XtGem Forum catalog
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Truyện Vẽ em bằng màu nỗi nhớ

Truyện Vẽ em bằng màu nỗi nhớ



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
yên ở đây cho anh! _ Tôi vẫn tỏ ra nghiêm trọng và chạy đi tìm nhà thuốc.

Tìm hết xung quanh đó nhưng không thấy nhà thuốc nào, tôi chạy đến hỏi cô bán khô mực xem có giúp được gì không. Cô đưa cho tôi chai dầu xanh và kêu tôi sức cho nhỏ, tôi cũng chả biết sức cái này để làm gì nhưng thôi cứ làm theo người lớn vậy.

- Ui da! Ui da. _ Tôi thoa đến đâu thì nhỏ lại la đến đó. Tự nhiên lại thấy thương nhỏ quá, bị đau như vậy mà cố chịu đựng trưa giờ, tôi chỉ biết lo cho Ly mà để nhỏ một mình như vậy.

- Em đau lắm hả? _ Tôi hỏi nhỏ.

- Tui ghét anh lắm, anh quan tâm tui làm gì. _ Nhỏ nói và khóc, chưa bao giờ tôi thấy nhỏ yếu mềm như vậy. Trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ rằng nhỏ rất cứng rắn và lạnh lung lắm.

- Anh xin lỗi! Anh không biết là em bị như vậy.

- Anh về lo cho Ly đi, tui có là gì của anh đâu mà anh phải quan tâm. _ Nhỏ quay mặt về hướng khác, nước mắt thì cứ chảy đều.

- Anh quan tâm em lắm mà! Anh lo chứ sao không lo được. _ Tôi ngồi sát lại gần nhỏ, lấy khăn giấy lau nước mắt cho nhỏ.

- Anh chỉ biết có Ly thôi, lúc đó anh có ngó ngàng gì đến tui đâu. _ Nhỏ nói đúng thiệt, lúc đó tôi chỉ lo dỗ nhóc Ly.

- Tại vì anh thấy em biết bơi, còn Ly thì bơi tệ lắm. Nó cũng khóc òa lên nên anh sợ nó bị gì. Anh lo cho cả hai người luôn mà. _ Tôi phân trần. Tiếp tục lau nước mắt cho nhỏ, nhỏ cũng nguôi ngoai dần.

- Còn đau không? _ Tôi hỏi nhỏ.

- Không biết, hỏi làm gì? _ Nhỏ vẫn xụ mặt giận.

- Hôm nay ra đây chắc không mang nhầm dép lào trắng của ai nữa chứ? _ Tôi chọc nhỏ.

- Đáng ghét! Đáng ghét! _ Nhỏ vừa giận vừa cười và đánh tôi, dễ thương lắm. Nhìn xuống thì thấy nhỏ mang giày búp bê, quần jean ngắn và áo thun trẻ trung, năng động.

- Vừa khóc vừa cười thì ăn mười cục……..? _ Tôi ghẹo tiếp.

- Anh ngon quá he, hôm nay dám chọc tui. _ Nhỏ đánh mạnh hơn.

- Ay da..ay da.._ Nhỏ đánh tôi làm động đến vết bầm của nhỏ rồi la lên.

- Ngồi yên đi, đánh anh mà lại rên đau….phù phù.._ Tôi cầm tay nhỏ và thổi vào vết thương.

- Anh làm gì vậy? _ Nhỏ tròn xoe mắt hỏi.

- Thổi cho hết đau.

- Có hết đau tí nào đâu, nhột muốn chết à! _ Nhỏ nhăn mặt nói.

- Sao kì vậy? Anh thấy người ta bị đau người ta thường thổi vậy lắm mà!

- Thổi cái đầu anh á! _ Nhỏ kéo tay lại và bắt đầu cười. Cuối cùng cũng cười rồi.

Tôi và nhỏ đứng dậy, đi dạo bờ biển hóng gió. Cứ đi một chút là gặp các đôi nam nữ đang âu yếm nhau, trên ghế có, trên xe có, dưới gốc cây có, thậm chí là bệt dưới cát biển.

- Hì hì…_ Mỗi lần đi qua các đôi ôm hôn nhau, nhìn khuôn mặt trắng hồng của nhỏ ửng đỏ, buồn cười lắm.

- Cười gì đó? _ Nhỏ hỏi tôi.

- Không có gì, thấy mặt của ai đó đỏ như đít khỉ nên mắc cười thôi. _ Tôi nói xong là chạy lẹ để khỏi bị nhỏ đánh.

- Đáng ghét. _ Nhỏ đuổi theo tôi.

Chạy một tí nhỏ đứng lại vì động đến vết đau, tôi cũng dừng lại và mua 2 cây kẹo bông gòn mang đến tạ tội. Hai đứa ngồi ăn ngon lành và ngắm biển. Biển đêm vẫn đặc biệt như vậy nhưng hôm nay, lòng lại thấy ấm áp hơn bao giờ, một cảm giác bình yên cũ ngỡ như đã mất.

Và đó là đêm cuối cùng chúng tôi lưu lại Vũng Tàu. Sáng sớm hôm sau, chúng tôi khởi hành để quay lại Sài Gòn. Điều làm đầu tiên khi quay lại Sài Gòn là tìm mua ngay một cây guitar để chuẩn bị cho đêm gala ở trường của Ly. Ly và Miu cũng thường ghé qua nhà chơi và tập hát luôn.

Rồi ngày diễn cũng đến, hôm nay khán giả ngồi chật kín. Miu và Huy đi theo cổ vũ, tôi và Ly thì đang ở trong cánh gà đợi đến lượt. Qua tìm hiểu sơ bộ thì tôi cũng biết đối thủ của Ly cũng là một đứa hot girl của trường, tài sắc không kém gì con em tôi. Đây có thể là một cuộc đối đầu ngang tài ngang sức.

Cuộc thì này cũng tổ chức được nhiều vòng rồi, đêm này là những tiết mục xuất xắc nhất của đêm trước. Người chiến thắng sẽ là người có nhiều phiếu bầu chọn của khán giả nhất. Luật thi như vậy thì cũng khá công bằng, chỉ cần thể hiện tốt và được đám đông ủng hộ là cơ hội thắng cao.

Ngoài tiêu chí giọng hát, có lẽ khán giả còn cho phiếu theo ngoại hình ưa nhìn nữa. Loại trừ qua nhiều tiêu chí thì quả đúng đây là cuốc chiến song mã của nhóc Ly và nhỏ hot girl kia. Tiết mục của 2 nhỏ kế tiếp nhau, nhóc Ly sẽ diễn sau nhỏ đó. Diễn trước hay diễn sau gì thì cũng có cái lợi và cái hại riêng. Người hát sau có thể sẽ đỡ áp lực hơn nhưng nếu thấy người hát trước quá thành công thì áp lực lại càng lớn hơn. Vì vậy cứ làm tốt phần việc của mình đừng quan tâm đến ai.

Tôi và Ly đứng trong cánh gà nhìn ra xem tiết mục của nhỏ đó. Quả đúng như mọi người nói, con nhỏ đó xinh không thua gì Ly, được rất nhiều khán giả gọi tên và ủng hộ.

Thằng đánh đàn guitar cho nhỏ đó cũng không phải tay vừa, so với tôi thì cũng 8 lạng nữa cân. Vì vậy bây giờ chì còn trông chờ vào khả năng của nhóc Ly và sự may mắn để chiến thắng thôi. Kết thúc bài hát, khản giả vỗ tay rất nhiều, tôi nhìn thấy nhóc Ly hơi run sợ, một vài giọt mồ hôi đang chảy. Tôi cũng cảm thấy hơi lo lắng nhưng bình tĩnh lại tự trần an mình và trấn an Ly. Biết là nhỏ đang mất tự tin, chỉ có một chổ dựa là tôi lúc này nên tôi không thể mất tự tin luôn được.

Con nhỏ đó chào khán giả rồi bước vào cánh gà, đi ngang qua nhóc Ly nhìn với vẻ mặt đầy kêu ngạo và thách thức. Nhóc Ly cũng lặng im, tôi biết con nhóc đang lo sợ và mất tự tin rồi.

- Nè Ly, tự tin lên. Không có gì phải lo hết, cứ hát hết sức như khi đã tập. Anh sẽ hổ trợ em hết mình. Thắng thua không quan trọng, làm hết sức mình đêm này là được rồi. Tôi xoay người con nhóc lại, nhìn thẳng vào mặt con nhóc và nói để truyền lửa cho nó.

- Da! Em biết rồi. _ Con nhọc gật đầu một cái, có vẻ nó đã bớt lo hơn và dần lấy lại bình tĩnh.

Tôi và nhóc Ly bước ra sân khấu, nhóc Ly cũng được khán giả gọi tên khá nhiều vì cơ bản nó cũng khá nổi tiếng trong trường. Và phần trình diễn bắt đầu…………………………………



CHAP 28:

Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ lên, không khí hôm này còn hơn cả cái hôm hát ở quán café ngoài Vũng Tàu. Hít thở một hơi thật sâu, tôi ngồi xuống ghế, nhìn về phía nhóc Ly để ra hiệu chuẩn bị. Tôi bắt đầu đánh những nốt nhạc đầu tiên.

………….Đêm hôm ấy, sau khi kết thúc gala…………..

- Chở Ly về cẩn thận nhe Huy! _ Nhìn con nhóc buồn lắm, không nói lời nào suốt từ nãy đến giờ. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó thua cuộc. Tôi cảm thấy buồn vì không thể giúp con nhóc giành lấy chiến thắng. Thằng Huy đã chạy xa dần, con nhóc ngồi trên xe vẫn với khuôn mặt ủ rũ. Hy vọng hai đứa nó chay về quê an toàn.

- Đi thôi! Nhìn hoài vậy? _ Nhỏ Miu ngồi sau xe và khều tôi.

- Ừ! Tụi anh diễn được không em?

- Hay lắm anh! Nhưng tiếc là không thắng.

- Ừ! Nhìn con nhóc buồn anh thấy thương quá!

- Con đó xưa giờ là vậy mà, luôn luôn muốn mình là nhất.

- Nhà em ở đâu? Anh đưa em về. _ Tôi hỏi nhỏ, nhưng nhỏ không trả lời. Vậy là tôi lại chạy vòng vòng ngắm phố phường.

- Sao em im lặng vậy? Nhà em ở đâu anh còn chở về, đi vòng vòng hoài đến khi nào đây? _ Chạy được 10 phút thì tôi hỏi nhỏ một lần nữa.

Nhỏ vẫn không nói gì, ngón tay nhỏ cứ cọ cọ vào lưng tôi, cảm giác như nhỏ đang vẻ hoặc viết cái gì đó.

- Là sao? Em vẻ cái gì trên lưng anh đó?

- ….chưa muốn về. _ Tiếng nhỏ lí nhí.

- Vậy giờ em muốn đi đâu?

- Đi đâu cũng được, miễn sao đừng về thôi. _ Nhỏ lại lí nhí, không ngờ cũng có ngày nhỏ dở chứng thế này nhỉ.

Tôi chạy xe vòng vòng một lúc thì cũng quyết định ra đường Đồng Khởi, quận Nhất. Tôi dẫn nhỏ đến nhà hát Thành Phố di dạo, và chúng tôi ngồi xuống các bậc thang trước nhà hát ngắm nhìn đường phố Sài Gòn về đêm. Nhà hát Thành Phố là một trong những biểu tượng của Sai Gòn, tuổi thọ của nó chắc cũng đã trên 100 năm, cảnh trí rất đẹp nên mọi người thường đến đây chụp hình.

- Anh cũng rành Sài Gòn quá nhỉ?

- Ừ! Ngày xưa anh thích đi dạo phố lắm! Cứ rảnh là chạy vòng vòng một mình về đêm.

- Một mình hay mấy mình?

- Haizzz…một mình chứ mấy mình. Chỉ có lúc đi một mình thì mới cảm nhận được hết không khí nơi đây. Anh rời xa cái đất Sài Gòn này cũng khá lâu, tên đường thì anh cũng dần quên hết rồi, chỉ biết đi theo quán tính thôi. Mà anh nghĩ em là dân Sài Gòn chứ?

- À….ờ….. có nói dân Sài Gòn bao giờ đâu? _ Nhỏ ấp a ấp úng.

- Vậy ấy là dân ở đâu đây? _ Tôi nhìn nhỏ và cười.

- Thì cùng quê với anh chứ ở đâu.

- Thiệt hả? Sao trước giờ anh không thấy em?

- Quê mình đâu phải nhỏ, anh làm như ai anh cũng quen. _ Nhỏ lè lưỡi trêu tôi.

- Anh!.....e..m….em muốn ăn kem. _ Hôm nay nhỏ lạ thật, không còn xưng tui như mọi hôm nữa. Mà chứ em phát ra cũng buồn cười ghê, cứ như lần đầu tiên tập nói vậy.

- E..m….e..m…em muốn ăn kem gì? _ Tôi cũng bắt chước nói từ em ngượng ngạo để chọc nhỏ.

- Ấy da! Ấy da! _ Nhỏ cười và đánh tôi.

- Sao chọc em hoài vậy?

- Thấy lạ thôi! Hôm này chữ tui biến đâu mất rồi nhỉ?

- Bây giờ sao? Có đi mua kem không hả?

- Dạ! Đợi em tí chị hai. _ Tôi đứng dậy chay đi mua 2 cây kem que mang về.

- Nè, kem của em đây.

- Dạ! Em cảm ơn. _ Mặt nhỏ tươi rói lên, cứ như là lâu lắm rồi mới được ăn kem vậy.

- Anh!

- Sao em?

- Mai em phải về quê nội rồi.

- Vậy hả? Em đi bao lâu?

- Chắc 1 tháng lận. _ Nhỏ nói với vẻ mặt khá buồn.

- Ừ!

- Ê để nó cho em! _ Tôi định quăng que kem đi thì nhỏ nói. Nhỏ lấy que kem của tôi và của nhỏ, dùng khăn giấy lau sạch rồi cất vào túi xách.

- Em giữ làm gì vậy? Đừng nói là sưu tập đủ bộ để trúng thưởng nhe.

- Kệ em, không được sao?

Ngồi một chút thì tôi cũng chở nhỏ về, trên đường về nhỏ cứ viết viết cái gì đó lên lưng tôi hoài.

- Nhột quá! Em làm gì vậy?

- …………… _ Nhỏ thì thầm trong miệng, tôi chả nghe được gì.

- Hả?

- ………….._ Nhỏ lại lí nhí trong miệng.

- Là sao?

- Em sẽ nhớ anh lắm! _ Nhỏ khẽ nói bên tai tôi bằng tiếng gió, ôm tôi thật chặt và tựa đầu lên vai tôi.

- Xạo! _ Tôi cũng bắt chước nói khẽ bằng tiếng gió của nhỏ.

- Ấy da!_ Nhỏ cắn vào vai tôi một cái thật mạnh.

- Anh cho em xuống đây!

- Đâu? Em ở đâu? Anh chở đến đó luôn.

- Thôi ở đây được rồi, nhà cô em gần đầy thôi, em đi bộ về được.

- Chắc không đó?

- Dạ! Anh về quê cẩn thận nhe!

Tôi chạy đi một chút lại ngoái lại nhìn nhỏ, nhó vẫn đứng đó nhìn tôi. Thấy tôi quay lại, nhỏ vảy tay chào và cười. Nhưng nhìn trong đôi mắt ấy, dường như tâm trạng nhỏ không được vui.

Vừa chạy xe vừa suy nghĩ về nhỏ, vậy là sẽ không gặp nhỏ một tháng. Cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó, tôi không biết mối quan hệ này là gì nữa. Có phải là một thứ tình yêu vừa chớm nở, tôi có nên ngừng nó lại khi đang còn trong trứng nước? Thở dài một hơi khi nghĩ đến những chuyện tương lại, tôi lại thấy buồn và mệt mỏi. Có lẽ tôi lại suy nghĩ nhiều rồi, 1 tháng nữa thì mọi thứ sẽ trở lại như cũ thôi. Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn.

Khí trời về đêm dần buốt lạnh, đường quốc lộ trở nên rông lớn vô cùng. Có những đoạn đường mà tưởng chừng chỉ có một mình tôi đọc bước.Tuy vẫn là con đường cũ, cảnh vật cũ nhưng cảm giác lại khác khi chạy từ thành phố về lại quê. Cảm giác như được chạy về vòng tay của mẹ, một cảm giác dễ chịu và thân quen. Cũng gần đến ngày giỗ của mẹ rồi, đó cũng chính là một trong những nguyên nhân tôi quyết định trở lại Việt Nam lần này.

Về đến nhà dì thì đèn trong nhà vẫn sáng, chắc là dì đang đợi cửa tôi về. Dẫn xe vào nhà thấy gì đang ngồi gục ngủ trên ghế sofa.

- Dì! Dì! _ Tôi đánh thức dì.

- Về rồi hả con? _ Dì tôi lờ mờ mở mắt.

- Sao dì không vào phòng ngủ đi, con có chìa khóa mà.

- Không sao đâu con, đi chơi dữ quá ta! Hôm nay mới chịu về.

- Dạ! _ Con xin lỗi, Ly về nhà chưa dì?

- Nó về lâu rồi, chắc cũng ngủ rồi.

- Con muốn ăn gì không? Dì nấu cho!

- Dạ thôi! Di vào phòng ngủ đi! Con cũng đi ngủ luôn đây.

Tôi bước về phòng mình, mở cửa ra thì thấy cái mền trên giường cuộng tròn một cục. Nhìn là biết ngay con heo đang nằm trong đó. Tôi tiến lại giường, nhẹ nhàng kéo mền ra thì thấy con nhóc vẫn chưa ngủ. Nó đang nằm khóc trong đó, mắt đã sưng húp.

- Sao vậy em? Tôi hốt hoảng hỏi nó.

- Nói anh nghe đi! _ Nó vẫn không trả lời, tôi ngồi xuống cạnh nó và lau nước mắt cho nó.

- Em tức lắm! Tức lắm! Tại sao em thua chứ? _ Nhỏ nấc nghẹn và nói.

- Ừ! Tại anh làm không tốt, anh xin lỗi!

- Không phải tại anh, tại một mình em thôi.

- Thôi mà! Hạng nhì cũng là giỏi rồi.

- Không chịu đâu, em không thể thua con đó. _ Nước mắt nó lại chảy, tay nó thì bấu vào nệm.

- Thôi em ngủ đi! _ Tôi cũng chịu thua, không biết nói sao với nó.

Tôi ngồi vào bàn, lấy quyển nhật ký ra và ghi ….

Ngày….Tháng….Năm..

……………………

………………………

Viết được một lúc thì tôi quay lại và thấy con nhóc đã ngủ. Tôi tiến lại, kéo người con nhóc nằm thẳng ra, kéo mền đắp cho con nhóc. Tôi ngã lưng ra sàn nằm, nhìn mặt con nhóc sưng cả lên mà thấy thương vô cùng. Anh em với nhau từ nhỏ, con nhóc rất háu thắng từ xưa đến giờ. Lúc nào nó cũng muốn là người số 1, luôn luôn cố gắng làm tốt hơn người khác. Hôm nay có lẽ là lần đầu tiên nó thất bại, thật ra tôi cũng có chút vui vì sự thất bại này. Con nhóc cần thêm nhiều lần thất bại nữa để biết bản thân mình đang ở dâu mà phần đấu hơn. Nó cần nhiều hơn những va chạm trong cuộc sống thì mới có thể trưởng thành được.

Chuyện thi hát hôm nay lại làm tôi nhớ đến những kỷ niệm lúc xưa khi đi xem con nhóc trình diễn ở trường tiểu học. Đó là một cuộc thi tổ chức thường niên ở trường, tiếng hát chim sơn ca hay cái gì đó. Ngôi trường tiểu học ấy cũng là nơi tôi từng học, ngày ấy tôi học lớp 9 nhưng cứ mỗi khi quay lại ngôi trường tiểu học này lại thấy bồi hồi khó tả. Đó là cái nơi mà tôi đã viết những nét chữ đầu tiên, vẫn là các thấy cô ngày nào nhưng trên khuôn mặt họ đã xuất hiện nhiều vết chân chim. Cứ mỗi nếp nhăn ấy lại tượng trưng cho sự hy sinh, tận tuy để nâng bước từng lớp trẻ nên người.

Ở trường hôm ấy vui như ngày hội, phụ huynh học sinh đến rất đông để cổ vũ cho con em họ. Tôi và dì cũng đi theo ủng hộ nhóc Ly. Con nhóc xinh xắn từ nhỏ nên thầy cô nào cũng biết và yêu quý nó. Nó thích ca hát từ nhỏ, nghe nó hát cũng thấy nó có năng khiếu.

- Ráng lên nhe nhóc. Làm cho anh nở mày nở mặt coi! _ Tôi động viên nó trước khi lên sân khấu.

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Chuyện Tình 5 Năm Trước Voz Full

Truyện cười bựa: Anh Ma Bướu Cổ

ADROID-IOS: Đuổi hình bắt chữ

Truyện cười bựa: Anh Ma Bướu Cổ

Game chiến thuật: Mồng Đế Vương

Truyện cười bựa: Anh Ma Bướu Cổ

Game chiến thuật: Mồng Đế Vương

TAG: