ngậm chặt miệng cắn lấy caravat của anh.
“Bảo bối yên tâm, bọn họ không nhìn thấy chúng ta.”
P/s: Dạ thưa các tình yêu là chap sau sẽ có một tí H đấy ạ! Hị hị *cúi đầu e thẹn giả nai*
Giọng nói của anh nghe không hề e ngại, thậm chí còn có phần càng ngày càng ngả ngớn, làm cho Lí Thi Mạn nhịn không được cắn chiếc caravat mạnh hơn, hận không thể trực tiếp cắn vào người anh.
Cô không biết từ khi nào Hạ Nhĩ Bình đã kéo khóa áo khoác gió của cô xuống. Cảm giác được bàn tay của anh đang lần mò trên cơ thể mình, vuốt ve bộ ngực của cô, làm cô vội vã muốn thoát.
“Tay!” Cắn caravat, Lí Thi Mạn phát ra một giọng nói nhỏ. Này tên khốn chết tiệt kia! Nếu cô và anh không bị đám lưu manh kia chém thành thịt vụn, thì nhất định cô sẽ chém anh thành hơn cả thịt vụn.
“Bộ ngực của phụ nữ không nên được che phủ bằng lông chim, có lẽ dùng vải mỏng sẽ thích hợp hơn, như ẩn như hiện, chắc chắn sẽ mê hoặc lòng người.” Hạ Nhĩ Bình xoa xoa bộ ngực no đủ của Lí Thi Mạn. Cách một lớp quần áo, anh may mắn tìm được hai nụ hoa nhỏ đang dựng đứng của cô, sau đó lại cố tình xấu ý nhẹ nhàng túm lấy.
“A…” Khẩu khí của Lí Thi Mạn lập tức xuống dốc, giọng nói của cô bị ngắt đoạn như đang không thể thở nổi, nghe có chút mờ ám, còn kèm theo một tiếng rên rỉ. Từ trước tới nay, cô chưa từng trải qua cảm giác bị kích thích, vậy mà hiện tại lại bị anh trêu đùa như vậy, làm tim cô đập nhanh hơn, thân mình cũng có chút bấn loạn.
Người ở phía sau lưng cô không ngừng truyền đến hơi nóng của cơ thể anh, hơn nữa, anh còn cố tình cọ xát vào người cô, làm cho một cảm giác khô nóng khác thường không hiểu vì sao cũng đang dần dần nổi lên trong cơ thể của Lí Thi Mạn. Phía trước có năm tên lưu manh đang càng ngày càng đến gần, bầu không khí tràn ngập sự sợ hãi xen lẫn khẩn trương làm cô hô hấp dồn dập, hỗn loạn đứng lên.
Hạ Nhĩ Bình nghe được tiếng cô gái trong lòng mình đang rên rỉ như một con mèo nhỏ, dường như muốn thúc giục, kích thích dục vọng đang bùng cháy trong anh. Không nhịn được, anh khẽ liếm lên vành tai nhỏ của cô, bàn tay to nhanh nhẹn luồn vào trong lớp nội y, không hề ngại ngùng, bao trùm lên bộ ngực mềm mại đẫy đà của Lí Thi Mạn.
Động tác của anh có chút thô bạo, không ngừng chà mạnh lên thứ tròn tròn non mịm mềm mại kia, bao phủ lấy. Da thịt chạm vào nhau, cọ xát còn kích thích hơn kiểu vuốt ve khi nãy vạn lần. Đặc biệt, anh còn mơn trớn cắn nhẹ vành tai nhỏ của cô. Chịu không được sự khiêu khích mãnh liệt như vậy, Lí Thi Mạn chỉ còn cách căn chặt caravat để không phát ra tiếng kêu.
Cảm thấy được đôi nhũ hoa trong lòng bàn tay mình đang dựng đứng lên, Hạ Nhĩ Bình khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tuấn mị xấu xa. “Xem ra cô đối với sự vuốt ve của tôi cũng có cảm giác.”
Đồ trời đánh! Ai thèm có cảm giác với cái hành động hạ lưu này của anh chứ! Chẳng qua là bởi vì cô đang…đang…đang….rất tức giận!!! Đúng, bởi vì tức giận nên bộ ngực của cô mới có phản ứng nhanh như vậy.
Không nghe thấy câu trả lời của Lí Thi Mạn, nhưng nhìn thấy cô lắc đầu, rõ ràng chính là đang phủ nhận lời nói của anh. Xem ra cô chưa được ai dạy dỗ thì phải, không những không nhận lỗi sai, mà bây giờ còn dám chối đây đẩy về cảm giác của mình. Có lẽ anh phải làm cho cô hiểu được cảm giác của chính cô.
Mang theo ý nghĩ muốn trừng phạt, ngón tay thon dài của Hạ Nhĩ Bình nắm lấy đầu đôi nhũ hoa đang nổi lên, sau đó bóp mạnh.
Sự đau đớn mãnh liệt mang theo một chút cảm giác kích thích khoái cảm làm cho thân mình Lí Thi Mạn run run, cái miệng nhỏ nhắn buông caravat của anh ra, bắt đầu rên rỉ. Hạ Nhĩ Bình nâng cằm cô lên, bất ngờ hôn lên bờ môi cô để chặn tiếng kêu.
Anh hôn lên đôi môi mềm đỏ mọng, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua lướt lại.
Từ lúc cô định tiến vào quán bar, anh đã muốn ôm cô vào lòng, hôn cô. Bởi khi cô mặc đồng phục, toàn thân toát ra một luồng hơi thở bồng bột cùng tinh thần phấn chấn, sự xinh đẹp của cô càng khiến mê hoặc lòng người.
Anh nói có hứng thú đối với cô, cũng không phải là nói đùa, cô quá quyến rũ. Anh chưa từng khát khao có một người phụ nữ nào đến vậy, cô là người đầu tiên.
Đôi mắt anh đen như bóng đêm nhìn mấy tên lưu manh đang lục đục rời đi, sau đó chuyển ánh nhìn sang hướng khác. Đêm nay anh chỉ muốn ở cùng duy nhất người con gái đang ở trong lòng anh mà thôi.
Quán bar khi nãy là do Hạ Nhĩ Bình đã góp vào một lượng cổ phiếu rất lớn, có thể nói, anh mới chính là người quản lí thật sự, nhưng điều đó không được công khai theo ý muốn của anh. Xem ra, mấy tên lưu manh này căn bản không biết rằng đã gây chuyện trên địa bàn của ai. Nhưng may cho chúng, đêm nay tinh thần anh khá vui vẻ.
Khóe miệng nhếch lên cười yếu ớt, Hạ Nhĩ Bình hôn cô sâu hơn.
Lí Thi Mạn hoàn toàn không biết được rằng mấy người ở phía trước đã rời đi, đáp trả nụ hôn của anh. Hơi thở nóng rực đập vào mặt làm cô hô hấp dồn dập, trở nên càng hỗn loạn, loạng choạng đứng lên. Rõ ràng, cô không hề chạy bộ nhưng hai gò má lại đỏ ửng, bởi vì Hạ Nhĩ Bình vẫn đang vuốt ve, dao động từng milimet da thịt trên cơ thể cô.
Anh hôn cô mãnh liệt, dồn dập, hoàn toàn không cho cô cơ hội để thở. Lí Thi Mạn cảm thấy thiếu oxi, đầu óc không khỏi quay cuồng.
Đêm nay, quả thật cô chưa bao giờ trải qua… To gan lớn mật làm tổn thương đến đại ca của nhóm xã hội đen, sau đó bị đuổi giết, và giờ phút này đây, cô đang bị người đàn ông mà cô ghét nhất cưỡng hôn. Tức giận, khẩn trương, sợ hãi, tim đập nhanh hơn,… chân cô nhũn ra như không thể đứng nổi nữa.
Sau khi Hạ Nhĩ Bình buông cô ra, Lí Thi Mạn chỉ cảm thấy trống rỗng như người mất hồn, cả người rã rời ngã bịch xuống, nhưng cô lại cảm thấy có người đã kịp thời đỡ cô.
Mất đi ý thức, thứ duy nhất cô đang nghĩ là, cô nhất định phải đem Hạ Nhĩ Bình ra băm vằm thành thịt vụn.
“Hạ Nhĩ Bình, tôi muốn chém anh ra làm trăm mảnh.”
“Vì sao muốn chém Hạ Nhĩ Bình làm trăm mảnh?”
A, đây chẳng phải là giọng nói của cha cô sao? Lí Thi Mạn mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường, còn cha cô đang ngồi lo lắng bên cạnh.
Nhìn cha mình, cô hoảng hốt: “Cha! Sao con lại về được nhà?”
“Xem ra đúng là con say nặng rồi.” Lí Long Nguyên mất hứng nhìn cô con gái. “Một giờ trước, Hạ Nhĩ Bình lái xe đưa con về nhà, anh ta nói vào quán bar uống rượu, thấy con đang say bí tỉ nên đành đưa về.”
Lí Thi Mạn khẽ lắc đầu, chậm rãi ngồi dậy.
“Anh ta nói như vậy với cha sao?” Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi. Anh ta kể với cha cô như vậy, dường như anh ta mới chính là người tốt.
“Thế là như thế nào? Hạ Nhĩ Bình nói như vậy, chẳng lẽ không đúng?” Khi thấy Nhĩ Bình đưa con gái mình về, quả thật chính ông cũng cảm thấy hoảng sợ, không ngờ rằng bảo bối của ông lại dám tới quán bar uống rượu, hơn nữa còn uống đến bất tỉnh nhân sự.
“Anh ta không nói gì thêm sao?” Tên kia chắc không đến nỗi đem chuyện cô làm Hào ca bị thương và lũ anh em của hắn đuổi giết cô gần chết nói cho cha cô đấy chứ?
“Sao lại hỏi như thế? Hay là có chuyện gì rồi?” Lí Long Nguyên hỏi lại. Ông đang định trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng lại tiện đường, vào phòng của cô con gái để xem thế nào. Không ngờ cô tỉnh giấc nhanh như vậy, bộ dạng không hề giống như vừa uống rượu, chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác?
Lí Long Nguyên cùng vợ mình sinh được một cô con gái duy nhất là Lí Thi Mạn, bất hạnh thay, vợ ông lại mất sớm, ông thì sớm chiều lo nhiều công việc khiến Lí Thi Mạn không nhận được nhiều sự quan tâm từ cha, cũng vì như vậy mà tính cách của cô trở nên mạnh mẽ lạ lùng. Để bù lại những thua thiệt của cô con gái, ông quyết định sẽ tìm được một vị hôn phu thật tốt cho đứa con gái duy nhất của mình.
Nói thật, tuy rằng Lí Thi Mạn là một cô gái nghịch ngợm, nhưng lại là một đứa nhỏ vô cùng lương thiện. Hôn sự với Hạ gia thất bại, ông cảm thấy vô cùng hối tiếc, bởi vì Hạ Tuấn Bình là một người hoàn hảo, rất phù hợp với con gái ông.
Không thể kết thông gia với nhà họ Hạ cũng không sao, hơn nữa, để chấm dứt một số lời đồn đãi, ông nhất định sẽ giúp Lí Thi Mạn an bài. Ông biết con gái của ông đang buồn, vì vậy nên mới chạy đến quán bar uống rượu.
Thấy phụ thân hỏi lại, còn nhìn cả nét mặt, Lí Thi Mạn cảm thấy hình như cha cô chưa biết gì, nếu như biết rồi, thì chắc chắn cha cô sẽ rất tức giận. “Không có gì ạ.”
Lí Long Nguyên nhìn cô, hỏi lại lần nữa: “Thi Mạn, con vừa mới nói sẽ đem Hạ Nhĩ Bình ra chém thành thịt vụn, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?”
“À, cái đó…” Thật tình, cô không biết nên giải thích với cha cô như thế nào nữa, mặc dù cô rất muốn đem tội lỗi của tên dê già kia phanh phui trước ánh sáng. Nhưng việc này thật là khó mở miệng, cô không thể nói là cô cùng anh chạy trốn rồi mới xảy ra chuyện… kia được.
Nhất thời nghĩ đến tên tiểu tử thối không còn muốn sống kia sờ soạng người cô, hai má của Lí Thi Mạn lại nóng lên. Nếu không phải khi đó cô bị anh khóa chặt trong lòng, thì cô đã đập nát người anh rồi ném cho cá mập ăn.
Hình như con gái ông đang tức giận, thoạt nhìn thái độ thì có vẻ là như thế, nhưng mặt lại đỏ ửng, đã có chuyện gì đây? Lí Long Nguyên không thể hiểu nổi tại sao tâm trạng Lí Thi Mạn lại thay đổi nhanh như thế, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy con gái mình lộ ra vẻ mặt thẹn thùng.
Chẳng lẽ cô cùng Hạ Nhĩ Bình có mối quan hệ nào đó. “Thi Mạn, con thích Nhĩ Bình sao?”
Nhà Hạ gia kia có 2 người con trai đều thật là hoàn hảo, nhưng sở dĩ ông chọn Tuấn Bình làm đối tượng cho Lí Thi Mạn bởi vì anh là con trưởng, hơn nữa, ông nghe nói, cậu con thứ hai Hạ Nhĩ Bình cá tính có vẻ tự cao tự đại, y hệt tính cách của con gái ông. Ông bạn già họ Hạ lại muốn Nhĩ Bình và Thi Mạn thành đôi, nhưng chính ông lại chọn Tuấn Bình làm con rể.
Giống như vừa nghe được một chuyện gì đó vô cùng kinh khủng, Lí Thi Mạn trợn tròn mắt, hét to: “Làm sao có thể!!! Con làm sao lại có thể thích tên đó!”
“Vậy tại sao con lại đỏ mặt?” Hơn nữa phản ứng còn rất gay gắt.
Mặt cô đỏ sao? Lí Thi Mạn đưa tay sờ soạng mặt mình. Cho dù cô có đỏ mặt thật đi chăng nữa, thì cũng chỉ là do cô không biết cách mở miệng nói chuyện với cha như thế nào mà thôi, tuyệt đối không liên quan đến Hạ Nhĩ Bình.
“Thi Mạn…”
“Cha à, con uống say rồi, con muốn ngủ. Nói tóm lại, con với Hạ Nhĩ Bình không có liên quan gì hết, cha đừng nghĩ lung tung nha!”
“Ừm, vậy con nghỉ sớm đi, ngủ ngon!”
“Cha cũng ngủ ngon!”
Nhìn Lí Long Nguyên đi ra khỏi phòng, Lí Thi Mạn nằm trên giường thở dài thườn thượt.
Cô nghĩ chuyện xảy ra đêm nay cứ như từ trong truyện hay trên phim ảnh bay vào cuộc sống của cô vậy, cô bị đại ca xã hội đen vây đánh đuổi giết, thật là đáng sợ, lúc ấy, nếu Hạ Nhĩ Bình không kịp thời ra tay cứu giúp, thì chắc cả chai rượu đã phi thẳng vào mặt cô.
Mặc dù cô rất biết ơn anh ta khi đã giúp cô giải vây khi ở quán bar, nhưng về sau, anh lại dám làm những chuyện vô lại với cô, làm cho cô ngay cả cảm tạ cũng không muốn.
Tưởng tượng lại tình cảnh khi cô cùng Hạ Nhĩ Bình nấp trong góc tối, đến tận bây giờ, bầu ngực của cô vẫn còn căng thẳng, dựng đứng. Anh ta, kể cả trong tình huống nguy cấp như vậy mà vẫn lợi dụng để động tay động chân với cô. Nhớ lại bàn tay to ấm áp của anh chạm vào, còn có cả nụ hôn nồng nhiệt khiến cô không thở nổi, không hiểu sao, cơ thể Lí Thi Mạn lại cảm thấy khô nóng, mặt đỏ bừng, tim đập nhanh hơn, bởi vì thứ cảm xúc khi nãy thật khó thể quên được.
Lấy hai tay úp kín mặt mình, Lí Thi Mạn tự nhủ cô không nên nhớ tới chuyện giữa mờ ám kia nữa. Quên rồi quên rồi, không nhớ một chút gì nữa!!!
Về sau, nếu cô còn gặp anh một lần nữa, chắc chắn sẽ phải duy trì khoảng cách 10 mét!
Hết chương 2 Thư kí thông báo, tổng giám đốc Hạ nộp đơn xin từ chức vừa quay lại công ty lần cuối để thu dọn đồ đạc. Nghe vậy, Hạ Nhĩ Bình liền đi vào văn phòng của anh ta, thấy anh đang cầm vật gì đó bỏ vào một chiếc thùng giấy to tướng.
Hạ Tuấn Bình, người anh em cùng cha khác mẹ với Hạ Nhĩ Bình, sinh sớm hơn anh một tháng, anh và Tuấn Bình từ nhỏ tới lớn đã luôn coi nhau là tình địch. Mà giờ phút này đây, anh ta đang từ bỏ cuộc chiến giành ngôi vị kế nghiệp, chỉ vì một người con gái?
Nhớ tới trước đây một thời gian, anh ta cũng đã đem hết công việc của mình đem cho người khác làm, như vậy là đã có dự định rời khỏi đây từ trước.
“Anh thật sự không thấy hối hận sao?”
Hạ Tuấn Bình nhìn người không thèm gõ cửa mà đã xông vào, hơn nữa còn hỏi anh y hệt hỏi tù nhân, dường đã thấy quen với hành vi kiêu ngạo của người kia, nụ cười trên gương mặt anh dường như có nét yếu ớt: “Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì để phải cảm thấy hối hận cả.” Nói xong, anh lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Hạ Nhĩ Bình định bước lên trên: “Vậy vị trí tổng tài sẽ là của tôi.”
“Bảo Lai sẽ bàn giao lại công việc cho anh sớm thôi.”
“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt.”
“Tôi tin là như vậy.”
Tình cảm không mấy thân thiện và gắn bó của hai người trước kia, đương nhiên là bây giờ cũng sẽ không nói lời từ biệt nào hết. Từ đầu đến cuối đều xưng “tôi” và “anh”, chính là điểm đối chọi gay gắt được che giấu của hai người.
“Tôi thật sự không thể ngờ rằng có người ngốc đến nỗi chỉ vì một cái cây mà bỏ lại cả rừng rậm xung quanh, đúng là không tưởng tượng nổi.” Hạ Nhĩ Bình không nhịn được vẫn nói đểu vài câu.
Hạ Tuấn Bình đương nhiên biết rằng người ngốc mà Nhĩ Bình đang nhắc đến chính là anh. “Tâm Lăng không đơn giản chỉ là một cái cây hay ngọn cỏ gì hết, đó là người con gái tôi yêu. Nếu có nói cô ấy là hoa dại, thì cũng là bông hoa dại mà tôi không thể thiếu.” Khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm, khi nhắc đến người con gái mình yêu, thì có đôi nét cười dịu dàng.
Anh có cả cha và mẹ, gia đình cũng rất nhiều tiền, nhưng trong tâm hồn thì lại vô cùng lạnh lẽo. Cho đến khi gặp được Tâm Lăng, cô mồ côi cha, gia cảnh thì bình thường, còn cả khuôn mặt “đa phong cách” khiến cho anh cảm thấy thích thú, nhịn không được muốn nắm giữ trọn vẹn nụ cười xán lạn như Ngọc Bích xanh kia. Yêu cô nhưng lại thích trêu đùa cô, muốn được cảm nhận nhục dục ngọt ngào từ cô. Anh muốn tất cả, miễn là từ cô.
Cô thực sự đúng là thứ quý giá nhất của anh, quen biết nhau đã được mười năm, nếu trên thế giới này không có cô, thì chắc chắn sẽ rất buồn tẻ. Đã có một bài báo từng nói, cuộc sống của con người chỉ là hai màu đen trắng.
Nhớ có lần cô đã đưa ra yêu cầu chia tay, làm cho anh tức giận vô cùng. Anh làm sao có thể buông tay cô chứ. Qua mười năm chinh phục cô, từng chút từng chút một anh xen vào cuộc sống của cô. Sau đó, tất cả hy vọng của cô và anh đã gộp chung làm một, tình yêu của cô và anh lớn hơn và nhiều hơn những gì mà người khác có thể tưởng tượng.
Đến trang: