CÁI QUẦN SỊP
Dù biết không ngủ thêm được nữa nhưng tôi vẫn chẳng thể nào mở mắt ra nổi, bởi đầu tôi vẫn đau như bổ, toàn thân ê mỏi, hậu quả của cuộc nhậu nhẹt tơi bời từ đêm qua. Thế nên tôi vẫn cứ nằm ườn trên giường dẫu tai đã nghe từ bên ngoài vọng vào tiếng gà gáy te te sau bụi tre, tiếng chim hót líu lo trên giàn nho, và tiếng chó sủa gâu gâu dưới gốc dâu. Nhưng thứ âm thanh rõ nhất mà tôi đang nghe thấy lại là tiếng khóc thút thít của vợ tôi. Sao hôm nay vợ tôi khóc lạ thế nhỉ? Khóc rất dịu dàng, nhỏ nhẹ, chứ không bù lu bòa loa như thường lệ. Tôi cố gắng mở mắt ra. Và rồi tôi há hốc mồm, chực hét lên, nhưng cũng may tôi đã kịp đưa tay lên tự bóp cổ mình để ngăn tiếng thét lại. Người đàn bà đang nằm khóc thút thít ấy không phải là vợ tôi mà là Trinh, hàng xóm của tôi. Trinh cũng giống như tôi, không mảnh vải che thân, bờ vai tròn trịa, thon gầy của em đang rung lên từng đợt rưng rưng.
Chết cha! Vậy là tối qua nhậu say, tôi về nhầm phòng rồi. Phòng vợ chồng tôi liền ngay cạnh phòng Trinh. Ở cái xóm trọ này, các phòng giống nhau y hệt, xếp thành một dãy dài dằng dặc. Nhiều hôm giữa ban ngày, không say rượu mà tôi còn suýt vào nhầm, huống hồ đêm qua tôi lại say mềm. Tiếng nức nở của Trinh mỗi lúc một nghẹn ngào làm tôi thật sự bối rối…
- Tại sao? Tại sao anh lại làm vậy với em? Hu! Hu!...
- Anh xin lỗi Trinh! Đêm qua anh say quá! Có biết gì đâu!
- Không biết gì?! Không biết gì mà anh làm bài bản, đúng trình tự, đâu ra đấy vậy sao?
- Đêm qua anh đã làm gì em rồi à?
- Đương nhiên! Anh tưởng anh không làm gì mà em lại để cho anh nằm lại đây chắc?
- Anh say thì anh không biết gì đã đành. Nhưng em có say đâu, sao em vẫn mở cửa cho anh vào?
- Em để cửa đợi chồng. Lúc anh chui vào thì em vẫn cứ nghĩ anh là chồng em.
- Nhưng lúc anh động vào người em và bắt đầu làm bậy thì em phải nhận ra chứ?!
- Đương nhiên là nhận ra! Thế thì em mới chịu nằm yên! Chứ nếu là chồng thì em đã đạp cho bắn ra góc nhà rồi!
Nghe đến đây, tôi chợt giật thót mình…
- Vậy lão hói chồng em đâu?
- Em không biết! Chắc đêm qua lão cũng nhậu nhẹt rồi ngủ vạ vật ở đâu đó!
Tôi cuống cuồng bật khỏi giường, rối rít mặc quần áo rồi chuồn. Tất nhiên là tôi không dám ra từ cửa trước mà luồn lại phía sau nhà để men theo bờ ao, quay ngược ra cổng. Từ cổng tôi mới lại hiên ngang đi vào xóm. Lúc tiễn tôi ra cửa sau, mắt trinh vẫn đỏ hoe, sụt sùi. Không biết Trinh còn ấm ức chuyện đêm qua, hay vì thương tôi phải chui lủi, lén lút? Tuy vậy, Trinh vẫn cố dặn với theo:
- Hôm nào nhậu say nhớ lại vào nhầm phòng em nhé! Em sẽ để cửa đợi!
Tỉnh rượu rồi nên tôi đi về đúng phòng mình luôn. Cửa phòng vẫn đóng im ỉm, chắc vợ tôi đêm qua đợi chồng muộn nên ngủ mệt. Tôi đập cửa một hồi cũng không thấy vợ dậy mở, cuối cùng tôi phải luồn tay qua cái lỗ, mãi mới giật được cái chốt cửa ra. Vào nhà, tôi thấy vợ đang nằm giường, mắt đỏ hoe, sụt sùi. Chắc vợ đang giận tôi...
- Anh còn vác mặt về cái nhà này làm gì nữa? Sao không đi luôn đi!
- Anh xin lỗi! Hôm qua anh tiếp đối tác, say quá, không về được! Đừng giận anh nhé! Anh cũng vì công việc, vì lo kiếm tiền cho tổ ấm của chúng mình thôi…
Vợ không nói gì, vùng dậy đi ra phía sau nhà, còn tôi nằm vật xuống giường mệt mỏi, định nghỉ ngơi một lát rồi mới đi làm. Nhưng nghĩ đến đống việc ở công ty còn dang dở, bề bộn nên tôi lại vùng dậy, thay quần áo đến công ty luôn. Lúc cởi quần dài ra tôi mới giật mình và nhận ra là tôi không hề mặc sịp. Chết cha! Vậy cái quần sịp của tôi đâu? Thôi đúng rồi, vừa nãy cuống quýt nên tôi để quên ở phòng em Trinh rồi! Nếu lão hói chồng em Trinh về mà thấy cái quần sịp lạ của đàn ông ở trên giường nhà lão thì sẽ ra sao đây? Tôi phải sang lấy quần về ngay mới được. Đang định đẩy cửa lẻn đi thì tôi bỗng khựng lại khi thấy một vật gì đó màu vàng nhìn như cái khăn mặt nằm chềnh ềnh ngay đầu giường tôi. Tôi cầm lên xem và quay ra hỏi vợ:
- Quần sịp của ai đây em?
Nghe tôi hỏi, vợ lập tức chạy lên. Tôi thấy mặt vợ thoáng chút ngỡ ngàng, nhưng ngay lập tức nó lại trở về trạng thái bình thường, đồng thời giọng vợ cất lên dịu dàng:
- Hôm qua, cái Trinh hàng xóm nó sang nhà mình mượn kim chỉ khâu sịp cho lão hói chồng nó. Chắc nó vội gì nên để quên thôi!
À! Ra vậy! Đằng nào tôi cũng đang định sang đó lấy quần của tôi về, tiện thể tôi mang trả cái quần này cho bên đó luôn. Nhưng vừa bước ra tới cửa tôi đã gặp ngay lão hói chồng em Trinh, trên tay lão ấy cũng đang cầm cái sịp của tôi. Thấy lão, tôi nhanh nhảu cất lời:
- Trả quần anh này! Hôm qua vợ anh mang qua nhà em mượn kim chỉ để khâu, thế rồi bỏ quên luôn!
- Ừ! Anh xin! Còn đây là quần của cậu. Vợ anh bảo hôm qua nhà cậu phơi đồ, bị gió thổi bay nên cô ấy nhặt cất đi giúp!
Tôi nhận cái quần từ tay lão hói mà trong lòng không khỏi ngưỡng mộ tài ứng biến của Trinh. Bị chồng bắt gặp quần sịp lạ của đàn ông trong nhà vậy mà Trinh vẫn nói dối rất khéo khiến chồng không một chút mảy may nghi ngờ! Quả thật là cao thủ. Nhưng không thể phủ nhận là lão hói cũng ngu cơ. Vợ nói cái quái gì cũng tin!
Tôi quay vào nhà, chuẩn bị trang phục và tài liệu để đi làm. Đang định bước ra cửa thì vợ tôi chạy tới ôm chặt tôi từ phía sau, nhét vào tay tôi một ít tiền, rồi dụi đầu vào lưng, vào vai tôi nũng nịu:
- Em xin lỗi! Anh làm việc vất vả vì gia đình, vậy mà vừa nãy em lại nặng lời với anh! Đừng giận em nhé!
- Ừm! Không sao! Anh cũng có lỗi một phần khi đã ham công tiếc việc mà để em phải ngủ một mình. Nhưng còn chỗ tiền này là sao đây?
- Cho anh đấy! Nếu làm việc căng thẳng quá thì chiều về anh cứ rủ bạn bè đi nhậu cho vui vẻ, thoải mái. Say thì ngủ ở đâu cũng được! Em không muốn anh vì em mà phải hi sinh những cuộc vui với bạn bè!
Ôi trời ơi! Tôi quá là tốt số nên mới lấy được người vợ tuyệt vời như thế! Đáng lẽ ra vợ phải giận tôi chuyện nhậu nhẹt qua đêm, bỏ cô ấy ở nhà một mình mới đúng. Đằng này, cô ấy không những rộng lượng bỏ qua mà còn khuyến khích, tạo điều kiện để tôi theo đuổi sở thích, thú vui của mình nữa. Thế nên tôi vui lắm, vừa đi vừa huýt sáo líu lo!
Ra đến đầu ngõ, tôi lại gặp lão hói chồng em Trinh. Lão thấy tôi thì bá vai bá cổ rất thân thiện:
- Này, chiều về sớm, anh em mình đi nhậu nhé?
- Hôm nay có vụ gì mà hứng thế? – Tôi hỏi lão.
- Sáng nay, tự nhiên vợ cho tiền, bảo là chiều làm về cứ nhậu nhẹt thoải mái! Say thì ngủ ở ngoài luôn, đừng cố đi xe máy về, nguy hiểm lắm!
- Ok! Vậy chiều nay không say không về!
Tôi nói rồi cũng vỗ vai lão hói cười khoái trá. Tôi lại càng thêm khâm phục và ngưỡng mộ em Trinh hơn. Được vợ cho tiền đi uống rượu, lại cho đi qua đêm thả phanh, có thằng nào ngu mà không đi? Tôi nghĩ đến cái cảnh đêm nay về rồi vào nhầm phòng em Trinh mà trong lòng cứ cồn cào lên âm ỉ, râm ran. Tôi bất giác nhoẻn một nụ cười hăm hở trên môi. Còn lão hói tội nghiệp thì dường như không hề biết rằng lão đang bị vợ lừa, đang bị vợ xỏ mũi thì phải, bởi tôi thấy mặt lão vẫn tràn trề sung sướng, và môi lão cũng đang cười, một nụ cười rất hăm hở.
Tác giả: Võ Tòng đánh mèo