lẽo nói: -Mọi người đừng có đùa như thế. Billy lúc này mới lên tiếng: -Hóa ra đây là người theo đuổi Vi nhà ta sao? Diana cười tươi rói đáp: -Đúng đó anh! Violet đứng dậy, nhéo Diana 1 cái rồi bỏ đi. Ryan nhìn cô, vội vàng chạy theo. Đến lúc này Jackson mới nói: -2 người ngồi xuống đi. Ginny Clanne vừa ngồi xuống thì Mars và Tayor đã làm đổ ly nước ngọt. -Á! Chiếc váy và vạt áo sơ mi của Ginny Clanne ướt đẫm thứ nước ngọt có gas lạnh ngắt. Taylor nhìn cô ta đều đều nói: -Ôi em xin lỗi chị! Ginny có thể nhìn thấy 1 nét cười cợt trong ánh mắt của cậu ta. Cô ta nhận thấy rất rõ đám người này đang cố tình chơi cô ta đây mà. Dằn cơn tức xuống, cô mỉm cười dịu dàng: -K sao đâu em. Thay đồ là đc rồi! Mars lại lên tiếng, giọng cợt nhã: -Xin lỗi cậu nhé! Tớ vô ý quá. Có cần tớ cho cậu mượn áo mặc k? Jackson nhìn Mars cười cười: -Em cho cô bạn dễ thương đây mượn áo rồi em mặc gì? Bán khỏa thân à? Mars thoải mái dựa người vào thành ghế nhìn ông anh: -Ôi trời! Em bán khỏa thân thì gái nào chẳng thích hả anh. Diana lại chêm vào: -Anh k sợ vợ iu của anh ghen à? Herra hôn vào má Mars, mỉm cười: -Chị k ghen đâu em gái. Chồng iu của chị chơi chán rồi cũng về bên chị thôi. Ginny đã sớm k giữ đc nụ cười trên mặt, cô ta ra vẻ tủi thân, giọng nói run run: -Thôi các cậu đừng đùa như vậy. Cám ơn lòng tốt của Mars, Ginny k nhận. Ina lại nói: -Nãy giờ tụi nó có nói cậu đâu mà nhận với k nhận. Hay là cậu thích như thế? Ginny cúi mặt, 1 giọt nước mắt long lanh rơi xuống mu bàn tay đang nắm chặt gấu váy. Eric nhìn cô khóc, anh cảm thấy tim mình như bị bóp chặt. -Các người thôi đi là đc rồi đó. Diana đã thôi cười, giọng nói của cô mỉa mai: -Anh iu à! Anh có vẻ quan tâm đến bạn gái cũ quá nhỉ. Hay anh đưa chị Ginny đi thay đồ đi nhé. Harry nhìn Diana cười cợt: -Em gái, Ginny là bạn gái anh cơ mà. Diana lại cười: -Em quên mất! Sorry anh nhé! Harry nhìn Eric, ánh mắt có chút khinh bỉ nói: -K sao! Bạn trai em muốn thì anh sẵn sàng nhường. Ginny tiếp tục khóc, đôi tay siết chặt hơn nữa. Eric k thể nhìn cô khóc như thế, anh đứng lên, kéo tay cô đi. Diana nhìn hình ảnh ấy gọi với theo: -Anh iu à! Sức chịu đựng của anh kém quá đấy. Cả bọn lại cười ồ lên.
Khuất sau cánh cửa, đôi mắt nâu thẳm của Ginny Clanne lóe lên tia gian xảo.
“Diana Vrolen mày cứ chờ đấy. Tao sẽ cho mày nếm mùi đau khổ.”
CHƯƠNG 15.1: LONELY STAR
-Violet!-Ryan gọi với theo bóng hình đang bước nhanh trên hành lang vắng. Violet thừa biết cái người đuổi theo mình là ai. Cô thừa nhận anh ta là 1 kẻ cố chấp. Biết bao người theo đuổi cô đều phải từ bỏ trước cái thái độ dửng dưng k quen biết này. Riêng anh ta thì k. Ryan kéo tay cô lại, anh nhẹ nói: -Em k sao chứ? Violet k quay lại nhìn anh. Cô cố giật tay ra khỏi anh, giọng nói vẫn vô cảm như trước: -Bỏ tay tôi ra! -Anh sẽ k bỏ trừ khi nào em quay lại nhìn anh. Violet thấy anh ta thật cố chấp. Tại sao cứ phải đuổi theo cô như thế? K thấy chán sao? Chẳng lẽ anh ta k hiểu rằng ánh mắt cô chưa bao giờ dừng lại ở anh ta à? Nhưng cô tin chắc rằng anh ta sẽ k để cô đi nếu cô k đáp ứng cái yêu cầu nhỏ nhoi của anh ta.
Xoay người lại, cô nhìn thẳng vào anh, cất tiếng hỏi: -Giờ tôi đi đc chưa? Ryan nhìn cô, anh biết mình khiến cô cảm thấy chán ghét. Nhưng bản thân anh k thể kiềm đc ý định phải đuổi theo cô, phải bắt cô nhìn vào mình. Tay anh nới lỏng, giọng nói có phần buồn chán: -Ghét anh đến thế sao? -Đúng! Anh k cảm thấy mình rất phiền à? Ryan vuốt nhẹ mái tóc hơi rối, anh lại hỏi: -Có thể cho anh biết lí do đc k? -Lí do? -Tại sao lại ghét anh đến thế? Violet im lặng. Chính bản thân cô còn k biết tại sao mình ghét anh như vậy. Ngay lần đầu tiên gặp mặt, cô đã cảm thấy k thích anh rồi. Phải chăng vì ở anh có điều gì đó khiến cô nhớ về anh ấy? Violet quay mặt đi.
Ryan nhìn thấy ở cô 1 điều gì đó trầm buồn. Anh lun có cảm giác cô đã phải trải qua những nỗi đau rất lớn. Vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo kia chính là vỏ bọc cho 1 trái tim đã tan vỡ trong cô. Anh thật sự chỉ muốn đc hàn gắn những mảnh vỡ ấy, đem lại cho cô 1 niềm an ủi. -Em đã rất buồn sao? Violet k nói. Cô vẫn còn mải chìm đắm trong những ký ức ngọt ngào mà giờ đã trở thành dĩ vãng. Chợt, Violet nhẹ nói, tiếng nói cô như tan vào trong k gian vắng lặng: -Anh…. gợi lại cho tôi 1 cảm giác rất k thực. Tôi sợ rằng mình sẽ lại chìm vào kỷ niệm mà quên mất đâu mới là hiện tại. Ryan nhìn cô, anh k biết nên hỏi hay im lặng. Anh chỉ biết cô đang bối rối. Dường như anh làm cô nhớ đến 1 người nào đó. Violet mỉm cười. Lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười của cô khi k ở bên Diana. Nụ cười này mang 1 nỗi đau. Nó đẹp nhưng lại chua xót. Cô lại nói, giọng nói run run như thể kìm nén 1 điều gì đó chỉ trực trào: -Ở anh, tôi luôn cảm giác rất thân quen. Anh khiến tôi có cảm giác như thể mới hôm nào, người tôi iu nhất vẫn đang hiện diện bên tôi. Ryan khẽ cười. Thì ra cô ấy đã có người iu. Anh lại hỏi: -Người em iu….. Violet lại bình thản nói như thể cô đang nói mình muốn ăn cơm vậy: -Anh ấy chết rồi. Ryan sững người. Anh k ngờ. Người đó đối với cô ấy hẳn rất quan trọng. Nhưng dường như người con trai đó cũng có quan hệ với Diana thì phải. Anh muốn hiểu về Violet hơn nữa. Muốn đc lấp đầy khoảng trống trong tim cô. -Người iu của em tại sao mất? -Anh ấy bị tai nạn. -Đã bao lâu rồi? -3 năm! 1 khoảng thời gian k dài cũng k lâu. Ryan nhìn cô, anh lặng lẽ nói: -Nhưng cũng k thể khiến em quên đi hình bóng của người đó. Violet nhìn Ryan, cô nhếch mép cười tựa như k. -Anh đã bao giờ iu ai chưa Ryan? Anh giật mình. Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh. -Chưa! Tại sao em lại hỏi vậy? Cô k trả lời, bàn tay cô đặt lên má anh. -Vậy đối với anh, tôi là thế nào? Bàn tay nhỏ bé ấy lại di chuyển xuống trước ngực anh, dừng lại nơi trái tim đang đập từng nhịp chậm rãi: -Tình cảm anh dành cho tôi, anh có thực sự xác nhận đc nó? Tim anh có bóng hình của tôi k? Ryan k nói. Anh k biết phải đáp trả cô thế nào.
Đối với anh, cô đơn thuần là 1 cô gái mang trong mình 1 vết thương chưa lành. Đối với anh, cô vẫn là 1 cô gái kiên cường, cố gắng che giấu đi nỗi đau để đối mặt với cuộc sống 1 cách bình thản nhất. Còn tình cảm của anh ư? Nó có phải là tình iu hay đơn thuần chỉ là 1 ước muốn đc chinh phục? Nhưng anh hoàn toàn muốn đc bảo vệ, đc nắm tay cô vượt qua hết những ngày tháng đầy khó khăn và cho cô 1 bến bờ bình yên.
Nhưng trái tim anh, hình bóng cô vẫn chỉ là 1 điều gì đó mờ hồ, chóng tan. Nó có thể vì cô mà đập hẫng 1 nhịp. Nhưng đó hoàn toàn k phải là iu. Có lẽ chỉ là 1 phút say nắng nhất thời. Trái tim anh vẫn k thể điều khiển đc những nỗi nhớ dành cho cô. Tâm trí anh vẫn k thể k nghĩ về cô dù chỉ đôi lúc. Như vậy liệu đã có thể gọi là iu?
Violet im lặng nhìn phản ứng và sắc mặt của người con trai đứng trước mắt mình. Yêu ư? K phải! Đó chẳng qua chỉ là 1 cảm xúc nhất thời mà thôi. Cứ cho rằng anh ta thực sự muốn đc bên cô đi, thì đó vẫn chưa phải là iu. Diana đã từng nói với cô, trong 1 khoảng thời gian ngắn, 2 trái tim k thể nhanh chóng thuộc về nhau. Tình iu phải lặng đọng lâu dần mới có thể dịu dàng và đẹp đẽ.
Rốt cuộc vẫn k ai có thể thay thế đc hình ảnh của Danniel trong cô. Khoảng trống kia, thôi thì cô mặc kệ. Chẳng cần nó phải đc lấp đầy. Chỉ cần thế này là đủ. -Đừng ngộ nhận! Và cũng đừng iu tôi đồ ngốc!
Để mặc Ryan ở lại. Cô bước đi! 1 nụ cười nhẹ nở rồi nhanh chóng tan đi như cơn gió làm lay đọng mặt nước thu phẳng lặng. CHƯƠNG 15.2:
Eric vẫn kéo tay Ginny bước đi. Ra khỏi tòa nhà, anh dừng lại bên bờ hồ lặng sóng. Giọng nói đượm buồn, thoảng sự lo lắng và quan tâm, anh hỏi: -Em k sao chứ? Ginny ngước nhìn anh. Trong đôi mắt kia, những giọt lệ đã ngừng rơi. Gương mặt xinh đẹp vẫn còn vương đầy vệt nước mắt chưa khô. Mái tóc cam rực rỡ trong k gian đầy gió lạnh. Thu đến và 1 lần nữa, cả 2 lại đứng bên nhau ở nơi họ chia tay. Chỉ khác chăng chính là tình cảm.
Eric vẫn nguyên vẹn trong tim cảm xúc của ngày trước. Chỉ có chăng hình bóng của người con gái trong tim anh đã trở nên xa vời hơn trước rất nhìu. Cả 2 đứng đối diện nhau nhưng anh lại có cảm giác cô đang ở rất xa. Còn Ginny, tình iu trong cô dành cho anh vốn dĩ là k có. Quen anh vào ngày đó chẳng qua chỉ là 1 phần trong kế hoạch của cô. Tình cảm dành cho anh vốn dĩ chẳng có thì làm gì có đổi khác.
Vẫn nở nụ cười dịu dàng phảng phất chút buồn thương, cô nhẹ đáp: -Anh đừng lo cho em! Eric nhìn người con gái kiên cường trước mặt anh, trái tim anh lại đau nhói. Anh thấy trong mắt cô, tình iu dành cho anh đã k còn. Quay lại, lời đề nghị của cô anh vẫn nhớ. Nhưng anh vẫn k thể chấp nhận iu cô khi trái tim cô lại thuộc về người khác. Anh k muốn mình là 1 kẻ thay thế. Vì thế, anh chấp nhận làm 1 ngôi cô đơn dõi theo bước chân của cô.
-Đừng cố gắng che giấu bản thân mình. Chúng ta có thể k còn như trước. Nhưng em hãy nhớ, anh sẽ luôn bên em khi em cần nhất. Ginny nhìn anh. Cô mỉm cười rạng rỡ như 1 bông hoa hé nở vào ngày đầu xuân. Nụ cười ấy đã từng thuộc về anh. Nhưng giờ thì xa quá rồi. Ôm cô trong vòng tay, anh khẽ mỉm cười. Chỉ cần cô hạnh phúc với anh thế là đủ. Nhưng điều mà Eric k ngờ nhất chính là những suy nghĩ và toan tính của người con gái mà anh luôn nghĩ là yếu đuối và mong manh như ngọn cỏ trong gió.
Ginny Clanne nở nụ cười nửa miệng. Eric quả thật là đồ ngốc! Anh ta đã bị gương mặt và nụ cười cùng giọt nước mắt của cô đánh lừa. Trong mắt anh ta, cô chính là bông hoa dại mềm yếu và mong manh. Nhưng cô đã k còn như thế nữa. Thời gian đã biến ngọn hoa dại dễ tàn ngày nào trở thành 1 bông hồng đầy gai nhọn vươn mình mạnh mẽ đầy kiu hãnh.
Khiến cho Eric iu cô chính là để lừa anh ta mãi mãi tin rằng cô là 1 cô gái yếu mềm cần đc che chở. Và kế hoạch của cô đã thành công. Chia tay nhau đã 2 năm nay nhưng anh ta vẫn k hề nghi ngờ bất cứ điều gì ở cô. Sự mù quáng của anh ta sẽ là bước đà cho cô chiếm lấy những gì cô muốn.
“Eric Franks! Anh quả thật là 1 quân cờ có ích của tôi.”
……………………………………..
Ginny bước đi, 1 tiếng vỗ tay vang lên sau lưng khiến Eric giật mình. -Rất cảm động! Giọng nói đầy giễu cợt của Diana khiến anh có phần khó chịu. -Em làm gì ở đây? -Xem kịch! Ngồi lên thành hồ lát đá cẩm thạch xanh, cô nhìn anh đầy thích thú. Ánh nhìn của Diana khiến anh cảm thấy tức giận. Eric gằn giọng: -Em cố tình chơi cô ấy? Diana ra vẻ ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt tuyệt nhiên k hề có 1 tia cảm xúc: -Cố tình? Em hoàn toàn k liên quan! -Vậy tại sao lại hùa theo bọn họ nói móc cô ấy? Vẫn thản nhiên như k có chuyện gì xảy ra, cô đưa tay chạm vào mặt nước. Giọng nói đều đều đáp: -Em k nói móc. Đơn giản là do anh nghĩ thế mà thôi. Eric nhìn cô gái đang ngồi nghịch nước, anh nhẹ hỏi: -Rốt cuộc em đang có ý gì? Diana k trả lời. Cô lặng nhìn mặt nước gợn sóng. Cô khẽ gọi: -Eric! Anh lại đây! Đôi chân anh bước tới gần bên cô. Ánh mắt dừng lại trên mái tóc đen mượt xõa dài trong gió lạnh. Giọng nói vô cảm của cô vang lên, nhạt nhòa trong hương thu: -Nhìn mặt nước này đi! Nó vốn dĩ rất phẳng lặng. Nhưng khi có tác động từ bên ngoài, nó sẽ bắt đầu nổi sóng. Cũng giống như mỗi chúng ta. Đừng để vẻ phẳng lặng bên ngoài đánh lừa anh. Bởi anh sẽ k thể nào biết đc bên trong vẻ phẳng lặng đó, sóng đang dữ dội đến thế nào đâu.
Vẫy tay, cô đứng dậy. Đối mặt với anh, cô lại nở nụ cười. Eric nhìn cô k đáp. Anh k hiểu cô muốn ám chỉ điều gì. Diana lại lên tiếng: -Anh có thể là 1 ngôi sao dõi theo chị ta. Nhưng mãi mãi anh cũng sẽ chỉ là 1 ngôi sao đơn côi mà thôi. Anh nên nhớ, có những người trân trọng giữ bên mình, có những người chôn sâu trong tim, thỉnh thoảng nhớ đến thế là đủ. Đừng vì 1 tình iu đã qua mà bỏ quên mất hạnh phúc khác đang chờ anh nắm lấy. Eric khẽ nói: -Anh biết! Cô lại cười. Khẽ hôn nhẹ lên má anh, cô thì thầm: -Anh…. k biết đâu! Diana quay bước. Cũng như Violet, cô để lại Eric đứng đó 1 mình với những suy nghĩ ngổn ngang cùng những tâm trạng đầy phức tạp. CHƯƠNG 16.1: CHUYẾN GIAO DỊCH LÚC NỬA ĐÊM
-Ginny!-1 giọng đàn ông trầm lặng, nghiêm túc vang lên. Ginny Clanne ngước mắt khỏi chiếc máy tính xách tay, gương mặt băng lãnh nhìn ông ta: -Dượng gọi con? Người đàn ông cô gọi là dượng ngồi xuống chiếc ghế da đối diện cô. Phong thái cao ngạo có phần ung dung của ông ta khiến cô có chút sợ hãi. Tuy đã trưởng thành nhưng cảm giác sợ hãi người đàn ông trước mặt vẫn còn trong cô. Ông ta lên tiếng, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào cô: -Đêm nay, 1 khách hàng của ta sẽ đến đây kí hợp đồng. Ta muốn con thay mặt ta đến đó. Cô cúi đầu, nhẹ đáp: -Vâng thưa dượng! Người đàn ông đứng dậy. Trước khi bước ra khỏi phòng, ông ta nói: -12h đêm nay, tại khách sạn Knivef. Tiếng cửa đóng sầm lại, Ginny ném thẳng chiếc ly thủy tinh trên bàn vào bức tường đối diện.
Cô hận ông ta. Chính ông ta đã cướp mất tuổi thơ vui tươi đầy màu hồng của cô. Ông ta đã biến cô thành 1 công cụ kiếm tiền cho chính ông ta. Như 1 quân cờ trên bàn cờ kinh tế, ông ta điều khiển từng bước đi của cô. Còn cô, giống như 1 con chó trung thành của ông ta.
-Mày đến Heavy đem hàng về đây cho tao!-Người đàn ông ra lệnh. Ông ta ung dung hút điếu thuốc nhìn xuống thân hình gầy gò
gò dưới chân mình. Cô bé 12 tuổi cúi đầu, cô quay người bước đi. Giữ màn mưa trắng xóa người ta nhìn thấy 1 con bé tóc cam rực rỡ đang bước chậm rãi đến 1 căn nhà nhỏ nằm sâu trong hẻm tối. Con nhỏ bước đến cửa của căn nhà xập xệ cũ nát. Hàng chữ Heavy Bar xiên xẹo, nửa mất nửa còn hiện lên dưới mái hiên cũ. Con bé gõ cửa. 1 giọng nói ồm ồm vang lên: -Đứa nào đó? Con nhỏ lại đáp: -Tôi đến lấy hàng cho ông Rango. Cánh cửa sắt bật mở. Hiện lên trước mặt cô bé 1 tên du côn cao to, với những hình xăm chằng chịt. Trong ánh đèn mờ mờ hắt ra từ phía bên trong căn nhà rọi lên gương mặt đầy sẹo của hắn ta. Tên du côn nhìn con bé, nở nụ cười gian tà, hắn nói: -Cô em đây là gì của lão Rango? -Tôi là con gái của ông ấy. Tên ấy cười vang, hắn ngoảnh đầu vào trong nói lớn với đồng bọn: -Ê tụi bây, có 1 con bé tự xưng là con lão già Rango kìa! Đám côn đổ cười vang cả 1 góc tối. 1 giọng nói trầm, đầy uy lực vang lên: -Im! Cho con nhỏ vào đây! Tiếng cười tắt hẳn. Tên đứng trước cửa cau mày, hắn bước qua 1 bên, khó chịu nói: -Vào đi! Con nhỏ run run bước vào bên trong, cánh cửa đóng lại. Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, hình ảnh của căn nhà hiện lên chập choạng trong mắt của con nhỏ. Trong góc tối nhất của căn nhà, giọng nói uy lực lúc nãy vang lên: -Lại đây! Con nhỏ sợ hãi bước đến gần. Nó chỉ thấy đc đôi giày da bóng lộn của người đàn ông và 1 chiếc nhẫn vàng đính 1 viên đá đen to bằng cái móng tay của con bé. Người đàn ông lại lên tiếng: -Mày là con vợ của lão Rango? Con nhỏ gật đầu. Người kia lại tiếp tục: -Lão kêu mày đến lấy hàng? Con bé lại gật đầu. -Thế có biết hàng này là gì k? Con nhỏ lắc đầu, tuyệt nhiên k hề cất tiếng. Người đối diện phất tay, 1 tên to con khác bước đến. Trên tay của hắn ta là 1 chiếc hộp gỗ to bằng cuốn tập. Người đàn ông nhấc chiếc hộp trên tay, ông ta xoay xoay cái hộp, chiếc nắp bật mở. Con nhỏ nhìn thấy bên trong là những gói nhựa màu trắng. Có khoảng 4 gói. Người đó hỏi: -Có biết thử hàng k? Con nhỏ lại lắc đầu. Đám du côn lại cười rộ lên. Tên mở cửa nói: -Lão ta nghĩ gì mà lại cho 1 con gà mờ như thế này đến lấy hàng nhỉ? Người đàn ông lại phất tay, tất cả tiếp tục rơi vào im lặng. Con bé lên tiếng: -Tôi… có thể lấy hàng đc chưa?
Đến trang: