Hải & bà chị tên Tú ở lại nhìn bóng 2 người khuất dần.
Chị ta nói:
- Không ngờ bạn gái Minh lại tầm thường thế nhỉ?
Hải lạnh lùng:
- Nhi không tầm thường.
- Không tầm thường cái gì? Dáng không đẹp, mặt không xinh.
- Cô thì có mấy cái đó chắc.
- Ơ…
- Còn nữa…cái này bao giờ thì kết thúc.
- Chẳng phải cậu đã để chúng ta quen nhau trong 1 ngày để tôi có thể quên cậu sao?
Hải nhìn bà chị vẫn vói đôi măt lạnh lùng, cười nhạt:
- Sao tôi mong bây giờ hết ngày rồi ghê.
Rồi anh hất tay chị ta ra khỏi người anh, đi trước.
Chị ta đã đề nghị Hải là nếu như làm bạn trai chị ta trong 1 ngày thì từ nay về sau sẽ không bao giờ làm phiên anh nữa, đương nhiên chuyện này không được để ai biết. Và chị ta cũng chẳng biết là Nhi đang là bạn gái của anh.
Nhi lôi Minh ra khỏi khu giải trí, dừng lại ở 1 cái hồ nước gần đấy.
No ngồi xuống bên thành hồ, Minh ngồi theo:
- Buồn à?
- Không buồn lắm. – nó khẽ cười.
- Không buồn lắm là sao?
Vì nó không biết nó có thích anh Hải hay không và cảm giác lúc này cứ giống như nó đang bị phản bội.
- Anh Hải quen với chị ta sao?
- Thì hồi nãy chị ta cũng nói thế mà.
- Sao anh Hải không nói gì nhỉ?
- Là thật thì nói có nghĩa gì đâu.
1 lúc sau…
- Nhi này… – Minh lên tiếng.
- Gì?
- Chắc anh Hải cũng giận lắm nhỉ?
- Sao lại giận? – nó ngây thơ đến mức đấy bà con ạ.
- Thì việc cậu đi chung với tôi thôi cũng đủ để anh ấy giận rồi mà cậu còn nói tụi mình đang quen nhau nữa…
- Thì sao? Chẳng phải anh ấy với chị ta cũng đang quen nhau sao?
- Cậu…nói thế để anh Hải tức?
-… – không nói gì, ý nó đúng là như thế.
- Về thôi!
Minh bỗng đứng phắt dậy, đi ra phía gửi xe, nói nhưng thoáng nét buồn
***
9h tối…
- Nhi đi ra mua giùm ngoại chai nước rửa chén đi.
- Oh.
Nhi uể oải đáp rời chiếc ghế thân yêu cùng bộ phim đang tới hồi gay cấn.
Nó bước xuống cầu thanh ở lầu dưới thi bỗng khựng lại.
Hải đang đứng trước mặt nó.
- Chuyện hồi sáng…không phải như em nghĩ đâu.
Anh khẽ lên tiếng.
- Em nghĩ gì? – nó dựa người vào thành lan can.
- Thật ra anh với cô ta chỉ quen nhau trong ngày hôm nay thôi.
- Tại sao?
- Cô ta nói cô ta thích anh và cần 1 thời gian để quên anh.
- Quên mà quen nhàu à?
- Không phải thế, cô ta nói nếu như cho cô ta 1 ngày ở bên anh thì cô ta sẽ không làm phiền anh từ nay về sau.
- Anh được nhiều người yêu thích quá nhỉ?
Nói rồi nó quay lưng đi, Hải nắm tay nó kéo lại, ôm chặt lấy người nó:
- Nếu em giận thì đừng giận nữa.
Nó không nói gì.
- Em có biết khi em nói em là bạn gái của Minh anh điên như thế nào không hả?
Nó vẫn không nói gì.
- Sẽ không có lần sau đâu, vì thế em đừng giận nữa.
Nó khẽ đẩy anh ra:
- Em phải đi mua đồ cho ngoại, anh về đi.
- Anh đi cùng em nhé!
- Không cần đâu.
Nó bước xuống được thêm mấy bậc thang nữa thì có 1 bàn tay kéo nó lại. Hải 1 lần nữa ôm chặt lấy nó, 1 tay ở trên lưng nó còn 1 tay đặt trên đầu nó, nhắm ghiền mắt và…đang hôn nó.
Nó ngạc nhiên căng to đôi mắt đen của mình, lưỡi chạm lưỡi và dần dần nó nhắm mắt lại chìm vào chiếc hôn của anh nhưng nó chợt nhận ra…nó…chẳng có cảm giác gì cả.
Từ xa, 1 bóng đen đã nhìn thấy tất cả và khẽ quay lưng bước đi…
***
Sáng hôm sau…
Say khi đánh zzz tới giờ ra chơi, vì cái bụng nó biểu tình nên Nhi phải tỉnh dậy để tới hành trình đi ăn.
Nó đi được tới cửa thì gặp Quỳnh.
Nhi định đi ngang qua Quỳnh thì Quỳnh lên tiếng:
- Tao nói chuyện với mày 1 chút được không?
- Tao không rảnh. – nó lạnh lùng đáp rồi lướt ngang qua Quỳnh.
Bỗng Quỳnh nói lớn lên:
- Tao sẽ chuyển trường.
Nhi khựng lại, Quỳnh tiến lại gần nó:
- Tao sẽ theo ba mẹ ra Hà Nội học.
- Thì sao?
- Trước khi đi tao…muốn xin lỗi mày vì những chuyện đã gây ra cho mày.
Nó không nói gì.
- Tao muốn mày tha thứ cho tao, được chứ?
- Nếu tao nói không? – vẫn cái giọng lạnh lùng ấy.
quỳnh cúi gằm mặt xuống đất, khẽ cười nhạt nhưng 1 giọt nước mắt lại vô tình rơi xuống;
- Cũng không sao, dù sao tao cũng chỉ muốn xin lỗi mày thôi & tao muốn nói…khi ra Hà Nội rồi…tao sẽ nhớ đến tụi bay.
Rồi Quỳnh quay người đi về phía trước, Nhi nhìn theo.
Tại cănteen.
Nhi cứ nhìn chằm chằm vào ổ bánh mì mà không ăn, Linh thấy thế liền huơ huơ tay trước mặt nó:
- Mày sao thế?
- Sao là sao? – vẫn ngồi im không nhúc nhích.
- Sao không ăn đi mà thẫn thờ gì thế?
Nhi ngước mặt lên nhìn Linh rồi nhìn Hoa ( không nhìn 3 tên kia nhá bà con mặc dù ngồi chung bàn ):
- Con Quỳnh vừa nói chuyện với tao.
- Nó nói gì? – Hoa.
- NBo1 xin lỗi tao vì những chuyện đã làm với tao và…nó nói sẽ chuyển ra Hà Nội.
- Gì? – 2 đứa bạn của nó đồng thanh.
- Tao không biết phải làm sao nữa.
- Có lẽ cậu nên tha thứ cho cậu ta đi. – Tài bỗng lên tiếng.
Nhi nhìn sang Tài:
- Nên không?
Tài gật đầu, Nhi nhìn sang 2 đứa bạn nó cũng khẽ gật đầu và nó cũng khẽ cười, dù sao đi nữa thì những gì Quỳnh làm với nó cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả.
Bỗng nó có điện thoại.
- Anh Hải à?
-…
Không biết Hải nói gì mà Nhi chợt bật cười.
Minh bỗng đứng phắt dậy, lạnh lùng:
- Tao lên lớp trước đây.
Hắn đi ngang qua Nhi mà không nhìn nó lấy 1 cái, Nhi nhăn mặt nhìn theo chả hiểu gì cả rồi nó chợt nhìn xuống Hoa, hình như con bạn nó đang có chút buồn…
Ra về…
Xe của thư kí nhà Quỳnh đang đợi nó trước cổng.
Tài xế mở cửa xe cho nó.
Quỳnh chưa lên xe vội, nó quay đầu lại nhìn trường lần cuối, khẽ lăn 1 hàng nước mắt.
Nó bước lên xe, chợt…
- Quỳnh!
Quỳnh vội chạy ra khỏi xe, trước mặt nó là 3 đứa bạn thân.
- Đi vui vẻ nhé! – Nhi cất tiếng.
- MÀy tha thứ cho tao chứ?
Nhi gật đầu, Quỳnh ôm lấy nó, lại khóc, thấy thế HOa và Linh cũng đi tới ôm lấy 2 đứa bạn, cũng khóc.
Tất cả đều khóc, riêng Nhi nó chả thể nào khóc nổi.
- Giữ liên lạc nhé.
Quỳnh buông tụi bạn ra, nước mắt tèm nhem. Nó bước vào xe, đầu vẫn nhìn tụi bạn không ngớt mặc dù xe đã chạy được 1 đoạn xa.
Nhi, Hoa & Linh nhìn theo, lòng buồn vì không được nhìn thấy con bạn mỗi ngày nữa.
- Buồn quá.
- Ừ!
Hôm nay như thường lệ, nó bắt xe buýt về nhà, lòng vẫn buồn khó tả.
Nó định lôi diện thoại ra nghe nhạc thì nó chợt phát hiện kế bên nó là 1 chàng trai rất quen.
- Chào bà chị. – tên ngồi kế nó khẽ vẫy tay chào.
Nó cười trừ:
- Haha…chào!
Nó quay mặt sang chỗ khác, mặt nhăn nhó ” đúng là xui xẻo mà ”
Bảo giật ngay điện thoại trên tay nó, nó quya lại:
- Gì thế?
Hắn không nói gì, bấm số gì đấy rồi lại lôi điện thoại của hắn ra:
- Vậy là tôi có số của bà chị rồi nhé!
Nó giật điện thoại lại thô lỗ ” đúng là điên ”
- Con bồ cậu đâu.
Nó cắm earphone vào tai, hỏi.
- Bỏ rồi.
Nó quay phắt sang nhìn hắn:
- Đẹp thế mà bỏ hả?
- Làm gì mà bà chị ngạc nhiên thế, trước giờ tôi phải đá nhiều đứa như thế rồi.
Nhi nhắm mắt lại “Thứ lăng nhăng khó ưa ”
Hắn tỉnh bơ lấy 1 sợi dây trên tai Nhi gắn vào tai hắn.
Nhi không nói gì, chỉ liếc hắn như muốn ăn thịt.
Tới trạm gần nhà nó, nó định xuống thì Bảo nắm tay nó lại:
- Đi đâu thế?
- Về nhà chứ đi đâu? Hỏi hay nhỉ.
- Ai cho?
Nhi ngờ người ” hơ còn có vụ đó nữa hả? ”
- Bỏ…bỏ ra.
Hắn kéo Nhi gồi lại xuống ghế.
Xe chạy tiếp, Nhi chỉ biết trố mắt nhìn mà không biết gì cả.
Tên Bảo lên tiếng:
- BÀ chị đi đây với tôi 1 tí.
- Đi đâu chứ? – nó gằn giọng.
- Đừng khó chịu như thế, đi rồi biết.
” Grừ ta sẽ giết mi vào 1 ngày nào đó, chứ không phải hôm nay”
Hắn lôi Nhi tới trước 1 tòa cao ốc giữa trung tâm thành phố, Nhi tự nghĩ ssao nãy giờ lại ngoan ngoãn cho hắn lôi đi thế nhỉ?
Bỗng nó chợt nhận ra sao cái tòa nhà này quen thế?
Hắn kéo Nhi vào thang máy, bấm tầng số 9. Nó lại thấy quen nữa nè.
Rồi cả 2 dừng lại trước cái số nhà 903.
Nhi há hốc mồm bắt đầu nhớ lại ” là nhà cảu tên Minh mà ”
- Cậu…đưa tôi tới đây làm gì? – nó hoảng hốt hỏi.
- Tới nhà anh trai tôi ăn cơm.
” Anh trai? Khoan đã…Trần Huy Bảo…Trần Huy Minh…ơ…ơ…không lẽ…”
Cạch.
Tiếng cửa mở ra, nó ngơ ngác nhìn người đứng trước mặt nó cũng đang giống nó:
- Trần…Trần…Huy Minh!
- Trần…Trần..Huy Minh!
Bảo quay sang nhìn Nhi:
- 2 người biết nhau à?
- À…chút chút!
Minh lạnh lùng nhìn Bảo:
- Sao tới đây?
- Em tới không được hả?
- Tới sao còn dắt theo con nhỏ này?
Bảo bỗng kéo Nhi lại gần, khoác tay lên vai nó:
- Bạn gái em đó, thấy sao?
Nhi há hốc mồm quay phắt sang nhìn Bảo, Minh khó chịu nhíu mày nhìn sang cậu em của mình, cả 2 đồng thanh:
- Bạn gái?
Bảo ngơ ngác nhìn 2 người.
Nhi hừ lên 1 tiếng:
- Ăn nói đàng hoàng nhá, ai bạn gái ai hả?
- Thì từ giờ chị là bạn gái tôi.
- Cậu đang mê sảng đấy à? Có cần tôi gọi bác sĩ không?
Minh chen vào:
- Có giỡn thì cũng vừa phải thôi.
- Em không giỡn, em…
Chưa để em mình nói hết, Minh chặn ngang:
- Tới đây làm gì?
- Ăn cơm. – Bảo gỏn lọn.
- Cơm đâu mà ăn, về đi.
- Không về.
- Gì đây?
- Em mới cãi nhau với ba.
- Nữa hả?
- Anh hỏi nhiều quá.
Nói rồi Bảo đẩy Minh sang 1 bên đi vào trong.
Nhi cười gượng gạo:
- Tôi…về nhé!
- Không về ở đây làm gì?
Hắn lạnh lùng, Nhi bĩu môi:
- Hứ! Ai thèm ở lại chứ.
Nó quay lưng đi thì Bảo chạy ra nắm chặt lấy tay nó trước cái gương mặt biểu hiện không được tốt lắm của Minh.
- Ai cho bà chị về?
- Gì đây? – Nó vung tay ra khỏi Bảo.
- Bà chị ở lại đây đi.
Mặt Nhi méo xệch, đường đường là 1 Lê Thanh Nhi không sợ trời không sợ đất chỉ sợ bà ngoại vác gậy ra rượt mà phải nghe lời thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch này hả????
Nó chống nạnh:
- Này! Tôi lớn hơn cậu 1 tuổi đấy, tại sao tôi phải nghe lời cậu chứ? Tôi thích ở hay về đó là chuyện của tôi. Cậu em đừng có mà ra vẻ này nọ kêu tôi làm cái này làm cái kia nhá! Nãy giờ tôi để yên cho cậu lôi tôi tới đây mà không nói gì là may lắm rồi đấy. Tôi…
Định nói thêm thì 1 giọng nói vang lên từ đằng sau:
- Con gái gì mà nói nhiều quá.
Nhi quay phắt người lại:
- Anh Hải.
Là Hải, Tài & Quân, trên tay bọn hắn còn có thêm mấy bịch gì đấy.
- Sao em lại ở đây? – Hải hỏi, đôi lông mày nhíu lại.
- À…em định về nhà thì bị thằng nhóc này lôi tới ( chỉ Bảo)
bảo khoanh tay dựa lưng vào tường:
- Các anh…quen chị ấy à?
Tài cười:
- Tất nhiên, anh còn học chung lớp với Nhi nữa mà.
- Em quên chị ấy cũng học ở Bạch Dương nhỉ ( Nhìn vào đồng phục của Nhi ) còn anh Hải…?
Hải quàng tay lên vai Nhi, tình