-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Truyện Không Phải Là Cổ Tích Full - Kawi

Truyện Không Phải Là Cổ Tích Full - Kawi



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
đáp lại, cầm chảo đổ hết tất cả dầu cùng đống hành cháy đen vừa khử vào sọt rác dưới chân. Đằng nào cũng mang tiếng giúp việc, phải làm cho đàng hoàng. Chịu khó một ngày thôi. Mai tôi sẽ được giải thoát khỏi chốn kinh dị này! Kiên nhẫn đi nào Thục Nguyên!



Hắn ta vẫn ở lỳ bên cạnh tôi không chịu lê xác đi. Chắc làsợ tôi cho thứ gì độc địa vào trong thức ăn ám sát họ. Xin lỗi nhé! Nếu có thì tôi cũng bỏ vào rồi! Mấy người toàn thuộc dạng kì quặc, toàn muốn bắt nạt tôi. Grừ…



Đang tính đặt lại chảo lên bếp ga, đột nhiên bọc quần tôi rung rung. Thả chai dầu lên kệ, tôi lấy tay vào túi móc cái Samsung Wave của mình ra rồi đặt vào tai:



- A lô! Gì thế Mít?



- A lô! Mày ơi…



Chuẩn bị nghe hết câu nói từ đầu dây bên kia của con bạn, tôi đột nhiên nhảy dựng lên như con tinh tinh khi bị kẻ nào đó đứng đằng sau chọt lét vào hông. Tay chân tôi múa may loạn xạ. Cái chảo trên tay vô tình đập trúng vào mặt kẻ đứng bên cạnh. Mọi chuyện quá bất ngờ khiến tôi không kiểm soát được hành động của mình.



- A! Anh Tú! Á!





Sau một hồi bĩnh tĩnh. Tôi mới đủ khả năng nhận thức được cái gì đang diễn ra. Kẻ bị dính chưởng là gã thanh niên (cái này là do hắn chứ không do ai hết, ai bảo không chịu lê xác đi, cứ đứng lỳ ra làm gì!). Kẻ tiến hành trò dã man là nhóc em tên Nghi của tên tóc vàng. Thật quá sức chịu đựng của tôi rồi! Trên đời nay một trong những thứ khiến tôi ghét nhất là mấy đứa con nít tinh nghịch quá mức cho phép!



- Anh! Đau lắm không? Á! Má anh in vân của đít chảo rồi kìa! – con nhỏ xuýt xoa nhìn mặt gã thanh niên.



- Đau…đau…quá…- hắn ta nhìn còn thảm hơn tên tóc vàng hồi nãy. Hix, cũng phải thôi, tôi nhớ là cái chảo được phang vào mặt hắn với lực rất mạnh. Tại lúc đó tôi bị giật bắn mình mà, làm sao kiểm soát được hành động chứ?



- Chị lo mà giải quyết đi! Chị gây ra đó! – con nhỏ nhìn tôi chỉ trích rồi nghoe nguẩy bỏ lên lầu, miệng vẫn còn cười khúc khích. Đúng là quái đản thật!



Tôi thở dài thườn thượt rồi tiến lại phía hắn ta, dù mọi chuyện là ngoài ý muốn nhưng hắn bị thế này cũng không thể nào bảo rằng tôi không có lỗi…



- Anh…đau không?



- Hỏi thừa. Ui da…



- Tủ y tế ở đâu?





Sau một hồi bôi bôi thoa thoa, với tay nghề chăm sóc vết thương nghiệp dư của mình, cuối cùng tôi cũng thanh toán xong cái bản mặt hầu như bị biến dạng bởi cái đít chảo trên tay mình của ông anh tên Tú. Hắn ta chắc đau ghê lắm. Chậc! Tất cả là tại con nhỏ quái quỷ ấy! Mới chưa được một ngày mà tôi đã sống dở chết dở với nó, ba ngày thì chắc tôi nhập viện vì mấy trò kinh khủng do nó nghĩ ra mất thôi.



- Con gái gì mà mạnh như…



- Ý anh bảo là như trâu chứ gì? Không cần ngại, tôi cũng nghe quen rồi.



Tôi thả hắn lại với chồng thuốc y tế, rồi đứng dậy bước vào bếp dọn dẹp lại mớ đồ đạc bị ném vương vãi do trận chọc lét vừa rồi gây ra. Hix, chai dầu ăn đang chảy lan dưới nền nhà. Trời ạ! Tôi đã ghét cái thứ nhơn nhớt này lắm rồi, bây giờ mà dọn thì…Ôi thôi…



Vừa tìm được cây dẻ lau ở sau nhà vệ sinh, đang tính vào bếp chùi dọn thì tôi kinh hoàng khi nhìn thấy hai anh em nhà biến thái lại tiếp tục rượt đuổi nhau. Và…họ đang tiến vào bếp. Không! Không!



- Dừng lạiiiiiii!



Tôi hét dựng lên nhưng tất cả dường như đã quá muộn…



Chap 5:



Hiện tại thì tôi không thể đủ khả năng để diễn tả cái thảm cảnh đang hiện hữu trước mặt mình. Nói một cách khát quát nhất thì mọi chuyện đều ở mức kinh dị. Hai anh em họ đang…thay tôi lau nền nhà đầy dầu ăn bằng cách nằm trườn trên đó. Ông tóc vàng nằm ngửa, con nhỏ nằm sấp đè lên. Chai dầu ăn thì nằm lăn lóc bên cạnh. Cái chảo – hung khí vừa làm biến dạng khuôn mặt của gã thanh niên thì được vinh dự “đặt” ngay đầu ông tóc vàng.



- Trời ạ! Nhóc con! Có bị sao không? – tôi hốt hoảng gác cây dẻ lau nhà vào góc tường rồi chạy lại đỡ con bé lên. Nhìn nó có vẻ là đang đau…



- Huhu…- tất nhiên, sau một hồi bị shock tinh thần do cú ngã…định mệnh, nhóc Nghi khóc ầm lên.



Tôi vốn ghét nghe con nít khóc. Nhưng nhìn nó bỗng thấy tội tội. Dù sao vẫn là trẻ con, ngã như thế chắc sẽ đau lắm. Tôi bế nó dậy rồi đặt lên ghế. Gã thanh niên cũng nhanh chóng chạy lại đỡ tên tóc vàng ngồi dậy. Nhóc Nghi thì tôi không trách, nhưng ông anh của nó lớn xác thế kia mà cũng còn làm mấy cái trò ngô nghê này, bị ngã là đáng đời!



- Này nhóc! Nín đi nào! Nhóc đau chỗ nào nói chị nghe! Ngoan! Nín đi! Xương xương! – câu này là tôi học được từ bé Tun con bác Sáu khi nghe nó…dỗ búp bê.



Con nhỏ không nói gì, nhưng ngưng khóc hẳn. Nó ngẩng mặt nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Tôi nói gì sai đâu?



- Sao thế? Đau ở chỗ nào thì nói chị, chị lấy thuốc xoa lên chứ để lâu là đau hơn đấy! – tôi cố dọa nó, mặc dù biết lời dọa nạt này không có tính hiệu quả cao.



- Ứ thèm chị thương! – nhỏ ta ngơ ngẩn một lúc rồi ngúng nguẩy bỏ lên lầu.



- Ơ…



- Kệ con bé! Nó ngã hoài à! Không biết đau là gì đâu! – gã thanh niên giải thích khi thấy vẻ mặt ngố xịt của tôi.



Hix. Con gái gì mà nghịch hơn cả tôi. Hồi bằng tuổi nó tôi cũng phá lắm nhưng không đến mức như thế này. Đang tính quay trở lại bếp dọn dẹp bãi chiến trường do hai anh em biến thái gây ra, tôi giật mình khi nhìn thấy từ trên đầu của tên tóc vàng (hắn đang ngồi ở ghế sô fa và xoa xoa cánh tay) lấp ló một màu đỏ trông rất giống máu!



- Á! Cô làm gì thế? – Phước Nguyên hét dựng lên khi thấy tôi đang túm đầu tóc của anh ta (nói túm cũng không đúng lắm, chỉ là tôi đang…vén tóc mái của anh ta lên để xem xét thôi!)



- Ngồi yên! – tôi quát lại.



- Anh Tú! Anh lôi cô ta ra xa đi! – hắn ta cứ giảy nảy như giun.



- Ơ hơ..uh…để anh! – gã thanh niên sau một hồi ngơ ngác liền vội vã gật đầu, xăn tay áo tiến lại phía tôi.



- Cái thứ không lớn nỗi! Đầu anh bị chảy máu rồi nè! La cho to vào! – tôi bực mình đánh mạnh vào vai tên tóc vàng 0



Hắn ta cùng gã thanh niên tên Tú giật bắn mình trước cú đánh vừa rồi của tôi. Nhất là tên tóc vàng. Hắn nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ. Đàn ông con trai gì mà chỉ mới bị đánh nhẹ đã phản ứng kịch liệt. Bó tay. Bó toàn tập.





- Anh nên cảm ơn tôi vì tôi băng cái đầu anh hơi bị đẹp đấy! – tôi đắc chí cười khì khì sau khi hoàn thành xong công tác chăm sóc vết thương.



- Em lên lầu đây!



Tên tóc vàng không thèm để ý đến lời nói của tôi rồi lạnh lùng đứng dậy bỏ lên phòng. Một kẻ vô phép tắt! Mất công Thục Nguyên này đã băng bó cho hắn. Bực mình! Bức xúc! Ack!



- Cô chưa bị nó xử là may mắn lắm rồi đấy! Từ trước đến nay chưa có nhỏ nào dám túm tóc nó và đánh nó như cô đâu! Thật là… – gã thanh niên nhìn tôi nói nhạt rồi đứng dậy bỏ đi.



Xử tôi à? Đâu có dễ! Người hắn ta như cọng cỏ, tôi thổi là bay. Nhưng đột nhiên tôi chột dạ khi nhớ lại hồi bữa ở siêu thị, tôi mạnh như thế nhưng cũng phải chịu thua trước sự khống chế của hắn. Hix, nói cách nào đi chăng nữa thì con trai vẫn mạnh hơn con gái cho dù tên tóc vàng có ốm tong ốm teo như cây sậy. Buồn ghê!





Chúng tôi – tức là tôi, tên tóc vàng, nhóc Nghi và gã thanh niên đang ngồi trên bàn ăn. Bữa trưa được dọn ra lúc…1h chiều. Tất cả là do hai anh em họ quậy phá quá nên làm mất thời gian của tôi. Mà tính tôi khi đã bực mình thì nấu ăn không được ngon…



- Ôi da! Chị đi mua ở nhà hàng nào thế? Ngon đấy! – con bé vừa cắm cúi ăn vừa nói, chắc tại nó quậy quá nên đói, thấy cái gì ăn được cũng kêu ngon.



- Cô mua hồi nào thế? Tôi ở đây từ sáng đến giờ có thấy cô rời khỏi nhà đâu? – gã thanh niên cũng ra vẻ thắc mắc.



- Tôi có điên đâu mà đi mua ngoài. Tôi nấu cả đó! Muốn ăn thì ăn, không ăn thì nhịn! Đừng có nhiều lời! – tôi bực mình.



- Hở?



Xem kìa! Họ đang nhìn tôi bằng một sự nghi ngờ tuyệt đối. Mấy kẻ này bị sao vậy nhỉ? Nấu ăn có khó khăn gì đâu mà làm như kì tích không bằng. Vô lý! Hết sức vô lý! Tức quá tôi chạy vào bếp vác nguyên cái thùng rác ra.



- Này! Cô làm gì vậy hả? – lão Tú kinh hãi nhìn tôi.



- Nhìn đi! Trong này là rác của đống nguyên liệu mà tôi làm ra bữa trưa này đó! Thích thì đối chiếu. Bực cả mình!



Và họ lại nhìn tôi. Okie! Không tin chứ gì? Không tin thì khỏi ăn!



- Á! Cô đang làm trò gì thế? – họ hốt hoảng khi thấy tôi bê lần lượt những dĩa thức ăn trên bàn vào bếp.



- Tôi nói tôi nấu mấy người không tin. Nếu sợ tôi mua ngoài mất vệ sinh thì đừng ăn là tốt nhất!



- Không được làm thế!



- Vậy bây giờ ăn hay hỏi?



- Ăn…



Họ ngay lập tức cúi đầu xuống ăn mệt nghỉ. Tôi đã bảo là tôi không dễ bị bắt nạt rồi mà.

Phải cho mấy người một bài học để biết thế nào là bản lĩnh của Thục Nguyên siêu nhân!





Kết thúc bữa trưa, sau khi dọn dẹp xong tôi chạy ra ghế sô fa rồi thả mình lên đó. Thực sự là rất mệt! Tôi cảm giác như mình vừa bị đi lao động khổ sai. Tay chân mỏi ra rời, tinh thần lại không được thoải mái. Mong ngày hôm nay nhanh chóng trôi qua…



Đang ngủ ngon, đột nhiên tôi có cảm giác nhột nhột. Hé mắt nhìn thì thấy nhóc Nghi đang ngồi cười sằng sặc trước mặt mình!



Chap 6:



- Làm gì thế nhóc? – tôi giật mình ngồi phắt dậy, gì chứ con nhỏ này “nguy hiểm” lắm, không được chủ quan với nó.



- Hi hi! Không có gì! Em ngắm chị ngủ thôi ạ! Chị ngủ nhìn xinh lắm í! – và con nhỏ lại cười khúc khích.



- Thiệt a? – tôi híp mắt sung sướng, người ta bảo con nít thường không bao giờ nói dối.



- Vâng! – nó càng cười to hơn rồi đứng dậy chạy lên lầu, vừa chạy vừa cười.



Tôi nhìn theo mà lòng thấy mát như vừa được…uống nước đá! Trong vô vàn những điểm khiến tôi ghét nó cũng có điểm làm tôi mến nhóc em này (người ta nói con gái yêu bằng tai quả không sai!)



Đang hí hửng với lời khen có cánh của Phước Nghi, đột nhiên tôi khựng lại khi con nhỏ đứng trên cầu thang ngoái đầu nhìn xuống và nói lớn:



- Chị ơi! Em có để sẵn gương cho chị soi luôn đó! Trên bàn í! Hihi



Và tôi linh cảm mình đang gặp vấn đề…



Để xem…Tôi cầm chiếc gương hình tròn trên bàn lên, đặt trước mặt mình rồi nhìn vào…



1 giây…



2 giây…



3 giây…



Không thể tin được…



Á…



Cùng thời điểm đó:



- Pi! Em lấy hộp trang điểm của anh đi đâu rồi? – tiếng tên tóc vàng oang oang.



Gì thế này chứ? Khuôn mặt tôi hầu như biến dạng dưới lớp trang điểm quái dị do con nhỏ quỷ sứ ấy gây ra. Ôi không! Nhìn tôi bây giờ thì ngay cả chú hề còn có thể tự hào là…đẹp hơn tôi! Con nhóc đó dám kẻ mắt Thục Nguyên này xếch ngược lên, môi trét một lớp son dày cộm, hai bên má thì giống như hai trái cà chua chín, nó còn “tốt bụng” tặng tôi một hàm ria chia chỉa trên miệng. Á! Sao tôi có thể ngủ say đến mức để con nhóc hành hạ dung nhan của mình một cách tồi tệ như thế này chứ? Điên mất thôi! Điên mất thôi!



- Hi hi! Chị thấy em trang điểm đẹp hông? Quá đẹp là đằng khác! Haha!



- Không thể chịu đựng được nữa! Con nhỏ quậy phá kia! Đứng lại!



Sự chịu đựng của tôi đã đến giới hạn. Mặc kệ nó là chủ nhà, mặc kệ nó là con nít, mặc kệ tôi đang làm ô sin, bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải túm lấy con nhỏ này và quết cho nó vài cái vào mông để chừa cái thói đi chọc phá người khác. Không suy nghĩ chần chừ, tôi hét ầm lên và chạy theo Phước Nghi, con nhóc có vẻ thích thú và đã chuẩn bị sẵn tinh thần nên chạy rất nhanh, vừa chạy vừa cười sằng sặc. Mà cái nhà này rộng quá, tôi chạy từ tầng một lên tầng hai, từ tầng hai lên tầng ba, từ tầng ba lên tầng bốn…cứ thế tôi cắm đầu cắm cổ chạy như vận động viên maraton. Nhưng sự thật là tôi lại chạy chậm hơn con nhóc bé tí đó! Tức quá! Tức quá!



- Mệt chưa chị? Haha!



- Đứng lại…hờ..hờ…đứng lại… – tôi cố sức vớt vát chút hơi cuối cùng mặc dù hai chân đã mỏi nhừ và gần như sắp rã ra.



Bây giờ tôi lại chạy từ tầng năm xuống dần dần cho đến tầng một. Lúc này không thể gọi là chạy nữa mà là…lết! Con nhỏ dường như cũng đã thấm mệt nên chạy chậm dần. Thời cơ đã điểm, mình phải cố gắng! Mình phải tăng tốc! Không thể để thua một con nhóc lớp 6 được!



Vậy là tôi gồng mình rượt theo nó xuống tới tầng một. Cầu thang nhà này cứ xoắn xoắn nhìn muốn hoa cả mắt, tôi vừa chạy vừa phải níu lấy lan can cầu thang để giảm bớt chóng mặt. Hix…Mệt quá! Mệt quá!



- Chị ơi! Em dưới này nè! Nhanh lên nà! – Phước Nghi đã đứng sẵn dưới đó và lè lưỡi trêu tôi.



- Thôi Nghi! Quậy vừa vừa thôi! – tên tóc vàng tay cầm ly nước nhìn nhỏ em quý hóa của mình khuyên bảo.



- Anh! Tránh ra! Tránh ra nhanh!



- Lần này thì mày chết với chị! – dốc hết sức lực, tôi bặm miệng phóng ào xuống.



Nhưng…



Có cái gì đó trơn trơn dưới chân…



RẦM!



Trước mắt tôi lúc này…là một bầu trời đầy sao!



- Anh! Anh ơi! – con nhóc mếu máo tiến lại phía anh nó.



Nó mếu máo là đúng thôi, vì bây giờ tên tóc vàng đang bị tôi đè ngã ra sàn, còn thần kinh thì đang trong tình trạng bất tỉnh. Các bạn có thể tượng tượng hai chúng tôi nằm lên nhau theo hình chữ thập. Hắn nằm ngang, tôi nằm dọc. Đầu tôi bị đập một phát cực mạnh xuống nền nhà…choáng! Vỏ chuối – hung thủ gây ra tai nạn này hình như vẫn dính dưới chân tôi. Cả người tôi và tên tóc vàng ướt nhèm do chai nước khoáng chỉ vừa mở nắp chưa kịp uống của hắn văng tung tóe. Thế đấy! Tôi và Phước Nguyên cứ gặp nhau là sẽ xảy ra… tai nạn thương tâm!



- Anh ơi! Đau lắm không? Em đã bảo anh tránh ra rồi mà! – con nhỏ thút thít, vừa nói vừa xoa dầu cho cục u to đùng trên đầu anh nó.



- Em nghịch quá!



- Xong chưa? Đưa chai dầu đây! – tôi bực bội hối thúc, nếu đầu hắn ta sưng một cục u thì đầu tôi phải sưng tới ba bốn cục u. Vô phước cho nhà nào có đứa con gái như nhỏ này, chỉ cần nó lớn thêm vài tuổi thì sẵn sàng đặt bom trong nhà để chơi


Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Ô sin và ông chủ

Kadokawa tung trailer game PSvita - KanColle Kai

Ca khúc Bad End Night của Hatsune Miku sẽ có một tựa manga chuyển thể

Kadokawa tung trailer game PSvita - KanColle Kai

Mặt xinh, ngực đẹp, hot

Kadokawa tung trailer game PSvita - KanColle Kai

Mặt xinh, ngực đẹp, hot

TAG:

80s toys - Atari. I still have