- Này, ông làm cái gì thế? Anh ấy có làm gì cũng không có liên quan – Puny chặn lại khi bố cô có ý định đánh Vyl đến nơi
- Con còn bênh vực người ngoài. Bảo Uyên, con sao lại để cậu ta dụ dỗ như vậy hả?
( Là con gái bác dụ dỗ ngta mà)
Bố cô khi trước là một người hiền lành và dễ mến nhưng một khi ai đó đụng đến con gái thì nhất định là máu nóng sẽ nổi lên không kìm lại được. Ông sẽ đánh cho kẻ đó một trận nhớ đời để không bao giờ dám đụng đến con gái yêu của ông thêm một lần nữa. Giờ đây vẫn thế chỉ là nỗi uất hận trong lòng Puny chưa thể nguôi nên chưa chấp nhận ông
- Anh ấy không phải người ngoài – Puny cãi lại nhưng cô chỉ cãi lại ông thôi ai ngờ lại nhận được ánh mắt vui thích của Vyl
- Tôi cho cậu biết, cậu mà có ý định làm tổn thương con gái tôi thì đừng trách ông bố này ra tay độc ác! Nó nói không thì cậu phải biết dừng lại đừng có ép buộc nó!
Nghe xong, Vyl có phần kinh hãi ông bố này vài phần, anh còn chưa làm gì con gái rượu của ông, hơn nữa, cô bé ấy nếu không phải vì điều gì đó thì sẽ không nói mấy lời bênh vực anh, lúc nào cũng trốn tránh, chỉ có hôm nay là tử tế thế này
- Cháu sẽ ghi nhớ thưa bác – Vyl khoác vai Puny kéo lại gần rồi đáp
Puny hơi nhích người lùi ra, cô bé chỉ là muốn bố tức giận mà hối hận, không ngờ Vyl được đà lại lợi dụng cô thế này, hừ!
- Chúng ta tiếp tục đi
Ông căng mắt nhìn cô con gái ngoan ngoãn ngày nào dần trở nên khác lạ. Nghĩ đi nghĩ lại ông vẫn không tin rằng con mình có thể hư hỏng được. Không thể nào như thế !
Vyl ngạc nhiên nhìn Puny:
- Tiếp tục?
Trong câu hỏi của anh có ý cười làm cô bé ngần ngại đôi chút. Nhưng cô lại cố ý nói cho người gần đó nghe thấy:
- Tất nhiên phải tiếp tục
- Được thôi. Nếu em muốn !
Cô bé không nghe rõ lời anh vì đang bận quan sát người kia đang tức muốn phát hỏa. Cô làm vậy chỉ vì muốn để ông thấy hối hận, thấy day rứt vì đã bỏ rơi cô, để cô thành thế này. Hình như cô đã đạt được mục đích, ông đúng thật là rất đau lòng
Con gái của mình thành ra vậy lỗi một phần cũng vì ông bỏ đi, làm tổn thương cô. Có nhưng người vì tổn thương quá lớn đã suy sụp, gục ngã. Cô thì không, vẫn rất mạnh mẽ tiếp tục sống, sống rất vui vẻ
Ông chưa lên tầng vì cơ thể mệt mỏi của ông mà ngồi xuống cái ghế gần đó. Phía xa xa kia, Puny ngồi cạnh Vyl nhưng mắt thì cứ nhìn biểu hiện của bố mình. Anh biết thế, nhưng vẫn chấp nhận làm công cụ diễn trò của Puny
Cô bé ngồi ăn bỏng ngô nhưng thấy không còn ngon như khi nãy nữa. Thấy ông nhìn sang cô lại sán lấy anh cười cười đưa bỏng ngô lên gần miệng anh:
- A
Anh mở miệng ăn theo ý nguyện của cô. Nhìn cái bộ dạng diễn như thật của Puny anh thoáng nét cười. Bình thường sẽ ôm cả hộp nhai nhồm nhoàm không quan tâm người bên cạnh thì hôm nay vì làm bố mình đau lòng mà quấn lấy anh
Như chưa đủ để kết thúc, cô nhảy lên đùi anh ngồi, còn ôm cổ anh, thơm nhẹ lên má anh yêu thương. Lần này, ông mất bình tĩnh phải uống nước để bình tĩnh lại. Nhìn sang bên đó, thấy con gái mình như thế, ông không thể không tức giận
Lúc đầu, ông còn nghĩ với tính cách của con mình nhất định là chàng trai kia dụ dỗ nên mới thế. Ai ngờ từ nãy quan sát đều là con gái mình quấn lấy cậu ta, ôm hôn cậu ta, cười tình tứ với cậu ta. Vậy thì rõ ràng là con mình đã bị tổn thương tới mức hủy hoại bản thân. . .
Ông đau đớn nhưng cũng tức giận đập mạnh cốc xuống bàn
Bị tiếng động làm giật mình. Cô lúc này nhìn theo ông đi gần tới cầu thang. Có lẽ ông giờ đang đau đớn, day rứt như cô nghĩ. Đã đạt được mục đích mà sao cô không thấy vui, chỉ thấy nước mắt từng giọt tuôn rơi, chỉ thấy buốt giá trong tim mình
Từng giọt nước mắt rơi ngày một nhiều xuống áo Vyl. Cô vội vàng lau đi, sợ anh lại thấy cô quá yếu đuối. Puny vẫn ôm chặt lấy cổ anh không cho anh thấy mình khóc. Tiếng sụt sịt của cô rõ rệt át tiếng ti vi. Lau nước mắt cho cô,anh lên tiếng:
- Em làm bẩn áo tôi có nên chuộc lỗi không?
Cô bé nói trong khi giọng vẫn có chút ngập ngừng:
- Anh muốn như thế nào?
Anh bình thản đáp:
- Hành hạ thể xác
Cô theo phản xạ tự nhiên lấy tay che trước người nhìn anh với con mắt khẩn khoản cầu xin:
- Không . . . không phải chứ! . . . Chuyện đó . . . có thể để sau không??
Anh cương quyết :
- Ngay bây giờ !
Cô bé mơ màng hỏi lại:
- Ngay bây giờ?
Anh gật đầu. Là người không thể mặc đồ bị ướt nhẹp anh không ngần ngại cởi áo ngay trước mặt cô. Puny vội vàng nhảy xuống khỏi người anh:
- Khoan đã! Anh định làm thật sao?. . . Chuyện này. . . thực sự . . . em không hiểu biết !
Cô bị anh kéo về trở lại ghế. Không buông tha mà đẩy cô nằm xuống. Anh từ từ cởi từng chiếc cúc áo. Cô lẽ ra nên nhắm chặt mắt nhưng bây giờ cô sững sờ đến nỗi chỉ biết mở to 2 con mắt dán chặt vào từng hành động của anh
Anh dường như đang cười chế giễu cô:
- Có cần chỉ dạy không?
- Không . . . không cần !Có thể thay bằng chuyện khác không?
- Không thể – Anh vẫn đang giết cô bằng sự quyến rũ chết người
- Nhưng . . . em còn chưa đủ tuổi !Anh làm như vậy là cưỡng ép người quá đáng
Anh vẽ ra 1 nụ cười:
- Chưa đủ tuổi? Chuyện này không quan trọng tuổi !
Cô á khẩu hoàn toàn. Chẳng lẽ anh thực sự muốn cô cắn lưỡi chết ở đây sao?? Càng ngày càng tiến lại gần, càng cảm nhận rõ mùi hương ấy, càng cảm thấy khó thở. Cô nhắm nghiền mắt vì sợ. Nếu anh đã muốn thì cô có nhất quyết, cứng rắn tới đâu cũng không làm anh lay động
Dù chỉ một chút thôi, cô mong anh sẽ không xấu xa tới mức cưỡng ép cô chuyện này
Anh dừng lại ở 2cm rồi lùi ra xa một chút nhìn khuôn mặt đỏ bừng mà xen lẫn sự sợ hãi kia của cô không khỏi bật cười. Nghe tiếng anh cười cô bất chợt mở mắt ra. Ngay lập tức đã nhận được cái áo sơ mi của anh
Một tay đưa cho cô cái áo sơ mi đó một tay anh cầm lấy cái áo khoác ở bên cạnh mặc vào. Cô ngây ngốc nhìn anh rồi nhìn lại mình. Cô hiểu ra một chút nhưng không cảm ơn mà ngược lại oán trách anh. Sao có thể hại cái đầu óc non nớt này chứ !
- Muốn em giặt áo? – Cô cầm áo của anh lên tiếng
Anh dĩ nhiên gật đầu. Rồi gửi cô câu nói:
- Đầu óc em chỉ toàn chuyện đen tối
Rõ ràng anh đang châm chọc cô mà. Lại chơi cái trò chơi chữ nghĩa đáng ghét. Cô làm sao đủ thông minh, sáng suốt để hiểu hết câu nói của anh. Đẩy người ta đến độ như vậy, sẽ chẳng ai nghĩ nổi chuyện khác ngoài cái điều kia. Anh làm cô ngại muốn chết mới chịu đây
- Ai nói thế. Em…em chẳng biết cái gì hết!
Cô nói xong cũng nhanh nhảu nhảy xuống ghế. Thân hình nhỏ bé đã có chút vội vã đi dép và chuồn lẹ
Nhưng tính ra khả năng kiềm chế của anh thật tốt, nếu không cô còn có thể đi dễ dàng thế sao?
Cầm cái áo của anh, nhìn kĩ lại cũng không có bẩn đến mức phải giặt. Chỉ là nước mắt thôi có gì là bẩn đâu . . . Puny nghĩ thế rồi chà chà một chút bằng nước. Ở trên áo anh còn có mùi hương cô bé rất thích. Lần nào cũng thế, ôm người ta là hít lấy hít để mùi hương. Cô nghĩ thế rồi chạy ra ngoài phơi lên!
( Bạn này lười y như… mình :v)
Vyl đang nằm trên ghế sofa nhàn nhã vắt chân nghỉ ngơi. Cô chạy lạch bạch vào trong nhà, phủi phủi tay như vừa hoàn thành nhiệm vụ rất vất vả. Anh chăm chú nhìn đồng hồ trên tay:
- Xong rồi?
Cô gật đầu lia lịa. Anh cũng không hỏi gì thêm nữa nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi. Nhìn địa bàn của mình bị chiếm giữ cô bé hậm hực ngồi xuống ghế bên cạnh. Bộ dạng như vừa bị cướp đi thứ quý giá của Puny khiến anh lay động
- Lại đây! – Anh vỗ nhẹ vào phần ghế cạnh mình
Puny đứng dậy rồi lạch bạch đi đến ngồi gần anh. Còn chưa kịp nghĩ gì anh đã kéo cô vào lòng, âu yếm:
- Chúng ta đi ngủ thôi
- A! Không! Không được – Cô bé cứng đầu
- Bảo Uyên, em ăn mặc như vậy muốn giết người đó biết không?
Cô nghe vậy vội kéo lại cổ áo. Mà không được. Cô nghĩ mình phải vào phòng tắm chỉnh lại quần áo mới được. Nghĩ thế cô vội đứng lên nhưng Vyl lại vòng tay ôm cô ngồi xuống. Cô bị lực ké
kéo nên ngã vào người anh. Bờ vai ấm áp, vòng tay yêu thương của anh đều phản bội lí trí của cô! Trái tim của cô lại muốn được anh yêu chiều thế này…mãi mãi!
Cô im lặng vùi đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim của anh. Thấy Puny như sắp ngủ đến nơi, Vyl lại lên tiếng:
- Gấu heo, nếu lúc này anh nói muốn thì sao?
Cô ngước đôi mắt tròn lên nhìn anh:
- Anh muốn gì?
- Muốn em – Anh ghé sát tai cô nói khẽ
Cô khựng lại trong giây lát. Nhịp tim vốn đã đập nhanh của cô lại làm loạn, khuôn mặt cô nóng ran và ửng đỏ. Anh ngược lại, rất bình thản ôm vòng tay ôm eo cô, nhìn cô chờ đợi
- Nếu…nếu…anh thực sự muốn…thì… có thể! – Cô vừa nói vừa ngập ngừng
- Đừng miễn cưỡng vậy – Anh lại nói vào tai cô
- Em không miễn cưỡng. Em nói thật. Nếu anh muốn thì có thể – Puny khẽ nhích người để nhìn thẳng vào mắt anh
Vyl cười. Anh cười vì cô quá dễ thương! Cứ cười đáng yêu vậy làm người khác rất khó xử đó, biết không con bé ngốc!
- Với ai em cũng dễ dụ vậy sao? Ai đó nói vậy em cũng đồng ý?
- Không! Chỉ anh thôi – Cô cúi đầu đáp
Anh ôm cô chặt hơn, mùi hương trên tóc cô khiến anh muốn yêu thương cô nhiều hơn thế này! Nhưng có thể không? Nếu anh quyết định rời xa cô trong một ngày không xa nào đó. Như vậy chỉ làm cô đau lòng. Anh vùi đầu vào tóc cô, suy nghĩ miên man
- Tất cả con người em chỉ thuộc về anh thôi, Vyl – Cô lừng chừng một lát rồi lên tiếng sau đó ôm lấy người anh
Anh biết. Nhưng anh không thể làm gì với tình cảm quá sâu nặng của cả hai. Anh có tư cách để yêu thương cô nhiều hơn thế này ư? Hay là sẽ nhẫn tâm mà vùi dập tình cảm của cả hai!
- Xin lỗi – Anh nói nhỏ
Puny còn chưa kịp nghe câu xin lỗi của anh thì tiếng động phát ra từ tầng trên kéo sự chú ý của cô!
Người đàn ông bị bỏ rơi từ trên tầng đi xuống ôm theo đống sổ sách. Đặt xuống bàn, ông đưa mắt nhìn qu
anh không thấy hai đứa làm mình tức phát điên vừa rồi đã đi đâu
Tiếng chuông cửa lần nữa vang lên, ông nhìn sang không thấy Puny đâu định ra mở cửa
Tiếng chuông cửa ngày càng thúc giục khiến Puny rời khỏi người Vyl. Cô bé nghĩ là mẹ về nên mặc anh không cho thì cô vẫn lao ra mở cửa. Vì vội vàng mà cô bị vấp vào thành cầu thang may mà bố cô nhanh tay đỡ kịp lúc. Cô gỡ tay ông ra tỏ ý không cần tới
Ông nhìn đứa con gái với tính cách vẫn vậy :cứng đầu, bất cẩn và ngoan cố!
Puny không để ý tới ông mà nhìn vào 2 người trước mặt mình. Cô cứ tưởng mẹ về nên hí hửng ra nhận đồ ăn ai ngờ trước mặt cô là người phụ nữ rất xinh đẹp – vẻ đẹp sắc sảo – rất quen .Đi bên cạnh là cô bé nhỏ tuổi , xinh xắn, tóc cột 2 bên rất dễ thương
- Hai người là . . .
Chap 51 : Chuyện gia đình
Puny ngập ngừng chưa hỏi hết câu thì cô bé nhỏ nhỏ dễ thương đã reo lên:
- A.Là chị sao?!Em rất khâm phục chị đó và cũng mong gặp lại chị.Cảm ơn chị nhiều nhé!
Nghe xong, Puny ngơ ngẩn nhìn người trước mặt
- Jenny !Con nói gì thế? – Người phụ nữ đi cạnh lên tiếng
Cô lục lại đầu óc với cái trí nhớ không được lâu của mình :
- Jenny!! Jenny !
Hình như chính là đứa bé gái cô gặp ở bữa tiệc lần trước. Phải rồi. Cô nhớ ra rồi. Hôm đó cô liều mạng uống những 6 cốc rượu đến say mèn. Thì ra lại chính là con của người bố vô tâm, thì ra cô cũng có em gái , cô đã từng nghĩ sẽ không thèm quan tâm gia đình mới của ông ra sao? Vậy mà lại là người ra tay bảo vệ đứa con gái yêu thương của ông. Nghĩ tới đây, cô cười như đau đớn lắm!
- Là chị mà con nói rằng đã giúp con hôm đó! Chị ấy rất giỏi. . .Hơn nữa, còn là người . . .
- Em nhầm rồi. Chị không tốt như vậy.Chị không phải vì muốn giúp em. Chị chỉ muốn uống rượu thôi!
- Nhưng mà… rõ ràng chị đã bênh vực em. Chị là người tốt! Em rất quý chị
- Chị không phải chị em! Đừng gọi như thế! Chị không thích em đâu.Chị rất đáng ghét và xấu xa nên em đừng nghĩ ai cũng tốt vì mỗi hành động như vậy!
- Không phải… chị rất tốt… chị…
Bố Puny không đợi đứa con gái nhỏ của mình nói thêm.Ông quay sang nhìn Puny với ánh mắt giận dữ hơn cả.Trước khi có chiến tranh xảy ra, ông bảo hai mẹ con đi lên tầng còn mình kéo Puny ra một góc. Cô bực bội gạt tay ông ra:
- Bỏ tôi ra !
- Con . . . Bảo Uyên! Con làm bố thực sự không thể yên lặng được nữa. Mấy năm nay con đã làm những gì vậy? Con có nghĩ cho mẹ con không?Việc của con không phải là những chuyện như thế. Con có hiểu không vậy?
Cô rất bình thản đáp lại :
- Tôi sao? Tôi làm gì có cần ông quan tâm hay không?? À mà ông đâu có màng gì tới tôi. Vậy sao tôi phải sống như những gì ông muốn. Ông dạy dỗ tôi suốt những năm qua sao? Hay là mải mê với những tham vọng đổi đời tầm thường ngoài kia. Nếu có tại sao không chỉ một lần ông tới thăm tôi. Tôi thành ra như thế này, tất cả là tại ai?
Từng lời của cô như những lưỡi dao cứa vào trái tim ông. Công việc, lại là công việc khiến ông không còn thời gian về thăm cô. Có nhiều khi muốn về thì ông lại phải chăm lo cho gia đình mới của mình. Đúng là ông đã gây tổn thương cho cô rất lớn, rất sâu sắc, không phải ngày một ngày hai mà sẽ là suốt đời!
- Bố biết. Là lỗi của bố. Việc con suy sụp tinh thần, việc con đang làm đều là vì lỗi của bố. Nhưng con thử nghĩ xem, con mới chỉ là học sinh mà uống rượu đến say xỉn, đưa bạn trai về nhà tình cảm quá mức khi mẹ con không ở nhà. Con nói xem, người làm cha, làm mẹ nên nghĩ thế nào đây? Chẳng lẽ suốt mấy năm qua mẹ con không dạy con điều gì nên và không nên?
Cô đau đớn, thậm chí còn muốn cười nhạt
- Mẹ tôi chắc chắn làm tròn bổn phận của người mẹ yêu thương tôi hết mực, chiều chuộng tôi, quan tâm tôi. Nhưng vì những gì ông gây ra nên tôi thành ra thế đấy!Tôi hư hỏng, tôi ấu trĩ, tôi vô tâm . . .tất cả đều là do ông bỏ tôi đi. Ông có hiểu nỗi đau tôi phải chịu, có bao giờ hiểu đâu!Chuyện của tôi phiền ông cho qua 1 bên. Tôi không cần ai khuyên răn hết. Bố tôi đã chết từ cái ngày ông ta bỏ đi rồi
Từng cơn đau trong người ông quặn thắt lên , nhói vô cùng. Không có gì đau đớn hơn việc bị con cái mình ghét bỏ. Mẹ cô không biết từ bao giờ đã về, túi xách đầy đồ ăn trên tay cũng buông lơi, đồ ăn rơi bịch xuống đất. Mẹ cô mở cửa chạy tới kéo cô ra. Bà đánh mạnh vào người cô vài cái rồi lớn tiếng:
- Con làm cái gì thế? Dù sao đây cũng là bố con, là bố con đấy! Mẹ dạy con ăn nói hỗn láo với người bố sinh ra mình thế hả? Sao con lại gọi bố mình là ông? Còn nữa, con không thể bất hiếu ăn nói như vậy ,biết không?
Cô khóc, nước mắt rơi nhòe đi hình ảnh mẹ cô, bố cô .Trong tiếng khóc có tiếng đáp trả:
- MẸ ! Ông ta không xứng . . .
Chưa nói xong, cô bé bị mẹ đánh mạnh vào má. Cô không biết khi đánh cô, người đau không chỉ mình cô mà còn là mẹ, là cả người bố trước mặt. Cô không nói thêm, chỉ nhìn mẹ bằng con mắt khó hiểu xen lẫn uất ức, mắt đỏ ngầu, má từ từ sưng phồng lên. . .
- Mau xin lỗi bố con.Nếu không, đừng gọi ta là mẹ nữa. Ta không có đứa con vô lễ với người lớn mà còn là người cha của con!
- Xin lỗi ! – Cô bé lên tiếng như chỉ là lời nói bị ép buộc
- Nói lại. Thật thành khẩn! – Mẹ cô vẫn kiên quyết
- Tôi xin lỗi! – Cô vẫn cố chấp
- Đừng gọi ta là mẹ nữa. Ta không có đứa