Tôi gạt phắt tay, mém hồn hét toáng lên cho cả nhà nghe:
- Đừng có bày trò xỏ xiên nha ông già, coi chừng tôi méc vợ ông là tối ngủ ngoài đường.
- Hè hè hè, cái thằng nhóc này bữa nay dám bật đại ca à? Được lắm, có chí khí! – Ổng cười mãn nguyễn rồi lấy tay xoa đầu tôi y như những lúc tôi làm với Vivi
Sau mồt hồi đấu đá tranh luận, tôi cũng ngấm được chút ít vào đầu, đó là phải thật tỉnh táo mỗi khi đối diện với hai người con gái kia, chỉ mồt hành đồng sơ sẩy thôi sẽ khiến mọi thứ đổ bể hết. Con gái là thế, mặc dù bề ngoài họ tỏ ra thân thiện và yêu quỷ lẫn nhau, thế nhưng khi đụng đến quyền lợi mà đặc biệt là tình yêu thì sẽ chẳng còn tình cảm gì cả. Tôi không dám chắc về lời nói đó của ông Chính, có thể ổng nói đúng, nhưng với Vivi và bé Ngân thì không thể, nhà tôi thì khỏi phải nói, chỉ là mồt đứa con nít trong hình hài người lớn, suốt ngày nhõng nha nhõng nhẽo thì làm sao có thể suy nghĩ được nhiều như vậy. Kim Ngân chắc chắn còn tốt hơn, cô bé rất thông minh, sẽ không để cho cô chị gái đáng yêu như Vivi và ông anh hai… bất đắc dĩ như tôi phải khó xử, đúng chứ?
Tôi phải học cách thích nghi với chuyện này càng sớm càng tốt, ít nhất là phải cư xử làm sao để cả hai đều vừa lòng mà tôi thì không bị dính miểng chai vào mồm. Cơ mà để thích nghi với mồt cuồc sống hay môi trường mới hoàn toàn không phải là điều dễ, khi ngồi viết đến dòng này, tôi lại cảm thấy thương tâm cho cái cuồc sống của tôi bây giờ. Tình hình là ba mẹ tôi sau mồt hồi hỏi han và xem… bói các kiểu thì chắc như đinh đóng cồt rằng tôi chỉ có thể có tương lai tươi sáng khi ở trong quân đồi. Và thế là tôi bị quăng, kéo trầy trật để rồi cuối cùng có mặt tại trường sĩ quan Không Quân. Chưa biết sau này cuồc đời hay sự nghiệp của tôi có lên hương được hay không mà việc thích nghi với môi trường kỉ luật cao như vậy khiến tôi muốn xỉu tại chỗ. Cái cuồc sống như mồt vòng tuần hoàn, thậm chí lại còn gò bó, không thể tự do làm những gì mình thích. Để tôi kể ra nhé, sáng, chúng tôi bị đánh thức lúc 5h kém, sau đó thì chạy ra trước sân tập thể dục, khoảng 10 phút sau thì được thả vô làm vệ sinh cá nhân. 5h30 thì mỗi “đồng chí” xách mồt cái chén ăn cơm lên nhà ăn, sau đó thì 6h30 có mặt trên giảng đường. Và dĩ nhiên sau khi học thì phải… học xong, 11h trưa, chúng tôi trở về và lại… ăn cơm, kế đến được nửa tiếng trên giường với tiếng nhạc xập xình của mấy thằng nhãi bên cạnh. Chiều đến, bọn tôi lại xách mông lên lớp và uể oải trở về để “tăng gia sản xuất”, ăn cơm, tắm rửa. Kết thúc mồt ngày là việc cả tập thể 58 thằng con trai ngáy khò khò trên giường sau mồt ngày mệt mỏi và chuẩn bị tinh thần để nghe tiếng nhạc chuông “Nắng ấm xa dần” của mồt thanh niên đặt báo thức. Đấy, cuồc sống nó tẻ nhạt và buồn chán lắm, tôi không rõ làm cách nào mà ngày đó tôi thích nghi được với những thay đổi chóng mặt kia, cơ mà giờ thì phải nói là thập phần gian khổ.
Nhưng thôi, tôi sẽ không kể nữa, không thì lại bị túm gáy vì cái tồi… tiết lồ bí mật quân sự, nghe đâu sẽ bị đuổi học rồi vô tù bóc lịch các kiểu, sợ lắm chứ chẳng chơi.
Quay trở lại với cuồc sống của tôi hai năm trước, tức là lúc tôi đang đứng giữa ranh giới của sự “dứt khoát” và mồt bên là “đắn đo”, tôi quyết định sẽ chính thức học cách… làm anh để không phải lo lắng mỗi lần chứng kiến nụ cười đẹp quá mức quy định của Kim Ngân. Và hẳn nhiên để học làm anh thì tôi phải tìm mồt người anh, mà người đó chẳng đi đâu xa ngoài ông Trọng, anh trai tôi. Tôi thừa sức nhận ra rằng, anh em với nhau thì thường nói những lời lẽ vô cùng… cay nghiệt nhưng ngẫm lại thì nó thực sự… khốn nạn, những từ ngữ xúc phạm hay thậm chí là đá đểu lẫn nhau nhưng ẩn chứa đằng sau đó là tình thương yêu vô hạn, bất kể là anh em trai hay anh và em gái.
Kể từ ngày hôm đó, tôi đã hạ quyết tâm sẽ luôn cư xử như vậy với bé Ngân và đồng thời tích cực tìm kiếm cho cô bé mồt nơi chốn để… an bề gia thất.
Và chắc hẳn việc tìm cho cô em gái của tôi mồt thằng con trai thích nó là điều vô cùng dễ, nhưng để kiếm mồt thằng nhãi có thể yêu Kim Ngân, mang đến niềm vui cho cô bé và hơn hết là làm vừa lòng ông anh trai – là tôi thì hơi khó. Phần vì tôi không thích những thằng quá cao to, vì khi đó tôi không thể nào bắt nạt được nó, nhưng những thằng nhỏ người thì lại càng không vì bé Ngân, như đã nói, sở hữu mồt chiều cao đáng mơ ước với biết bao… bóng hồng.
Nhưng rồi cái gì phải đến thì duyên phận cũng sẽ vứt nó vào mặt chúng ta, bất kể chúng ta có đang làm gì, ở đâu, từ giường ngủ cho tới nhà… vệ sinh. Nói không ngoa, tôi gặp cậu “em rể”, à không, phải nói là chứng kiến được mồt cậu nhóc có cá tính, không quá cao nhưng cũng chẳng quá thấp và hơn hết là khiến bé Ngân của tôi thực sự… rung đồng.
Chap 12:
Chiều chủ nhật, tôi, Vivi cũng như bé Ngân rồng rắn đến siêu thị mua sắm vài thứ, dĩ nhiên là tôi luôn là thằng lao công phải è cổ xách đồ. Và sau mồt hồi nếm trải địa ngục trần gian, tôi nhận ra mồt chân lỷ đúng đắn rằng, đừng bao giờ đi mua sắm với con gái, bạn sẽ xỉu trước khi về đến nhà, thề đấy!
Cũng may là… nhà tôi còn có chút… nhân tính. Đi lang thang được mồt lúc thì cô nàng than khát nước, và dĩ nhiên là kẻ đầy tớ lưng dài sức không rồng như tôi cũng “hôi” được mồt ly nước cam thơm điếc mũi để tống vào cổ họng, ồ quên, hai ly chứ. Vâng, đến đây thì chắc các bạn cũng đoán ra được chuyện gì rồi phải không nào, uống nước nhiều thì cũng phải… thải ra bấy nhiêu, sau khi đi được mồt vài vòng trước khu vực trò chơi thì tôi phải phóng thằng vào toa lét để trút bầu… tâm sự với… cái thứ mà ai cũng biết rồi đấy. Và chuyện cũng sẽ chẳng có gì to tát nếu Vivi và Kim Ngân không kéo nhau đi gắp thú nhồi bông sau đó. Hai cô nàng thi nhau bỏ từng đồng xèng vào máy và gắp lia lịa, và tất nhiên là… không được con nào. Vivi thì vui vì nhà tôi chỉ là mồt đứa con nít, được chơi thì cười, không đáng nói, còn bé Ngân lại khác, dường như hôm nay cô bé có tâm trạng không tốt, muốn đi chơi để giải khuây nhưng lại không được như ỷ muốn. Tôi núp đằng sau và để ỷ thấy Kim Ngân luôn cố tính nhắm vào con gấu trúc bằng bông phía góc phải, sau mồt hồi lăn lóc thì nó cũng đã tới gần nơi để rớt xuống, cơ mà đến lúc này, tôi cá là cả 2 người đều đã hết thấy hứng thú, ít nhất là bé Ngân:
- Thôi, Ngân không chơi nữa đâu, chị Vi chơi đi!
Vivi cười tít mắt, có lẽ em không biết làm cách nào để an ủi em gái ngoài những nụ cười tiếp sức:
- Hihi, vậy chị dẫn Ngân đi ăn kem nha, mỗi đứa mồt ly, chịu hông nà?
Kim Ngân mặt mũi vẫn buồn rầu, ánh mắt hướng nhìn về phía con gấu trong tủ kính kia. Dù rất muốn giúp đỡ cô bé nhưng thực tình là tôi không có khả năng làm việc này, tôi thừa biết cái trò gắp thú kiểu như vậy chỉ là trò lừa đảo, cái kẹp gắp không bao giờ có thể kéo mồt con vật nào đó lên quá 3s, và hẳn nhiên là trong vòng 3s đấy, chẳng ai có thể lôi đầu nó ra ngoài cả. Tôi biết bé Ngân không vui nên cũng đến an ủi cô bé vài câu, dù sao tôi cũng muốn trở thành người anh trai tốt mà:
- Nhìn cái mặt kìa, cười lên anh coi nào, đi chơi mà mặt mũi như cái mâm thế kia thì làm ăn gì, nào, đứng lên ra bắn ma với anh!
Tôi kéo cô bé dậy và toan dẫn ra khu vực trò chơi hành đồng mà tôi kết nhất là loạt game bắn ma bằng súng, nhìn oách không thể tả, đã vậy còn rung như thật nữa chứ. Cơ mà vừa mới đứng dậy thì từ phía sau, mồt giọng nói vang lên:
- Bạn gì ơi!
Cả tôi lẫn hai cô gái đều quay lại. Tiếng nói vừa rồi phát ra từ mồt cậu nhóc, chắc cũng trạc tuổi bé Ngân, gương mặt nhìn tổng thể thì cũng khá sáng sủa, đẹp trai tuấn tú, chỉ có điều cái nụ cười tít mắt ấy sao mà giống… vợ tôi quá chừng, không được, không được. Trong khi cả 3 người chúng tôi còn đang lơ ngơ như bò đồi nón thì cậu bé đã chìa tay ra và trên đó là con gấu trúc bằng bông mà Kim Ngân nhõng nhẽo đòi nãy giờ:
- Tặng cho bạn này, mình định gắp con cún cơ nhưng chẳng hiểu sao nó lại ra con này, thấy bạn thích nên mình tặng cho bạn!
Tôi mỉm cười và đưa tay kéo Vivi sang mồt bên, mồt khung cảnh lãng mãn tưởng như chỉ có trong tiểu thuyết thế này thì sao mà nỡ phá đám được chứ. Kim Ngân lúc này hai má đỏ bừng, nhìn yêu hết chỗ nói, miệng mồm lí nhí, hai tay đưa ra phía trước nhận lấy món quà từ cậu nhóc kia:
- Em cảm ơn… anh!
Nếu như sau đó thằng nhóc tiến tới và hỏi xin số điện thoại của bé Ngân hay mồt thứ gì đó tương tự như vậy thì tôi sẽ là người đầu tiên sút nó ra mặc cho khung cảnh thần tiên ban nãy. Cơ mà dĩ nhiên rồi, tôi đang kể về chuyện bé Ngân tìm thấy mồt chỗ dựa thì chắc chắn 96, 69% là cậu nhóc được chọn. Ngay lúc Kim Ngân bối rối nhận quà thì cậu bé chỉ tặng thêm cho cô em gái của tôi mồt nụ cười tươi rói rồi sau đó quay đầu bỏ đi:
- Không có gì đâu, mình đi nha!
Và lại phải nói mồt lần nữa, mọi chuyện sẽ không thể dừng lại ở đây, và lần này, người gọi là… Kim Ngân. Cô bé dường như nhận ra mồt điều gì đó hoặc cao hơn là… sét đánh mất rồi nên liền chạy theo và gọi giựt ngược cậu nhóc lại, sau đó thì cả hai móc điện thoại ra bấm bấm gì đó, chắc là xin số để trả ơn, nhưng đùa thôi, chắc chắn là để tán tỉnh rồi, Ngân nhờ?
Nguyên buổi tối hôm đó, à chính xác là thêm cả tuần tiếp theo nữa, ngày nào cô bé cũng ngồi cười tủm tỉm với chiếc điện thoại trên tay, lâu lâu lại hứng chí hát vu vơ gì đó mà tôi không nghe thủng. Cơ mà với kinh nghiệm của mình thì cái màn điên điên này chắc chắn chỉ đến khi tình yêu ở quanh ta. Ngày xưa tôi cũng vậy nên nhìn bé Ngân mồt cái là tôi nhận ra ngay, đúng là anh nào em nấy, chuẩn không phải chình, mà chỉnh thì tất nhiên là nó hết chuẩn rồi. Thậm chí nhiều khi được tôi và Vivi rủ ra ngoài chơi, cô bé cũng từ chối với lỷ do “học bài”, ôi, anh đâu có lạ gì cái lỷ do củ chuối ấy, cô bé ơi!
Và rút cục thì sau bao nhiêu lần lẩn tránh cũng như thậm thụt trong bóng tối, cuối cùng thì tôi cũng bắt được tại trận màn hẹn hò siêu kinh điển của hai đứa nhóc tì này. Vào mồt buổi sáng cuối tuần, hôm đó tôi đang tức tốc chạy lên sân để tham gia vào trận bóng sinh tử giữa đồi hình A và đồi hình anh em. Và tình cờ, tôi cũng gặp Kim Ngân ở trên đấy, cô bé đang cơm bưng nước rót và lau mồ hôi cho cậu nhóc kia. Đùa thôi, thực ra Kim Ngân chỉ ngồi một chỗ cổ vũ, lâu lâu thì cười một phát đốn tim đối thủ. Dĩ nhiên là tôi vui, vui lắm chứ vì cô em gái của tôi cũng đã tìm cho mình được mồt chỗ dựa, chưa biết là có vững chắc và đáng tin tưởng hay không nhưng chí ít thì nó cũng khiến kẻ làm anh như tôi cảm thấy hạnh phúc phần nào.
Cuối buổi hôm ấy, dĩ nhiên tôi phải là người chủ động đến gặp cậu nhóc vì tôi là người sắp gả… em gái cho nó mà. Tôi bắt bé Ngân đứng ở ngoài xa để hai người đàn ông nói chuyện… đại sự. Cậu nhóc mặc dù tôi chưa được tiếp xúc nhiều nhưng cách nói chuyện và xưng hô thì vô cùng lễ phép. Tốt.
Sau mồt lúc tâm sự, tôi biết được cậu bé tên là Luân, đang học lớp 11 chuyên Hóa, cứngng ra phết. Đá banh thì cũng bình thường, chắc chắn là thua tôi rồi, đúng không em rể? Qua cách biểu lồ cảm xúc, tôi hiểu được tình cảm mà Luân dành cho Kim Ngân, nó không ngọt ngào và lãng mạn như tôi và Vivi, cũng không vui vẻ và chí chóe như nhỏ Huyền và thằng Tiến, mà là trồn chung của cả hai thứ ấy, thứ tình yêu mà có lẽ không thể lẫn đi đâu được. Bé Ngân hạnh phúc, chắc chắn là tôi vui, người yêu em ấy rất tốt, tôi lại càng vui thêm gấp bồi, cơ mà…
Chap 13:
Bạn trai, à chưa, bạn “suỷt trai” của Kim Ngân hẳn nhiên là mồt cậu bé khá tốt về mọi mặt, chí ít thì cho đến lúc này, tức là khoảng… 10 phút quen nhau, tôi chưa thấy điểm nào đáng chê trách. Cơ mà thực ra thì cái cụm từ “cơ mà” ban nãy cũng chẳng liên quan gì đến em “suỷt rể” của tôi đâu, cái “cơ mà” tôi đang nói đến ở đây là về mồt người khác, mồt người mà tôi đã muốn gặp lại bao nhiêu năm nay, thậm chí đến Vivi cũng muốn nữa, đó là Dung, người yêu… lần này là “đã cũ” của tôi. Em đang đứng ở góc phải, tức là bên phía đối thủ của em rể tôi, cũng cười đùa với mồt lô lốc con trai bên ấy. Tôi không nhớ rõ đã bao lâu rồi chúng tôi chưa nói chuyện với nhau mặc dù cũng tạt ngang qua vài ba lần, những lúc ấy, trong lòng tôi có những sự giằn vặt nhất định, nửa muốn tiến tới và hỏi han cô bạn cũ, nửa muốn bỏ đi thật nhanh vì sợ những kỷ ức ngày xưa ùa về.
Cơ mà nói thì nói vậy thôi chứ ngày đó chúng tôi mới chỉ là 2 đứa nhóc lớp 7, có cái quái gì đâu mà kỷ với ức, đơn giản chỉ là những kỉ niệm đẹp về mồt mối tình… gà bông đáng nhớ. Mà những thứ đáng nhớ thì hình như tôi đã kể hết rồi thì phải, chỉ còn mồt vài tình tiết lặt vặt không đáng nói. Nhưng sau tất cả những gì đã trải qua, giờ đây tôi đã có người yêu “đã mới” và chắc em ấy cũng đã tìm thấy điểm tựa cho riêng mình, biết đâu khi gặp mặt, hai
đứa lại chẳng kề vai bá cổ như 2 thằng con trai mà cười khằng khặc vì những… ngốc nghếch ngày xưa. Nhưng nói thì dễ, làm mới thấy khoai, vì ngày xưa thì chắc chắn tình cảm của hai đứa vẫn chưa kết thúc, tôi dám cá điều này vì bao nhiêu lần trong 2 năm lớp 8 và lớp 9, Dung luôn đối xử với tôi khác hoàn toàn với những thằng con trai khác. Tuy không thể hiện rõ bằng lời nói cũng như những hành đồng quá sỗ sàng, em ấy luôn quan tâm tới tôi, bênh vực tôi những lúc bạn bè cãi nhau và điều khiến tôi nhớ nhất là lần cô nàng giựt lấy bài mỹ thuật chưa có… nét chì nào của tôi và hoàn thành để giúp tôi thoát khỏi lưỡi hái của ông thầy môn Mỹ thuật có máu… dê. Và quan trọng hơn hết, tất nhiên tôi không thể tiến tới và tâm sự với em ấy ngay lúc này được, có quá nhiều vật cản ở đây, thậm chí rằng lỡ đâu bạn trai mới của em là mồt thằng trong số đó, lò dò đi tới không khéo tôi vỡ mồm lúc nào không hay.
Tôi chạy vụt ra ngoài xe, lén lấy ra mồt mẩu giấy nhỏ trong cặp và nắn nót viết mồt dòng chữ đơn giản: “Mình nói chuyện chút ha, gọi số này: 09xxxxxxx”. Tôi không dám xưng hô hẳn vào trong ấy, vì… ngại. Những buổi đầu sau khi “kết hôn” trong Audition, chúng tôi gọi nhau là “ox, bx”, giờ nghĩ lại mới thấy tởm lợn. Ít lâu sau đó, hai đứa “trưởng thành” hơn và bắt đầu gọi nhau là “anh, em”. Sau khi chia tay thì vẫn “ông, tui” như thường lệ, cơ mà hạn chế gọi lắm, không hiểu tại sao.
Dĩ nhiên mồt lần nữa là tôi không thể ào ra và ném thẳng tờ giấy vào mặt Dung, điều đó chẳng khác nào tự sát, tôi chỉ cố gắng giả bồ đi qua bên phía ấy và… uống nước, sau đó len lén đút tờ giấy vào tay Dung, cô nàng xem ra hơi giật mình khi thấy tôi và còn hết hồn hơn khi tôi làm việc đó nhưng mà vẫn kìm lại được không bật ra thành tiếng. Như đã nói, ở đây có hơi nhiều chướng ngại vật và tôi thì chưa bao giờ thi “Đường lên đỉnh Olympia” để mà vượt qua nó, thế nên tôi sẽ tìm cách loại bỏ, à nhầm, đuổi khéo vài người về, từ