ANH TRAI
Anh trai hắn hơn hắn 5 tuổi, nhưng hai anh em hắn với nhau rất thân và vui vẻ! Anh chỉ cho hắn nhiều điều hay và mới mẻ. Nhớ hồi bé, lúc tắm sông, anh thường rủ hắn thi xem ai tè xa và lâu hơn. Đương nhiên là lần nào hắn cũng thua. Và lần nào hắn cũng bào chữa cho thất bại của mình bằng cái điệp khúc rằng là vì anh hắn lớn hơn hắn, vòi bơm to hơn, dài hơn, công suất mạnh hơn, đương nhiên anh hắn phải thắng rồi. Anh hắn nghe vậy thì chỉ cười, rồi vuốt tóc hắn giảng giải:
- Không phải đâu em trai! To và dài đôi khi không nói lên điều gì cả! Quan trọng là em phải có chiến thuật! Phải biết điều tiết, lấy hơi, tập trung và dồn toàn bộ lực vào khu vực vòi bơm, luyện cách điều khiển và kiểm soát được tốc độ và lưu lượng dòng chảy. Phải thế thì em mới có thể thành công!
Quả thật, những lời dạy của anh là cực kỳ chính xác và vô cùng bổ ích. Nhờ sự hướng dẫn nhiệt tình của anh trai cùng với nỗ lực luyện tập của hắn nên chỉ một thời gian ngắn sau, hắn đã tiến bộ vượt bậc và luôn vững vàng trong top 3 người tè xa và khỏe nhất xóm.
Rồi cả những lần hai anh em đi ăn trộm ổi, anh hắn luôn là người khích lệ, động viên, lên tinh thần cho hắn để hắn có dũng khí trèo tường vào trong vườn. Hắn có hỏi là tại sao anh không trèo vào mà lần nào cũng bắt hắn trèo thì anh hắn trả lời rằng vì hắn bé hơn, nhẹ cân hơn, nên trèo dễ hơn, còn anh lớn rồi, cao hơn, mắt tinh hơn nên phải đứng ở ngoài canh chừng. Hắn thấy anh nói cũng đúng nên từ đó, mỗi lần anh rủ đi ăn trộm thì mặc nhiên hắn là người trèo vào, còn người đứng ngoài luôn luôn là anh. Sau mỗi phi vụ vặt trộm ổi thành công, trót lọt thì hai anh em hắn chia theo tỉ lệ 50/50: anh hắn 5 quả, hắn 5 quả.
Nghe qua thì tưởng là công bằng nhưng thực ra cũng không hẳn, bởi anh hắn thường chọn trước và lấy hết những quả ngon, quả chín, quả to, còn mấy quả xanh, bé và méo mó thì là của hắn. Hắn thắc mắc thì anh giải thích là vì hắn còn bé nên bụng hắn cũng bé, không nên ăn những quả to quá, sẽ gây chướng bụng, hại dạ dày. Tất nhiên, cũng có những lần không trót lọt và hắn bị lão chủ vườn ổi bắt quả tang. Lão ấy túm tóc hắn rồi mang hắn cùng với đống tang vật tới nhà gặp bố hắn để bắt đền. Lạ một điều là những lần như thế hắn thường không thấy anh hắn đâu. Từ lúc bị túm tóc lôi ra khỏi vườn ổi cho tới khi về đến nhà, quỳ trước mặt bố, hắn tuyệt nhiên không thấy bóng dáng anh ấy. Chỉ mãi đến chiều tối, lúc mà những vết roi mây của bố vẫn hằn trên mông hắn sưng vều, bỏng rát, thì anh ấy mới xuất hiện, rồi lân la lại gần hắn hỏi thăm, an ủi:
- Đau không? Thôi, lần này nhường em ăn hết ổi đấy! Không phải chia cho anh đâu!
Đó không phải là lần đầu tiên anh ấy nhường đồ ăn cho hắn. Còn một lần nữa, ấy là vào một buổi trưa, mẹ hắn bắt nồi canh rau đay nóng hổi để gọn vào góc bếp, đợi lát nữa nguội thì cả nhà ăn cơm. Hai anh em hắn lúc đó đói bụng quá, nên rình lúc mẹ ra chạy ra ngoài thì lao đến chỗ nồi canh xì xụp ăn vụng. Anh hắn khua khua cái thìa múc canh thì không hiểu sao lại vớt được một miếng thịt to bằng nắm tay. Anh hắn vồ ngay lấy miếng thịt, đưa lên mồm nhai nghiến ngáu. Nhai được một hai miếng, dường như phát hiện thấy điều gì không ổn, nên anh ấy nhè chỗ thịt đang nhai trong mồm vào nồi canh, rồi đưa cái cục thịt ăn dở ấy cho hắn, bảo là cho em hết đấy, ăn đi!
Nhìn anh ăn hắn đã thèm nhỏ dãi rồi, giờ tự nhiên anh nhường cho mình cả miếng, sướng không để đâu cho hết, hắn ăn roàm roạp như sợ anh sẽ đổi ý và đòi lại. Ăn được một nửa thì mẹ hắn về. Thấy hắn cầm miếng thịt nhai nhồm nhoàm bên nồi canh, mẹ hắn lao tới rồi hét lên, khóc lóc ầm ĩ, gào gọi bố hắn về chở hắn đi bệnh viện cấp cứu. Hắn cũng không biết là mình vừa ăn cái gì, chỉ nghe mang máng mọi người nói đó là một con cóc xấu số, nó nhảy vào nồi canh nóng, bị luộc chín, và bị hắn ăn mất cái đầu cùng toàn bộ phần ngực và hai chi trên.
Không chỉ nhường đồ ăn cho hắn, anh trai còn bênh vực, xin xỏ, và nói đỡ cho hắn nữa. Đó là lần mà anh bảo hắn cạy tủ của bố, rồi rút cho anh ấy mấy cái tờ giấy bố giấu trong tủ. Bố hắn buộc đám giấy ấy thành một tập dày, hắn hỏi anh là có lấy hết không thì anh bảo là không, chỉ rút một ít thôi. Anh hắn cầm mấy tờ giấy đó rồi chạy đi luôn, không quên dặn đi dặn lại hắn rằng nếu bố mẹ có hỏi thì không được nói là lấy cho anh ấy.
Chiều về, chả hiểu tự nhiên bố hắn đùng đùng nổi giận, bắt cả hai anh em úp mặt vào tường, cầm roi mây dọa đánh, rồi bố hỏi đứa nào lấy tiền của bố ở trong tủ thì khai mau. Hắn nói là hắn lấy, và tất nhiên, nhớ lời anh dặn, hắn không nói là lấy cho anh hắn. Bố hắn gầm lên, quật cái roi vào mông hắn túi bụi. Hắn đau quá khóc lóc, van xin ầm ĩ nhưng bố hắn vẫn không dừng tay. Mãi tới khi anh hắn nhao tới, giữ tay bố lại rồi năn nỉ, nói đỡ một hồi thì bố mới chịu tha. Hắn biết ơn anh lắm! Không có anh thì không biết hắn còn ăn thêm bao cái roi gớm ghiếc của bố nữa.
Mấy ngày sau đó, mông hắn vẫn đau ê ẩm. Anh hắn thấy hắn nhăn nhó thì lại động viên, an ủi:
- Thôi em ạ! Hãy coi đây là một bài học! Lần sau, ta sẽ chỉ rút một hoặc hai tờ thôi, bố sẽ khó mà phát hiện được!
Còn một chuyện nữa, chuyện này xảy ra lúc hắn chưa chào đời, và mãi sau này, anh hắn kể lại thì hắn mới biết. Và cũng vì chuyện này mà hắn coi anh là ân nhân của cuộc đời mình. Chuyện xảy ra vào cái hôm giỗ ông nội hắn. Bố mẹ hắn đi lo công việc cả ngày nên khóa cửa, nhốt anh trai hắn ở trong nhà, vừa để anh khỏi lang thang, la cà, vừa kết hợp canh trộm. Bị giam lỏng như đi tù thì anh hắn khó chịu lắm! Quanh quẩn trong nhà một hồi chả có gì chơi, anh hắn mới mở cửa sổ hóng ra đường. Thấy mấy thằng bạn trong xóm đi qua, anh hắn liền gọi chúng lại:
- Ê chúng mày! Vào đây chơi với tao cho vui!
- Mày như thằng tội phạm đang bị bắt giam, chơi với mày thì có gì vui?
- Có chứ! Vào đây, tao cho ăn giò!
Thế là anh trai hắn chạy vào buồng ôm cân giò lụa ra, cả bọn chia nhau, vừa ăn vừa cười sảng khoái. Nhưng mấy thằng đó thật quá đáng, ăn xong giò rồi, thấy không còn gì ăn tiếp nữa, chúng lập tức đứng dậy, phủi đít bỏ đi. Anh hắn lại phải gọi giật chúng lại:
- Đừng đi, tao có nhiều đồ chơi lắm, để tao mang ra đây mình cùng chơi!
Vậy là anh hắn lại chạy vào buồng ôm ra một đống xe máy, ô tô, nhà cửa, và cả một con búp bê có hình một người đàn ông mặc chiếc áo rất dài, kim sa óng ánh. Nhưng cũng như lần trước, sau khi đã chán chê mấy thứ đồ chơi ấy, bọn chúng lại bỏ đi. Và anh hắn lại phải năn nỉ:
- Đừng đi, tao có nhiều bóng bay lắm! Đợi tao mang ra đây cho chúng mày chơi!
Rồi anh hắn lại chạy vào trong, lật cái gối chỗ giường ngủ của bố mẹ lên và lôi ra một xấp những bóng bay được đóng gói rất cẩn thận trong những cái túi nhỏ nhỏ, hình vuông. Cả lũ thi nhau phùng mang trợn má lên thổi. Chúng nó khen là bóng bay đẹp, bền, mùi thơm dễ chịu, và đặc biệt là rất lạ, bởi chúng chưa gặp loại bóng bay nào mà có gai sần trang trí nhìn rất vui mắt như vậy. Tuy nhiên, cũng có đứa phàn nàn là bóng bay hơi trơn và ướt khiến mồm đứa nào đứa nấy bóng nhẫy, nhờn nhờn như vừa ăn bánh rán.
Đến đây, chắc các bạn cũng thừa biết bóng bay đó nó là cái gì rồi. Còn cân giò là bố mẹ hắn mua để tối sắp cỗ cúng giỗ ông nội; búp bê cùng với đống ôtô, xe máy đồ chơi ấy là đồ vàng mã để cúng xong thì đốt. Thế nên, lúc về, thấy tất cả tan tành hết thì bố mẹ hắn lại lôi anh trai hắn ra đánh cho một trận nhừ tử. Tất nhiên, lúc ấy, bố mẹ hắn đánh anh ấy chỉ vì tội ăn hết giò và phá hoại đồ mã thôi, chứ còn cái vụ lấy bao cao su làm bóng bay thì phải mãi đến tối khuya hôm ấy bố mẹ hắn mới biết. Ấy là cái lúc mà bố mẹ hắn tưởng anh hắn đã ngủ nhưng thực ra anh ấy chỉ giả vờ ngủ…
Và cũng bởi giả vờ ngủ nên anh trai hắn mới nghe thấy từ bên giường bố mẹ phát ra những thứ âm thanh mà bình thường sẽ không bao giờ anh trai hắn có thể nghe thấy. Đó là những âm thanh rất khác lạ, chẳng biết khóc hay cười, chẳng biết buồn hay vui, có chút gì tức tưởi, nhưng cũng có chút gì hứng khởi. Tóm lại là rất lạ và khó tả. Đã vậy, cái giường cũ lại không chịu nằm im mà cứ cót két, cọt kẹt hòa âm theo nhịp, khiến cho mớ âm thanh ấy vốn đã rất da diết, thống thiết lại càng thêm phần khốc liệt. Thế rồi, anh hắn nghe thấy tiếng bố hắn hoảng hốt:
- Chết rồi! Đống bao cao su để dưới gối đâu rồi?
- Ai biết! Thôi kệ đi! Không dùng một lần chắc cũng chả sao đâu! Nhanh nào!
- Ừ! Thôi thì liều một phen vậy!
Và rồi 9 tháng sau, hắn chào đời! Sau này hắn mới biết là bố mẹ hắn hồi ấy chỉ định đẻ một mình anh trai hắn thôi, vì mẹ hắn bị cái bệnh gì ấy, sinh thêm thì rất nguy hiểm. Nhưng vì trót có bầu hắn rồi, không nỡ lòng phá bỏ nên đành bất chấp rủi ro mà đẻ hắn ra.
Thế mới nói, anh trai hắn chính là ân nhân, là người đã ban cho hắn cuộc sống này. Nhiều lần bị anh trai bắt nạt, chèn ép, hắn muốn phản kháng, muốn đấm cho anh một phát, nhưng cứ nghĩ đến cái ơn nặng như núi ấy là hắn lại dằn được lòng lại và bỏ qua cho anh tất cả. Bởi đúng như anh hắn vẫn thường nói, rằng cha mẹ chỉ có công sinh thành và nuôi dưỡng hắn thôi, còn anh hắn mới chính là người mang đến cho hắn cuộc sống này. Nếu không có anh thì hôm ấy chắc hắn đã chết ngạt trong cái bao cao su, rồi bị vứt chỏng chơ ngoài bãi rác, hoặc bị quẳng một phát ra sông, nổi lềnh phềnh trên dòng nước mênh mông”.
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo