Tết đến vẫn phải mặc bộ quần áo vá víu thường ngày.Nhưng nó ko hề khóc, nó cam chịu số phận tủi nhục đó. Và rồi 1 ngày bà nó dúi vào tay nó ít tiền.
Chương 3
Ads bảo nó trốn đi, bà nghe đc rằng cô chú định bán nó cho ng` ta. Thế là nó trốn đi, lại típ tục làm việc, rùi ko biết = cách nào nó thuê đc căn nhà nhỏ, ko xa lắm với 1 căn biệt thự to đùng. Khi ba mẹ nó ko còn, nó vẫn típ tục đi học ở lớp học tình thương, nên nó ko ngu hơn ng` đồng trang lứa chút nào. Trong lớp học, chỉ mình nó là chị giữa đám nhóc bụi đời. Nó lun chăm chỉ đi học, cô giáo phải dạy riêng cho nó vì chương trình lớp nhỏ nó đã học hết rùi. Cô là ng` tốt bụng, cô dạy cho nó ko lấy tiền. Nó xem cô như là mẹ và cô cũng rất thương nó.Nhưng cuối cùng cô lại bị điều đi nơi khác. Lúc ấy, nó tự hỏi kiếp trước nó đã làm j` để kiếp này những ng` nó thương iu đều lần lượt rời xa nó . Hay nó ko đáng đc iu thương ???
Nó nhớ tới cái ngày nó gặp hắn.Đó là 1 ngày mưa tầm tã, sau khi đi làm về, do quá mệt lại phải dầm mưa nên nó ngã xuống mặt đường và nằm lun ở đó. Lúc đó , đường vắng vẻ nên nó cứ nghĩ mình sẽ chết, nhưng rùi trước khi ngất đi, nó thấy một ng` đi lại phía nó, lay lay ng` nó rùi bế nó lên. Tỉnh dậy trong căn phòng sang trọng với trai đẹp ngồi bên cạnh, nó cực kì ngạc nhiên nhưng nét mặt vẫn tỉnh bơ, nó nói ” cảm ơn ” rùi đi thẳng ra ngoài. Nhưng đi lòng vòng 1 hồi trong căn biệt thự wa lớn, nó bị lạc, đang chuẩn bị hỏi đường ông bác tóc hoa râm đứng gần đó, chưa kịp mở miệng thì ông ta nói với nó:
-Mời cô đi theo tôi, cậu chủ đang đợi.
Rùi quay đi ko đợi nó phản ứng, thế là nó đành đi theo ông ta về lại căn phòng khi nãy. Sau khi ông quản gia đi rùi, tên con trai mở miệng nói với nó:
-Cô tên j` ?
-Hàn Băng Băng
-Tên lạnh thật đấy, nhìn mặt cũng xinh, body lại chuẩn. Ko biết cô có ngu ngốc ko nhỉ
-Dĩ nhiên là ko
-Tự tin thật, sao lúc nãy đi nhanh thế. Mỹ nam ngồi đây mà ko lưu luyến j` sao ?
– Tôi mún về
– Có về cũng phải cởi trả cho tôi bộ đồ cô đang mặc chứ
Nó nhìn xuống và thấy mình đang mặc 1 bộ váy trắng rất đẹp và….rất sexy
-Đồ của tôi đâu ?
– Tôi ném đi rùi
– Thế thì bộ này coi như đền bù vậy. Đền bù cả vật chất lẫn tinh thần đấy nên bộ này có mắc hơn 1 chút cũng ko sao đâu.
– Nếu cô làm bạn gái của tôi, tôi sẽ cho cô nhìu hơn thế
-Tôi ko phải loại con gái đó.Nói rồi, nó
tát vào mặt hắn 1 cái thật ” dịu dàng”, sau đó đi ra ngoài nhờ ông quản gia dẫn đường.
Về đến nhà, nó chợt nhận ra ngôi biệt thự đó chính là ngôi biệt thự ko xa nhà nó. Hình như ngày nào đi giao hàng nó cũng đi wa.
Thế là sau sự kiện đó, tên con trai điều tra tung tích của nó và mò đến nhà hàng ngày. Lúc đầu chỉ toàn chọc ghẹo nó, dần dần 2 đứa trở nên thân thiết và thành bạn lúc nào ko hay.
Và nó cũng ko hiểu tại sao nó lại lạnh lùng đến mức này. Bảo là nó khóc nhưng nó chỉ làm rơi xuống 1 giọt nước mắt, trong ngày giỗ cha mẹ cũng vậy, nó ngồi trước mộ và chỉ khóc đúng 1 giọt nước mắt, ko hơn ko kém, nó cảm thấy thế là đủ, 1 giọt nước mắt đủ để diễn tả nỗi cay đắng của nó rùi. Sau khi bình tĩnh lại, nó cúp lun tiết học cuối cùng và ngồi trên sân thượng. Nơi này làm nó thấy rất bình yên. Nó lun thắc mắc ko biết trường xây cái sân thượng này làm j` khi ko cho học sinh lên. Nơi này chỉ 1 mình nó biết cách mở khóa, nên coi như đây là địa bàn của nó lun, đến hắn còn ko biết. Giờ này trong lớp, hắn đang làm j` nhỉ ? Chắc là ngồi ngắm Lưu Hạ Thảo rùi ! Nó thở dài và tựa đầu vào lan can. Nó thiếp đi lúc nào ko biết.
Nó nghĩ thế, nhưng nó đoán sai. Hắn ngồi trong lớp ko phải ngắm Lưu Hạ Thảo, mà ngắm……cánh cửa lớp. Hắn đợi nó mở cánh cửa đó ra và nói:
-Xin lỗi thầy, e đến trễ
Nhưng mở cánh cửa đó ko phải là nó. Hễ mỗi lần cánh cửa đc mở ra là hắn chờ đợi để rùi thất vọng. Ko ai trong số đó là nó cả . Từ sau khi nhận đc câu trả lời của Thảo, hắn mải vui mà ko để ý rằng nó biến đi đâu mất tiu. Đến khi nghỉ trưa,hắn định rủ nó đi ăn cơm với mình thì nhận ra chỗ ngồi bên cạnh hắn trống ko. Hắn đi tìm nó đến nỗi lưng áo ướt đẫm mồ hôi, mái tóc ướt bết lại trên trán. Hắn ko biết tại sao mình lại như vậy, hắn chỉ biết khi đó hắn ko hề có ý định chạy chậm lại chút nào, hắn chỉ mún chạy nhanh hơn, mún nhìn thấy mái tóc dài của nó. Nếu nhìn thấy nó lúc đó, hắn sợ mình ko kiềm chế đc mà chạy lại ôm chầm nó lun wa. Rốt cục vẫn ko tìm đc nó, hắn lết thết đi về lớp, Hạ Thảo đã đợi sẵn ở đó, nhỏ mún cùng hắn ăn cơm. Trong bữa ăn, nhỏ hỏi hắn :
– Kiệt thix mìh thật ko?
-Tất nhiên là thật
-Thế ngày mai Kiệt đến chở mìh đi học nha
-Hả ? Thảo đi học 1 mìh vẫn đc mà!
– Ko đc sao ? Bộ Kiệt phải chở ai khác đi học àh ?
-Àh ko ! Mai Kiệt sẽ đến chở Thảo đi. Hắn trả lời miễn cưỡng.Tìm con nhox Hàn Băng Băng rắc rối chưa xong thì lại phải chở Lưu Hạ Thảo đi học.Chiếc moto đó hắn rất quí, trừ Hàn Băng Băng ra, chưa có ai đc phép lên, kể cả những bạn gái của hắn trước đây. Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhận ra 1 điều ai cũng thấy mà chỉ mình hắn ko thấy : hắn đối xử với nó wa đặc biệt.
Lưu Hạ Thảo lại lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn:
-Kiệt chở mìh về chìu nay đc hok?
-………..
-Kiệt ơi Kiệt àh
-Hở! Thảo nói j`
-Chìu nay Kiệt chở mình về đc hok?
-Đ..ượ..c được chứ
Hồi chuông vang lên báo giờ ra về. Hắn tay trong tay với Thảo ra về khiến hàng chục cặp mắt đổ dồn về 2 ng` họ. Lưu Hạ Thảo chưa bao giờ đc nhìu ng` nhìn vào như vậy nên rụt rè nấp sau lưng của Gia Kiệt, khuôn mặt ửng hồng, nhỏ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hắn mặt lạnh tanh, nhỏ ngạc nhiên lắm. Sao đi về với bạn gái mà mặt mày sát thủ thế ? Khi đi wa cổng trường, nhỏ càng ngạc nhiên hơn khi hắn ko đi lấy xe, nhỏ hỏi:
– Xe của Kiệt đâu
-Hum nay Kiệt mún đi bộ về nhà với Thảo, đc ko? Hay Thảo mún đi xe- hắn nói với bộ mặt đáng sợ
– Àh.. đi bộ cũng đc.- Nhỏ giật mình, bối rối .Để Thảo dẫn Kiệt về nhà Thảo cho biết đường nha
Hắn cảm thấy khi ở cùng ng` con gái này wa chán. Trò chuyện thì khách sáo lịch sự, phiền phức wa. Hắn thích ở cùng nó hơn. Ở cùng nó hắn mới chính là con ng` của hắn. Nhưng tỏ tình với ng` ta chưa đc 2 ngày mà lại đá ng` ta liền hay sao ? Làm thế hắn hơi áy náy, vì dù sao Thảo cũng là ng` con gái rất hiền lành. Và hắn cũng ko tin là hắn thích Băng Băng, vì thỉnh thoảng vô tình nghĩ tới nó, tim hắn ko đập thình thịch, mặt hắn ko ửng hồng. Nhiu đó thui cũng đủ chứng minh hắn ko thích nó. 2 đứa chỉ là bạn. Hắn đã nhủ thầm như thế bao nhiu lần rùi.
Nó ở trên sân thượng ngủ cuối cùng cũng tỉnh dậy. Nó chậm chạp bước những bước dài băng qua rất nhìu hành lang. Và nó đi ra cổng trường, nó chợt thấy chiếc xe của hắn đậu trong bãi xe, nó nghĩ là hắn chờ nó, nhưng hắn quí chiếc xe đó lắm mà, sao hum nay bỏ nó nằm bơ vơ ở đây thế này ??? Mà cũng đúng, có bạn gái rùi thì làm sao ở lại đợi nó cơ chứ, nếu chiếc xe còn ở đây tức là 2 ng` đó đã đi bộ về rùi. Hắn chìu chuộng mọi ý thix của nhỏ đó sao ? Hắn thix nhỏ đó đến thế àk ? Vậy là ngày nó nên ra đi đến càng ngày càng gần. Nó đau wa ! Đau thật đau! Phải chi nó có 1 gia đình hay chỉ đơn giản là 1 chú cún thui để nó có thể than khóc. Nhưng trong ngôi nhà nó đang ở, chỉ có những vật vô tri vô giác, cuộc sống của nó lúc nào cũng cô đơn mà. Thói wen đó giờ đây nó mún phá bỏ, nhưng làm sao đây? Nó chỉ có thể sống cô đơn, mãi mãi cô đơn. Dù có vài ng` tốt bụng bước vào cuộc đời nó, nhưng họ lúc nào cũng khiến nó iu thương họ thật nhìu rùi cất bước đi. Tại sao vậy ??? Nó đã làm j` có lỗi nặng đến mức phải trả giá đến thế này ?
Hum sau,nó cúp học. Nó đến chỗ nó làm thêm: 1 quán kem-trà sữa và có bán chút đồ ăn nhanh. Vì ca của nó là vào chìu tối nên nó xin a chủ quán cho nó ngồi chơi, nếu quán đông thì nó sẽ phụ bưng bê ko lấy tiền, dĩ nhiên, a chủ quán gật đầu cái rụp. Cửa mở ra, 1 cô gái bước vào, cô ta cắt tóc tomboy, để đuôi dài và nhuộm đỏ, cô ta mặc toàn đồ con trai, nhưng làn da trắng nõn, mắt to, mi dài, môi hồng, nhìn ko biết là con gái mới lạ. Nó cảm thấy cô gái này rất thú vị, bèn tiến lại và hỏi:
-Chào bạn,bạn dùng j`?
-Cho tui 1 ly trà sữa anh đào bánh flan trứng, 1 ly kem gấu misa loại đặc biệt, cỡ to ấy, 1 chén súp, 1 dĩa xúc xích hoành thánh chiên, 2 cái sandwich, thêm ly nước ép dưa hấu nữa.( ăn j` lắm thế)
Cô ta nói 1 hơi rùi đặt cuốn menu xuống, nhìn chằm chằm vào khoảng ko. Nó dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta và hỏi:
-Đói lắm sao ?
-( ngạc nhiên) Liên quan j` đến cô?
-Ko mún nói thì thui
-Do pùn thui, ăn giải sầu đó mà.
-…………….
-Ngồi xuống nói chiện với tui đi, tui pùn wa
-(Ngồi xuống, im lặng)
-Àh mà, cô tên j`?
-Hàn Băng Băng
-Lý Tiểu Phương. Chịu làm pạn tui ko?
-( gật đầu)
Chương 4
Ads -Hum nay, ở quán trà sữa X, Lý Tiểu Phương và Hàn Băng Băng quyết định kết thân thành bằng hữu tốt, ko sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ mong đc chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Có sướng cùng hưởng, có họa tự chịu àh lộn, có họa cùng chia. Đến kiếp sau nhất định sẽ lại làm pạn pè. blah……..blah………blah…….
Kon nhỏ Lý Tiểu Phương thao thao bất tuyệt, ko để ý Hàn Băng Băng đang nhìn sững mình. Băng Băng nghĩ: ” Trời ơi, nó coi phim Trung Quốc nhìu wa rùi sao ? Cái j` mà bằng hữu tốt, cái j` mà chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, lỡ nó chết yểu thì chẳng lẽ mình chết theo nó sao ? Koooooooooo, mìh mún sống ít nhất 99 tuổi thêm 364 ngày 23 giờ 59 phút 59 giây rùi mới chết chứ. Mìh chịu khổ nhìu rùi, ít ra phải sống thọ chút chứ. Ông ghét tui lắm hả ông trời.”
-Nè, sao jạ- Phương hỏi
-( lắc đầu) ko sao, đồ ăn nè.
-Măm măm, cháp cháp, ngon wa là ngon. Nè, Băng Băng, quán này làm ăn đc lắm đó. Tao sẽ đến thường xuyên.
-Mày tao àk ?
-Ừk, pạn pè mà, tự nhiên thoải mái với nhau chứ làm j` mà phải bạn bạn mìh mìh, phiền lắm
-…………….
-Tiền nè, đi nha
Khi Tiểu Phương bước ra cửa, nó gọi giật:
-Mai lại đến đó
Tiểu Phương cười:
-Biết rùi
Nó nhận ra, Tiểu Phương cười thật dễ thương. Trong lòng nó chợt cảm thấy ấm áp.
6g15 tối
1 tên con trai đẹp rạng ngời bước vào quán. Hắn tiến lại phía nó:
-Cho tao 1 ly kem. J` cũng đc,miễn là ngon.
-(viết viết)
-Kể cho mày nghe chuyện này, sáng nay tao chở Hạ Thảo đi học, chìu thì bọn tao hẹn hò. Có lúc tao nghĩ nhỏ nhàm chán lắm, thế mà tao nghĩ sai. Nhỏ cũng thú vị lắm. Này nha, nhỏ thix chơi trò cảm giác mạnh, chơi xong là mặt mày tái mét lun mà đòi chơi hoài, đáng iu phải ko? Mà giờ tao mới nhận ra nhỏ cười thật xinh. Nhỏ chơi gắp thú bông cũng giỏi cực, bọn tao đem về cả túi thú bông. Cho mày 1 con này.
Hắn chìa ra trước mặt nó con gấu màu trắng như tuyết, khuôn mặt thì pùn hiu. Hắn bảo:
-Tao thấy nó giống mày wa nên đem về. Mày thix ko ?
-Cám…….ơn
Nó nói nhỏ xíu, tay mân mê con gấu, ngắm nghía:
-Tao………thix lắm
Nó lại nói nhỏ xíu. Vì vui và cũng vì đau. Những lời hắn nói nãy giờ như lưỡi dao sắc cứa vào tim nó. Nhưng nó vui vì hắn đi chơi mà còn nghĩ tới nó, và cũng vì hắn hạnh phúc.
Nó cười. Hắn nhìn thấy nụ cười đó và cũng nghe thấy những lời nói nhỏ xíu lúc nãy, hắn cười theo, làm toàn bộ con gái trong quán ngẩn ngơ, mặt đỏ lên. Hình như, bao gồm cả nó
Chào mọi ng`, lại là mìh nàk. Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ. Nói trước, chap này có nhìu câu hơi bị…. .Nếu ai đầu óc còn ngây thơ trong sáng thì mìh khuyên là ko nên đọc nếu các bạn mún giữ nguyên độ trong sáng của mìh. Nếu các bạn vẫn mún đọc thì mìh ko chịu trách nhiệm.Thanks.
Tối đó, hắn chở nó về. Ban đầu, nó nhất quyết ko chịu, nói wa nói lại 1 hồi, hắn bắt đầu giở thói bạo lực, hắn bế nó lên xe, cho nó ngồi đằng trước, hắn ngồi phía sau 1 tay ôm chặt lấy eo nó, 1 tay chạy xe. Mặc cho nó vùng vẫy thế nào, hắn nhất định ko buông ra mà còn ôm chặt thêm. Sau 1 lúc đấu tranh kịch liệt nhưng ko ăn thua j`, nó đành ngồi yên như vậy. Vừa thở dốc vì mệt, nó vừa ngắm nhìn khung cảnh 2 bên đường. Hum nay là ngày j` mà nhìu cặp tình nhân đi chơi thế, nó nhớ rõ ràng hum nay đâu phải ngày 14/2 đâu. Lạ thật đó. Nó chợt nghe tiếng xì xầm, những ánh mắt nhìn về phía nó. Những cặp tình nhân chỉ trỏ vào nó, nó ngạc nhiên, cố lắng nghe xem họ nói j`:
-Woa, xem họ tình tứ chưa kìa
-Ừh, ng` con gái ngồi đằng trước đc ng` con trai ôm chặt như thế. Cô ấy hạnh phúc nhỉ.
-Phải phải, họ lại thật tự nhiên, ko thấy họ ngượng nghịu j` cả
-2 ng` đó thật đẹp đôi nhỉ. Ngưỡng mộ ghê
-Ng` con trai lại đẹp trai thế . Ganh tị với cô gái đó wa
-Cô ấy cũng xinh đẹp mà. Xinh hơn e nhìu đấy
-A nói cái j`? A chê e xấu àk?
Blah………blah……blah………..
Lúc ấy, nó mới đỏ mặt nhận ra nãy giờ nó bị hắn ôm cứng, cả ng` nó tựa vào lòng hắn. Nó xoay đầu lại, nhìn lên và nói :
-Này, bỏ tao ra đi, tao ko quậy nữa đâu
-………………..
-Hey, ko thấy ng` ta chỉ trỏ bọn mìh àk
-……………
-Hey ! Hey ! Mày điếc từ bao giờ thế ?
-Tao ko điếc, chỉ là tao ko mún buông ra thui. Lỡ mày lên cơn nhảy xuống thì sao ? Tao sẽ là ng` chịu trách nhiệm vì dám ” bắt cóc” mày đi. Tao ko mún đi tù.
Hắn nói thế thui, chứ thực ra hắn mún ôm nó lâu thêm chút nữa. Hắn công nhận eo nó nhỏ thật, chưa ai trong số bạn gái của hắn có eo nhỏ như nó. Chắc là do nhịn ăn sáng hoài nó thành ra thế. Ngồi gần nhau thế này, hắn ngửi đc mùi tóc của nó, ko biết nó gội dầu j` mà thơm thế, hắn cực kì thix tóc của nó, dài, mượt và đen, có pha thêm chút nâu vào, trông càng đẹp. Nhìu lần nó nói với hắn là mún cắt tóc ngắn, nhưng hắn ngăn lại với lí do : ” Để tóc dài nhìn mày xinh hơn”. Hắn thix con gái tóc dài, trông dễ thương thế nào ấy. Và khi ngồi trong tư thế này, đôi khi nhìn xuống, gió thổi bay bay cái áo của nó, ánh mắt hắn vô tình lọt vào bên trong , và…….suýt chút nữa hắn đã đụng vào 2 bà lão đang đi qua đường. Mặt hắn đỏ bừng, lí trí của hắn cố bảo hắn phải bình tĩnh lại và tập trung lái xe. Nhưng, rắc rối 1 chuyện, hắn là con trai cơ mà, thỉnh thoảng, ánh mắt hắn lại nhìn xuống, khuôn mặt hắn lại đỏ bừng( khúc này làm lộ ra máu 35 của a Kiệt rùi nha ) và tay lái của hắn lại loạng choạng. Hắn ko hỉu sao hắn lại như thế này, hắn lên giường với nhìu ng` rùi( ko sợ bị nhiễm HIV hở a), thế mà có bao giờ hắn đỏ mặt hay xấu hổ j` đâu( vì da mặt a ấy wa dày nên ko biết xấu hổ). Thế mà với nó thì……………..Tự nhiên, trong đầu hắn có 1 ý nghĩ: ” Mún có ng` con gái này = mọi giá” ( mún có ở đây là theo nghĩa ko đc tốt đẹp lém). Hắn đang bị cái j` thế này ? ” Bình tĩnh lại Vương Gia Kiệt. Hàn Băng Băng là bạn thân của mày, bạn thân của mày đó. Mày đang có ý nghĩ j` với nhỏ thế ? Mày điên rùi. Tập trung lái
Đến trang: