Chap 1:
Thế là lễ tổng kết năm học cũng xong, nó thơ thẩn bước vào quán JULIE, nó có hẹn với một người ở đây. Nó nhìn quanh rồi cũng tìm được chỗ cần phải ngồi, có một người con trai đang ngồi quay lưng lại với nó: – Chào Thiên, xin lỗi vì để cậu phải đợi… – Hẹn tôi ra đây có gì thì nói mau đi!- Thiên cáu gắt. – Àh tôi… thật ra…thì… – Không nói tôi về à nha!!!- Thiên tỏ thái độ khó chịu. – Tôi… “Làm gì mà khó chịu thế chứ!”- nó cũng hơi bực vì thấy thái độ đó của Thiên- Tôi… thật ra là… tôi đã thích cậu từ rất lâu rồi nhưng… tôi không có can đảm để nói… tôi không ép cậu phải làm gì hết chỉ là… tôi muốn nói cho cậu biết tình cảm thật của tôi thôi!- nó lấy hết can đảm nói một hơi. – Nói hết chưa? Nếu hết rồi thì tôi về đây! Àh mà nói cho cô biết tôi không có chút cảm tình gì với loại con gái như cô đâu! Đúng là trơ trẽn mà! – Nè! Nếu không thích tôi thì thôi chứ có cần phải nặng lời thế không? Đừng tưởng thấy tôi tỏ tình thì cho là mình có giá rồi muốn nói gì thì nói nha! Cậu quá đáng vừa thôi!!! Nói rồi nó đứng lên bỏ đi để lại Thiên ngồi đó mà chẳng hiểu gì. Một cuộc đối thoại diễn ra nhanh chóng mà chẳng có ai thoải mái cả. Sau khi rời khỏi đó nó chạy thật nhanh, nó cảm thấy khó chịu, bực bội, nó cảm thấy ghét Thiên vô cùng. Thiên mà nó thích là loại người kiêu căng và lạnh lùng như thế sao? Mà trên hết là nó cảm thấy đau, đau vì nó bị người mà nó thương thầm bao lâu nay lại cho rằng nó là loại con gái trơ trẽn ư? Thật ra chỉ có nó là đơn phương thích người ta thôi chứ hắn không hề biết đến nó, nó cảm thấy mình thật ngốc vì đã quyết định tỏ tình với hắn. Nhưng dù sao thì cũng đã nói ra hết rồi. Mặc kệ! Phải quên hết! Nó tự nhủ như thế nhưng nó không làm cho nước mắt ngừng lăn dài trên má nó được. ………………………… “ joheun saram… noneun naege chotsarang…” – Alô! Con nghe nè mama!- nó mệt mỏi trả lời. – Pul hả? Con đang làm gì đó? Mama có chuyện quan trọng cần báo cho con biết đây! – Có việc gì mama nói đi. – Thật ra thì mama cũng suy nghĩ lâu rồi! Con chuẩn bị hành lý đi mai mama sẽ cho người về đưa con sang Hàn Quốc sống cùng mama và papa của con. – Nhưng con đang sống tốt mà! Tại sao con phải sang đó chứ hả mama? – Mama biết…nhưng con ở đó một mình cũng không phải là tốt, mama nghĩ con chuyển qua đây ở cùng mama sẽ tiện cho con hơn! – Còn có cô Linh mà mama! Cô Linh chăm sóc con rất tốt mà! – Mama biết nhưng con không muốn sống cùng gia đình mình sao???? – Không phải con không muốn sống cùng mama…mà là… con không muốn sống bên Hàn đâu… ở bên đó…mà thôi con không đi đâu! – Con vẫn thường hay sang đây chơi đó thôi! – Phải… nhưng mà con muốn ở đây hơn! – Không nhưng nhị gì hết con lo mà chuẩn bị hành lý đi! – Thôi mà mama con không đi đâu hay là mama cho con chuyển lên ở cùng dì con đi! – nó năn nỉ mama. – Uhm… thôi được để mama nói với dì Lan. Nhưng con đừng vội mừng nếu mama nghe dì nói có chuyện gì thì con phải sang Hàn ngay lập tức! – Dạ! Con biết rồi! Con yêu mama nhìu!- nó hôn cái chụt vào điện thoại – Con bé này! Thôi đi ngủ đi!!! – Dạ!!! …………………………… Sau một đêm suy nghĩ nó đã quyết định quên hết tất cả và làm lại từ đầu. Quên đi con người vô tình ấy. …………………………… Ding dong! ding dong!
- Duy ra mở cửa đi! Dì đang bận!!!- dì nó đang lay hoay ở bếp. – Dạ!- Duy chán nản bước ra mở cửa. Vừa thấy mặt nó là Duy hớn hở: – Ê pé đi đâu mà đem hành lý nhiều thế? – Mày còn không phụ tao đem vào đi!- nó vừa nói vừa lôi đống hành lý ấy vào. – Ủa mà tính ở lâu hay sao mà đem nhiều đồ zậy Pul?- Duy cũng phụ nó lôi mớ hành lý của nó vào nhà. – Không phải ở lâu… mà là ở luôn đó! – Con đến rồi hả? Duy phụ Pul dọn đồ lên lầu đi!- dì nó lên tiếng. – Dạ! – Ủa mà sao chuyển lên đây ở luôn zậy Pul? – Thì mama bắt tao phải sang bên đó nhưng tao không chịu rồi xin dọn lên đây mama mới không ép nữa đó. Mà mày không thích thì tao dọn đi chỗ khác vậy! – Đâu có! Mừng còn không kịp!- Duy cười cười. – Tao vẫn ở phòng cũ chứ?????? – Ừh tùy mày thôi! ……………………… Hai tuần nữa là bắt đầu năm học mới. Nó cũng hoàn thành giấy tờ để xin vào trường rồi. Hôm qua mới có thông báo nhận lớp nó học 12A7 còn Duy hình như là 12A8 thì phải! Hai tuần sau Trường HẢI SAN – Mày học A7… vậy là không được học chung lớp với mày rồi!- Duy buồn buồn nhìn nó. – Mệt mày quá! Học sát bên cũng có sao đâu! – Nhưng tao thích học chung với mày àh!- Duy nhõng nhẽo. – Thôi tao vào lớp nha! Mày nói nhiều quá! – Ra về nhớ đợi tao đó! – Biết rồi mà!!! Nó nói rồi vào lớp. Chuông reo vào lớp cũng vang lên nó là người cuối cùng bước vào lớp. Nó chào thầy rồi nhìn quanh một lượt chỉ còn một cái bàn ở góc cuối lớp thôi. Nó từ từ bước xuống rồi đặt cặp lên bàn. – Xin lỗi thầy em đến trễ!- giọng 1 đứa con trai vang lên từ ngoài cửa. Chap 2:
- Xin lỗi thầy em đến trễ!- giọng 1 đứa con trai vang lên từ ngoài cửa. – Ừh… vô lẹ đi em! Tên đó cũng như nó nhìn quanh một lượt rồi đi xuống chỗ nó. Cho dù có không muốn thì hắn cũng phải ngồi cạnh nó thôi. – Xin lỗi! Có thể xích vào cho tôi ngồi được không?- hắn nhìn nó có vẻ không hài lòng lắm. – ………- Nó không nói gì chỉ tránh chổ cho hắn vào trong. Hắn như hiểu ý nó cũng lẳng lặng đi vô trong với vẻ khó chịu nhưng chẳng làm gì được nó. Tiết học đầu tiên bắt đầu không mấy khó khăn. – Bạn gì ơi! có thể cho tôi coi chung sách với được không?- Hắn ấp úng nhìn nó đợi câu trả lời. – Tùy!- nó trả lời cộc lốc mà không thèm nhìn mặt hắn một lần. “Nhỏ này thấy ghét ghê! Làm gì mà lạnh lùng thế không biết? Nhưng mà nhìn nhỏ thấy quen quen. Mình gặp nhỏ ở đâu rồi thì phải”- Hắn gãi đầu suy nghĩ lung tung rồi cứ lắc đầu nguầy nguậy khiến nó cũng cảm thấy khó hiểu. Rồi ngày học đầu tiên cũng nhẹ nhàng trôi qua. Nó ra trước cổng chờ Duy nhưng mà lâu quá không thấy Duy ra nên về trước. Về đến nhà Duy lên phòng nó nhưng nó ngủ mất rồi. Duy bực mình nhưng không thể kêu nó dậy được đành ngậm ngùi trở về phòng. Tới chiều thì nó cũng mò xuống dưới vừa thấy nó là Duy hỏi liền: – Sao sáng tao dặn chờ tao mà không chờ? – Tao có chờ mà tại mày mò gì trong đó lâu quá nên tao về trước luôn!!!! – Tại bà cô lớp tao bã nói nhiều quá nên tao mới ra trễ đó chứ! Mà mày không xưng anh em với tao được hả? Tao là anh mày đó!- Duy có vẻ không hài lòng với thái độ đó của nó dù lâu nay vẫn xưng hô như thế. – Tao không thích! Tuy mày là anh tao nhưng tao với mày bằng tuổi nhau biết chưa? và…tao cũng không thích gọi mày bằng anh…mày cũng vậy thôi mà còn nói tao nữa hả? – Tại mày xưng vậy nên tao cũng bắt chước mày!- Duy nhe răng cười trêu nó. – Mà sáng đi học có quen được bạn mới chưa?- Duy nhìn nó dường như đã biết trước câu trả lời nhưng vẫn muốn hỏi. – Chưa!!! – Tao biết ngay mà!!! Nhìn mày vậy thì ai dám làm quen với mày!!!- Duy cười khúc khích trước vẻ mặt đang tức điên của nó. – Tao thì sao? Bộ nhìn tao dữ lắm hay sao mà không dám!- nó liếc Duy. – Không phải nhìn mày dữ mà là…mày quá dữ… mày…mày làm ơn tháo cái cặp kính xấu quắc đó ra zùm tao đi! – Tao lại thích đeo nó đó chứ! Đẹp mà!!! – Tao thấy mày đeo nó vô nhìn xấu như ma áh! Thích gì mà thích??? Đẹp gì mà đẹp??? – Kệ! Nhưng tao không tháo được! – Mày có bị cận đâu mà! – Mày đừng có hỏi nhìu! Tao thích thì kệ tao! – Heizzzzzzzzzzz!- Duy thở dài rồi về phòng! Sáng hôm sau Nó thơ thẩn vào lớp học. Vẫn như thường ngày nó lại lôi quyển truyện còn đang đọc dở ra đọc tiếp. Nó mãi đọc truyện nên vào lớp lúc nào cũng không biết. Đến khi thầy giáo vào thì nó mới cất quyển truyện vào trong cặp. – Bạn gì ơi… bạn có thể cho tôi xem chung sách với được không?- hắn có vẻ ngại ngại khi mở lời với nó. – Ừh!… -nó chỉ ừ đại mà không nhìn hắn. – Àh… mà bạn tên gì thế? Ngồi gần nhau 2 ngày rồi mà vẫn chưa biết tên!- hắn vừa nói vừa cười với vẻ thân thiện. – Lê Hoàng Bảo Minh. – Còn tôi là Hoàng Lâm Thiên!- hắn nhe răng cười với nó nhưng nó không thèm để ý gì má cứ dán mắt vào quyển sách trên bàn. Nó hơi ngạc nhiên khi nghe đến cái tên ấy! Nó khẽ nhìn hắn xem dung mạo hắn ra sao. Nó thật sự choáng khi nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai ấy của hắn. Không phải choáng vì hắn đẹp mà là vì nó thật sự không thể tin rằng hắn đang ngồi ở đây, học cùng lớp với nó mà không chỉ thế lại còn ngồi cùng một bàn nữa chứ! Trời đất như đảo lộn. Khó mà tin được. Trong người nó giờ chỉ có cảm giác phẫn nộ và khó chịu bao trùm. Khuôn mặt nó dần dần biến sắc. Thấy thái độ của nó lạ lạ nên hắn mới hỏi: – Bảo Minh sao thế? Không khỏe hả?- hắn nhìn nó lo lắng. – À…ừ… không sao!!!- nó cố bình tĩnh trả lời. – Ra về Minh có rảnh không? – ……… – Bảo Minh… sao vậy? Có chuyện gì hả? – Hả?… Đâu có! Đâu có gì… – Ra về Minh có rảnh không? – Ra về hả?… chắc không được rồi! – Uhm… tiếc quá!- Thiên có vẻ tiếc nuối. Ra về nó dọn sách vở rồi bước thẳng ra khỏi lớp. Nhìn nó cứ như người mất hồn. Từ lúc nó biết Thiên chính là cái tên ngồi cạnh mình trong hai ngày nay nó cảm thấy khó chịu và lo sợ. Nó sợ Thiên sẽ nhận ra nó nhưng điều đó cũng không hẳn quan trọng điều mà nó sợ nhất là… nó sẽ không thể quên được hắn. Nó đã cố gắng bấy lâu nay để quên đi con người đáng ghét đó, con người mà đã cho nó là loại con gái lẳng lơ, con người mà đã từ chối nó một cách không thương tiếc mà sao giờ lại gặp lại hắn chứ? Ông trời thật là đang trêu đùa nó không để nó được yên một phút giây nào. Nó đang mãi suy nghĩ thì va phải một người: – Xin lỗi!- nó cuối xuống nhặt mấy quyển sách. – Không sao!- cô gái kia tươi cười với nó. – Xin lỗi…nếu không có gì thì… tôi đi trước nhé!- nói rồi nó vội vàng bước đi. Nó đi được vài bước thì có tiếng gọi lại: – Bảo Minh!!!! Chap 3: Nó đi được vài bước thì có tiếng gọi lại: – Bảo Minh!!!! Nó quay đầu lại nhìn chính là cô gái lúc nãy! Nó đang thắc mắc là tại sao cô ta lại biết tên nó thì cô gái đó chạy tới chỗ nó và ôm chầm lấy nó. – Bảo Minh đúng hok? Lâu rồi mới gặp lại mày đó! – Xin lỗi… tôi… – Gia Hân nè! Không nhớ tao hả? Ban đầu nó ngu ngơ một lúc rồi cũng ôm chầm lấy Hân. – À nhớ rồi! Tại lâu rồi nên tao không nhớ! Nhìn mày khác quá! Đẹp hơn xưa nhỉ???? – Giờ mới nhớ hả? Cũng may là tao nhận ra mày chứ không thì không biết chừng nào mới gặp lại mày đó! – @^$*%*&)0 – Uhm… Hân ăn kem vani!!! – Chị ơi cho tụi em 2 sôcôla 2 vani!- nói rồi Duy gọi chị phục vụ xinh xinh đứng ngay cửa ra và nở nụ cười baby làm chị ấy hơi ngượng – Vâng!…có liền thưa quý khách! Nó và Long thì cùng sở thích là kem sôcôla. Còn Duy thì thích ăn vani mà lại trùng hợp Hân cũng thích ăn kem vani. Long cũng hơi ngạc nhiên là thằng Duy này lại biết nó thích ăn loại kem nào luôn. Cũng có hơi tức với nó cái vụ lúc nãy. Vì chưa có đứa con gái nào dám đối xử với Long như nó. Còn nó thì ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy khó chịu với cái vẻ chưng diện của Long và cái cách nói chuyện khinh người ấy. Nó không có cảm tình mấy với cái tên này! Mà không muốn nói thẳng ra là vô cùng ghét! Nhìn cái cách ăn mặc của hắn cũng đủ biết hắn là một dân chơi lại còn ăn nói không ra làm sao cả. Được một lúc nó bảo là có việc bận về trước. Duy thì cứ bắt nó phải về chung nhưng nó không chịu. Long thì thấy thái độ quan tâm hơi quá của Duy dành cho nó cũng ghét ghét nó. – Tao có chuyện phải về trước!!!- Nó nói rồi đứng lên. – Đợi xíu đi… lát về chung luôn đi!- Duy kéo nó ngồi xuống. – Ừh đợi tao về chung với Minh!- Hân cũng đồng tình với Duy. – Người ta muốn về thì mày cho người ta về đi ép mà làm gì?- Long nói mà không để ý là nó đang nhìn Long chằm chằm – Bạn mày hình như bị tật ở miệng thì phải? Mà thôi tao phải về sớm có việc mày đưa Hân về dùm tao nha!- Nó nhìn Duy cười cười như muốn chọc tức Long, ban đầu nó định kéo Hân về chung nhưng khi nghe Duy nói thế thì muốn tạo cơ hội cho Duy và Hân thân thiết hơn. – Ừh vậy thôi mày về trước đi!- mặt Duy buồn hiu. Sau khi nó về thì Duy đưa Hân về nhà. Còn Long thì về thẳng nhà của hắn. Trên đường về Hân và Duy cứ nói chuyện luyên thuyên: – Hân với nhỏ Pul quen nhau lâu chưa? – Lâu rồi! Lúc trước Hân là hàng xóm của Minh nhưng mà năm 14 tuổi nhà Hân phải chuyển lên thành phố sinh sống và mới gặp lại Minh hôm nay thôi! – Vậy là quen cũng lâu rồi nhỉ? Vậy chắc Hân cũng biết rõ tính nó lắm hả? – Ừh… ai chứ Minh thì khỏi nói. Lúc đó Hân với Minh thân nhau lắm từ khi chuyển đi thì không còn liên lạc gì nữa! Hôm nay gặp lại Minh thật hạnh phúc!!!! – Nhỏ Minh nhìn nó vậy chứ tính nó tốt! Duy thích nó lắm! – Mà Duy với Minh quen nhau lâu chưa? Chap 4: – ……- Duy suy nghĩ một hồi nhưng không biết trả lời Hân làm sao đành nói đại vậy!- Lâu! … Tính ra cũng rất lâu đó!!! – Thôi tới nhà Hân rồi! Cám ơn Duy đã đưa Hân về!- Hân leo xuống xe rồi tạm biệt Duy. Duy quay đầu xe và chạy về nhà. Hôm sau khi vào lớp Hân giật bắn người khi thấy Long và Duy đang ngồi trong lớp, Hân không biết là mình lại học chung lớp với hai tên kia. Không riêng gì Hân cả Long và Duy cũng ngạc nhiên khi thấy Hân đang hiện diện trong lớp mình. Duy thấy vậy liền tới chỗ Hân hỏi chuyện: – Ủa! Hân học lớp này hả? Vậy mà Duy không biết!- Duy cười cười với Hân. – Ừh… Hân cũng không ngờ là mình học chung lớp với Duy đó!- Hân đáp lại nụ cười của Duy bằng một nụ cười khẽ nhưng cũng làm cho Duy có chút xao xuyến. – Học chung lớp vậy cũng vui vui!- Duy lúc nào cũng vậy trên miệng luôn nở nụ cười baby làm bao nàng chết mê chết mệt. – Uhm… Long với Duy hình như thân lắm hả? – Ừh là bạn từ lúc còn khóc nhè!…thôi chết rồi!… – Có chuyện gì hả? – Duy phải sang lớp Pul một xíu không thôi ra về nó giết Duy luôn áh!- Duy nói xong chạy về học bàn lôi ra quyển truyện rồi vội vàng chạy sang lớp nó. Một lúc sau mới thấy Duy mò về lớp, Long không tha cho Duy liền hỏi ngay: – Mày làm gì mà chạy như thằng khùng vậy? – Tao quên đưa quyển truyện cho con Pul nên qua đưa cho nó! – Thì để ra chơi đi cũng có sao đâu mà!!! – Đợi tới ra chơi chắc về nó giết tao luôn á! – Duy nhà ta cũng dại gái gớm nhỉ?- Long cười toe toét. – Thôi mày ơi! Ai thì tao không sợ chứ nhỏ Pul thì có cho tiền tao cũng không dám chọc nó! – Mày với nó… mà thôi…- Long muốn hỏi Duy về chuyện của Duy với nó nhưng lại thôi. “Không lẽ nó quen con nhỏ đó thiệt hả ta? Trước giờ có thấy nó quan tâm ai vậy đâu! Mình thấy nhỏ đó có gì hay ho đâu mà… nói chuyện thì xấc láo, ngang ngược…thấy ghét!!!”- Long nhìn Duy mà suy nghĩ không biết thằng bạn mình nó bị cái gì mà mê mẩn con nhỏ đó đến vậy mà càng nghĩ tới nó hắn lại càng thấy tức hơn. Bên lớp nó. – Minh ơi cho Thiên coi chung sách với nha!- Thiên lấy hết can đảm để mở lời với nó. – Ừh… mà làm gì ngày nào cũng không đem sách vậy?- nó có vẻ khó chịu. – Thì… tại Thiên quen rồi!!!- Thiên cười hòa với nó. – Lần này nữa thôi đó nha! – Biết rồi mà mai Thiên đem sách theo là được chứ gì! Nó thấy Thiên cũng đáng yêu nhưng hình ảnh ngày mà Thiên từ chối nó vẫn không thể nào thoát khỏi trong tâm trí nó. Nó tự nhủ là không được gần gũi với Thiên vì nó sợ sẽ lại bị hắn chinh phục mất nên nó cứ cố tỏ ra lạnh lùng với Thiên nhưng không vì thế mà làm Thiên nản chí, hắn lại càng muốn tiếp xúc với nó nhìu hơn và muốn biết tại sao nó lại lạnh lùng và khó chịu đến thế! Còn Hân thì ngồi học mà tâm trí để ở đâu đâu. Hân lúc nào cũng nghĩ về Duy mặc dù chỉ ngồi cách nhau có vài bàn thôi nhưng Hân vẫn muốn quay xuống nhìn Duy nhưng lại không dám. Nhưng nhớ tới nó Hân lại thấy có
Đến trang: