Insane
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Đồ ngốc tôi là chồng của em

Đồ ngốc tôi là chồng của em



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
có chỗ đứng, Lãnh Kiên khó chịu nhắc nhở dẫu anh chẳng ham gì cái danh không đáng đó.

-Đứng dậy!_Cố tình biến thanh âm của ai đó thành tiếng muỗi thủ thỉ bên tai, Đằng Dạ hạ giọng trầm thấp hướng phía Giai Băng, không cần gào thét vẫn toát lên sức đe doạ chết người.

-À!_Bị biểu hiện lạ thường của Đằng Dạ kích cho thần trí bấn loạn, tim gan hỗn độn, Giai Băng vừa nghe lệnh liền hoá kiếp từ thiếu phu nhân xuống nữ hầu, ngoan ngoãn đứng bật dậy.

-Lại đây!

Giai Băng bước chân răm rắp nghe theo, nhưng chưa bước xong một bước, tay cô đã bị Lãnh Kiên ở trên giường túm lại.

-Giai Băng không phải là gia nhân để cậu tùy miệng sai bảo!

-Lại đây!_Đằng Dạ một mực biến Lãnh Kiên thành phân tử khí không màu không mùi không vị.

-Giai Băng, anh nghĩ em đủ thông minh để biết rõ mình cần phải làm gì!_Lãnh Kiên cố chấp nắm chặt lấy cổ tay Giai Băng cố đánh đòn tâm lí vào lòng tự tôn của cô, mắt bắn tia lửa điện phóng đến người Đằng Dạ.

Trước sự tình theo chiều hướng không ra gì này, Giai Băng mím môi đấu tranh nội tâm.

Xét đi xét lại, cô cũng đâu có làm gì sai. Nếu nói cô ôm Lãnh Kiên-hiện giờ trong thân phận là anh trai song sinh của cô là đại nghịch bất đạo thì cô ôm cha nuôi là tội lớn tày trời à? Hơn nữa, ở nước ngoài ai chả làm thế, nam quấn nam, nữ quấn nữ cũng thường như cơm bữa đấy thôi. Tóm lại, cô không sai, cô làm gì phải sợ chứ!

Nhưng, sắc mặt Đằng Dạ lúc này…quả thực không nên nhìn chút nào…Vì nhìn…sẽ bị vẻ đẹp ngang tàn của anh ta làm cho chết mê chết mệt ngay.

Cô nên làm gì đây?

-HẠ. GIAI. BĂNG! Lại đây!_Dư

đây!_Dường như không thể nhịn được nữa, Đằng Dạ đẩy tông giọng lên cao, ngữ khí ngầm ý đe dọa rõ mồn một “Cô thử đứng lì ở đó đi, xem tôi làm gì cô.”

Nuốt nước bọt ực một cái, Giai Băng đau khổ quay mặt nhìn Lãnh Kiên rồi quyến luyến gỡ tay anh ra, bước về phía Đằng Dạ.

-Tôi tới rồi!_Sợ Đằng Dạ vì tức giận làm mờ mắt không nhìn thấy mình đã chịu ‘buông tay chịu trói’, Giai Băng e dè lên tiếng, người bị hàn khí ngút ngàn toát ra từ anh làm rùng mình.

-Cậu bá đạo quá đấy, Đằng Dạ!_Bật cười lạnh, Lãnh Kiên mỉa mai, tinh mắt nhận ra tình trạng cùng cực của Giai Băng lúc này_Xem đi, cậu khiến vợ cậu sợ đến run bần bật rồi kìa.

Triệt để áp dụng chiêu thức ‘im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ’, Đằng Dạ cử động, đưa những ngón tay thon dài của mình lên mái tóc đen âm ẩm mấy ngày chưa gội của Giai Băng, hình như giằng co tâm lí một hồi lâu nữa rồi mới đan tay vào những lọm tóc của cô, đôi mắt lạnh có vẻ dịu đi chút ít.

Theo phản xạ, Giai Băng nhanh chóng tránh né, lập tức bị bàn tay đang ‘mai phục’ ở tóc giữ lại, tăng lực đẩy người cô ngã vào lòng ngực của chủ nhân nó.

Mùi X-men thoang thoảng từ cơ thể của Đằng Dạ như bị sự xâm nhập của Giai Băng gây náo loạn, vồ vập xông vào mũi cô ngay sau đó, khiến cô phải đỏ mặt ngẩn người, mặt nóng như có lửa. Ai bảo, sự tiếp xúc này quá thân mật chứ.

Chưa dừng lại ở đó, Đằng Dạ khi nhìn thấy ‘con mồi’ đã rơi vào cái bẫy người mình đã chuẩn bị sẵn liền thừa thắng xông lên, bàn tay ‘dựng lều’ ở tóc di dời nhanh xuống phía dưới, đống đô ở thắt lưng Giai Băng, đồng thời đầu cúi xuống, tay còn lại nhịp nhàng phối hợp nâng cằm cô lên, ‘trưng’ ra một màn kiss đậm đà bản sắc dân tộc ngay trước mắt Lãnh Kiên.

Đầu Giai Băng và Đằng Dạ từ từ cử động nhẹ bỗng năng nổ hẳn lên, người đầu nghiêng bên này, kẻ nghênh mặt bên kia như minh chứng hùng hồn cho 1 nụ hôn không thể nồng cháy hơn.

Được tận mắt chứng kiến người thật việc thật, Lãnh Kiên bị đả kích trầm trọng, cứng người nhìn 2 kẻ trước mặt ‘phô diễn tài nghệ’. Nhưng, anh chỉ chăm chăm rọi mắt đằng sau lưng cô thì được ích gì chứ? Đáng nhẽ, anh phải nhìn chính diện họ mới đúng, như thế sẽ không bị cái bề ngoài che đậy bản chất thực che mắt, gây hiểu nhầm.

Thật ra, Giai Băng và Đằng Dạ chưa hôn nhau, chỉ đang ở ngưỡng mấp mé. Giai Băng thề, cô nhất định sẽ không để fiveth kiss của mình chịu chung số phận với anh em nó. Vì thế, khi Đằng Dạ đưa cánh môi lãng tử hòng chạm vào môi cô, cô sẽ vờ mơ màng làm ‘địch’ mất cảnh giác rồi tránh môi sang hướng khác cho anh ta hôn má, hoặc lên trên rộng lượng cho tiếp xúc cằm, xuống dưới để anh ta ‘làm nhục’ đỉnh mũi. Nói chung, chính vì lảng tránh như thế, những người nhìn phiến diện rất khó bốc trần bản chất thực sự, điển hình như Lãnh Kiên bây giờ.

Thật bi kịch!

Mà ý nghĩa của hành động cưỡng hôn thô bỉ này là gì?
Là để trêu ngươi Lãnh Kiên, để thể hiện tình cảm thấm đượm keo 502 không rời, hay…

Động vật lấy nước thải đánh dấu lãnh thổ còn con người văn minh hơn, chọn cách này để khoanh vùng chiếm động của mình. Đằng Dạ, anh quá thâm độc!

Như khen, như chê 1 lời, Giai Băng nhân lúc nhuệ khí ‘quân địch’ suy nhược thành công giữ an toàn fiveth kiss rời khỏi móng vuốt của Đằng Dạ. Cô toan cong miệng giải thích với Lãnh Kiên thì đã bị ông xã mình nhanh chân túm cổ lôi ra ngoài.

-Đằng Dạ! Anh làm gì thế?_Hoảng hốt bám lấy cửa, Giai Băng hét lớn, mắt nhìn Lãnh Kiên cầu cứu.

-Về nhà!_Đằng Dạ không thể kiệm lời hơn đáp trả rồi tiếp tục lôi Giai Băng đi.

-Đằng Dạ, cậu hơi quá đáng rồi đấy!_Giờ mới giải đông hoàn toàn, Lãnh Kiên đứng chắn trước mặt Đằng Dạ, ngăn chặn bước tiến của anh.

-Lo cho cái xe của anh đi!_Trầm giọng cảnh cáo, Đằng Dạ hung bạo vác Giai Băng vắt lên vai như bao tải, không thèm để ý đến câu nói mỉa mai của người kia mà rời đi.

-Được thôi! Cứ tận hưởng đi, sẽ không lâu nữa đâu!

Đằng Dạ đi không lâu, Lãnh Kiên mới ra khỏi bệnh viện đi đến xe mình. Vừa nhấn nút khởi động xe từ xa, chiếc ô tô hàng hiệu bỗng rú len một tiếng rồi rụng rời thành 1 đống phế liệu bị cắt xẻ manh mún.

Cái quái gì thế này?

Ngay tại thời điểm đó, ở biệt thự Đằng gia cũng xảy ra một số chuyện đáng để xem xét.

-Đằng Hy! Con muốn mẹ tức điên lên phải không? Rốt cuộc con đã nói gì với mấy người đó hả?_Bực bội đi qua đi lại không yên chân, Đằng phu nhân điên tiếc nhìn đứa con trai phong độ đang nhàn nhã lên mạng trên ghế, giọng điệu như đang kiềm chế.

-Con chỉ nói với bọn họ ‘Tôi muốn biết thứ đằng sau áo sơ mi của cô có màu gì?’ và bọn họ ngu ngốc nghĩ con xúc phạm nên tức giận hắt nước rồi bỏ đi thôi_Tỉnh bơ tóm tắt quá trình xem mắt của mình, Đằng Hy không thèm để ý đến cái đầu bừng khói của mẹ.

-Đằng Hy! Con xem việc xem mắt này là trò chơi đấy hả? Cứ như thế thì đến khi nào con mới tìm được vợ đây!_Đưa tay day day thái dương mỏi mệt, Đằng phu nhân khổ não hỏi.

-Con nói rồi mà, con không muốn những đứa con của mình được một người đàn bà chỉ có vỏ, không có não sinh ra. Cứ chọn đại cho con cô nàng nào có chỉ số IQ cao là được, còn lại không cần gì hết!

-Đằng Hy! Con…

-Dù sao cũng sẽ chết, ai sinh mà không được!_Đằng Hy lạnh lẽo nói, khuôn mặt chìm lẫn vào bóng tối u mị.

P/S: hix, hum qua tui hox zề mệt quá, lại thấy ‘thừa nhận đi, cậu yêu tôi, phải không?’ bị thiếu mất một đoạn phải hì hục sửa lại, hjx, h ms post được, thông kảm và ủng hộ Su nhá! Ko bít Đằng Dạ ghen thế này có đủ hk ta?
Chap 20: Em chỉ là vợ của tôi

***
Im lặng là vàng! Im lặng là vàng!

Theo lời răn dạy không thể chí lí hơn của ông cha ta thuở ăn lông ở lỗ đúc kết lại, Giai Băng ngoan ngoãn cắt tạm thời thanh quản, kiên nhẫn dán miệng hơn 20 phút dài khi ngồi trên xe của Đằng Dạ, tránh hoạ từ miệng mà ra, bão tố mãnh liệt từ mồm mà tới.

Như hiểu được Giai Băng đang hàng phục mình vô điều kiện, Đằng Dạ không nói lời nào cũng chẳng nóng giận ra tay đánh người mà chuyên tâm lái xe đưa cô về ‘căn hộ phu thê’ của hai người.

Vừa nhìn thấy toà chung cư đồ sộ, hiện đại phong nha, Giai Băng như nô lệ được phóng thích, tay dùng hết lực võ sĩ Teawondo vặn mạnh tay cửa để ra ngoài. Nhưng khi cô còn chưa ra nổi thì nó đã oanh liệt đứt gãy không thương tiếc.

What…what’s the hell?

Giật giật mi mắt chiếu ánh nhìn kinh ngạc lên chiếc tay cầm inox tội nghiệp trong lòng bàn tay, Giai Băng chột dạ vất ngay nó đi, thiêu hủy chứng cứ phạm tội rồi lơ đãng quét mắt loạn xạ đâu đó, làm bộ không như có gì xảy ra, mà có có cũng chẳng can hệ đến mình.

-Tốt lắm, bà xã!_Giọng người bên kia dị dạng cực độ, u oán như lời oan hồn khuất tất trù ếm người đột ngột vang lên, thiêu rụi mớ tinh thần thép nhỏ nhoi còn sót lại trong Giai Băng.

Rùng mình một cái, Giai Băng chậm rãi đưa mắt nhìn Đằng Dạ gần như đã chìm nghỉm trong bóng đêm đen kịt, sợ hãi nhỏ giọng thú nhận:

-Ông xã! Em sai rồi!_Lời nói không mất tiền mua, ngại gì không nói cho vừa lòng nhau chứ? Tuy rằng câu này quá tùy tiện và giả tạo, nhưng nếu thành công thì cũng đáng ăn mừng đấy chứ. Nghe nói con trai thường rất dễ nịn nọt.

Quả nhiên, hơi lạnh từ người Đằng Dạ vơi đi chút ít. Anh mở cửa xem ra ngoài, không truy cứu hành vi phạm tội của Giai Băng mà thông thả ra hiệu cho bảo vệ đưa xe vào bãi đỗ.

Chớp thời cơ ‘địch’ phân tán tư tưởng, Giai Băng rời khỏi xe bằng cánh cửa còn lại rồi vọt đi, toan tháo chạy lên căn hộ mình trước.

Song, Tôn Ngộ Không không thoát nổi tay Phật Tổ Như Lai thì cô là cái thá gì mà dám thoát khỏi Đằng Dạ chứ? Anh ta
uy lực kêu cô đứng lại rồi gỏn lọn nói:

-Cùng đi!

-Tít…tít! Cạch!_Thành thạo nhấn nhấn mật khẩu mở khoá, Đằng Dạ chưa kịp làm gì tiếp theo đã bị Giai Băng thục nữ diễm lệ, yếu ớt không tấc sắt dùng sức trâu gạt sang bên, phi vào bên trong trước.

Đương lúc vừa cười tít mắt vừa nghĩ ngợi xem nên sắp xếp lại căn nhà yêu thương của mình theo kiểu nào thì khuôn mặt đẹp đẽ ngời ngợi không cần olay total của cô nàng, trong phút sơ sẩy thả hồn phiêu bồng của chủ thể, đã trân trọng đâm sầm vào 1 vật cản dinh dính chút nước nào đó. May thay, thứ vật cản này hơi hơi mềm mại vừa chun chút săn chắc như ngực đàn ôn, nên căn bản cô không cần vung tiền thẩm mĩ chỉnh đốn nhan sắc.

“Ngực đàn ông?” Ba chữ này thoáng qua rồi treo lên giữa đầu cô, trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng.

Bùng tỉnh, Giai Băng mở to mắt nhìn chăm chăm vào vật cản vẫn đang dán chặt vào mặt mình.

Đấy là một ‘vùng đất’ bằng phẳng căng lì hơi rám nắng? Đấy có thể là một ‘thửa ruộng’ lầy lội với những giọt nước tròn, trong veo lăn dài rồi vỡ tan xuống đất? Đấy là nơi mang cái mùi nam tính menly nồng đậm? Không! Nơi này chẳng là gỉ cả! Nó đích thị là ngực đàn ông!

-Giai Băng! Em có thể phát biểu cảm tưởng!_Chủ nhân của tấm ngực ‘màu mỡ’ Giai Băng đang cận cảnh chiêm ngưỡng trầm giọng cời cợt nói, khoé môi cong lên giảo hoạt, rồi đặt bàn tay lên đầu cô, vuốt ve như thể cô là con mèo đen nhỏ sắp giã từ cuộc đời trong nồi canh phưng phức kia vậy.

“Giọng nói này…” Nhận ra giọng điệu và chất âm bùa mê quen thuộc của Đằng Hy, Giai Băng thẫn người bất động, nước miếng vô thức trào ra ngoài.

Anh ta sao lại ở nhà cô chứ?

-Sao nào?_Lời này nghe có vẻ hỏi Giai Băng, nhưng chủ nhân tiếp nhận nó là một người khác.

-Tôi…_Giai Băng ngây ngốc thốt lên một tiếng, ngẩng mặt giương mắt nhìn mặt Đằng Hy mới phát hiện cô bị hớ.

-Tầm thường!_Đằng Dạ lạnh giọng trầm thấp nhưng khiến Giai Băng toàn thân chấn động, vẻ tà mị bên môi anh lại càng đậm hơn.

Không đợi Giai Băng ngộ đạo, Đằng Dạ tiến lại gần 2 còn người trong tư thế ôm nhau thắm thiết, tay bịt chặt mắt Giai Băng đến mức muốn in vào da cô đủ năm ngón của nó, thuận đà kèo cô vào lòng mình.

Không đợi Giai Băng rề rà ngộ đạo, Đằng Dạ không nhanh không chậm tiến lại gần 2 con người đang trong tư thế vô cùng hiểu lầm, bàn tay to khoẻ tức khắc bịt chặt lấy đôi mắt si dại như mèo thấy chuột của Giai Băng, cố chấp lấp liếm tầm nhìn thẳng của cô rồi thuận theo tự nhiên mà làm, đẩy nhẹ người cô ngã vào lòng ngực mình.

-Con nít không nên nhìn!_Anh gầm khẽ nhắc nhở.

-Đằng Dạ, đau mắt tôi!_Lực đạo trên tay Đằng Dạ đổ dồn lên vùng da thịt quanh mắt Giai Băng khiến cô đau tê tái, tưởng chừng như chúng đã sắp bầm tím một mảng như đeo mặt nạ hoá trang rồi.

Chết tiệt! Anh ta thực sự muốn bóp nát hộp sọ của cô giống mấy anh ma vương gà sợ chó chạy trong truyền thuyết mà.

-Bà xã ‘chúng ta’ đang kêu đau kìa, không có tình cũng phải có phần ‘người’ của ‘con người’ chứ!_Tỏ vẻ thương xót cho hình hài ‘lùn’ thua mình nửa cái đầu, Đằng Hy nhắc nhở, từng câu từng chữ nhấn nhá trầm bổng không bỏ sót.

“Bà xã ‘chúng ta’?” Dù mải ồn ào giãy dụa tiến hành phong trào đấu tranh dành lại đôi mắt cho mình, nhưng Giai Băng không điếc đến mức câu từ thâm sâu này không nghe được. Cô ngưng động tác đang dang dở, não bộ tự động ‘mọc’ lên vô số hoài nghi.

Cô là vợ của Đằng Dạ, sao Đằng Hy lại nói ‘bà xã của chúng ta’? Cứ như thể, chồng cô không chỉ là Đằng Dạ mà còn là Đằng Hy nữa vậy.

-Dù sao, cô ấy tương lai cũng là mẹ của con chúng ta, nên tốt với cô ấy một chút. Quãng đời con dâu lớn Đằng gia vốn rất ngắn đấy!

-Câm mồm! Anh nên cút về phòng của mình đi, nếu không, đừng trách tôi cho bố mẹ biết anh đã và đang làm gì_Như sợ Giai Băng sẽ nghe thấy những lời nói tựa cố ý trưng ra của Đằng Hy, Đằng Dạ hiếm hoi rít giọng đe dọa, bàn tay siết chặt lấy người cô.

-Em trai, mách lẻo không phải là chuyện tốt đâu! Hơn nữa, chuyện của anh, bố mẹ sẽ sớm được biết thôi_Đằng Hy không có gì sợ hãi trước uy hiếp, tiếp tục đả kích Đằng Dạ.

Đến nước này, Đằng Dạ như bị á khẩu, chỉ trừng mắt gắt gao nhìn người đối diện. Rồi, mắt anh dời đi, khoé môi cong nhẹ nhưng đểu cáng không thua kém trùm găngxtơ tai to, bụng phệ.

-Đằng Hy, ngực anh bén nước dãi của Giai Băng kìa!_Đằng Dạ ‘tốt bụng’ tiết lộ, đáy mắt xoáy sau vào ‘vết tích’ Giai Băng để lại trên phần da của anh mình_Xem ra…anh nên tắm lại, miệng Giai Băng ‘có mùi’!

Ngớ người không suy nghĩ cúi đầu nhìn nơi Đằng Dạ chăm chăm ‘chiêm ngưỡng’, Đằng Hy trố mắt nhìn đống dung dịch lỏng buồn nôn đang trượt patin 1
đường dài trên ngực mình, chảy xuống cơ bụng, kinh hãi rùng mình một cái.

Cái…gì thế này?

Đằng Hy toan bẻ đôi cái mặt nạ hoàn hảo của mình, vỗ ngực đôm đốp như kinhkong thời đại mới, miệng rít lên gào thét hỏi tội Giai Băng thì đã thấy chung quanh mình chỉ còn trơ trọi mỗi mình. Cặp vợ chồng gây chuyện không thèm xin lỗi kia từ lúc nào đã biến mất, ngang nhiên để mặc anh tự sinh tự diệt với tiếng ‘rầm’ mạnh của cánh cửa như một lời an ủi.

Nhưng không sao, chưa đến mức phải vội. Với tính cách của Đằng Dạ-kẻ song sinh không mong muốn đó-thời gian để anh suy xét kĩ còn rất dài.

-Giai Băng, hãy cho anh thêm lí do để giữ em lại…trong cuộc đời của anh đi…nếu em thực sự muốn sống! Hãy…câu dẫn anh nhiều hơn!_Quay người trở về phòng, Đằng Hy nhếch môi đểu giả nói…nhưng những lời nói toát ra từ cái ‘động’ giảo hoạt …lại như là âm thanh vẳng lên từ đáy tâm hồn tăm tối của con người…

-Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét đó!_Bị Giai Băng dùng ánh mắt gắt gao theo dõi hơn 1 phút dài, Đằng Dạ phả nhẹ hơi thở rồi đưa ánh nhìn có điểm bất lực chạm vào tia lửa điện của cô, giọng điệu trầm mềm dễ khiến người ta có cảm giác đang cầu xin điều gì đó.

-Vậy nói cho tôi biết, sao anh trai anh lại bảo tôi là ‘bà xã của chúng ta’, còn nói gì gì đó như là ‘mẹ của con chúng


Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Cướp biển vùng Đồ Sơn B

Làm 1 top cho hết chiều!

Contra 4 Game Kinh Điển

Làm 1 top cho hết chiều!

Tiết lộ hình ảnh quảng bá thứ 3 của season 2 anime Kinmoza và Kin iro Mosaic

Làm 1 top cho hết chiều!

Tiết lộ hình ảnh quảng bá thứ 3 của season 2 anime Kinmoza và Kin iro Mosaic

TAG: