- Chẳng vừa miệng đâu, bọn tớ không ăn nổi.
Vi kết lại một câu rồi lại hướng ánh nhìn mông lung, đến một nơi nào đó, xa xăm.
Không khí trầm mặc lạ thường, cái vui vẻ náo nhiệt thường ngày bỗng chốc tan biến, trong lòng ai cũng có tâm sự. Thở dài, dáo dác đưa đôi mắt cố tìm kiếm một hình bóng thân quen nào đó. Nhưng rồi tất cả lại chìm trong vô vọng. Cô ấy đi thật rồi.Để lại nỗi đau đớn hình thành, cứa sâu vào trái tim non trẻ của những cô cậu học trò. Đau rất nhiều.
Nam nhìn quanh tổng thể sau đó, cậu thì thầm vào tai Thái Huy điều gì đó, mắt Huy sáng bừng lên, cậu cùng bí thư bước vào trong, theo sau là mấy bạn nam còn lại trong lớp. Tụi con gái cũng chẳng để ý nhiều, mắt tụi nó đã ráo hoảnh vì khóc, chưa bao giờ tụi nó cảm thấy mình bất lực như thế này .Hàn Tuyết nhìn sang, nhỏ thấy lòng mình như bị một mũi dao đâm thẳng. Sao nó đau đến thế? Nhỏ không ngờ có một ngày, khi cứng kiến cảnh lớp Toán mòn mỏi đợi chờ nhỏ lại thấy mình có nhiều tội lỗi như vậy. Con tim run lên từng nhịp đập. Run sợ, ám ảnh mọi thứ đều luẩn quẩn trong đầu Tuyết, khiến nhỏ trở nên bối rối. Phải làm sao đây?
Mùi hương ngào ngạt bay ra, xộc vào mũi, tụi con gái giật mình quay lại, Đám con trai từ trong khu bếp của căn teen bước ra, trên tay cầm mỗi đứa một tô cháo, khói bay nghi ngút. Cát Anh nhíu mày, nhỏ đăm đăm nhìn theo cái tô trên tay Nam, hỏi nhẹ:
- Cái này, là sao.
Nhật Nam khẽ nở một nụ cười dịu dàng, cậu nháy mắt:
- Cơm căn teen ăn không được thì ăn cháo của con trai lớp Toán chứ sao, các cậu mà nhịn đói hoài nhan sắc xuống trầm trọng đấy.
Cát Anh bật cười, nhỏ lắc đầu nhè nhẹ:
- Thật hết nói nổi các cậu.
Nam bĩu môi, tỏ vẻ giận dỗi, cậu đứng dậy, hai tay chống hông, mặt làm điệu bộ hình sự:
- Thế rốt cuộc các cô nương có định ăn không?
- Đã nói là không ăn rồi mà.
Ngọc Vi nhăn mặt, nhỏ chán chường nhìn Nam, cậu khoanh tay trước ngực, suy ngẫm một điều gì đó rồi khẽ cười:
- Ồ, chê cháo tụi này nấu cơ đấy.
Cát Anh nheo mắt khó xử, nhỏ rít rít cái tay:
- Nam à, thật sự bọn tớ, ừm..ừm…khoan đã…ừm..
Nhỏ chưa nói hết cậu đã bị thìa cháo trong tay Nam ngăn lại, nuốt trôi, nhỏ xua xua cái tay, ghì chặt tay cậu xuống.
- cậu…cậu
Nam tiếp tục đưa một thìa cháo nữa lên, ánh mắt cương quyết nhìn nhỏ. Mi mắt Cát Anh cụp xuống, bỏ đi cái bướng bỉnh của mình, nhỏ gật gật:
- Thôi được rồi, để tớ tự ăn.
Làm ra cái điệu bộ ngạc nhiên vô cùng Nam đứng dậy cười đắc chí, mắt quét sang chỗ mười đứa con gái còn lại. Ngọc Vi giật mình. Nhỏ tặc lưỡi, nhìn mấy tô cháo trên bàn, mặt nhăn lại như khỉ ăn ớt:
- Ấy ấy. Ừ thì ăn, ông đừng có mà ngó tôi kiểu như vậy.
- Biết điều là tốt. Nam gật gù, trong lòng không khỏi sung sướng.
Thế Bảo nhảy xen vào, cậu ngồi thẳng đối diện với Ngọc Vi, hai mắt chớp chớp liên hồi:
- Để tôi đút cho bà nhé.
Vi hứ dài, nhỏ giật lấy tô cháo trên bàn, ngoảnh mặt đi hướng khác:
- Không thèm.
Hà Mi bật cười ha hả, nét muộn phiền trên khuôn mặt nhỏ nhanh chóng tan đi mất, trở lại cái đáng yêu vốn có thường ngày, nhỏ phụng phịu, hai má căng lên, nhìn Nam ái ngại:
- Mà cậu có cho gì vào không vậy?
Nam há hốc mồm, xem kìa, Hà Mi bữa nay to gan dám ăn nói với cậu như thế nữa đấy, nở một nụ cười ma mãnh, Nam nhe răng:
- Tớ cho thuốc độc vào đấy.
- Ồ, thế ăn có bị sao không.
Mi khờ đúng là mi khờ, cho thuốc độc vào mà hỏi ăn có bị sao không, thế giới đi tìm đúng là chỉ có mình nhỏ. Nam định lên tiếng phản bác thì không ngờ cái giọng vành khuyên của Bảo lại vang lên, khai hỏa cho một trận điên không báo trước:
- Thì bà sẽ trở thành người của Nhật Nam chứ sao.
- Á, thế tớ không ăn đâu.
Bốp
Nam phát thẳng lên đầu Bảo một cái thật mạnh, cậu quoắc mắt một lượt, miệng nhếch lên
- Gan nhỉ, hôm nay Tiểu Bảo bối dám ăn nói như vậy với tao cơ đấy, , mày không muốn sống nữa rồi hả. Ăn nói tào lao.
Thế Bảo ôm đầu, cái mũi chun lên, cậu cười hề hề nhìn Nam đầy ái ngại, Ngọc Vi còn thủ sẵn một nắm đấm, cứ như muốn cho thẳng vào mặt Bảo luôn vậy. Cậu quay sang nhìn nhỏ, cố nở một nụ cười méo mó, Vi lè lưỡi chọc quê, Bảo thụt người về, mặt bí xị.
- Thôi các cậu ăn đi kẻo nguội.
Thái Huy đưa bát cháo về trước mặt Ngọc vi yêu cầu, mấy đứa con gái gật nhẹ đầu, tụi nó đưa tô cháo lên và bắt đầu ăn nhưng thìa thứ nhất. Nhật Nam mỉm cười, cậu xoay người nhìn Cát Anh.
“Cậu phải mạnh mẽ lên, cả lớp cần cậu làm bờ vai vững chắc nhất”
Cậu nhắm nghiền mắt, mọi mệt mỏi trong cơ thể dần tan biến, nụ cười trong veo của tụi con gái đã trở lại, nó khiến cho tâm hồn cậu thanh thản hơn nhiều.
Hơi ấm từ tô cháo phả vào mặt, một giọt nước mắt lăn dài xuống. tan . Hàn tuyết nhẹ nhàng lấy khăn dấu nó đi. Bây giờ nhỏ mới biết được một thứ tình bạn thực sự. Nó cao đẹp thế này sao? Nó khiến cho trái tim nguội lạnh của nhỏ bắt đầu có cảm xúc, nó khiến cho nhỏ biết đánh vần hai từ lội lỗi. Nhưng nhỏ vẫn chưa đủ can đảm để nói ra tất cả. Có lẽ nhỏ cần có thêm thời gian.
Trời về chiều, ánh nắng yếu ớt chiếu thẳng xuống nền đất, màu nắng vàng nhạt, đi dạo giữa sân học viện, mắt tụi nó đượm buồn. Một khoảng lặng. Để suy ngầm mọi chuyện. Để biết rằng, những trái tim yêu thương đang sít lại gần nhau hơn.
- Rốt cục cậu với con nhỏ Hàn Tuyết đó có quan hệ gì vậy?
Câu hỏi của Anh Thư khiến cho Trúc Ly giật bắn người, nhỏ đang dựa lưng vào tường, mắt nheo lại nghi hoặc nhìn Ly. Bảo Ngọc cũng hướng sự tò mò của mình qua cô bạn hot girl ấy, miệng không kìm nổi một nụ cười mật ngọt.
- Ý cậu là sao? Tôi không hiểu.
Trúc Ly cố nén lại cảm xúc, nhỏ nhíu mày vẻ không hài lòng, dù thực sự trong lòng đang run lên cầm cập. Anh Thư khó chịu tiến lại gần chiếc ghế đá, nhỏ hất hàm nhìn Trúc Ly:
- Cậu qua nổi mắt ai, chứ đừng có nghĩ Kiều Anh Thư này đơn giản như vậy.
Bảo Ngọc chợt cười lớn, trong đáy mắt gợn ra vài tia thích thú, nhỏ cong môi, đánh ánh nhìn qua chỗ Anh Thư, vỗ tay đôm đốp:
- Lớp trưởng của lớp Anh có khác, suy nghĩ quả thực hơn người.
Nhận ra sự mỉa mai trong giọng điệu của Ngọc, Thư vội liếc nhỏ một cái thật sắc, bàn tay buông hờ từ từ siết lại, Bảo Ngọc lại cười khẩy nhìn Thư, nhỏ đăm đăm con mắt xuống bàn tay của lớp trưởng khoái chí.Trúc Ly cắn nhẹ môi, nhỏ nắm chặt gấu váy đồng phục, mắt mơ hồ:
- Tại sao cậu lại hỏi như vậy?
- Vì trước cái ngày thi Nữ sinh thanh lịch cậu lại cảnh cáo tôi về Hàn tuyết, chắc hẳn cậu biết chuyện gì đó.
Tay Trúc Ly bắt đầu túa mồ hôi, nhỏ có thể thẳng thắn hạ bệ một người chứ cái khoản nói dối trắng trợn thế này so với lớp Anh nhỏ còn thua xa hơn nhiều. Người tinh ý như Bảo ngọc có thể nhận ra thái độ bất bình thường của Ly, miệng nhỏ khẽ đưa lên, vụng trộm nở một nụ cười ma mị.
- Bởi vì…bởi vì…tôi, tôi biết Hàn Tuyết là con gái của bà chủ tịch.
Khuôn mặt xinh đẹp hơi co lại, Thư vắt chân lên đùi, lẩm bẩm điều gì đó rồi nhìn chằm chặp vào Trúc Ly:
- Tại sao cậu biết nó là con gái bà chủ tịch.
- Vì trước đây tôi và Hàn tuyết học chung trường.
Anh Thư gật gù, có vẻ như nhỏ đã hoàn toàn đồng ý với những gì Trúc Ly nói.
Kí túc xá…
Ánh nắng mặt trời đã khuất dần sau ngọn núi, lớp Toán đi ngang qua vạt cỏ trước kí túc, mắt hơi nheo lại, lớp Anh đang ngồi đấy, những tia nhìn phẫn nộ xen lẫn căm ghét đang hướng tụi nó mà lao tới. Khẽ thở dài, chẳng có tâm trạng nào nữa mà cãi nhau, sau một giây, ba mươi cặp mắt trở về vị trí vốn có, uể oải định bước về phòng.
- Nghe nói cô Hàn Thủy bị sa thải rồi tụi bây ơi!
Giọng Đạt Khoa vang lên, cậu cố nhận mạnh hai chữ sa thải, sau đó ẩn ý nhìn lớp Toán. Chững lại. Cát Anh cắn nhẹ môi, đôi mắt đen tuyền như có một lớp sương mờ đục, nhưng nhanh chóng nhỏ lấy lại lý trí tiếp tục bước đi.
- Thế à, làm chuyện gì mờ ám đến mức bị sa thải vậy nhỉ? Thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
- Bớt lo chuyện bao đồng đi.
Ngọc Vi tức giận ngoảnh mắt lại, nhỏ nhìn xoáy sâu vào mắt Anh Thư, giọng cáu bẳn . Thư khẽ cười:
- Có ai dám động chạm tới lớp chọn một của cả khối đâu, chẳng qua…
- Tôi không khách khí như cậu nghĩ đâu.
Vi chặn ngang họng Anh Thư, phóng tầm nhìn ra xa một chút. Lại một nụ cười ma mị, lông mày nhỏ nhếch lên đểu cáng:
- Thế thì cậu sẽ đánh chúng tôi à.
Miệng dãn ra, Ngọc Vi lắc đầu nhè nhẹ:
- Tôi không hạ lưu, vô sỉ như ai kia.
- Cậu…
Đôi mắt đục ngầu lên vì giận, Anh Thư đứng hẳn dậy, nhỏ không dấu nổi cảm xúc tức giận của mình qua giọng nói:
- Nực cười, các cậu có quyền nói chúng tôi thế sao, giáo viên chủ nhiệm như thế thảo nào học viên lại thế này.
Cái từ như thế của Thư chứa đầy ẩn ý, nhỏ quoắc mắt lên nhìn người trước mặt, sau đó lại đánh mắt ra phía sau dò xét thái độ của Cát Anh. Vẫn là một vài tia thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt. Lớp trưởng của lớp Toán luôn thản nhiên trong mọi tình huống, cái này càng khiến cho nhỏ bực mình, giả tạo quá còn gì?
- Vậy xin hỏi cô Hải Thu dạy học viện cách gì vậy, tại sao họ lại trở nên “ngoan ngoãn “thế này.
Thái Huy bất ngờ lên tiếng, cậu lơ đếnh liếc xung quoanh, cậu cũng chẳng muốn xen vào chuyện này đâu, nhưng nhắc tới cô Hàn Thủy là cả lớp Toán sẽ bùng nổ, trước khi Nhât Nam quá sức chịu đựng cậu phải là một biện pháp an toàn hơn.Di chuyển ánh mắt qua cậu bạn đẹp trai bên cạnh Ngọc Vi, Anh Thư hơi bối rối, không phải là cái thái độ bực tức như Vi, nó trầm lặng lạ thường nhưng lại mang tính chất khích bác nhiều hơn.
- Các cậu không có quyền nhận xét về cô Thu.
- vậy chẳng hay giấy thông hành nhận xét cô Thủy của các cậu đâu.
Thế Bảo đứng ra trước cậu giương mắt lên nhìn cô bạn lớp trưởng lớp Anh đầy phẫn nộ. Khuôn mặt xinh xắn cảu Bảo Ngọc nhanh chóng co lại và cũng nhanh chóng dãn, nhỏ khẽ cười:
- Chúng ta không nên bàn luận về các giáo viên nữa, dù sao…
- Sao với trăng gì, tại người ta không biết điều thì chúng tôi đính chính giúp thôi, không thừa thời gian mà đi đôi co với mấy người như các cậu.
Chặn ngang lời Ngọc, Vi đưa ánh mắt sắc nét của mình nhìn Thư. “Tức giận“là hai từ miêu tả cảm xúc cảu Anh Thư lúc này. Lần nào cũng vậy, kẻ khơi nguồn cảm xúc là nhỏ và kẻ tức giận trước cũng là nhỏ.
- Ý các cậu là sao?
- Muốn hiểu thế nào thì hiểu.
Hà Mi lên tiếng thay bạn, hai má phồng lên, nhỏ bĩu môi, có ai biết rằng bàn tay cảu nhỏ đang siết chặt lấy tay Cát Anh. Cát Anh khẽ cười, đúng là Mi khờ, nói có sáu từ mà cũng sợ hãi đến như vậy. Nhưng có vẻ nụ cười nhẹ của nhỏ lại khiến Anh Thư hiểu lầm tai hại:
- Chuyện này buồn cười thế sao.
- Về phòng thôi, sắp tối rồi các cậu.
Giọng nói dịu dàng vang lên làm bộ não của ba mươi học viên còn lại nghe theo răm rắp. Quay đầu, bỏ lại cái giận dữ. Nhưng có vẻ Anh Thư vẫn không chịu buông tha.
- Cái loại người vô sỉ như cậu không đáng làm một cán bộ lớp.
Dừng chân. Cát Anh xoay người nhẹ, nhỏ chớp mi mắt:
- Cảm ơn cậu đã quan tâm.
Thái độ ấy của nhỏ càng khiến Thư tức điên lên.
- Loại con gái như thế thì…
Chát…
Chết sững. Tất cả mọi người trong khuôn viên kí túc xá, chính xác là hơn sáu mươi học viên của hai lớp như chôn chân tại chỗ. Anh Thư đưa tay lên sờ lại má mình, năm ngón tay còn bầm đỏ. Hàn Tuyết băng lãnh nhìn nhỏ, giọng lạnh lùng:
- Trước khi nhận xét người khác, hãy xem lại chính mình đi.
Nhỏ bước lên trước đi thẳng về phòng. Cát Anh khẽ cười… thay đổi .
Thở phào nhẹ nhõm, nhỏ lại nhìn ra phía sau, nháy mắt với các bạn. Màu đen của bóng tối nhanh chóng buông xuống, xám xịt như tâm trạng của lớp Anh lúc này.
Căn phòng được bật đèn sáng hơn, Ngọc Vi dán mắt vào tấm hình của cả lớp trên tường, trong đầu nhỏ lóe lên một suy nghĩ, di chuyển ánh nhìn qua chỗ Cát Anh, nhỏ khẽ cười:
- Hình như chúng ta chưa chụp lại hình của cả lớp.
Cát Anh nheo mắt, nhỏ ôm chặt con gấu trong tay, bâng quơ trả lời lại:
- Ừ, tớ quên mất, nhưng bây giờ…
Trái tim nhói lên từng cơn, bây giờ có đủ ba mươi mốt đứa, nhưng lại thiếu cô Hàn Thủy. Một cái nhìn xa xăm đưa nhỏ đi vào cõi mơ hồ nào đó, mới chỉ như hôm qua thôi, còn đó nụ cười trong veo của hai mươi tám đứa tạo dáng trước ông kính, còn đó câu mắng yêu của lão bà bà khi tụi nó quậy nghịc. Vậy mà…, nhìn đôi mắt buồn của nhỏ Hàn Tuyết cắn môi nhẹ, hai ngày nay nhỏ cũng đã cho người lùng sục khắp nơi, nhưng kết quả nhận được vẫn là con số không tròn trĩnh.
- Cô Thủy có thể đi đâu cơ chứ.
- Hay là lão bà bà về Anh rồi, trước đây cô ấy du học bên đó mà.
Hà Mi đột nhiên lên tiếng, nhỏ tiến lại gần Ngọc Vi khúm núm đứng bên cạnh bạn. Vi đăm chiêu suy nghĩ, Mi mi nói cũng đúng, cô ấy có bạn bè Anh mà.
Tinh…
Tiếng chuông tin nhắn vang lên, là máy của Cát Anh. Nhỏ bỏ lại con gấu trên bàn rồi vớ vội điện thoại, lông mày co lại, có nét buồn thấp thoáng trên khuôn mặt bình thản mọi hôm. Nhỏ nhắm nghiền mắt, đã tới lúc rồi.
- Có chuyện gì thế.
Ngọc Vi lo lắng quay sang hỏi bạn, bàn tay Cát Anh từ từ nắm chặt lại, nhỏ thả chiếc điện thoại xuống dường, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, giọng mơ hồ:
- Mẹ tớ sắp về nước.
Chết trân ra đó nhìn bạn, Ngọc Vi nói chẳng nên lời, mẹ Cát Anh về nước, vậy thì…Mắt mở to hết cỡ, nhỏ lao vào siết chặt lấy Cát Anh, giọng run run như sắp khóc.
- Không thể nào, cậu nói năm sau mà, không được, không thể được.
Những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống làm ướt đẫm
gò má, Hà Mi cũng vừa mới nhận thức được những gì Vi đang nói, nhỏ lắc đầu nguầy nguậy:
- Vi nói đúng, là năm sau mà, tại sao lại như vậy.chứ
Ôm chầm lấy bạn, Cát Anh quẹt ngang dòng nước mắt, mấy đứa con gái trong phòng cũng bắt đầu rục rịch khóc. Nhỏ đưa mắt nhìn xung quanh, nở một nụ cười chua chat. Hết thật rồi, chấm dứt thôi. Đã đến lúc mọi thứ trở về quỹ đạo vốn có của nó.
Có một dự cảm không lành, cơ mặt Hàn Tuyết co lại, tại sao mẹ về nước mà Cát Anh lại như thế? Phải chăng, có điều gì đó mà nhỏ chưa biết?
Cơn gió nhè nhẹ thổi bay làn tóc, nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khuôn mặt. Cát Anh ngồi trên chiếc ghế đá của học viện, vườn hống sáng mai dậy lên một mùi hương dịu dàng, ôm trọn lấy dáng người của nhỏ. Ngón tay mân mê trên những cánh hoa, khẽ khàng, một sáng mùa đông thật đẹp. Sương ban mai đọng lại trên vạt cỏ, thuần khiết và trong veo.
-