-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Truyện teen THẬT XIN LỖI, CÚT RỒI!

Truyện teen THẬT XIN LỖI, CÚT RỒI!



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
chi bảng nhãn*“. Tính cách hắn không giống ông nội cũng không giống phụ thân, nhưng lại vô cùng giống bà nội, lạnh như băng, khí lạnh quấn người quanh năm, vô cùng lạnh lùng. Có người nói chính vì nguyên nhân này hắn mới kém Phỉ Mặc một bậc, xếp thứ hai. Đương nhiên, Phỉ Mặc tuyệt đối không thừa nhận chuyện này. * Võ lâm tam đại quý công tử chi bảng nhãn: đứng thứ hai trong số ba quý công tử chốn võ lâm. Bảng nhãn là tên gọi thời khoa cử, hai đời Minh, Thanh dùng để gọi người đứng thứ nhì trong kỳ thi Điện Thí – kỳ thi cuối cùng do nhà vua chủ trì.

Có người nói Độc Cô Ngạn là chân truyền của ông nội hắn, một tay Độc Cô song kiếm xuất thần nhập hóa, còn khinh công lại được truyền từ bà nội Lãnh Liên Tiên Tử, kẻ ngang bằng trên giang hồ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thân thủ như vậy trên giang hồ tất nhiên không có địch thủ, vì vậy, căn bản không cần lo lắng cho tên nhóc đó. Nhìn ánh mắt chăm chú không chớp của Hề Hề nhìn mình, Phỉ Mặc lại cảm thấy mình không thể từ chối đôi mắt tràn đầy mong đợi như vậy được. “Như vậy đi, ta sẽ để Huyền Phong đi xem sao, nếu hắn xảy ra chuyện, Khê Vân các chắc chắn sẽ trợ giúp, vậy muội có thể yên tâm chưa?” Aizzz, xen vào việc của người khác không phải tác phong của hắn, không ngờ lại phá lệ vì nàng, nghiệt duyên rồi… “Vâng, cảm ơn Mặc ca ca.” Hề Hề trang trọng nói cảm ơn. Phỉ Mặc khẽ nhếch mắt xem như nhận lời cảm ơn của nàng. Đang chuẩn bị ngoắc tay gọi Huyền Phong tới thì hắn lại cấp tốc nhảy từ trong góc phòng ra, nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Phỉ Mặc. Hề Hề có chút căng thẳng, sợ hắn điều tra được tin tức Độc Cô Ngạn bị thương, không khỏi siết chặt nắm tay, hai mắt không dám chớp một cái. “Hi Hi, đừng căng thẳng, không phải chuyện về A Ngạn của muội. Với thân thủ của hắn chỉ có người khác xui xẻo thôi.” Phỉ Mặc nghe tin tức của Huyền Phong xong, vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhìn thấy vẻ lo lắng của Hề Hề mới an ủi một chút. “Thật sao? A Ngạn rất lợi hại sao?” Chắc là đúng rồi, lần trước A Ngạn còn dễ dàng bóp một cái chén thành bột phấn. Tuy rằng bắt hắn thừa nhận một nam nhân khác rất lợi hại khiến hắn vô cùng khó chịu, nhưng để người đẹp yên tâm, Phỉ Mặc vẫn gật đầu trái với lương tâm. Độc Cô song kiếm đúng là rất lợi hại, nhưng nếu một ngày gặp phải mười ba chiêu thức của Khê Vân các thì cũng chưa biết trước sẽ thế nào.

“Hi Hi, mấy ngày tới muội nên ở trong phòng, đừng đi lung tung. Nếu đói bụng thì bảo mấy ca ca trong Khê Vân các mang đồ ăn tới. Tới đây, đây là kẹo hôm nay Mặc ca ca mua cho muội, muội ăn thử xem có ngon không?” Phỉ Mặc lấy ra từ trong người một chiếc hộp bằng ngọc đen tinh xảo, bề ngoài giản dị đáng yêu, mặt trên còn khắc mấy bông hoa sen nở rộ. Mở ra, bên trong có hơn mười viên kẹo màu sắc khác nhau, tròn tròn nhìn rất thích mắt, Hề Hề không chút nghi ngờ cầm lấy một viên bỏ vào miệng, quả nhiên thanh thanh ngọt ngọt, có hương vị như quả đào mật. “Rất ngon.” Hề Hề vui vẻ gật đầu, thuận tiện thu cái hộp làm của riêng. Phỉ Mặc nhìn dáng vẻ đưa viên kẹo từ má trái sang má phải, vô cùng ngây thơ của nàng, nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lộ ra những ý tứ sâu xa. “Ngươi nói những người mất tích của phái Thương Sơn và bang Thanh Hồng có thể đã bị người ta khống chế?” Sau khi trở về phòng, Phỉ Mặc yên lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi hỏi Huyền Phong. “Mặc dù thuộc hạ không thể khẳng định nhưng những dấu hiệu hiện nay cho thấy khả năng này vô cùng lớn.” “Nói rõ ràng xem.” “Thứ nhất, một ngày trước khi mất tích, tinh thần bọn họ đều không bình thường, cứng nhắc đờ đẫn, rất giống bị khống chế tâmtrí; thứ hai, thuộc hạ tra xét toàn bộ Tụ Hiền lâu và trong thành rất lâu đều không tìm được căn cứ chính xác rằng bọn họ bị trúng độc, tất cả cơm nước của Tụ Hiền lâu, thậm chí trầm hương thường ngày sử dụng thuộc hạ đều đã kiểm tra cẩn thận, rất bình thường. Hơn nữa, cho tới bây giờ, không phát hiện ra hành tung của bọn họ, cũng không tìm được thi thể, vì vậy thuộc hạ tự suy đoán, bọn họ không trúng độc chết mà có lẽ đã bị tổ chức thần bí phía sau giam lỏng, giấu đi.” “Theo ngươi thấy tổ chức thần bí đứng đằng sau chuyện này? Bọn họ có mục đích gì?” Phỉ Mặc nhìn về phía Huyền Phong tỏ ý khen ngợi, tiếp tục hỏi.

“Trực tiếp nhất là làm hại võ lâm vùng Trung Nguyên. Có lẽ cái chết của lục đại chưởng môn cũng có liên quan tới tổ chức thần bí này. Điều thuộc hạ lo lắng là mục đích của bọn họ chỉ sợ không đơn giản như vậy.” “Ngươi cho rằng bọn họ có âm mưu lớn hơn nữa?” Huyền Phong nặng nề gật đầu. Phỉ Mặc nở nụ cười, hắn vẫy tay bảo Huyền Phong tiến lên trước, sau đó chỉ chỉ cái trán Huyền Phong giống như người lớn dạy dỗ trẻ con, ung dung nói: “Tiểu Phong Phong, hôm nay các chủ này mới nhận ra ngươi thật sự suy nghĩ rất nhiều nha, cẩn thận có nếp nhăn đấy, ha ha ha.” Vẻ mặt Huyền Phong thoáng một cái biến thành đen sì. Còn tưởng các chủ hiếm khi nào lại nghiêm túc như thế, thì ra chỉ là giả bộ… Trong mật thất tối om, một ngọn đèn u ám nhỏ như hạt đậu, một thân ảnh gầy gò, hai tay vắt sau lưng, đang yên lặng ngẩng đầu nhìn bức tranh trên vách tường. Bức vẽ kia dài khoảng bốn thước, rộng chừng một thước, ngọn đèn lờ mờ cũng khó có thể che lấp màu sắc tươi đẹp của nó, từ xa nhìn lại, nó giống như một tấm bản đồ thần bí, nhìn gần lại rõ ràng là hình một con rồng màu vàng bay lên trời, nhe nanh múa vuốt, rất có ý tứ. Không ngờ, nhìn kỹ lại, trên đỉnh đầu của nó, nơi vốn là cặp sừng dài, lại bị cắm hai chiếc đinh sắt rất lớn, máu tươi chảy từ đầu rồng xuống, chảy vào đôi mắt mở lớn của nó, nhuộm đỏ con ngươi của nó, nhìn qua khiến người ta giật mình khiếp sợ. “Bẩm đường chủ, Khố Y có việc bẩm báo.” Một giọng nam đột nhiên vang lên trong không gian, thoáng chốc đánh tan bầu không khí u ám. “Vào đi.” Bóng người gầy gò kia quay lại, trên mặt lại đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, che khuất một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra hai mắt đen như trời đêm, từ mũi trở xuống đều lộ ra ngoài. Cánh cửa đóng chặt của mật thất mở ra từ bên ngoài, đúng là có cơ quan điều khiển, từ ngoài nhìn vào chỉ là một bức tường hết sức bình thường mà thôi. Một nam tử nhỏ gầy từ ngoài đi vào, áo đen quần đen, ngay cả gương mặt cũng dùng khăn đen che kín không một khe hở, không khỏi làm cho người ta tò mò bề ngoài của hắn rốt cuộc như thế nào mà không thể để người ta nhìn thấy, vì sao phải quấn chặt như thế, không thấy khó chịu hay sao?!

“Nói đi, chuyện gì?” “Đã xác định thân phận của đám người chưa trúng độc, là Khê Vân các ở Bắc Mạc, ngoài ra còn có Độc Cô Ngạn của Độc Cô thế gia và một tiểu nha đầu không một chút võ công.” “Khê Vân các? Độc Cô Ngạn? Đều là cao thủ tuyệt đỉnh, không bị trúng độc cũng không có gì lạ. Còn tiểu nha đầu kia, lại không có võ công?!” “Thuộc hạ cũng không rõ, nhưng quan hệ của cô ta và Khê Vân các không đơn giản, thuộc hạ phát hiện Phỉ Mặc coi cô ta như bảo bối.” “Tạm thời không nên đụng tới Khê Vân các. Tiểu nha đầu kia có chỗ nào đặc biệt sao?” “Không có gì đặc biệt, vừa ngây thơ vừa ngốc, nhưng thú cưng của cô ta lại có chút thú vị, là một con báo trắng không bình thường và một con quái điểu.” “Chắc là từ trong núi chạy tới tìm hiểu sự đời thôi, chưa cần để ý tới cô ta. Độc Cô Ngạn có động tĩnh gì không?” “Hành động của chúng ta dường như đã khiến hắn chú ý, mấy ngày nay hành tung của hắn bất định, khinh công của hắn lại quá tốt, thuộc hạ… lần nào cũng không đuổi kịp hắn, xin đường chủ trách phạt.” Nam tử toàn thân đen kịt quỳ xuống nhận tội. “Quên đi, chuyện này cũng không thể trách ngươi, võ công của hắn trên giang hồ chỉ sợ khó tìm đối thủ. Ngươi tiếp tục làm tốt việc của ngươi là được, dù sao nhiệm vụ của chúng ta ở huyện Tụ Vân đã sắp hoàn thành rồi, để xem bọn chúng có thể điều tra ra cái gì, ha ha…” Tiếng cười mang theo vẻ trào phúng, trong khung cảnh bức vẽ con rồng máu chảy đầm đìa, lộ ra một tia quỷ dị…









~*~ Chương 9: Hang động bí mật. Đêm không trăng, gió lớn, rất thích hợp để làm chuyện xấu, cũng như theo dõi. Độc Cô Ngạn giả thành một người trong đoàn, cùng họ tiến vào hang động. Động trong núi này vô cùng sâu, cửa động lại hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua. Đi vào trong khoảng một khắc, phía trước trở lên rộng hơn, có một tia sáng lóe lên, giống như ánh sáng phản quang từ mặt nước, chập chờn trông vô cùng kỳ dị. Hắn lợi dụng chút ánh sáng này tranh thủ quan sát xung quanh động, đi qua đường mòn nhỏ như ruột dê vừa rồi là đến trung tâm động, không gian được mở rộng, hơn nữa đỉnh động cũng rất cao, ước chừng hai mươi trượng. Xung quanh lòng động là những tảng nhũ thạch lớn, với nhiều hình dạng khác nhau, có những tia sáng từ nơi nào đó chiếu đến khiến cảnh trong động rất đẹp nhưng cũng vô cùng kỳ quái. Vách động trơn nhẵn, tưởng như có người đã tỉ mỉ mài thành, trông giống như một cái gương đồng, có thể phản chiếu lờ mờ hình ảnh của con người lên đó. Mọi người giống như đã quen thuộc với hang động này, đều tự tìm cho mình một chỗ để ngồi xuống, Độc Cô Ngạn cố ý đi chậm lại, nhìn xem tiếp theo bọn họ muốn làm gì. Chỉ thấy mọi người vươn nắm tay vào những cái lỗ bên trong khối thạch nhũ bên cạnh, giống như đang tìm kiếm gì đó, một lúc sau, lấy ra một loại quả màu đỏ thẫm, nhỏ như trứng chim bồ câu, nhìn qua giống như quả dại. Sau khi lấy được thứ quả đó, trên khuôn mặt vốn ngây dại của họ hiện lên tham vọng kì lạ, mỗi người đều nhanh chóng nhét thứ quả đó vào miệng, nhai vài cái rồi lập tức nuốt xuống, thỉnh thoảng chất lỏng hồng hồng theo nước miếng chảy xuống, giống như máu tươi. Độc Cô Ngạn cũng tìm một chỗ ngồi xuống,từ bên trong khối thạch nhũ cũng tìm được một quả màu đỏ thẫm, hắn lẳng lặng giấu quả đó vào trong áo, rồi lặng lẽ quan sát phản ứng của những người xung quanh.

Những người này sau khi ăn thứ quả ấy, hai chân khoanh lại, hai tay đặt lên đầu gối bắt đầu ngồi thiền. Một lúc sau, trên đỉnh đầu họ tỏa ra một làn khói hồng, làn khói đó dần dần ngưng tụ thành một lớp sương mù màu đỏ như máu trên trán, trên mặt cũng bắt đầu chảy ra những giọt nước đỏ, từng giọt từng giọt, vừa giống mồ hôi vừa giống máu, toàn bộ khuôn mặt họ đỏ lự, nhìn vô cùng kinh khủng. Những giọt nước theo quai hàm chảy xuống, tụ lại ở vòm họng hình thành một viên ngọc, càng lúc càng lớn, nhưng không rơi xuống, mà dần dần đông cứng lại giống như trân châu, trong suốt và mượt mà. Những hạt trân châu ngày càng lớn thì khuôn mặt những người này ngày càng trắng bệch. Cuối cùng, màn sương mù màu đỏ cũng tan ra, ở phía dưới vòm họng như mọc ra một viên ngọc lưu ly đỏ to bằng quả nho, trông vừa buồn cười vừa đáng sợ. Còn khuôn mặt những người kia như không còn một giọt máu, giống như thịt cũng không còn, chỉ còn lại một lớp da, chính xác chỉ còn da bọc xương. “Rầm” một tiếng, một người ngã xuống mặt đất, sau đó như một phản ứng dây chuyền, tất cả những người còn lại cũng đồng loạt ngã xuống, không động đậy. Độc Cô Ngạn nhanh chóng tiến lại gần đưa tay kiểm tra hơi thở, bọn họ đều đã chết. Nhìn sang, những hạt ngọc đỏ như máu đã trở lên cứng rắn, từ vòm họng bọn họ rơi ra, lăn sang một bên. Hắn nhẹ nhàng nhặt một viên lên, nhìn kỹ một lát rồi bỏ vào trong áo. Nhận thấy bên ngoài cửa hang có tiếng động, hắn liền nhảy lên, nấp vào sau một khối thạch nhũ. Người đi vào động chính là tiểu nhị mà Hề Hề đã nhìn thấy. Đầu tiên, hắn đi đến chỗ người chết, đá mỗi người một cái để kiểm tra xem họ đã chết thật chưa, tiện thể nhặt luôn những hạt huyết châu bên cạnh đặt vào trong một cái hộp gỗ. Hắn đứng lên, kiểm tra số lượng người, rồi lại đếm đếm số ngọc trong hộp, nhưng số lượng không trùng khớp, hắn kiểm tra lại lần nữa, kết quả vẫn thế. Hắn nhíu hai mày lại, toàn thân trở nên cảnh giác. Phía sau khối thạch nhũ, Độc Cô Ngạn vẫn bất động, tiếp tục nín thở. Tiểu nhị dò xét xung quanh, không phát hiện thấy điều gì bất thường. Định đi ra khỏi động thì phát hiện một cậu nhóc gầy gò cũng ở trong động, nhìn trang phục trên người cậu bé hắn đoán chắc đây là tiểu môn đồ mới của bang Thanh Hồng. Hắn cười cười như hiểu ra, lẩm bẩm một câu: “Thì ra còn có một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, không có công lực, lãng phí một quả Cực Lạc thượng hạng của ta.”

Sau đó, tiểu nhị khiêng từng người một ra ngoài. Đến người cuối cùng, hắn mang cả chiếc hộp theo, Độc Cô Ngạn nghĩ rằng hắn định đi liền rời khỏi chỗ ẩn nấp đi theo hắn, nấp phía sau, tận mắt chứng kiến toàn bộ những việc hắn làm. Sau khi xử lý mọi việc xong xuôi, tiểu nhị kiểm tra lại chiếc hộp, rồi vừa đi về phía trước vừa khẽ hát một điệu dân ca, đi tới một bụi cỏ cao đến nửa thân người, hắn vạch đám cỏ chui qua thì thấy hiện ra một miệng giếng cạn, hắn thả người nhảy xuống. Sau đó, Độc Cô Ngạn cũng nhảy xuống không chút do dự. Đại Mao vẫn luôn theo phía sau, nhìn thấy Độc Cô Ngạn nhảy xuống miệng giếng cũng nhanh chóng lao xuống theo, nhưng miệng giếng quá nhỏ, thân hình nó lại lớn, nhất là đôi cánh, làm thế nào cũng không thể chui qua được, nó thử đi thử lại mấy lần, cái mỏ như mũi dùi của nó suýt chút nữa là dẹp lép mà vẫn không cách nào vào trong giếng được. Bất đắc dĩ bay quanh giếng mấy vòng, không biết làm thế nào nó liền bay về tìm tiểu chủ nhân báo cáo. Sau khi Đại Mao bay đi, có một bóng người khác từ trong bóng tối đi ra, nhanh chóng đi vào trong động. Giếng cạn sâu khoảng mười trượng, sau khi chạm đất, Độc Cô Ngạn phát hiện phía dưới giếng này là một mật đạo. Hắn lách người theo tiểu nhị đi hết đường này sang đường khác, sau khoảng hai khắc, không khí trong mật đạo trở lên thoáng đãng hơn, có lẽ đã đến cửa mật đạo. Tiểu nhị hưng phấn nhảy nhót vài bước, đứng trước một khối nham thạch lớn. Độc Cô Ngạn đứng nhìn hắn cách đấy không xa, thấy hắn đưa hai bàn tay chạm vào một chỗ trên tảng đá, khối nham thạch tách ra làm hai tạo thành một khoảng trống rộng khoảng nửa thân người, tiểu nhị thân người gầy gò, chỉ nghiêng người một cái đã có thể đi qua, khối nham thạch lại chậm rãi hợp lại như cũ. Độc Cô Ngạn tiến lại gần nhìn, thì ra trên tảng đá có hình đôi bàn tay lõm xuống, chắc đây chính là chìa khóa để đi qua cánh cửa này. Hắn duỗi hai bàn tay đặt lên đó, cánh cửa cũng từ từ mở ra một khe nhỏ, cũng may thân hình hắn tương đối gầy, nếu là một người vạm vỡ đã không thể đi qua cánh cửa này. Hắn phát hiện sau cửa đá là một mật đạo liên tục, không có cửa sổ, trước mặt cũng chỉ có một cửa thông ra ngoài. Sở dĩ nói liên tục bởi vì trước mặt hắn lúc này là một bức tường, trên bức tường là một cánh cửa hình trăng non, phía sau dường như còn một mật đạo khác, còn lại tất cả đều là tường trơn nhẵn.

Không nhìn thấy bóng dáng tiểu nhị kia nữa, chắc hắn đã đi qua cánh cửa hình vầng trăng kia. Độc Cô Ngạn đi qua cánh cửa hình vầng trăng, quả nhiên bên trong là một hang động khác. Bên trong không giống mật thất, mà lại giống như ở trong một cái giếng cạn khác, bởi vì phía trước có một số tia sáng lờ mờ chiếu đến. Bốn phía tối đen như mực, nhưng cũng không phải sự cản trở

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Truyện bựa: Quảng cáo áo tắm

Dàn seiyuu bổ sung của tựa anime movie Aoki Hagane no Arpeggio: Ars Nova DC được hé lộ

Manga Okusama ga Seitokaicho! của Nakata, tác giả của Chu-Bra sẽ có anime

Dàn seiyuu bổ sung của tựa anime movie Aoki Hagane no Arpeggio: Ars Nova DC được hé lộ

Good Smile Company trình làng scale figure Musashi 1/8 và 4 phiên bản!

Dàn seiyuu bổ sung của tựa anime movie Aoki Hagane no Arpeggio: Ars Nova DC được hé lộ

Good Smile Company trình làng scale figure Musashi 1/8 và 4 phiên bản!

TAG:

Polly po-cket