-Anh Đằng Hy, anh bị ngã rồi kìa? Thật bất cẩn! Có đau lắm không? Em dìu anh đi bệnh viện nhé? Sao anh không nói gì với em? Em vô tội nhá! Hay dây thần kinh anh chấn động đơ cứng rồi? Thật tội nghiệp!_Giai Băng nói một tràng không ngơi nghỉ, lâu lâu mới dừng hít sâu lấy không khí rồi nói tiếp, hoàn toàn không cho Đằng Hy tức bốc khói kia cơ hội góp giọng_Để em sửa dây thần kinh cho anh nhé! Dễ thôi mà, đơn giản như nối mạch điện ấy. Xem anh kìa! Xúc động không nói được gì kìa! Đừng như thế! Đó là bổn phận của em mà! Haha!! Đáng đời!
Ném hai câu làm lộ bản chất thật của mình, Giai Băng thôi đả kích người bị nạn, vẫy vẫy tay chào như để tạm biệt rồi quẩy mông bước đi, định bụng tẩu thoát khỏi hiện trường án mạng.
Nhưng chưa bước được 2 bước, một chân cô đã bị oán hồn không tan Đằng Hy níu lại, người theo quán tính noi gương anh chồng ngã bịch xuống đất cũng rất mực êm tai.
Sau 2 phút dài dán mặt cho đất trưng mông cho trần nhà, Giai Băng đau điếng xoa xoa cái mặt đã phẳng lì do tiếp xúc mạnh với mặt phẳng đất, khổ não phát hiện cằm mình cũng có dấu hiệu bong gân như cái chân tội nghiệp mấy tuần trước.
Tức, Giai Băng toan bò người dậy trả đũa kẻ chết một mình không chịu chết kia thì cửa phòng Đằng Dạ chợt chuyển động, hé mở một đôi chân mặc đôi dép lông hình con hổ hết sức dễ thương…và khôi hài.
Kẹt trong tình cảnh tim rớt bịt xuống dạ dày này, Giai Băng cơ hồ muốn cười nhưng không cười nổi. Vì mặt của cái tên được tận mắt chứng kiến màn níu chân dây dưa vô cùng ám muội của cô và Đằng Hy đã đen như cái mông nồi.
Sự xuất hiện của kẻ thứ ba vô tình cứu rỗi Giai Băng khỏi móng vuốt của Đằng Hy. Và điều đáng cạn li ăn mừng hơn, toàn thân cô vẫn bình thường, không có vấn đề gì nghiêm trọng ngoại trừ việc cằm cô bị sưng đỏ tấy lên.
Nhưng không hiểu sao, lúc được cô bác sĩ trung niên bôi thuốc cho, người cô lại vô chủ nóng lên, lâu lâu lại rùng mình một cái.
Không phải chứ, mỗi lần ăn thịt gà, cô đều ăn liền tù tì 2 cái chân để khỏi run, cớ sao giờ người cô lại thành ra cái chế độ run điện thoại vô duyên thế này chứ? Nhất định không phải do cô bị bệnh! Hay là…do tia nhìn gắt gao của ‘ông mặt mông nồi’ đang dựa lưng đứng bên cạnh?
Cơ mà, biết rõ nguyên nhân rồi thì sao chứ? Người cô vẫn run, trừ phi ai đó thôi dùng ánh mắt giết người kia hành hạ cô.
-Sao rồi?_Hiếm hoi lắm mới mở miệng, nhưng Đằng Dạ lại không ngần ngại chà sát đá lạnh vào lưng hết thảy đám người có mặt xung quanh mình bằng thứ thanh âm kinh điển của đấng vương tử cõi chết.
-Dạ?_Giật mình, bà cô bác sĩ đang rất chuyên tâm bôi dầu nóng cho cằm Giai Băng hốt hoảng quay đầu lại nhìn Đằng Dạ, ngón tay bất cẩn bôi lên khóe mắt ‘bệnh nhân’ khi nào không hay.
-Á! Cay mắt tôi!_Vì cũng chẳng để ý gì đến việc của người khác nên Giai Băng hoàn toàn bị động trước tình thế đột ngột kia, lãnh trọn một đóng dầu đặc sệt trên khóe mắt. Công dụng của dầu nóng nhanh chóng lan tỏa, làm cay mắt khổ chủ khiến
cô la toáng lên, nước mắt hoạt động sinh học phối hợp nhịp nhàng trào ra ngoài.
Theo phản xạ, Giai Băng đưa hai tay dụi mắt thì ngay lập tức, Đằng Dạ đã nhanh tay chặn lại, kéo cô vào phòng tắm. Anh chuyên nghiệp xả nước vào khăn mặt trắng tinh treo trên móc, nhẹ nhàng lau đi vùng dầu gạch đặc sắp chảy xuống phía dưới. Giọng nói như được dàn máy tính hiện đại chỉnh sửa lại, êm nhu một cách kì lạ:
-Dựa người vào tôi, tôi lấy tóc lau cho em!_Tất nhiên, Đằng Dạ thừa biết tóc mình không có cái khả năng vượt trội đó nên anh khiêm tốn nâng tóc Giai Băng lau sạch những phân tử dầu bám chặt trên da vợ, dịu dàng nhưng công hiệu.
Sau một hồi chà sát tích cực, Đằng Dạ nghiễm nhiên nhận được sự ái mộ cùng cực của…vô số người trốn vé xem kịch…trừ kẻ rất…rất cần làm điều đó.
-Đằng Dạ! Anh thật quá đáng!_Ôm vùng da bị Đằng Dạ chà sát, Giai Băng nhăn mặt, đôi mắt tròn ngấn nước lộ rõ phẫn nộ cùng cực
-Gì?_Đằng Dạ vừa toan bước chân ra ngoài liền dừng lại, không quay đầu nhìn Giai Băng mà hỏi.
-Rõ ràng anh mượn việc công trả thù riêng, anh hại mặt tôi đỏ lên hết rồi này…còn nóng bừng nữa! Chết tiệt!_Đưa ngón tay trỏ trỏ vào mặt mình, Giai Băng uất ức vạch tội. Bỗng nhận được cái tròn mắt há hốc mồm của những người bên ngoài.
-Vậy à? Tôi lại không biết đây!_Mặt Đằng Dạ tối sầm lại hoàn toàn.
-Không tin anh thử ‘sờ’ là biết!
-Được!_Không suy nghĩ gì nữa, Đằng Dạ quay người lại nhìn vợ, cười một cái vô cùng đê tiện rồi nghênh đầu ra lệnh cho đám ‘kì đà’ bên ngoài_Phiền các người ra ngoài rồi đóng cửa giùm tôi…tôi phải ‘sờ’ vợ tôi!
C………………h…………………………o…………………………….á…………………………….n………………………..g!
P/s: Hơhơ, các tình yêu nghĩ Đằng Dạ sẽ ‘sờ thế nào đây ta, hoho
Chap 28: Chung số phận
Sốc toàn tập! Có lẽ, chỉ có 3 chữ này mới ‘xứng đáng’ miêu tả đầy đủ, sinh động tâm trạng hiện giờ của tất cả các nhân hình vô tội đang có mặt tại hiện trường, kể cả người vô cùng đen tối với da mặt không thể dày hơn như Giai Băng. Ai có thể ngờ rằng, giọng nói trầm thấp như thuốc mê làm tan nát cõi lòng của bao nhiêu người kể cả nam lẫn nữ và ngữ khí sắc lạnh kia lại có thể gây hiệu ứng ngược, không làm người ta quỵ lụy trong quyền uy, song lại có thể khiến họ nhũn mềm trong ý nghĩa đen tối luẩn khuất đằng sau cơ chứ.
Dù có ‘trần trụi với thiên nhiên, hồn nhiên như cây cỏ’, dù có là trẻ lên 3 mới tập đi tập nói, không nham hiểm hiểu theo hướng tích cực thì đúng là ngàn đời không có lấy một người. Xã hội đen tối, hồn người cũng ô uế.
Phút chốc! Một làn gió lạnh từ nam cực thổi đến vù vù…và đóng băng tất cả…không ngoại trừ nước dãi thèm thuồng của một ai đó…
-Còn không nhanh ra ngoài!_Không đợi những mảnh đời ‘trong sáng’ kịp giải băng, Đằng Dạ tỏ ra là một người chồng khá bất nhẫn với vấn đề phòng the trước mặt mọi người, hạ giọng, thanh âm nhẹ tới mức khiến da đầu Giai Băng tê dại, gàu cũng ngừng gây ngứa.
Như thấu hiểu được ‘nguyện vọng cao cả’ sâu kín của chủ nhân, cô bác sĩ còn son xuân cùng đám gia nhân trai tráng mặt mũi đỏ lựng ý vị nhìn nhau. Họ mang theo vô vàn thước phim suy đồi 18+ chiếu rập rình trong đầu, ân đức cáo lui, nhường lại bầu không khí đang dần nóng lên cho hai người còn lại ‘đóng cửa đếm tiền’.
Tất nhiên, chẳng ai dại gì mà bỏ lỡ chuyện tốt người thật việc thật này cả. Họ thích nghe tận tại hơn…là thấy tận mắt vì theo họ nghĩ,…dù thân hình bên trong của 2 vị tiểu chủ có xấu xa, nấm móc, ghẻ lở, sẹo sụa cỡ nào, chỉ cần có tiếng rên rỉ thuần khiết nhưng ám muội…vẫn sẽ dễ dàng che dấu được khuyết điểm, thăng hoa cho quá trình sản xuất tương lai, hơhơ.
Còn Giai Băng lúc này…nhân vật đầu têu dấy lên phong trào lấy đá ném vào chân mình…vẫn đang chậm chạm nhịch ra khỏi thế giới đang chao đảo của mình. Vì câu nói của ai kia, cô choáng váng đến suýt dâng nguyên cái bàn tọa nghìn đô cho đất, khó khăn lắm mới tựa được người vào cái bệ rửa mặt.
Như vị tráng sĩ cơ bắp cuồn cuộn bị chặt đứt hai tay-nơi cơ bắp được đất phô ‘dung mạo’ nhất, Giai Băng oán hận trừng mắt nhìn Đằng Dạ, đầu như muốn thay mông xì khói.
Loạng choạng tiến lại gần chồng, Giai Băng khổ sở nặn ra nụ cười nhạt.
-Chồng à! Lời nói của chồng có phải quá ám muội hay không?_Ngây thơ tròn mắt khinh giễu kết câu thứ nhất, Giai Băng giở công phu, thoắt cái như một con sóc con, nhón chân ăn gian chiều cao rồi đưa tay túm chặt lấy cổ áo Đằng Dạ, nghiêm mặt nghiến răng ken két_Anh cố ý để đám người theo đạo ‘dâm dê giáo’ kia nghĩ xấu rằng đường đường là một Giai Nhân Kỳ
‘thuần khiết’, ‘yếu đuối’, ‘ngoan hiền’ như tôi mà lại ‘phóng uế’ mấy lời lẽ ám muội, chủ động câu dẫn anh làm chuyện đồi bại, đúng chứ? Anh có biết chữ ‘sờ’ thuần túy của tôi đã bị anh bóp méo thành cái gì không hả? Nhất định bọn người kia sẽ tương kế tựu kế nghĩ bậy đó, anh biết hay giả vời vô tội đấy!
-Ví dụ?_Đôi đồng tử đen của Đằng Dạ chuyển động, thu rõ toàn bộ hình ảnh ‘lưu manh hóa’, ‘Chí Phèo con’ của vợ, tuyệt nhiên không giận như thường, trái lại còn vác bộ mặt vô cùng hài lòng với một chút hiếu kì.
Lắc đầu tỏ vẻ chán nản trước trình độ tồi tàn, chút kiến thức xã hội cũng không có, Giai Băng thương tâm nghĩ đến bản sắc thâm nho đặc trưng của dân tộc đang bị những người như Đằng Dạ làm cho mai một, từ đấy dấy lên quyết tâm sục sôi muốn khai sáng đầu óc cho anhh. Đứng trên hàng ngũ của một chuyên gia tài hoa trong lĩnh vực ‘chém gió’ trên forum, Giai Băng buông tha cổ áo nhăn nhúm của chồng, nhếch miệng cười khinh bị một cái, mặt vênh lên, mắt hướng trần nhà hết sức tự kiêu tự đại rồi điệu đà hất mái tóc đen dài mượt mà của mình ra sau. Mái đầu cô thẳng thớm nhờ ngoại lực mà đột ngột rung chuyển, tắp lự bay vèo một vòng trong không khí, mạnh đến mức chấy cũng phải trượt chân ngã chết queo.
Nếu đây là một thước phim quảng cáo, chắc chắn sẽ còn có hiệu ứng mùi thơm tủa ra lia lịa từ tóc Giai Băng cô, xộc vào mũi nam nhân vật chính, làm anh ta mắt trổ thành hai hình trái tim căng béo đỏ thói, mặt mê muội đần không thể tả. Tiếc là, cái tên nam vật chính không có khả năng thưởng tức cái đẹp như Đằng Dạ, có xịt cả chai nước hoa cho anh ta ngửi, anh ta vẫn vơ đũa cả nắm, gọi đó là mùi chồn hôi ‘xịt’ bậy cho xem.
-Là như thế này…_Đằng hắng giọng thanh lọc cổ họng, Giai Băng say hứng nhỏ giọng chỉ bảo cho Đằng Dạ, đôi mắt đen loé lên tia tinh nghịch_Lại gần đây…đây là kiến thức bí truyền…chỉ hồi lại trong nội bộ.
-Nội bộ? Được!_Thoáng kinh ngạc, Đằng Dạ cong môi đến gần Giai Băng hơn bình thường, gần đến mức hơi thở ấm áp của anh phả đều trên vành tai nhạy cảm của cô
-Chữ ‘sờ’ của anh, tuy mang nghĩa gốc nhưng trong trường hợp này có thể được hiểu theo hướng tiêu cực của xã hội và tích cực của hôn nhân. Nó không trần trụi mỗi tay chạm da mà còn là sự tiếp xúc giữa môi người nọ và lớp lông xúc giác chổng trên da người kia. Với những kiến thức cơ bản tích góp qua nhiều năm tháng, ‘sờ’ mờ ám gồm 2 giai đoạn: Giai đoạn một là ‘đánh giấu lãnh thổ’, người chủ động sẽ bôi tuyến nước bọt chứa ADN và mùi hôi miệng riêng cùng hỗn hợp vi khuẩn lên người kẻ bị động, đầu tiên là môi, dịch đến mũi, oành tạc diện rộng trên toàn bộ ngũ quan rồi trượt xuống cổ và lân la xuống phía dưới như ốc sên thả dịch vàng ấy; giai đoạn hai
là ‘Bò tót tranh hùng’, lúc này, hai vị chủ và bị đã tự động khơi ‘máu chiến’ cho nhau, kịch liệt vật lộn, sử dụng mọi thủ đoạn chèn ép đối phương không kể thời gian, địa điểm, dấu hiệu nhận biết của giai đoạn này là tiếng kêu biến dạng của khổ chủ. Ách…tôi chỉ nói những gì tôi biết. Hiểu hay không là chuyện của anh. Tóm lại, tôi đoán chắc bọn người đó đang ghé tai vào cửa nghe ngóng, đầu tưởng tượng mấy thứ không thanh thuần đó!
Sau một hồi phân giải hết sức sinh động những gì mình đang nghĩ, Giai Băng bất bình phê phán, nhất thời có chút khâm phục tầm hiểu biết sâu rộng của mình.
Mấy giây sau khi tự sướng, Giai Băng mới để ý đến trọng lượng hơi thở đang phù phù bên tai mình. Nó càng lúc càng nặng nề, như thể có thứ gì đó vướng bận trong tâm khảng khổ chủ vậy.
Tò mò, Giai Băng quay đầu nhìn lại, hơi giật mình khi phát hiện mặt Đằng Dạ đã đen lại, hàng mi cong dài của anh ủy khuất khép hờ, gần như che khuất hai con ngươi ngọc thạch sâu thẳm.
Đôi môi hồng nhuận của Giai Băng vô tình chạm nhẹ vào chiếc cằm qúy tộc nóng ấm của Đằng Dạ, kích thích thanh âm khàn khàn nam tính vang lên:
-Trong này quá yên tĩnh!
-Ơ?… Ừ!_Tuy không hiếu mấy cái đề tài đột ngột Đằng Dạ đưa ra, Giai Băng vẫn đáp một tiếng, bỗng bị khuôn mặt góc cạnh thật gần hút mất hồn.
-Cần phải có âm thanh mới nghe được!
Giọng nói của Đằng Dạ biến dạng chỉ còn trần trụi thế này khi lọt vào màng nhĩ Giai Băng: ‘Người soái như tôi mới đáng nhìn nhỉ?’
-Ừ!_”Anh rất soái là đằng khác!”
-Sẽ thật tội nghiệp nếu để bọn họ tốn công vô ích_Đằng Dạ liếc mắt về cánh cửa phòng im lìm.
‘Sẽ thật tội nghiệp nếu lãng phí vẻ đẹp này nhỉ?’ Lời nói Đằng Dạ tiếp tục bị Giai Băng lúc mê trai bóp méo.
-Ừ!_Một giọt nước bọt trào ra khỏi khuôn miệng he hé của Giai Băng.
-Xem ra chúng ta nên ‘hành động’ rồi!_Đằng Dạ thoả mãn cười
nhu hoà.
Không cần bà xã cho phép, Đằng Dạ…lấy khăn mặt treo trên móc lau nước bọt trong vắt của cô. Khi đã xác định môi cô đạt chuẩn ‘an toàn thực phẩm’, đảm bảo không bị ngộ độc, anh cúi người, đặt lên đó một nụ hôn đủ vị: lãng mạn kiểu Pháp, kín đáo cổ điển kiểu Trung Quốc, hoang dã điên cuồng Tây Ban Nha,…
Và có lẽ…nếu Giai Băng dãy dụa, không đặt bàn tọa lên bồn cầu, phóng khoáng để Đằng Dạ chiếm giữ môi mình, tạo thời cơ lén…lấy chai Vim đậm đặc đe dọa anh thì…phải chi nhà họ Đằng có thêm cháu chắt.
-Vợ à, vợ quả thực rất nhát gan!_Đưa ánh nhìn xoi mói ném lên chai Vim hồng nhạt trên tay Giai Băng, Đằng Dạ mỉa mai lên đánh giá. Lúc này cô có hung khí nên phải đứng xa cô một chút, mọi hoạt động đành phải kìm nén, chỉ còn cách lấy lời công kích.
-Được thôi! Nếu chồng không coi mình là vi khuẩn bồn cầu thì đến đây với vợ! Lâu lâu thở cảm giác mạnh một chút rất tốt đấy!_Biết mình đang ở thế có lợi, Giai Băng ngọt giọng đon đả mời gọi, hết sức đắc ý đúng đưa ‘hung khí’ trêu ngươi quân địch.
-Xin lỗi vợ, anh không thể đến gần em được_Vò vò mái tóc mun đen, Đằng Dạ tỏ vẻ bối rối, luyến tiếc nói.
-Chồng, thì ra anh là vi khuẩn bồn cầu!_Chớp chớp mắt như thể không tin được những gì trước mắt, Giai Băng vờ xúc động hét lên, giả tạo than vãn một cái_Ôi không, anh chui từ đó ra sao?
-Chồng chỉ sợ không kìm nổi dục vọng ‘hành xác’ vợ thôi_Đằng Dạ nén nhục chai lì thở dài.
-Vi khuẩn bồn cầu cũng biết ngụy biện! Chồng đúng là siêu phẩm vi khuẩn_Giai Băng khinh khỉnh bĩu môi.
-Tất cả là vì…bà xã, anh yêu em!
“Đằng Dạ, lúc nghiêm túc, vẻ mặt anh như thế nào?”
P/s:Đáng nhẽ phải post lâu oy nhưg mạg lỗi, hjhj. H thì đọx và cho Su ý kiến nhá. Tks
Chap 28: Chung số phận-p3
“Là mang một đôi mắt đen nhu hoà như trời đêm với tia sáng leo lắt nhưng cương nghị, là một vẻ thâm trầm mang chút phiền muộn, do dự như lúc này đây…hay thực sự, bộ mặt lạnh lẽo xa cách như Rôbinxơn cô độc trên một hòn đảo tít mù kia mới chính là bản chất nghiêm túc của anh?”
Những câu hỏi, những chuỗi hồ nghi chảy dài trong dòng suy nghĩ hỗn loạn của Giai Băng, đeo bám lấy, khiến cô phải tập trung hết toàn bộ các giác quan, hướng thẳng về phía Đằng Dạ ngấm ngầm truy vấn.
Không hiểu sao, Giai Băng lại muốn ngay tức khắc túm lấy cổ áo Đằng Dạ như ban nãy, lắc lắc anh ta thật mạnh như một con rối vô dụng rồi hắng giọng trịch thượng tra hỏi anh ta.
Hỏi rằng sao bỗng dưng anh ta lại nói như thế? Anh ta đang nói đùa hay mưu mô làm suy lạc đi sự cảnh giác của cô.
Những thắc mắc khắc khoải không tan biến ngày một dâng lên. Mong muốn của Giai Băng theo đó lớn dần.
Bầu không khí xung quanh như rã rời đi bởi cảm xúc lũng loạn của con người, não nùng, khô khốc đến ngạt thở. Sự yên lặng tiếp theo trải dài căng thẳng,