giận…nàng không dám cất lời nói gì cả, nàng đã tính, nhưng nói gì, giờ này cũng thiệt thòi…nàng đợi sự trừng phạt của hắn.
Trước kia là một Việt thân thiện, sau dần là Việt đáng sợ…nhưng hôm nay mới lần đầu tiên chứng kiến Việt lãnh đạm…thái độ thờ ơ, dưng dửng, hắn vác nàng lên xe, không nói một lời, cả đoạn đường, nàng luôn cẩn thận chú ý dò xét nét mặt.
Về tới nhà, dáng vẻ nhỏ bé gầy gò ấy vẫn đi theo hắn.
Hắn vào bếp, mở tủ lạnh, nàng biết điều, lấy nước cho hắn.
Hắn mệt mỏi dựa vào ghế salon ở phòng khách, nàng nhẹ nhàng đấm bóp vai…đầu óc nàng luôn ở trạng thái căng thẳng nhất, phải thôi, trước kia từng bị hành hạ đánh đập, tra tấn các kiểu, nàng trải qua hết, thực sự là nàng rất sợ…khốn khéo nhất thời điểm này, chính là nịnh nọt khiến hắn nguôi giận…
Thái độ chăm sóc của nàng, càng khiến hắn khó chịu…Cái hắn muốn, là nàng gần gũi thực sự…chứ không phải hôm nay ngoan ngoãn, ngày mai tìm đường chạy…
Hắn bực dọc vào phòng ngủ, nàng lẽo đéo đi theo, tới lúc này thì hắn không thể chịu được, cơn điên trong lòng hắn không thể kìm chế lâu hơn.
Hắn không biết nên làm gì với nàng, thường ngày quản người, làm sai, hắn chỉ có một phản ứng duy nhất, là đập, đánh, tới khi nào hả giận…nhưng nhìn cái dáng người gầy tong teo, hắn không nỡ…
Hắn với tay, siết chặt nàng…hôm nay nàng mặc áo sơ mi trắng…
Hắn khẽ đẩy cổ áo, để lộ vai trần nõn nà. Nàng run, hắn biết vậy, còn không biết trong cái đầu nhỏ bé này toan tính cái gì??? Hắn mặc kệ, dồn toàn bộ ức hận dồn lên bờ vai mảnh mai…hắn cắn, bằng cả tình yêu và tức giận, tới khi hắn đủ tỉnh táo, thì chỗ đó đã rớm máu…
Dù đau tới tái mặt, nàng cũng không hề khóc, nàng tự vạch cổ áo, nói với hắn:
-”Tâm trạng đã khá lên chưa…Còn bên này nữa, đại ca có muốn xả hận tiếp không?”
-”EM CÚT RA NGOÀI…”
Nàng lặng lẽ rời đi, hắn tự nhốt mình trong phòng rất lâu…lần này chỉ có vậy thôi sao? Nàng đã tự tưởng tượng những hình phạt rất hà khắc dành cho mình, nhưng, chỉ có vết cắn này sao? Chẳng phải lần này là lần nàng được khoan hồng nhất hay sao?
Nhiều chuyện, gương mặt, ánh mắt hắn…khiến nàng suy nghĩ…cũng cảm thấy hắn rất lợi hại, nàng tính, bây giờ không phải thời cơ, có lẽ đợi một thời gian nữa hãng trốn, tạm thời hắn không làm gì quá đáng cả, nàng ở lại, cũng có lợi, dù sao nàng cũng muốn nốt khóa học làm bánh.
Hắn ở trong phòng rất lâu, tối cũng không xuống.
Nàng ở tầng dưới, ăn tạm bát cơm nguội, xem mấy chương trình linh tinh, nhưng chẳng vào đầu, mắt luôn hướng lên phía tầng trên…Mọi khi những việc này luôn làm với hắn…hôm nay cảm thấy, hơi lẻ loi…
Nàng đi tắm, ngâm mình rất lâu, hắn mua cho nàng đủ loại nước hoa, tinh dầu cao cấp, trước kia nàng chưa từng thấy…
Nhẹ nhàng bước ra, đoán hắn phải xuống dưới nhà rồi…vậy mà không hề thấy???
Hắn làm gì trong đó?
Tại sao nàng thấy bất an?
Tại sao lo lắng?
Kệ hắn, hắn chết đi…thì nàng được tự do…
Nhưng con người, luôn có những lúc không làm theo những gì bộ não mách bảo…sốt ruột, nàng đành mò mẫm lên gác…cửa phòng không hề khóa, nàng rón rén đi vào…
Chương 15: Ra đi…sao khó tới vậy ?
Trên chiếc giường rộng lớn, vẫn theo thói quen, hắn chỉ nằm nép về một bên trái, bên phải vẫn là dành cho nàng…
Hắn đang ngủ, nàng theo phản xạ đưa tay lên trán…hắn không hề sốt, nàng thở phào…khuôn mặt vuông vức, một vẻ điển trai rạng ngời…thảo nào Út Linh có thể vì hắn mà làm bao chuyện xấu xa như vậy…hắn ngủ, rất bình yên, trong một tích tắc nào đó, nàng đã quên mất hắn là đại ca của một băng nhóm xã hội đen…
Nàng đi về phía bên giường của mình, nhẹ nhàng nằm lên, nhẹ nhàng kéo chăn, như sợ hắn tỉnh giấc…
Được một lúc, khi thấy hơi thở của nàng ổn đinh, hắn thức dậy, nàng đoán chắc hắn đi ăn… không phải, hắn quay lại rất nhanh…
Nàng nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận mùi hương của hắn, càng ngày càng gần, hắn khẽ xoay người nàng, dùng tay lật lớp áo mỏng…sau đó, nàng cảm giác vết thương lúc nãy hơi ươn ướt….
Nhìn vết răng cắn của mình và vết mau khô khốc, tim hắn nhói, tưởng nàng đã ngủ, hắn đặt bở môi nóng bỏng của mình lên, coi như là chuộc lỗi…Hắn trong trạng thái đó rất lâu, sau đó mới lấy ít thuốc mỡ tra vào, hắn thở dài, thì thầm vào tai người con gái:”Anh xin lỗi…”, định là chỉ nói cho nhẹ lòng, hắn cũng không ngờ, nàng nghe thấy…
Vẫn là nằm xuống cạnh nàng, vẫn là cái ôm siết chặt như mọi khi…nàng tưởng nàng căm hận hắn lắm cơ, nhưng giờ phút này, nàng như bị thôi miên, tim nàng loạn nhịp…đầu óc mông lung…
Sáng hôm sau, nàng dậy sớm nấu thật nhiều món ngon, nàng biết hôm qua hắn không ăn, hẳn là rất đói…Hắn cuối cùng cũng rời khỏi căn phòng đó, ngồi xuống bàn ăn, nàng và hắn, trở lại bình thường, chuyện hôm qua như chưa từng xảy ra.
Hằng ngày, hắn vẫn như một người chồng, người tình mẫu mực, đưa nàng đi học.
Bột, trứng, vani, khuôn silicon… nàng cần nguyên liệu gì thực hành, hắn đều không tiếc thời gian, tự mình đưa nàng đi.
Ở cùng nhà, nên hắn cũng là người đầu tiên được thưởng thức bánh của nàng.
Làm bánh, kể cả người có năng khiếu hay không, nướng 10 chiếc thì vẫn có xác suất một chiếc bị hỏng. Nàng không ngoại lệ…nhưng nàng nướng ra cái nào, dù đen dù vàng, hắn đều ăn hết…đều khen ngon…điều đó khích lệ nàng không ít.
Hắn có rất nhiều việc phải xử lí, mối thù với Golden Face, mở rộng thị trường các công ty dưới trướng Đại Bàng Đen, nếu là người bình thường chắc điên đầu, nhưng hắn thì không, luôn luôn dành thời gian ăn với nàng hai bữa cơm, đưa nàng đi mua đồ, tối ngủ ôm nàng chặt.
Mỗi ngày nàng nghĩ về việc bỏ trốn…lại ít đi một tý…nàng cũng không rõ là nàng thích học làm bánh, hay nàng đã quen với cuộc sống này…Hắn và nàng bắt đầu trò chuyện, ngày một nhiều, tuy không bao giờ đề cập tới những vấn đề riêng tư, nhưng cũng là trò chuyện.
-”Thế nào…”
-”Cái này đỡ cháy hơn cái trước, em tiến bộ rồi…”
-”Chuyện, Nghi Lan mà:X…”
*****
-”Ở lớp hôm nay có gì vui?”
-”Ừa, tôi được cô giáo khen…”
-”Lan giỏi lắm…”
Hắn xoa nhẹ đầu …nàng nhìn hắn…
*****
-”Đại ca hôm nay có gì vui thế?”
-”Đại ca hôm nay câu được mẻ cá lớn cô bé ạ!”
-”Vậy đại ca khao đi…”
-”Được, hôm nay cho em đi ăn nhà hàng sang trọng nhé…”
******
-”Vịt ơi nhanh lên, sắp tới phim rồi…”
Nàng phấn khích reo lên, quên mất là đã nhỡ lời, vội sửa lại:
-”Đại ca…”
Hắn nheo mày…
-”Lúc nãy em gọi tôi là gì?”
-”Là…là…Việt…”
-”Khai thật?”
Nàng …quả này chết chắc…
-”…vịt…”
Trong lúc nàng còn sợ sệt thì hắn lại vang lên giọng trầm ấm:
-”Lần sau cứ gọi thế đi…”
Nói rồi hắn quay lại xem phim, vẻ mặt lạnh tanh, làm nàng không đoán nổi hắn nghĩ gì. Lòng hắn khẽ cười, vậy là với hắn, nàng đã bỏ đi một chút cảnh giác rồi…từ vịt thoát ra từ miệng nàng…sao mà thân thương thế…
………………………………
Lần đầu tiên, nàng tan học, mà không thấy xe hắn. Điện thoại trong túi kêu.
-”Lan, hôm nay tôi có việc, em đi về với Cẩm nhé! Buổi tối ăn cơm nghỉ ngơi đi ngủ trước, không phải chờ tôi, biết chưa?”
-”Được…”
-”Nhớ ăn uống đàng hoàng nhé, đừng ăn cơm nguội…”
Nàng cúp máy, tên này, hắn là gì? Là mẹ nàng chắc???
Về nhà, nàng cứ nghĩ nàng phải sung sướng lắm cơ, lâu lắm mới thoát khỏi hắn, tất nhiên trong đầu cũng nghĩ tới việc bỏ trốn, nhưng mấy thằng canh như chó giữ ngoài cổng kia…bỏ đi bằng mắt…
Nàng ăn cơm…không thấy ngon…
Nàng xem phim…hôm nay tới đoạn rất gay cấn, nữ diễn viên chính phát hiện ra mình yêu nam diễn viên chính…nhưng chẳng thấy thú vị…nếu có vịt ở nhà…nàng nghĩ đi đâu vậy???
Tối lên giường đi ngủ, nàng nhận ra cái giường quá rộng…nàng quay người trằn trọc…không ngủ nổi…hắn đi đâu nhỉ???
Điện thoại một lần nữa vang lên, nàng nhận ra là nàng rất vui mừng, nhưng khi nghe giọng con gái, nàng trở về trạng thái ban đầu…
-”Vẫn còn ý định bỏ trốn chứ?”
-”Tất nhiên…”
-”Vậy thì giờ đi luôn đi…”
-”Cô có tỉnh táo không, ngoài cửa lúc nào chả có người…”
-”Tôi đang nói thì đừng cắt…đây là thời cơ tốt nhất của cô, anh Việt bị thương rất nặng, anh Hai huy động toàn bộ lực lượng ra đó rồi, giờ không ai để ý tới cô đâu…mau chạy đi…vậy nhé!”
Nàng cúp điện thoại, không hiểu đây là cái cảm giác gì nữa…Phải mừng vì có thời cơ thoát khỏi hang chứ…nhưng sao trong đầu nàng toàn hiện lên lời nói của Linh “anh Việt bị thương rất nặng”… “anh Việt bị thương rất nặng”… “anh Việt bị thương rất nặng”… “anh Việt bị thương rất nặng”…
Nàng lo cho hắn ư?
Thật sao?
Càng ngày nàng càng hoảng khi nhận ra điều đó…
Lấy hết sức mình bê áo quần vào túi, phải chạy thôi…giờ là thời cơ tốt nhất…
Nhưng…sao động tác lại chậm chạp thế này…nàng không hiểu chính mình nữa…bây giờ phải làm sao???
Chương 16: Cơ hội mất đi
Một tiếng đồng hồ, túi quần áo cứ đặt lên rồi lại đặt xuống, chưa bao giờ có một quyết định mà lại khó khăn tới vậy…
Lấy hết sức can đảm, cuối cùng nàng cũng xách được túi đồ xuống cầu thang, đi được vài bậc, bỗng dưng nước mắt tràn trề…
Hắn bị thương rất nặng ư?
Liệu hắn có chết không?
Nếu hắn chết nghĩa là từ giờ không ai quấy rấy nàng nữa?
Nếu vậy cũng có nghĩa là không ai ăn cơm với nàng nữa…
Từ giờ sẽ không ai xem phim với nàng…không ai chở nàng đi học…không ai ăn bánh nàng nướng…
Không, nàng nghĩ đi đâu vậy…hắn sẽ không làm sao đâu, chỉ là bị thương thôi sao, nghĩ linh tinh gì cơ chứ? Nếu nàng mà không nhanh, hắn về thì không còn cơ hội nữa đâu…
Hắn bị thương ở đâu? Có đau không? Đã ai đưa hắn đi viện chưa?
Nàng ngồi khụy xuống cầu thang, chân tay run rẩy, lập cập…nàng cũng không hiểu mình làm sao, lấy điện thoại, định gọi Linh hỏi thăm…kết quả là nhận được những tiếng tút…tút…tút…
Tình trạng điện thoại hắn cũng như vậy…
‘Mày làm sao thế??? Đi thôi chứ…’ Nàng cố trấn an…nhưng không thể đứng dậy…òa khóc …tức tưởi…
Một bàn tay ấm áp đưa lên, vuốt đi những giọt nước mắt…
Người đó liếc túi áo quần bên cạnh nàng, nở nụ cười buồn buồn:
-”Sao lại ngồi đây thế này? Ai bắt nạt cô bé vậy? ”
Nàng lấy lại bình tĩnh, ngước lên nhìn hắn, vẫn vẻ mặt thản nhiên đó…cả người hắn, đâu có giống chỗ nào bị thương…chả nhẽ là Linh lừa nàng, muốn nàng đắc tội với hắn? Trời đất, tý nữa là trúng kế rồi…nàng nhanh nhẹn:
-”Tôi…tôi…lấy quần áo đi giặt…”
-”Ừ, nhanh lên đi ngủ…muộn rồi…”
Hắn không thắc mắc, cũng không tra hỏi…Nàng vội vàng bê áo quần xuống, đổ hết vào máy giặt…nếu không nhanh, hắn nghi ngờ thì khốn.
Xong xuôi, khẽ khàng nằm xuống bên cạnh hắn…
Không đúng, có gì không đúng…thói quen của hắn là về phải tắm cơ mà…sao hôm nay lại nằm luôn…hắn chưa bao giờ mặc áo quần này đi ngủ…giọng của Linh lúc này, gần như sắp khóc…nàng trằn trọc, nghĩ suy miên man…cuối cùng quyết định dậy, bật đèn ngủ…
Lướt qua hắn – mặt mũi, không có gì bất thường…
Cố dò xét…
Cuối cùng, nàng tò mò lật chăn…nàng chết lặng, cả một mảng đệm nhuốm màu đỏ tươi, hắn ngủ, miên man gọi cũng không được…
Nàng cởi áo sơ mi của hắn, cẩn thận quan sát, vết thương ở ngay gần hông, máu thấm đẫm cả phần gạc trắng…lòng như trăm ngàn lưỡi dao xuyên qua, nàng vội vàng dậy lấy đồ nghề…cố gắng nâng người hắn lên, tháo miếng băng cũ ra, rồi lại cố gắng khẽ khàng thay băng mới…
Đoạn, nàng vào nhà tắm, sấp nước hơi ấm ấm, lau xung quang bằng một vẻ trìu mến, đang chăm chú, chợt có một bàn tay nắm lấy tay nàng:
-”Không sao đâu, bác sĩ băng bó rồi…”
-”Bác sĩ? Vậy sao không ở viện, mò về làm gì?”
-”Em nghĩ thử xem tại sao?”
Nàng hơi khựng lại…sợ nàng trốn mất ư?
Hắn không nói thêm, kéo nàng lại, ôm chặt, ép đầu nhỏ bé của nàng vào ngực hắn, chìm vào giấc ngủ…’Ở nơi đâu không có em, tôi cảm thấy…nơi ấy rất khó chịu…’ …tiếc là câu đó…hắn không đủ can đảm để nói ra…
……………………………….
-”Chẳng phải vừa đi học sao?”
Nói gì với hắn đây? Nói là trong lớp sốt ruột không chịu được phải bảo tên Cẩm đưa về sao? Thật mất mặt mà…
-”Cô giáo ốm, cho nghỉ sớm…”
-”Ừ…”
‘Chứ không phải em thương tôi nên bỏ về…’ Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ thất vọng…
-”Tôi nấu cháo để sẵn dưới bàn sao không ăn?”
-”Nhạt miệng…”
Nàng đưa thìa thổi phù phù…
-”Nào, há miệng, cho nhiều muối lắm…không sợ nhạt…”
Vậy mà hắn cũng ngoan ngoãn ăn từng thìa nàng đút, bỗng chốc khiến nàng nhớ lại khi xưa, lúc nàng khổ sở vì quai bị, cũng chính là hắn ở bên chăm sóc…giá kể, giá kể, hắn mãi là Việt của ngày đó, không phải là người cho nàng uống thuốc mê, lợi dụng nàng lúc không tỉnh táo…dối gạt nàng…giá kể…
……………………………………..
-”Đại ca…lớp sáng nay vẫn học bình thường…sao tự dưng đại ca lại bảo em điều tra?”
-”Không có gì…”
Hắn gấp điện thoại, bờ môi cong lên, lộ rõ ý cười. Chương 17: Ai cho anh cả ăn dưa bở ~ Việt ~
Được em chăm sóc…tôi cảm thấy bị thương, rất đáng…có điều vẫn không hiểu, em làm là có chút tình ý với tôi, hay làm vì giúp đỡ người gặp nạn?
Mỗi lần bàn tay bé nhỏ ấy lượn lờ quấn băng trên bụng …lòng tôi như đốt đốm lửa…
Chỉ nằm dưỡng thôi mà hai ngày tôi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, khổ nỗi miệng vết thương lần này hơi to, đau nhức dậy cũng khó, giờ mà đi tắm nước vào thì thêm nhơ nhoét… cả ngày tôi bứt rứt khôn nguôi…
Em nhìn tôi.
Cái nhìn rất kì quái?
Chả nhẽ em đọc được suy nghĩ trong đầu tôi?
Em cười tủm, vào nhà tắm lát rồi quay ra.
-”Dựa lưng lên một tý!”
Tôi còn đang ngẩn ngơ, chưa hiểu gì, nhưng vẫn làm theo.
Trời đất…gì vậy…kiếp trước tôi ăn ở có đức như thế nào mà kiếp này được đãi ngộ tới thế…
Bàn tay ấy nhẹ nhàng cởi áo sơ mi…rồi xuống chiếc quần đùi…và sau cùng…tôi…trước mặt em…vâng…là
Đến trang: