ấy. Diana cười bùn, cô lại nói: -Vi! Tớ biết cậu rất iu nó, và nó cũng vậy. Nhưng cậu phải chấp nhận việc nó k còn bên cậu nữa. Cậu phải tự cho mình 1 cô hội để có đc hạnh phúc chứ. -Tớ k cần cơ hội. Hạnh phúc của tớ chỉ có 1 mình anh ấy mà thôi. Diana đứng thẳng dậy, cô nhìn trực típ bạn mình, giọng nói trở nên vô cùng lạnh giá: -Tớ k quan tâm! Tớ sẽ thực hiện lời hứa của mình. Giọng nói của Violet đột nhiên trở nên run run, cô ngẹn ngào: -Lời hứa? Tớ hạnh phúc khi nhớ về anh ấy, thế là đủ. Vậy là cậu đã hoàn thành lời hứa rồi đấy. Đám học sinh trong lớp bắt đầu nhìu chuyện túm tụm lại xem 2 cô hoa khôi của khối đang nói gì. Lần đâu tiên họ thấy Violet yếu đuối đến như thế. Diana quay sang nhìn mọi người có mặt trong lớp trầm giọng nói: -Ra ngoài! Chỉ 2 từ, tất cả học sinh có mặt trong lớp vội vã xô nhau ra cửa. Lúc này, cô mới nắm lấy vai Violet mà nói: -Cậu nói như thế này là hạnh phúc đối với cậu ư? Cậu đừng tưởng tớ k biết. Đêm nào cậu cũng khóc, hằng tháng cậu đều đem hoa tới chỗ nó rồi lại ngồi đấy khóc. Cậu tưởng như vậy là hạnh phúc sao? Cậu lúc trước đâu có lạnh lùng như vậy. Tại sao lại tự đeo cho mình1 chiếc mặt nạ như thế? Cậu k thấy mệt à? Diana hét lớn: -Tớ hỏi cậu k thấy mệt à? Violet khóc. Từng giọt nước mắt mặn đắng như những viên pha lê lăn dài trên gương mặt kia. Cô run run nói: -Mệt ư? Cậu hỏi tớ có mệt k ư? -Phải! Violet đột nhiên hét lớn: -Tớ k quan tâm! Đôi chân khẽ khụy xuống, cô nức nở: -Tớ k quan tâm là có mệt hay k. Tớ k quan tâm chiếc mặt nạ tớ phải đeo. Bởi vì tớ đau lắm. Tớ vẫn k thế quên đc nụ cười của anh ấy. K thế nào quên đc gương mặt đó. Chợt cô ngước lên, nhìn Diana: -Tớ cũng giống cậu mà thôi. Diana im lặng. Cô khẽ tựa người vào thành bạn, bật cười. Tiếng cười run run đầy chua xót: -Phải chúng ta đều giống nhau. Cậu iu nó và tớ cũng iu nó. Chỉ khác là tình iu của chúng ta ở 2 phương diện khác nhau mà thôi. 1 lần nữa, Diana đứng thẳng dậy, cô cao ngạo, mạnh mẽ nói: -Chính vì thế, tớ sẽ làm tất cả để cho cậu đc hạnh phúc. Tớ sẽ mạnh mẽ, và sống tốt quãng đời còn lại thay nó. Mặc kệ Violet quỳ trên sàn nhà mà khóc, Diana chỉ đứng nhìn.
Có tiếng bước chân, Ryan cùng Eric ngạc nhiên nhìn 2 cô gái trong lớp. 1 người cao ngạo đứng nhìn 1 người đang quỳ dưới chân mình mà khóc. Ryan vội chạy tới: -Violet! Em làm sao thế? Đôi tay anh đưa lên, mún gạt đi những giọt nước mắt kia. Nhưng cô phũ phàng hất rơi bàn tay ấy, giọng nói lạnh nhạt vang lên như nhát dao cứa sâu vào tim anh: -Tôi k cần anh! Bàn tay của Ryan buông thõng. Anh nhìn cô khẽ nói: -Em ghét anh lắm sao? Violet vẫn khóc: -Phải tôi ghét anh! Anh k phải là người có thể lau đi những giọt nước mắt này của tôi. Ryan vẫn nhìn cô, đôi mắt trầm buồn: -Nhưng anh k thể đứng nhìn em khóc. Đến lúc này, đột nhiên Diana lên tiếng, giọng nói cô vô cảm, trống rỗng và lạnh toát: -Người từng lau nước mắt cho cậu chết rồi. Cậu phải chấp nhận điều đó. Tớ sẽ k đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cậu nữa đâu. Eric quay sang nhìn cô, im lặng.Anh nhìn thấy ánh mắt cô dường như thoáng qua 1 tia đau xót. Violet lại nói: -Nếu vậy, tớ sẽ để mặt cho nước mắt rơi đến khi nó tự dừng lại. Ryan lên tiếng: -Nhưng anh sẽ k để điều đó xảy ra. Anh sẽ mãi chờ em cho anh lau đi giọt nước mắt trên mi em. Diana nhìn anh ta. Cô biết anh ta thật sự muốn quan tâm đến Violet. Nhưng cô k cho đó là tình yêu. Bởi như thế là quá nhanh để bắt đầu 1 tình iu. Đưa tay ra, Diana lại nói: -Nắm lấy tay tớ. Tớ sẽ thay nó làm chỗ dựa cho cậu. Đến khi cậu chấp nhận 1 tình iu mới.
Violet ngước nhìn người bạn thân. Gương mặt của cậu ấy thật giống với anh. Ánh mắt màu hổ phách trong suốt kia chính là niềm an ủi lớn nhất cho cô. Nhìn Diana cô lại cảm thấy như đc gần anh hơn bao giờ hết.
CHƯƠNG 10.2:
Violet nắm lấy cánh tay kia, cô khẽ cười.
1 cánh tay chìa ra trước mắt 1 cô bé 8 tuổi. Con nhỏ ngước đôi mắt đầy nước nhìn lên. Danniel mỉm cười: -Nào nắm lấy tay mình nhé! Mình sẽ xóa đi nỗi buồn của cậu. Violet đã k ngầng ngại nắm lấy bàn tay kia. Cậu ấy vẫn vậy, vẫn lun ở bên cô lúc cần nhất. Cậu ấy vẫn là người tìm ra cô và lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi của cô. Violet mỉm cười rạng rỡ. Con nhỏ hỏi: -Cậu sẽ mãi nắm tay mình như thế này nhé? Danniel lại cười, cậu đưa tay vuốt mái tóc của con bé: -Tất nhiên! Cậu sẽ k cô đơn đâu. Vì mình sẽ lun ở bên cạnh cậu ………………………… . Cô choàng tay qua cổ anh, tinh nghịch hỏi: -Anh sẽ k bao giờ bỏ rơi em phải k? Anh kéo cô vào người mình, đôi tay ôm lấy cô, anh thì thầm: -Anh sẽ k bao giờ để em cô đơn. Cô chu môi, nhăn mặt nói: -Vậy cái cô gái hay đi theo anh thì sao? Em đã nghe Diana kể rồi. Anh bật cười, nụ cười dịu dàng như cơn gió mùa xuân mát lành thổi vào tim cô: -Ngốc! Em nghe lời chị ấy à? Ginny chỉ là bạn của anh thôi. Cô quay mặt giận dỗi nói: -Xí! Em k tin. Anh hôn nhẹ lên má cô, dịu dàng nói: -Thế phải làm sao em mới tin anh đây? Cô quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: -Danniel! Anh phải hứa với em. Anh nheo mắt hỏi: -Em muốn anh hứa gì? -Hứa là sẽ k bao giờ rời xa em. Hứa phải lun nắm tay em nè. Và hứa là chỉ iu mình em thôi. Có đc k? Anh bật cười. Vuốt nhẹ mái tóc vàng óng của cô: -Anh hứa! Đc chưa. Cô mỉm cười rạng rỡ vùi đầu vào lòng anh. Trong vòng tay anh, bao giờ cô cũng cảm thấy hạnh phúc và yên bình. Lắng nghe bên tay lời nói của anh, cô cảm thấy thật ngọt ngào: -Anh sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc cho em. Sẽ mãi mãi tìm ra em cho dù em có ở nơi nào đi chăng nữa. Hứa với anh, đừng bao giờ quên anh nhé! Cô gật đầu, khẽ hỏi: -Nếu lỡ có 1 ngày anh rời xa em thì sao? Đôi tay anh lại đều vuốt mái tóc dài của cô: -Lúc đó hả? Anh sẽ nhờ Snow chăm sóc em, thay anh cho em 1 vòng tay vững chắc để em dựa vào. Vòng tay ôm chặt lấy anh, cô lại hỏi: -Anh nghĩ cậu ấy chịu ở bên cạnh em như anh sao? Danniel mỉm cười: -Anh tin chị ấy!
“Danniel à! Anh nói đúng. Cô ấy sẽ là người thay anh ở bên cạnh em. Anh yên tâm, em sẽ mạnh mẽ lên. Em sẽ k bao giờ quên anh!”
……………………………………………..
