Cô là Lí Thi Mạn, một thiên kim tiểu thư nhà giàu xinh đẹp rạng ngời.
Không những thế, mà còn là một tiểu dã thú vô cùng lộng lẫy, đừng ai nghĩ sẽ chọc được tới cô!
Gần đây, không biết tại sao, có một người dám có hành động vi phạm tới cô.
Người đó mang đến một cái tên là Hạ Nhĩ Bình chán ghét quỷ.
Kế hoạch hủy bỏ đám cưới giữa cô và đối tượng do cha cô định sẵn đã bị phát hiện, lễ kết hôn bị hủy bỏ!
Tâm trạng không tốt, cô tới quán bar uống rượu giải sầu, nhưng sống dở chết dở thế nào, cô gặp anh…
Cô chọc tới một hắc đạo đại ca, suýt bị hắn ném chai rượu trong tay vào người. Anh ra tay cứu giúp cô…
Nhưng tên quỷ giúp cô trốn thoát lại chính là một đại sắc lang, mang cô đem đi trốn cũng không quên sờ soạng…
Không băm anh ta ra thành trăm mảnh thì coi như anh ta gặp may! Nhưng cô không ngờ rằng lại bị cha mình lôi đi xem mặt.
Đến đó, một lần nữa tự nhiên lại bị anh kéo đi, nói muốn một lần giải quyết cho xong tất cả mọi chuyện.
Cô ngây ngốc không hiểu, thì ra sau lưng cha, còn có sự chống đỡ của nhà họ Hạ anh…
Hại cô lại bị dọa một phen kinh hoàng, vô duyên vô cớ bị anh sờ soạng, vô duyên vô cớ bị anh cưỡng hôn…
Còn bị hiểu lầm là bạn gái của anh, bị để lại trong phòng cao cấp của khách sạn với mong muốn bọn họ sẽ làm chuyện mờ ám…
Nhưng cô kinh hoàng phát hiện ra… Xong rồi, nội y trên người cô đều bị đổi thành nội y màu hồng có gắn lông chim!
Lời mở đầu
“Hạ Tuấn Bình, chúng tôi đang ở nhà anh….Sao tôi lại ở nhà anh? Tôi nghĩ anh hiện tại cũng không rảnh để trả lời những câu hỏi này, nhưng cô gái khó bảo của anh đã ở đây, tôi vừa nghe thấy cô ấy nói chuyện với bá bá, cô cự tuyệt không cho bất cứ ai đưa cô về nhà, rồi một thân một mình thương tâm khóc lóc rời đi…”
Điện thoại bên kia không có tiếng động, xem ra có người đang khẩn trương đến đón cô gái kia.
Cầm di động, Lí Thi Mạn cong môi cười chậm rãi, sau đó nắm tay hô: “Ya! Tác chiến thành công!”
Hoàng tử tới đón công chúa, từ nay về sau hai người đó hạnh phúc sống ngày qua ngày. Câu chuyện cổ tích ngày xưa cũ rích nào cũng đều có cái kết cục như thế, a ha ha ha ha!!!
Cô bỏ điện thoại vào túi da. Hạ Tuấn Bình là đối tượng kết hôn mà cha cô đã sắp đặt sẵn, xem ra ông phải thất vọng rồi, bởi vì cuộc hôn nhân đại sự này không lâu sau chắc chắn sẽ thất bại. Nhưng kể từ đó, cô có thể tiếp tục cuộc sống độc thân của cô một cách tiêu diêu tự tại.
Quay người lại, cô bị người đàn ông cao lớn đứng sau lưng làm cho hoảng sợ. Là Hạ Nhĩ Bình, một thiếu gia ngang tàng lêu lổng, cô nghe mọi người nói thế.
“Anh dọa người nha.” Thật là, nếu ánh đèn tối đi một chút, cô chắc chắn sẽ nghĩ rằng mình gặp phải quỷ.
“Cô làm cái gì xấu sao? Trông bộ dạng có vẻ chột dạ vậy?”
Anh chàng này rốt cuộc đang nói cái gì? “Tôi chẳng làm chuyện gì xấu hết, nếu không phải có người giống quỷ, đi đến phía sau lưng tôi mà không một tiếng động vang lên thì tôi đã không bị dọa đến nỗi nhảy dựng lên như thế.” Muốn cùng cô đấu mồm sao, không có cửa đâu! Không biết Lí Thi Mạn biệt danh siêu cấp dã man cô đây là ai ư?
“Tại sao lại gọi điện cho Hạ Tuấn Bình, cô không phải là rất muốn được gả cho anh ta sao?”
“Ai thèm gả cho hắn? Bản đại tiểu thư đây hiện tại còn chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình.” Hừ!
“Vậy có nghĩa là cô không muốn cưới Hạ Tuấn Bình?”
“Chính xác.” Hạ Nhĩ Bình làm sao có thể càn rỡ được cô, anh ta chỉ là một người bình thường thôi!
“Không muốn gả, nhưng lại bí mật tiết lộ với báo chí rằng Hạ Tuấn Bình có một lời hứa kết giao từ khi còn mười tuổi với một cô gái, còn tự mình đi điều tra tài liệu, cung cấp cho mạng lưới truyền thông, tôi nói có sai không?” Hạ Nhĩ Bình khẽ cười, nụ cười có mang chút tà ác, tự tin lại đắc ý.
Lí Thi Mạn không ngừng kinh hãi, cô muốn nhìn rõ ý đồ của chàng trai kia, nhưng hai con ngươi đen hơn cả bóng tối kia, căn bản làm cho người ta không thể đọc được ý nghĩ! “Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy? Tôi nói cho anh biết, cơm có thể ăn bừa, nhưng nói năng thì tuyệt đối không được phát ngôn linh tinh.”
“Thật xin lỗi, tôi chưa bao giờ ăn cơm bừa cả, hơn nữa, tôi thích ăn cơm Tây.”
“Không được cười.” Giọng điệu của anh ta lạnh từ điệu cười đến lời nói.
“Cô chắc chắn biết nguyên do vì sao tôi cười, xem ra chúng ta rất ăn ý.” Hạ Nhĩ Bình nhìn cô gái trước mặt bị kích động thì làm ra vẻ trấn tĩnh. Nói thật, không những hình dáng cô rất được, hơn nữa, còn rất thú vị.
“Hạ Nhĩ Bình, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng có nói năng lung tung nữa!”
Lí Thi Mạn cảm thấy tim cô thực sự đang đập rất nhanh.
“Cô biết không? Tôi cảm thấy công việc viết báo vô cùng thú vị, chỉ cần khả năng bịa chuyện, vô cùng nhàn nhã. Ngay cả chuyện gia tổ Vũ Tâm Lăng hồi mười tám tuổi đi chơi ở quán bar là một vấn đề nhạy cảm mà cũng bị lôi ra, tất cả chỉ để một cái tiêu đề giật tít.” Anh nhếch miệng cười, “ảnh chụp trang bìa cũng chỉ có 3 nhân vật chính, tiêu đề là cuộc sống của một sinh viên, giống như viết một cái gì đó để đánh giá cao tiêu chuẩn về một cái chết bi thảm, tôi vẫn nhớ một vài chi tiết đặc biệt lớn.”
Lí Thi Mạn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đúng vậy, là cô cùng bạn bè đi điều tra về việc này, tư liệu của Vu Tâm Lăng cũng là cô cung cấp, điều kiện duy nhất chính là giấu tên cô, dụng ý chính là để phụ thân nhìn thấy, sau đó sẽ một mực hủy bỏ đám cưới.
Anh ta rốt cuộc làm sao mà biết được?
Chẳng lẽ hắn chỉ từ một bức ảnh mà suy luận ra? Con người này không đơn giản như cô hình dung, căn bản chính là một con quỷ, và cô ghét quỷ!
“Anh muốn thế nào?”
“Tôi đang tự hỏi xem cô làm thế nào? Có hay không nên ngăn chặn cái miệng của tôi, không cho tôi đi đâu nói lung tung?”
“Được, anh muốn bao nhiêu tiền?”
Cô vừa nói xong, bỗng dưng bị Hạ Nhĩ Bình đi qua kéo lại, “tôi nói cho cô, muốn chặn miệng của một người, không nhất thiết phải dùng tiền, chỉ cần một cái hôn là đủ!”
Ngọn đèn mờ nhạt, một chàng trai vô cùng tuấn tú hôn một mĩ nữ, xa xa nhìn lại, như một đôi trai gái xinh đẹp đang chìm đắm dưới ánh trăng với nụ hôn hoàn mỹ.
Nhưng đương nhiên, không nhìn thấy bộ mặt của cô gái đang biểu tình thay lời nói…
Đọc xong đoạn này thấy truyện này có vẻ khá là BT cả nhà ạ!!! Hố hố *xoay mông* ^
“Thực xin lỗi, nhờ một chút.”
Chạng vạng vào giờ cao điểm, giữa ngã tư đường phố rộn ràng, một cô gái mặc đồng phục màu bạc, đôi chân xinh đẹp mang đôi giày thể thao thời thượng nhanh chóng di chuyển, trên lưng đeo một chiếc ba lô to, mái tóc dài đen nhánh bay bay trong gió theo từng bước chân. Nhóm người qua lại ở con đường Định Thiểm này rất nhiều, ai cũng phải ngoái đầu lại nhìn cô, mặc kệ đàn ông, phụ nữ đang lộ vẻ kinh ngạc, nhịn không được thốt lên vài tiếng. Nhưng cuối cùng cũng chỉ biết nhìn hình dáng của cô gái kia rời đi, không ngớt miệng khen ngợi.
Đó mới là mỹ nữ!
Lí Thi Mạn không để ý tới ánh mắt của người đi đường đang nhìn cô, vẫn nhanh nhẹn bước đi về phía trước, bởi vì cô đã bị muộn giờ.
Một tiếng trước, khi cô đang vận động tại một phòng tập thể thao thì nhận được điện thoại của bạn tốt Phương Dung Chân, hai người vẫn thường xuyên đi uống cà phê cùng nhau. Cô vội vàng tắm rửa, sau đó gọi một chiếc tắc xi. Thứ Bảy là ngày cuối tuần, xe cộ di chuyển trên đường cái đặc biệt nhiều, cô từ phòng tập thể thao đi được tới đây thì lại tắc đường, phía trước có một cái cửa khẩu, bắt buộc các xe phải đi theo một tốc độ nhất định. Không chịu nổi tắc đường, cô quyết định xuống xe, chạy thẳng đến nơi hẹn.
Cô thấp thỏm vội vàng đến nỗi phải chạy bộ như vậy, bởi vì xe của cô vừa vặn đang trong kì hạn bảo dưỡng, đã thế lại tắc đường, và nguyên nhân chủ yếu chính là buổi chiều, bạn tốt của cô nhận được thư từ bên Mỹ, tác phẩm do cô thiết kế đã bị trả lại.
Xông thẳng vào quán cà phê, cô đã ngồi xuống một hồi lâu mà vẫn còn thở hổn hển.
“Sao mà cậu phải chạy, tối nay không đến cũng đâu có sao.” Phương Dung Chân chờ cô tới mới cùng cô chọn đồ uống, cả hai người đều chọn cà phê Capucchino.
“Tớ không nghĩ là cậu phải chờ tớ lâu lắm, cậu không định quay trở về ở viện mồ côi hay sao?” Vừa xong cô có nghe thấy Dung Chân nhắc tới chuyện đi mua vật dụng hằng ngày.
Phương Dung Chân lớn lên từ nhỏ ở cô nhi viện, đến khi học đại học thì rời khỏi viện, tốt nghiệp xong cũng chưa thấy quay lại. Bởi vì trẻ em ở viện mồ côi càng ngày càng tăng, nên Lí Thi Mạn quyết định làm từ thiện ở đó. Ban ngày đi làm, buổi tối còn đảm nhiệm chức vị cô giáo, dạy dỗ bọn trẻ nên người, hỗ trợ hiệu trưởng quản lí hơn một trăm đứa trẻ.
“Không cần gấp như vậy, cuối tuần này tớ đang định trở về một chuyến, khi đó cũng đâu có muộn.” Chức vị hiện tại của Phương Dung Chân là một công tác viên ở ngân hàng địa phương, từ đầu đến cuối mang một dáng vẻ chỉnh tề, mái tóc ngắn gọn gàng, trông tương đối là thanh tú.
Đúng lúc này, người phục vụ mang cà phê đến, cuộc nói chuyện giữa cô và anh tạm thời bị gián đoạn. Nhìn người phục vụ kia rời đi, Lí Thi Mạn vội vàng xao động hỏi: “Thứ đó đâu?”
“Ở trong này.” Phương Dung Chân dựa vào ghế, rút ra một tập giấy đưa cho cô. Đó chính là bản thiết kế nội y hàng mẫu, mà nhà thiết kế chính là Lí Thi Mạn.
“George nói, chính sếp lớn đã tự thử nghiệm, cảm thấy thiết kế lần này của cậu không đủ gợi cảm, không dậy nổi dục vọng của đàn ông, cần phải sửa chữa.” George là người phụ trách cùng cô bàn bạc chuyện làm ăn, anh ta là trợ lý của tổng tài tập đoàn Đế Nhĩ.
Tập đoàn Đế Nhĩ ở khu vực Âu Mĩ có hơn hai mươi câu lạc bộ cao cấp, hội viên không phải là phú hào thì cũng là quý tộc. Các câu lạc bộ này hàng tháng đều tổ chức một “lễ hội” nội y, từng người phục vụ đều được mặc những bộ nội y gợi cảm mê người, vì hội viên mà phục vụ. Đó cũng được biết là một loại quan hệ tình dục, là nơi để đàn ông được hưởng khoái lạc, chẳng qua là có hệ thống an ninh cao cấp hơn mà thôi.
Lí Thi Mạn cầm lấy tập giấy, khuôn mặt xinh đẹp mang chút hờn giận chu miệng lên, “Đúng là cái đồ sếp lớn biến thái, còn muốn gợi cảm khiêu khích thế nào nữa, không mặc gì có phải nhanh hơn không?” Nghe nói người chủ trì Đế Nhĩ là một tầng lớp cũ của quý tộc Châu Âu, vậy mà lại tự mình thử nghiệm, xem ra ông ta kinh doanh câu lạc bộ không những chỉ muốn kiếm tiền, mà là chính bản thân ông ta mê muội cái trò “lễ hội” nội y đó.
Đối mặt với giọng điệu oán giận của Lí Thi Mạn, Phương Dung Chân an ủi cô: “Thi Mạn, phải chăng lần này phong cách của bộ nội y có chút vấn đề, sửa chữa lại một lần nữa xem, cũng đâu có làm sao?”
“Làm gì có vấn đề gì, lần này tớ nhất định phải sửa đến khi nào ông già kia nhìn thấy liền phun máu mũi tới tấp thì thôi!” Lí Thi Mạn không liếc mắt đến tập giấy một lần, trực tiếp bỏ luôn vào ba lô phía sau lưng, ngẩng cao đầu, hừng hực ý chí chiến đấu.
“Cứ biết là cậu nói vậy.” Phương Dung Chân không hề kinh ngạc khi nghe được bạn tốt trả lời đầy dũng khí như thế.
Cô làm bạn với Thi Mạn đã lâu, nên cũng nhận thức được. Thi Mạn hình dáng xinh đẹp, ngay cả cái tên cũng rất mộng ảo, nhưng cái cá tính ngay thẳng lại khác xa so với cái tên cùng hình dáng mĩ nữ kia. Có đôi khi chỉ nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ của cô, nhưng ngay sau đó, chỉ cần nghe cô nói chuyện thì tất thảy mọi người đều không nhịn được cười. Nếu người khác biết rằng cô chính là cô con gái nổi tiếng của hãng thực phẩm Long Hoa, người vẫn mang biệt danh là thiên kim của lưu danh viện, chỉ sợ sẽ càng có nhiều tiếng kêu kinh ngạc phát ra.
“Thi Mạn, tớ thay mặt lũ trẻ ở cô nhi viện, cảm ơn cậu, cậu vì viện mồ côi mà làm rất nhiều chuyện tốt.” Không những hai người đã làm bạn hảo hữu với nhau hơn mười năm, Phương Dung Chân nhìn Lí Thi Mạn vì viện mồ côi mà hết lòng hết dạ giúp đỡ thì vô cùng cảm động.
Mấy năm nay nếu không có Thi Mạn hỗ trợ và số tiền quyên góp của cô, thì viện mồ côi chỉ sợ không thể chống đỡ nổi đến bây giờ. Còn chưa nói đến vài năm trước, chính Thi Mạn đã thuyết phục cha cô ký hợp đồng cho xây lại khu kí túc xá, mà cô làm việc đó một phần do là tình yêu của cô với công việc trang trí nội thất, coi như cô cũng được lợi.
Hai năm trước khi tốt nghiệp đại học, cô mặc dù đã sẵn sàng có được công việc ổn định tại một ngân hàng, nhưng cô lại không thích, cố tình kéo dài thời gian. Cho đến khi nhìn thấy trang web của Đế Nhĩ tuyển người thiết kế nội y, chỉ cần bộ nội y đó được chọn dùng, phí thiết kế và tiền thù lao sẽ phải lên tới hàng vạn khối Mỹ kim, khoản tiền kếch xù đã khiến cô thiết kế và gửi đi rất nhiều bản mẫu, nhưng chưa bản nào được chọn.
Khi đó Thi Mạn vừa vặn từ Mỹ du học trở về, cô nói bạn cùng phòng ở Mỹ của cô tên Hy Lạp là nhà thiết kế nội y, cô cũng học được đôi chút. Bởi vậy những thiết kế của đều có hình thức khá đẹp, bản nào cô cũng hỏi ý kiến Phương Chân Dung. Cô bảo, nếu cha cô mà biết cô đi thiết kế thứ này, nhất định sẽ mắng.
Kết quả tác phẩm của Thi Mạn cũng được chọn, từ đó, Thi Mạn trở thành nhà thiết kế chuyên dùng của Đế Nhĩ, tất cả số tiền thù lao mà cô giành được từ việc thiết kế cô đều dùng để cải tạo cuộc sống cho những đứa trẻ ở viện mồ côi.
“Tớ chẳng phải đã nói không phải cảm ơn sao? Chẳng qua cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi mà.” Dù sao ngoài thời gian đi làm ban ngày ra, cô cũng rảnh rỗi, công việc này nọ quả thật rất đơn giản.
Phương Dung Chân nở nụ cười, “Tớ biết rồi, tớ sẽ không phải câu nệ với đại tiểu thư đây nữa.”
“Là cậu lễ phép quá đáng.” Lí Thi Mạn cũng nở một nụ cười theo.
Cô với Phương Dung Chân thực ra mà nói có thể là không hòa thuận. Tiểu ngũ năm ấy, cô đang học Taekwondo, Dung Chân từ một nơi khác chuyển tới đây, tuổi bằng cô, cả thời gian luyện tập Taekwondo đã hai năm cũng giống cô. Vào thời điểm đó, Dung Chân đều bị mọi người nói rằng từ trại mồ côi chuyển đến, ai cũng thấy đáng thương thay Dung Chân, vì vậy không thu tiền học phí.
Cô mặc kệ Phương Dung Chân là từ đâu đến, cô chỉ biết rằng trong lớp học này chỉ có thể có một nữ sinh mạnh nhất là cô, nên đã tìm đến Phương Dung Chân đòi một đấu một, từ đó trở thành bạn tốt của nhau.
Hai người uống cà phê, Phương Dung Chân hỏi: “À đúng rồi, hôn lễ giữa cậu và Hạ Tuấn Bình bị hủy thật sao?” Hạ Tuấn Bình là thiếu gia của tập đoàn Bảo Lai, cũng là người mà cha Lí Thi Mạn đã sắp xếp sẵn cho kết hôn.
“Đương nhiên là hủy.” Lí Thi Mạn đắc ý cười.
Nhìn thấy bạn tốt nở nụ cười, Phương Dung Chân bất đắc
Đến trang: