Chẳng nhẽ, anh bị sốt? Anh bị sốt sao vẫn còn đến đây thăm cô? Không phải vừa gặp đã yêu cô say đắm đấy chứ?
Ý nghĩ nhỏ nhoi này vừa mọc mầm trong đầu Giai Băng đã khiến cô không khỏi hốt hoảng nhổ đi sạch. Sao cô có thể tự sướng đến mức này chứ! Đằng Hy là ai-là kẻ cho cô ăn kẹo hết hạn sử dụng mà không lường trước hậu quả cô sẽ bị Tào Tháo rượt đấy!!!
Tức tối hồi tượng lại một thời mình chui rúc ở Washington City không thể rời nửa bước, Giai Băng nghiến răng muốn nhân cơ hội trả thù. Thì ngay lập tức, cánh tay to khỏe của Đằng Hy bỗng choàng lấy cổ cô, kéo cô nằm lăn bên cạnh anh ta…
P/s: Xin lỗi các bà, dạo này bận quá nên thế này thui nhá, sẽ bù sau, hihi, mog các bà ủng hộ.
Các bà nghĩ, Đằng Hy có giở trò gì với Giai Băng nhà ta không nhở??? Heheh
$Chap 18: Người thứ 2$
-Gì ạ?_Nghĩ mình bỗng dưng lãng tai nghe nhầm ‘một số’ từ, Giai Băng vô ý nhăn mặt khó hiểu hỏi lại, cái mùi nguy hiểm đặc trưng toát ra từ người Đằng Hy bỗng chốc tràn vào khoang mũi cô, kích thích thần kinh không khỏi dấy lên nỗi lo lắng, kinh hãi mờ nhạt. Tư thế hiện giờ của cô và anh ta, quả thực nhìn
góc độ nào cũng thật sự mờ ám mà, lỡ ai đó nhìn thấy lại hiểm nhầm cô bắt cá hai tay thì sao nhỉ? Lúc đó cô sẽ bị anti ném đá, bị cả thế giới truy nã, cuối cùng là thảm sát…
Không! Không được! Cô không thể để anh em họ Đằng này hủy hoại tương lại của mình được.
-Em không nghe rõ lời tôi nói…hay đang giả vời không nghe_Đưa ngón tay thon dài nóng đến bỏng tay chạm lên làn da trắng ở cổ của Giai Băng như muốn chọc ghẹo đám lông tơ xúc giác vô tội ở trên đó rồi chậm rãi lướt dài, càng lúc càng đi sâu về phía dưới.
-Anh…anh chồng…đừng manh động!_Túa mồ hôi hột như tắm trên trán, Giai Băng đỏ bừng mặt, gắt gao lấy hai tay ngăn giữ ngón tay mờ ám của Đằng Hy, không cho anh ta thấy cô yếu mà làm bậy. Hiện tại, cô có thể rất yếu vì lâu rồi không vận động, nhưng nếu như anh ta to gan làm chuyện này vào ngày thường xem, cô không tin Tewondo đai đen như cô không K.O được tên háo sắc này.
-Không phải tôi đã báo trước cho em rồi sao? Tôi rất muốn biết, thứ đằng sau chiếc áo hôi hám này có màu gì?_Trầm giọng mê muội, Đằng Hy nâng khóe môi mỏng chết người cười thâm tình với Giai Băng một cái, tiếp tục đi xuống.
-Anh…anh còn làm càn tôi la lên đấy_Nóng mặt đến đỏ bừng, Giai Băng hoảng loạn hét lên, cố sức hất tấm thân nặng mấy chục cân đang có xu hướng đè lên người mình sang một bên, hất thế nào cho hắn rơi xuống đất luôn càng tốt_Tôi cảnh cáo cho anh biết, tôi không phải là mấy cô nàng háo sắc cam chịu đâu nhé. Tuy rằng anh đẹp có, giàu có, tài sản kếch xù có, phong độ có, nhưng đừng tưởng ai cũng xiêu lòng tạo cơ hội cho anh giở trò dâm đãng nhá. Nếu anh hôm nay giở thói giang hồ với tôi, đừng trách sau này tôi hạ thủ không lưu tình.
-Ý em…ngoài hôm nay ra các hôm khác đều được!_Đằng Hy rất ngây thơ hỏi, nụ cười nham nhở trên môi như có thêm tay của nhà điêu khắc can thiệt vào, càng ngày càng như được khắc sâu và đậm nét.
-Anh…Tôi không rảnh chơi đùa với anh, tránh ra!
Trước phản ứng thái quá của Giai Băng, Đằng Hy như bị cao nhân nào đó điểm huyệt cười, người run lên cười khúc khích. Tuy vậy, lực đạo chấn giữ người cô vẫn không hề thuyên giảm, có lúc, còn có vẻ tăng lên chút ít.
-Giai Băng, em thật đen tối!
-Gì? Này…đừng lấy bụng ta suy bụng người nhá!_Nhân phẩm lại bị sỉ nhục một cách trắng trợn, Giai Băng sùng cồ, trợn mắt lườm Đằng Hy_Mau tránh đi chỗ khác cho tôi!
-Không phải sao? Anh chỉ muốn biết tim em có màu gì cũng là cái tội à? Em đừng suy nghĩ quá lên thế! Anh không phải là người tùy tiện ăn đồ không có chất lượng, sẽ bị đau bụng!_Lời nói quá hàm súc, quá nhiều hình tượng một lúc như hóa thành mũi tên nhọn đâm xuyên qua trái tim nhỏ bé yếu ớt của Giai Băng, khiến cô suýt tứa máu, tắc thở, lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.
-Anh…
Cười thêm một chút trước cái cứng họng thê thảm của Giai Băng, Đằng Hy chỉnh nét mặt có phần nghiêm túc lại, đôi mắt đen gần như vô đáy nhìn chăm chăm vào mắt cô, rất lâu.
Bị cái nhìn không rõ ý vị của người đối diện như soi thấu tim can mình, Giai Băng chợt lúng túng, toan quay đầu sang hướng khác để lảng tránh thì ngay lập tức được bàn tay Đằng Hy đặt ở chiếc cằm nhọn của mình giữ lại, áp đặt bắt cô phải đưa mắt nhìn anh ta.
-Em có muốn làm vợ tôi không?_Thật lâu sau đó, Đằng Hy trầm giọng lên tiếng, hơi thở nóng trĩu nặng phả lên da mặt Giai Băng ngày một nhiều.
-Gì?_Lần này, quả thực Giai Băng giả vờ không nghe rõ. Cái gì mà em có muốn làm vợ tôi không? Ông anh chồng này quên mất cô là ai hay sao mà nói bậy quá thể? Hay là anh ta đang mượn rượu để tỏ cái tình sét đánh hôi khét của mình với cô?
Không! Không! Con trai nhà họ Đằng không ai tốt cả, cô hãy nhớ lại những kinh nghiệm xương máu trước đây khi tham chiến với hai người họ mà nghĩ cho đàng hoàng giùm đi. Lơ là mất cảnh giác với kẻ địch là tự đào mồ chôn đầu mình.
-Dù em là vợ em trai anh, nhưng điều đó không có nghĩa em không thể làm vợ anh!_Như đoán được một nửa ý nghĩ bèo dạt mây trôi trong đầu người con gái dưới thân mình, Đằng Hy phản trắc nói, thái độ không thể than nhiên hơn.
Giai Băng có nghe nhầm không đây? Anh ta trắng trợn nói thế kia kìa, đây không phải xúi cô li hôn rồi kí đơn kết hôn với anh ta sao? Anh ta không sợ bị Đằng Dạ chém chết nhưng cô sợ bị anh ta ngũ mã phân thây đấy.
-Anh chồng…tôi xin nhắc cho anh biết, tôi là người có sức chịu đựng rất kém, đừng để tôi nổi điên lên lấy dao phóng chết anh rồi mới ngưng trò đùa của mình, được chứ?_Chưa bao giờ Giai Băng thấy lời nói của mình mạnh mẽ, ngoan cường đến thế, trong lòng tự mình ái mộ mình.
-Giai Băng..dù gì em cũng sẽ phải chết…lấy ai cũng như nhau thôi!_Đằng
Hy bi quan nói, một lúc sau, anh khựng người, đưa mắt nhìn Giai Băng như muốn dò xét xem biểu hiện của cô như thế nào rồi nhanh chóng sửa chữa_Không…không có gì đâu!
-Em biết là gì gì em cũng phải chết…nhưng cứ để em bệnh tật, già nua mà chết chứ đừng có trù ẻo em được không?_Tức giận đáp trả, Giai Băng nhân cô hội Đằng Hy đang sững người nhìn mình liền đẩy anh ra, ngồi dậy rồi lẹ làng xuống giường phòng tránh ngồi lì trên đó lại bị anh ta chọc ghẹo thì chỉ hỏng não bộ, tiêu hao chất xám, suy nhược dây thần kinh thôi.
-Vậy à! Cứ lạc quan như thế đi! Nhưng nếu em cưới anh, anh nghĩ em sẽ sống lâu hơn một chút!_Đằng Hy vẫn cố chấp giữ chủ đề ‘sống chết’ mà nói, khóe môi nở nụ cười nhạt. Anh nằm nhoài xuống đệm, đầu ngang nhiên kê lên gối cô, đôi mắt thâm thúy cuối cùng cũng chịu để rèm mi phủ lên_Còn Đằng Dạ…nó không quan tâm đến em đâu.
“Xin lỗi! Tôi chỉ cần một người quan tâm đến tôi là đủ”
Chán chường nhìn Đằng Hy im lặng không nói gì nữa, thản nhiên tiếp nhận cơn mộng mị đến dần, Giai Băng ngáp một cái rõ dài quyết định làm từ thiện tích chút đức cho mình sau này.
Nhưng…
…gì gì cũng phải lót bụng trước mới được…
Cười mỉm một cái hết sức gian mãnh, Giai Băng từ tốn phi như gió đến cạnh giường, với tay lấy túi ổi đỏ chín thoảng thoảng mùi thơm ngọt lựng khiến người ta không kìm lòng được mà muốn rệu nước bọt rồi từ từ, chậm rãi lấy con dao thái gọt ra từng miếng nhỏ. Bừa bãi xử gần một nửa trái ổi, Giai Băng mới khựng người lại, động tác linh hoạt của cơ tay và cơ miệng ngừng hẳn. Cô chạy nhanh đến sọt rác, ‘phóng’ hỗn tạp uế phẩm từ miệng mình vào trong rồi cầm lẹ những quả còn lại…đi rửa kĩ, lòng cầu mong chúng ban đầu không có bị bẩn hay rơi xuống đâu đó không nện
Rửa xong, Giai Băng vui vẻ ‘phẫu thuật’ quả thứ hai, chợt tinh mắt thấy bên trong, giữa hỗn tạp hạt vào thịt ổi đỏ hồng béo ngậy, một vài con vật có hình thù gớm ghiếc trăng trắng đang lúc nhúc hết sức sinh động.
Phật! Quả này có troi!
Không thương tiếc, Giai Băng quy phục ném quả ổi vào sọt, xử tiếp mấy trái còn lại.
Kết quả, cô đành đưa mắt thèm thuồng nhìn đống troi thỏa sức mổ xẻ những quả ổi thơm ngon, hận không thiêu rụi chúng đi cho chúng hết ăn với uống.
Vị ngọt của quả ổi lúc nãy ‘nhức nhối’ trào lên cùng tiếng nấc cụt ngắt quãng khiến Giai Băng ngây người tự vấn chính mình, liệu, quả vừa nãy cô ăn…có troi không ta?
-Đằng Hy! Anh chết với tôi!_Ra sức bóp chặt cái cán dao trong tay, toan nhân lúc quỷ không biết, trời không hay giúp đất nước bớt đi một miệng ăn, thì tiếng ho dài não nùng của Đằng Hy vang lên, cắt đứt mọi tư tưởng ‘sát nhân’ trong cô.
Đưa mắt soi lên khuôn mặt mệt mỏi của Đằng Hy, Giai Băng bỗng động lòng. Quá khứ một thời ở trại trẻ lại lùa về trong lòng khiến cô se lạnh.
Ốm đau không người chăm sóc, chỉ có thể gắng gượng nằm im trên chiếc giường cũ kĩ, tuyệt vọng chờ đợi Tử Thần đến cứu rỗi linh hồn mình.
Tình trạng của Đằng Hy lúc này rất giống cô lúc đó, cô độc, lạnh lẽo.
Nhưng…anh ta may mắn hơn cô…vì ở bên anh ta còn có người thân. Dù anh ta ốm chết, cũng có người đào huyệt mai táng. Còn cô, thân xác sẽ vứt xó ở chốn nào thì chỉ có thử mới biết được.
Cơ mà, nói sao thì nói, cô cũng không thể để anh ta như vậy.
Động lòng, Giai Băng thở dài quở mắng bản thân quá nhu nhược. Cô tìm lấy một chiếc khăn trắng, vắt kiệt nước rồi cẩn trọng lau đi những giọt mồ hôi vương trên trán anh.
Đằng Hy hết nhíu mày, an nhàn thưởng thức cơn mộng thoáng qua với khoé môi cong nhẹ.
***
Hai ngày sau, khi Giai Băng đang ngồi buồn chờ người đến đón cô rời khỏi bệnh viện, Lãnh Kiên-con người gần như biến mất khỏi thế giới của cô bỗng dưng đột ngột xuất hiện trong bộ đồng phục P&P lãng tử.
Giờ này chỉ mới 2 giờ 40 phút, chẳng nhẽ, anh bỏ học để đến gặp cô?
Biến những thắc mắc trong đầu thành nỗi hồ nghi in hằn trong đôi đồng tử đen láy của mình, Giai Băng đăm đăm nhìn Lãnh Kiên, xót lòng khi phát hiện anh hình như gầy đi chút ít.
-Lãnh…À! Anh trai!_Nở nụ cười nhẹ không giả dối, Giai Băng phép tắc gật đầu chào Lãnh Kiên, đắng miệng sửa lại lời mình.
-Giai Băng, ở đây không có ai cả!_Đưa tay đóng cửa bước vào, Lãnh Kiên đến gần Giai Băng, dừng mắt lên người cô dò xét vài giây rồi ngứa tay vò đâu cô, ôn nhu hỏi_Nhớ anh chứ?
-Chờ anh nghĩ ra một đối sách thật sự rất lâu!_Gật nhẹ đầu một cái, Giai Băng mỉm cười than vãn.
-Em hiểu anh sẽ làm gì à?_Tỏ vẻ kinh ngạc, Lãnh Kiên ngồi xuống giường của Giai Băng, từ từ tiến sát vào mặt cô.
-Nếu em không nhầm thì có thể là như
thế!
-Đã vậy, mong em sẽ diễn tốt vai chính trong vở kịch này, được chứ?_Nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gò má của Giai Băng, Lãnh Kiên nhanh chóng ôm Giai Băng vào lòng, siết chặt như muốn bù đắp cho những ngày dài vừa qua.
Bỗng, cánh cửa kia chợt mở cạch, một bóng dáng cao lớn bước vào, vừa có chút thư thả, lại vừa có điểm vội vàng.
Chap 19: Đánh dấu lãnh thổ
-Đôi gian phu dâm phụ này, các ngươi chết với ông nội!_Tiếng nói oang oang mạnh bạo đầy ‘hứa hẹn’ đi trước, theo sau là một anh chàng thân hình vạm vỡ, cơ bắp ụ thịt thành từng mảng lớn, tay cầm 2 cán chổi to đùng nhất tề xông vào phòng bệnh của Giai Băng, khiến cô và Lãnh Kiên chột dạ giật mình đẩy nhau ra ngay lập tức.
Ông anh kia hung tợn đảo mắt một lượt nhận dạng đôi nam nữ ngồi trên giường, tức giận vẽ lên cả da mặt nâu sạm:
-Bọn chúng đâu!_Chất giọng menly của ông anh cơ bắp vọng lớn, tay lăm le cán chổi chực ngứa mắt lúc nào thì đánh lúc đó.
-Hình như anh tìm nhầm…_Lãnh Kiên tỉnh táo lên tiếng.
-Hừ! Điên thật, nhầm phòng!_Tự biên tự diễn một đoạn kịch cho mình, ông anh kia đá cửa ra ngoại, miệng lẩm bẩm_Sao mày dám học đòi ông ngoại tình hả? Thử để ông bắt được xem…ông li hôn liền!
Ông anh kia rời đi, không khí ngượng ngùng trong phòng như không hề mất đi, kết tinh lại như trước. Bỗng, Lãnh Kiên bâng quơ hỏi.
-Giai Băng, nếu bị bắt quả tang ngoại tình, em sẽ làm thế nào?
-Em không biết…_Dẩu môi nghĩ ngợi, Giai Băng tinh ranh đùa_Nếu có chuyện đó, mong anh hào phóng khai rằng ‘Anh dụ dỗ em’. Rằng em là người vô tội trong chuyện này.
-Được thôi!_Cũng làm vẻ mặt ranh ma không kém, Lãnh Kiên đặt tay lên chiếc cằm gợi cảm của Giai Băng, tròng mắt đen ánh lên tia mơ màng như thứ trước mặt dụ hoặc_Đến lúc đó…anh sẽ bảo..vì em câu dẫn anh!
Lời nói êm dịu phảng phất sự chiều chuộng của Lãnh Kiên nhẹ nhàng len lỏi vào tâm trí của Giai Băng, kích thích cảm giác ngượng ngùng trong cô trỗi dậy. Anh là ai? Là người cô yêu suốt mười mấy năm…Cô tự hỏi, nếu phải vứt bỏ tình yêu này, cô có thể sống được hay không?
-Giai Băng…liệu…anh có thể hôn em được không?_Như phải đắn đo một hồi lâu, Lãnh Kiên lên tiếng, hệt y một đứa nhóc bẽn lẽn xin tiền mua kẹo từ mẹ mình vậy.
Từ trước đến nay, vì tuân thủ lí tưởng cao cả gìn giữ nụ hôn đầu cho đám cưới của mình, Giai Băng cô thường rất cố chấp kìm nén khao khát của bản thân khi cô cùng Lãnh Kiên ở bên nhau. Giờ đây, first kiss bị cướp, second kiss bị bán rẻ, third kiss bị lợi dụng và fourth kiss…cũng bị giật lấy, cô còn tiếc gì cái hôn nữa chứ?
Nghĩ quẩn, Giai Băng gật nhẹ đầu, môi chu lên hết sức đáng sợ khiến Lãnh Kiên giật mình, chỉ biết cười trừ rồi nói
-Để anh chủ động!
Nói đoạn, anh đưa tay chạm vào mái tóc đằng sau của Giai Băng, toan ấn đầu cô về phía mình để hôn thì bỗng, cánh cửa kia lại bật mở.
Một bóng người cao lớn khác gõ gót dày xuống nền đá đi vào…
Người vừa bước chân vào được chứng kiến cảnh tượng anh em thâm tình ôm nhau thì khẽ nhướn máy tỏ vẻ kinh ngạc, đôi mắt đen sâu, sắc lệnh quét đảo, bám riết lấy người con gái duy nhất trong căn phòng đang có điệu bộ vô cùng mờ ám trước mặt.
Bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của kẻ không muốn gặp nhất, Giai Băng chỉ biết tròn mắt kinh ngạc nhìn anh, cổ họng như chột dạ nghẹn ứ lại, ý tứ trong đầu muốn thốt thành lời cũng lập tức rơi tõm xuống dạ dày.
Chuyện gì…thế này?
Không hắng giọng quát mắng ầm ĩ, không tức giận đập đồ, nện vật và cũng không nổi điên rút súng bắn chết đôi gian phu dâm phụ đoàng đoàng như mấy thước phim làm hư con nít trên ti vi, Đằng Dạ tiếp tục đè nén không khí ngột ngạt bằng cách im lặng, đôi mắt lạnh lùng cao ngạo như loài hoa nở rộ ở đáy sâu địa ngục gắt gao nả hàng nghìn tia nhìn bén nhọn về phía Giai Băng như muốn đục trên người cô hàng trăm lỗ thủng nhỏ.
Sự âm trầm lặng lẽ mà áp bức người đó khiến Giai Băng sống lưng như bị hơi thở lạnh giá của Tử Thần thổi vù vù, kinh sợ nắm chặt ra đệm. Cảm giác của cô lúc này…sao thật giống cái cảm giác đi ngoại tình rồi bị bắt quả tang tại chiến hào thế? Rất biết điều xấu hổ, sợ hãi và…áy náy!
-Em rể…lâu rồi không gặp!_Trước sự có mặt của Đằng Dạ, Lãnh Kiên từ đầu chí cuối vẫn giữ nét mặt tuấn lãng thường ngày của mình, phóng khoáng nở nụ cười xã giao nhàm chán.
Như miệng ngậm phải hột thị hay thanh quản tội nghiệp bị kẻ gian cắt đứt mất, Đằng Dạ tiếp tục im lặng, không đáp trả lời anh vợ, cũng vô cùng khinh thường không thèm liếc nhìn anh một
cái.
-Cậu Đằng, cậu đến cả phép lịch sự tối thiểu cũng không có nữa à? Dù gì, tôi đang là anh vợ cậu đấy_Nhận thấy mình trong mắt người kia hoàn toàn không