lẽ cô ấy ko có 1 tí ti tình cảm gì với tôi ? Hay cũng phải rung động nhẹ 1 chút trước vẻ lịch sự và điển trai của tôi chứ ?. Đằng này…… hình như càng sống cùng tôi cô ấy càng rời xa tôi hơn, khoảng cách của chúng tôi ngày càng lớn hơn ?.
Và bây giờ thứ mà tôi sợ nhất đang đến gần, đây là lần đầu tiên tôi biết sợ 1 cái gì đó và cũng là lần đầu tiên tôi bế tắc, tôi ko tìm được 1 con đường nào để giúp tình yêu của tôi. Tôi chỉ biết ngồi đây tự trách cái bản thân yếu hèn ngu ngốc của mình mà thôi.
****
Hôm nay là ngày nó vui nhất từ khi nó đến VN này, nó dậy sớm lắm, loanh quanh chuẩn bị. Ryan sẽ đáp máy bay vào lúc 9h nhưng 6h nó đã dậy. Nó muốn mình thật đẹp, thật tươi tắn để khi Ryan gặp nó Ryan sẽ ko buồn lòng về việc phải bỏ nó bơ vơ bên này.
Bó hoa hôm qua nó đặt người ta cũng đã đem tới, mọi thứ nó đều đã chẩun bị xong, giờ chỉ còn việc tìm người đưa nó đến sân bay nữa thôi. Nhưng là ai bây giờ ? Anh Dũng về quê từ hôm qua rồi giờ chỉ còn mỗi chồng nó rảnh. Có nên nhờ chồng nó ko khi đây lại là người yêu của nó. Chắc ko sao đâu, vợ chồng hờ thôi chứ có phải thật đâu mà sợ.
- Anh Trí này.
- Chuyện gì ?
- Anh có thể đưa em ra sân bay
đón Ryan được ko ?
Sao ko trả lời chứ. Hay ko muốn đi ?
- Anh ko cần lo chỉ cần anh đưa em ra thôi, về chúng em sẽ tự đón taxi về. Vả lại Ryan cũng cần thuê khách sạn nên………
Sao im thin thít thế kia, ko muốn à ?
- Thôi nếu anh ko rảnh thì em tự đón taxi vậy.
- Ai nói với cô là tôi ko rảnh, đợi 1 lát đi.
Cái gì cơ chứ ! *** ! Cô ấy bảo mình đi đón ngừơi tình cùng ư ? Lại còn tìm cách đuổi khéo mình đi khỏi nữa chứ, tôi đi cho 2 người muốn làm gì thì làm à. Đừng có mơ ! Hôm nay phải làm cho ra ngô ra khoai mới được. Hớn ha hớn hở, đúng rồi thích lắm rồi người yêu đến tận nhà tìm cơ mà, ko vui mới là lạ.
- Anh chạy nhanh tí đi, trễ giờ rồi kìa.
- Này có biết là chạy nhanh nguy hiểm lắm ko ?.
- Mọi hôm anh chạy như ma đuổi đấy thôi, sao hôm nay như rùa bò thế kia ?
- Mọi hôm khác, hôm nay khác, giỏi thì lên mà chạy.
- Ko nói với anh nữa, chạy nhanh lên giùm đi.
Nhìn cái mặt xem, muốn gặp người yêu quá rồi chứ gì ? Còn dám lớn tiếng nói này nói nọ với tôi nữa à ?. Đã thế đây chạy như sến bò cho xem.
- Tại anh đấy, hỏng hết việc của người ta.
- Người yêu của cô chưa có ra đâu, làm gì rối cả lên thế.
Đây là lần thứ 2 tôi phải đứng đón người ở sân bay 1 cách miễn cưỡng thế này. Ghét thật ! Tôi ko muốn thế này đâu, tôi ko muốn nhìn người con gái mình yêu trong tay kẻ khác, tôi ko muốn thấy cô ấy cười đùa với tên con trai khác ngoài tôi. Ko muốn ko muốn tí nào.
- Anh Trí này, anh ….anh
- Chuyện gì ?
- Nếu anh ko muốn chờ thì cứ về trước, trông anh có vẻ mệt rồi thì phải
À, giờ thì muốn đuổi đi cho có ko gian riêng tư ấy hả ?
- Được thôi, tôi cũng chả muốn đứng đây để cản trở công việc yêu đương của 2 người.
Tôi đang làm gì đây, ko tôi muốn ở lại. Tôi muốn giữ người mình yêu, muốn cho tên kia biết rằng cô ấy giờ đã là của tôi, muốn đấm vào mặt tên kia vì tội dám quay về để đưa vợ tôi đi.
Nhưng….. tôi có lí do gì để ở lại cơ chứ, có lí do gì để nói đó là người yêu của tôi, có lí do gì để đấm vào mặt thằng đàn ông kia. Bởi vì tất cả đều ko thuộc về tôi, sự thật là nó chưa bao giờ thuộc về tôi cả, chưa bao giờ.
Tuy ko thể ở tại đó nhưng tôi vẫn quan sát được mọi thứ, tôi chui vào xe và dung ống nhòm xem vợ mình, cô ấy đang ngồi ở hàng ghế ngoài hành lang và mỉm cười, cô ấy cười đep thật. Nụ cười đó bao giờ mới là của tôi ? Bao giờ ý nghĩ của em mới hướng về tôi, hay tôi chỉ là 1 kẻ ngoài lề nhìn em vui vẻ cùng thằng đàn ông khác ?.
Chợt tôi thấy cô ấy đứng dậy, rồi tôi thấy cô ấy gọi tên ai đấy. 1 thằng con trai khoảng 20-21 gì đấy, trông rất đẹp trai ko thua gì tôi cả. Hắn mỉm cười tiến lại phía vợ tôi họ có vẻ rất vui, cô ấy ôm và hôn má tên kia. Tôi thấy đầu mình nóng, điên thật ! Có ai như tôi ko, lén lút nhìn vợ mình ôm hôn thằng đàn ông khác mà chả làm gì được. Rồi 2 người họ lên xe ra về, tôi vội vã lái xe theo sau.Được khoảng 15’ họ ghé vào 1 khách sạn, tuy biết đó là thuê phòng cho tên kia ở nhưng tôi vẫn khó chịu.
Tôi ở ngoài đợi mà lòng như lửa đốt, họ làm gì trong đó mà lâu thế ? Liệu hắn có lợi dụng vợ tôi ko ?. Đến lúc gần như tôi ko chịu nổi nữa thì họ bước ra và lên xe đi tiếp. Tôi lao theo họ mà chẳng cần suy nghĩ, ko hề biết rằng tôi sắp phải thấy cảnh mà tôi ko nên thấy.
****
Chúng nó thuê xong phòng thì anh ấy muốn nó dẫn đi thăm mọi nơi trong thành phố. Nó dẫn anh đi khu giải trí, đi lượn phố, đi ăn món ăn Sài Gòn, nói chung là những thứ nó biết được về VN sau những lần đi chơi cùng các chị trong trung tâm nơi nó làm. Chơi gần cả ngày thì tụi nó đi hóng mát ở ven thành phố. Chọn nơi đẹp nhất gần bờ hồ, tụi nó ngồi và xem mặt trời lặn. Cảnh vật và Ryan làm nó "say", nó chợt thấy Ryan sao đẹp thế, đẹp hơn cả cảnh vật nó đang đựơc nhìn thấy đây. Đột nhiên Ryan nhìn thẳng vào mặt nó
- Shell này anh có chuyện muốn nói với em.
- Chuyện gì vậy anh ?
- Chúng ta….chúng ta chia tay em nhé.
Cái gì thế này ? Ryan ….anh ấy vừa nói gì thế nó có nghe lầm ko ?
- Anh ….anh nói gì thế ?
- Anh biết anh nói thế sẽ khiến em rất đau lòng nhưng thật sự anh nghĩ chúng ta ko thể yêu nhau được nữa. Anh đã có người yêu mới rồi, anh ko muốn có lỗi với em nên bay sang đây và nói cho em biết sự thật. Anh xin lỗi !
Đau, đau quá trái tim nó đau quá, nước mắt nó chảy dài. Nó ko thở được nữa, ai giúp nó với, ai nói cho nó biết đây ko phải là sự thật, chỉ là mơ thôi phải ko ? Chỉ là mơ thôi mà.
- Anh…đừ….ng.. đ…u…à thế.
- Ko Shell, đó là sự thật anh rất tiếc phải nói với em điều đó. Anh xin lỗi.
Đi rồi, tình yêu của nó đi rồi,anh ấy bỏ nó đi rồi, đi thật rồi. Tại sao thế ? Xin anh mà quay lại đi, nói với em tất cả chỉ là đùa và anh vẫn còn yêu em.
- Ry..a…n
Anh ấy đi rồi, ko quay lại xem
nó như thế nào dù chỉ 1 lần. Tim nó đau quá, nước mắt nó rơi ngày càng nhiều, nước mắt hay máu trái tim nó rỉ ra thế này. Mặn quá ! đắng quá! đau quá !. Ai cứu nó với, giúp nó thoát khỏi đây đi.
Nó nấc lên từng tiếng 1 ngày càng nhiều, nước mắt nó nhoè cả cảnh vật. Nó khóc đến độ ko kịp thở, đau quá Ryan ơi, tim nó đau quá.
Rồi nó thấy, nó thấy 1 người con trai, dìu nó đi, giúp nó thoát khỏi nơi đau khổ đấy. Nhưng…… ko có mùi của Ryan, đó ko phải là Ryan của nó, ko phải người nó mong chờ, ai thế này ? Ai thế ? Lên tiếng đi, nói cho nó biết mọi chuyện ko phải thật, nó chỉ đang mơ thôi. Mọi chuyện ko phải thế nó mơ thôi., mơ thôi phải ko ?
Chương 11 : Ryan
Mưa…. ngày đầu tiên tôi đến VN, sau khi nói chia tay em, tôi đã quay lưng đi bỏ em 1 mình nức nở với hai hàng lệ rơi.
Mưa…ông trời đang khóc cho sự ngu ngốc của tôi hay khóc cho cuộc tình dang dở của chúng ta ?.
Em đau ? Anh cũng đau lắm, trái tim như bị dao khứa, ứa máu….Khi nói chia tay em anh đã cố nói thật nhanh, thật trôi chảy. Ko muốn để em biết trái tim anh đang chảy máu, nó chảy máu, nó kêu gào. Anh xin lỗi vì phải nói dối em. Bởi vì sự thật là anh còn yêu em, yêu em rất nhiều. Nhưng anh phải ra đi, ra đi để cả 2 ta hạnh phúc.
Quay lưng đi, nghe em gọi yếu ớt tên anh, nhưng anh ko thể….. ko thể quay lại vì anh sợ. Anh sợ quay lại rồi thì sẽ ko đi được nữa, anh sợ khuôn mặt đẫm nước mắt của em, sợ ánh nhìn trách móc, giọng nói ngọt ngào tha thiết của em. Anh yếu hèn lắm phải ko em ?
Bây giờ anh ngồi đây, ngắm mưa rơi. Nhớ lại kỉ niệm ngày xưa của chúng ta, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau . Cũng mưa rơi em nhỉ, anh nhớ tim mình đã loạn nhịp khi thấy em, cô bé vơi mái tóc dài, đôi mắt to, đang nép mình run rẩy vì lạnh. Từ giây phút đó anh biết anh đã tìm được nửa kia thật sự của mình.
Rồi chúng ta yêu nhau, nhẹ nhàng êm ái. Lúc nào em cũng líu lo, cười đùa. Có em anh thấy cuộc đời mình mới tuyệt vời làm sao. Anh yêu em, rất nhiều nhiều hơn những gì em biết.
Nhưng tình yêu ko phải là tất cả em ạ. Anh cứ tưởng chúng ta sẽ yêu nhau, sẽ thành vợ chồng, sẽ có những đứa con xinh đẹp và 1 cuôc sống hạnh phúc.
Nhưng tất cả đã vụt tắt khi anh biết….. 1 sự thật…..bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi chúc các bạn vui vẻ...……
Dinh dong dinh dong
- Ra ngay đây…..Ơh …cháu chào bác ạ.
- Ừmh, chào cháu.
- Bác vào nhà ngồi chơi ạ.
Tôi khá ngạc nhiên khi thấy ba của Shell - Bạn gái tôi đến tận nhà mình.
- Bác đến đây có việc gì ko bác ?
- Thôi, bây giờ ta vào vấn đề chính luôn cháu nhá.
- Vâng bác cứ nói.
- Thật ra như cháu đã biết, con gái ta nó sang VN trong vòng 6 tháng để thăm người thân…
Tôi bắt đầu cảm giác bất an
- Thực chất đó chỉ là lời nguỵ biện của ta dành cho nó, sự thật nó sang đấy để lấy chồng..
Xoảng….. Chiếc cốc trên tay tôi rơi xuống đất, vỡ tan. Lấy chồng ? Cái gì cơ chứ ? Chúng tôi đang yêu nhau, rất vui vẻ và hạnh phúc cơ mà.
- Lí do ? Cho cháu biết lí do vì sao Shell phải lấy chồng khi chúng cháu đang yêu nhau và bác cũng biết điều đó.
- Ta rất tiếc…Ta sẽ cho cháu biết lí do vì sao ta phải làm điều đó.
Ông ta trầm ngâm, rít 1 hơi xì ga rồi từ tốn :
- Thật ra nhà ta ko giàu như cháu đã từng tưởng. Mấy năm gần đây ta chơi chứng khoáng và thua lỗ rất nhiều, lúc đó có 1 người bạn thân của ta biết tình trạng khốn khó này nên đã giúp đỡ ta với điều kiện……..ta phải gả con của mình cho con trai của ông ấy.
- À, tôi hiểu rồi thì ra ông vì tiền mà bán cả đứa con gái của mình. Tội nghiệp cho bạn gái tôi khi phải có người cha như ông.
Tôi cười nửa mép khinh bỉ người đàn ông mà trước đây tôi từng xem như 1 thần tượng.
- Ko phải, nếu ko vì tình trạng bệnh tim của mẹ con bé ngày càng trở nặng thì ta cũng ko đến bước đường cùng như thế. Con cũng biết đấy bệnh tim là căn bệnh cần nhiều tiền……..Nếu mẹ của con bé ko bệnh thì có chết ta cũng ko làm chuyện đó.
- Vậy bây giờ ông đến đây nói với tôi những chuyện này để làm gì ?
Tôi thấy tim mình thắt lại bóp chặt tay, tôi kiềm nén tất cả cảm xúc hỗn độn của mình lúc này.
- Ta đến đây chỉ muốn nói với con……..Hãy từ bỏ Shell đi, coi như đó chỉ là giấc mơ và kết thúc mọi chuệyn ở đây để ko phải đau khổ sau này, vì sau 6 tháng nó sẽ phải lấy chồng và ko bao giờ quay về đây nữa.
- Nếu đã vậy thì ông đến đây ko thấy vô ích à ?
- Ta biết tính của nó, chắc chắn nó sẽ tìm mọi cách liên lạc với con, ta mong con hãy dứt khoát với nó.
Ông ta chìa trước mặt tôi tờ giấy nhỏ.
- Đây là vé máy bay khứ hồi từ Canada đến VN, con có thể bay lúc nào cũng được. Mong rằng con sẽ sớm quyết định.
Tôi đau đớn. Tại sao cơ chứ ? Tại sao người hy sinh phải là tôi và em ? Tại sao phải là tình yêu của chúng ta ?.
Tôi ôm mặt khóc, giọt nước mắt của 1 thằng đàn ông bất lực trước tình yêu của mình, bất
lực vì ko bảo vệ được người con gái mình yêu.
Tôi phải làm sao đây ? Tôi sẽ đến VN và mang Shell chạy trốn hay phải 2 tay dâng cô ấy cho kẻ khác ?
Nếu
tôi bỏ trốn cùng cô ấy thì liệu tôi có thể sống bình yên ?
Còn nếu tôi dâng cô ấy cho kẻ khác thì tôi sẽ ra sao đây ? Có lẽ tôi sẽ đau khổ đến chết.
Nhưng tôi phải quyết định, 1 quyết định đúng đắn và ko ích kỉ. Tôi ko thể chỉ vì tình yêu của mình mà khiến gia đình cô ấy sụp đổ. Hy sinh tình yêu của tôi có thể giúp được gia đình cô ấy thì có lẽ tôi nên….từ bỏ.
1 người đau khổ có thể giúp 3 người hạnh phúc và cứu được 1 người thì việc tôi từ bỏ có đáng là gì. Nỗi đau này sẽ dần dần nguôi ngoai theo thời gian, mong rằng bên kia trái đất em sẽ hiểu cho tôi.
Chương 12 : Kẻ thứ 3
Part 1 :
Vợ tôi ở lì trong phòng đã 2 ngày 2 đêm. Cô ấy ko ăn ko uống, ko nói năng gì cả. Hình như là ko ngủ luôn thì phải, chỉ vì 1 thằng oắt con mà đau khổ đến thế ư ?.
Ko thể đựơc, ko thể để như thế này mãi được.
- Em đi ra ngoài cho anh, em xem bộ dạng của em lúc này đi. Chia tay rồi thì thế này sao ? Chia tay thì chết hay sao.
Tôi lôi xềnh xệch cô ấy đứng dậy, cô ấy như ko còn chút sức lực nào nữa, nhìn đôi mắt vô hồn mọng nước của vợ mà tim tôi đau thắt. Tại sao thế, chỉ vì hắn em có thể sống ko ra sống chết ko ra chết như thế sao ?.
- Em tỉnh lại đi, hắn chia tay em rồi, chia tay em rồi, em hiểu ko ? Hắn ko yêu em, hắn bỏ rơi em. Em tỉnh lại cho anh, trở lại tươi tỉnh vui vẻ như trước đi. Anh xin em mà.
Tôi lay mạnh cô ấy, mong rằng 1 chút cố gắng của tôi có thể khiến vợ tôi thức tỉnh
- Mất rồi, hết rồi. Anh ấy chia tay em rồi, chia tay em rồi……ko 1 lí do….tại sao thế chứ……hức hức…
Cô ấy lại oà lên khóc, đôi vai gầy lại run lên, từng cơn từng cơn một. Tôi ôm cô ấy vào lòng, những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên vai tôi. Tôi cứ ngồi im nhìn cô ấy khóc, Làm gì đây khi ngừơi con gái mình yêu đang khóc vì 1 người con trai khác ?. Tôi lặng lẽ ôm vợ mình, hy vọng rằng chút hơi ấm của tôi sẽ giúp cô ấy vơi bớt được nỗi đau trong tim.
Cô ấy khóc cho đến khi mệt lả và gục trên vai tôi, nhẹ nhàng đặt vợ nằm xuống giường tôi ngắm vợ mình. Cô ấy gầy quá, đôi má ko còn phúng phính như lần đầu tôi gặp nữa. Khuôn mặt xanh xao, khoé mắt vẫn còn ướt nước.
Tại vì tôi, vì tôi chen ngang cuộc sống hạnh phúc của cô ấy, vì tôi mà cô ấy đau khổ thế này. Tôi phải làm gì giúp em đây ? Phải làm gì để em hạnh phúc đây ?
*****
Nó ngồi thừ ở đây, nhìn cảnh vật qua cửa sổ, nó đã ngủ cả 1 ngày để bù cho 2 đêm thức trắng. Bây giờ nó vẫn chưa tin Ryan chia tay nó, như 1 giấc mơ vậy. Mọi việc diễn ra nhanh quá, vượt ngoài tầm kiểm soát của nó.
Nó đã từng tưởng, tưởng Ryan rất tuyệt vời, anh ấy sẽ ko vì nó ở xa mà phản bội nó. Nó từng tưởng anh ấy khác những người đàn ông xung quanh nó.
Nhưng Ryan, anh ấy thật tầm thường, tầm thường như bao người khác, vẫn ko chiến thắng nổi cảm giác cô đơn khi ko có nó bên cạnh, vẫn ko thể dung tình yêu để chứng minh cho nó thấy
Nó còn định sẽ dùng 6 tháng này để thử thách Ryan và nó cũng chắc chắn rằng Ryan sẽ vượt qua được.
Nhưng ko ngờ, chưa đầy 1 tháng anh ấy đã thay đổi, chia tay nó 1 cách ko thương tiếc.
Gìơ nó thấy khinh thường, ghê tởm đàn ông. Ai cũng tồi tệ và xấu xa, nó sẽ ko bao giờ đặt niềm tin vào ai nữa. Đau 1 lần đối với nó là quá đủ.
****
Tôi ngạc nhiên khi thấy vợ mình bước xuống lầu với diện mạo hoàn toàn khác xa hôm qua.
- Em… ? Hôm nay lạ thế?
- Lạ gì ?
- Sao hôm nay ko ngủ li bì hay khóc bù lu bù loa trên phòng như hôm qua.
- Em như thế này anh ko thích à ?
- Ko phải vậy, nếu em hiểu ra rồi thì tốt, ăn sáng đi, lát anh đưa đi làm.
- Đừng đi xe hơi nha.
- Ừh đi xe máy.
Vợ tôi đã bình thường trở lại rồi, vui thật. Đúng là phụ nữ, hôm qua còn um sùm khóc lóc hôm nay đã phấn chấn bình thường.
Đây là lần đầu tiên tôi đưa vợ đi làm, từ trước đến giờ tôi chỉ lo lắng việc bạn trai cô ấy nên chưa bao giờ xem thử cô ấy làm việc ở đâu, như thế nào. Lần này phải xem xét kĩ nơi vợ tôi làm việc mới được, nếu có quá nhiều thanh niên trai tráng ở đấy thì chắc chắn tôi sẽ ko cho vợ mình đi làm nữa. Vừa thoát đại nạn nên phải biết giữ gìn 1 tí chứ.
****
Nó đã suy nghĩ kĩ, nó sẽ ko giành nước mắt, tình yêu của mình cho 1 con người tồi tệ như thế. Nó sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc để cho hắn biết rằng ko có hắn ta nó vẫn sống tốt. Ngày mai
Đến trang: