đi, anh xin phép cô giáo cho.
- Nhưng...
- Anh quyết định rồi đó.
Triết Vũ nghiêm mặt, tôi không nói thêm được gì nữa. Híc...híc... Chán ghê nha. Triết Vũ tạm biệt, bước ra khỏi phòng, để lại tôi, khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Đúng là làm khó tôi mà.
Như dự kiến, tôi nghỉ 2 tiết đầu sau đó mới lặc lè, lết xác về lớp. Tiểu Ngọc nhìn thấy chân tôi như thế, hỏi thăm.
- Tiểu Hương, cậu bị sao vậy?
- Mình không cẩn thận nên bị bong gân.
- Cậu ngồi xuống đi không lại đau đó.
Tôi ổn định vị trí của mình. Tiểu Ngọc tíu ta tíu tít kể chuyện cho tôi nghe nhưng hình như đó chỉ là cái vẻ bề ngoài. Nhỏ cứ cười như không cười, tuy vẻ mặt hớn hở nhưng tôi nhìn rõ được đó chỉ là sự giả tạo. Chẳng lẽ nhỏ Ngọc có chuyện gì buồn hay sao? Tôi ngập ngừng không biết có nên hỏi hay không. Thế là tôi quyết định sẽ để nhỏ thông thoáng rồi hỏi sau vậy. Hôm nay có vẻ nhiều chuyện xảy đến với cô bạn thân của tôi...
Tan học, Tiểu Ngọc cáo lỗi về trước. Dạo này nhỏ bận lắm thì phải? Cuối cùng, tôi lại phải lò cò đi về chứ biết làm sao. Bỗng nhiên tôi cảm thấy lành lạnh sau gáy. Một cái gậy đập vào gáy, tôi ngất xỉu, không còn biết gì nữa.
Tỉnh dậy, tôi thấy mình đang bị trói ở một nơi nào đó. Tiếng cười man rợ của một đứa con gái làm tôi lạnh người. Cô ta từ từ tiến gần tôi, che miệng nói.
- Còn nhớ tôi chứ, bạn Thiên Hương.
Maria? Chẳng lẽ cô ta bắt tôi đến đây? Nhưng tại sao cô ta lại bắt tôi? Tôi quát lớn.
- Thả tôi ra. Sao lại bắt tôi đến đây.
Maria không cười nữa, quắc mắt nhìn tôi, nói.
- Cô hãy tự trách mình đi. Sao cô lại dám quyến rũ Triết Vũ và Thiên Ân của tôi hả?
- Tôi không làm chuyện đó.
Bốp... Một cái tát mạnh giáng vào mặt tôi, đau, rát. Đó là những gì tôi có thể cảm thấy.
- Thế nào? \Món quà\ tôi chuẩn bị cho cô tuyệt chứ?
Hóa ra cô ta cũng chỉ có như thế. Tôi nhếch môi, gằn tiếng, cười lớn.
- Ha...ha...ha... Nực cười! Loại rắn độc như cô sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp gì đâu.
Mặt Maria tối sầm lại, tức giận, quát.
- Còn đứng đấy làm gì hả? Đánh nó cho tao.
Một đám học sinh nữ nhảy đến chỗ tôi. Tay cào, chân đá, đạp mạnh vào người tôi, tôi phải hứng chịu tất cả. Cơn đau từ từ chiếm lấy ý thức, lan tỏa khắp cơ thể nhưng tôi cố không rơi một giọt nước mắt nào. Tôi không thể chống trả. Maria cười man rợ, nhìn tôi, ánh mắt sắc lẻm.
- Dừng lại! Đây chỉ là cảnh cáo. Nếu cô còn đến gần Thiên Ân và Triết Vũ thì lần sau không chỉ có như vậy đâu.
Cô ta quay lưng, cùng đám con gái bỏ đi. Tôi cố ngồi dậy, nhìn bọn họ, miệng cười lạnh, tức giận, khinh bỉ, nói đủ cho mình nghe thấy.
- Đừng thách thức tôi. Hãy nhớ đó, tôi sẽ trả thù gấp mười lần những gì mà tôi phải chịu đựng. Không có gì là không thể.
Tôi bám vào tường đứng dậy, bước đi nặng nhọc đến phòng y tế. Đến nơi, tôi bôi thuốc, rồi nằm nghỉ tại đó... Thật bất công! Kin, em không thể làm một cô gái ngoan nữa rồi.
Thiên Ân.
Tôi ngồi trên sân thượng, đeo earphone nghe. Thịch...Tự dưng, tim tôi đau nhói. Không biết đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Tiểu Hương gặp chuyện không lành? Chắc là chẳng có chuyện gì đâu? Cô nhóc vẫn khỏe mạnh lắm cơ mà. Tôi nằm xuống, vắt chân hình chữ Đại, ngủ luôn.
Triết Vũ.
Bây giờ, chắc cô nhóc đã về nhà rồi nhì? Tự dưng tôi muốn gặp Tiểu Hương. Không biết chân cô bé có còn đau không nữa. Đúng là một cô nhóc bất cẩn. Tôi lắc đầu, làm tiếp công việc của mình... Một cảm giác bất an vụt nhanh trong lòng. Tôi gượng dậy. Bây giờ cũng đã muộn, chắc mẹ đang lo cho tôi lắm đây. Chút sức còn lại, tôi đứng dậy, gắng bước thật nhanh nhưng đôi chân không chịu nghe lời, bước thật chậm. Cơn đau khiến tôi ê ẩm người, không biết có về được tới nhà hay không nữa. Chầm chậm...chầm chậm... Mong sao cho thời gian ngừng trôi.
Và cuối cùng, tôi đã về đến nhà. Lấy chìa khóa trong cặp, tôi mở cửa, bước vào trong. Hình như mẹ vẫn chưa về. Bỗng tôi thấy một mẩu giấy trên bàn, cầm lên xem. Trong đó có ghi:
Tiểu Hương thân yêu!
Mẹ xin lỗi vì đã đi mà không nói câu nào. Mẹ đang ở nhà bà ngoại. Hôm nay, chú con gọi điện bảo bà bị ốm nên mẹ phải về thăm. Vậy nên con hãy tự chăm sóc bản thân trong 2 ngày tới nha. Đừng để bị ốm nghe con.
Mẹ yêu con gái.
Im lặng. Tôi thấy hơi buồn nhưng lại lo cho sức khỏe của bà hơn. Chắc bà lại nhiễm phong hàn rồi. Lâu lắm rồi cũng chưa về thăm bà, tôi nhớ bà quá.
Thế là, tôi lên phòng, cởi hết quần áo, ngâm mình vào dòng nước ấm hòa quyện với mùi thơm trong phòng. Thật dễ chịu! Hôm nay, có nhiều chuyện đã xảy đ ến. Tôi trách bản thân quá yếu ớt để mọi người bắt nạt. Tôi không biết là sau ngày hôm nay, tôi sẽ phải đối mặt với bao nhiêu chuyện nữa. Và không chắc tôi sẽ chịu đựng được đến bao giờ. Nhưng quá lắm rồi! Tôi không thể bị họ khinh bỉ, mắng nhiếc khi chẳng có tội gì. Tất nhiên, tôi đã tìm được một cách. Đó là trở nên thật mạnh mẽ.
Tự nhiên, nước mắt cứ chảy trên đôi má hồng. Tôi đã rất sợ hãi, không dám đối mặt với Maria. Lúc đó tôi đã muốn gào lên, cầu cứu ai đó nhưng một suy nghĩ lóe lên trong đầu. Nếu khóc thì sẽ bị coi thường. Đúng, tôi đã kiềm chế cảm xúc đó. Nhưng nếu mai kia, lại phải đối mặt với nó thì tôi biết phải làm sao? Tôi nên làm gì ngay bây giờ?
Tôi quẹt nước mắt, suy nghĩ hướng giải quyết. Và quyết định cuối cùng của tôi là sẽ đi học võ. Một là để phòng bị, hai là để rèn sức khỏe. Nhất định ngày mai tôi sẽ thay đổi và trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Kin, nhóc làm vậy có đúng hay không? Lúc này, nhóc chỉ cần anh bên cạnh. Những kí ức đẹp ùa về làm lòng tôi dịu lại, cảm xúc êm đềm trào dâng...
Một lúc sau, tôi mặc quần áo, sấy tóc, rồi ngồi vào bàn, chăm chú học bài. Làm xong, tôi nằm trên giường trầm ngâm suy nghĩ. Không biết mình nên thay đổi cái gì trước đây? À, cách ăn mặc, cử chỉ, ảnh mắt. Đầu tiên là những cái đó vậy. Và thế là, công chúa bé nhỏ chìm vào mộng đẹp.
Thiên Ân.
Nằm trên giường ấm áp, tôi đặt tay lên trán, cố gắng xóa bỏ hình ảnh của Tiểu Hương trong đầu. Nhưng sao khó quá? Tôi không thể nào chợp mắt được. Cứ nhắm mặt lại, khuôn mặt đáng yêu đó lại hiện lên. Tôi biết mình đã thay đổi từ khi gặp cô nhóc nhưng tôi lại không muốn cô bé tổn thương, muốn bảo vệ cô bé. Thật sự, tôi không muốn bất kì chuyện gì xảy đến với Tiểu Hương. Chỉ là tôi không thể làm được, tôi hay làm cô bé bị tổn thương. Không biết cô bé có ghét tôi không? Có biết rằng tôi đang nhớ cô nhóc đến phát điên hay không? Tôi trằn trọc suốt cả đêm không sao ngủ được.
Triết Vũ.
Không biết Tiểu Hương đang làm gì nhỉ? Ai shiii... tôi lại nhắc đến cô bé rồi. Dù đã cố tập trung vào công việc ở trường nhưng không được. Cứ mấy phút trôi qua là tôi lại nhớ đến hoặc nghĩ đến cô ấy. Làm sao mới được đây? Sao tôi lại cứ nhớ đến cô ấy thế này. Hình ảnh đó vụt qua trong suy nghĩ. Tôi nhâm nhi cốc cà phê, day day thái dương, mệt mỏi. Nếu cô ấy ở đây thì chắc tôi sẽ không như thế này đâu.
Trong đêm, 1 cô bé đang ngủ rất ngon nhưng hai chàng trai thì lại trằn trọc, suy nghĩ... Liệu số mệnh sẽ đưa cả ba đến đâu? Đó còn là bí mật. Mong mọi người theo dõi tiếp vào phần sau của câu chuyện.
Chương 8
Sáng ngày hôm sau.
Tôi tỉnh dậy bò ra khỏi giường. Tuy hôm nay được nghỉ nhưng tôi lại chẳng muốn ngủ nướng. Tôi quyết định sẽ thay đổi mình và hôm nay tôi sẽ thực hiện. Khoác trên mình một chiếc quần bò và một chiếc áo thu đông hình micky, tôi khóa cửa, ra ngoài.
Thứ nhất: Biến bản thân thành tomboy. Đến một cửa hàng thời trang, tôi chọn quần áo cho mình. Và thế là, tôi thay một chiếc áo thun màu đen và một chiếc quần đen hip hop rộng thùng thìn, quên nữa, tôi còn vấn tóc lên, đội một chiếc mũ tomboy cũng đen nốt. Nhìn tôi không khác gì một chàng trai. Good! Tôi giơ tay hình chữ V.
Thứ hai: Học võ => khỏe mạnh
Tìm được một trường dạy võ tốt, tôi làm đơn xin học và được nhận vào. Ngày mai, tôi có thể bắt đầu học.
Cuối cùng: Thành một người lạnh lùng, tàn nhẫn.
Vần đề này, tôi không biết mình nên bắt đầu từ đâu nữa. Tôi cũng biết mình không thể dễ dàng thực hiện được. Tôi không thể lạnh lùng như Thiên Ân và cũng không thể vô cảm với mọi thứ. Thôi vậy! Đến đâu hay tới đó.
Tôi chán nản, dải bước thật nhanh trên con đường đông vui, tấp nập. Mọi việc đã giải quyết xong. Bước vào nhà hàng Ramen, tôi tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon, đắt tiền. Ăn xong, tôi đi dạo khắp phố. Cuối cùng, tôi cũng có thể lạnh lùng được một chút còn tàn nhẫn thì chưa.
Những cơn gió của mùa đông tạt vào mặt khiến tôi lạnh buốt. Nhưng đâu bằng con tim gần như đã đóng băng của tôi. Kin, anh đang ở đâu? Nhóc có thể sống hạnh phúc được không? Anh hãy trở về bên nhóc có được không? Nếu nhóc thay đổi thì anh có giận nhóc không? Tại sao anh lại để nhóc cô đơn thế này. Nhóc rất nhớ anh, rất rất nhớ. Anh biết không?
Nước mắt lăn dài trên má, tim quặn đau, trống rỗng, hoang mang. Tại sao tôi là người phải chịu đựng tất cả chứ? Mọi thứ, tất cả đều dần dần biến mất trước mắt tôi. Tôi cứ chạy, chạy nữa, chạy mãi không phương hướng.
Những đám mây đen ùn ùn kéo đến che khuất ánh nắng mặt trời, gió thổi mạnh mang cái giá buốt của mùa đồng. Tách...tách... Trời bắt đầu mưa, càng ngày, càng to hơn. Hạt mưa tạt vào mặt làm tôi đau rát. Và tôi trú vào bến xe buýt. Nước bắn vào người khiến người tôi run lên bần bật. Mưa vẫn không ngừng rơi, gió không ngừng thổi. Tôi nép sát người vào nhưng vẫn thấy lạnh.
Bỗng một chiếc xe Limo dừng trước mắt. Một chàng trai cao lớn bước ra, đi về phía tôi, mỉm cười dịu dàng. Là ai vậy nhỉ? Là...ai...? Người tôi mềm nhũn, không còn một chút sức lực nào. Trước mắt tối sầm lại, tôi ngất đi, bên tai còn loáng thoáng nghe tiếng gọi của ai đó.
Tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cổ họng khô khốc, mặt trắng bệch như ma. Híc... lại bị ốm nữa rồi. Mà đây là đâu nhỉ? Tôi ngó đi ngó lại, nơi này chẳng có một chút gì quen thuộc. Nhưng căn phòng này đẹp thật. Mọi thứ được xếp ngăn nắp, cách bày trí đẹp mắt, sạch sẽ. Tường được sơn màu vani, tủ màu sô-cô-la, thảm màu xanh dương... Toàn là màu mà tôi thích. Lạ thế không biết? Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại thở hắt ra một cái. Hôm qua, tôi lại khóc nữa rồi. Không biết Kin có giận không nữa? Nhóc chỉ khóc thêm lần này nữa thôi, Kin.
Tôi ngả người xuống giường, trầm tư suy nghĩ. Lạ nhỉ, cuối cùng thì ai đã cứu mình cơ chứ? Cạch... Bỗng ai đó mở cửa bước vào phòng. Tôi giật mình, nhắm mắt, giả vờ chưa tỉnh. Hé mắt ra, thấy một chàng trai tuấn tú, đẹp trai, cao 1m84, gương mặt hút hồn. Anh ta ngồi bên cạnh tôi, rờ trán, nói nhỏ nhưng tôi vẫn loáng thoáng nghe thấy được.
- Sao mãi chưa tỉnh không biết?
Sau đó anh ta quay lưng, bước ra khỏi phòng. Tôi bật dậy, hô hấp ngắt quãng vì nín thở hơi lâu. Tên đó là ai vậy trời? Lại còn rờ trán mình nữa chứ. Chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.
Tôi lắc đầu, kéo chiếc chăn cực dày ra khỏi người, vươn vai, bước xuống giường. Tôi kéo chiếc cửa sổ ra, từng cơn gió nhẹ khẽ vờn mái tóc một cách thích thú. Tôi cảm nhận mọi động tĩnh xung quanh, đôi môi tạo thành một đường cong. Cảnh vật quanh đây tuyệt đẹp làm người ta cứ muốn ngắm mai không thôi. Tôi vuốt nhẹ mái tóc hạt dẻ, hành động vô cùng duyên dáng, vài cánh hoa từ cái cây gần cửa sổ vương trên mái tóc, cảm giác thanh khiết, tôi thích thú cười tươi. Tôi quay lưng, định cảm ơn anh chàng đó, rồi ra khỏi đây. Nhưng một điều bất ngờ xảy ra. Ối giời ôi! Sao căn nhà này rộng vậy trời? Giống như một mê cung huyên bí vậy? Rốt cuộc, mình đang ở tầng thứ mấy hả trời? Một bóng người tiến gần đến, tôi giật thót, nhảy lên ôm cái cột bên cạnh, lắp bắp.
- Là...ai...?
Người đối diện nhìn chằm chằm tôi, rồi bật cười ha hả.
- Đúng là nhát gan! Phư...phư...phư...
Tôi tức đỏ mặt, phồng má, trợn mặt nhìn anh ta, nói có phần ấp úng.
- Nói...cái gì hả? Ai...nhát gan chứ? Đó là giật mình hiểu chưa?
Chàng trai đó lại càng cười lớn hơn, ôm bụng cười ngặt nghẽo, phán một câu xanh rờn.
- Ừ thì giật mình. Phư...phư...phư...
Tôi hất mặt, chẳng thèm nói, tức giận vô cùng. Anh ta cư nhiên lấy mình làm trò đùa. Đúng là bực mình. Anh ta nén cười, vai hơi run run, nói.
- Bé thấy thế nào? Đã khỏe chưa?
Tôi chán nản trả lời.
- Khỏe. Với lại tôi không phải là bé.
- Nếu không phải là bé thì là bà à?
Tôi cứng họng, im bặt không cãi được. Cái đồ chết bầm, bổn cô nương... thật tức chết mà. Nhưng vì \con dân\ (nói hơi quá) đành phải nhịn, nhịn thôi. Tôi nhẹ giọng, mỉm cười đến nổi da gà.
- Làm ơn chỉ đường cho tôi xuống nhà được không?
Anh ta nhếch môi, trong ánh mắt lóe sáng một tia nhưng chỉ là thoáng qua.
- Được.
Nắm tay tôi, anh ta kéo tôi, đi nhanh xuống những bậc cầu thang tưởng trừng như vô tận.
Đến nơi, tôi không nói lấy một lời cảm ơn, quay mặt bỏ đi nhưng bị một bàn tay to lớn kéo lại.
- Bé định đi đâu?
- Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh.
- Đừng lại lùng thế chứ.
Đôi mắt anh ta long lanh, ngân ngấn nước nhìn chăm chằm vào tôi làm người tôi nổi hết da gà. Khuôn mặt này là sao đâu, tôi nghi ngờ, gỡ tay minh ra, nói.
- Tạm biệt.
Anh ta đóng cửa lại, hét lớn.
- Bé nói tên của mình đi hẵng.
- Why?
- Nếu không bé đừng mong ra khỏi đây.
Tôi cười khổ, phun toẹt ra.
- Đinh Ngọc Thiên Hương.
Và tất nhiên, anh ta mở cửa cổng, tôi chạy thật nhanh ra ngoài, còn lè lưỡi trêu nữa chứ. Nhưng đâu biết, người đó đang mỉm cười như ánh nắng ban mai, dõi theo bước chân tôi.
- Nhóc!
*Nhân vật mới.
- Vương Tà Luân (18t): biệt danh Kin, là con trai của tập đoàn bất động sản ở Hàn Quốc nổi tiếng khắp cả nước. Ngoại hình: siêu handsome, đôi mắt cà phê hút hồn. Tính cách: lạnh lùng với mọi người chỉ riêng Hương thì dịu dàng, ấm áp. IQ = 280 (là một thiên tài) Cũng không còn sớm nữa, tôi chạy về nhà. Mẹ cũng chưa về, tôi tự làm bữa tối cho mình. Xong xuôi, tôi thưởng thức từng món một. Nghĩ đến anh chàng kì lạ kìa, rốt cuộc anh ta là ai? Sao lại muốn biết tên mình cơ chứ? Tôi vừa ngậm thìa vừa trầm ngâm suy tư. Kì lạ thật nha!
Ăn xong, tôi chuẩn bị nước nóng, rồi vào
Đến trang: