Nhi uể oải nằm dài lên cái bàn.
Tài thấy thế liền nói:
- Con gái gì mà tối ngày vào học chỉ ngủ với ngủ, cậu thử dậy học thì chết ai.
- Xì…mà tiết này tiết gì thế?
- Sử.
- Vậy tôi ngủ đây, cậu đừng cằn nhằn nữa, xíu nữa có gì cho tôi mượn tập chép bài.
-… – - không nói nên lời.
Bà cô sử bước vào lớp, cái bà già này khó tính nhất lớp, vào 1 cái là lớp im re.
Sau khi để cho đồ đạc của bả an vị trên bàn, bà ta bắt đầu lôi 1 cuốn sổ ra và:
- Lê Thanh Nhi! Lên trả bài…
Chưa kịp vào giấc ngủ nó đã giật mình bật dậy ” Cái gì? Trả bài? Chết rồi… ”
Tiếng của 2 đứa bàn trên:
- Cũng may không phải tao…
- Bà này trả bài không được 1 cái là tèn ten ten ten…
Nhi loay hoay tìm tập trong cặp ” chết cha! mình đâu có đem ”
- Sao thế? – Tài nhìn thấy bộ dạng của Nhi liền hỏi.
- Tôi không đem tập với lại tôi…
-
Chưa học bài chứ gì?
Giọng bà cô cứ oang oang:
- Lê Thanh Nhi đâu?
Nó định đứng lên nói cái câu muôn thuở: Em chưa học bài.
Nhưng chưa kịp nói thì Tài giơ tay lên bên cạnh nó:
- Cô ơi! Em muốn trả bài hôm nạy ạ! Em có vài chuyện thắc mắc về bài sử hôm trước nên tiện thể em hỏi luôn được không?
Bà cô ngẫm nghĩ 1 hồi:
- Em tên gì?
- Hoàng Mạnh Tài!
- Được rồi em lên đi, Lê Thanh Nhi, hôm sau cô sẽ trả em.
Mắt nó long lanh như muốn nói: Vâng ạ! Lần sau em nhất định sẽ học bài.
Nó nhìn theo Tài đầy sự biết ơn, cũng may có hắn nếu không thì bà ta sẽ gọi điện thoại về cho ngoại, mà nếu như thế thì nó sẽ bị lên dĩa mất
Sau 1 lúc vận lộn với đống câu hỏi của bà cô, Tài được an toàn trở về.
Nhi nói:
- Cảm ơn cậu nhiều lắm.
- Lần sau cậu không học bài là điên luôn đấy.
- Hì hì biết rồi.
- Xem như cậu nợ tôi 1 lần.
- Cậu muốn tôi làm gì?
- Sau này nghĩ ra tôi sẽ nói cho cậu, lúc đó…đừng hòng mà chạy đấy! – Tài đưa con mắt gian manh nhìn Nhi.
- Yên tâm, miễn là cậu đừng đòi hỏi quá đáng là được. – nó lên giọng.
Chiều…
1 tên thủ lĩnh của Bạch Dương lên Yahoo để nói chuyện với 1 người có cái tên “thulinhbian”, xung quanh hắn còn có mấy tên trong hội thủ lĩnh của trường nữa. Vâng, người mà chúng sắp nói chuyện chính là thủ lĩnh của Bạnh Dương: thủ lĩnh bí ẩn.
Mỗi lần có sự kiện đặc biệt thì chúng thông báo cho thủ lĩnh bí ẩn bằng cách này.
thulinhbian: Có chuyện gì?
Thulinh1 (vì có nhiều thủ lĩnh nên được đánh số từ 1 đến hết sắp xếp theo trình độ có năng lực đánh mạnh nhất ): Quận TTT (lấy bừa ý mà ) đòi đấu với quận chúng ta.
thulinhbian: Tại sao?
thulinh1: chúng muốn xem năng lực của đại ca và muốn thâu tóm hết 13 trường cấp 3 của quận chúng ta ( thủ lĩnh bí ẩn là người đứng đầu trong các thủ lĩnh của 13 trường, chap trước có nói )
thulinhbian: Bao giờ?
thulinh1: chiều thứ 5 tuần này.
thulinhbian: chỉ còn 2 ngày cho chúng ta chuẩn bị.
thulinh1: đại ca của các trường bên quận đó không vừa đâu.
thulinhbian: tao biết và tao cần thay đổi 1 tí.
thulinh1:?
thulinhbian: chúng ta có tất cả bao nhiêu thủ lĩnh?
thulinh1: 23
thulinhbian:bên đó?
thulinh1: hình như đông hơn chúng ta.
thulinhbian: chúng ta nên nhận thêm thủ lĩnh đi.
thulinh1:?
thulinhbian: 3 tên Đông Hòa mới chuyển qua trường mình đó, nhập vào.
thulinh1: ok nhưng sợ chúng không vào.
thulinhbian: chúng sẽ vào, còn nữa nói với thằng Hùng nếu còn đụng đến con bé Lê Thiên Hy lớp 10A1 thì coi chừng đó…
Tóm tắt lại có nghĩa là 2 quận có 2 trường đứng đầu trong hội thủ lĩnh thì đấu với nhau, ai thắng sẽ được chiếm luôn và sẽ tiếp tục đứng đầu hội thủ lĩnh của cả 2 quận.
***
Tại cănteen…
3 tên con trai và 3 đứa con gái ( chắc mọi ngừi pk gòy ) đang ngồi cùng 1 bàn.
Nhi cắn 1 miếng vào ổ bánh mì mà cứ nhìn Minh chằm chằm bằng 1 cặp mắt gọi là ” âu yếm ” hay là ” trìu mến ” hơn những gì đáng yêu nhất.
Hắn ngây ngô nhìn nó hỏi lại:
- Sao thế? Tôi biết tôi đẹp trai nhưng cứ nhìn như thế mặt tôi sẽ bị rổ mất.
Nó im lặng với cái ánh mắt đấy.
Cái thứ con gái sao mà lắm chuyện thế không biết, nói hoài 1 cái vấn đề là nó với hắn đang quen nhau mà không biết ngán.
Chợt từ xa, có cái đám gì ấy nhỉ? À thì ra là tụi thằng Hùng. Canteen đông nghẹt người nhưng tụi nó đi đến đâu là người người dẹp ra2 bên đường cho chúng đi.
Tới bàn của chúng nó thì bọn hắn dừng lại.
Hùng – hắn chống 2 tay xuống bàn:
- Trần Huy Minh, Hoàng Mạnh Tài, Võ Minh Quân nghe cho rõ đây, thủ lĩnh bí ẩn muốn tụi bay vào hội thủ lĩnh…
Minh bình thản uống hớp nước:
- Tên chúng tao không phải để cho mày lôi ra như thế.
- Tao thích đấy! – hắn trân trân cái mặt tỏ vẻ thách thức.
- Thích à? Mày có biết là tên của tụi tao sẽ ô uế lắm nếu bị cái miệng dơ bẩn của mày gọi không? – vẫn bình thản như không.
- MÀy… – cứng họng.
Quân nhìn 2 thằng bạn:
- Thủ lĩnh bí ẩn à?
- Kêu chúng ta vào hội thủ lĩnh à? – Tài cũng nhìn.
Minh ngước lên:
- tại sao?
Tên Hùng này có vẻ không ưa 3 tên này nhưng đây là mệnh lệnh cần phải lôi kéo tụi này vào:
- Quận TTT muốn thách đấu với trường chúng ta…
- Thì sao?
- Bên đó rất đông…
- Sao nữa?
- Vì thế…
- Vì thế nên kêu chúng tôi vào à? – không để Hùng nói cho dứt câu, Tài đã nhảy vào miệng hắn cắm trại.
- Đúng!
- Không có chuyện đó đâu nhé. – Quân xen vào, hắn vẫn còn bức xúc cái chuyện năm lớp 11 bị tên Minh dụ dỗ đi xử đẹp mấy tên dám khiêu khích chúng khiến chúng phải bye bye Đông Hòa mà hello Bạch Dương.
- Được thôi!
Giọng tên Minh cất lên sau 1 hồi suy nghĩ:
- Chúng tôi sẽ vào hội thủ lĩnh, chừng nào bắt đầu?
- Chiều thứ 5 tuần này. Ở khu đất trống cách đây 2 năm đấy. Để xem mấy người làm được gì.
Tên Hùng cười nham hiểm có chút mỉa mai khinh thường quay đi được mấy bước bỗng quay lại nhìn Nhi:
- Con nhỏ em mày xinh đấy!
Hắn dứt lời thì có 1 tên chĩa vào:
- Mày không được đụng tới con bé đó nữa, thủ lĩnh nói rồi.
Đáp lại tên đấy là 1 cái cười đê tiện 100%:
- Thì sao? Bộ hắn là bồ của con nhỏ đó à? Có giỏi thì thử ra mặt đi.
- Mày dám nói thế sao?
- Mày định nói lại với cái tên thủ lĩnh ấy à? Tự nhiên nhé, tao đang tò mò không biết hắn ra sao đây.
-…
Những tiếng nói khuất dần, Nhi vẫn nhìn theo chúng lạnh lùng như cục nước đá ” thử đụng đến con bé lần nữa đi ”
Tài bỗng quay qua Minh:
- Mày điên hả? Sao nhận lời?
- Nó không điên mà chỉ bị tâm thần thôi. – Quân.
- Tụi bay sợ bị phát hiện à?
- Ông già mày không tha cho mày đâu Minh.
- Thì sao? Tụi bay thấy trước giờ có trận nào của cái tên bí ẩn đấy mà bị phát hiện không? Yên tâm đi.
Tụi bạn ngao ngán lắc đầu nhưng cũng có 1 phần háo hức vì lâu rồi chúng chưa được khởi động tay chân nên cũng đang ngứa.
Linh quay sang Nhi:
- Hắn biết con bé Hy sao?
Nhi lấy tay chỉ lên mặt:
- Hắn bắt con bé rồi kêu tao tới, hậu quả đây.
- Gì? sao hắn biết con bé?
- Còn ai vào đây.
- Ý mày là Quỳnh?
Nhi gật đầu. Hoa bỗng chen vào:
- Nhưng sao bọn hắn cũng te tua thế? MÀy đừng nói là mày…
Nhi nhăn mặt:
- Không phải tao, lúc đó tao định phản kháng thì có 3 tên dở hơi từ đâu tới đánh giùm nên tao chẳng cần phải ra tay.
- Vậy mà tao cứ tưởng mày…
Mấy tên con trai nhìn 3 đứa con gái:
- Mấy người nói gì thế?
- Đàn ông con trai mà nhiều chuyện chư con gái. – 3 đứa đồng thanh.
Tan học Nhi rủ 2 đứa bạn đi ăn kem, Hoa thì phải về học bài nên chỉ có linh đi được.
Đong ngồi trong quán hưởng cái hơi mát lạnh tê người của máy lạnh chờ kem ra thì Linh bỗng có điện thoại, nó mở ra nghe, dạ 1 tiếng rồi cúp, nhìn Nhi với ánh mắt long lanh.
- Sao thế? – Nhi hỏi.
- Ba mẹ tao kêu về gấp, không biết có chuyện gì không nữa.
- Vậy thì về đi.
- MÀy không giận tao chứ?
- Sao phải giận?
- Đừng buồn tao nha, lần sau tao sẽ bao mày.
Nhi gật đầu hơi buồn phẩy tay ý bảo Linh đi đi.
Lỡ kêu 2 ly kem thế là 1 mình Nhi định nuốt hết.
Nó cúi mặt xuống ăn được 1 nửa ly đầu tiên thì tự nhiên thấy có ai đó đang nhìn mình.
Nó ngước đầu lên xém phun miếng kem vào hắn.
Trước mặt nó là 1 anh chàng khá là điển trai, kế bên hắn là 1 cô nàng hết sức nóng bỏng. Nhi thấy cái bản mặt này sao mà quen quen, hắn vẫn đứng trước mặt nó cười cười như tên bệnh.
- Nhìn gì? – nó thô lỗ hỏi cái tên bất lịch sự cứ nhìn nó chằm chằm.
Hắn tự tiện ngồi vào cái ghế đối diện:
- 1 mình mà sao ăn nhiều thế?
- Kệ tôi! Mà cậu là ai thế?
Hắn hơi ngạc nhiên:
- Trí nhớ của bà chị kém thế, quên luôn cả ân nhân luôn à?
- Ân nhân?
Mất 10s cho nó hồi phục trí nhớ, à thì ra là 1 trong 3 tên thần kinh hôm bữa đây mà.
- Nhớ ra rồi đúng không? – hắn nhìn Nhi chằm chằm.
Chợt cô bồ của hắn chạy lại chỗ hắn nũng nịu nhìn phát ngứa cả con mắt ( Nhi đó không phải tg nói thế đâu):
- Anh Bảo, đi thôi!
Hắn nhìn lên con nhỏ đó:
- Em về trước đi.
- Nhưng anh nói hôm nay đi chơi với em mà.
- Anh bận.
- với con nhỏ này à?
- SAo em cứ thích xen vào chuyện của người khác thế hả?
Hắn quát lên làm con nhỏ huhu chạy ra khỏi cửa quán.
Nhi thì vẫn bình yên với ly kem của mình, bắt đầu tới ly thứ 2.
- Không sợ thành heo sao? – hắn vẫn nhìn Nhi chằm chằm.
- Bạn gái cậu về rồi sao không về luôn đi.
Hắn đứng dậy đi đâu đó, Nhi tưởng hắn về thật nên tiếp tục ngấu nghiến ly kem.
1 lúc sau hắn chạy ra, trên tay là 1 dĩa bánh nhìn rất ngon và đẹp mắt.
- Ăn đi! Tôi mua cho bà chị đấy, với lại tiền kem tôi trả luôn rồi.
Nhi trợn mắt lên nhìn hắn:
- Thật không?
Hắn gật đầu.
- Tốt bụng thế?
- Tất nhiên! Tôi mà.
- Có lừa tôi không đấy, biết đâu xíu nữa tôi thong dong đi ra ngoài bị mấy tên bảo vệ tóm cổ thì sao?
- Không tin thì tôi gọi nhân viên tới cho bà chị hỏi thử nhé.
Nhi nhìn hắn 1 lúc rồi nói:
- Được thôi, tôi tin.
Nó xăm xoi vào cái bánh:
- Cái này có độc không?
- Không ăn tôi ăn nhé.
Hắn toan lấy cái bánh thì bị Nhi giật lại:
- Ai nói tôi không ăn.
Thế là nó cầm cái muỗng lên, 1 miếng, 2 miếng và hết 1 dĩa, nó ngước mặt lên ( nãy giờ toàn cúi xuông ăn không à), nhìn mắt nó long lanh:
- Ngon quá đi mất.
Hắn chợt phì cười rồi kéo tay nó ra khỏi quán.
- Đi đâu vậy? Bỏ ra.
Nó vùng tay ra khỏi hắn.
- Tôi mua đồ ăn cho bà chị rồi thì bây giờ bà chị đi chơi với tôi đi.
- Hả?
Nhi trố mắt nhìn hắn, mua đồ ăn cho nó rồi bắt nó đi chơi hả? Tất nhiên nó đâu có điên.
Nhưng nó không thể mạnh bạo với hắn được vì nhờ hắn mà nó được ăn ngon không mất tiền mà, nó cười cười:
- À! Trưa rồi tôi phải về nữa, hẹn cậu khi khác nhé cậu em.
Nó toan đi thì bị hắn kéo lại:
- Vậy cho tôi số điện thoại đi.
1 lần nữa nó ngây ngô nhìn hắn, hắn ngây thơ nhìn lại nó, nó lại cười trừ:
- Tôi…không có điện thoại!
Dứt câu thì
You know the bed feels warmer
Sleeping here alone
You know I dream in colour
And do the things I want
You think…
- Cái gì thế?
Hắn cắt ngang dòng hoảng hốt của Nhi khi cái bài Stronger phá đám này sao vang lên đúng lúc thế.
- À…à…
Nó ấp úng.
- Vậy mà bà chị nói không có diện thoại hả Lê Thanh Nhi – hắn nhìn vào phù hiệu trên đồng phục của nó.
- Đừng có gọi