-Anh có chuyện gì muốn hỏi em sao? Diana lặng lẽ hỏi khi họ bước đi bên nhau. Cô biết anh đang thắc mắc về cậu chuyện giữa cô và Violet. -Người mà em và Violet nói đến? Cô bật cười. Nhẹ đáp: -Violet…. từng rất iu 1 người. Iu sâu sắc suốt 8 năm trời. Người đó là em trai song sinh của em. Eric ngạc nhiên. Anh dừng bước dưới bóng cây nhìn về phía hồ nước sau trường. Anh hỏi: -Em có 1 người em trai? Cô k nhìn anh. Ánh mắt ngước nhìn về phía mặt hồ im lặng k chút gợn sóng, bình tĩnh nói: -Phải! Nhưng nó chết rồi. Eric cuối đầu, anh nắm lấy tay cô khẽ nói: -Anh xin lỗi! Cô lắc đầu, cười buồn: -K sao! Cả 2 ngồi xuống bãi cỏ. Cô dựa vào vai anh, nhìn về phía bầu trời xanh nhẹ nói: -Cho em mượn bờ vai của anh nhé! Eric im lặng. Tay anh khẽ choàng qua vai của cô. Diana nói: -Nó giống em lắm. Tên của nó là Danniel. Nó hay cười, lun vui vẻ, lạc quan và biết quan tâm đến người khác giống như Ryan vậy. Hồi còn đi học, rất nhìu đứa con gái tỏ tình với nó. Mỗi lần như thế nó lại tìm em, nhờ em giúp nó dẹp cái đám con gái ấy đi. Nhìn vẻ mặt của nó lúc ấy rất đáng iu. Nó và em gặp Violet lúc tụi em còn học lớp 1. Violet của ngày ấy rất yếu đuối. Ánh có biết lúc em gặp, cậu ấy như thế nào k? Eric khẽ nói: -Cô ấy đang khóc à? Diana bật cười. Cô lại kể: -Phải! Cậu ấy đang khóc. Cậu ấy bị đám trẻ cùng lớp đánh. Từ ngày đó, nó nói với em rằng nó mún bảo vệ cậu ấy. Em đã chọc nó rằng bản thân nó còn lo k xong thì lấy gì bảo vệ cậu ấy. Thế là nó bắt đầu học võ nè, bắt đầu học đàn, làm đủ mọi thứ để có thể chứng mình cho em thấy nó có đủ khả năng để bảo vệ Violet. Nó lun tìm thấy Violet mỗi lần cậu ấy khóc. Lun đến bên Violet lúc cậu ấy cần nhất. Thằng nhóc đó và cậu ấy dần trở nên gần nhau hơn. Lúc nào cũng bên nhau. Mẹ em còn đùa sẽ cho nó lấy Violet làm vợ.
Cô lại cười. Những hồi tưởng về những ngày còn ngây thơ chợt ùa về trong cô -Tuy rất iu Violet nhưng k có nghĩa nó quên mất em đâu nhá. Nó cũng rất quan tâm đến em. Lun biết cách làm em cười và quan trọng nhất là nó lun lun tin tưởng em. Vậy mà mùa đông năm ấy, nó mất. Giọng nói Diana vẫn bình tĩnh. Bờ vai cô run run nhưng tuyệt nhiên k hề có 1 giọt nước mắt. Nước mắt đã rơi ra quá nhìu. Cô đã cạn nước mắt và cô sẽ k để nước mắt làm mình trở nên yếu đuối. -Em đã khóc rất nhìu anh biết k? Em chỉ hận tại sao người nằm đó k phải là em. Nhìn nó trong vòng tay em giữa 1 nền tuyết thấm đẫm máu, em cảm giác như chính mình đang nằm đó vậy. Nó và em đều mang cùng 1 gương mặt, vậy mà người chết lại là nó. Từ khi ấy, trái tim em tự hình thành 1 khoảng trống. 1 phần linh hồn của em đường như bị đánh mất. Rồi người mà em rất iu cũng rời xa em. Nhưng em sẽ k gục ngã. Em sẽ đứng lên để chờ anh ấy quay về bên em. Em sẽ mạnh mẽ sống để bước tiếp quãng đời còn lại thay cho Danniel. Em sẽ sống thay cho nó. Chợt cô dừng lại. Nhìn vào anh, cô khẽ nói: -Anh biết k, vì đời là 1 vở diễn mà trong đó chúng ta chính là những diễn viên. Em sẽ diễn thật tốt vai diễn của mình! CHƯƠNG 11.1: TRĂNG KHUYẾT
-Ê mày nghe tin gì chưa? -Tin gì? Có liên quan đến anh cả à? -Ừ! Anh Eric á! Tao nghe nói ảnh đang quen với Nữ hoàng tàn nhẫn của năm 3 đấy. -Thiệt k vậy? Tao cũng nghe đồn. K lẽ nhỏ đó thành chị đại sao? -Trời! Chẳng lẽ chị Ginny để yên chuyện này? -…………
Tất cả học sinh trong toàn trường đều xôn xao bàn tán. Ai cũng muốn biết liệu việc Diana Vrolen trở thành đại tỉ của trường là thật hay giả. Những tin đồn về việc Eric và Diana đi chung cũng trở thành tâm điểm khi người ta bắt gặp kẻ “máu lạnh” như Eric lại mỉm cười với Diana. Những tiếng bàn tán thì thầm lại càng khiến cho Ginny Clanne tức giận.
1 cô gái nhìn cô hỏi: -Ginny mày tính để nhỏ đó qua mắt như thế hả? Ginny Clanne xoay xoay chiếc điện thoại trên mặt bàn, ánh mắt chứa đầy toan tính, cô nói: -Mày nghĩ tao điên sao? Thứ tao k có thì k bất kỳ ai đc quyền có. 1 cô gái khác lại hỏi: -Vậy sao lúc đó mày chia tay anh Eric? Ginny liếc nhìn cô ta, gằn giọng nói: -Chẳng phải tao đã nói là đừng nhắc tới chuyện đó hay sao. Mày muốn chết à? Cô gái rụt cổ im lặng. 1 cô khác lại hỏi: -Thế mày tính thế nào? Có muốn dằn mặt nó k? Ginny trầm ngâm. 1 lúc sau cô đáp: -Con bé Vivian bị nó đập à? -Đúng! Cái con nhỏ đó, chưa gì đã đi gây chuyện. -Loại nó ra khỏi hội của tụi mình. Tao k muốn dính tới nó. Ngu ngốc quá! 1 cô gái trong số họ vội đi thực hiện mệnh lệnh. Ginny lại nói: -Ellie! Mày nghĩ con nhỏ đó thế nào? Cô gái tên Ellie nhàn nhạt nói: -Muốn đánh nó hả? E là tụi mình k đủ sức đâu. -Tìm điểm yếu của nó đi. Tao muốn biết tất cả những người có liên quan đến nó. Đám con gái bắt đầu giải tán, Ginny Clanne cùng 2 đứa bạn thân nhất đi xuống căn-teen.
“Diana Vrolen mày nên biết, thứ tao k có đc thì k bất cứ ai đc quyền có.”
……………………………….
-Chị Ginny!-1 con bé năm 3 cúi đầu chào. Ginny Clanne nở nụ cười ngọt ngào đáp trả. Cô ta rất ghét phải nhìn thấy đám con gái trong hội. Saphia là 1 hội nhóm có cả nam lẫn nữ mà Ginny thành lập. Quy mô k lớn, tiếng tăm trong thế giới đêm cũng k nhỏ. Mục đích của cái nhóm này chính là tìm kiếm về Prince D. Kể từ ngày chia tay, cô ta k lần nào gặp lại anh ấy nữa. Dù có thế nào, nhất định cô cũng sẽ tìm ra.
Còn Eric ư? Quay lại với Eric là mục đích để nâng vị trí của cô ta lên. Làm chị đại của trường thì bất kỳ ai cũng phải nể trọng. Hơn hết chính là cái vị trí bên cạnh của Lee kìa. Cô muốn đc thao túng cả Qualy, có như thế, Prince D sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về cô. Đến lúc ấy, ngay cả Blood cũng sẽ thuộc về cô.
Ginny Clanne k mún phải chịu cảnh suốt ngày phải phục tùng người khác. Cô ta muốn cả thế giới này phải quỳ dưới chân cô. Hiền dịu để làm gì? Như thế có đc lợi ích gì k? trong cuộc sống này, muốn sống là phải biết đấu tranh. Chỉ có đấu tranh, vươn lên mới giành lấy đc tất cả những gì mình muốn.
-Dượng à! Con sai rồi dượng đừng đánh con nữa. Người đàn ông lớn tuổi cầm chiếc roi cứ thế quất xuống thân hình của cô gái nhỏ đang nằm dưới chân mình. Tiếng roi vút lên trong k gian khô khốc hòa cùng tiếng khóc của đứa trẻ đáng thương. -Dượng à dượng tha cho con đi. Con bé vẫn khóc. Đôi tay gầy của nó nắm ôm chặt lấy thân hình đau rát bởi những vết roi. Đôi chân trắng chằn chịt những vệt đỏ tím xen lẫn vào nhau. Người đàn ông rống lên: -Câm cái miệng mày lại cho tao. Cái con ******** này, mày là đồ ăn hại. Tao nuôi mày thật là tốn công tốn vải. Cho mày ăn, mày học mà mày cũng k làm đc việc. Từng tiếng la mắng là từng đường roi rơi xuống thân hình đang run bần bật kia. -Mày ngu lắm con ạ. Đời này k ai cho k ai cái gì đâu. Ông ta dừng lại, nâng mặt con nhỏ lên, ông ta nói: -Nhớ! Làm tốt công việc tao giao cho mày thì tao sẽ cho mày sung sướng. Nhưng nếu hỏng việc thì tao sẽ cho mày sống k bằng chết. Hất con bé xuống sàn nhà, ông ta quay người ra lệnh: -Ra dọn dẹp nhà cửa cho tao. Đến khi tao về mọi thứ phải gọn gàng. Nếu k mày sẽ lãnh hậu quả. Tiếng cửa sập lại, bỏ mặc con bé với mái tóc cam bếch lại vì mồ hôi và cả những giọt nước mắt. Đôi chân đầy máu run run bò đến phía cánh cửa.
-Á! Ginny Clanne kêu lên, cô ta ngã xuống sàn nhà. Ngước nhìn kẻ vừa tông trúng mình, cô ta khó chịu nói: -Đi k biết nhìn à? Cô gái trước mắt lạnh nhạt nhìn cô ta, lên tiếng: -Xin lỗi! Rồi cô gái quay người bước đi. Ginny Clanne nhếch mép, gọi: -Em ơi! Cô gái kia quay lại. Cô ta đưa đôi mắt rưng rưng nước nói: -Ít nhất em cũng phải đỡ chị dậy chứ. Cô gái liếc nhìn 2 cô gái đi bên cạnh Ginny đang liên tục bấm điện thoại, bước đến. Cánh tay trắng ngần đưa ra trước mặt. Ginny Clanne cầm lấy bàn tay ấy giật mạnh. Cô gái ngã xuống. Cô ta vội đứng lên, nắm lấy áo của cô gái kéo dậy.
Bực!
Tiếng cúc áo rơi xuống. Cô gái nhìn cô ta: -Chị làm cái trò gì vậy? Ginny lại cười, khinh khỉnh nói: -Làm gì đâu. Chị chỉ muốn giúp em thôi mà. 2 cô gái bên cạnh cũng cười. Chợt 1 thứ đập vào mắt Ginny. Nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ cô gái trước mắt, cô ta gắt lên: -Ở đâu mày có cái này? Hất tay cô ta ra, cô gái nói: -K liên quan đến chị. Ginny lại sấn tới, cô ta hỏi lớn: -Tao hỏi ở đâu mày có sợi dây chuyền này? 1 giọng nói lạnh băng chợt vang lên: -Là của tôi tặng cho cô ấy. CHƯƠNG 11.2:
Cả 4 người cùng ngước nhìn. Diana cao ngạo bước đến, bên cạnh là Eric và Ryan. Nhìn thấy Violet, Ryan vội chạy tới nhìn cô hỏi: -Em có sao k? Violet thờ ờ nhìn anh rồi quay mặt đi chỗ khác. Diana bước đến trước mặt Ginny, cô lạnh lùng hỏi: -Chị biết sợi dây chuyền đó à? Ginny Clanne trừng mắt đáp trả: -Chỉ có 1 người đeo sợi dây chuyền đó mà thôi. Ở đâu mày có nó? Nhếch môi cười, cô hỏi lại: -Vậy chị có thể cho tôi biết sợi dây đó, theo chị vốn thuộc về ai k? Ginny chỉ tay vào sợi dây bạc có mặt hình vầng trăng khuyết màu vàng, đôi mắt xinh đẹp long lanh: -Chỉ có Prince D của Blood mới đeo sợi dây đó. Những học sinh có mặt gần đấy và cả Eric, Ryan, Violet đều sững sờ nhìn Ginny. Chỉ riêng Diana bình tĩnh, cô cười: -Chị cho rằng cái này của Prince D ư? Dựa vào đâu cơ chứ? Cô ta hất mặt: -Tao thấy Prince D đeo nó rất nhìu lần. Diana lại nhìn cô ta, cô cảm thấy chán ghét cách Ginny nói về Prince D như thế. -Sợi dây này nếu tôi nói là tôi thiết kế cô có tin k? -Làm sao tao tin đc chứ. Đồ của Prince D chỉ có 1 mình Princess D thiết kế. Mày tường tao k biết sao? Cô nhếch mép cười,
Đến trang: