đã jà, của những ng` phụ nữ rất đẹp, của những cô bé, cậu bé, giống như là hình của cả 1 gia tộc jậy. Và….1 tấm chân dung đập vào mắt cô, hình của 1 tên con trai, wen lắm, rất wen, tên con trai đã ở bên cô 4 năm về trước. Dù chỉ là tranh vẽ, hắn vẫn rất đẹp. Ánh mắt quyến rũ, nụ cười ma mị, đều khiến cho cô cảm thấy sợ. Cô rất sợ fải gặp lại hắn. Nỗi sợ thôi thúc cô fải bỏ chạy, nhưng lí trí cô kịp ngăn lại, ở đây có rất nhìu vệ sĩ canh gác, đó là chưa nói tới ông bác đang dẫn đường cho cô. Ông ta to khỏe, cao và lực lưỡng, chỉ cần ông ta mún, có thể bắt cô dễ như trở bàn tay. Vậy thì tốt nhất là nên đợi thời cơ thix hợp, thật thix hợp rùi hãy hành động. Cuối hành lang, cô đc dẫn vào 1 căn phòng. Phòng này có nhìu sách, 1 bàn gỗ lớn, và 1 giường đơn. Có lẽ là phòng làm việc, chiếc giường dành cho chủ nhân nghỉ ngơi khi làm khuya. Ông bác nói với cô:
-Ngồi đợi ở đây khi nào cậu chủ đến. Chúng tôi ko làm hại cô đâu. Đừng sợ
Rùi ông ta đi ra ngoài, đóng cửa lại. Cô nghe rõ tiếng khóa cửa. Vậy là coi như cô bị giam lỏng ở đây, đợi tới khi hắn đến mà ko làm j` đc sao ? Cô nhìn quanh phòng, cố tìm 1 lối thoát. Và ánh mắt cô dừng lại ở cái cửa sổ rất to. Cửa ko khóa và đang mở toang ra, jó lùa vào, rèm cửa bay phất phơ. Hay wá! Cô mỉm cười. Vội vã bước lại phía đó, đôi mắt cô sáng lên, nghĩ thầm:” Hahahahaha, Gia Kiệt àk, vĩnh biệt a, tôi ko bao jờ có ý định gặp lại a đâu. pie pie. Đúng là ông trời giúp mìh rùi.” Nhưng cô chỉ vừa mới đặt 1 chân lên bậc cửa thì hắn bước vào, và nhìn thấy tư thế kì cục của cô. Hắn hiểu ra ngay, bật cười:
-Định bỏ trốn sao? Thật sơ suất wá, wên khóa cửa sổ lại rùi
Nhưng khi hắn cười xong, nhìn lại thì chẳng thấy cô đâu. Cô đã lợi dụng lúc hắn ko để ý và lẻn đi mất. Hắn tức giận, nhảy wa cửa sổ và đuổi theo. Hắn tìm mãi mà ko thấy. Liền lấy đt ra, hét lớn:
-Huy động tất cả mọi ng` tìm cho tôi cô gái đó. Ko đc để cô ta thoát.
Lập tức, cô bị gần trăm ng` tìm kiếm. Núp trong lùm cây, cô tức giận nghĩ thầm:” A tưởng a là cái j` chứ, a có cái quyền j` mà đòi bắt tôi. Đừng hòng nha. Tôi núp kĩ lắm. Trò trốn tìm là tôi chơi giỏi nhất đó, ko biết sao? Đc rùi, tôi sẽ cùng a chơi trò này. Ui da, muỗi nhìu wá.”
Hàn Băng Băng wả nhiên ko nói khoác. Gần 1 tiếng đồng hồ, ko ai tìm đc cô. Tiểu Phương cũng tham gia cuộc tìm kiếm, chỉ có điều lén lút hơn, vì kế hoạch của nhỏ là tìm đc cô xong sẽ cùng nhau bỏ trốn. Nãy jờ nhỏ đứng ngoài cửa chờ bị mấy tên vệ sĩ tán tỉnh, bực mìh mún chết. Đã cho mấy tên đó ăn vài đạp. Jờ đang đi tìm Băng Băng. Chợt thấy 1 cái đầu núp trong bụi cây. Chắc chắn là cô rùi. Nhỏ cẩn thận chui vào trong bụi cây, thấy cô đang bực bội ngồi xoa xoa mấy cái nốt ửng đỏ vì bị muỗi cắn. Nhỏ phì cười làm cô giật mìh, cô chồm tới bịt miệng nhỏ lại:
-Suỵt, khẽ thui. Tên đại ma vương đag ở gần đây đó
-Đại ma vương ???
-Ừk. Nhìn kìa
Nhìn theo hướng cô chỉ, Tiểu Phương thấy 1 ng` con trai đang đứng nhìn mọi ng` tìm kiếm. A ta siu đẹp trai, ăn mặc chỉnh tề nhưng ko có vẻ jà wá tuổi. Mặc bộ vét như thế chỉ khiến cho a ta có vẻ chững chạc và trưởng thành hơn thui. Bỗng dưng tim nhỏ đập hơi lệch nhịp, mặt hơi ửng hồng. Ánh mắt thì cứ mún nhìn hắn mãi ko thui. Băng Băng thấy thế, hỏi:
-Sao thế
Nhỏ ko nhìn cô, môi chỉ mấp máy:
-Ko….ko sao đâu. Đừng để ý
-Ko để ý j`. Tìm cách trốn khỏi đây nhanh lên.
-Ừk ừk
-Ừk cái j` mà ừk. Nhìn j` mà nhìn mãi thế. Iu a ta rùi sao
Mặt nhỏ đỏ bừng lên vì bị nhìn thấu tim đen. Nhỏ nói lớn:
-Ko có mà
Chính tiếng nói đó đã làm cái tên đc gọi là ” đại ma vương” nghe thấy. Thế là 2 đứa con gái đó bị đại ma vương dẫn về. Trên đường bị dẫn về ngục tù…àk lộn…dẫn về phòng của hắn, cô liếc nhỏ, trách móc:
-Tất cả là tại mày
Nhưng nhỏ ko wan tâm, nhỏ mải nhìn về phía đại ma vương. Bắt đầu từ lúc nhỏ thấy hắn khi đang trốn trong bụi cây, có lẽ, nhỏ đã bị dính tia sét ái tình rùi. Nếu bị buộc fải làm tù nhân của tên ma vương này, nhỏ cũng cam lòng. Và nhỏ cũng chẳng hề để ý đến ánh mắt khó hỉu của Băng Băng đang nhìn nhỏ……….
2 đứa bị dẫn trở về căn phòng khi nãy. Hắn ngồi vào bàn làm việc, trước mặt có cô và Tiểu Phương. Cô ko giữ đc bình tĩnh, hỏi lun:
-Có chuyện j` cần nói sao?
-Phải. Nhưng tối nay thì chưa nói đc. Còn phải xem xét cô có xứng đáng đc nghe ko
-Cái j`? A ko mún nói thì thui. Tôi về
-Cứ tự nhiên, chỉ có điều ko biết cô có trốn đc hàng vệ sĩ vài trăm ng` của tôi để về đc ko.
Băng Băng rất mất bình tĩnh, nhưng cố kìm lại. Ngồi im lặng, ngoan ngoãn chờ đợi. Hắn ko nói j`, cứ trầm tư như thế rùi đứng phắt dậy, nói lớn:
-Ăn tối
Cô tròn mắt:
-Thế còn chuyện a định nói
-Cứ ở lại với tôi vài ngày đi rùi tôi sẽ nói. – Hắn nháy mắt, cười tươi. Trong khoảnh khắc đó, nó chợt nhận ra nụ cười rạng rỡ như nắng của hắn 4 năm trước. Cô ngơ ngẩn nhìn theo. Nhưng định thần lại, nhìn wa bên Tiểu Phương, thấy nhỏ đang nhìn theo bóng hắn = ánh mắt mê say. Cô dường như lờ mờ hỉu ra đc điều j` đó. Đành thở dài, kéo nhỏ đi.
Trong phòng ăn, hắn ngồi ở giữa, đang ăn rất ngon lành. Cô ngồi bên trái, ăn 1 cách ngán ngẩm, vì đang bận suy nghĩ. Còn nhỏ, ngồi bên fải hắn, đang ăn 1 cách thẹn thùng, mặt hơi đỏ lên. Cô thấy thế, lắc đầu, ngay cả con pạn thân nhất của cô còn bị hắn mê hoặc thì ai trên thế giới này có thể ghét hắn đc nhỉ. Mà sao cô lại thấy khó chịu, cô rất ko mún nhỏ nhìn hắn như thế. Cứ như……..cô mún độc chiếm hắn vậy. Ui, điên wá đi. Tập trung đề phòng, cảnh giác cao độ với cái tên mồm mép này mới đc. Cô rất sợ ở gần hắn, hắn sẽ lại làm cô iu hắn mất thui. Vì thế, fải bình tĩnh, bình tĩnh. Cô tự nhắc nhở mìh như thế. Và bữa ăn đó kết thúc trong sự im lặng.
Đến giờ ngủ, quản gia dẫn 2 ng` đi chọn phòng. Nhà hắn to thật, có wá trời phòng lun. Mà phòng nào cũng đẹp cả. Sau khi xem tất cả các phòng, cô chọn đại 1 phòng cô cho là vừa ý nhất, khá rộng rãi, nhìn vào cách bày trí thể hiện rõ sự cô đơn, vì thế cô cảm thấy rất hợp với cô. Ông quản gia thấy cô chọn phòng đó thì hơi ngạc nhiên, định nói j` đó nhưng lại thui, mỉm cười hiền hậu với cô. Tiểu Phương do đã ăn no và hơi mệt nên nằm ngủ trong bộ váy lun. Phòng của nhỏ hơi xa phòng cô, nhưng nhỏ nhất quyết fải ở phòng đó. Chỉ đơn giản nhỏ thấy phòng đó có cái laptop để sẵn, nửa đêm thức dậy có lên cơn điên thì lấy ra chơi. Cô phì cười vì cái tính trẻ con của nhỏ, chẳng lẽ mãi mãi ko trưởng thành đc àk. Theo thói wen, trước khi ngủ, cô nhất định fải đi tắm, nếu ko cả đêm chắc chắn cô sẽ thức trắng vì khó chịu. Ông quản gia đưa cho cô cái váy ngủ cực mỏng để thay, cô nhìn vào là đỏ mặt, liền xin đổi cái khác. Nhưng ông ta nói trong nhà chỉ có những cái áo kiểu đó và vài bộ đồ lót phụ nữ . Còn lại chỉ có đồ của cậu chủ. Cô tuy ko mún nhưng đành mượn tạm của hắn cái áo sơmi. Ngâm mìh trong bồn tắm, cô thật sự rất thắc mắc, tại sao trong nhà hắn lại có quần áo phụ nữ, lại toàn là những thứ rất sexy. Là của pạn gái hắn sao? Cô pùn pã mặc vào ng` cái áo sơmi kẻ sọc xanh rộng thùng thình của hắn. Sau bao nhiu năm ko gặp, hắn đã trở thành 1 ng` đàn ông thật sự. Hắn cao lớn hơn rất nhìu, nam tính hơn, và……quyến rũ phụ nữ hơn. Cô bước vào phòng và ngã ra giường, cô thật sự rất mệt mỏi. Khi ở gần hắn, cô ko thư giãn đc chút nào, lun đề phòng và cảnh giác ko ở wá gần hắn. Nếu ko….cô ko biết điều j` sẽ xảy ra, có lẽ là cô sẽ iu hắn 1 lần nữa. Và rùi cô thiếp đi, mang theo hình ảnh hắn vào giấc mơ.
Chương 15
Ads Lại nói về hắn, đêm nay hắn ko có nhìu việc để làm lắm. Nên có thể ngủ sớm hơn mọi hum. Thật ra đã lâu lắm rùi hắn mới có thể ngủ ngon. Sau khi cô đi, đêm nào hắn cũng đi vòng vòng ngoài đường những nơi lun thấp thoáng hình bóng cô. Về đến nhà thì lại típ tục ngồi chờ nick của cô sáng lên. Nhưng ko bao jờ hắn thấy đc. Và mỗi ngày hắn chỉ ngủ có 4,5 tiếng đồng hồ. Đến khi đc papa giao công việc cho, hắn càng ngủ ít hơn, hắn tìm đến công việc để wên cô, và càng gần gũi Lưu Hạ Thảo hơn. Hắn miễn cưỡng làm tất cả những việc đó chỉ vì cô. Hắn cũng ko hỉu sao lại làm vậy. 1 ng` pạn thân có thể làm hắn thành ra vậy sao. Có lẽ là thế. Hắn thề sẽ ko bao jờ thừa nhận hắn iu cô. Hắn biết sẽ ko có chuyện cô đáp lại tình cảm của hắn. Nên hắn ko dám đối mặt. Chỉ vậy thui. Bước ra từ phòng làm việc, hắn lại mệt mỏi bước vào phòng ngủ, căn phòng này hắn rất thix, khá rộng rãi, cách bày trí thể hiện sự cô đơn( nghe wen ko). Hắn thờ ơ liếc về phía cái giường to và rộng, chợt thấy 1 ng` con gái nhỏ bé đang nằm ngủ. Cô đang ngủ trên giường của hắn. Hắn có mơ ko. Hắn vừa thay đồ vừa chăm chăm nhìn cô. Rùi hắn bước lại gần. Đưa tay vuốt nhẹ vào má cô. Mềm mịn thật. Và ngón tay hắn vô thức chạm vào đôi môi hồng hồng. Hắn giật mìh rút tay lại. Nhưng hắn ko cưỡng đc. Hắn hôn nhẹ lên môi cô. Từ từ hưởng thụ vị ngọt của nó. Hắn để môi hắn chạm môi cô như thế 1 lúc. Rùi hắn vui vẻ tắt đèn, leo lên giường thật nhẹ nhàng, đắp chung chăn với cô và ôm cô thật dịu dàng. Hắn chìm vào giấc ngủ trong mùi hương của Băng Băng. Và cả Băng Băng nữa, trong giấc ngủ, cô cảm nhận đc thứ j` đó thật ấm bao quanh mìh, hơi ấm len vào tận trái tim. Khóe miệng cô khẽ cong lên, thành nụ cười tuyệt đẹp….
Nửa đêm, Băng Băng tỉnh dậy. Lúc mới bắt đầu ngủ, cô cảm thấy rất ấm, nhưng khi nãy, cô lại lạnh. Định kéo chăn lên đắp, nhưng rõ ràng tấm chăn đã phủ lên ng` cô rùi mà, sao lạ vậy. Thế tại sao cô lại thấy ấm áp nhỉ, giống như có ai ôm mìh. Nhìn sang bên cạnh, cô giật mìh. 1 tấm lưng rộng đang quay về phía cô. Sao hắn lại nằm ở đây. Lại còn…lại còn ko mặc áo nữa chứ. Mặt cô tự dưng đỏ lên, may là hắn đang ngủ, nếu ko cô sẽ xấu hổ lắm. Và cô nhận ra hắn đang nằm co ro vì cái chăn duy nhất đã đắp lên ng` cô. Trời lạnh thế này mà hắn ko mặc áo thì co ro như thế là đúng rùi. Cô thở dài, ngồi dậy kéo chăn lên đắp cho hắn. Nét mặt hắn dãn ra, ko thấy vẻ khó chịu nữa. Cô bước ra khỏi phòng, đi lấy nước uống, cô định tìm 1 phòng khác để ngủ, nhưng sực nhớ ra đã bỏ wên cái đt trên giường, đành quay lại tìm. Đang vươn ng` ra định lấy cái đt iu wí, cô nghe hắn nói:
-Ở lại đi, đừng đi
Cô giật mìh, hắn dậy rùi sao. Nhưng hắn típ tục nói lảm nhảm:
-Đừng đi mà, ở lại với a. A cô đơn lắm. E đừng đi. Hạ Thảo.
Cô sững sờ, bao nhiu năm trôi wa mà hắn và Hạ Thảo vẫn còn hẹn hò sao. Hắn nhớ cô ta tới mức khi ngủ cũng gọi tên àk. Mắt cô hơi rưng rưng, cô cầm lấy cái đt định bỏ đi càng nhanh càng tốt, nhưng tự dưng hắn đưa tay ra ôm lấy cô, làm cô ngã vào lòng hắn, mặt đối mặt. Hắn vẫn nói mơ:
-Bắt đc e rùi. Đừng đi nữa, jờ a chỉ còn mỗi e.
Hắn ôm cô rất chặt, cô cố gắng vùng vẫy 1 cách nhẹ nhàng, ko mún làm hắn thức giấc, vì bây jờ mắt cô đang nhòe nhoẹt nước, nếu hắn thấy thì sao chứ. Cô ko mún hắn thấy bộ dạng của cô lúc này. Chỉ 1 lúc sau, cô yếu đuối chấp nhận buông xuôi. Ko vùng vẫy nữa, chỉ có đôi mắt vẫn đẫm nước, toàn thân cô run lên theo từng tiếng nấc. Hắn dường như cảm nhận đc điều đó, ôm cô chặt hơn, cô áp sát vào lồng ngực hắn, cố gắng kìm chế. Sau 1 lúc lâu, hắn dường như đã ko mơ nữa, ngủ rất say, cô rất mệt cũng đành để hắn ôm như thế và thiếp đi.
Sáng, trời nắng đẹp, trong 1 căn phòng, có tên con trai đang nằm ngủ. Hắn rất đẹp, đẹp như thiên thần. Dưới ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, hắn càng rực rỡ hơn. Chỉ 1 lúc sau, hắn nhíu mày, nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh: trống ko. Hắn lại nhìn xuống lòng mìh: chẳng có ai. Cái j`? Cô đâu rùi. Rõ ràng hắn đã ôm cô trước khi ngủ mà. Có lẽ khi ngủ say, hắn đã nới lỏng 1 chút, và có thể cô đã thức dậy và đi vào nhà tắm thì sao. Hắn chạy về phía nhà tắm, ko có. Phòng Tiểu Phương: ko có. Đại sảnh: ko có. Phòng ăn: ko có. Ngoài vườn: ko có. Ko có, ko có, ko có. Cô ở đâu chứ. Hắn điên cuồng tìm kiếm, ko kịp mặc áo vào. Chẳng lẽ cô đã trốn thoát rùi sao? Cô lại 1 lần nữa biến mất khỏi hắn, ngay cả khi mà hắn tưởng đã giữ chặt cô. Hắn chợt nhìn thấy quản gia đang đi lại, hắn túm lấy áo ông ta, hỏi = giọng giận dữ:
-Băng Băng đâu? Cô ta ở đâu? Ông canh giữ kiểu j` thế? Cô ta trốn đi mà cũng ko biết sao
Quản gia vội vã trả lời:
-Cậu chủ bình tĩnh, cô Băng Băng nói với tôi là đi mua thức ăn để làm bữa sáng. Cô ấy đã đi cùng với 2 vệ sĩ rùi. Trước khi đi cô ấy đã nhất quyết là sẽ ko bỏ trốn, có đưa cái đt này cho cậu giữ để làm tin.
Có thật thế ko, chỉ đưa 1 cái đt rùi ra đi. Hắn có thể tin cô đc ko. Hắn đi vào phòng, đánh răng rửa mặt, tắm, thay đồ rùi cầm cái đt ra đại sảnh ngồi đợi cô. Quả nhiên cô ko nói dối, chỉ 5 sau cô đã trở về, tay xách 2,3 túi to. Hắn thấy thế, chồm tới, giành hết đồ để xách, ko cho cô cầm nặng. Hắn quát lên với 2 tên vệ sĩ:
-Sao ko xách đồ giúp cô ấy
-Cậu chủ thứ lỗi, cô ấy ko chịu để chúng tôi xách giúp. Nên, chúng tôi ko biết làm thế nào.
Hắn liếc 2 vệ sĩ 1 cái, rùi bảo:
-Thui, đi đi.
Hắn lại nhìn cô đang giằng lấy mấy cái túi từ tay hắn. Cô nhìn lên, nói:
-Bỏ ra đi, tôi tự xách đc
-Ko bỏ, tôi thix xách đếy, cô làm j` nào
Cô bực bội quay đi, nhưng lại hỏi ông quản gia = giọng dịu dàng:
-Bác chỉ giúp cháu bếp ở đâu ạk
Hắn tức giận, hỏi lớn:
-Sao cô nói với ông ấy lại dịu dàng mà với tôi thì 1 chút xíu thiện ý cũng ko có vậy. Tôi công nhận ông ấy hiền và rất tốt bụng nhưng có thể đối xử với tôi tốt hơn 1 chút đc ko. Làm thế thì cô chết chắc
Cô lạnh lùng trả lời:
-Đúng. Giờ thì phiền a đi gọi Tiểu Phương dậy giùm tôi. Nếu ko thì…..bác ơi, bác đi kêu nhỏ đó dậy giúp cháu nhé. Cảm ơn bác.
Xong, cô quay bước đi vào bếp, mặc vào cái tạp dề. Cô lấy các thứ ra khỏi túi, lấy dao cắt cái này, thái cái kia. Lát sau, cô quay lại hỏi hắn, giọng đùa cợt, khuyến mãi tặng kèm với 1 nụ cười:
-Ăn trứng ốp la đc ko
Hắn ngẩn ngơ vì nụ cười tỏa nắng của cô, nhưng định thần lại, nói:
-Ko ăn, cô làm cho tôi spaghetti đi
Cô nhún vai, nói:
-Được thui, lần đầu tôi làm món này đấy. Tôi thử áp dụng công thức mới học xem
Hắn thì đứng chôn chân tại chỗ, ko biết làm j`, cũng ko biết nói j`. Cô lớn tiếng:
-Lại đây giúp tôi đi chứ. Ko ai rỗi hơi dâng đồ ăn lên tới miệng a đâu. Trừ phi a trả công. Đây, thái thịt bò đi
Hắn lóng ngóng cầm dao lên, cắt đại. Cô thấy thế, cầm tay hắn lên và dạy cách thái, giống như cô giáo cầm tay học trò tập viết í. Khi hắn đã wen, cô bỏ tay hắn ra, típ tục công việc của mìh. Hắn vừa thái vừa cười, nói với cô rằng:
-Chúng ta như thế này thật giống vợ chồk nhỉ
Cô sững ng`, nét mặt bỗng dưng đanh lại, ánh mắt lập tức đc phủ 1 lớp sương mù lạnh lẽo làm ko ai hỉu đc cô đang nghĩ j`. Cô im lặng, hắn nói thế để đùa cợt cô àk. Hắn đã có Lưu Hạ Thảo còn j`. Hắn thix nhìn thấy cô đau đớn lắm sao. Tên độc ác. Tôi ghét a. Tôi nghĩ: trong 2 chúng ta, có 1
Đến trang: