nhắm tịt lại. Kin lo lắng, ân cần hỏi.
- Nhóc có sao không?
Tôi mệt mỏi khẽ lắc đầu.
- Anh xin lỗi. Chắc tại anh đi nhanh quá đúng không?
Tôi gắng gượng mãi, mới nặn ra một câu.
- Nhóc...không...sao...đâu... Anh...đừng...lo.
Thế rồi, Kin đỡ tôi về lớp sau đó lên phòng hiệu trưởng để quyết định vào lớp nào. Tôi nằm dài trên bàn, nghe những lời dị nghị của con gái trong lớp.
- Cô ta đúng là cáo già mà.
- Đúng vậy! Các hotboy đều bị cô ta quyến rũ.
- Đồ hồ ly linh!
Đúng là bị tra tấn mà. Tôi lấy hết chút sức lực còn lại, gằn tiếng, lạnh lùng nói.
- Ngậm cái miệng lại. Hãy xem lại bản thân các người đi đã rồi hẵng nói tôi.
Rồi tôi ngồi phịch xuống bàn. Đúng lúc đó, Tiểu Ngọc đến. Khuôn mặt tươi tắn, đôi môi mỉm cười toe toét, nhỏ chẳng biết trăng sao là gì. Tôi đập cái bốp vào vai Ngọc, nhỏ bừng tình, tươi cười, hỏi.
- Sao vậy Hương?
- Thôi cái bản mặt đấy đi cái. Làm mình ớn quá.
Tự dưng, nhỏ phụng phịu, nói.
- Đừng có cấm mình mà.
- Thôi, thôi, được rồi. Bạn muốn làm gi cũng được.
Tôi gục xuống bàn, lấy I-pop ra mở âm lượng to nhất để chẳng phải nghe những lời dị nghị của mấy đứa con gái nữa. Bực mình thật!
Reng...Chuông vào lớp reo lên. Tôi lôi sách vở của tiết đầu tiên ra, cất I-pop vào, huơ huơ tay trước mặt Tiểu Ngọc nhưng nhỏ chẳng có phản ứng gì, vẫn cười như điên. Tôi hít hơi, hét vào tai Ngọc.
- NÀY!
Nhỏ giật mình, bừng tỉnh, không cười nữa nói.
- Lại có chuyện gì hả Hương?
- Dạ, vào lớp rồi thưa cô.
- HẢ? Sao mình không biết nhỉ?
- Cười từ nãy tới giờ nên có biết cái gì đâu.
Nhỏ gãi đầu, cười trừ. Tôi nhún vào, bó tay với con nhỏ này luôn. Ngươi xưa nói không sai mà: \Yêu quá hóa rồ\. Tiết học bắt đầu...
Giờ nghỉ trưa.
Tôi rủ Tiểu Ngọc đi ăn nhưng nhỏ nói không thấy đói và nằm xuống bàn ngủ một giấc, thành ra tôi cũng ngại, chẳng muốn đi nữa. Bất ngờ, bóng dáng Kin bước vào lớp, gọi lớn.
- Nhóc! Xuống căng tin với anh không?
Bọn con gái xúm quanh Kin, dính như đỉa. Nghe thấy Kin gọi tôi, ánh mặt ghen ghét chỉa thẳng vào người tôi như một lưỡi dao vô hình. Nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý. Và tất nhiên, hai chúng tôi tìm được một chỗ ngồi lý tưởng thưởng thức đồ ăn ngon lành. Không để ý có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm nhưng trong đó lại có một người cười độc ác với một âm mưu xấu xa. Người tôi như có kiến bò, mọi ánh mắt đều chĩa vào tôi như sinh vật có một không hai. Tôi biết họ ganh tỵ vì tôi được ngồi với hotboy nhưng cũng không nên quá đáng như thế chứ. Nhìn thấy đồ ăn mà tôi chẳng buồn động vào, cứ ngồi chống tay xuống bàn, nhâm nhi uống nước. Kin đã gọi mấy lần mà tôi cũng chẳng biết. Đến mãi lúc sau, tôi mới trả lời.
- Có chuyện gì hả anh?
- Nhóc sao vậy? Sao mặt có vẻ trầm tư thế?
- Dạ, không có gì.
Tôi lắc đầu, nhún vai như chẳng có gì nhưng Kin đâu biết tôi đang bực mình vô cùng. Tuy tôi rất muốn ngồi ăn với Kin nhưng bị soi mói thế này thì tôi không thể chịu đựng được. Tôi đứng dậy, bỏ đi chẳng nói lời nào. Tiếng Kin vẫn còn vang bên tai.
- Nhóc, em còn chưa ăn gì mà?
Xin lỗi anh, bây giờ em cần sự yên tĩnh. Tôi dải bước nhanh, biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người ngay cả Kin.
Khi sực tỉnh, tôi đã thấy mình đi đến khu vườn sau vườn. Sao tôi lại đến nơi này? Là cái gì đã thúc dục tôi. Đúng, là vì cảnh vật ở nơi đây làm tôi thấy bình yên, tâm hồn tĩnh lặng. Tôi dang tay đón những hương sắc của cây cối, của gió,... Mái tóc được những cơn gió vờn thích thú. Tôi cất tiếng hát, tất cả mọi vật đều đung đưa theo bài hát
aisatsu ni tomadou
anata wo miteiru dake de
ienai himitsutachi ga umaremasu
soyokaze ni sasayaku
onegai watashi yo saite
kigatsuite kureru nara hana ni nari
hirari yuretai wa
atarashii kaori de
nani ka hajimaru to shinjitaku naru kisetsu yo
kaware... kaware...
meguriaet a ima no iro
awaku hakanakute setsunai kedo kiete shimau
soshite... soshite...
mata nagareru ai no uta
haru ga ikenai no
ikenai kara watashi wa mujitsu
odayaka na mezame wa
anata to nemuri no kuni de
tokubetsu na yakusoku wo shita kara ne
aozora wa tadashii
oshiete watashi no kokoro
tomaranai tameiki wo kakusu ni wa
yururi toketai wa
atarashii kimochi de
nani ga hajimaru no wakaranai kara ii no yo
ashita... ashita...
dare ka itsuka himeta nazo
toite agetai na omoi ga mada atsui uchi ni
sore wa... sore wa...
kanjiru kara onaji yume
haru no asobi nara
asobi nagara anata wo matsu no
The secret garden - Hatsune Miku
Tôi vẫn cứ hát, tiếng hát hòa vào gió, vào mây, vào đất trời. Cảm giác thật tuyệt vời! Dường như tôi đang bay trên bầu trời trong xanh kia. Bỗng có tiếng động ở sau lưng, tôi giật mình quay người lại. Kin? Anh mỉm cười, giọng nói có phần trách móc.
- Sao nhóc không ăn mà lại bỏ ra đây?
- Tại nhóc thấy khó chịu khi bị xoi mói.
- Anh xin lỗi. Tại anh mà nhóc...
Tôi bịt miệng Kin lại, khẽ nói.
- Không phải tại anh. Là tại bọn họ thôi.
Đột nhiên, mặt anh xụ lại như trẻ con bị cướp mất đồ ăn.
- Mà anh đang nghe nhóc hát sao nhóc lại ngừng?
- Nhóc giật mình ý mà.
- Nhóc hát cho anh nghe được không?
Tôi gật đầu, tiếng hát lại vang lên trong không gian yên tĩnh này. Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Chương 10
Reng… reng… Tiếng chuông báo hiệu một tiết học mới lại bắt đầu. Tôi chia tay kin rồi nhanh chóng về lớp. Trong lòng tôi đang len lỏi một niềm vui, một niềm hạnh phúc và một sự ấm á plan tỏa khắp cơ thể. Cũng đã lâu rồi, tôi mới lại được cảm nhận nó. Dường như ông trời đang muốn bù đắp những gì tôi đã mất và những gì mà tôi phải chịu đựng. Tôi đã mong muốn được như thế. Và nó đã trở thành hiện thực. Tất nhiên, tôi sẽ không để bất cứ ai phá hoại cuộc đời mình thêm một lần nào nữa. Nhất định là như vậy…
Thời gian không chờ đợi một ai, nó cứ vô tình trôi qua. Học hết tiết năm, tôi cất sách vở vào cặp, toan bước đi thì tiếng Kin vang lên ngoài cửa lớp.
- Nhóc! Về thôi nào!
Tôi mỉm cười thật tươi, chạy đến bên anh, ôm cánh tay anh rồi cùng dải bước đến lán xe. Kin dắt xe ra rồi đỡ tôi lên xe. Sau đó, anh phóng ra khỏi trường.
Tại một nơi nào đó.
Một chàng trai đang nhìn theo bóng dáng cô gái vừa khuất xa. Tim chàng trai bỗng nhói lên, đôi mắt chất chứa đau khổ, cười buồn, còn lẩm nhẩm như chỉ để bản thân nghe được.
- Chuyện này là thế nào? Sao em lại đi với một người con trai khác? Sao em lại thân thiết với anh ta trong với tôi thì em lại lạnh lùng? Trái tim tôi đang đau đớn vì em.
Đến nhà, tôi nhận thấy đang có một chiếc BMW màu đen đang ở trước nhà mình. Và Kin cũng hơi thắc mắc về chiếc xe đó. Anh phanh xe lại, dựng xe gần đó, tôi xuống xe chạy luôn vào nhà, bên cạnh là Kin. Vừa nhìn thấy người trong nhà (không kể mẹ của Hương), tôi suýt ngã ngửa về đằng sau. Mẹ tôi đang vui vẻ tiếp chuyện với hắn – Thiên Ân. Trời! Tai họa lại đến rồi! Kin thì chẳng hiểu gì vẫn đứng bên cạnh tôi. Phát hiện ra tôi đang đứng ở đó, hắn còn cười tươi như hoa, vẫy vẫy tay nữa chứ khiến tôi nỗi hết cả da gà. Bỗng hắn gọi làm tôi bừng tỉnh.
- Nhóc con! Vào đi chứ? Sao lại đứng đó làm gì?
- Không cần anh phải nhắc. Anh Kin vào thôi. Cứ mặc kệ hắn ta nha.
Kin khẽ gật đầu, nở một nụ cười có phần gượng gạo. Đột nhiên, hắn hỏi.
- Đây là ai? Anh trai nhóc con à?
- Không.
- Vậy chẳng nhẽ…?
- Chẳng cái gì mà chẳng. Anh đừng có thắc mắc nữa có được không?
- Thì thôi vậy.
Hắn nhún vai coi như không có gì. Tự dưng bầu không khí trở nên âm u, đầy tia lửa điện. Mẹ tôi lên tiếng cắt ngang “cuộc chiến”.
- Tiểu Hương, sao con lại ăn nói với khách như vậy?
Đúng là mẹ có khác. Tôi chẳng dám cãi lại, tự cốc vào đầu mình một cái rồi nói.
- Con vừa chuộc lỗi rồi ạ.
Mọi người bỗng nhiên im lặng đến đáng sợ. Và rồi hắn cười phá lên, còn Kin bật cười nhưng không lớn, mẹ tôi thì lắc đầu, nở một nụ cười ấm áp. Tôi nghiêng đầu, nheo mắt hỏi.
- Sao mọi người lại cười?
- Cô trẻ con quá đấy!
- Nói cái gì hả?
- Nhóc, nhìn em dễ thương lắm.
Câu nói của Kin làm cơn tức giận của tôi giảm đi phần nào, mặt hơi ửng đỏ. Hắn cứ nhìn chằm chằm tôi như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng sao tôi lại cảm thấy trong ánh mắt đó có chút đau khổ, bi thương? Tôi lắc đầu lia lịa, chắc là tôi nhầm. Đột nhiên, hắn đứng dậy, nói.
- Cháu về đây ạ. Chào bác.
- Ừ.
Hắn bỏ đi không quay lưng lại, cũng chẳng nói với tôi một lời nào. Tự dưng tôi cảm thấy có chút hụt hẫng, đâu đó trong suy nghĩ lại muốn giữ hắn lại nhưng tôi lại không làm như vậy. Bàn tay Kin đập nhẹ vào vai, tôi nhìn anh, mỉm cười nói.
- Anh cũng đói rồi đúng không? Nhóc đi nấu cho anh ngay đây.
- Hì. Anh cũng không đói lắm đâu nhưng nếu nhóc có lòng thì anh phải chấp nhận thôi.
Quay sang nhìn mẹ. tôi nói
- Mẹ ơi.
- Trong tủ lạnh, còn những thứ gì ạ?
- Mẹ mới đi mua sắm nên cũng còn nhiều thứ lắm.
- Vâng. – Nói với Kin – Anh muốn ăn gì nào?
- Hmmmmmm……
Kin đăm chiêu suy nghĩ, vẻ mặt kiểu nghiêm trọng lắm ý làm tôi muốn bật cười nhưng đã kịp nén lại.
- Sườn xào chua ngọt là thứ anh muốn ăn.
- Em tưởng anh phải ăn sơn hào hải vị chứ?
Tôi nháy mắt trêu anh. Kin phản bác lại ngay.
- Anh đâu phải là người kén ăn cơ chứ.
Nhìn cái điệu bộ này, không nén cười được nữa, tôi bật cười.
- Hơ…hơ…hơ… Nhìn anh ngố quá!
Mặt Kin đã đỏ lựng, quát yêu.
- Nhóc, em chết với anh!
- Plè…Plè… Anh không bắt được em đâu. Tiếng cười, nói vang vọng hòa với niềm hạnh phúc, ấm áp trong căn nhà này. Tôi lè lưỡi trêu Kin, anh cứ đuổi theo. Khi hết sức, cả hai tựa lưng nhau nghỉ. Sau đó, tôi vào bếp chuẩn bị thức ăn. Trong tủ lạnh, có đầy đủ nguyên liệu. Đầu tiên là món cải thảo xào thịt nạc – món mẹ yêu thích. Tôirửa sạch thịt, xắt miếngmỏng, ướp hạt nêm, tiêu, đường, tỏi băm. Cải thảo tách từng lá, rửa sạch, để ráo, bắp cải tím xắt sợi. Cần tây rửa sạch, bỏ lá già, thái mỏng. Đặt chảo lên bếp, cho dầu vào, phi thơm tỏi,trút thịt vào đảo nhanh tay cho thịt chín kỹ. Khi thịt vừa chín, cho cải thảo, bắp cải vào xào, nêm lại gia vị vừa ăn. Cho rau cần vào trộn đều, tắt bếp. Gắp cải thảo xào ra đĩa, dùng với cơm, chấm nước tương pha ớt. Xong. Tiếp theo, sườn xào chua ngọt. Tôi chặt sườnmiếng bằng bao diêm, ướp muối, rán chín vàng. Cà chua băm nhỏ, đun chín mềm, lọc lấybột. Hạt điều cho vàochảo cùng ít dầu đun khoảng 3 phút cho thêm nước, lọc lấy nước cho vào bột cà chua. Pha dấm, đường, tỏi, ớt, nước mắm, nước lọc, bột đao cho vừa ăn. Phi thơm tỏi, cho sườn vào xào săn, cho thêm ít nước đun nhỏ lửa. Khi nước cạn, cho tiếp nước đã pha trên vào đảo đều. Trước khi bắc ra cho hành củ tươi (bổ làm đôi) vào đảo lẫn. Xúc ra đĩa, rắc rau mùi ăn nóng. Các món tiếp theo là thịt hầm khoai tây, cá trừng nước sốt me… Bày ra bàn xong, tôi gọi mẹ và Kin vào thưởng thức. Và được hai người tấm tắc khen, tôi thấy có chút xấu hổ khi Kin nói.
- Nhóc, em lấy chồng được rồi đấy.
Anh ấy nói vậy thì ai mà chả ngượng. Tôi im bặt từ lúc đó luôn không nói câu nào. Mẹ và Kin nói chuyện rôm rả với nhau. Ăn xong, tôi dọn dẹp, gọt hoa quả rồi bê để phòng khách. Hòa vào cuộc nói chuyện của hai người. Chào tạm biệt chúng tôi, Kin lên xe trở về nhà. Mẹ tôi quay trở về phòng còn tôi lên phòng học bài, làm bài tập, xem trước bài mới rồi lên giường nằm. Mọi việc cứ diễn ra nhanh chóng trong khi tôi còn chưa kịp hiểu gì. Bỗng hình ảnh của hắn xuất hiện trong đầu tôi. Cái dáng vẻ đau khổ, buồn buồn đó làm tôi không thể không nghĩ đến. Chẳng lẽ tôi đã làm sai chuyện gì để hắn buồn hay sao? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì tôi đâu có làm gì động đến hắn đâu chứ. Tại sao hắn lại trông cô đơn đến thế? Và tôi thấy mình ngớ ngẩn khi đã có ý nghĩ định giữ hắn lại, muốn xin lỗi hắn. Khuôn mặt của hắn cứ liên tục bám lấy trí óc tôi. Sao mọi chuyện lại rối tung thế này. Tôi lắc đầu, cố xua hình ảnh của hắn đi nhưng lại càng in đậm hơn. Và tôi chìm vào giấc ngủ...
Trong giấc mơ.
Một cánh đồng hoa đầy màu sắc hiện ra. Woa! Đẹp quá đi m ất! Những chú chim, chị bươm bướm, chú chuồn chuồn,... bay lượn trên trời. Nơi đây giống như thiên đường. Tôi tung tăng chạy nhảy, cất tiếng hát trong trẻo, cao vút, khuôn mặt tràn đầy niềm vui. Cơn gió khẽ vờn mái tóc tôi thích thú. Niềm vui như nhân lên gấp bội. Ơ? Tôi sững người. Ba kìa! Sao ba tôi lại ở đây thế nhỉ? Chẳng lẽ ông muốn gặp tôi nên đã sống lại? Ba tôi khẽ mỉm cười, trìu mến nói.
- Tiểu Hương, con lại đây với ba nào?
- Ba.
Chân tôi thoăn thoắt chạy về phía ba, tôi sắp được nằm trong vòng tay của ba rồi. Hạnh phúc quá!
Tôi cứ chạy, cứ chạy mãi... nhưng sao bóng dáng ba lại dần dần xa cách đến thế? Đừng mà. Tôi không muốn rời xa ba. Hãy để tôi được ở bên ba. Đừng cướp mất đi hạnh phúc của tôi. Ba tôi cứ dần dần xa tôi, mờ nhạt dần. Không! Đừng mà. Tôi cố gắng chạy thật nhanh. Ba muốn dời xa con hay sao? Con không thể làm thế. Bỗng cánh đồng hoa biến mất thay vào đó là cảnh tưởng khùng khiếp. Ba tôi đang nằm trên một vũng máu, miệng vẫn còn mấp máy.
- B..a...y..ê..u...c..o..n...
KHÔNG! Tại sao mọi thứ lại trở nên thế này? TẠI SAO? Tôi cứ hét lên trong đau đớn. Cả người run lẩy bẩy, sợ hãi, mắt nhắm tịt lại. Ba bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên người tôi. Quay người lại, tôi thấy Triết Vũ, Thiên Ân, Kin đang ở đó mỉm cười với tôi, cùng dịu dàng nói.
- Đứng sợ! Anh mãi ở bên nhóc.
Tôi ôm chầm lấy cả ba, khóc nức nở, mọi đau khổ cứ thế được trút ra hết... Vẫn có người ở bên tôi là tốt rồi...
Hôm sau - trở về thực tại.
Tôi tỉnh dậy, trán đẫm mồ hôi, tóc bết lại. Nhanh chóng làm VSCN, tôi đến trường sớm, sớm ơi là sớm. Được phân công trực nhật lớp nên tôi phải dậy sớm thôi. Đến lúc tôi đến rồi mà trường vắng tanh, tôi uể oải, ngáp dài ngáp ngắn, quét mà cứ gật gà gật gù như muốn ngủ luôn tại đây.
- Sao em đến sớm thế?
Đang quét, tôi nghe thấy giọng nói trầm trầm, nụ cười tỏa nắng, là Triết Vũ. Sao anh ấy đến sớm thế
Đến trang: