eo Hàn Trạc Thần, khuôn mặt chôn vào vai ông. "Bố! Xin lỗi, con trách nhầm bố rồi..."
"Mạt Mạt, con ngốc nghếch quá rồi! Con chẳng cần mạng sống mà đi bảo vệ Tiêu Thành, nói ra những lời ấy... Tiểu An sẽ nghĩ như thế nào?"
"Con..."
Trước mắt cô lại hiện lên tấm ảnh chụp An Nặc Hàn và cô gái đó. Nước mắt của cô gái rõ ràng như thế, rõ ràng đến nỗi như đang chảy xuống trước mặt cô.
Mạt Mạt khẽ cắn môi, ép mình tự nói ra: "Bố... anh Tiểu An muốn kết hôn với con, sẽ không trách con vì con bảo vệ Thành đâu. Anh ấy không muốn lấy con thì cho dù bố có đánh chết Thành, anh ấy vẫn là không muốn... Về sau, chuyện của chúng con bố đừng quan tâm nữa."
Hàn Trạc Thần cúi đầu nhìn Mạt Mạt trong lòng, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, nhưng ông có thể cảm nhận được rõ ràng chút mất mát, u buồn trong giọng nói của cô.
"Tiểu An nói gì với con sao?"
Cô kiên định lắc đầu. "Là con đã nghĩ thông, con không muốn lấy một người đàn ông không yêu con."
Hàn Trạc Thần đỡ lấy vai Mạt Mạt, để cô ngồi thẳng dậy, ông cười nói với cô: "Không sao, bố có thể làm nó yêu con."
Mạt Mạt vẫn lắc đầu.
"Bố à, con còn trẻ, cũng không phải không lấy được ai, bố đừng ép buộc anh ấy nữa!"
"Con?" Sắc mặt Hàn Trạc Thần trầm xuống. "Có phải con đã thích Tiêu Thành rồi không?"
"Không liên quan đến Thành! Là con..." Mạt Mạt lấy tay xiết chặt ga giường, ép chính mình không được nhớ tới mọi chứ về An Nặc Hàn, nhất là nụ hôn ngày hôm qua.
Sau một lúc lâu, cô ngẩng mặt lên, một bộ dáng không vấn đề gì hết: "Là con đã quen với cuộc sống không có anh ấy... Không có anh ấy con vẫn có thể sống tốt..."
Hàn Trạc Thần có chút nghi ngờ lời cô nói, ông vừa muốn nói gì đó, Hàn Thiên Vu đã kéo kéo ông. "Đã khuya rồi, Mạt Mạt cũng đã mệt, anh để con bé nghỉ ngơi đi, có gì muốn nói thì để ngày mai hẵng nói."
Hàn Trạc Thần lưỡng lự một chút, đứng dậy chỉ vào đống hỗn độn trên giường. "Được rồi! Thiên Thiên, em giúp Mạt Mạt dọn lại mấy thứ này một chút đi."
Sau khi ông rời khỏi, Hàn Thiên Vu lôi từng chồng quần áo trong vali hành lý ra ngoài, cẩn thận gấp lại.
Bà liếc nhìn tấm ga trải giường nhăn nhúm dưới tay Mạt Mạt, dịu dàng hỏi: "Có phải con giận dỗi gì Tiểu An không?"
"Mẹ à, anh ấy trước giờ không yêu con, anh ấy đồng ý lấy con là do bố và chú Phong ép buộc mà."
"Sao con biết anh ấy không yêu con?"
"Tại trong mắt a nh ấy, con vĩnh viễn là một đứa trẻ con!"
Cô không muốn nói nói cho bất kỳ ai về chuyện tấm ảnh, vì cô hiểu chỉ cần cô nói ra, bố cô sẽ có một vạn phương pháp chia rẽ họ. Cô không muốn cô gái tên "Thâm Nhã" kia biến thành Tiêu Vi thứ hai.
"Mẹ, mẹ có thể khuyên bố giúp con không, để bố đừng quản chuyện của con nữa. Con đã trưởng thành rồi, con muốn gì tự con biết."
Hàn Thiên Vu không nói gì nữa, gấp lại mấy bộ quần áo rồi cất vào trong tủ, sau đó giúp cô sửa sang lại ga trải giường rồi mới rời khỏi.
***
Trở lại phòng mình, Hàn Thiên Vu nhẹ nhàng đóng cửa, quay người thấy Hàn Trạc Thần ngồi trên ghế, hàng màu cau chặt lại, như là hết cách.
Không ai hiểu chồng mình hơn bà, ông là một người tốt, một người tốt trên tay dính đầy máu tươi, cả đời tràn ngập tội ác --- việc này nghe vô cùng mỉa mai. Cũng chỉ có người phụ nữ trưởng thành bên cạnh ông như bà mới có thể biết loại mỉa mai này ẩn chứa ít nhiều chuyện cũ.
"Thần!" Bà ngồi xuống tấm thản bên cạnh ông, bàn tay mảnh khảnh vuốt ve ngón tay thon dài của ông. "Anh tự mình động tay à? Còn làm trước mặt Mạt Mạt?"
Hàn Trạc Thần không hề phủ nhận.
"Hơn mười năm rồi chưa thấy anh tức giận nhiều như vậy." Hơn mười năm nay, Hàn Trạc Thần dù có tức giận cũng không đích thân ra tay, tối đa chỉ để An Dĩ Phong ra mặt dạy dỗ mấy người chọc tới ông.
"Anh quyết không cho phép bất kỳ ai tổn thương đến Mạt Mạt." Ông dừng lại một chút, thở dài: "Đáng tiếc là Mạt Mạt không hiểu."
"Anh đừng vội, đợi Mạt Mạt hết giận, em khuyên nó lần nữa." Nếu nói trên thế giới này có người nào có thể khiến người đàn ông từng trải qua mưa gió như Hàn Trạc Thần hết cách, thì cũng chỉ có đứa con gái bảo bối của họ. "Em đi chuẩn bị nước nóng cho anh. Anh vào tắm thư giãn một chút đi."
Hàn Thiên Vu đi vào phòng tắm, mở vòi nước, nước bốc lên hơi nóng ào ào chảy xuống.
Bà ngồi một bên bồn tắm, lấy tay thử độ ấm của nước, đổ sữa tắm và tinh dầu sương ngưng đã được chuẩn bị tốt vào trong bồn.
Tuy rằng không tán thành cách làm của Hàn Trạc Thần, bà cũng không muốn oán trách ông bất cứ thứ gì, vì bà hiểu rõ ông yêu Mạt Mạt đến nhường nào.
Từ ngày đầu tiên Mạt Mạt ra đời, một đứa trẻ sơ sinh nhắm mắt mà bắt đầu lớn tiếng khóc lóc, khuôn mặt có ba phần tương tự với ông khiến ông cảm thấy có thứ xúc động trước đây chưa từng có.
Kia thật sự không phải là chiếm hữu hay ỷ lại, mà là một loại tình cảm thật sự có ý nghĩa - tình yêu của cha...
Ông nói với bà, Mạt Mạt dù là con gái hay con trai cũng không quan trọng, cô bé là con của hai người, chảy trong người huyết thống của họ, cũng là bằng chứng của tình yêu hai người.
Vinh nhục cả đời ông, tang thương cả đời ông, đều trở nên chẳng đáng gì.
Ông chỉ hy vọng có thể để Mạt Mạt được trưởng thành vui vẻ và khỏe mạnh.
"Mạt Mạt và em nói những gì?" Hàn Trạc Thần không biết đã tiến vào phòng tắm từ lúc nào, hỏi bà.
"Nó xin chúng ta để kệ chuyện Tiểu An và con bé." Hàn Thiên Vu do dự một chút, nói: "Thần, từ sau khi biết Thành, Mạt Mạt thay đổi rất nhiều... Nhất là mấy tháng gần đây, nó liên lạc với Tiểu An càng ngày càng ít, tôi hôm nay Tiểu An quay về Anh mà nó còn có thể chạy đến bar tìm Thành. Mạt Mạt liệu có thể..."
Hàn Trạc Thần day day giữa trán. "Đấy là điều anh lo lắng nhất."
"Nếu nó thật sự yêu Tiêu Thành, anh định sao bây giờ?"
"Không có cách nào hết!" Ngay cả thần linh cũng đều không thể chi phối tình cảm của con người, ông có thể có cách nào đây.
"Thần, Tiêu Thành là dạng người thế nào?"
"Một người thông minh! Cậu ta bị đánh gần chết cũng khôi chịu cầu xin tha thứ, kiên trì nói cậu ta thật lòng yêu Mạt Mạt." Hàn Trạc Thần nhếch khóe miệng, cười nhạt: "Nếu cậu ta nói cậu ta không yêu Mạt Mạt, cậu ta là vì trả thù mới lừa gạt tình cảm của Mạt Mạt, anh cũng không khinh địch như thế mà bỏ qua cho cậu ta."
Bà biết, ông hận nhất người lừa dối tình cảm, lấy tình cảm như một công cụ trả thù...
"Có thể là cậu ta thật lòng."
"Thật lòng?" Nhìn vào đôi mắt trong veo của Hàn Thiên Vu, ông mỉm cười nói: "Em thấy có thể sao?"
"Đến em còn có thể yêu anh, còn có chuyện gì là không thể?"
Đúng vậy, một cô gái có thể yêu một người đàn ông giết toàn bộ gia đình của mình, còn có dạng tình yêu nào mà không thể phát sinh.
Nhưng phụ nữ lương thiện mềm mại giống Hàn Thiên Vu như thế không có nhiều, cũng giống như việc đàn ông khiến người ta si mê như Hàn Trạc Thần lại càng ít vậy.
Thế nên, cái mà người ta gọi là kỳ tích, có nghĩa là chuyện đó sẽ không xuất hiện lặp lại nhiều lần.
Mặt nước dập dềnh phản chiếu khuôn mặt vô cùng tinh xảo, đôi mắt trong veo, hai bá đỏ bừng, đôi môi nhỏ nhắn mê người...
Đã nhiều năm trôi qua, ông đã không còn trẻ, mà bà lại càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng ý vị.
Hàn Trạc Thần ôm bà từ sau lưng, cánh tay ôm trọn lấy eo gầy của bà, thành thạo gỡ từng chiếc cúc trên áo. Tay ông mê mải luôn vào trong tây phục mong manh của bà, cảm nhận nước da mịn màng co dãn.
Những lúc như này, chỉ có ôm lấy cơ thể ấm áp của bà mới có thể khiến tâm trạng ông bình tĩnh lại.
Quần áo mỏng manh rơi xuống, ông ôm chặt cơ thể nóng như lửa trong lòng, hít vào hương vị trên người bà, hôn lên từng tấc da tấc thịt mà ông đã quen thuộc.
Cảm giác được bà nghênh hợp, Hàn Trạc Thần ôm lấy bà, đi vào trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt bà xuống giường.
Làn da trần trụi tiếp xúc với nhau, xác cảm mịn màng đưa kích tình lên tới đỉnh điểm. Ông tách hai chân của bà ra, từ từ tiến vào...
Cho dù đã từng vô số lần chiếm giữ cơ thể này, ông vẫn cẩn thận mà che chở như những ngày xưa cũ.
Trong phòng tình dục cứ để tự do buông thả, một đêm duy trì dục vọng không ngừng...
Người phụ nữ dưới thân càng lúc càng mềm mại, tiếng rên ngắt quãng dần dần dày đặc hơn, ánh sáng kiều diễm di chuyển trên chiếc giường đang lay động cực nhanh. Ông hoàn toàn say đắm, đôi tay giữ lấy chiếc eo gần như đã mềm hoàn toàn của bà, tùy ý ôm trọng người vợ của ông.
Trọn cả một đêm, sóng biển nhấp nhô trên tảng đá ngầm, nặng nề va chạm...
"Thần..." Bà gọi ông trong mê loạn, cơ thể dính nhớp mồ hôi thẳng tắp, sự sung sướng của ông cũng lên tới đỉnh điểm, cuối cùng cũng bắn vào cơ thể bà, thế giới tựa như nổ tung, tan thành mảnh vụn.
"Thần..." Tiếng gọi của bà, sự vuốt ve của bà, khiến thần kinh căng thẳng của ông từ từ được thả lỏng.
"Thiên Thiên!" Ông mệt mỏi ghé người trên cơ thể bà, mười ngón tay đan chặt với nhau, chầm chậm điều hòa hô hấp.
Tay bà nắm chặt tay ông, dịu dàng nói: "Em biết anh rất thích Tiểu An. Nhưng cho dù Tiểu An có tốt cuối cùng vẫn là con trai của An Dĩ Phong, không phải của chúng ta."
"Ừ."
"Không bằng, em sinh cho anh một đứa con trai nhé."
Nhắc tới chuyện này, Hàn Trạc Thần lại nhớ đến cảnh tượng bà khó sinh suýt nữa chết đi, khoảnh khắc đấy ông thật sự tuyệt vọng, thế giới phảng phất nhưu không còn có gì đáng giá để ông lưu lại nữa.
"Không được! Tuyệt đối không được!"
Câu trả lời của ông hơn mười năm nay không hề cho phép bàn tới, ngay cả sự cương quyết trong giọng nói cũng chẳng thay đổi chút nào.
Ông làm sao không muốn một đứa con trai...
Để thừa kế huyết thông của ông, thực hiện giấc mơ của ông!
Chương 19
An Nặc Hàn lúc này đang ở trên máy bay từ Australia đến Anh. Anh nhắm mặt lại, mệt mỏi ngồi dựa vào ghế, cảm giác như trước nay chưa bao giờ mệt mỏi như thế.
Khi anh nhìn thấy Mạt Mạt dùng tính mạng của bản thân bảo vệ một người con trai khác, khi anh nghe thấy Mạt Mạt nói ra: "Con không muốn! Một chút cũng không muốn... Trước đây con còn nhỏ, không hiểu biết. Hiện nay con đã trưởng thành rồi, con hiểu rõ cái gì mới là cái con muốn.", anh rất muốn hỏi cô:
Khi cô bảy tuổi, người khác chế nhạo cô không gả đi được, vì sao cô không nói như vậy?
Khi cô cầu nguyện với sao băng, vì sao không nói như vậy?
Khi anh nói trong điện thoại rằng muốn cưới cô, vì sao cô không nói như vậy?
Khi đó anh còn chưa yêu Mạt Mạt, anh có thể rất thản nhiên tiếp nhận.
Nhưng hiện tại, anh với Mạt Mạt không còn là tình thân đơn thuần, cô đã chiếm giữ toàn bộ anh, phần tình cảm này nên gửi gắm nơi nào đây?
Anh không hỏi, vì cô là một đứa trẻ. Một đứa trẻ bất kể làm sai cái gì, đều có thể tha thứ được.
Là lỗi của anh, là anh đã biết tình cảm của một đứa thể không thể là thật, anh còn muốn tin tưởng.
Việc đã đến nước này, anh hẳn là cần nên tôn trọng lựa chọn của Mạt Mạt, mỗi người đều có quyền lựa chọn người mình yêu.
Anh không muốn miễn cưỡng Mạt Mạt, nghĩ lại năm đó cô cũng không hề miễn cưỡng anh. Thế nhưng anh nên đối mặt với áp lực từ gia đình thế nào, làm sao để đứng trước mặt người khác giả vờ như không có chuyện gì?
Anh mệt mỏi, không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa.
Anh không nhớ rõ cái loại cảm giác quá mệt mỏi như này đã từng trải qua mấy năm trước như nào, chỉ nhớ mỗi khi anh cảm thấy phiền loạn trong lòng, anh đều dựa vào sofa gọi cô một cách đương nhiên: "Mạt Mạt, qua đây đấm lưng cho anh!"
Mạt Mạt sẽ dừng tất cả mọi chuyện đang làm, chạy tới quơ quơ nắm tay nhỏ bé của cô, ra sức đấm vào lưng anh.
Sức lực của cô ấy rất nhỏ, đấm vào người rất yếu, vô cùng dễ chịu.
Nhiều năm như vậy, cô lớn lên từng ngày, phương pháp massage của cô ấy càng lúc càng tốt, nhưng hơi sức lại chẳng hề thay đổi, vẫn yếu ớt như vậy...
Những thứ con người nắm giữ được thật rất nhiều, nhưng lại luôn luôn quên mất bản thân mình đang nắm giữ cái gì.
Đợi đến một ngày, anh mọi thứ của bản thân mình đề bị người ta đào khoét trống rỗng, anh mới ý thức được trái tim anh không biết thất lạc từ lúc nào, ở nơi đâu.
Là khi vừa mới nghe thấy cô ấy say mê hát lên bài hát kia?
Là vào ngày hôm qua, nụ hôn kích động môi lưỡi dây dưa?
Là tại lần đầu tiên xa cách tại sân bay?
Hay là, tại lần đầu tiên anh nghe thấy giọng hát của cô...
Anh không tìm được đáp án.
Biết đâu, có lẽ lại là từ rất lâu rất lâu trước đấy rồi.
Là khi... dưới ánh nắng hè chói chang, anh đánh tennis, cô đầu đầy mồ hôi chạy nhặt bóng giúp anh...
Là khi... trong đêm tối hiu quạnh, anh xem bóng đá, cô cố chống đỡ cơn buồn ngủ mà ngồi xem cùng anh...
Thật là, là lúc nào cũng không quan trọng, quan trọng là anh nhận ra đã quá muộn rồi.
***
An Nặc Hàn vừa mới xuống máy may, khởi động điện thoại, ngón tay theo thói quen bấm quay số nhanh "1". trong điện thoại truyền đến âm thanh nhắc nhở bằng tiếng Anh, nói cho anh biết thuê bao số máy anh vừa gọi đã tắt máy.
Anh mới nhớ tới điện thoại của Mạt Mạt đã bị anh quăng vỡ nát.
Anh gọi điện về cho gia đình,
Đến trang: