Lamborghini Huracán LP 610-4 t
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Truyện teen THẬT XIN LỖI, CÚT RỒI!

Truyện teen THẬT XIN LỖI, CÚT RỒI!



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
Ngạn là người tốt, huynh ấy trước giờ vẫn vậy. A Ngạn là tướng công tương lai của muội.” A Ngạn không nên trừng mắt nhìn nàng nha, nàng đâu có nói hiện tại. “Hắn là tướng công của muội?” Ngữ điệu của Phong Lăng Ba lập tức vút cao, giống như tỏ vẻ cặp đôi này rất rất không xứng, sau đó nhận lấy một ánh mắt lạnh như kiếm của Độc Cô Ngạn. Nữ nhân thật phiền phức, nhất là tổ hợp hai nữ nhân. “Bọn muội còn chưa thành thân.” Hề Hề nuốt nước miếng. Ánh mắt vừa rồi của A Ngạn thật dọa người. “Muội cần gì phải thích người như thế? Trời ạ, Hề Hề à, cần gì hắn, Phong tỷ tỷ sẽ giới thiệu cho muội người rất tốt, vừa dịu dàng vừa săn sóc, không lạnh như băng như hắn.” Phong Lăng Ba ghé sát vào Hề Hề nói, rõ ràng muốn đào góc tường của Độc Cô Ngạn. “A Ngạn rất tốt, muội thích A Ngạn.” Hề Hề nghiêm túc nói, trước giờ nàng đều nghĩ gì nói nấy, rụt rè của con gái, cha và mẹ căn bản chưa từng dạy nàng. Vẻ mặt Phong Lăng Ba đầy tức giận: “Hề Hề à, muội đừng mất hy vọng như thế. Hắn có gì tốt, muội nhìn hắn xem, lúc trước quát mắng muội liên hồi, giờ lại một mình đi trước không để ý đến muội, muội cần gì phải như vậy?” Nếu là nàng, nàng đã một cước đá bay hắn đến tận đẩu tận đâu rồi. “Uhm, A Ngạn tốt nhất, muội muốn A Ngạn làm tướng công.” Hề Hề nghiêng đầu nghĩ một lúclâu vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân, cái đầu đơn giản của nàng không thích hợp để suy nghĩ một chuyện phức tạp như thế, dù sao nàng chỉ muốn ở bên A Ngạn, về phần vì sao lại muốn A Ngạn, muốn A Ngạn làm gì, nàng cũng không biết. Chỉ cần luôn luôn ở bên nhau chư cha và mẹ, đó chính là điều nàng muốn. Độc Cô Ngạn nghe xong lời thổ lộ không chút e lệ của Hề Hề, trên gương mặt lạnh lùng không có một chút biến hóa, vẫn không nói một câu, thúc ngựa đi về phía trước, chỉ là bàn tay nắm dây cương thoáng buông lỏng ra một chút.

“Này, ta nói ngươi đấy tên kia, ngươi có phải làm bằng sắt đá không vậy? Hề Hề người ta nói nhiều như vậy, vì sao một chút biểu hiện ngươi cũng không có?” Thật là một tên ngốc. Ít nhất cũng phải cảm động tới rớt nước mắt chứ. Bóng lưng phía trước vẫn thẳng tắp, không có một chút động tác, giống như những lời nàng vừa nói chỉ là gió thoảng qua. “Ngươi, tên kia…” Phong Lăng Ba bị chọc cho nổi giận, nàng oán hận trừng mắt nhìn bóng lưng hắn, hận không thể trừng ra một cái lỗ trên lưng hắn. “Phong tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận. Hình như A Ngạn còn chưa thích muội.” Hề Hề bảo Nhị Nha tới gần ngựa của Phong Lăng Ba, nhỏ giọng nói với nàng. “Không phải chứ? Hắn không thích muội? Hắn có bệnh rồi.” Phong Lăng Ba cũng nhỏ giọng trực tiếp nhận định Độc Cô Ngạn như vậy. “Bởi vì A Ngạn chưa từng nói thích muội, mẹ nói thích một người phải nói cho người đó biết, A Ngạn vẫn chưa nói với muội, hẳn là không thích muội rồi.” Trong giọng nói Hề Hề có chút buồn rầu, mất mát, nhưng nàng khôi phục lại rất nhanh: “Nhưng muội tin A Ngạn nhất định sẽ thích muội, mẹ nói muội người gặp người thích nha!” “Nha đầu này, chuyện này cũng nói được, đúng là ngựa không biết mặt dài…” Phong Lăng Ba cười cười trêu chọc, nhưng nàng thích! “Ngựa không biết mặt dài bởi vì mặt ngựa căn bản không dài.” Cha nàng từng nuôi một con khỉ, mỗi ngày đều cho nó ăn một loại “Phong Trường thảo” biến dị, cuối cùng nó ăn vào không béo cũng không to cao, chỉ dài mặt… Sau đó, toàn thân trên dưới ấn tượng nhất chỉ có một gương mặt dài như chày gỗ. So với nó thì mặt ngựa coi như rất đẹp rồi… “Hề Hề này, tỷ tỷ có nhiều kinh nghiệm giang hồ hơn muội, tỷ khuyên muội, tuy tục ngữ nói “nữ truy nam cách tầng sa*“, nhưng cũng có câu “Khương thái công điếu ngư, nguyện giả thượng câu**“, vì vậy, cho dù con cá kia có là Long Vương Tam thái tử, muội cũng phải giữ vẻ rụt rè, cao quý, biết không?” Tuyệt đối không thể để khối băng cao ngạo chết tiệt kia lấy được trái tim trong sáng, thuần khiết của Hề Hề. * Nam truy nữ cách trọng sơn, nữ truy nam cách tầng sa: Con trai theo đuổi con gái cách cả ngọn núi, còn con gái theo đuổi con trai chỉ cách một lớp lụa, rất dễ dàng. ** Khương thái công điếu ngư, nguyện giả thượng câu: Khương thái công câu cá, kẻ có lòng mới mắc câu, trích từ tích Khương Tử Nha dùng lưỡi câu thẳng câu cá để tìm vua hiền.









Chương 18: Thị trấn Xích Tùng Ba người cùng đi, tất sẽ có gian tình. Đặc biệt là tình huống hai nàng một chàng hoặc hai chàng một nàng, nhưng Hề Hề này hoàn toàn không coi là gian tình, nhiều nhất cũng chỉ coi như một bên tình nguyện. Mà Phong Lăng ba lại vô cùng căm hận sự khăng khăng tình nguyện đó của Hề Hề. Hai ngày nay, nàng sử dụng tất cả thủ đoạn để phá hỏng hình tượng của Độc Cô Ngạn trong cảm nhận của Hề Hề, nhưng bất đắc dĩ là nha đầu kia chính là một khúc gỗ, bất luận nàng nói thế nào, Hề Hề vẫn cho rằng trên thế giới này chỉ có A Ngạn là tốt nhất, a~, nàng muốn hộc máu rồi! Hơn nữa Độc Cô Ngạn này lạnh lùng với nàng thì thôi, dù sao Phong Lăng Ba nàng đối với hắn cũng là người xa lạ, nhưng hắn đối với Hề Hề cũng là cái vẻ xa cách đấy, thế này là thế nào? Thật không biết tên đấy tốt đẹp chỗ nào, suốt ngày chỉ có một vẻ mặt, giống như ai nợ hắn mấy trăm vạn lượng bạc vậy, còn là một tên không thích phản ứng, hừ, theo nàng thấy, hắn chính là một con khổng tước kiêu ngạo, ngoại trừ vẻ ngoài hào nhoáng, có chỗ nào đặc biệt hơn người?! “A Ngạn, Phong tỷ tỷ, phía dưới có một thị trấn nhỏ kìa.” Tiếng hô hưng phấn của Hề Hề cắt đứt oán thầm của Phong Lăng Ba. Nàng khom tay đặt lên trán nhìn lại, quả nhiên phát hiện dưới chân núi có một loạt nhà dân, còn có thể thấy bóng người thấp thoáng, xem ra thị trấn này tương đối phồn hoa. Hề Hề nhìn tấm bia đá xuất hiện trước mặt, bên trên khắc ba chữ lớn, tiếc rằng nàng chỉ nhận ra hai chữ. Nàng quay đầu vẫy vẫy tay với Phong Lăng Ba, Phong Lăng Ba bước tới: “Gì vậy, Hề Hề?” “Chữ đầu tiên muội không nhận ra.” Hề Hề không chút che giấu học vấn dốt nát của mình, thật thẳng thắn thỉnh giáo Phong Lăng Ba. “Chữ này đọc là Xích, ý là màu đỏ. Thì ra nơi này tên là Xích Tùng trấn, thảo nào trên núi có nhiều cây tùng đỏ như vậy.” Phong Lăng Ba kiên nhẫn giải thích với hề hề, lại nhìn tới Độc Cô Ngạn đang cưỡi ngựa tự mình đi trước, nhất thời máu xông lên não: “Ta nói ngươi nha tên Độc Cô kia, ngươi chờ Hề Hề một chút sẽ chết sao?”

Độc Cô Ngạn nhàn nhạt ngoái đầu lại nhìn Hề Hề một cái, Hề Hề ngây ngốc toét miệng cười với hắn, hắn vẻ mặt dửng dưng phun ra một chữ: “Chậm.” Thì ra là chê các nàng quá chậm chạp. Hề Hề vội vàng vui vẻ chạy tới. Phong Lăng ba rầu rĩ ở phía sau oán giận với Nhị Nha: “Nhị Nha, chủ tử nhà ngươi thật không biết tự kiêu…” Nhận lại một ánh mắt tán thành của Nhị Nha. Trấn Xích Tùng được người dân xây dựa vào núi Xích Tùng mà thành, mà trên núi Xích Tùng lại trồng đầy tùng đỏ nên mới có tên như vậy, từ xa nhìn lại, cả ngọn núi giống như được bao phủ bởi một rặng mây đỏ, trông thật đẹp mắt. Ba người đứng trên sườn núi nhìn chân núi phía xa xa, càng cảm nhận được tư vị tiên nhân đạp mây. Xóm dân cư dưới chân núi cách đó không xa, Hề Hề sờ sờ cái bụng đang gào thét, vẻ mặt khát vọng nhìn Độc Cô Ngạn. Độc Cô Ngạn không nói gì, trực tiếp xuống núi, thấy vậy Phong Lăng Ba lại tức đến mức máu xông lên não. Nhị Nha tiến lên để Hề Hề ngồi lên người nó, theo sát Độc Cô Ngạn chạy xuống chân núi. Nhìn dáng vẻ uể oải của tiểu chủ nhân, nhấtđịnh là đói bụng đến mức không còn sức lực gì rồi. Đại Mao “oa” một tiếng, cũng theo sau, để lại một mình Phong Lăng Ba hờn dỗi ở phía sau, cho đến khi trong gió truyền đến tiếng gọi của Hề Hề: “Phong tỷ tỷ, mau lên.” Lúc này nàng mới đổi thành gương mặt tươi cười, hứng chí bừng bừng xuống núi. Đường phố của trấn Xích Tùng rộng hơn đường phố bình thường, hai bên có rất nhiều cửa hàng lấy Xích Tùng làm tên gọi, ví dụ như quán bánh bao Xích Tùng, cửa hàng đồ ngọc Xích Tùng, cửa hàng son phấn Xích Tùng, vân vân. Ba người dắt ngựa, nhìn tới nhìn lui trong đám người để tìm một nơi ăn uống vừa ý. Người trong trấn đều rất bình tĩnh, nhìn thấy con báo trắng như Nhị Nha và con chim kỳ quái như Đại Mao cũng chỉ nhìn chằm chằm chứ không hoảng sợ, sau đó lại tiếp tục làm việc, có lẽ sống dựa vào núi nên đã nhìn quen những loài động vật. Đại Mao và Nhị Nha cũng thả lỏng hơn, thường thường vẫy cánh hoặc lắc đầu với người đi đường, dẫn tới vài tiếng cười khẽ.

Khi Phong Lăng Ba đi qua một quán nhỏ, thấy quán này bày biện rất nhiều loại son màu sắc sặc sỡ chói mắt, không khỏi dừng chân lại chọn lựa. Hề Hề vội kéo tay áo Độc Cô Ngạn, ý bảo hắn chờ Phong Lăng Ba một chút, nhận lại một ánh mắt lạnh lùng của hắn, nhưng hắn vẫn dừng chân đứng một bên. “Phong tỷ tỷ, đây là cái gì?” Hề Hề tò mò cầm lên một hộp son ngửi ngửi, oa, thật thơm. “Đây là son để con gái chúng ta trang điểm, bôi lên sẽ rất xinh đẹp. Sao, muội chưa dùng bao giờ à?” Một cô gái như Hề Hề hẳn đã đến tuổi thích làm đẹp rồi, nhưng dọc đường chỉ thấy Hề Hề mặc trang phục một màu, không phải vàng nhạt chính là xanh nhạt, nếu không chính là lục lam tràm tím gì đó… Tóc cũng chỉ buộc thành một túm hay hai túm, gần như chưa thấy con bé từng trang điểm. Cô bé này, chẳng lẽ không biết trang điểm? Quả nhiên thấy Hề Hề lắc đầu: “Muội chưa từng dùng.” “Vậy Phong tỷ tỷ tặng muội.” Phong Lăng ba chọn vài hộp màu sắc thích hợp, sau đó hào phóng tặng cho Hề Hề. Hề Hề vội vàng xua tay: “Không cần đâu, Phong tỷ tỷ, muội không biết dùng cái này.” “Không sao, Phong tỷ tỷ sẽ dạy muội, trang điểm cho muội thật xinh đẹp, khiến cho tên nhóc Độc Cô Ngạn kia nhìn mà chảy nước miếng.” Phong Lăng Ba xúi giục không có chút ý tốt. Hề hề nhìn Độc Cô Ngạn đứng cách đó vài bước, khẽ há miệng, sau đó ngồi xổm xuống trước bụng Nhị Nha, bới móc một lúc lâu, cuối cùng chỉ bới ra được một đống lông. “Phong tỷ tỷ, muội không có tiền.” Hề hề buồn rầu phát hiện mình đang không xu dính túi, đồng tiền duy nhất đã đưa cho Phỉ Mặc rồi, trên đường đều ăn của Độc Cô Ngạn, uống của Độc Cô Ngạn, nàng vốn chưa từng nghĩ đến vấn đề tiền bạc, bởi vì từ lâu nàng đã coi Độc Cô Ngạn là người nhà. Nhưng Phong Lăng Ba tặng đồ cho nàng, nàng không thể nhận không, cái này gọi là không công không hưởng lộc, trên sách đã dạy như vậy. “Ai nha, chúng ta là tỷ muội, nói chuyện tiền nong làm gì, muội khách khí với tỷ tỷ như thế, tỷ tỷ sẽ tức giận. Tặng muội thì muội cầm đi.” Phong Lăng Ba nhét toàn bộ hộp son vào trong lòng Hề Hề.

Hề Hề nghiêng đầu suy nghĩ một chút, giống như nhớ ra cái gì, nàng vẫy tay gọi Đại Mao tới: “Đại Mao.” Đại Mao nhảy tới hai bước, “oa” lên một tiếng tỏ vẻ đã nhận được mệnh lệnh. Hề Hề lấy chiếc túi dưới cánh Đại Mao ra, tìm ra một chiếc bình nhỏ đưa cho Phong Lăng Ba: “Phong tỷ tỷ, muội tặng tỷ cái này.” “Đây là cái gì?” Phong Lăng Ba hiếu kỳ hỏi. Chỉ là một chiếc bình nhỏ màu trắng bình thường, bên trên có hình một đóa hoa. “Cái này gọi là Lan Hương hoàn, ăn vào trên người sẽ thơm thơm, rất dễ chịu.” Hề Hề rút nắp bình ra, đổ ra một viên, chỉ thấy một viên thuốc như châu tròn ngọc sáng, nhỏ như trứng tằm, màu xanh lục, tỏa ra mùi hoa lan, thật sự vô cùng thơm. “Cái này dùng để ăn?” Phong Lăng Ba bán tính bán nghi nhận lấy cái lọ. Hề Hề gật đầu, tiện tay cầm viên thuốc trong tay đưa tới trước mỏ Đại Mao, Đại Mao cắp lấy viên thuốc, ngửa cổ nuốt xuống, chỉ chốc lát sau, trên người Đại Mao tỏa ra hương thơm mê người. Đại Mao oa oa kêu lên hai tiếng, đắc ý nhảy đến trước mặt Nhị Nha vẫy cánh vài cái, khiến cho Nhị Nha thấp giọng rít gào, Đại Mao lập tức bay lên trời, chuẩn bị đi thu hút mấy con chim khác về để chứng minh cho Nhị Nha thấy sức hấp dẫn của nó. “Oa, thật thần kỳ, đồ tốt như thế, muội thật sự tặng cho tỷ?” Phong Lăng Ba mở to hai mắt, nữ nhân đều thích cái đẹp, ai chẳng muốn trên người mình có hương thơm ngào ngạt, hơn nữa mùi hương còn không giống người bình thường như thế, so với những thứ phấn son tầm thường kia rõ ràng tốt hơn nhiều. “Tặng cho tỷ.” Hề Hề gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. “Hề Hề, đồ quý giá như thế muội giữ lại đi.” Phong Lăng Ba không muốn trục lợi, tặng đồ cho Hề Hề hoàn toàn xuất phát từ yêu thích, không phải để nhận quà đáp lễ của Hề Hề.

“Không quý giá, trong hũ của cha còn rất nhiều.” Hề hề kiên quyết đẩy cái chai về phía Phong Lăng Ba. Phong Lăng Ba nhìn vẻ khăng khăng của Hề Hề, có chút xấu hổ nhận lấy cái chai, nói: “Vậy được rồi, Hề Hề, cảm ơn muội.” Hề Hề lắc đầu như trống bỏi: “Tỷ tặng muội nhiều hơn, muội phải cảm ơn nhiều hơn.” Phong Lăng Ba bật cười ra tiếng: “Được rồi, hai chúng ta đừng cảm ơn nhau nữa, có vẻ quá khách khí rồi.” Sau đó, nàng thanh toán tiền cho người bán hàng, dùng những thứ đã mua trang điểm lên, rồi nhiệt tình kéo tay Hề Hề tới bên cạnh Độc Cô Ngạn. “Xảy ra chuyện gì vậy?” Đều là người giang hồ, Phong Lăng Ba nhạy cảm nhận ra được sự cảnh giác của Độc Cô Ngạn, hắn nhìn thẳng tắp về phía trước, giống như phát hiện tình huống gì đấy lạ thường. Độc Cô Ngạn ấn dây cương ngựa vào tay Hề Hề, bỏ lại một câu: “Chờ ở đây.” Sau đó lắc mình rời đi, chốc lát đã không còn bóng dáng. “A Ngạn!” Hề Hề cầm lấy cương ngựa, định đuổi theo, bị Phong Lăng Ba kéo lại: “Chờ chút, Hề Hề, hiện giờ chúng ta không biết tình hình thế nào, liều lĩnh đuổi theo có thể sẽ gây phiền phúc cho Độc Cô khổng tước, vẫn nên chờ ở đây đi.” Hề Hề nhìn dây cương trong tay, lại nhìn Phong Lăng Ba, gật đầu, sau đó liền ngồi xổmxuống, hai tay chống má nhìn về phương hướng Độc Cô Ngạn rời đi, ngoan ngoãn ở lại đây chờ. Phong Lăng Ba nhất thời cảm thấy ngứa tay, Hề Hề sao có thể đáng yêu như thế! Độc Cô Ngạn ẩn mình ở một nơi bí mật gần đó, nhìn hai người cách đó không xa, nấp ở dưới chân tường phía tây một đại viện, lén lút không biết làm gì. Điều khiến hắn chú ý chính là những người này giống những người bán hàng rong mà hắn đã thấy tại huyện Tụ Vân trước đây, tuy chỉ là những nam tử khuôn mặt bình thường nhưng hai tay lại trắng nõn dị thường, ngón tay dài nhỏ như tay nữ tử. Những người này phải chăng cùng một băng đảng với những người đã xuất hiện tại huyện Tụ Vân? Vì sao bọn họ lại xuất hiện tại trấn Xích Tùng? Rốt cuộc bọn họ đến từ một tổ chức thế nào, có mục đích gì? Những nghi vấn này không ngừng xoay quanh trong đầu Độc Cô Ngạn.









Chương 19: Sâu hút máu Ở góc tường, hai người đó ngồi xổm xuống, giống như đang đào một cái lỗ, sau đó còn lấy ra một con dao nhỏ, cắt đứt cổ tay, nhỏ vài giọt máu xuống phía dưới, rồi vùi thứ gì đó vào, đợi khoảng một khắc sau mới đứng dậy định rời đi. Độc Cô Ngạn từ góc tường lắc mình đến phía sau bọn họ, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai mà đánh ngã hai người, lật cánh tay bọn họ lên nhìn, quả nhiên bên trên có đồ án giao long đổ máu, có thể thấy rằng bọn họ cũng giống những người đã xuất hiện tại huyện Tụ Vân. Độc Cô Ngạn đi tới chỗ bọn họ vừa ở kiểm tra cẩn thận một lần, phát hiện bức tường phía Tây bị bọn họ đào ra một c

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Girl xinh cùng nội y quyến rũ

Hoàng Tử Online

Hai mặt

Hoàng Tử Online

Người mẫu Đài Loan nổi tiếng nhờ vòng 1 lớn hơn 1 mét

Hoàng Tử Online

Người mẫu Đài Loan nổi tiếng nhờ vòng 1 lớn hơn 1 mét

TAG: