báo đến nơi bình an, sau lại nhận được cuộc gọi của một người bạn, Trịnh Huyền.
"Đoán chắc rằng bây giờ cậu vừa xuống máy bay, nhanh về đi, tất cả mọi người tới rồi, đợi một mình cậu thôi đấy." Trịnh Huyền ở đầu dây bên kia rất ầm ĩ.
Tới gần tốt nghiệp, rất nhiều lưu học sinh đều đặt trước vé máy bay về nước, trước khi đi mọi người muốn tụ tập một lần, quyết định đến nhà Trịnh Huyền làm sủi cảo.
Thế nên hôm nay An Nặc Hàn mới đặc biệt quay trở lại.
"Tôi lập tức đến ngay."
Thời gian trôi thật mau, thấm thoát đã qua hai năm rồi.
Còn nhớ khi vừa tới Anh, dự định bắt đầu cuộc sống độc lập, anh một mình kéo theo chiếc vali, một mình cầm bản đổ, đổi mấy lần xe bus, đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến được cổng trường đại học Cambridge.
Trịnh Huyền đúng lúc đi qua, thấy An Nặc Hàn cầm bản đổ nhìn ngang nhìn dọc, dùng tiếng Anh hỏi anh có phải cần giúp đỡ không.
Anh vừa nhìn thấy Trịnh Huyền tóc đen mắt đen, nụ cười ôn hòa, thân thiết một cách tự nhiên, dùng tiếng Trung hỏi: "Người Trung Quốc?"
"Đúng vậy! Chào cậu!" Trịnh Huyền đón lấy hành lý trong tay anh: "Cậu muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi."
Trịnh Huyền không chỉ dẫn anh đi tìm khu ký túc của du học sinh, mà còn đưa anh đến từng phòng ngủ để làm quen với các du học sinh Trung Quốc khác.
Tất cả mọi người rất nhiệt tình, sôi nổi tặng mấy đồ gia dụng mà bản thân sưu tầm được cho anh. Có chiếc tủ lạnh dung tích thì bé đến đáng thương mà lại ồn ào kinh người, có chiếc TV màn hình còn bé hơn chiếc laptop của anh, còn có một chiếc nồi cơm điện, mặt trên dán một vòng keo dày, dán kín vết rạn ở vỏ nhựa bên ngoài.
Trịnh Huyền còn tặng anh một chiếc xe đạp, chiếc xe đạp sắp hỏng đến nơi kia còn kêu vang hơn cả động cơ chiếc xe việt dã mà anh vất bỏ.
Nhưng những thứ chẳng đáng một đồng này thật sự khiến anh tự mình trải nghiệm được một loại tình cảm quý báu.
An Nặc Hàn vội vàng chạy tới phòng Trịnh HUyền, bạn bè đều đang rất náo nhiệt gói sủi cảo, trong đó cũng bao gồm cả Tô Thâm Nhã xinh đẹp.
Tô Thâm Nhã vừa thấy anh, thành thạo chào hỏi: "Đàn anh."
Anh vô cùng lạnh nhạt gật đầu.
Trên thực tế, anh cũng không hề ghét Tô Thân Nhã. Hoàn cảnh gia đình khá giả cũng không có nuông chiều cô kiêu căng bướng bỉnh, ngược lại tạo cho cô từ trong ra ngoài có một vẻ cao quý trang nhã của nhà có truyền thống. Cô xinh đẹp, nho nhã, chín chắn, trên người cô có rất nhiền ưu điểm để anh yêu thích, thế nên anh luôn cố tình duy trì khoảng cách với cô ấy.
Từ khi biết nhau đến nay, họ cũng không hề quá quen thuộc, Tô Thâm Nhã nói chuyện với anh cũng không nhiều, chỉ thỉnh thoảng khi du học sinh gặp gỡ nhau, nói chuyện với anh vài câu, có thể có khó khăn gì thì xin anh giúp đỡ mà thôi.
Về sau, anh biết Tô Thâm Nhã thích anh, lại càng hết sức tránh né cô ấy, hy vọng cô ấy có thể sớm từ bỏ đoạn tình cảm không có kết quả này, tìm một người đàn ông yêu cô.
"Ảnh cũng đều đã tràn lan trên diễn đàn, hai người còn chơi tình ngầm à?" Trịnh Huyền trưng ra giọng điệu chứng cớ rành rành như núi.
Không đợi An Nặc Hàn phản bác, Tô Thâm Nhã thoải mái nói trước: "Anh muốn em phải nói bao nhiêu lần, em và anh ấy căn bản không quen nhau, các anh đừng có nói lung tung."
"Đều đã ôm nhau còn không quen, vậy thế nào mới coi là quen?"
Đôi má Tô Thâm Nhã hơi hồng hồng, nhưng vẫn cố gắng thể hiện sự bình tĩnh: "Không như mọi người nghĩ đâu, ngày đó em uống say, nhớ đến mấy chuyện đau lòng, anh ấy đúng lúc thấy, ai ủi em một chút thôi."
Có người giễu cợt: "Vậy tối hôm nay, để anh an ủi em chút đi."
"Hay để anh đi, anh là một người rất biết cách an ủi!"
Những câu nói tiếp đó càng lúc càng quá đáng. Tô Thâm Nhã cố nén xấu hổ tức tối, không nói câu nào.
An Nặc Hàn cũng không nhìn được nữa, thay cô giải vây: "Lúc nào đến phiên các người!!!"
Trịnh Huyền lập tức tóm được điểm sơ hở: "Nghe nghe! Còn nói là không có gì?"
"Nhất định thế, sớm biết hai người có mờ ám."
Anh trầm lặng liếc nhìn Tô Thâm Nhã, vừa lúc đón được ánh mắt biết ơn của cô.
Anh thản nhiên cười.
...
Đêm đó An Nặc Hàn uống rất nhiều rượu, một chén tiếp một chén mời từng người bạn. Uống rượu càng nhiều, giọng ca tự nhiên của Thành và Mạt Mạt trên sân khấu càng rõ ràng hơn.
Giọng ca của bọn họ, phảng phất như có thể xuyên thấu linh hồn con người.
Một bát canh giải rượu nghi ngút hơi nóng hiện ra trước mắt anh, anh ngẩng đầu, thấy Tô Thâm Nhã hai tay đang cầm bát canh đặt xuống bàn anh.
"Cảm ơn!" An Nặc Hàn nhận lấy xuất phát từ sự lễ phép, nếm thử một hớp, vị chua chua thoảng qua đầu lưỡi.
Trịnh Hiên nháy mắt ám muội với anh vài cái, nói: "Người anh em, cậu tu luyện được phúc khí ở kiếp nào, mà có thể gặp được một cô gái tốt như vậy?"
"Đúng." Anh ngà ngà say hàm hồ gật đầu, đặt bát canh giải rượu trong tay xuống.
Anh nhớ tới Mạt Mạt, tới khi nào Mạt Mạt mới có thể lớn lên, hiểu được cái gì là yêu...
An Nặc Hàn đổ đầy rượu vào trong chén, cụng ly một cái với Trịnh Huyền, ngửa đầu uống. Tửu lượng quá tốt không hẳn là một việ c tốt, khi muốn say làm thế nào cũng không say được!
"An, tâm trang của anh không tốt sao?" Tô Thâm Nhã ngồi xuông bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi.
"Không hề! Tâm trạng rất tốt!" Anh đứng lên, tránh né cô ấy: "Xin lỗi, tôi đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại."
Anh lảo đảo liêu xiêu đi ra cửa, đi dọc theo cầu thang xuống dưới.
Lần thứ n gọi điện cho Mạt Mạt, lúc này trả lời anh không phải là tiếng tắt máy mà là rất nhanh được nối thông.
Nghe thấy tiếng hít thở của Mạt Mạt, anh dừng bước, không biết nên nói cái gì.
"Anh đến Anh rồi à?" Cô hỏi.
"Ừ! Em đang ở đâu?" Anh thuận miệng hỏi.
"Trong bệnh viện." Cô lạnh lùng nói.
Bệnh viện? Cô đang ở bên cạnh Tiêu Thành?
Anh day day cái trán đau nhức, đứng ở bên tay vịn cầu thang, vị chua của canh giải rượu tràn ra trong dạ dày. Rượu đang thiêu đốt trong máu, anh cố gắng kiềm chế, hỏi: "Vết thương của Tiêu Thành thế nào?"
"Anh nói xem?"
Không đợi anh mở miệng, tiếng chất vấn tràn đầy oán hận của Mạt Mạt từ trong điện thoại truyền đến.
"Anh ấy đã bị thương thành như thế, vì sao anh còn muốn lấy mạng Tiêu Vi đi uy hiếp anh ấy?"
Chất cồn quá độ trong dòng máu cuồn cuộn, chảy ngược lên não, tâm tình của anh có chút không khống chế được: "Anh làm mọi thứ đều là vì em! Em có biết không? Tiêu Thành là em trai của Tiêu Vi!"
"Em biết!"
Câu trả lời của Mạt Mạt làm anh sửng sốt, câu nói kế tiếp nghẹn ứ trong cổ họng.
"Anh ấy là em trai của Tiêu Vi, thế thì sao? Là em xin anh ấy dạy em hát, là em chủ động đi bar tìm anh ấy, anh ấy chưa từng làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến em! Anh dựa vào cái gì cho rằng anh ấy đang trả thù!"
Dựa vào cái gì? Chỉ bằng Tiêu Thành là em trai Tiêu Vi, chỉ bằng hiện nay Mạt Mạt đang oán giận anh, trách móc anh.
"Em nhất định phải để sau khi cậu ta tổn thương thương, em mới bằng lòng tin anh, có đúng không?" Anh cười khổ hỏi.
"Nằm trong bệnh viện là Thành, thương tích chồng chất cũng là Thành! Anh nói xem! Rốt cuộc là ai tổn thương ai?"
An Nặc Hàn mệt mỏi dựa vào lan can cầu thang, tay cầm điện thoại không còn chút sức lực.
Gió đêm thổi tan rượu trong cơ thể anh, khiến sự đau đớn co rút trong ngực càng lúc càng rõ ràng.
Anh không nói gì nữa, cho dù anh nói thế nào, Mạt Mạt cũng sẽ không tin, bởi vì cô cho rằng Thành tự nhiên đến không nhiễm bụi trần, cho rằng cậu ta thật sự thật tình với cô.
"Anh Tiểu An, về sau em sẽ không gặp lại Thành nữa..."
Anh cười nhắm mắt lại. "Mạt Mạt, em muốn gặp người nào thì không ai có thể ngăn cản."
"Thế nhưng..."
"Em vì cậu ta mà chết cũng sẵn lòng, còn ai có thể ngăn cản em?" Anh lớn tiếng nói, đồng thời tức giận đá về phía bức tường đối diện.
Anh quên mất bản thân đang dựa lưng vào lan can cầu thang, cũng quên mất cơ thể bị rượu làm tê liệt đã mất đi phản ứng linh hoạt.
Anh chỉ cảm thấy một phản lực lớn truyền đến, sau lưng anh chợt hẫng, rơi xuống dưới tầng.
Anh nghe thấy Mạt Mạt nói: "Em không phải..."
Anh còn nghe thấy Tô Thâm Nhã đang gọi anh, âm thanh xa xôi mà thê thảm: "An..."
Sau đó, anh nghe thấy tiếng điện thoại rơi xuống đất.
***
Khi An Nặc Hàn tỉnh lại, phát hiện bản thân mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.
Bạn bè của anh vây xung quanh, trò chuyện náo nhiệt. Chỉ có Tô Thâm Nhã yên lặng ngồi trước giường anh, vừa thấy anh tỉnh lại, lập tức chạy đi gọi bác sĩ: "Bác sĩ, anh ấy tỉnh!"
Cảm nhận được cơn đau đầu sau khi bị rượu kích thích, An Nặc Hàn vô thức đưa tay day trán, cánh tay không chỉ không có cách nào chuyển động, mà còn truyền đến cơn đau càng kịch liệt.
Sau đó, anh cố gắng nhớ lại, nhớ tới bản thân mình ngã từ trên cầu thang xuống, nhớ tới việc cãi nhau với Mạt Mạt, cũng nhớ tới cảnh Mạt Mạt dùng mảnh thủy tỉnh đặt trước cổ họng của chính cô...
Bác sĩ đi vào, kiểm tra tình trạng của anh một chút, lại hỏi anh mấy vấn đề. Cuối cùng, ông nói cho anh: "Khuỷa tay phải của anh bị vỡ nát như gãy xương, cần phải làm phẫu thuật, phần ót bị va đập, có dấu hiện của chấn động não nhẹ, tình hình cụ thể cần phải nằm viện quan sát thêm một khoảng thời gian nữa.
"Xương sườn của tôi..." Anh dùng tay trái đè lên ngực chính mình: "Bác sĩ, xương sườn của tôi có phải bị gãy hay không?"
"Xương sườn?" Bác sĩ lấy ra tấm X-quang nhìn cẩn thận lại lần nữa: "Không hề bị thương."
"Tim cũng không bị thương?"
"Không có!" Bác sĩ hỏi: "Sao thế? Khó chịu à?"
"Rất đau."
Bác sĩ lại kiểm tra lại cho anh một lần, nói với anh: "Thật sự là không hề bị thương."
Chương 20
Khi còn bé, lúc nào cũng ngóng trông lớn lên.
Chờ đến một ngày thật sự trưởng thành, mới phát hiện ra bản thân càng hoài niệm thời còn thơ bé.
Vô tri cũng là một loại đặc quyền, yêu có thể lớn tiếng nói ra, đau lòng có thể khóc to, không cần quan tâm đến cảm nhận của người khác, lại càng không biết dùng nụ cười giả tạo duy trì sự kiên cường đang lung lay sắp sụp vỡ.
Không biết gì thật tốt!
...
Trong phòng tập múa, nền nhà sáng bóng như gương phản chiếu dáng nhảy mềm mại vui vẻ, Mạt Mạt giống như một yêu tinh nhảy múa, những bước nhảy thật khoan khoái.
Nhảy lên, đáp xuống, cô cong cong vòng eo mềm dẻo, dang rộng hai chân, như một bông tuyết trắng, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, tan thành giọt nước.
Âm nhạc kết thúc trong giai điệu vui vẻ, Tô Việt xem đến muốn khen ngợi, không nhịn được vỗ tay: "Em nhảy rất đẹp!"
"Cám ơn!"
Mạt Mạt ngồi thẳng người, thở hổn hển mấy hơi, chống tay xuống sàn nhà ngồi dậy, lấy chiếc chăn mặt vắt trên tay vịn, lau mồ hôi.
"Mạt Mạt, đêm nay chị đưa em đi tham gia vũ hội đi, em nhất định sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất đêm nay."
"Em không đi được, bố mẹ em không thích em tham gia vũ hội."
"Thật đáng tiếc, công chúa vũ hội đêm nay lại là Candy rồi."
Candy là công chúa kiêu ngạo nhất trong vũ hội, được nhiều người theo đuổi như những vì sao trên trời vây quanh vầng trăng vậy.
Mạt Mạt cũng từng có một dạo ao ước sự hấp dẫn của cô ấy, lén lút hỏi Candy: Làm thế nào mới có thể khiến đàn ông điên cuồng yêu mình, chạy theo như vịt?
Candy vô cùng kiêu ngạo mà nói cho cô biết, những người đàn ông kia điên cuồng say mê cơ thể của cô ấy, nói cô ấy gợi cảm đến nỗi có thể muốn mạng người.
Nghe vậy, Mạt Mạt quan sát Candy từ trên xuống dưới một lần, Candy mười bảy tuổi, mặc bộ đồng phục chính quy, khuôn mặt thiên sứ, vóc người ma quỷ. Hơn nữa ánh mắt của cô ấy vô cùng quyến rũ, rất khó không để đàn ông nảy sinh ra những ảo tưởng tội lỗi.
Nhìn Candy, cô nhớ tới lời nói của An Nặc Hàn: "Em không có cơ thể có thể để người khác yêu." Mạt Mạt đặt ra quyết tâm, chính mình phải có một cơ thể khiến cho đàn ông mạch máu phun trào.
Từ đó về sau, Mạt Mạt liều mạng luyện tập khiêu vũ, yoga; mọi cách có thể làm cho vóc dáng mẫu hơn, cơ thể mềm dẻo hơn cô đều không bỏ qua.
Cô cho rằng sẽ có một ngày, khi cô trở nên khêu gợi giống Candy, An Nặc Hàn sẽ yêu cô.
Đáng tiếc, cô đã sai!
"Mạt Mạt?" Bàn tay Tô Việt huơ huơ trước mặt cô, kéo sự chú ý của cô lại. "Em đang nghĩ gì thế?"
"Nghĩ đến Candy, nghe nói cô ấy lại đổi bạn trai rồi!"
"Đúng vậy! Do trong Party mấy hôm trước, cô ấy đúng lúc bắt gặp bạn trai cùng một con bé, cái đấy..." Tô Việt thần bí hề hề nháy nháy đôi mắt, cố tình kéo dài âm cuối, Mạt Mạt lập tức hiểu được, ngực mơ hồ co rút đau đớn.
Tô Việt không nhìn ra sự khác thường của cô, tiếp tục nói: "Đêm đó Candy liền dễ dàng với AAron luôn."
"À, thì ra là như vậy à."
Mạt Mạt đứng trước gương, nhìn chiếc eo thon của chính mình, từ từ cởi chiếc dây lưng quấn quanh eo thấm đầy mồ hôi xuống.
Chiếc bụng bằng phẳng bị buộc chặt đến nhăn nhúm, hơi hơi ửng hồng, lại còn ngứa ngứa. Hơn một năm nay, cô đều chịu đựng sự đau đớn thế này trong lúc tập vũ đạo, cô cho rằng bất kể chuyện có khó khăn đến đâu, chỉ cần nỗ lực, là có thể thành công.
Hôm nay...
Đến trang: