Ring ring
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Chàng ngốc ở thôn nọ

Chàng ngốc ở thôn nọ



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
no nê xong ngồi trên tảng đá ánh mắt nhìn cô đăm đăm. Hà Hoa chưa từng nghe nói ăn no lại sinh lòng tà dâm? Nhưng nhìn ánh mắt Trường Sinh lúc này cô cảm giác có gì đó không ổn, chột dạ quay đầu sang chỗ khác không nhìn hắn.

Trường Sinh ngồi ngẩn ra trong chốc lát, rồi chạy lại kéo tay Hà Hoa.

Hà Hoa lôi hắn lại: “Làm gì?”

Trường Sinh không nói gì, cứ kéo cô chạy về phía cánh rừng rậm lá.

Hà Hoa càng cảm thấy không ổn, chỉ sợ là mình đoán trúng, vừa bất an kéo lại vừa kêu lên: “Ban ngày ban mặt chạy vào rừng làm gì? Coi chừng đạp phải bẫy thú, kẹp đứt chân chàng bây giờ.”

Trường Sinh cứ chạy đi không nói gì, kéo Hà Hoa vào sâu trong rừng, tìm một bãi cỏ thật dày thật êm, ngoái đầu nhìn Hà Hoa nhếch miệng cười: “Nàng nằm đây đi” .

Hà Hoa vừa tức vừa thẹn thùng, đỏ mặt trừng mắt quát lên: “Khốn kiếp, ta đã nói chàng không nào tốt bụng như vậy mà, đây là chỗ nào mà làm chuyện đó chứ, chỉ có cẩu nam nữ mới dẫn nhau vào rừng làm mấy chuyện này, chàng kéo ta vào đây làm gì!” Nói xong bỏ Trường Sinh lại, vội vàng chạy về.

Trường Sinh ngơ ngác nhìn Hà Hoa chạy ra xa, trong lòng vô cùng mất mát. Hắn nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy trong rừng lúc chạng vạng, đã bao ngày rồi mà ký ức vẫn còn rất mới mẻ trong hắn. Tuy rằng, buổi tối khi chui vào túi ngủ Hà Hoa đều cho hắn, nhưng hắn vẫn muốn làm chuyện đó với Hà Hoa trên bãi cỏ trong rừng cây giống như hai người kia đã làm.

Trường Sinh nhìn mặt cỏ dày cộm kia, lưu luyến ra khỏi cánh rừng, nhỏ giọng than thở: “Ta cũng muốn làm cẩu nam nữ…”

Mới đó, Trường Sinh đã về nhà được một tháng, tinh thần cũng đã phục hồi trở lại, bà Tứ nhắc nhở Hà Hoa nên cùng Trường Sinh đến thị trấn, cám ơn vợ chồng Tôn Tuyết Mai. Cha Hà Hoa cũng nhắc nhở Hà Hoa, lần trước lão phu nhân nhà người ta bị bệnh không có cơ hội nói chuyện, lúc này bảo cô dẫn theo Đại Bảo cùng đi. Thứ nhất là để cảm ơn, thứ hai cũng nhân cơ hội này chuyển lời nhờ người ta chuyện Đại Bảo làm nha dịch. Hà Hoa không muốn nhờ vả người khác, nhưng nay khúc mắc với Tôn Tuyết Mai đã được tháo bỏ, nên cô cũng cảm thấy không quá khó khăn, hơn nữa càng không dám cãi lời cha cô, đành phải nghe lời.

Mới đầu Trường Sinh nghe nói là đến nhà Tuyết Mai, lắc đầu nguầy nguậy, kéo Hà Hoa mãi không chịu buông. Hà Hoa nói một lúc lâu, Trường Sinh mới nửa tin nửa ngờ bằng lòng, nhưng cũng ra điều kiện: không được ở lại lâu, không được nói chuyện với Bộ đầu đại nhân. Hà Hoa nghe xong rất buồn cười, thực lòng nói rằng cho dù chàng có vui vẻ đổi thì ta cũng chỉ là một người phụ nữ quê mùa, người ta là quan Bộ đầu sao coi trọng ta chứ. Hơn nữa, phải đến nhà người ta vừa để tạ ơn vừa có chuyện nhờ vả, không nói chuyện thì làm bằng cách nào. Cô bất đắc dĩ giải thích cả nửa ngày, Trường Sinh mới miễn cưỡng đồng ý.

Cho nên, chọn một ngày đẹp trời, Hà Hoa xách một rổ trứng gà, Đại Bảo xách theo hai bình rượu hoa đào mừng năm mới của nhà, ba người cùng dẫn nhau đi.

Ba người ra khỏi thôn, đến đường lớn mướn một chiếc xe ngựa, ngồi trên chiếc xe xóc nảy chạy vào trong thành, Hà Hoa hỏi Đại Bảo có muốn đến thị trấn làm nha dịch hay không, cô chỉ nói: “Tỷ chỉ giới thiệu đệ thôi, chuyện này nhờ vả người ta cũng không chắc chắn, đừng nói người ta không bằng lòng, cho dù có bằng lòng, đến lúc đó làm được hay không cũng là hai chuyện khác nhau. Bây giờ, đệ cũng đừng nghĩ vị trí nha dịch kia là dành cho đệ, mất công đến lúc không được, lại cảm thấy thất vọng.”

Ngược lại với sự lo lắng của Hà Hoa, Đại Bảo lại chẳng bận tâm quá nhiều: “Khụ, tỷ, đệ nói thật với tỷ, thật ra đệ vốn chẳng muốn làm nha dịch gì cả, tuy là đến đó làm mỗi ngày có thể kiếm được chút tiền, nhưng làm gì cũng phải nhìn sắc mặt người ta, sao thoải mái như ở nhà mình chứ? Hơn nữa, đệ nghĩ nếu phải vào thị trấn thì sợ là không thể về nhà mỗi ngày.”

Hà Hoa chợt cười, trêu ghẹo cậu: “Sao? Biết nhớ thương vợ rồi ư? Chuyện này thật không dễ dàng chút nào nha, khiến cho nha đầu béo và đệ hướng về nhau.”

Đại Bảo đỏ mặt lên: “Nói gì đấy, ai nhớ thương nàng ấy chứ… Đệ chỉ nhớ thương cha mẹ thôi…”

Hà Hoa không nói gì chỉ mỉm cười. Đại bảo liếc mắt nhìn Hà Hoa, có chút xấu hổ, quay đầu sang chỗ khác ngắm cảnh, ngẩn ngơ một lát rồi khẽ nói: “Bây giờ các tỷ đều gả cho người ta cả rồi, Tiểu Bảo lại còn nhỏ, đệ và mẹ còn phải lau nước mũi cho nó cả ngày đây, nếu đệ phải đi, nhà chúng ta biết dựa vào ai…”

Hà Hoa nghe xong ngẩn ra, lại nghe thấy Đại Bảo nói tiếp: “Cha chúng ta tuy thân thể cường tráng, nhưng cũng đã lớn tuổi, đệ thường đi làm với cha nên đệ biết, mấy năm nay cứ làm việc một chút là phải nghỉ ngơi thường xuyên hơn trước nhiều, mảnh ruộng nhà chúng ta một mình cha sao làm được… Tuy tỷ ở gần, nhưng tỷ còn có cuộc sống của tỷ, mảnh ruộng trên núi cũng phải dựa vào anh rể, không thể bắt huynh ấy suốt ngày làm việc không công, dốc sức giúp đỡ nhà chúng ta… Còn mẹ chúng ta cũng đã mệt mỏi hơn nửa đời người, vất vả lắm mới cưới được con dâu về nhà, cũng nên sống thoải mái đi thôi. Nếu đệ chỉ lo cho thân mình, đón vợ vào trong thành sống thì còn giống người không…”

Hà Hoa nghe xong nhìn Đại Bảo đến ngây ra, trong lòng đau xót nước mắt chợt tràn hốc mắt, cô đưa tay xoa xoa, vui mừng nói: “Đi thôi, đã là con trai lớn thì phải xây nhà dựng cửa, nghe những lời này của đệ từ nay về sau tỷ thật yên lòng, không uổng công cha mẹ và tỷ yêu thương đệ.”

Đại Bảo chịu không nổi nước mắt của Hà Hoa, cười hì hì rồi lại chuyển qua nói chuyện thật thoải mái: “Chuyện này đều là ý định của cha, tỷ cũng biết cha chúng ta đã quyết rồi thì không thể lay chuyển, đệ muốn cũng không cãi lại được. Chi bằng nghe lời cha đi theo tỷ, dù sao bản thân đệ như thế nào trong lòng đệ biết, đệ cũng đoán trước được là đệ sẽ không làm nha dịch, nhưng vẫn đi cho cha vui lòng… Đệ còn muốn nói với tỷ, lát nữa đến nhà Tôn tỷ tỷ thì đừng nhắc đến chuyện làm nha dịch, trở về chỉ cần nói với cha không được. Dù sao cha cũng là người trọng thể diện, không thể tự chạy vào thành hỏi người ta.”

Hà Hoa cười: “Thằng nhóc này, cũng gian xảo gớm. Cũng được, tỷ cũng không muốn nhờ vả người khác, nếu đệ thật sự muốn làm thì tỷ sẽ nghĩ cách nhờ vả họ, còn nếu đệ không muốn làm thì tỷ cũng không nói chuyện này với họ. Tránh cho sau này nghĩ lại rồi cảm thấy hối tiếc, dù sao lúc nào cũng phải nghĩ đường lui. Hơn nữa đệ nói cũng đúng, cha mẹ chúng ta đã tuổi lớn, bên cạnh không thể không có người, cha mẹ vì những điều tốt lành cho chúng ta, chúng ta cũng phải nghĩ cho cha mẹ nữa.”

Hai chị em bàn bạc trên đường vào thị trấn, xuống xe ngay cửa thành rồi đi thẳng đến nhà Tôn Tuyết Mai. Ba người mới quẹo vào ngõ nhà Tôn Tuyết Mai, liền thấy có người trong sân nhà cô đi ra, đó là hai người đàn ông, một người là chồng Tôn Tuyết Mai – Trình Bộ đầu, một người khác cũng không lớn tuổi nhưng dáng vẻ bất phàm giống như người cao quý.

Đại Bảo giật mình, vội kéo Hà Hoa trở về, nhỏ giọng nói: “Trước mắt đừng qua đó, người đó là Huyện thái gia, lần trước tới tìm anh rể đệ đã nhìn thấy.”

Hà Hoa hoảng sợ, vội túm Trường Sinh đang đi băng băng phía trước kéo về, nghiêng người giấu mình sau một tảng đá, tính chờ Huyện thái gia đi rồi mới qua nói chuyện. Nhưng Huyện thái gia đứng ở cửa nói chuyện với Trình Bộ một hồi lâu mà vẫn chưa đi, Hà Hoa cũng không dám ngẩng đầu, chỉ sợ không cẩn thận bị Trình Bộ đầu nhìn thấy, đến lúc đó bắt buộc phải qua chào hỏi. Nhưng không biết Huyện thái gia tính tình như thế nào, lỡ như sơ suất thất lễ lại gây ra chuyện lớn.

Hà Hoa và Đại Bảo cúi đầu thật cẩn thận, giấu mình sau tảng đá, Trường Sinh cũng đứng tại chỗ nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía đó. Hà Hoa vội vàng kéo hắn: “Đừng nhìn về phía đó, cẩn thận không Huyện thái gia thấy chàng.”

Nàng đang nói thì nghe thấy giọng Tôn Tuyết Mai truyền từ bên đó sang, Hà Hoa nhìn sang theo bản năng, thấy Tôn Tuyết Mai tiễn một người phụ nữ ra cửa lớn, trong lòng người phụ nữ kia bế một đứa trẻ, tươi cười rạng rỡ chào từ biệt Tôn Tuyết Mai. Hà Hoa đoán chắc là huyện thái gia phu nhân, lại càng cúi đầu thấp hơn để giấu mình.

Đến cửa phủ Trình gia, vợ chồng huyện thái gia nói chuyện xong với vợ chồng Tôn Tuyết Mai liền ôm đứa bé lên kiệu. Mãi đến khi hai đỉnh kiệu hoàn toàn biến mất sau khúc ngoặt nhỏ, Hà Hoa và Đại Bảo mới yên tâm bước ra, đi vào nhà Tôn Tuyết Mai.

Trường Sinh dừng lại ở phía sau, cũng không vội vàng đuổi theo mà chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm cỗ kiệu biến mất sau con hẻm, trừng mắt ngây người sau một lúc lâu, tự nói như than thở: “Cẩu nam nữ…”

Hết chương 37

Chương 38

Edit : Libraime

Beta : Ong MD

Khi ba người nhà Hà Hoa đến nhà Tôn Tuyết Mai cảm ơn, Tôn Tuyết Mai xem Hà Hoa là bạn thân thời con gái đón tiếp rất thân thiết. Không còn khúc mắc nên Hà Hoa cũng thấy Tôn Tuyết Mai vẫn thân thiết hiền hoà giống trước đây. Hai người cùng nhớ lại ký ức thuở chưa lấy chồng, nhắc lại không ít chuyện cũ. Có một số chuyện không tiện nói trước mặt cánh đàn ông, Tôn Tuyết Mai kéo Hà Hoa vào trong phòng vừa nói chuyện, vừa dỗ đứa con mới lên một của cô. Lúc Hà Hoa nhìn thấy đứa bé bụ bẫm thì thích ngay, quả thực rất thích.Tôn Tuyết Mai vui vẻ nói Hà Hoa và Trường Sinh cũng sinh con mau lên, nếu sinh con trai thì sẽ kết nghĩa huynh đệ, còn sinh con gái thì gả cho con cô làm vợ. Hà Hoa cũng không ngại ngùng gì mà còn rất vui vẻ, cô đã sớm nghĩ đến việc sinh con, nghe Tôn Tuyết Mai nhắc như vậy lại càng mong muốn hơn nữa. Hơn nữa bây giờ cô và Trường Sinh đã là vợ chồng thật sự, sang năm sau có lẽ cũng nên có trẻ con cho cô ẵm bồng.

Bên ngoài, Trình bổ đầu làm chủ nhà cũng rất nhiệt tình, nói chuyện chân trời góc bể với Đại Bảo, không hề có thái độ phách lối hay uy nghiêm của quan bổ đầu. Trường Sinh ngồi bên cạnh chỉ im lặng, ánh mắt lúc nào cũng nhìn người ta chằm chằm, mang theo sự phòng bị, còn hay lo lắng nhìn vào bên trong, giống như hắn nghĩ vợ mình có thể bị bắt mất không chừng.

Ba người ở lại nhà Tôn Tuyết Mai nửa ngày, sau bữa cơm trưa lại ngồi một lát rồi chào từ biệt vợ chồng Tôn Tuyết Mai trở về nhà. Trên đường về hai chị em bàn bạc nên nói dối cha như thế nào, về đến nhà đã gần nhá nhem tối.

Ba người đi vào sân rồi bước vào phòng cũng không có người đi ra, đến khi Đại Bảo gọi mấy tiếng, mới thấy nha đầu béo xốc mành cửa bước ra, trên mặt vừa sầu khổ vừa sốt ruột: “Mọi người đã trở về, nhị tỷ lại gặp chuyện không may rồi.”

Đại Bảo lập tức la lên: “Lại tên Vương Phúc Căn ngứa da gây sự phải không?!”

“Không phải Vương Phúc Căn … Là nhị tỷ …” Nha đầu béo muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn vào trong phòng, lôi Đại Bảo ra ngoài mấy bước, nhỏ giọng nói, “Nhị tỷ bỏ trốn với người khác …”

“Hả?” Hà Hoa và Đại Bảo cùng kêu lên đầy ngạc nhiên, cả hai gần như không hiểu nổi chuyện gì, đứng sững sờ tại chỗ.

Nha đầu béo nói: “Hôm nay, mọi người mới đi không bao lâu, người của Vương gia trang đã tới, bảy tám người nói năng hung dữ, hùng hổ hăm dọa người khác. Vương Phúc Căn và anh cả của gã tới, nói là nửa đêm hôm qua nhị tỷ bỏ trốn với người khác, đến nhà chúng ta đòi người.”

Đại Bảo vẫn ngạc nhiên, ngây người hỏi không ngừng: “Cái gì mà bỏ trốn, bỏ trốn với ai?”

Mặt Nha đầu béo đỏ mặt: “Bỏ trốn thì còn trốn

được với ai, nghe nói là bỏ trốn với người đàn ông khác …”

Đại Bảo sửng sốt, đột nhiên trừng mắt hét lên với nha đầu béo: “Không thể nào! Nhị tỷ ta không phải loại người như vậy!”

Nha đầu béo sợ tới mức lui lại, cúi đầu mím miệng, tủi thân than thở: “Đó không phải do ta nói…”

Tim Hà Hoa như treo ngược lên, bỏ mặc bọn họ ở phía sau, một mình xốc mành đi vào nhà.

Cha Hà Hoa ngồi trên ghế ở gian ngoài, hàng lông mày nhíu lại giống như rất khó chịu, ngẩng đầu nhìn cô một cái, nặng nề hít thở không nói lời nào. Hà Hoa lại vào buồng trong, nhưng thấy mẹ cô ngồi xiêu vẹo trên giường ôm Tiểu Bảo gạt nước mắt, giống như có thể ngất bất kỳ lúc nào.

Trường Sinh cũng theo Hà Hoa vào buồng trong, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy nét mặt Hà Hoa cũng hiểu có chuyện không hay. Hắn ngơ ngác lại lo lắng bất an lần mò bước vào bên cạnh, tìm góc sáng sủa đứng gần Hà Hoa, mở tròn mắt nhìn cô chằm chằm.

Hà Hoa không để ý đến Trường Sinh, chuyện này làm cho cô mơ hồ, mịt mờ, trong lòng vừa sợ hãi vừa lo lắng. Cha cô đang nổi nóng, cô không dám nói chuyện với ông sợ chỉ đổ thêm dầu vào lửa, cũng muốn hỏi mẹ cô, nhưng mẹ cô chỉ ôm lấy cô mà khóc, vừa lo lắng lại vừa tức giận không nói rõ được mọi chuyện. Cũng may nha đầu béo đi theo Đại Bảo vào đến phòng, kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối.

Buổi sáng hôm nay, ba người Hà Hoa đi không bao lâu, Vương Phúc Căn liền dẫn theo bảy tám người đến nhà cô uy hiếp đòi người, khẳng định rằng Hạnh Hoa bỏ trốn với gã đàn ông khác. Nói là sáng sớm hôm nay đã không thấy tăm hơi Hạnh Hoa, tìm khắp nơi cũng không có, sau đó có người cùng thôn, nói đêm hôm qua đi cùng con trai sang nhà người thân uống rượu về trễ, nửa đêm mắt say lờ đờ dường như thấy hai người lén lút bỏ đi. Một là người bán hàng rong trong thôn, người còn lại không nhìn thấy rõ, chỉ mơ hồ nhìn thấy thân hình mảnh mai nhỏ nhắn, còn ôm theo thứ gì đó giống như bọc đồ. Ngày hôm sau Vương Phúc Căn tỉnh rượu đi khắp thôn tìm vợ mới đột nhiên bừng tỉnh, nhớ lại người được mô tả hôm qua có thân hình rất giống Hạnh Hoa. Vương Phúc Căn nghe xong tức lồi mắt, liền kêu thêm mấy người trong nhà kéo đến nhà mẹ vợ.

Đám người đó làm ầm ĩ ở nhà Hà Hoa hơn nửa ngày, chửi bới trách móc. Cha Hà Hoa vốn không phải là người dễ bị bắt nạt, nhưng bị người ta nắm thóp trong khi mình chưa hề chuẩn bị gì, đành để cho đám người đó lục tung phòng ốc lên. Vương Phúc Căn không tìm thấy người, còn nói nhà chồng chị cả Hạnh Hoa ở cùng thôn, không chừng trốn bên đó, la hét ầm ĩ dẫn người đi tìm nhà Hà Hoa. Cha Hà Hoa bị mấy thằng nhãi ranh làm mất mặt vốn đã căm tức, vừa nghe nói muốn kéo sang gây sự với nhà thông gia, lửa giận bùng lên, cầm cái cuốc liều mạng với bọn chúng. Đám người nhà Vương Phúc Căn mới không kéo sang nhà Hà Hoa nữa mà ở lại nói chuyện phải trái, nhưng việc này vẫn chưa kết thúc.

Sau khi đám người Vương Phúc Căn bỏ đi, cha Hà Hoa ngồi luôn ở gian ngoài, mẹ Hà Hoa đi tới nói chuyện bị ông nổi điên lên mắng một trận. Mẹ Hà Hoa vốn đang ngạc nhiên pha lẫn lo lắng, tự nhiên bị mắng lại càng tủi thân, ôm Tiểu Bảo khóc lóc đòi chết hơn nửa ngày. Nha đầu béo cũng sợ hãi nhưng không dám đi khuyên cha Hà Hoa, chỉ ở bên cạnh an ủi mẹ chồng. Đến trưa tốt xấu gì cũng phải ăn cơm, nhưng không ai nuốt nổi, cơm canh nguội ngắt vẫn còn nguyên trên bàn cho tới bây giờ.

Hà Hoa và Đại Bảo nghe xong ngọn nguồn, tất cả đều choáng váng, cả gia đình từ lớn đến bé ái nấy mặt mày u ám như mây đen che phủ, không ai nói gì, mãi đến khi trời tối

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Seiyuu Saki Fujita sẽ thể hiện ca khúc được sử dụng trong anime Durarara!!x2

Kiều nữ Hải Dương và gã tài xế đáng thương

Cái quần sịp

Kiều nữ Hải Dương và gã tài xế đáng thương

Ngắm người đẹp chân dài trắng xinh

Kiều nữ Hải Dương và gã tài xế đáng thương

Ngắm người đẹp chân dài trắng xinh

TAG: