-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Đồ ngốc tôi là chồng của em

Đồ ngốc tôi là chồng của em



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
mắt cô…anh nhìn rực lửa của một cô gái khác phía xa xa.

Sẵn trong lòng đã có lửa giận, Phong Tình nắm tay thành quyền, gõ gót sình sịt xuồng nền đá tiến nhanh về phía cô gái kia.

-Chị …

-Chat!_Cô gái kia chưa kịp thốt lên trọn vẹn câu từ nào, một cái tát giáng trời nổ đom đóm đã an toàn hạ cánh trên gò má trắng mịn của cô, khiến đầu cô chếch hẳn về một phía.

-Đau lắm phải không?_Sung sướng nhìn cả dấu tay của mình hằn đỏ trên khuôn mặt mĩ miều kia, Phong Tình hả hê cười khẩy mốt cái, ngữ điệu mỉa mai thăm hỏi.

Nhưng cô gái kia không đáp, im lặng cắn môi. Đường mi cong dài che khuất đôi mắt đen âm thầm trừng về phía Phong Tình của cô khẽ run rẩy. Những ngón tay thon dài nhẹ lướt trên vùng da nóng rát, căm phẫn run lên.

-Chắc cô vẫn chưa thấy đau đâu nhỉ? Lâm Giai Băng!_Đưa tay nâng cằm Giai Băng lên, Phong Tình chép miệng xuýt xoa_Để bà chị chồng này cho cô thêm một cái tát nữa, thế nào?

-Chị làm sao vậy?_Cố nhẫn nhịn nhất có thể, Giai Băng cười nhạt_Muốn làm công chúa thì không nên động tay đâu, chị gái!

-Công chúa ngu đần thì nên chui vào WC tự kỉ thì hơn, chị đây là công chúa thời đại mới.

-Thời đại mới?

-Được rồi! Nghe cho rõ đây! Tôi cho cô 3 ngày để rời khỏi nhà chồng tôi, nếu không, cả thế giới này sẽ được biết…cô là ai!_Rời tay khỏi cằm Giai Băng, Phong Tình hắng giọng ra lệnh_Luôn tiện, phẫu thuật luôn cái cằm nhọn của cô đi! Tôi không muốn ngoài tôi ra còn có người khác sỡ hũu cái cằm xinh đẹp này, hiểu chứ?

Bất thình lình, có hai người bảo vệ xuất hiện sau lưng Phong Tình, không để cô ta có cơ hội nói tiếp đã hai người xách hai vai, ‘hộ tống’ Giai Băng đi.

-Mời cô ra ngoài cho!

-Này! Mấy người làm gì vậy?_Quá bất ngờ trước hành động vô cớ của hai anh bảo vệ đã nhìn chai cả mắt, Giai Băng kinh ngạc hét lên.

-Đằng thiếu gia bảo mời cô ra ngoài!_Hai anh bảo vệ đồng chí đồng thanh đáp.

Nghe vậy, Giai Băng tức giận trừng mắt nhìn Đằng Dạ mặt đang xám ngoét như tro tàn, oán hận thề non hẹn biển:

-Đằng Dạ! Anh được lắm! Tôi sẽ nhớ ngày này!

Mặc cho Giai Băng ra sức vùng vậy, to giọng tàn phá màng nhĩ mình, hai tên bảo vệ vẫn tích cực lôi cô đi, lúc lướt qua Đằng Dạ, họ tươi cười gật nhẹ đầu chào.

-Này! Tôi bảo các anh đem cô gái kia cơ_Khó khăn lắm mới kiềm chế được cảm xúc khó tả lúc này, Đằng Dạ chỉ tay về phía Phong Tình mắt đang loé sáng với ý nghĩ ‘Biết tỏng anh yêu em mà!’ đằng xa, lạnh giọng nhắc nhở.

Nụ cười trên môi hai vị bảo vệ theo đó cứng như hoá thạch.

Đợi hình ảnh gào rú như chó sói gọi bầy của chị mình khuất hẳn, Giai Băng liếc nhìn Đằng Dạ một cái rồi quay người rời đi.

-Em không có điều gì cần nói với tôi sao?_Thứ thanh âm nam tính trầm ấm của Đằng Dạ vang lên, ân ẩn mùi dấm chua xóc óc.

-Nếu có thì cũng chỉ là…làm ơn đừng phiền nhiễu tôi!_Đương còn tức giận vì bị oan 1 cái tát, Giai Băng không quay đầu, đối đáp theo kiểu chợ búa rồi hung hăng trở về căn hộ của mình, phồng mang trợn má suốt mấy tiếng dài.

Còn Đằng Dạ, ánh mắt anh nhìn cô giờ trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, như vì tinh tú phương xa cô độc.

Người ta có câu: thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi.

Đằng Dạ mang cơn giận vô hình không rõ nguyên do lũi thủi về nhà, tắm rửa, đọc giấy tờ, đến nhìn Giai Băng cũng không thèm.

Khi cơn buồn ngủ đã ùa vấy, anh ngáp dài một cái toan tắt đèn, thì hình hài nhỏ nhắn với tướng ngủ chữ đại đập thẳng đáy giác mạc anh, khơi lên hàng loạt xúc cảm.

Anh rời giường, tiến đến gần Giai Băng, đá chân the thẻ vào người cô mấy cái.

‘Tín hiệu do thám’ truyền đến não anh tin tốt ‘địch’ đã ‘tắc thở’, nhắc nhở anh ân đức ‘đào huyệt’ cho người ta.

Lạnh lùng đến vô cảm, Đằng Dạ anh bỏ mặc cái tình người bèo bọt sang bên, ra ngoài uống nước.

Lúc anh trở vào, đôi mắt lạnh kia như bị thời gian ấp ủ cho ấm nóng, ôn nhu một cách kì lạ.

Anh lắc đầu và nhìn tướng ngủ chữ đại của Giai Băng, ‘ghét’ quá quen việc bế thốc cô lên, đặt lên giường mình.

Đặt xong đâu vào đấy, anh lại khựng người, điên tiếc đập đầu một cái:

-Lỡ lần này, lần sau không tái phạm nữa! Không được mềm lòng.

Tự hứa với mình, Đằng Dạ lãnh đạm trèo lên giường, tắt đèn, nằm xuống rồi xoay lưng về phía Giai Băng.

Một chốc, những hình ảnh về cái tát giáng trời rất kêu ban nãy hùa về trong đầu anh, lôi kéo lòng tình người. Ray rứt với tâm can, anh trở mình qua lại như bánh cuốn trên chảo một hồi, nhịn
không được ngồi bật dậy, đưa đôi mắt đen sáng trưng trong đêm nhìn Giai Băng.

-Tôi chỉ tốt với em thêm lần nữa thôi đấy!

Chap 31: Bàn tay đen

Thế là, trong căn phòng khá rộng của đôi vợ chồng trẻ, có một cái bóng cao lớn cong lưng hì hục tìm kiếm thứ gì đó trong buồng chứa quần áo. Một hồi mồ hôi vã ướt nhẹp cả áo, Đằng Dạ mới tìm được cái chai nhỏ đựng mớ chất lỏng đen sì đặc quánh-gọi là thuốc cao đặc hiệu gia truyền từ thuở ăn lông ở lổ của nhà anh.

Đem theo sự mừng rỡ phảng phất trên đôi môi tuyệt mĩ, Đằng Dạ trèo lên giường, tiện thể dịch lại sát người Giai Băng một chút, hai tay anh cẩn thận ‘vật ngã’ người cô ra để tác nghiệp.

Có lẽ vì động, Giai Băng như người chết nằm trong quan tài, thình lình mở trừng mắt nhìn Đằng Dạ, đôi lông mày bắt ánh sáng khẽ nhíu lại.

-Anh đang làm gì đấy?_Giai Băng há miệng ngáp, để lộ cuống họng béo tròn bên trong cùng chiếc răng sâu đen rối ngái ngủ lên tiếng.

-Tôi…_Giật nảy mình như bị ai đó bựt mạnh một mảng tóc mình, Đằng Dạ bối rối.

-Anh dám động vào tôi, tôi sẽ cho anh tịt nòi!_Mơ màng nhắm mắt, Giai Băng tự mình tát má mình một cái đập bẹt con muỗi vô hình nào đó rồi nói mớ, hồn cơ bản không thoát khỏi mộng mị.

Thấy vậy, Đằng Dạ tuyệt nhiên không nổi giận. Anh miên mang nhìn Giai Băng, không kìm được mà thì thào.

-Tôi cũng muốn mình vô sinh lắm, Giai Băng!

Nói xong, Đằng Dạ im lặng một lúc lâu như đang suy nghĩ điều gì đó.

Khi màn đêm đã đen và dày hơn, anh đưa tay với lấy lọ thuốc, mở nắp.

Vì loại thuốc gia truyền này có công hiệu rất mạnh, người bôi vào phải chờ 24 tiếng mới tẩy hết hoàn toàn vết thuốc màu đen của nó, nêu Đằng Dạ rất cẩn thận lấy bông thấm thuốc mới bôi lên má Giai Băng, vẽ thành hình bàn tay theo vết mẩn đỏ in hằn.

Tốn hơn 20 phút ‘tô vẽ’, Đằng Dạ cũng thành công để lại hình bàn tay đen sì to tổ chảng trên gò má trắng hồng của Giai Băng.

Thoả mãn, anh tắt đèn đi ngủ, thân thể quen thói ôm choàng lấy hình hài bên cạnh, thâm tâm ra sức chống chế lí trí: “Lần này là để đền bù công sức bôi cao, nhất định không có lần sau!”

Thời gian trôi qua nhanh, thấm thoát, kim đồng hồ đã nhích đến nửa đêm.

Giai Băng bỗng tẩu hoả nhập ma bật người dậy, ngồi ngốc trên giường một hồi rồi liếc nhìn ánh sáng phát quang của đồng hồ đeo tay xem giờ.

Hoảng hồn nhớ ra mình định làm gì, Giai Băng từ trên giường giở chiêu Đại Bàng Tung Cánh, nhảy huỳnh một cái chấn động phòng ốc dâng bàn toạ đáp xuống đất mẹ.

Ôm cái mông xúi quẩy chạy lẹ vào WC, Giai Băng bật đèn, luống cuống nặn kem vào bàn chải rồi ra sức đánh răng thật nhanh.

Vô tình như hữu ý, Giai Băng đưa mắt chiêm ngưỡng ‘dung mạo’ mình trong gương, 1 giây sau đó thì toàn thân đồng loạt cứng đờ, chiếc bàn chải trên tay cũng bần thần rơi xuống mặt đá.

-Á!!_Mang theo tiếng hét kinh điển chạy ra ngoài, Giai Băng hấp tấp cong người, tay túm lấy chiếc dép bông dưới chân rồi đập tua tủa lên người chồng đang say mộng_Đằng Dạ! Đằng Dạ! Dậy đi!

Bừng tỉnh nhờ những trận đòn oan dồn dập, Đằng Dạ phản xạ bật người dậy, nhanh tay lẹ mắt chụp lấy dép bông của Giai Băng, quẳng xuống đất, giận giữ hét lớn:

-Hạ Giai Băng! Em muốn chết à?

-Đằng Dạ! Có ma trong phòng tắm, hix!_Mếu mặt nhăn nhó, Giai Băng mấp máy môi kinh hoàng. Đoạn, cô nhảy lên giường, trùm chăn ẩn náu.

Thấy bộ dạng thất kinh của vợ, Đằng Dạ xuống giường, thuận tay túm lấy chiếc Ipad đầu giường giơ cao, từ từ tiến lại gần WC, mắt hé vào bên trong quan sát.

Đằng Hy lúc này đang mộng đẹp cũng bị đánh thức, cầm đại chiếc Ipad trên đầu giường rồi đạp cửa phòng Đằng Dạ, nhanh chóng xông vào trong.

-Có chuyện gì thế?

-Giai Băng! Làm gì có ma!_Sau khi khám xét tình hình WC, Đằng Dạ ngao ngán bước ra ngoài, tiện tay bật sáng đèn.

-Có mà! Nó rất đáng sợ!_Ló đầu ra khỏi chăn, Giai Băng bực bội phản đối_Nó mặc 1 chiếc áo dây trắng thượt, tóc đen dài, rối như cái tổ quạ, mặt mũi trắng bạch dính nguyên bọt kem trắng xóa trên miệng và đặc biệt hơn, trên má nó khắc hẳn một cái bàn tay đen sì nữa, hix! Hai người không tin, em đập đầu chết liền!

-Ờ! Tin rồi!_Không hẹn, Đằng Hy và Đằng Dạ cùng trầm ngâm nhìn chăm chăm vào Giai Băng một hồi rồi gật đầu, chắc nịch đồng thuận_Giai Băng, giờ em nhìn vào gương cũng thấy được con ma đó đấy.

Ngây ngốc nhìn hai kẻ đồng loã kia, Giai Băng hiếu kì lấy chăn lau hết đám kem trên miệng rồi ‘nhảy dù’ xuống đất, tiến đến chiếc gương thân yêu quan sát.

Toàn thân Giai Băng, sau khi được ‘diện kiến’ rõ ràng dung nhan con ma, nhất loạt hoá thạch trong 1 giây, chuẩn bị nứt vỡ thành nghìn mảnh.

Ôm tâm tình chỉ có thể lên núi Thái Sơn thét gào mới
xả nổi, Giai Băng trừng mắt quay về phía Đằng Dạ, run rẩy chỉ tay.

-Là…là anh làm…phải không? Anh ghen tị sắc đẹp của tôi nên hại tôi, đừng chối!

-Không . phải . tôi!_Ném ánh nhìn sắc như dao chọt tiết lợn đáp trả sự buộc tội kia, Đằng Dạ lạnh lùng không ngại ngùng tỉnh bơ chối, ngữ điệu nồng nặc mùi áp đặt khiến Giai Băng lập tức cứng họng, khí thế theo đó cũng lặn xuống hậu môn mất dạng.

Im lặng hồi lâu, Giai Băng nghĩ mãi vẫn thấy chỉ khả năng mình mộng du, nhuốm tay vào lọ mực nào đó rồi tát lên mặt mới thiết thực nhất, bèn ngậm ngùi hổ thẹn cúi đầu.

-Xin lỗi!

Hai người kia xuýt ngã lăn xuống đất, mắt mở căng kinh ngạc ‘Tin kìa!’

Buông xuôi tất cả, cô ôm lấy chồng sách vở.

-Tôi…ra ngoài ôn bài…mai tôi phải thi thử!

Giật giật khoé mắt nhìn Giai Băng ủy khuất cất bước ra đi, Đằng Dạ nhíu mày, có chút ăn năn nghẹn lên mũi làm anh hắc xì một cái.

Còn Đằng Hy, anh lắc đầu bật cười. Nụ cười anh theo bóng hình Giai Băng đang khuất dần là nụ cười ôn nhu bất lực, nhưng đối với sự băng lãnh của Đằng Dạ, đó là sự mỉa mai châm chọc.

-Chắc đó là thuốc cao bí truyền nhà ta! Em tiêu rồi, Đằng Dạ, thuốc đó ngày kia mới tẩy được đấy!

Đằng Dạ không nói, quay đi lục tìm cái gì đó.

-Dù cô nhóc đó chỉ là ‘thánh thê’ của em, thì cũng đừng chơi cô ấy như thế. Gia đình chúng ta từ trước đến giờ đều rất kính trọng ‘thánh thê’, em tốt nhất cũng nên làm như thế đi, Đằng Dạ. Nếu không…hay ‘chuyển nhượng’ cô ấy cho anh, anh sẻ để cô ấy…trở thành ‘chính thê’ như mẹ bây giờ.

-Cút khỏi phòng tôi!_Ngưng tìm kiếm, Đằng Dạ tiến đến thẳng Đằng Hy, vung tay đấm anh một quyền rõ đau_’Thánh thê’ hay ‘chính thê’ đều là người của tôi, anh không có quyền xen vào! Nhanh cút!

-Được thôi!_Đưa tay lên khoé miệng quệt đi vệt máu tươi, Đằng Hy khắc sâu nụ cười tuyệt mĩ rồi bước ra khỏi phòng Đằng Dạ, miệng hô to_Giai Băng, để anh lấy khăn chùi giúp em.

-Tôi sẽ lau, anh đi ngủ đi!_Đằng Dạ theo đó đi ra, hung hăng tuyên bố giành việc. Hơn ai hết, anh hiểu rõ ý đồ của Đằng Hy…

…vì anh cũng đang có ý đó.

-Không sao đâu em trai, ngày mai em còn phải giám sát kì thi, nên về phòng ‘an nghỉ’ đi. Vợ em cứ để anh lo.

-Đằng Hy! Tránh ra!

-Đằng Dạ! Em đúng là có phúc không biết hưởng…

-Anh muốn gặp hoạ rồi mới lùi hả?

-Mấy người im hết! Tôi phải học!

***

Sáng hôm sau, nhờ ‘sự giúp đỡ’ ‘nhiệt tình’ của anh em họ Đằng, bàn tay đen trên má Giai Băng đã…bóng loáng và dễ bắt ánh sáng hơn, nguyên hình càng thêm đậm nét.

Oán hận nhìn chính mình trong gương, Giai Băng bức bối xé rách bao xilôngpat, tách miếng dán to tổ chảng rồi đập mạnh nó vào má mình, che khuất toàn bộ bàn tay đen nhục nhã trên má.

-Chỉ có mỗi cách này!_Giai Băng sầu não thở dài, đau đớn nhìn nhan sắc mình đang bị huỷ hoại. Cô sẽ nói gì khi bị hỏi nguyên nhân đây, nói thật rằng cô mộng du sao? Hay dán thế cho tomboy?

-Có cần tôi ghi thêm cho em ‘Đừng nhìn’ không?_Trước hành động của Giai Băng, Đằng Dạ suýt thắt chặt cà vạt trên cổ mình. Hồi lấu trấn tĩnh lại, anh mới hảo tâm nín cười đề nghị.

-Lo cho mạng anh đi!_Quắc mắc lườm Đằng Dạ, Giai Băng đeo cặp ra ngoài, người run lên đỏ bừng. Cô xin thế, nếu dấu bàn tay đó không phai, cô sẽ lột sạch tiền Đằng Dạ đi thẩm mĩ, xem anh ta cười nổi không.

***
Trong lúc những đứa con của mình đang bận rộn với công việc của chúng, Đằng phu nhân lại nhàn nhã dựa người vào thành ghế, lãnh đạm dò xét người đối diện:

-Hạ lão gia, ông có thế nhắc lại những gì vừa nói được không?

-Đằng phu nhân…_Hạ lão gia hít một hơi thật sâu_…tôi nghĩ…chúng ta nên huỷ cuộc hôn nhân giữa Giai Băng và Đằng Dạ.

-Huỷ hôn nhân…?_Thoáng chút kinh ngạc, Đằng phu nhân mỉm cười, trầm ngâm suy nghĩ_Nghe có vẻ thú vị…nhưng lí do là gì?

Chap 32: ADN

-Đằng phu nhân, bà cũng biết rồi đấy…Giai Băng hiện giờ…không phải là con gái tôi…_Ngưng một lát, Hạ lão gia đưa mắt dò xét biểu hiện của người đối diện mới nói tiếp_…mà cuộc hôn nhân này…cốt yếu là để làm vui lòng các cụ hai nhà Đằng-Hạ, người ngoài sao có thể xía vào được. Thế nên, tôi muốn hủy đám cưới lần trước, thay vào đó, chúng ta sẽ tổ chức một đám cưới khác hợp lệ.

-Ồ!_Sau khi nghe lời lẽ thuyết phục của người kia, Đằng phu nhân cảm thán lên một tiếng, miệng nở một nụ cười nhẹ ra chiều thích thú_Nhưng hình như…Giai Băng và hai người kia đều chưa xét nghiệm ADN, sao Hạ lão gia lại chắc chắn Giai Băng không phải là con gái mình đến vậy?

-Bà
không nhắc thì tôi cũng quên mất_Chợt như nhớ ra điều gì đó, Hạ lão gia mở nhanh chóng mở tập tài liệu đặt kề cạnh chỗ mình, đẩy nó về phía Đằng phu nhanh, lòng chắc mẩm kế hoạch đã thành công trót lọt_Đây là kết quả xét nghiệm giữa tôi và Giai Băng, nó cho thấy, chúng tôi không hề có quan hệ máu mủ.

Thoáng chút hồ nghi nhìn xấp giấy trước mắt, Đằng phu nhân cầm lấy chúng, tỉ mẩn đưa mắt thăm thú trên từng hàng chữ, chốc chốc lại liếc nhìn gương mặt đắc chí của Hạ lão gia. Bà đến đây, quả thực không hiểu nổi ông ta đang nghĩ gì nữa…vất bỏ một đưa con nuôi những 18 năm một cách dễ dàng và gấp gáp như vậy…có quá đáng hay không. Còn nữa…sao bà thấy chuyện này kịch đến vậy, như thể đã được sắp đặt sẵn từng bước.

-Sao…Đằng phu nhân!_Ném ánh mắt long lanh như trời đêm nhìn người đối diện, Hạ lão gia hồi hộp chờ đợi đáp án.

-Tôi cứ nghĩ chuyện này là một trò đùa…_Đằng phu nhân nhấp một ngụm trà cho thanh giọng_…nhưng có lẽ không phải vậy. Tuy nhiên, Đằng gia chúng tôi không phải dòng tộc máu lạnh, không thể vô ý xúi con trai li dị với người mình đã cưới được, mong Hạ lão gia thông cảm.

-Nhưng…mong ước của hai cụ….

-Tôi vẫn chưa nói hết…Không thể li dị với Giai Băng, không có nghĩa con gái ông không có cơ hội. Nếu Đằng Dạ thực sự thích một trong ba cô con gái còn lại của ông, nhất định chúng ta sẽ bàn đến việc cưới hỏi. Ngược lại, sẽ không có người nào họ Hạ đặt chân vào Đằng gia_Vẫn nở nụ cười không thể hòa nhã hơn, Đằng phu nhân quyết đoán trả lời, đôi mắt


Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Ngắm người đẹp chân dài trắng xinh

Đọc truyện Hợp đồng yêu full chap

Game Desert Sniper Vh by Combo

Đọc truyện Hợp đồng yêu full chap

Yuki Itano

Đọc truyện Hợp đồng yêu full chap

Yuki Itano

TAG:

XtGem Forum catalog