lấy số đo của em cho chuẩn ấy mà.
An Ninh tin lời cậu hai và để yên cho các nhân viên đem mình ra làm vật thí nghiệm thử hết bộ này đến bộ khác... Cuối cùng thì cậu hai cũng chọn được một bộ như ý cho An Ninh... Bộ đầm màu trắng sữa với những nếp gấp tinh xảo, phần ngực áo được đính nhiều loại đá quý lấp lánh sang trọng càng khiến đôi vai trần của An Ninh thêm phần gợi cảm. Điểm xuyết trên thân váy là một bông hoa lớn khiến nó trở nên mềm mại và thời trang hơn.
- (Bà nhà mặc bộ này rất đẹp thưa ông.)- Mấy cô nhân viên quay qua nói với cậu hai.
- (Cô ấy đẹp như vậy, mặc gì cũng đẹp cả.)- Cậu nhìn An Ninh trìu mến, vẻ mặt ngây thơ không hiểu gì của cô càng khiến cậu không thể nhịn cười.
An Ninh được đưa tới bàn trang điểm, họ thoa kem nền cho cô. Lúc này cậu hai đứng đằng sau nói với chuyên viên trang điểm:
- (Làm ơn đừng trang điểm mắt cô ấy đậm quá.)
- (Nhưng thưa ông, vì bà nhà đi dự tiệc tối nên cần phải khiến đôi mắt đậm màu hơn một chút.)
Cậu tiến lại gần phía An Ninh, cậu đặt tay lên vai cô và ghé sát vào gương mặt cô thì thầm.
- Vì bình thường, đôi mắt của cô ấy đã đẹp đến nỗi khiến người ta khó quên rồi... - Cậu bỏ lửng câu nói đó rồi lại quay qua nói chuyện với chuyên viên trang điểm khiến cho An Ninh không khỏi xấu hổ, ngượng ngùng.
Cuối cùng thì họ cũng quyết định chỉ trang điểm màu hồng nhẹ cho đôi mắt thêm phần tươi sáng chứ không kẻ đậm nó, đôi môi cũng chỉ thoa một lớp son hồng tươi nhẹ nhàng...
An Ninh bước tới phía cậu hai khi mọi việc đã hoàn tất.
- Cậu hai, tôi xong rồi...
An Ninh đứng trước mặt cậu lúc này không còn là một cô hầu gái búi tóc đóng bộ cứng nhắc nữa. An Ninh lúc này mới đúng là một bông bách hợp thật sự, cho dù bách hợp có ở nơi đâu, có được trồng ở nơi tăm tối hay nơi đầy ánh nắng thì nó cũng luôn thu hút mọi cái nhìn của người đi qua nó...
- Sao đột nhiên cậu lại muốn tôi trang điểm kiểu này? Chỉ là mua đồ cho cô ba thôi mà, có nhất thiết phải trang điểm, làm tóc kỹ càng như vậy không?
Cậu vẫn chưa khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy một An Ninh xinh đẹp như vậy. Cậu đi lại phía An Ninh, lấy trong hộp ra một sợi dây chuyền nhỏ rồi đeo vào cổ cô...
- Chiều nay hãy cùng anh đi dự một bữa tiệc nhé, họ đã mời anh và muốn mời cả em nữa.
An Ninh ngỡ ngàng khi nghe cậu hai nói.
- Nhưng... thưa cậu, tôi không biết tiếng Nhật, cũng chưa đi dự tiệc bao giờ, thân tôi tớ như tôi không phù hợp với những nơi như vậy đâu.
Cậu đặt tay An Ninh lên ngực mình rồi nói:
- Em không tin anh sao? Anh đảm bảo bất khi nào em nhìn đến, cũng sẽ thấy anh bên cạnh em... Chỉ cần em đi bên cạnh anh như vậy là được rồi.
Cậu khoác áo lên vai cho An Ninh rồi quàng tay cô qua tay mình, họ cùng bước đi như một đôi uyên ương thật sự. Mỗi bước đi của họ đều nhịp nhàng như họ sinh ra là để dành cho nhau. Hoa bách hợp luôn hướng về nơi có ánh sáng và cậu chính là ánh sáng khiến bông bách hợp luôn nở rộ và tỏa hương thơm ngát.
Chiếc xe màu đen sang trọng dừng trước đại sảnh của một khách sạn lớn, mấy cậu lễ tân vội chạy đến mở cửa cho An Ninh và cậu hai bước xuống. Trợ lý của vị giám đốc lúc sáng đã đợi sẵn ở cửa lớn của khách sạn, ông lại phía cậu hai, bắt tay cậu rồi nói:
- (Chào mừng cậu, rất vui vì cậu và bà nhà đến dự bữa tiệc của chúng tôi.)
- (Vâng, vậy nhờ ông giúp giới thiệu với mọi người.)
Trong không khí sang trọng của bữa tiệc chỉ dành riêng cho khách VIP, An Ninh bước vào trước ánh nhìn của biết bao nhiêu người. Chiếc áo khoác được cởi ra, mái tóc dài bồng bềnh buông hững hờ thấp thoáng bờ vai trắng thon thả.
- (Cuối cùng cậu cũng tới, tôi đợi cậu nãy giờ.) - Vị giám đốc ban sáng lại bắt tay chào hỏi cậu hai, ông ta nhìn qua An Ninh rồi vỗ tay khen ngợi.
- (Không ngờ phu nhân đây thường ngày giản dị, hôm nay lại giống một bông hoa nở rộ, thực sự phu nhân rất xinh đẹp.)
An Ninh cười nhẹ nhàng đáp lại ông giám đốc dù cô chẳng hiểu ông nói gì.
- Ông ấy nói gì với tôi vậy, cậu hai? - Cô lay lay tay cậu.
- Ông ấy nói, tối nay em là người đẹp nhất.
Lời nói của cậu hai giống như thứ gì đó nở rộ trong lòng An Ninh. Trước đây cậu hay buông lời ong bướm với các cô gái khác, lúc đó cô rất rất ghét nghe thấy những lời đó. Nhưng sao giờ nó lại lọt tai cô như vậy, giống như mật ngọt đang thu hút những chú ong vàng khiến chúng chỉ biết mù quáng lao đầu vào.
Trong tiếng nhạc du dương của buổi dạ tiệc, những cặp đôi đang say sưa trong điệu valse nhẹ nhàng, An Ninh và cậu hai ngồi ở một bàn gần đó, cô nhấp môi một ngụm rượu nhỏ, loại rượu nhẹ nhàng dành cho các quý bà. Còn cậu hai, cậu lặng xoay xoay chiếc ly trên bàn, thỉnh thoảng lại nhìn An Ninh với ánh mắt khó hiểu...
- (Xin hỏi...) - Một anh chàng mặc comple lịch sự tiến lại chỗ cậu hai và An Ninh.
- (Có chuyện gì vậy?) - Cậu hai trả lời một cách lịch sự.
- (Tôi có thể mời bạn của anh nhảy một bài được không?)
Cậu hai cười nhẹ rồi lắc đầu, cậu cầm tay An Ninh rồi nói:
- (Xin lỗi anh, tôi đang định mời bà xã của tôi nhảy.)
Anh chàng biết ý liền rút lui. An Ninh quay qua nhìn cậu hai, cậu vẫn đang nắm tay cô như muốn ra uy với chàng trai người Nhật kia.
- Có chuyện gì vậy cậu hai?
- Anh ta nói, tại sao em đẹp như vậy mà anh không mời em nhảy một bài.
An Ninh xua tay:
- Tôi không biết nhảy đâu, tôi ngồi đây là được rồi.
Cậu kéo cô ra giữa sân khấu rồi đặt tay cô lên vai mình.
- Cứ bước theo anh là được.
Cậu quàng tay qua eo cô, rồi dẫn dắt cô vào điệu nhạc. Cô chú ý nhìn xuống dưới để không giẫm phải chân cậu. Cậu nâng cằm cô lên rồi áp mặt sát với mặt cô.
- Nhìn vào mắt anh này, phải tin vào bản thân chứ, em sẽ không giẫm phải chân anh đâu.
Cô nhìn vào mắt cậu hai, đôi mắt ấy cô chưa bao giờ dám nhìn thẳng và nhìn lâu như vậy. Như đại dương đang dậy sóng muốn nhấn chìm tất cả vào cái hố đen trong và sâu ấy...
- Em nhìn gì anh mà kỹ vậy? Anh đẹp quá phải không?
Cô giật mình khi cậu hỏi, cô cũng không biết vì sao mình lại bị thu hút như vậy, có phải do hương thơm trên cơ thể cậu? Hay gương mặt điển trai của cậu? Hay là do sự dịu dàng của cậu? Không, là tất cả, do con người cậu tạo nên tất cả những thứ đó rồi khiến An Ninh như bị hút vào, bị quay cuồng trong tình cảm mà cậu dành cho cô...
Bất ngờ cậu đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, nụ hôn tượng trưng cho sự đảm bảo về một bờ vai vững chắc, một tình yêu có thể tin tưởng được rằng nó sẽ có kết quả tốt đẹp.
Bỗng, một bàn tay kéo tách rời hai người ra, ngay trong khoảnh khắc tràn ngập cảm xúc ấy khiến mọi thứ đều trở nên ngỡ ngàng...
- ANH HAI...
Chương9:
"An Ninh, em là của tôi."
Người ta nói rằng trái đất rộng lớn nhưng lại tròn, người cứ ngỡ không bao giờ đụng mặt lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
- Anh đang làm gì ở đây vậy?... Lại... lại còn An Ninh nữa?
- Còn cậu, cậu đang làm gì ở đây? Không lẽ, cậu theo dõi chúng tôi?
Cậu út cười khẩy, cậu nhìn An Ninh bằng ánh mắt không thể khinh bỉ hơn.
- Giờ thì không thể nói là tôi hiểu nhầm nữa nhé, còn gì rõ ràng hơn khi nhìn thấy cô xinh đẹp như vậy?
- Không phải thế đâu, thưa cậu út...
- Không phải nói nhiều... là tôi bắt cô ấy tới đây đấy, có chuyện gì sao? - Cậu hai ngắt lời An Ninh.
Bầu không khí bắt đầu trở nên nặng nề, An Ninh cảm nhận rõ hai luồng sát khí đối chọi nhau đang bao quanh hai người... An Ninh chẳng biết làm gì để giảm bớt sự căng thẳng này xuống, cô lay lay tay cậu hai, cậu hai vẫn chỉ chăm chú nhìn cậu út bằng ánh mắt khiêu khích. Càng lúc cô càng thấy cậu út tức giận hơn, mặt cậu đỏ lên, hai mắt mở to.
- (Ô, cậu Thiên Thành, cậu tới lúc nào vậy?) - Ông giám đốc bước tới tỏ vẻ rất vui mừng.
Hai người trở lại trạng thái bình thường. Ông giám đốc tiến lại bắt tay với cậu út, đồng thời lúc đó Tố Linh cũng ở đâu chạy lại.
- Có chuyện gì vậy Thiên Thành?
- (Tôi có thể hỏi ông điều này không? Cậu Thiên Thành làm gì ở đây vậy?)- Cậu hai hỏi ông giám đốc.
- (Ah, cậu ấy là đạo diễn phụ trách quảng cáo sản phẩm mới của chúng tôi.)
- (Vậy còn anh Thiên Bảo đây?)- Cậu út hỏi ông giám đốc.
- (Thì cậu ấy là nhà đầu tư và cung cấp sản phẩm thiên nhiên cho chúng tôi lần này. Có chuyện gì vậy? Hai cậu biết nhau sao?)
- (Cậu ấy là em trai tôi.)
Ông giám đốc có vẻ ngạc nhiên khi nghe cậu hai nói như vậy.
- (Thật vậy sao? Vậy tiểu thư đây là?) - Ông vừa nói vừa chỉ về phía Tố Linh.
- (Tôi là vợ sắp cưới của Thiên Bảo.)- Tố Linh đỏng đảnh quàng tay qua tay cậu út.
- (Vậy sao? Cậu Thiên Bảo đây có vị phu nhân xinh đẹp, còn tân phu nhân của cậu Thiên Thành cũng xinh đẹp không kém.)
- (Phu nhân?)- Cậu út ngạc nhiên quay ra hỏi An Ninh. - Cô trở thành phu nhân của giám đốc từ bao giờ thế hả An Ninh?
An Ninh ngơ ngác không hiểu cậu út nói gì, cô nhìn cậu hai ý muốn cậu giải thích.
- (Ông giám đốc, hai anh em chúng tôi muốn chuyện riêng với nhau một chút, vậy phiền ông...)- Cậu hai quay qua nói với ông giám đốc.
Ông giám đốc biết ý liền rút lui. Mấy người còn lại kéo nhau ra ngoài sảnh nói chuyện. Bầu không khí càng lúc càng trở nên khó thở hơn, hai người giống như hai ông tướng đối địch chuẩn bị lâm trận vậy.
- Giờ thì anh giải thích đi... - Cậu út gắt gỏng.
- Giải thích gì? - Cậu hai lạnh lùng.
- Thì những chuyện xảy ra, chuyện ông giám đốc nói An Ninh là vợ anh, và chuyện hai người tình tứ với nhau giữa chốn đông người.
Cậu hai cầm lấy tay An Ninh đặt lên ngực mình rồi nói:
- Đó là sự thật, tất cả những gì cậu nghe thấy, đều là sự thật.
Tố Linh đứng bên cạnh không kém phần ngạc nhiên:
- Hóa ra đây là cậu Thiên Bảo nổi tiếng... Chuyện này thật giống cổ tích, một cậu chủ lại yêu một người hầu... Vì thế em mới nói, những cô hầu gái thật là đáng sợ.
An Ninh rút tay ra khỏi tay cậu hai, cô cảm thấy bị xúc phạm bởi những lời nói của Tố Linh và cũng vì sự trêu đùa quá đáng của cậu hai.
- Xin tiểu thư đừng hiểu nhầm, giữa tôi và cậu hai không hề có gì cả. Thưa cậu hai, tôi thừa nhận là tôi đã có tình cảm với cậu, nhưng không vì thế mà cậu có thể tùy ý nói gì về tôi thì nói, cậu nói tôi là người hầu, là nô lệ của cậu tôi còn chấp nhận được vì đó chính là công việc và thân phận của tôi. Cậu chỉ biết nghĩ cho mình, cậu không nghĩ đến tôi sao? Cậu không nghĩ rằng nếu vị giám đốc đó mà gặp bà chủ thì liệu tôi sẽ ra sao? Tôi tưởng rằng mình đã hiểu cậu, nhưng thực sự suy nghĩ của cậu quá nông cạn.
Nói rồi An Ninh bỏ đi. Cậu hai thấy được những giọt nước mắt đang lăn dần trên gương mặt xinh đẹp của cô... Cậu chỉ biết đứng nhìn theo, cậu đã sai, không thể làm gì vì cậu đã không nghĩ đến những điều đó... Cậu út đẩy Tố Linh ra rồi chạy theo An Ninh, mặc cho Tố Linh đứng đó ngơ ngác không hiểu.
Cậu út chạy quanh khu nhà nhưng không thấy An Ninh đâu. Chỉ mới vài giây trước, cậu còn nhìn An Ninh với ánh mắt căm thù, hằn học, giờ đây cậu lại lo lắng đi tìm cô như vậy. Từ khi quen cô đến nay, cậu luôn là người nhìn thấy cô khóc, cậu biết những giọt nước mắt ấy cô không muốn ai thấy. Nhưng cậu cũng biết những lúc như thế cô cần có người ở bên hơn bất kỳ ai...
Cuối cùng cậu cũng tìm thấy An Ninh đang ngồi ở một góc khuất ngoài sảnh lớn. Đúng như cậu nghĩ, cô gái hay khóc ấy lại khiến cho những người đi qua phải ngoái nhìn.
- Sao lại ngồi đây? Vào trong đi. - Cậu út cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người An Ninh.
An Ninh không nói gì, cô chỉ lặng lẽ cúi mặt xuống khóc nức nở.
- Khóc ở một nơi thế này không tốt đâu. Có khóc thì cũng phải khóc ở một nơi dễ chịu hơn chứ...
Cậu út cầm tay cô lôi đi nhưng bất chợt bị cậu hai giữ lại.
- Em định đi đâu?
- Đi đâu thì anh hỏi làm gì? - Cậu út gắt gỏng.
- Không được đi đâu cả, anh đã nói là phải ở bên cạnh anh cơ mà. - Cậu hai quát lên khiến mọi người xung quanh chú ý.
- Sau những gì anh gây ra, anh còn nói được như thế sao?
- Cô ấy là hầu gái của tôi, vì thế đi hay không là quyền của tôi, cậu không có quyền đưa cô ấy đi đâu hết. - Cậu hai lớn tiếng.
- Cậu hai, xin cậu bỏ tay tôi ra.
Giọng An Ninh khiến cả hai người đều ngỡ ngàng, sắc mặt cô bỗng thay đổi hẳn, cô quay qua nói với cậu út:
- Cậu út, tôi không biết tiếng Nhật, cậu làm ơn có thể gặp ông giám đốc và cố giải thích cho ông ấy hiểu rằng tôi không phải là phu nhân hay bà xã của cậu hai được không? Tôi muốn nói chuyện với cậu hai.
Cậu út nhìn An Ninh tỏ ý không muốn buông tay cô ra, cậu không yên tâm khi để cô lại một mình với một kẻ độc đoán như Thiên Bảo.
- Tôi không sao đâu, phiền cậu.
- Vậy tôi đi nói chuyện với ông giám đốc, xong việc tôi sẽ đợi cô ở sảnh nhé. - Cậu út bỏ tay An Ninh ra.
Lúc này chỉ còn lại An Ninh và cậu hai. An Ninh khẽ lau đi giọt nước mắt vẫn còn vương trên má. Cô chưa bao giờ khóc trước mặt cậu hai và cũng không muốn cậu nhìn thấy những giọt nước mắt của cô.
- Chúng ta tìm một quán café nào đó để nói chuyện, em cần làm ấm người, tay em lạnh ngắt rồi. - Cậu cầm tay An Ninh kéo đi nhưng cô đã gỡ tay cậu ra.
- Có gì nói luôn ở đây cũng được. Tôi biết tôi là người hầu của cậu, cậu muốn tôi đi đâu hay làm gì thì đó là việc của cậu.
- Vậy thì anh bảo em đi thì em phải đi... - Cậu hai quát lên.
An Ninh nhìn cậu, giọt nước mắt cô không thể kìm lại mà rơi xuống, người con trai dịu dàng mà cô đã quen biết giờ đang hét lên như một con thú dữ... Cô chẳng còn biết làm gì khác ngoài việc đi theo cậu, cô chấp nhận như vậy vì cô biết đó là đặc quyền của cậu.
Họ trở về khách sạn, cậu kéo cô trở về phòng của mình rồi đóng cửa lại...
- Tôi đã đi theo cậu như ý cậu muốn, giờ thì cậu muốn nói gì, thưa cậu hai?
- Đừng nói với anh bằng giọng như thế.
An Ninh không nói thêm gì, cô ngồi im như một sự phản đối với thái độ ngang ngược của cậu hai. Cậu hai lấy trong tủ ra một chai rượu rồi uống cạn mấy ly. Cậu tiến về phía An Ninh rồi tựa đầu vào vai cô.
- Cậu biết không? Khi tôi bước chân vào Lưu gia, những hầu gái như chúng tôi đã phải ký một hợp đồng, điều khoản duy nhất trong hợp đồng chính là không được phép có tình cảm nam nữ với chủ nhân và phải phục vụ họ hết mình. Đã có lúc, tôi nghĩ rằng, tôi và cậu cứ như vậy, chỉ đơn giản ở bên nhau là quá đủ. Nhưng thật sự, mọi thứ tôi nghĩ chưa đủ, chưa hết. Tôi không thể trách cậu vì cậu là cậu chủ của tôi, tôi chỉ trách bản thân mình, vì tôi đã để bản thân chìm quá sâu...
Cậu không nói gì, cậu chỉ khẽ nắm lấy tay cô. Cậu muốn nói với cô lời xin lỗi nhưng cái tôi trong cậu quá lớn, nó không cho phép cậu nói ra. Cậu chọn cách im lặng, im lặng để nghe và nhận sự trừng phạt từ phía An Ninh. Cô nói quá đúng, cậu đã đi quá xa mà không hề nghĩ đến hậu quả. Chỉ tình yêu cậu dành cho cô thôi chưa đủ, cậu không thể chỉ bảo vệ cô bằng tình yêu của cậu, thế giới của cậu quá đáng sợ để cậu có thể đưa cô vào...
- Tôi nghĩ chúng ta nên dừng ở đây. - Cô lại gạt nước mắt một lần nữa.
- Em nói vậy là sao?- Cậu ngạc nhiên hỏi An Ninh.
An Ninh đứng dậy quay người lại cúi chào cậu hai rồi nói:
- Hôm nay cậu đã mệt rồi, cậu đi nghỉ sớm đi. Sáng mai tôi sẽ mang đồ ăn sáng cho cậu. - Nói rồi An Ninh bước ra khỏi phòng nhưng bị cậu hai giữ lại.
- Nói cho hết đã, em nói dừng ở đây nghĩa là sao?
An
Đến trang: