ cười, đôi môi nhỏ nhắn của em nhợt nhạt, không còn hồng như mọi khi.
- Thôi, khuya rồi, em ngủ đi…- tui đỡ Linh nằm xuống
- Anh nè…
- Hửm?
- Anh kể chuyện em nghe đi…
- À…ừm…em muốn nghe chuyện gì?- tui gãi đầu
- Chuyện hoàng tử công chúa á…- em nhìn tui cười
- Ừ…nói trước anh kể dở lắm á nha.
- Kệ, em muốn nghe.
- Ừ…Ngày xửa ngày xưa có nàng công chúa đẹp ơi là đẹp, xinh ơi là xinh.