thì chắc trời sập. Một là lạnh lùng, hai là cười đểu và tuyệt đối không có kiểu thứ ba!
Bước sang cánh cửa, cả đám chau mày nhìn những thứ trước mặt. Ellie hơi tức giận, đấm mạnh vào cửa:
- Tính đánh đố nhau à?
- Yên lặng. – Nó khó chịu quay lại nhìn Ellie.
Nhỏ lúc này cũng bực bội trong người nhưng vẫn phải nuốt những lời nói khó chịu vào trong. Nó đã bảo thế thì ai mà dám cãi chứ? Vấn đề là nhỏ không hiểu Kayushi muốn chơi trò gì đây?
Cánh cửa đế đi qua căn phòng này nằ…m ở trước mặt tụi nó, nhưng mà là ở bờ bên kia! Từ cánh cửa bước vào đến cánh cửa bước ra khỏi căn phòng nằm ở đối diện nhau nhưng lại bị ngăn cách bởi một cái khe ở giữa. Để có thể qua được bên kia thì chỉ có một con đường là đi qua những ô gạch được xếp cạnh nhau giống như là cây cầu bắc ngang.
Cây cầu này có bề ngang khoảng 6 ô gạch và chiều dài 15 ô. Đặc biệt hơn là trên mặt của mỗi ô gạch như thế lại có những hình ảnh rất lạ: súng, kiếm và hoa hồng! Những hình ảnh đó được xếp lộn xộn và không theo bất cứ trật tự nào.
- Súng, kiếm và hoa hồng. Ý gì đây? – Jersey đứng dựa lưng vào tường.
- Chẳng biết, hay chúng ta cứ bước qua đại đi. – Vanessa biểu môi.
- Ngốc. Mày mà bước sai ô gạch là toi mạng đấy. Trong đây có một số là vững, một số khác chỉ cần mày đặt chân lên là sẽ ngã xuống ngay. Tuy nhiên, vấn đề là chúng ta phải giải đáp nhanh trước khi hết thời gian. – Nó cắn môi.
- Thời gian? – Ellie giật mình.
- Ừ. Khi mày bắt đầu đặt chân lên các phiến gạch, thời gian đếm ngược sẽ được kích hoạt. Những ô gạch đúng chỉ cần mày đặt chân lên là đúng 15 giây sau sẽ tự động gãy và rơi xuống cái khe ấy giống như những ô gạch không an toàn. Hai loại gạch ấy khác nhau ở chỗ, một cái thì gãy ngay còn một cái thì phải chờ tới 15 giây sau.
- Oh my God! Vậy giờ làm sao? – Ellie trợn mắt.
- Tao không biết, chẳng có chút manh mối để giải, không một lời gợi ý nào. – Nó nhún vai.
- Để xem nào…súng…ý chỉ thứ lão ta đang mua bán vận chuyển à? Kiếm…chắc là chỉ thứ hắn thường xuyên sử dụng và là để tượng trưng cho hắn. Còn hoa hồng thì…không lẽ ý là lão ám chỉ chúng ta sao? – Vanessa bắt đầu suy luận.
- Ai biết? – Nó thờ ơ nói.
- Hừ…Vậy thì theo cách mà Vanessa lý giải, chúng ta phải chọn con đường nào? – Jersey thở hắt ra.
- Nếu hoa hồng là Tứ ma nữ thì chúng ta không nên chọn nó. Lão ta ghét chúng ta như vậy, không lý nào lại để biểu tượng của chúng ta là an toàn được. Đã ghét thì những gì có liên quan cũng ghét luôn mà? – Vanessa hơi cười.
- Vậy còn hai cái còn lại?
- Ừm…súng, súng, hoa hồng, kiếm, hoa hồng, súng? Jersey, chị cho em mượn 6 cây châm nhé. – Nó nhìn một lượt 6 ô gạch xếp hàng ngang đầu tiên.
- Đây…em có cách gì rồi à? – Jersey nhẹ nhàng đưa nó 6 cây châm dài và mảnh.
- Nếu không thể đoán ra được, chỉ còn cách là chúng ta thử thôi. – Nó nhún vai.
- Thử? – Ba người còn lại đồng thanh.
- Phải. – Nó gật đầu khẳng định.
Vung nhẹ cánh tay, nó để cho 6 cây kim châm nằm chễm chệ trên 6 ô gạch trước mặt.
“Rầm”
5 thân trụ của 5 ô gạch bỗng nứt va vỡ vụn rồi rơi xuống đáy vực đen thăm thẳm, chừa lại đúng một ô gạch duy nhất hình…hoa hồng!
- Ha…lần này mày đoán sai rồi nhé! – Ellie nhếch mép nhìn Vanessa.
- Thì sao? – Vanessa quê quá trừng mắt nhìn Ellie.
- Thôi dẹp mấy chuyện đó đi. Thời gian bắt đầu đếm ngược. – Nó lườm cả hai rồi đặt chân lên ô gạch có hình hoa hồng.
Cứ như thế, cả bốn đứa
liên tiếp bước lên những ô gạch hình hoa hồng để bước sang bờ bên kia. Khi nó vừa đặt chân lên đến trước cửa rời căn phòng này, những ô gạch phía sau lưng nó bắt đầu vỡ ra hàng loạt.
Nó thì đã đặt chân lên phần bờ nên không lo sập, chỉ còn ba đứa kia thì vẫn đang gấp rút nhảy trên từng ô vuông.
Vanessa theo sau nó cũng nhanh chóng nhảy lên được phần gạch đứng trư…ớc cửa nhưng khi cô nàng vừa chạm đất an toàn cũng là lúc có một tiếng động lớn phát ra.
“RẦM”
- Á! – Tiếng Ellie và Jersey vang lên cùng một lúc.
- Chị! – Vanessa hoảng hốt chồm người tới trước nắm lấy tay Jersey.
- Ellie! Jersey! – Nó cũng giật mình nắm chặt tay Vanessa.
Tất cả những viên gạch đều vỡ vụn, để lại cái khe sâu tăm tối ngăn cách hai cánh cửa ở giữa phòng.
Tình hình hiện tại của tụi nó khá nguy hiểm.
Jersey và Ellie do không kịp đặt chân sang tới bờ bên kia nên khi những ô gạch bị sập cũng ngã theo đó mà rơi tự do. Vanessa thấy cảnh đó thì nhanh chóng chụp lấy tay Jersey còn Jersey thì đang cầm chặt tay Ellie. Nó thấy Vanessa chồm người ra trước thì cũng nhanh tay nắm chặt lấy tay cô nàng kéo ngược lại. Tuy nhiên, sức nặng của cả Jersey và Ellie khiến Vanessa cũng bị kéo theo thế nên cô nàng cũng ngã ra ngoài. Cũng may là còn nó ở đó nắm tay kéo cả ba nên vẫn chưa sao nhưng sức nó thì làm sao mà giữ lâu được? Tình hình có vẻ không mấy khả quan.
- Hư…mấy người…nên về nhà…giảm cân đi! – Nó khó khăn nói, cánh tay nhỏ bé đang phải chịu sức nặng của cả ba con người.
- Bỏ tay ra đi Venus, mày không chịu nổi đâu! – Vanessa lo lắng nhìn nó, mắt ngân ngấn nước.
- Điên! Mày im đi, có chết tao cũng không bỏ lại đồng đội của mình chết ở đây. – Nó gắt.
- Venus…nhưng cứ tiếp tục, em không chịu nổi đâu, bỏ ra đi! – Jersey nhìn cô em gái kết nghã, tuy không ruột thịt họ hàng gì nhưng với cô, tính mạng nó còn quan trọng hơn của mình.
- Phải đó, mày bỏ ra đi! – Ellie cũng ngước nhìn nó đầy cầu khẩn.
- Tất cả im đi! Tôi nói trước, ai dám chết ở đây thì sau này, dù có bình an trở về thì cũng đừng nhìn mặt tôi nữa! – Nó quát.
- Mày cứng đầu vừa thôi, nếu cứ thế thì mày cũng chết luôn đấy! – Vanessa khóc.
- Nhưng tao không muốn bạn bè chết trước mặt mình. – Nó lắc đầu kiên quyết.
- Đừng mà Venus, bỏ tay đi. – Jersey bặm môi nhìn nó.
- Đã bảo là không! – Nó hét.
- Mày không chịu bỏ thì tao bỏ! – Ellie ánh mắt cương quyết nhìn lên nó.
- Mày điên à? Tao cấm mày làm điều đó! – Nó trừng mắt.
- Nhưng nếu vậy thì mày sẽ không chết. Nếu tao bỏ tay ra, mày sẽ có sức kéo hai người kia lên và cả ba sẽ được an toàn. Nếu tao chết mà cả ba người vẫn còn sống thì tao cũng chấp nhận. – Ellie cắn răng nhìn nó.
- Không. Tao nhất định sẽ kéo cả ba lên. – Nó lắc đầu.
- Không được đâu, mày không đủ sức kéo hết đâu. Nghe lời tao, cho tao hi sinh vì mày lần này đi! – Ellie mím môi, nước mắt trào ra.
- Mày hi sinh cho tao quá nhiều rồi, tao không muốn mày làm thế. – Nó bật khóc.
- Ngốc…bấy nhiêu tao làm cho mày có là gì đâu? Tao, Vanessa hay Jersey, cả ba đều nợ mày một mạng, thế thì chút ít này có là gì? – Ellie mỉm cười.
- Nhưng tao không quan tâm. Mày không được bỏ tay ra. – Nó khóc nấc lên.
- Xin lỗi mày… – Ellie nhìn nó, buông 3 tiếng rồi mỉm cười.
- ELLIE! – Nó hét lên.
- Đừng mà! – Vanessa khóc to.
- Không được…Ellie! – Jersey cố gắng chồm người xuống hơn đề chụp lại bàn tay nhỏ bé vừa rời khỏi tay mình nhưng không được.
Ellie buông tay Jersey ra, để cho cơ thể mình bay tự do trong không trung. Chết thì sao chứ? Chết thì hết thôi, mặc dù ở nơi đây, nhỏ còn luyến tiếc sự sống lắm. Nhỏ còn ba mẹ, anh trai, bạn bè và cả Khánh kia mà? Nhỏ có tất cả mọi thứ thì cớ gì phải từ giã cỡi đời sớm như vậy?
Tất nhiên là nhỏ không muốn chết, nhưng nếu nhỏ không làm vậy thì sẽ kéo theo ba người còn lại mất. Thôi thì nhỏ hi sinh một chút để cả ba an toàn, như vậy nhỏ cũng sẽ cảm thấy vui và không hối hận khi đã quyết định làm vậy.
- Sống tốt và nói với Khánh là tao yêu anh ta nhiều! – Ellie hét lên.
- Không mà! Ellie! – Nó hét to, khóc lớn.
Tất cả mọi thứ dường như dừng lại ở đó, nó khóc và nấc lên liên tục. Tại sao Vi lại làm vậy chứ? Hi sinh cho nó được sống hả? Nó không cần nhỏ làm như vậy! Là đồng đội trong lúc làm nhiệm vụ, là bạn bè trong cuộc sống hàng ngày, là đồng nghiệp khi cùng nhau làm việc và hơn hết…là người thân khi sống trong gia đình!
Từ phía trên cao, lại thêm một chiếc camera đang hoạt động. Tất cả mọi thứ dường như đều được thu vào trong ống kính ấy, cả tình cảm cao đẹp và sự hi sinh cho người mà bản thân yêu quý cũng được thu gọn vào đó. Trong khi những giọt nước mắt đau khổ đang rơi bên dưới thì chiếc camera ấy vẫn đều đều hoạt động một cách vô tình.
Sau khi gạt hết những giọt nước mắt, nó dùng tất cả sức lực của mình kéo Jersey và Vanessa lên. Cả ba sau khi đã an toàn thì ngồi nhìn nhau. Không ai nói với ai câu nào nhưng ba đôi mắt đều ướt nhoè đi vì khóc.
Nó hít sâu một hơi rồi đứng dậy quay người nhìn vào cánh cửa. Thứ nó phải làm bây giờ là tiếp tục nhiệm vụ của mình chứ không phải ngồi đó. Cúi mặt xuống thấp, hai bàn tay nó vo… chặt thành nắm đấm, giận đến run người nhưng vẫn phải bình tĩnh.
Thả lòng cơ thể, khoé môi chợt nhếch lên đầy vẻ đắc thắng kiêu hãnh. Đó không phải là một nụ cười tức giận, cũng chẳng phải là chua xót hay mỉa mai. Chỉ đơn giản là thích thú!?!
Jersey cùng Vanessa sau đó cũng ngồi dậy, phủi hết bụi đất trên người rồi nhìn sang nó. Nó hất mặt về cánh cửa cũng chẳng có cách nào mở, ra hiệu cho Vanessa.
Thật là lão già này cũng rãnh rồi thật. Tay cầm đều được đặt ở phía bên kia cho nên tụi nó cũng chẳng thể làm gì khác.
Vanessa bước tới gần cánh cửa, tay rút ra khẩu súng ngắn cài bên hông rồi lên đạn chĩa thẳng vào cánh cửa, vị trí mà bên kia là tay cầm.
“Đoàng…đoàng…đoàng…”
Ba phát đạn được bắn ra xuyên qua cánh cửa sắt lạnh lẽo.
“Cạch”
Cánh cửa bị hư khoá do ba phát đạn của Vanessa nên bung ra, mời tụi nó bước sang căn phòng kế tiếp.
Nó nhẹ nhàng đẩy cửa và không mấy khó khăn để nhận ra cái nóng như thiêu như đốt của căn phòng này. Nóng rực như lò than khiến tụi nó đổ mồ hôi như tắm.
Trước mặt là một bức tường cao và không có bất kì cánh cửa nào khiến tụi nó hơi khó hiểu. Chẳng lẽ đây là đường cụt? Rốt cuộc là lão ta đang tính toán gì trong căn phòng nóng hổi này?
- Tường lửa? – Vanessa mấp máy.
- Điều đó lý giải cho việc căn phòng này có nhiệt đó cao hơn mức bình thường. – Jersey nhăn mặt.
- Vậy là sao vượt qua đây? Không có lấy một cánh cửa để đi tiếp. – Vanessa quệt mồ hôi trên trán.
- Chưa biết. Bức tường đó toả nhiệt nhiều như vậy, chắc nhiệt độ của nó cũng không dưới 100 độ C đâu. – Nó mặt mũi đỏ gay do nóng.
- Nếu cứ thế này chắc chết mất. – Jersey lấy hai tay quạt.
- Chờ chút đi. – Nó nhăn mặt nói.
Hai người còn lại nghe nó nói thế thì cũng im lặng không nói gì nữa. Nó bảo chờ tức là có cách cứu cả ba ra khỏi cái lò luyện đơn này. Thay vì nói nhiều thì cứ im lặng chờ xem chuyện gì sẽ tới thì hơn.
Nó chau mày, hơi nóng khiến cơ thể nó khó chịu, mồ hôi túa ra nhiều quá mức cho phép. Nó cắn răng, trong đầu cứ nghĩ: “Nhanh lên đi! Tôi sắp bùng lên rồi. Phải để cơn thịnh nộ của quỷ đến đúng người mà quỷ cần ghé thăm!”
- Hự… – Tên vệ sĩ cuối cùng trong phòng điều khiển chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi bị ngất đi mà chẳng kịp phản kháng lại.
Một cô gái với mái tóc đen dài duỗi thẳng hất mặt đầy kiêu ngạo, tay phủi phủi sau khi xử lý xong đám cận vệ dở hơi này.
Đi đến bên hệ thống an ninh, ngón tay thon dài được bao bọc trong chiếc găng tay da màu đen nhấn nhẹ vào một cái nút to màu đỏ ở đó. Ngay lậ…p tức, trên màn hình hiện ra một dòng chữ: “Hệ thống bẫy đã được vô hiệu hoá.”
Mỉm cười nhẹ nhàng, cô gái lạnh lùng quay người bước ra khỏi căn phòng đó, trước khi đi miệng vu vơ nói một câu khó hiểu và sặc mùi nguy hiểm:
- Sống hai mặt phiền thật!
…
“Cạch…ầm…ầm…”
Bức tường lửa trước mặt tụi nó đang di chuyển, kéo sang một bên để lộ ra những tia sáng phía sau nó. Lớp không khí mát lạnh do điều hoà bắt đầu thổi vào giúp tụi nó sảng khoái đến lạ.
- Đúng lúc lắm. – Nó cười nhẹ, lẩm nhẩm một mình.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao bức tường đó đột ngột đi chuyển? – Vanessa thắc mắc.
- Không có gì đâu. Mày đừng quên, tao luôn có cách của tao. – Nó lắc nhẹ đầu.
- Không nói thì thôi. – Vanessa nhún vai.
- Vậy giờ đi tiếp kìa, chị thấy hình như có người muốn chào đón chúng ta. – Jersey hất mặt về phía trước, sau bức tường lửa là một hàng rào vệ sĩ dày đặc.
Trước mặt tụi nó là một đám vệ sĩ to con. Đứng chắn trước đám đó là 6 tên con trai khí chất hơn hẳn. Chắc chắn, bọn đó là cầm đầu lũ này.
- Tránh ra đi. Bọn này làm việc xong sẽ đi ngay. Chúng tôi không muốn hại người vô tội. – Vanessa hơi cau mày, đấu với 50 tên bên ngoài, thêm việc bị đung đưa giữa không trung ban nãy khiến tụi nó mất sức. Nếu cứ tiếp tục thêm đám người này nữa thì sẽ không thể nào đấu lại với 6 tên kia được.
- Lên đi. – Một tên trong số sáu người kia hất mặt rồi cả 6 tên lẩn ra đứng đằng sau quan sát trận chiến.
- Bọn này! – Vanessa nghiến răng. Được, muốn chiến thì chiến!
- Lo được chứ? – Nó đứng khoanh tay, gương mặt bình thản đến lạ.
- Đi trước đi, toàn là tép riu. Mà có phải là chỉ có hai người chọi đâu nhỉ? – Jersey mỉm cười trấn an nó.
- Được, vậy thì cẩn thận đừng đề bị thương. – Nó gật đầu rồi tiến thẳng tới phía trước.
Sau lưng của đám vệ sĩ ấy là một cánh cửa lớn, nơi thư phòng của lão già Kayushi! Nó bước từng bước tới thẳng cánh cửa đó. Tất nhiên là bất cứ tên vệ sĩ nào nhào vô đều bị nó cho một cước rồi nằm lăn quay ra.
- Dừng lại đi. Bọn này không muốn động thủ với cô đâu. – Một trong 6 tên mạnh nhất khinh khỉnh nói với nó.
- Vậy thì tránh ra đi. Không có bản lĩnh đánh nhau thì không xứng làm sát thủ. – Nó phất tay.
- Cô biết bọn tôi là sát thủ? – Một tên tỏ vẻ bất ngờ.
- Hừ…ai thuê các anh? Kayushi sao? – Nó khoanh tay trước ngực.
- Cô không cần biết.
- Vậy ông ta có nói với các anh rằng người các anh sắp phải đối đầu nguy hiểm thế nào không? – Nó nhếch mép.
- Cô… – Một tên trừng mắt.
- Hừ…hạng như các anh, gán cái mác sát thủ nhục mặt lắm! – Nó mỉa mai.
- Thế cô có thể làm gì được tụi này mà nói mạnh miệng thế? Không phải là đánh nhau không lại nên dùng chiêu khích tướng đấy chứ? – Tên im lặng nhất trong đám đó bắt đầu lên tiếng.
- Không, tôi chỉ nghĩ rằng…lén lút như thế thì không hay mấy nhỉ? – Nó lắc nhẹ đầu rồi ngước lên trần nhà cao hơn 5m nhìn, nơi có 4 cô gái đang ngồi vắt vẻo trên thanh xà ngang.
- Khá đấy! – Một anh chàng cười nhẹ.
- Cảm ơn…giờ thì xuống đây đi! – Nó đáp lại nụ
Đến trang: