watch sexy videos at nza-vids!
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Hotgirls Siêu Quậy

Hotgirls Siêu Quậy



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
lỗi với Thảo Anh rồi lại quay sang gườm gườm nhìn Khánh.

- Ơ…Hì, quen rồi. Ở nhà cũng thế nên… – Khánh gãi đầu. Nguyên do cũng là tại anh chàng này lúc bước vào phòng ăn chỉ mặc mỗi cái…quần đùi!

- Quen thì quen nhưng cũng phải nhớ ở đây không phải nhà anh chứ? – Vi nhăn mặt.

- Nhưng cũng có sao đâu? Mặc vậy thì sao chứ? Em làm gì phản ứng ghê vậy? – Khánh gắng cổ lên cãi.

- Còn cãi à? – Vi trừng mắt một cái làm cậu chàng cấm khẩu không dám hó hé nữa. Tội thật!

- Hờ…mới sáng sớm mà vợ chồng cãi nhau thất hoà thế à? Tao tưởng mày mệt lắm rồi, không còn sức cãi nữa chứ? Ai dè vẫn còn khoẻ gớm. – Thảo Anh đá đểu.

- Chậc… – Trang tặc lưỡi nhìn 2 cô em.

- Kệ tao. Lắm mồm. – Vi chau mày rồi quay sang lườm Khánh thêm cái nữa những nhỏ bất giác đỏ mặt quay đi.

Tự nhiên nhìn lại nhỏ mới phát hiện thân hình Khánh cũng thuộc dạng chuẩn lắm chứ! Thảo nào gái nó cứ theo nườm nượp. Cộng thêm vào đó là cái thói trăng hoa, mồm lưỡi dẻo quẹo, gương mặt đẹp trai thì thôi rồi, khỏi cần xách rìu đi đốn tim người ta mà người ta tự xách tim đem dâng lên cho mình.

Vi rời bàn ăn đi về phòng, bây giờ nhỏ rất cần một giấc ngủ để lấy lại sức, sắp chết rồi đây.

Lúc đi tới cầu thang, nhỏ chạm mặt 3 tên còn lại cũng đi xuống. Minh thấy Vi thì níu tay lại hỏi:

- Em đi lên phòng à? Ăn sáng chưa đấy?

- Dạ rồi anh, em lên phòng ngủ cái. Mệt chết! Hơ… – Nhỏ đưa tay lên che miệng ngáp.

- Vậy à…vậy tối qua làm được gì rồi? – Minh lại hỏi.

- Vào hỏi Thảo Anh với con An ấy. Em với Trang chẳng tiến triển gì, chỉ có 2 đứa kia là tìm được chút thông tin thôi. – Vi chản nản trả lời rồi bước thẳng lên lầu chẳng muốn nói thêm bất cứ điều gì.

Cả ba nhìn nhau khó hiểu rồi cũng bước vào phòng ăn. Không khí nhà ăn có vẻ khá im lặng hơn mọi bữa. Chắc cũng tại tụi nó mệt quá nên không nói điều gì.

Hắn vừa ngồi xuống ghế cũng là lúc nó buông muỗng đứng dậy rời bàn ăn, theo sau nó là Trang cùng Thảo Anh cũng kết thúc quá trình lấp đầy bao tử của mình.

- Em ăn xong rồi sao? – Thiên ngước lên nhìn nó.

- Dạ. – Nó gật nhẹ đầu, mắt thâm quần thấy mà thương.

- À…em tìm được thông tin gì rồi? Anh nghe Vi bảo là em điều tra ra được chút manh mối. – Minh xen ngang.

- Hử? Ừm…anh không cần biết đâu. – Nó hơi nhướn mày, im lặng một hồi rồi cũng quyết định không nói. Tốt nhất là lúc này chưa nên đưa ra kết quả cụ thể cho Minh và Thiên, kẻo hư mất kế hoạch mà nó đã nhọc công dàn dựng. Đi được hơn nửa đoạn đường, nó không muốn đổ bể.

- Sao vậy?

- Chuyện riêng của em, tốt nhất là anh đừng xen vào và đừng điều tra vấn đề ấy. Em biết kẻ mà Kama đã liên lạc là ai,

biết tên đứng sau giúp đỡ Kayushi vì nguyên nhân gì nhưng em sẽ không nói. Anh đừng mong biết bất cứ thứ gì về nó. Nếu em mà biết mấy anh nhúng tay vào chuyện riêng của em thì kết quả không tốt hơn tên Kama hôm qua đâu. – Nó nghiến răng, liếc cả đám một lượt rồi đi thẳng lên lầu.

- Cô ấy sao vậy? – Đăng hơi khó hiểu.

- Mệt nên tâm trạng không tốt. – Trang nhìn theo hướng nó đi.

- À mà đúng rồi…thông tin cứ để đấy bọn em sẽ xử lí. Anh biết việc mình phải làm rồi chứ? Chiều nay đem em xem nhé! – Thảo Anh hất mặt về phía Thiên.

- Hả? Cái gì cơ? – Thiên lơ ngơ.

- Chậc…6 khẩu SK2400, bộ dao găm của Vi và 6 thanh kiếm dẻo. Đó là cho tụi em, còn mấy anh tự lấy nhé. Với lại, liên lạc với thầy để lấy thêm đồ, đợt này chúng ta sẽ được dùng vài dụng cụ mới. – Thảo Anh tặc lưỡi rồi nói một lèo.

- À…ok. Thế để anh lấy cho, mà ở đâu? – Thiên Gật gù.

- …Deawan! – Thảo Anh hơi chau mày nhìn Thiên nhưng cũng trả lời.

- Deawan? Tập đoàn hàng không Deawan? – Khánh nhắc lại, cậu suýt sặc cơm.

- Phải…vấn đề gì sao? – Thảo Anh mở to mắt ngây thơ hỏi.

- Sao tự dưng lại đi lấy vũ khí ở đó? – Hắn thay Khánh hỏi.

- Cứ theo chỉ dẫn của Thiên và Minh. Tất cả mọi thắc mắc cứ hỏi họ nhé…lính mới! – Thảo Anh cười lém lỉnh rồi chạy tót nếu không muốn 2 tên kia tút dép ném vào bản mặt vì cụm từ: LÍNH MỚI.

- Ăn ngon miệng. – Trang nhún vai rồi cùng bước theo cô em gái.

- Hơ…sáng sớm nay sao trật tự đảo lộn nhiều thế? – Khánh nhăn nhó.

- Đảo lộn? Cái gì đảo lộn? – Minh đần mặt.

- Mày không thấy à? Sáng nay thì tự dưng Vi cau có, bình thường có vậy không? An thì nghiêm nghị hẳn lên, Trang thì ít nói vô cùng còn Thảo Anh thì dám trêu cả tao với Đăng. Bình thường có thấy Thảo Anh chọc đến bọn tao đâu? – Khánh liệt kê, kể lể.

- Vậy thôi à? – Thiên thản nhiên hỏi mà không thèm ngẩn mặt lên nhìn, cứ đều đều tiếp tục công việc ăn uống.

- Chứ muốn sao nữa? Mày không thấy có gì lạ à? – Khánh chồm người lên nhìn vào mặt Thiên rồi quay sang Minh rồi lại tới hắn.

- Ăn uống đàng hoàng đi! – Hắn nhăn mặt, đạnh cái “bốp” vào đầu cu cậu.

- Au… – Khánh ôm đầu ngồi xuống lại ngay ngắn.

- Đáng đời. – Minh hất mặt với Khánh một cái.

- Gì chứ? Tao nói không phải à? Rõ ràng là họ rất khác mọi bữa.

- Haiz…mày còn non lắm. Mày nên biết thêm một bí mật khác của bộ tứ đấy, sáng nắng chiều mưa! – Thiên khẽ thở dài.

- Sáng nắng chiều mưa? – Khánh nhắc lại.

- Nói cách khác, đa tính cách! – Minh miệng cười khẽ, chân mày hơi nhướn lên kiểu thách thức.

6g tối

Đưa tay lên quệt đi dòng mồ hôi đang chảy xuống, Trang cắn chặt môi, gương mặt căng thẳng thấy rõ. Vi thì vẫn căng con mắt lên nhìn vào màn hình điện tử đối diện, cái đầu chứa một bộ não siêu phàm đang hoạt động hết công suất. Từng dây thần kinh dường như đang bị thách thức cực độ.

Nó ngồi trên ghế, gương mặt lạnh hơn cả tiền, một tay chống cằm còn tay còn lại gõ liên tục trên b…àn phím laptop. Có thể nói tốc độ gõ của nó còn nhanh hơn cả người thường dùng bằng hai tay. Thảo Anh hết gõ bàn phím đến lướt ngón tay trên màn hình cảm ứng để thu thập dữ liệu, cô nàng chịu trách nhiệm xử lí thông tin.

Máy điều hoà đang ở mức 16 độ, từng đợt gió lạnh lẽo thổi vào căn phòng kín nhưng dường như chẳng thể làm giảm nhiệt độ nơi đây, bằng chứng là đến cả Trang còn đổ mồ hôi kia kìa! Không khí căng thẳng bao trùm toàn bộ căn phòng, không chừa một ngóc ngách nào.

“Cạch”

Nó nhẹ nhàng dùng ngón tay mềm mịn thon dài gõ vào phím Enter trên bàn phím, gương mặt hoàn hảo bỗng dưng xuất hiện một nụ cười hài lòng.

- Tốt hơn tao nghĩ, không bỏ công 4 tiếng đồng hồ của tao. – Nó ngả người ra sau ghế, nhắm mắt lại thư giản.

- Sao rồi? – Vi quay sang nhìn nó, gương mặt bơ phờ.

- Tạm ổn, xâm nhập vào được mạng lưới hệ thống của lão ta rồi. Mà công nhận, ông già này cũng rãnh hơi thật. Chỉ có một toà dinh thự mà tới 2 mạng lưới, một là an ninh, hai là bẫy. Rõ lắm trò. Nhưng mà… – Nó nhăn nhó.

- Sao vậy? – Thảo Anh gác công việc của mình sang một bên.

- Vẫn không vô hiệu hoá được bẫy. Xâm nhập vào hệ thống chỉ có thể giúp chúng ta tăng thời gian bẫy kích hoạt, đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ có thêm thời gian để thoát ra khỏi cái bẫy đó. Muốn phá hỏng hệ thống bẫy này cần phải làm từ chính máy chủ của mạng lưới mới được. – Nó vò đầu.

- Haiz…lại phải đau đầu tốn chất xám vào mấy cái bẫy vô bổ của lão ta. Đúng là làm nhiều chuyện phi pháp quá nên thiếu gì người căm ghét, thế nên mới sợ mà phòng bị kĩ vậy. – Trang mỉa mai.

- Thế giờ phải làm sao? Đột nhập thẳng à? – Vi xoa cằm.

- Ừ. – Nó gật đầu.

- Thế còn kế hoạch? – Trang xoè hai tay ra trước mặt nó.

- Đây! Chuẩn bị cho đàng hoàng đấy. – Nó hơi lườm Trang rồi đưa cho mỗi người một xấp giấy chi chít chữ và hình ảnh.

- Để xem nào. – Thảo Anh lật từng trang giấy, đôi mắt liếc ngang qua từng con chữ với tốc độ chóng mặt.

- Ổn không? Tao không lo về Minh và Thiên nhưng lại cảm thấy hơi liều lĩnh đấy. Nên nhớ còn có cả Khánh và Đăng. – Vi hởi nó mà mắt vẫn chăm chăm nhìn vào con chữ.

- Không sao đâu, cẩn thận chút là được. Vả lại có Thiên với Minh bên cạnh, tao tin chắc 2 tên đó biết phải làm thế nào. – Nó ngước nhìn trần nhà.

- Ok. Vậy quyết định thế đi. – Trang gật đầu rồi đặt tập giấy xuống.

- Kế hoạch hay đấy, lão già ấy không biết mình bị xỏ mũi dẫn đi thế nào đâu. Bắt giặc dẫn vào nhà…đúng là chỉ mày mới có thể đoán ra mọi chuyện sẽ xảy ra theo chiều hướng này. – Thảo Anh cười.

- Không, tao có phải thánh đâu mà đoán chắc được? – Nó cười đầy ẩn ý.

- Chứ làm sao em chắc được mọi thứ sẽ diễm ra theo kế hoạch? – Trang gãi đầu.

- Có tay trong nên nắm cũng được không ít thông tin. – Nó liếm môi.

- Tay trong à? Sao vụ này tao không biết nhỉ? – Thảo Anh khẽ nhăn mặt.

- … – Nó không trả lời. chỉ cười rồi lắc đầu như kiểu không muốn tiết lộ thông tin.

- Hừ…kệ chuyện đó đi nhưng tại sao tao lại là người làm việc đó? – Vi mặt như mếu.

- Mày không biết à? Kayushi vốn cũng là một tay kiếm cừ khôi đấy. Thế nên nếu bắt buộc phải nhập cuộc, ông ta sẽ không đấu tay đôi, không dùng súng hay kim châm mà là kiếm. Vậy nên người phải lãnh trách nhiệm đó là mày thôi chứ ai nữa cưng? – Nó hất mặt làm Vi muốn điên người.

- Ha…nhưng mày cũng biết kiếm mà? Có khi còn hơn tao ấy chứ? Vậy thì mày đảm nhiệm phần đó đi. – Vi kì kèo.

- No no no… nhiệm vụ của tao quan trong hơn nhiều. Vả lại tao có bảo sẽ chơi công bằng với Kayushi sao? Mục đích của một sát thủ là tiêu diệt đối thủ, thế thì còn quan trọng gì nếu chúng ta ăn gian một chút? Tao sẽ không bỏ mày một mình với lão đâu, chúng ta chơi hai người. – Nó cười nhẹ.

- Ý mày là… – Vi hơi nheo mắt, nhỏ dường như đã hiểu ý định của nó.

- Phải! – Nó gật đầu khẳng định chắc chắn.

- Ok…vậy cùng được. – Vi nhún vai.

- Thế chừng nào tiến hành?

- Ừm…cho lão ta sống thêm vài hôm, tận hưởng những ngày cuối cùng trên thế gian trong sự lo lắng đi. Tao chắc là hiện tại lão đang rất sợ hãi, không biết bao giờ ma nữ sẽ ghé thăm nên ăn không ngon ngủ không yên đâu. Để thêm vài ngày nữa cũng hay. Năm ngày nữa xuất phát. – Nó vừa nó vừa xoay người nhìn vào màn hình vi tính, nơi có hình ảnh được truyền từ chiếc camera trong phòng Kayushi mà nó hack được.

Trong đó là người đàn ông trung niên đầu cạo trọc, gương mặt hung dữ có vết sẹo dài trên má. Lão ta mặc một bộ yukata màu đen u uất, hai tay chắp sau lưng đi qua đi lại trong phòng ngủ đầy lo lắng.

Đúng lúc đó, từ trong phỏng tắm bước ra một người phụ nữ…không, là một cô gái rất trẻ. Lớn lắm chỉ hơn tuội nó 2,3 tuổi là cùng.

- Cô ta… – Vi trọn mắt nhìn cô gái trong màn hình.

- Suỵt. – Nó đưa tay lên miệng ra đấu im lặng. Nhỏ gật đầu như hiểu ý rồi cả đám lại tiếp tục xem.

Cô gái mặc trên người một chiếc váy ngủ hai dây màu tím than mỏng manh dài chưa tới nửa đùi, cử chỉ ve vãn như du dỗ lão già đang đứng trước mặt. Lão ta từ ôm eo cô gái, cúi đầu hít thở mùi hương trên cổ cô rồi nhanh chóng kéo hai sợi dây áo xuống. Một thân hình chuẩn bắt đầu hiện ra dưới đấy mắt lão.

“Cạch”

Nó đóng nắp laptop lại, xem tới đây là đủ, không cần tiếp tục làm gì. Nhiệu đó thôi cũng cho nó thêm chút thông tin. Hoá ra, cô ta là người tình của lão. Nó cho dù thông minh lắm cũng không thể đoán trước được quan hệ của hai người đó là thế này. Hừ…xem ra trò chơi này, nó đã quá xem thường con cáo ấy rồi!

- Sao không xem tiếp? – Vi hơi nhăn mặt.

- Sao thế? Xem vậy là đủ rồi, không lẽ mày muốn xem nữa à? – Nó nhếch môi nhìn con bạn.

- Tao… – Vi trừng mắt nhìn nó, cùng họng không biết phải trả lời thế nào.

- Hehe…muốn thì nói đại đi nhá. Mà mày cũng chẳng cần phải xem thêm làm gì, bảo Khánh một tiếng là anh ta cũng sẽ cố gắng chiều chuộng mày hết đêm thôi? – Thảo Anh cười gian một tiếng.

- Điên! – Vi nhảy dựng lên, mặt đỏ lên lúc nào không biết.

- Vậy là rõ rồi! Nếu em ngại thì thôi, em không cần nói. Chị sẽ giúp em nói với Khánh rằng em muốn… – Trang đang hùa theo chọc Vi thì nhỏ nhảy lên bịt miệng Trang lại.

- Mấy người quá đáng! Không có mà! – Vi hét.

- Hahaha… – Cả đám cười nghiêng ngả, đến nó còn cười đến rớt ghế cơ mà.

“Rầm”

Đất mẹ thân yêu đã nhiệt tình chào đón cái mông nó quay về đoàn tụ. Nó lập tức đứng dậy xoa xoa cái phần vừa bị va chạm mạnh kia, mồm thì luôn miệng than vãn lẫn mắng Vi:

- Au…ái ui…đau chết mất! Hix…cái con vô nhân tính, mất nhân đạo kia. Tại mày mà tao cười rớt ghế luôn đấy…đau quá…

- Tại tụi mày chọc tao đấy chứ! – Vi gắng cổ lên cãi.

- Hừ… – Nó hậm hực ngồi dậy.

- Thôi. Vậy kết thúc ở đây nhé, xem như mọi việc đã giải quyết xong. – Trang chen ngang nếu không muốn nó đóng băng luôn cả phòng.

- Ê này…hay tối nay tụi mình lẻn đi chơi đi. – Thảo Anh nảy ra sáng kiến.

- Đi chơi thì đi thôi, làm gì mà phải lẻn ghê thế? – Vi nguýt Thảo Anh một cái rợn người.

- Hì…tại…tại tao muốn đi một mình không để Thiên theo. Cho họ theo bị kìm kẹp dữ lắm, không thả phanh được. – Thảo Anh nuốt nước bọt một cách khó khăn trước cái nhìn của Vi.

- Ý kiến hay. – Trang búng tay.

- Tao tán thành. – Nó nhún vai.

- Hơ hơ…dẫn Khánh theo để phải ngồi yên à? Tất nhiên là tao sẽ trốn đi rồi. – Vi cười gian.

- Ok. Vậy thì chuẩn bị nhé. Bốn người kia chắc đang ở Vương gia rồi nên chúng ta không cần phải lo phát hiện. Chỉ sợ lúc lấy xe đi thì bị thấy thôi. – Thảo Anh xoa cằm, gương mặt hơi nhăn lại. (Căn hầm của tụi nó là ở dinh thự, với lại ở dinh thự tụi nó mỗi đứa đều có phòng riêng nên có sẵn đồ)

- Tưởng gì…thì cứ đi bộ ra cổng rồi gọi Linda đón thôi. – Nó se se lọn tóc.

- Dễ nhỉ? – Vi nghiêng đầu.

- Ừ…đi thôi. – Nó gật đầu rồi bước vào thang máy đi lên.

Tối 5 ngày sau

Nó ngồi trên ghế mang đôi bốt da cao tới dầu gối vào. Đây là thứ là thầy nó đã đưa – một trong những phát minh của tổ chức – với nhiều thứ ẩn sâu bên trong có thể giúp trong quá trình chiến đấu.

Hôm nay cả bốn đứa mặc đồ giống hệt nhau đến từng chi tiết, chỉ khác nhau có mỗi vũ khí mà thôi. Quần đùi da cùng với áo ba lỗ, bên ngoài khoác lên một lớp áo da dài hơn quần mộ…t xíu khiến tụi nó trở nên đen toàn tập. Tóc đều được cột gọn lên vào gương mặt đều bị che đi bởi chiếc mặt nạ. Ai thì không biết chứ trong tổ chức D.E.A.T.H, Tứ ma nữ là thần bí nhất với gương mặt chưa bao giờ được tiết lộ. Duy chỉ có người đứng đầu tổ chức, Tứ hộ vệ, Bướm Đêm và Huyết Dạ (Đố m.n biết ai) là biết mặt cua họ mà thôi.

Nó lấy từ trên bàn hai khẩu súng lục rồi giơ lên hỏi Thảo Anh:

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Fan chọn ra các manga, light novel muốn chuyển thể thành anime

Ogawa Rio người đẹp Nhật Bản

Thư gửi các em trước kì thi Đại học

Ogawa Rio người đẹp Nhật Bản

Pizza-Hut tại Nhật cùng ra khơi với KanColle

Ogawa Rio người đẹp Nhật Bản

Pizza-Hut tại Nhật cùng ra khơi với KanColle

TAG: