Chị cười cái gì? – Anh lên tiếng hơi bực dọc
Cậu đứng đây đợi chị thật đấy à! Theo chị biết thì Vyl không phải người có thể đứng ở nơi thế này!
Đâu có!
Như Kiều ngạc nhiên hỏi lại:
Không đợi chị?? Vậy thì là đợi . . .
Puny mở cửa bước ra. Rất đúng lúc. Cô bé chính xác là hợp với bộ váy này. Không quyến rũ như người ta nhưng lại thuần khiết trong bộ váy đó!
Là đợi em ấy sao? – Chị Kiều tự vấn
Cô bé nhìn sang thấy anh đang đứng cùng chị vũ công. Lại như thế. Vừa mới ở trong kia cô còn tưởng anh sẽ chỉ nhất định chờ mình ai dè anh còn đứng đây nói chuyện với chị ấy!Thất vọng tràn trề ! Cô quay đi tính sẽ đi thẳng một mạch luôn không thèm quay đầu lại
Rõ ràng là đợi chị mà còn chối. Có nhất thiết phải giả bộ không?
Chị vũ công vẫn tiếp tục nói oang oang . . .Còn khoác tay Vyl nữa!
Cô bé cũng không quan tâm cho lắm! Hai người họ thích làm gì thì làm! A! Điên mất thôi! Nhưng mà . . . có nên làm gì đó không nhỉ? Ít nhất cũng làm cho một trong hai người họ tức chết hoặc uất hận mà chết!
BạnítcóáclắmPunyạcơmàt
Đứng lại – Anh lên tiếng
Cô sững người nhưng vẫn không quay đầu lại. Đợi một lúc không thấy anh nói gì nữa cô đi tiếp. Vì trong lòng cô biết anh nhất định đuổi theo
Thấy Puny cứng đầu không nghe lời mình anh tiếp tục :
Tôi bảo đứng lại cơ mà
Cô làm anh bực mình lần thứ 2. Anh không để ý đến ánh mắt chị vũ công đang nhìn mình vẫn tiếp tục:
Bảo Uyên !
Chưa để Puny đi tiếp và phản ứng gì anh đi tới kéo tay cô làm cô suýt thì ngã nhào!
Cô dám không nghe lời tôi !
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh đáp:
Anh là ai?? Anh là ai mà lúc nào cũng bắt tôi phải nghe theo anh!Tôi có phải người để anh thích thì thân thiết còn chán thì bỏ rơi à? Anh có hiểu cảm giác của tôi không?Anh hiểu được thì đã không như thế. Anh chỉ biết ra lệnh thôi .Thậm chí, anh còn nói rằng anh thích chị ấy. Vậy thì, anh còn ở đây với tôi làm gì nữa Anh còn chưa buông ra nữa hả?? Tôi sẽ cắn chết anh . . .- Cô bé vừa nói vừa đánh vào người anh
Vyl giữ chặt 2 tay của cô bé cúi xuống hôn cô bé trước khi cô bé tiếp tục làm loạn lên ở đây
Tôi đã nói rồi! Cô cũng thích tôi!
Vậy rồi sao? Tôi thích anh đấy!
Tôi từ giờ sẽ chỉ thân thiết với một mình Bảo Uyên!
Anh nói dối. Anh rõ ràng là nói thích chị ấy
* * *
Mấy ngày trước
Tôi thích chị…
Lời nói của Vyl vang lên nhẹ lắm! Làm Như Kiều tưởng như khi ấy mình đang nằm mơ! Một giấc mơ xa xôi!
Như Kiều quay lại, giọng nói có phần gấp gáp:
Cậu vừa nói cái gì?
Tôi thích chị…
Lần thứ 2?! Con người lạnh lùng ấy chịu nhắc lại lần thứ 2 một câu nói mà còn là câu nói ngọt ngào này!
Có thể lúc này cho chị ôm anh được không?! Hãy ngưng giờ phút này lại để Kiều có thể cảm nhận một cơn gió ấm áp thổi qua trái tim…
Cậu đã chấp nhận tình cảm của chị rồi sao?! Cái cậu nhóc này. Có biết là câu nói ấy làm người ta vui thế nào không hả?
Chị thật sự vui như vậy? – Anh đáp
Nén lại dòng cảm xúc dâng trào, Như Kiều tiếp:
Ai mà không vui chứ! Rõ ràng cậu đợi chị đi du học về để nói lời này. Sao còn giả bộ lạnh như vậy?!
Người chị thích không nên là tôi
Tại sao?
Trước mắt anh chỉ hiện ra hình bóng của một người con gái! Không tuyệt mĩ nhưng là người anh yêu thương. Tình yêu đôi khi chỉ là một ánh mắt, một nụ cười. Đơn giản là cách cảm nhận tình yêu!
Vì tôi chỉ thích chị như một người thầy == – Anh đáp
Cái gì? Sau bao nhiêu năm như vậy cậu chỉ coi chị như một người thầy?! Chị không xứng với cậu sao?
Không có xứng hay không. Chỉ có thích hay không thích. Yêu hay không yêu. Vậy thôi!
Mắt chị ngấn lệ. Chị có bao giờ thế này đâu! Kiều vẫn hay xem thường mấy người bi lụy trong tình yêu nhưng ai mà không thế! Lúc rơi vào tình cảm với 1 người. Lúc ấy mới thấu hiểu! Cảm giác không thể thở nổi, trái tim đau đớn mà phải tỏ ra mạnh mẽ để không làm người ta thương hại!
Vậy cậu không thích chị?
Câu trả lời chị đã biết rồi. Tôi chỉ thích duy nhất một người. Cô ấy…
Đừng nói! Xin cậu đừng nói. Nếu cậu nói ra chị sẽ cảm thấy nực cười vì thua 1 đứa con gái khác. Cứ để chị có chút hi vọng. Dù chỉ là con số 0
Nói rồi, chị đi thẳng. Lau nhẹ một giọt lệ đang trực rơi ở mi mắt! Cơn đau đớn ngập tràn… Giây phút đó chị đã biết không còn hi vọng nhưng chị không muốn chấp nhận! Không thể có người con gái hơn chị được
* * *
Puny biết là do cô quá nhạy cảm. Có lẽ đã nghe không rõ ràng lời anh nói! Anh thật biết làm người ta hận mà!
Em cũng thích anh đúng không?
Vyl nói trên đầu cô. Cả âm vực lẫn ngôn từ đều thay đổi! Chỉ có khuôn mặt và nét biểu cảm là vẫn vậy!
Em… em ghét anh lắm! Bởi vì anh làm em phải thích anh! Em rất rất thích anh, Vyl! Em chỉ thích anh thôi. Anh cũng chỉ được thích mình em. Nhé! Nhé!Nhé
Cô bé Hạt Tiêu của anh đây rồi! Cái kiểu mè nheo này làm sao anh quên nổi đây! Đáng yêu chết đi được. Có cho anh gặp cả nghìn cô gái cũng không ai dễ thương bằng cô gái của anh
( Ai da! Em biết bg anh là có 102 rồi. Pr lắm quá)
Được rồi! Anh chỉ thích mỗi Bảo Uyên
Cả hai cứ trao nhau lời nói ngọt ngào, ánh nhìn ấm áp, cử chỉ thân thiết! Làm người chị đứng đó cảm thấy mình chỉ là người thừa!
Puny nhìn ra ánh mắt của chị. Nhưng cô cũng kệ ==
Bình thường cô gái này rất nhân từ nhưng ai bảo chị lại thân thiết với Vyl! Tại chị hết! Nếu không cô cũng không muốn làm thế này
Cô bé kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh. Có chút bất ngờ! Vì anh cảm thấy cô chủ động vậy!
Vyl ôm eo cô bé, giữ cô không trốn nụ hôn đáp trả của anh!
Hai người cứ tình tứ như vậy… mãi một lúc lâu ngay trước mắt Như Kiều
* * *
Như Kiều đứng đó sững sờ trước tình cảnh này. Có lẽ trong mắt chị chưa bao giờ thấy hình ảnh Vyl của hiện tại – 1 con người hoàn toàn khác
Chị nghĩ rằng chắc chắn không có ai có thể làm lay động trái tim lạnh giá kia nhưng giờ thì khác. Cô bé đang đứng ở kia là người mà Vyl rất yêu. Là cô bé rất dễ thương và thuần khiết. Có lẽ vì thế mà trở nên thú vị và đáng yêu trong mắt Vyl
Như Kiều không muốn nhìn nữa trở vào bên trong nơi tổ chức tiệc
* * *
Vyl, sao anh lại thích một người ngốc nghếch như em mà không phải xinh đẹp, tài năng như chị Kiều?
Puny tự nhiên hỏi anh một câu thực ngớ ngẩn!
Anh có đủ mọi thứ rồi đâu cần em bù lấp khiếm khuyết – Vyl đáp thản nhiên
Anh lúc nào cũng tự tin về bản thân vậy đấy! Puny cười rồi tiếp:
Em ích kỉ lắm! Em không muốn nhìn anh thân thiết với chị Kiều dù chỉ là quan hệ chị em hay thầy trò! Em chẳng thích chút nào. Anh đừng ghét em vì luôn có suy nghĩ đó trong đầu nhé!
Vyl gõ nhẹ vào trán cô, đáp gọn:
Anh lại muốn em mãi ích kỉ vậy
Anh có tin rằng em và anh sẽ được ở bên nhau như thế này mãi mãi không?
Vyl xoa đầu cô bé cười thật ấm :
Anh tin tưởng và yêu em
Nhưng mà… em lại cảm thấy sợ! Sợ một ngày nào đó chúng ta lại không thể ở bên nhau! Lúc ấy em sẽ đợi anh. Cho dù có chuyện gì nhất định đợi anh!
Anh không đáp, chỉ ôm cô thật chặt!
Có phải gọi anh – em nghe rất kì lạ không?
Một lúc lâu sau đó, Puny lại lên tiếng. Dường như việc trở thành bạn gái của anh một cách chính thức làm cô bé bất ngờ! Cô muốn hỏi và còn nhiều nghi vấn lắm! Cô còn quá trẻ để có tình yêu hay là cô quá kém cỏi về việc này?
Em hỏi nhiều vậy có phải đang nghi ngờ chuyện của chúng ta?
Không. Chỉ là… có chút sợ hãi
Nhát gan như vậy sau này kết hôn em sẽ
sẽ hỏi cả ngày mất! Có con sẽ là cả năm?!
Anh nói mấy chuyện đó có ích gì khi em còn nhỏ như vậy >”
Tụi em sẽ tha cho con bé đó!
Uống thì uống
Cô bé đang khóc vội vàng lên tiếng:
Chị không cần làm thế. Tụi nó chọc em thì kệ đi
Mấy đứa chọc gì em thế?
Tại em không biết uống mấy thứ này nên tụi nó bắt em uống đó!
Mấy em còn nhỏ mà đã tập uống mấy thứ này là không tốt đâu
Này chị kia ! Đây là vấn đề của con bé này ! Chị đừng có quan tâm – Đám đó lại gắt lên
Được rồi. Chị thay em ấy uống là được chứ gì
Lũ trẻ cười cười nhìn Puny . . . Nghi ngờ khả năng của cô nên tụi con trai cứ thi nhau mà châm chọc. Cô bé không quan tâm. Vả lại cô cũng đang bực dọc khi nhìn thấy bố của mình đi cùng với người đàn bà khác. Họ thật hạnh phúc . . .
Nếu như vậy thì mẹ cô, cô ở đâu trong trái tim của người ấy chứ! Li hôn rồi cũng không thể gặp đứa con này hay sao? Người đó thật sự đã không còn nhớ tới gia đình cũ của ông ta nữa rồi. . .
Và cô uống tiếp. . .
Cô cứ uống…1 cốc…2 cốc… rồi 5 cốc.Nỗ lực của cô dường như không đủ để có thể tiếp tục li thứ 6 mà chai rượu thì vẫn cứ đầy!
Lũ trẻ chỉ biết lắc đầu chê trách cô. Nhất định không chịu thua cô cố gắng ngẩng đầu lên khi vừa mới gục xuống
Nhìn chị như thế chắc uống không nổi. Vì lòng tốt của chị nên tụi này chỉ cần chị uống hết li đó là được
Cô thầm mắng mấy đứa đó biết thừa cô không thể tiếp nên giả bộ tốt bụng. Cô ngẩng lên uống được một chút đã suýt ngã xuống sàn!
Cái li được uống hết ngay trong thời khắc cô tí thì lăn ra đó mà ngủ luôn.Có ai đó đã giữ người cô rất đúng lúc. Nếu không cô giờ đã lăn lộn dưới sàn rồi
Sao lúc nào em cũng gây chuyện thế hả?
Cái giọng trách móc nhưng ấm áp của ai đó vang lên làm Puny tỉnh lại một chút!
Lúc này cô định hình được mình đang ở đâu. Đầu choáng váng bụng lên tiếng biểu tình !Hình như cô đang được Vyl bế lên thì phải. Vì có thể nghe tiếng tim đập nhanh của anh. Có lẽ anh chạy vội đến đây khi biết cô ở mình
Lúc say như vậy, Puny thấy cảm động vì hành động của Vyl. Anh vì cô mà phải chạy tới tận đây đưa cô về. Cô chỉ biết gây phiền phức cho anh thôi !
Nghĩ đến đây, cô ôm lấy cổ anh rồi hôn nhẹ lên má anh, lên tiếng:
Anh thật tốt. . . Em thích anh lắm! Làm sao mà không thích được. Anh lúc nào cũng tốt với em như vậy!
Cô bé cứ nói mơ mà không hề hay biết. Nhưng Vyl nghe những lời này, anh lại thấy cô rất đáng yêu. Tuy rằng rất phiền nhưng anh cũng quen rồi, không có sự phiền não ấy là trống trải vô cùng!
Thả Puny xuống rồi mở cửa xe .Vyl đặt cô bé vào trong xe thắt dây an toàn xong xuôi mới lái xe. Anh cứ thi thoảng lại nhìn sang cô đang say bí tỉ kia lo lắng vô cùng !
Về nhà anh cũng không thấy Ryo đâu. Anh định sẽ cho anh quản lí một trận ai ngờ mẹ anh cũng uống say đến mức Ryo phải ở lại để đưa bà về. Anh ngán ngẩm bế cô vào trong nhà. Bà quản gia sau vội vào trong nấu canh giải rượu!
Đặt Puny nằm trên giường mình anh nhìn ngắm khuôn mặt khi ngủ của cô lòng xốn xang!
Con bé dễ thương đáng ghét này! Làm người khác lo lắng đến phát điên!
Cô bé có cảm giác ai đó đang nhìn mình nên vô thức xoay người sang một bên.Dáng ngủ co quắp người này trông như chú mèo nhỏ cuộn tròn nằm ngủ! Anh vén tóc cô rồi nhìn ngắm khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu
Một lúc sau bà quản gia đem theo canh giải rượu lên phòng đưa cho Vyl còn căn dặn anh chăm sóc cô bé
Xoay người cô anh đưa từng thìa canh vào miệng cô. Cẩn thận như chăm sóc người bệnh ! Được 3 thìa cô bé mè nheo mắt vẫn đang nhắm chặt .Không nhầm thì say tới không mở nổi mắt. Nhưng vẫn ý thức có người cho mình uống thứ nước gì đó!
Ứ ừ .Con không uống thuốc đâu! Đắng lắm. . .
Cái giọng lúc làm nũng của cô bé đáng yêu kinh khủng. Chắc là ở nhà cũng hay làm khổ mẹ lắm đây. Vyl không dành lòng nhưng vì tốt cho cô nên anh nhất định phải bắt cô bé uống hết
Phải uống
Cô bé không muốn bị làm phiền giấc ngủ nên há miệng để uống cho nhanh:
A
Vyl cảm giác mình như bảo mẫu của cô bé này.Anh kiên nhẫn ép cô uống thìa cuối cùng.Nhưng cô đã quá mệt không thể uống thêm!
Nhanh lên
Không
Có nhanh lên không?
Không
Em cố chấp lắm rồi đấy!
Puny lờ mờ nhận ra hình như không phải mẹ mình mà là Hoàng Tử của cô.Puny biết mình có nài nỉ cũng chẳng thể thoát khỏi thìa canh cuối cùng
Hay là. . . anh uống hộ em đi – Cô bé nói giọng mệt mỏi
Em đừng làm anh mất kiên nhẫn
Cô bé đành thực thi. Sau đó quay người cố gắng ngủ lại!
Tỉnh lại sau khi đã ngủ đã giấc, cô thấy hơi choáng váng đầu óc . Mở mắt ra là anh nằm ngủ ở chiếc bàn bên cạnh!
Khuôn mặt dưới ánh đèn thực sự rất đẹp, đẹp như trong tranh vẽ ấy.Cô mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp trai của anh. Sau đó cô chạm vào mặt anh. Tim đập nhanh hơn mức bình thường nhưng cô muốn thử chạm vào cái sự đẹp trai kia! Mũi anh thật thẳng!
Đẹp trai quá! Trán rộng, mũi thẳng tắp, da còn trắng nữa. . . – Cô buột miệng
Và sau đó bị trượt tay bởi cái nhích người của anh!
Anh nghe thấy đấy!
Anh bất chợt lên tiếng làm cô giật thót tim. May mà anh vẫn nhắm mắt nếu không cô chỉ có chết vì mắc cỡ. Vội vàng nằm xuống giường và đắp chăn kín đầu cô như vừa xem phim giật gân!
Anh nhìn bộ dạng xấu hổ của cô cười thương cảm. Mắt vẫn chăm chú vào cái chăn cô đang che đi sự ngượng ngùng
Không sao. Anh cho em lợi dụng mà
Nghe xong, Puny còn rùng mình và ngại hơn nữa. Ai bảo anh câu dẫn người khác, ai bảo quyến rũ quá làm gì
Này, ngủ rồi à?
Ừ – Puny đáp
Puny không ngủ được nên vô thức xoay người, vừa mới xoay người thì thấy mĩ nam vẫn đang chăm chú nhìn mình
Em. . . Em chỉ là thấy anh ngủ say nên. . . Em thật sự không định chạm vào anh nhưng . . . tại . . . tại anh đẹp trai làm gì!
Hoàng Tử cười khẽ. Cuối cùng cô cũng thừa nhận nhan sắc của anh rồi
Anh thấy Bảo Uyên cũng rất đáng yêu – Nói xong, anh chạm khẽ vào khuôn mặt bối rối của cô
Sau một hồi lăn lộn đủ kiểu, Puny vẫn không tài nào chợp mắt được. Có lẽ cô bé bị mất giấc rồi nên khó ngủ lại được. Haizzz
Vì lời nói của anh mà khó ngủ sao?
Hơ. Anh đừng tưởng bở nhá!
Em có ngủ nổi đâu
Thì em. . . đang cố ngủ lại sau khi tỉnh giấc đó
Có anh nằm cùng em sẽ dễ ngủ hơn
Anh biến thái vừa thôi chứ! Em không nằm ngủ với anh đâu. Không bao giờ!
Chúng ta ngủ chung nhiều rồi mà! Không lẽ kết hôn rồi em cũng bắt anh ngủ dưới sàn?! – Anh ôm cô
Cô thật sự hoảng. Anh sao lại làm thế này trong khi nhà có người lớn chứ! Mẹ anh mà biết thì sẽ nghĩ sai mất!
Anh đừng ép em nữa. Nếu không, em cắn anh đấy
Cắn đi – Anh chỉ chỉ vào cổ mình
Không biết xấu hổ! – Nói xong, cô bé xoay người, kéo chăn, nhắm mắt ngủ mặc kệ anh với cái ước mong được cắn kia!
* * *
Sáng hôm sau, mẹ Vyl tỉnh lại đầu óc vẫn còn choáng váng. Ngày hôm qua bà bị tụi bạn cũ trách móc vì không đi họp lớp nên bị chuốc say! Mà người ép bà uống nhiều nhất là cô bạn thân Lan cũng chính là mẹ Puny. Trong khi đó mẹ Puny chẳng thèm uống lấy cốc rượu nào…
Bà quản gia lên tiếng:
2 đứa này làm gì mà thi nhau uống rượu thế?Mẹ nào con nấy !
Bà Vân xoa xoa đầu cất giọng mệt mỏi:
Thằng Huy dám uống rượu nữa sao?
Bà quan giả lắc đầu:
-Con dâu con uống đấy! Con làm gì mà để cả 2 mẹ con say xỉn hết cả!
Bà Vân vội nhìn sang Ryo:
Anh làm gì để con dâu uống rượu thế ??
Ryo nghẹn ngào đáp:
Hôm qua bà chủ say khướt nên tôi không thể đi đón cô chủ. Chỉ kịp gọi cậu chủ đốn cô ấy không ngờ ở đó cô ấy uống rượu
2 đứa nó đi học chưa?? – Bà Vân lên tiếng
Đã đi từ sớm rồi !