Ninh gạt tay cậu hai ra.
- Chúng ta nên chỉ dừng lại quan hệ chủ tớ nếu không muốn cả hai phải đi quá xa, giữa chúng ta nên có khoảng cách thì hơn. Váy, giày và trang sức tôi sẽ gửi trả lại cậu sau.
- Không được, em định đi đâu bây giờ? Có phải cô đến chỗ Thiên Thành không? Lúc nãy tôi thấy hắn nói sẽ đợi cô, có phải cô đến đấy không? - Cậu hét lớn vào mặt An Ninh.
- Tôi không đi đâu cả, tôi muốn nghỉ ngơi. Cậu đừng áp đặt suy nghĩ của cậu lên người khác, nó sẽ chỉ làm tôi thêm mệt mỏi mà thôi. - An Ninh cố giãy giụa để thoát khỏi vòng tay của cậu hai.
- Tôi không cho em đi đâu cả, tôi áp đặt cũng được, tôi ích kỷ cũng được, tôi xấu xa, độc đoán cũng không sao cả. Chỉ cần giữ được em lại, cho dù tôi có xấu xa, độc ác hơn tôi cũng sẽ làm... - Cậu khóa cửa lại rồi để chìa khóa vào trong túi áo.
- Cậu tính làm gì chứ? Cậu say quá rồi cậu hai ạ. Đừng đi quá giới hạn, hãy để tôi còn chút tôn trọng cậu.
- Em nghĩ anh sẽ làm gì?
Không cần nghe những lời mắng nhiếc hay nói nặng lời của An Ninh, cậu bế cô quẳng lên giường. An Ninh càng cố gắng chống cự, cậu càng giữ chặt. Cậu hôn lên cổ rồi từ từ cởi áo khoác ngoài của cô ra.
- Cậu hai, tôi xin cậu, tôi xin cậu...
Cơn say đã làm cậu mất kiểm soát, cậu không còn nghe thấy gì hay nhìn thấy gì. Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: ‘AN NINH PHẢI LÀ CỦA CẬU’.
...
Trong ánh đèn mờ ảo, không gian bị bao trùm bởi sự nặng nề. Cậu hai đặt tay lên trán suy nghĩ về tất cả, cậu giơ hai tay lên trước mặt rồi nhìn chăm chú vào nó. Bàn tay đẹp đẽ của cậu đã làm gì, nó đã gây ra những gì, đầu óc cậu mụ mị đi, nó như đặc lại rồi bị lấp đầy bởi lòng đố kỵ ghen ghét.
Cậu bước xuống giường rồi lặng lẽ pha một ly sữa nóng. Cậu đặt nó trước cửa phòng An Ninh, người con gái mà mới chỉ mười phút trước cậu còn coi như một thứ mà cậu muốn chiếm hữu. Mở điện thoại, cậu nhắn một tin vào máy An Ninh, tiếng tin nhắn báo, cậu đã nghe thấy nó reo khe khẽ trong phòng, cậu chắc nó đã được gửi đến máy An Ninh rồi lặng lẽ trở về phòng mình.
Chiếc cặp tóc của cô rớt trên sàn, sợi dây chuyền, chiếc giày... Bằng chứng của những tội lỗi cậu đã gây ra... Cậu nhớ lại giọt nước mắt cam chịu của người con gái yếu ớt ấy, nó khiến cậu sợ và toát mồ hôi hột. Cậu ngồi sụp xuống nền đất lạnh, chính cậu còn cảm thấy ghê tởm bản thân mình, cậu biến thành một con quái vật, một lọ mực nhem nhuốc đang cố làm vấy bẩn tờ giấy trắng... Cậu tưởng tượng lại bàn tay mình... bàn tay cậu đã chạm vào da thịt cô... ghì chặt và cố cưỡng bức nó. Cậu chạm tay lên môi mình, đôi môi đã như muốn nuốt chửng lấy An Ninh... Cảm giác vẫn còn, cái cảm giác bất lực trước những giọt nước mắt ám ảnh... những giọt nước mắt của sự nhục nhã, bất lực, cam chịu. Cậu ghê tởm chính bản thân mình, một tên bệnh hoạn, một kẻ xấu xa đáng bị trừng phạt.
Chương 10:
An Ninh, tôi đã gặp lại em rồi!
- An Ninh... - Giọng ông giám đốc gọi An Ninh từ phía cửa phòng.
An Ninh giật mình khi nghe thấy tiếng gọi từ xa, đã hai năm rồi nhưng mọi thứ với cô vẫn như ngày nào. Mặc dù vẻ ngoài, địa vị của cô lúc này không còn là cô hầu gái của Lưu gia như hai năm về trước nhưng mỗi khi đi trên đường thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng người xưa cô vẫn thất thần đi theo. Và rồi để hàng đêm lại kí ức lại ùa về vào cái ngày ấy... Cô thức dậy rồi lại ngồi một mình trong căn phòng trống trải...
- Có chuyện gì cần căn dặn tôi vậy thưa giám đốc?
- Cô giúp tôi chuẩn bị mọi thủ tục và giấy tờ liên quan đến hợp đồng lần này nhé. Khoảng một tiếng nữa chúng ta sẽ đi gặp đối tác lần này.
An Ninh giờ này là một thư ký giám đốc của một công ty mỹ phẩm K khá lớn tại Nhật. Hai năm qua An Ninh đã cố gắng sống thoát ra khỏi cái bóng của một cô hầu gái... thoát ra khỏi những ám ảnh quá khứ. Cô đã cô gắng để thay đổi mình, vốn là người có đầu óc, cộng thêm những gì cô đã học được từ Thiên Bảo hai năm về trước và sự nỗ lực không ngừng nghỉ của mình, An Ninh đã chứng tỏ được cho mọi người thấy năng lực của bản thân. Ngay cả diện mạo và phong cách sinh hoạt cũng thay đổi. Trước kia, cô luôn tự hào mình là một hầu gái mẫu mực, luôn luôn đặt bản thân vào những quy tắc, khuôn mẫu được đặt ra. Áp đặt tính cách và suy nghĩ của mình trong những thứ được dạy trong Lưu gia. Giờ đây, An Ninh là một cô gái trưởng thành, mái tóc dài ngang vai bồng bềnh, cặp kính cận nhỏ xinh, bộ đồ công sở thanh lịch và lối ăn nói thoải mái tự nhiên. Cô thích cuộc sống hiện tại, dường như cô tìm lại được con người thật của mình, con người mà cô đã lãng quên suốt những năm sống ở Lưu gia...
Cuộc điện thoại khẩn reo lên tại phòng thư ký, giọng phó giám đốc quen thuộc có vẻ gấp gáp bên đầu dây, và ông yêu cầu cô nối máy với giám đốc.
Sau một hồi nói chuyện với phó giám đốc, ông giám đốc gọi An Ninh vào và giao cho cô một tập tài liệu.
- Cô mang tập tài liệu này tới cho phó giám đốc, giúp ông ấy giải quyết chuyện ở phân xưởng, có gì gọi điện cho tôi ngay. Còn việc hẹn gặp với đối tác chiều nay thì cứ để tôi lo.
An Ninh vâng lời và nhận tập hồ sơ từ ông giám đốc.
***
Hai năm trôi qua, hai mùa Giáng sinh trôi qua, cũng báo hiệu cho cậu, An Ninh đã xa cậu hai năm. Không biết giờ đây cô sống thế nào, cô đang là một hầu gái của một gia đình nào đó hay đang sống một cuộc sống hạnh phúc nơi nào bên một người yêu thương cô. Hai năm qua cậu chờ đợi cô, tìm kiếm cô nhưng đều vô ích, cậu tới nhà van xin cha cô cho cậu biết cô đang ở đâu, nhưng đổi lại chỉ là sự im lặng đáng sợ. Cậu hỏi tất cả những người có thể nhưng cái mà cậu nhận lại luôn là những cái lắc đầu bất lực, giống như An Ninh đã hoàn toàn biến mất khỏi trái đất vậy.
Nhìn ra ngoài phố, những con đường nước Nhật luôn đông đúc và tấp nập. Cậu đã đi qua nó biết bao nhiêu lần, nhìn ngắm những cô gái đi qua đường, cố gắng tìm kiếm cái bóng hình in sâu trong cậu. Nhưng mọi thứ đọng lại chỉ là sự hối hận muộn màng. Giá như lúc ấy cậu dừng tay lại, giá như cậu chịu lắng nghe những giọt nước mắt van xin của cô thì giờ đây cậu sẽ không phải sống trong sự dằn vặt khốn khổ này.
- Thưa cậu chủ, chiều nay chúng ta có hẹn với giám đốc của tập đoàn K cậu có cần lùi lịch hẹn không ạ? Tôi thấy cậu hơi mệt. - Người lái xe lo lắng hỏi cậu hai.
- Không cần đâu, làm cho nhanh còn về nước, ngày mai là sinh nhật tròn một tuổi của cháu gái tôi, tôi không muốn bị muộn.
Người lái xe dừng lại ở một quán café nhỏ rồi nói cậu hai đợi một lát. Cậu hai chẳng mấy để ý, mọi thứ cậu quan tâm hiện giờ chỉ là công việc. Từ ngày mở công ty riêng đến nay, cậu càng bận rộn hơn với hàng tá những công việc, công việc tập đoàn Lưu gia rồi ở công ty của cậu. Cậu không cho phép mình ngừng nghỉ và thôi nghĩ ngợi, cậu nén nỗi nhớ An Ninh bằng cách luôn để bản thân bận rộn. Một năm là quá đủ, một năm như một con thiêu thân đi tìm An Ninh, cậu giống như một người điên đi tìm trong vô thức, hết lần này đến lần khác. Giờ thì cậu đã hiểu, cậu hiểu ra rằng cũng đến lúc phải buông tay, cậu nên để cho An Ninh có một cuộc sống tự do, một cuộc sống hạnh phúc.
...
Đèn đỏ ở ngã tư lúc nào cũng rất lâu, từng dòng người qua lại hối hả, bận rộn, và An Ninh cũng không ngoại lệ, cô rẽ vào một quán café mua một tách cho ông phó giám đốc... Những người xếp hàng thật đông...
- Cho tôi một cappuccino và một đen không đường, không đá và một sữa tươi. - Giọng người đàn ông đứng trước An Ninh khiến cô chợt nhớ tới cậu hai. Cậu cũng thích uống như vậy, một đen đặc không đường, không đá và kèm theo một ly sữa tươi.
An Ninh nhận cốc café của mình rồi vội vàng ra khỏi cửa hàng, cô không có nhiều thời giờ để nghĩ về những thứ vẩn vơ cần phải quên lãng...
...
Cậu nhìn ra phía đường và phát hiện ra đèn đỏ ở Nhật thật lâu, có lẽ vì người đi bộ qua đường quá nhiều hay tại đường quá dài... Thoáng có bóng người lướt qua tấm kính ô tô... Thốt nhiên cậu giật mình... Cậu mở vội cửa xe rồi chạy theo cái bóng quen thuộc luôn trong trí não cậu suốt hai năm qua...
Dòng người đông quá... và cái bóng ấy càng ngày càng xa cậu... Cậu gọi lớn:
- AN NINH!
Và rồi bóng dáng thân thuộc ấy đã chìm và biến mất vào cái dòng người... Một thoáng hi vọng rồi lại vụt mất ngay trước mắt... Có lẽ chỉ là một người qua đường có gương mặt giống An Ninh... Sao cô ấy có thể ở đây được! Cậu tự an ủi mình như vậy rồi lặng lẽ trở về xe.
...
An Ninh ngoái đầu lại, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc vẳng qua tai... giữa dòng người kia, cô cố tìm ra chủ nhân của giọng nói. Nhưng có lẽ cũng như những lần khác, nó chỉ là giọng nói trong tiềm thức, trong nỗi nhớ khôn nguôi của cô.
An Ninh sắp xếp hành lý vào va li gọn gàng, cô sắp có một chuyến công tác ngắn ngày cùng ông giám đốc. Đã hai năm cô không trở về quê hương nên không thể tránh khỏi những cảm xúc khó tả. Năm đầu cô rất sợ về nước, sợ phải gặp lại bạn bè và những người quen biết. Cô sợ rằng ở đất nước nhỏ bé đó sẽ có một ngày cô và cậu hai sẽ gặp nhau... Nhưng giờ đã đến lúc, đến lúc cô đứng thẳng trên đôi chân của mình, cô có thể ngẩng đầu mà tự hào rằng cô không phải là An Ninh nghèo khó của ngày xưa nữa... Duy chỉ có một điều vẫn khiến cô không khỏi suy nghĩ trong lòng. Cô sẽ ra sao nếu tình cờ gặp lại cậu trên đường? Vẫy tay chào, chạy tới ôm hay coi như một người dưng qua đường? Nắm lấy cổ tay mình, An Ninh đã từng hận cậu đến tận xương tủy, cô hận vì cậu đã cướp đi đời con gái của cô, hận vì cậu không thể bảo vệ cô, hận vì cậu không chịu lắng nghe những giọt nước mắt của cô. Nhưng cũng có lúc, cô lại muốn bay ngay về nước để được nhìn ngắm gương mặt in đậm trong tim kia một lần, muốn được người ấy ghì chặt vào lòng và nói những lời yêu thương.
Tiếng chuông điện thoại reo lên khiến An Ninh quay về hiện tại. Là điện thoại của ông giám đốc.
- Dạ thưa giám đốc.
- An Ninh này, cô gọi điện qua bên công ty đối tác nói với họ là ngày mai tôi không thể tới chỗ họ được nhé, dưới xưởng có chút chuyện, hẹn họ vào thứ Năm. Có gì báo lại với tôi.
An Ninh lục trong tập hồ sơ ra tấm card của thư ký giám đốc bên đối tác. Rồi An Ninh nhấc điện thoại lên.
- Alô, văn phòng thư ký công ty M xin nghe.
- Chào anh, tôi là người bên công ty K tại Nhật, tôi có thể xin gặp giám đốc của anh một lát được không?
- Vâng, xin cô đợi máy nhé.
Tiếng chuông chờ đợi khiến thời gian thêm dài hơn, giữa những tiếng... tút... tút... nhạt nhẽo dài dằng dặc cho thấy vị giám đốc kia là một người rất bận rộn...
- Alô, tôi nghe...
Giọng nói quen quen khiến An Ninh không khỏi giật mình, trong giây lát cô lấy lại được bình tĩnh...
- Chào ông, tôi là thư ký của giám đốc công ty K tại Nhật.
- Vâng, chào cô. Có chuyện gì vậy?
- Vâng, theo lịch hẹn thì 10 giờ trưa mai giám đốc của tôi có một cuộc hẹn với ông tại công ty M. Rất xin lỗi ông vì giám đốc của chúng tôi có chút chuyện đột xuất nên có lẽ lịch hẹn phải dời sang thứ Năm, vậy mong ông thông cảm và sắp xếp lại lịch hẹn được không ạ?
- Vâng, tôi hiểu, cô có thể sắp xếp một lịch hẹn khác với thư ký của tôi.
- Vâng, vậy cảm ơn ông, tôi chỉ muốn thông báo với ông điều này.
- Không có gì, vậy phiền cô liên lạc lại với thư ký của tôi.
- Vâng, cảm ơn ông, chào ông.
Cậu hai cúp máy xuống, cậu vẫn không tin vào tai mình, giọng nói bên đầu dây kia khiến cậu ngỡ ngàng. Giống như một mảnh ký ức vừa được lắp lại đúng vị trí vậy. Đã lâu lắm rồi cậu không nghe thấy giọng nói đó, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần quả quyết, âm điệu rõ ràng nhưng vẫn mềm mại. Cậu đã nghĩ đó là An Ninh của cậu, nhưng nghĩ lại, hai giọng nói đó vẫn khác nhau. Giọng của An Ninh rụt rè và thiếu tự tin hơn giọng cô gái này. Chắc tại ảo giác của cậu. Cậu tự trấn an mình bằng những suy nghĩ phủ định như vậy.
Chương 11: Trở về
An Ninh đang đứng trước cửa nhà... căn nhà đơn sơ vẫn không khác so với lần cuối cô nhìn thấy là mấy. Ông giám đốc cho cô nghỉ phép để trở về thăm gia đình, ông nói rằng ông có thể tự xử lý được công việc. Ông là một người tốt, một vị giám đốc trung niên điềm đạm, hiểu đời và sống rất tình cảm. Hai năm qua ở Nhật, nếu không có ông giúp đỡ chắc giờ này An Ninh đang phải sống chật vật ở một xó xỉnh nào đó trên đất khách...
Xách giỏ hoa quả và mấy món quà nhỏ đi về phía ngôi nhà, mọi thứ lặng im, không một bóng người... Dường như đã không có người ở đây một thời gian dài.
- Cô tìm ai vậy? - Một người phụ nữ đi ngang qua đó hỏi An Ninh.
- Dạ, cô cho cháu hỏi mấy người sống ở ngôi nhà này đi đâu cả rồi ạ?
- Họ đã không ở đây lâu rồi.
- Sao... sao họ đã chuyển đi đâu vậy ạ? Có chuyện gì xảy ra với họ vậy?
- Tôi cũng không biết. - Người phụ nữ lắc đầu rồi đi thẳng.
An Ninh ngồi gục xuống, cô không sao thốt lên được nữa. Có gì đó đang chặn lại ở cổ họng, giống như ai đó đang bóp nghẹt lấy tim, rồi dùng dao đâm vào nó hàng nghìn, hàng vạn lần. Tâm trạng An Ninh dần trở nên hoảng loạn và hoang mang. Cô không biết giờ đây mình phải làm gì, nên làm gì. Khóe mắt cay dần rồi mờ dần trong suối nước mắt tuôn dài. Giờ thì đã muộn để cứu vãn mọi thứ, cô chưa làm gì được cho cha cũng như cho hai em... Có cúi đầu lạy cả ngàn lần thì cô vẫn là đứa con bất hiếu... Tiền bạc làm gì, địa vị, danh vọng làm gì, tất cả đâu giúp cô có được hạnh phúc gia đình. Nhìn hàng cây xơ xác trước cổng nhà càng khiến lòng cô xót xa, đó từng là nơi mà cha cô yêu thích nhất, những đám hoa luôn luôn đem lại sự tươi sáng cho căn nhà mục nát. Hàng ghế băng dài vẫn in mờ những hàng chữ mà An Ninh và em trai đã khắc... Tất cả đều khiến An Ninh đau lòng, đau tưởng chừng như muốn chết vậy.
Tiếng chuông điện thoại reo... Là ông giám đốc... Ông muốn cô trở về khách sạn trong vòng một tiếng nữa và lấy cho ông tập tài liệu ông để quên. Cô định từ chối vì hiện tại cô không muốn làm gì cả, nhưng vì trách nhiệm cũng như bổn phận của mình, An Ninh đành xách túi về khách sạn lấy đồ cho giám đốc.
*
Trong phòng kín tại một khách sạn sang trọng.
- Chào ông.
- Chào cậu.
Hai vị giám đốc bắt tay nhau rồi cùng ngồi xuống.
- Hôm nay ông cũng tới một mình, dường như ông luôn tự mình làm mọi việc. - Cậu nhấp một ngụm rượu nhỏ trong lúc hỏi ông giám đốc.
- Ai mà chẳng cần có trợ thủ, tôi cũng không ngoại lệ, chỉ lát nữa thôi, cô ấy sẽ tới đây, cô ấy đang giúp tôi vài việc.
Cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn diễn ra tốt đẹp trong lúc dùng bữa trưa và đợi An Ninh tới. Cậu xin phép ông giám đốc ra ngoài một lát để nghe điện thoại... Đi ngang qua đại sảnh, cậu bất chợt va phải một cô gái, tập giấy tờ trên tay cô rớt xuống sàn tung tóe.
- Xin lỗi, tôi không chú ý... - Người đàn ông va phải cô dường như đang nghe điện thoại nên không để ý những lời cô nói. Anh ta chỉ lặng lẽ nhặt vội xấp tài liệu lên đưa cho cô rồi đi nhanh về phía cuối sảnh. Cái dáng trông từ đằng sau ấy thật quen thuộc, dáng đi vội vàng đó đã quá quen thuộc với cô. Hai năm qua cô vẫn không thể nào quên được nó.
Cộc... cộc...
Cô gõ cửa phòng rồi bước vào, ông giám đốc đang ngồi đối diện với một vị khách. Cô cúi chào vị khách và được ông giám đốc giới thiệu là thư ký của giám đốc bên
Đến trang: