Ô SIN VÀ ÔNG CHỦ
----------------------
Tôi cũng không biết tại sao tôi lại lấy lão ấy làm chồng nữa?! Để sinh con ư? Không hẳn! Vì tôi có thể tự đẻ con mà chẳng cần phải lấy chồng. Để có người tâm sự ư? Cũng không, vì từ lúc lấy nhau, tôi và lão ta chưa một lần tâm sự mà chỉ toàn sinh sự. Để tìm thấy sự thăng hoa trong chuyện chăn gối? Lại càng không, vì lão chồng tôi bị đau cột sống kinh niên và viêm dây chằng xương chậu mãn tính, thành ra lưng của lão không thể uốn cong, và vùng mông không thể dao động mạnh. Làm sao tôi có thể thăng hoa khi mà chỉ khẽ xoay người qua là lão đã ôm lưng xuýt xoa?!
Vậy chắc bạn sẽ nghĩ, tôi lấy chồng là để tìm một chỗ dựa về tài chính? Hoàn toàn không! Lão chồng tôi làm nhân viên văn phòng, lương ba cọc ba đồng, chỉ đủ mua nước mắm với xà phòng, mọi khoản sinh hoạt, chi tiêu khác trong gia đình đều một vai tôi gánh gồng. Cũng may là tôi hiện giữ chức trưởng phòng của một công ty xuất khẩu hàng thủ công nên chuyện tiền nong cũng không phải quá bận lòng. Dẫu vậy, tôi vẫn yêu cầu chồng tôi phải thi vào một lớp tại chức, kiếm lấy tấm bằng thì mới hi vọng sau này có được công việc khác tốt hơn. Hôm lão ấy đi thi, tôi lo lắm! Thế nên, khi vừa thấy lão ra khỏi phòng thi là tôi sấn tới…
- Thế nào? Làm bài tốt chứ?
- Làm được gần hết, còn mỗi câu cuối là chưa làm!
- Ngon rồi!
- Nhưng mà sai gần hết, được mỗi câu đúng!
- Đệt! Thế môn Toán?
- Môn Toán thì khá hơn, chỉ sai mỗi câu cuối!
- Còn những câu khác?
- Những câu khác chưa làm!
- Shit! Đã dặn là vào phòng thi thì phải bình tĩnh, đọc kỹ đề bài, chọn câu dễ làm trước, câu khó làm sau cơ mà!
- Thì anh cũng nhớ lời em dặn, nên đã dành hơn một nửa thời gian chỉ để đọc đề, nhưng đọc mãi vẫn không tìm ra được câu nào dễ cả!
Đấy! Vì thế nên lương của chồng tôi không tăng một xu dù mọi thứ khác đều lên giá vù vù. Bao năm rồi vẫn là ba cọc ba đồng, chẳng thấy cái cọc nó dài ra, cũng chưa thấy cái đồng nó nhiều lên. Đã vậy, lúc tôi khuyên răn lão ấy đi tìm một công việc khác có thu nhập ổn định hơn thì lão lại căng cổ lên cãi: “Anh thấy thu nhập của anh rất ổn định mà, mấy năm rồi nó vẫn giữ nguyên ở mức 3 triệu, không hề tăng hay giảm một đồng nào! Vậy mà còn bảo là chưa ổn định?”.
Nói thật là tôi ngán đến cổ rồi! Chồng người ta thì sành điệu, hào hoa, chồng mình thì dặt dẹo, sida; chồng người ta thì niềm nở, ngọt ngào, chồng mình thì ghẻ lở, hắc lào; chồng người ta thì menly, oai vệ, chồng mình thì ngu si, bụng phệ. Trong khi đó, tôi thì lại rất xinh đẹp, ngực nở mông cong, da dẻ trắng hồng, môi chín mọng, mũi mảnh mai, mắt phượng mày ngài, chân dài như thước, điện nước đầy đủ. Tôi mà ra ngoài, đám thanh niên choai choai còn phải ngóng theo dài dài, mấy cậu nhóc 9x vẫn phải ồ lên phấn khích.
Chiều hôm ấy, tôi về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi rã rời. Tưởng sẽ được tắm rửa, nghỉ ngơi rồi ngồi xuống mâm cơm nóng hổi. Nhưng không, về tới nơi, tôi thấy chồng tôi vẫn đang hì hục mang quần áo ra phơi, cơm nước thì vẫn chưa thấy đâu, nhà cửa bừa bộn, chén đĩa cáu bẩn. Tôi điên tiết quát um lên:
- Làm gì mà giờ này mới phơi quần áo? Cơm cũng chưa nấu là sao?
- Em bớt nóng! Vừa rồi đang giặt thì mất điện, máy không quay được nên anh phải quay tay! Cơm anh nấu xong rồi! Đợi anh phơi xong rồi dọn cho em ăn ngay! Em đi tắm trước đi cho tỉnh táo, anh bật nước nóng rồi đấy!
Tôi không thèm nói gì nữa, lẳng lặng lấy quần áo đi tắm. Tắm xong, đã thấy chồng tôi đã ngồi ở bàn ăn đợi sẵn. Trước mặt lão chỉ có duy nhất cái nồi cơm, hai cái bát con, hai đôi đũa. Ấy thế mà trông mặt lão cứ thảnh thơi như thể mọi thứ đã xong xuôi…
- Còn không mau dọn thức ăn ra? Cứ ngồi đấy ôm cái nồi cơm à? – Tôi gắt lên!
- Đây! Thức ăn và canh ở trong đây hết rồi!
Vừa nói lão vừa mở nồi cơm, lấy ra hai quả trứng và một quả cà chua đã được hấp chín. Lão bóc hai quả trứng cho vào một cái bát, dầm nát rồi đổ nước mắm vào làm thức ăn mặn, còn quả cà chua, lão cho vào một cái bát khác, cũng dầm nát rồi đổ thêm nước lọc vào làm canh.
- Được rồi đấy! Ăn đi em! Ăn nhiều vào nhé! Trứng giàu protein, còn cà chua thì nhiều vitamin, tốt cho sức khỏe!
- Trời ạ! Sao tôi lại lấy phải thằng chồng đần độn như vậy? Tôi đi làm vất vả, mệt mỏi cả ngày trời để rồi đến tối anh bắt tôi ăn cái này sao? Trong ngày mai, anh phải ra mấy trung tâm môi giới, tìm thuê ngay một bà ô-sin về đây cho tôi. Nhìn anh nấu nướng với dọn dẹp, tôi ngứa mắt lắm rồi! Đồ ăn hại!
Mấy hôm sau đấy, tôi lại có chuyến đi công tác miền núi vài ngày nên cũng quên luôn cái vụ ô-sin. Hôm về, vừa bước chân vào nhà, tôi không khỏi ngỡ ngàng bởi sự gọn gàng, sạch sẽ và ngăn nắp đến lạ lùng. Đang dáo dác nhìn quanh bằng con mắt ngơ ngác, tôi bỗng nghe tiếng nước xối rào rào trong nhà tắm, rồi ngay sau đó là tiếng một cô gái gọi vọng ra:
- Anh à?! Lấy giúp em cái quần lót hồng, hình như tối qua anh lột ra rồi vứt ở ghế sofa ấy!
Nghe đến đó, máu nóng trong người tôi đã sôi lên, nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh và lại gần cái sofa, với lấy cái quần lót hồng rồi hé cửa nhà tắm đưa cho cô gái. Và rồi, lại cái giọng õng ợt ấy cất lên:
- Anh đi nhanh nhỉ? Có mua được thuốc tránh thai cho em không?
Đến lúc này thì tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi co chân đạp cái “Rầm!”, cánh cửa nhà tắm bật ra! Trước mặt tôi là đứa con gái khoảng mười tám đôi mươi, không một mảnh vải trên người, thân hình đồ sộ như con đười ươi, tay và chân to như bắp chuối, mặt toàn nốt ruồi. Tức thì, tôi lao tới túm tóc tát liên hồi…
- Con đĩ này? Bà mới đi vắng vài ngày mà đã dám về đây ngủ với chồng bà? Bà đập mày chết!
Dù to xác nhưng vì hoảng sợ và bị tấn công bất ngờ, cô gái đó hầu như không một chút kháng cự, chỉ lấy tay che mặt rồi oằn mình hứng chịu cơn cuồng nộ của tôi. Có lẽ, tôi đã đánh chết cô ta nếu như chồng tôi không xuất hiện giữa chừng. Lão từ đâu nhào tới gỡ tay, đẩy mạnh tôi ra, rồi vội vàng đỡ con bé đó dậy…
- Trời ơi! Có đau lắm không em?
- Dạ! Em không sao…! – Cô gái vừa nói vừa sụt sùi.
- Lại còn không sao? Ngực bên trái tím bầm, sưng vù lên, to gấp rưỡi bên phải rồi đây này! Đưa anh xem nào…
- Dạ, không phải đâu anh! Bình thường nó cũng vẫn thế mà!
Và rồi lão quay sang tôi, giọng trách móc:
- Em thật là…! Chưa gì đã lao vào đánh người ta! Hiểu lầm rồi!
- Hiểu lầm ư? Nó là con nào? Là con nào mà dám ở nhà này?
- Là ô-sin, em chả bảo anh phải thuê ô-sin về cơm nước dọn dẹp còn gì?!
- Ô-sin mà anh phải đi mua thuốc tránh thai cho nó? Mà đêm qua anh còn lột quần lót của nó ra vứt trên ghế sofa?
- Hiểu lầm rồi! Là vì tối qua, nó xin phép đi chơi với bạn trai, rồi bị thằng đó chuốc cho uống say, đưa vào nhà nghỉ. Lúc nó tỉnh dậy thì thấy thằng đấy đang hì hục, nó liền vùng vẫy rồi chạy thoát được về đây. Sau đó, nó mới nhờ anh lột quần ra để kiểm tra xem đã bị thằng đó phá chưa! Sau khoảng vài tiếng đồng hồ cặm cụi soi xét và móc máy, anh chính thức đi đến kết luận là ô-sin nhà mình đã bị thằng đó xâm hại rồi em ạ! Đó cũng là lý do vì sao vừa rồi anh phải đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp cho nó!
- Anh cứ liệu hồn đấy! Tôi mà phát hiện anh léng phéng với nó thì đời anh sẽ nhục như con chó!
Dù vẫn chưa hết bực mình và hoài nghi, nhưng tôi tin là lão chồng tôi không có gan làm bậy. Thứ nhất, dẫu con ô-sin đó còn trẻ thật, nhưng lại rất xấu xí, thô kệch và quê mùa, nếu so với tôi, chẳng khác nào mang con vịt già đặt cạnh thiên nga. Chồng tôi chắc cũng không đến nỗi dốt nát, mù lòa mà bỏ tôi chạy theo con vịt già ấy. Thứ hai, cái ngôi nhà mà lão đang ở, quần áo lão đang mặc, cuộc sống đầy đủ mà lão đang có đều do tôi ban tặng, lão là người hiểu hơn ai hết rằng nếu không có tôi thì lão sẽ chẳng có gì, sẽ nghèo đói, rẻ rúm và túng thiếu như một manh chiếu rách nát mà người ta quẳng ở bãi rác ven đường.
Thông thường, tôi hay ăn và nghỉ trưa ở công ty. Nhưng hôm nay, tôi thấy hơi mệt nên ghé về nhà nằm nghỉ một lát! Đang định đẩy cửa vào phòng thì tôi sững người khi nghe tiếng trò chuyện rì rầm, tiếng cười đùa khúc khích bên trong, rồi cả tiếng rên rỉ, xuýt xoa mà chắc rằng ở đây ai cũng đã từng nghe qua. Tức thì, tôi đẩy cửa xông vào. Trên giường, hai cơ thể trần truồng đang xoắn lấy nhau điên cuồng. Thấy tôi, lão chồng khốn nạn hốt hoảng vùng dậy, rối rít phân bua:
- Hiểu lầm rồi! Không như em nghĩ đâu!
- Vậy à?
- Ừ! Anh chỉ gọi nó lên đây để kiểm tra lại xem cái vết rách bị xâm hại hôm trước đã lành lại hay chưa thôi! Không có gì đâu em!
- Nhưng tôi thấy anh và nó vừa xoắn lấy nhau mà?
- Em đừng suy nghĩ tiêu cực thế! Bọn anh ôm nhau trong sáng thôi!
- Im mồm! Con đĩ kia! Cút khỏi nhà bà mau! Bà mà nhìn thấy mày một lần nữa thì bà chém chết! Còn anh, ra góc nhà quỳ xuống, chờ tôi gọi bố mẹ anh đến để họ chứng kiến tận mắt cái cảnh này, nếu không, họ lại bảo tôi vu khống cho anh!
Con ô-sin sợ xanh mặt, luống cuống vơ nắm quần áo rồi toan chạy đi. Nhưng, mới được vài bước thì chồng tôi đã gọi giật nó lại:
- Khoan đã! Đợi anh, anh sẽ đi với em!
- Anh dám? Anh mà ra khỏi nhà một bước thì đừng hòng quay về! – Tôi gằn giọng.
- Em nghĩ là anh muốn quay về sao? Em nhầm rồi! Có thể cô ấy không xinh đẹp bằng em, không làm ra tiền như em, nhưng ở bên cô ấy, anh có cảm giác được tôn trọng, nâng niu, được làm một thằng đàn ông đích thực. Cô ấy biết anh bị đau lưng và đau hông nên không bắt anh phải thực hiện những tư thế khó, biết anh không thích đi ủng vì vướng víu nên đã cho anh thoải mái đi chân đất, cô ấy sẵn sàng sinh con với anh mà không sợ đứa con đó làm ảnh hưởng đến công việc, sự nghiệp. Cô ấy đã cho anh hiểu rằng từ trước đến giờ anh không phải là chồng mà chỉ là một thằng ô-sin của em thôi!
Nói rồi chồng tôi và con ô-sin đó dắt díu nhau đi luôn. Ô hay! Vậy là tôi mất chồng rồi à? Cái cảm giác mất đi thứ gì đó đúng là không hề dễ chịu, dù cho thứ tôi mất chỉ là một thằng chồng ăn hại, vụng về, đần độn. Và càng khó chịu hơn khi người cướp chồng của tôi lại là một con ô-sin ít học, xấu xí và quê kệch. Tại tôi quá chủ quan? Tại chồng tôi ngu dại? Hay tại con bé ô-sin đó quá cao tay? Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết rằng, tôi đã mất chồng thật rồi…
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo