THU HÀ NỘI
Người ta bảo mùa thu Hà Nội đẹp lắm, có lá vàng xào xạc trên những con phố dịu dàng, có mặt hồ yên ả soi bóng bầu trời thu xanh cao vời vợi, mênh mang. Nhưng nếu chỉ có thế thì thu Hà Nội có khác gì thu Quảng Ninh hay thu Hải Phòng? Bởi tiết trời của vùng Đông Bắc Bộ là khá giống nhau: hiu hiu, hanh hanh, khô khô và mát mẻ; bởi Quảng Ninh hay Hải Phòng thì cũng đều có phố, có cây, có hồ, tức là sẽ có chỗ cho vòm trời xanh soi bóng, có cái trút lá vàng cho xào xạc gió đưa.
Vậy thì tại sao cứ phải mùa thu Hà Nội mới đẹp, còn mùa thu Quảng Ninh hay Hải Phòng thì không đẹp? (Hoặc có đẹp nhưng ít người khen ngợi?). Cái này thì tôi chịu, tôi không hiểu, và tôi không giải thích nổi. Cũng giống như phở bò ấy, đều từ thịt bò, từ nước hầm xương, rồi hành, rồi chanh, rồi ớt, nhưng riêng Phở bò Nam Định thì có một mùi rất đặc trưng, thơm, ngậy, nồng nàn, đến nỗi đi qua một khu nào đó, ngửi mùi hương bay trong gió, người ta có thể tự tin thốt lên: “Quanh đây có quán Phở bò Nam Định gia truyền!”.
Thấy bảo Phở bò Nam Định có mùi đặc trưng vậy là do họ có bí quyết riêng trong việc chế biến nước dùng. Vậy còn mùa thu Hà Nội có bí quyết gì của riêng mình mà khiến cho bao nhiêu nhiếp ảnh gia, bao nhiêu phóng viên phải vất vả mai phục và rình rập chỉ để chộp được một phần vẻ đẹp của nó? Để bao nhiêu văn sĩ, thi sĩ phải thức đêm thức hôm phờ phạc mà làm thơ, mà viết lách ca ngợi sự mỹ miều của nó?
Thế nên, tôi đã quyết định xin nghỉ làm nửa ngày không lương để nếm, để hưởng thụ, để đắm say với cái đẹp của mùa thu Hà Nội. Lương tôi 6 triệu một tháng, nghỉ một ngày trừ 200 nghìn, tôi nghỉ nửa ngày, tức là bị trừ 100 nghìn, thêm tiền xăng xe, tiền café là mất tổng cộng khoảng trăm rưỡi. Một trăm rưỡi để được nếm, được hưởng thụ cái đẹp đã khiến bao văn nghệ sĩ si mê, điên đảo, khiến bao trái tim người đời dù là già hay trẻ đều phải nôn nao, rung động, cồn cào, vậy thì cũng đáng mà!
Tôi chọn một quán café nhỏ khá yên tĩnh, nằm ngay bên đường và sát bên hồ. “Một vị trí khá lý tưởng để thưởng thức thu Hà Nội” – Tôi nghĩ thế, và quả đúng như thế. Bởi cái bàn tôi ngồi đặt ngay dưới gốc cây sấu già, mỗi lần có con gió nhẹ vờn qua là một lần cây sấu già nua ấy rùng mình, trút xuống những cơn mưa lá vàng chao nghiêng lã chã, liệng trong không trung lơi lả, trôi băng trên lòng đường, sà xuống mặt hồ êm ả, rơi cả xuống đầu, xuống vai tôi, xuống mặt bàn nơi tôi đang ngồi, và vào cả ly café trước mặt đang tỏa hương ngào ngạt, nóng hổi, thơm nồng.
Tôi đưa ly café lên nhấp một ngụm ngon lành, mặc cho chiếc lá vàng vẫn đang dập dềnh trong ấy. “Chà! Vị khác và ngon hơn hẳn!”. Cũng đúng thôi, bởi trong cái ly mà tôi đang cầm trên tay ấy không chỉ có café mà còn có cả một mảnh của mùa thu Hà Nội. Thật thoải mái, êm ái, và sảng khoái. Ấy thế nhưng ở một bàn gần chỗ tôi, có một đôi trai gái đang ngồi, cũng dưới gốc một cây sấu già dịu dàng trút lá, cũng bên mặt hồ yên ả, cũng ly café nồng nàn, nhưng sao tôi thấy mặt họ không vui. Chàng trai thì cứ lầm lì, còn cô gái thì vừa vò nát những chiếc lá vàng rơi trên bàn vừa vùng vằng, phụng phịu:
- Ngồi ở đây chán bỏ xừ! Anh không còn chỗ nào chơi vui hơn sao?
- Đi xem phim nhé?
- Lại xem phim! Anh không còn ý tưởng nào thú vị hơn à?
- Đi ăn nhé?
- Em béo như heo rồi mà hơi tí anh lại rủ đi ăn!
- Cái gì em cũng không thích, vậy chứ em muốn thế nào?
- Đi nhà nghỉ đi!
- Lại nhà nghỉ! Anh vừa mới ốm dậy mà! Em có nhớ lần trước anh mới ốm dậy, em cũng bắt anh vào nhà nghỉ không, xong rồi phải đi viện truyền nước cả tuần đấy! Mà nếu anh nhớ không nhầm thì hôm nay là đúng ngày em bị rồi, vào đó cũng đâu có làm ăn gì được!
- Đâu! Em bị từ đầu tháng mà, của em đều lắm, không bao giờ lệch một ngày!
- Vậy thì ai hay bị ở giữa tháng nhỉ?
- Là em gái em!
- Ừ, vậy chắc anh nhầm với em gái em. Cơ mà đang tiết trời thu Hà Nội đẹp thế này mà vào nhà nghỉ thì phí lắm, đi dạo quanh bờ hồ một vòng có phải lãng mạn hơn không!
- Em ghét mùa thu, ghét cái thời tiết hanh hanh này làm cho da em khô và nứt nẻ. Em cũng ghét lá vàng rơi khiến em ngày nào cũng phải quét sân. Em ghét cả anh nữa, không nghĩ ra trò gì để làm cho em vui…
Họ cứ vậy vùng vằng, tranh cãi một hồi nhưng vẫn không tìm ra được cách nào khiến cho cô gái hứng khởi. Cuộc đời kể cũng lạ! Nghèo, không có tiền thì buồn, thì chán đã đành, đằng này có tiền nhưng không tìm được chỗ chơi, không biết tiêu khiển vào viêc gì cũng lại sinh buồn, sinh chán. Thế rồi đôi trai gái ấy ngừng tranh cãi khi thấy một gã đàn ông bẩn thỉu tiến lại gần chỗ thùng rác dưới gốc cây, tay liến thoắng khua khoắng, bới móc vào cái đống lá lẻo, rác rưởi hôi thối trong ấy. Hình như gã đó vừa moi được dưới đáy thùng lên một mẩu bánh mì thì phải, gã cười hềnh hệch, đưa lên mồm nhai ngau ngáu. Cô gái thấy vậy thì cất giọng uể oải, vừa nói vừa thở dài:
- Haizz. Có khi cứ như gã khùng kia lại sướng, suốt ngày cười hềnh hệch, chả ham hố gì, chả phải đau đầu tìm cách tiêu tiền, nghĩ cách ăn chơi như chúng mình!
- Em có chắc là lão ta không ham hố gì không?
- Thì lão ấy bị khùng mà, khùng thì còn ham gì nữa?
- Thử xem nhé!
Dứt lời, chàng trai móc ví, lôi ra tờ tiền 100 nghìn thả trôi theo gió. Tờ tiền bay là là, loẹt xoẹt trên mặt đất. Gã điên thấy vậy thì vứt luôn miếng bánh mì đang ăn dở trên tay đi rồi lao tới chộp lấy tờ tiền. Gã rú lên sung sướng, chạy quanh thùng rác rồi lăn một vòng trên đất đầy vẻ phấn khích. Cô gái chứng kiến cảnh tượng ấy thì ôm bụng cười như nắc nẻ đầy khoái trá:
- Haha! Nhìn lão điên kìa anh ơi! Buồn cười quá đi thôi! Haha!
Thấy bạn gái mình có vẻ hứng thú với trò này, chàng trai lập tức rút thêm tờ nữa quăng ra. Và rồi cũng như lần trước, gã điên lại rú lên sung sướng, lao đến chộp lấy tờ tiền, chạy quanh thùng rác rồi lăn tròn trên mặt đất. Nhưng lần này gã không lăn một vòng mà lại lăn hai vòng…
- Haha! Anh ơi! Lão điên này ngộ quá! Ném tờ 100 nghìn thì lão lăn một vòng, ném 200 nghìn lão lăn hai vòng! Buồn cười quá đi thôi! Anh thử ném tờ 500 nghìn xem!
Tức thì chàng trai lấy tờ 500 nghìn quăng ra. Và cũng như những lần trước, gã điên lại rú lên, chộp lấy tiền, chạy quanh thùng rác rồi lăn lộn đúng 5 vòng. Cô gái càng lúc càng phấn khích, càng cười to. Chàng trai thấy người yêu vậy thì cũng liên tục vứt tiền ra. Gã điên thì vẫn miệt mài hú hét, chạy và lăn lộn. Cuộc vui chỉ dừng lại khi tiền trong ví của chàng trai đã cạn, dù cho cô gái vẫn đầy vẻ hào hứng, thòm thèm…
- Em thích trò này rồi đấy! Còn vui hơn cả lên bar nữa! Mai anh nhớ mang nhiều tiền hơn để mình chơi tiếp nhé!
- Nhưng chắc gì mai đã gặp được. Lão ấy lang thang khắp nơi, biết lão ở đâu mà tìm?
Vừa dứt lời thì gã điên đã đứng lù lù ngay bên, chìa mẩu giấy về phía họ:
- Đây là số điện thoại của chú. Lúc nào muốn chơi thì cứ gọi nhé!
Cô gái nghe vậy thì mừng húm, cầm lấy mẩu giấy với vẻ đầy sung sướng. Nhưng rồi mặt cô lập tức nghệt ra…
- Ơ! Vậy ra lão ấy không điên à? Nếu mà không điên thì đâu có vui!
Chàng trai lúc này cũng sực tỉnh:
- Hóa ra, nãy giờ lão ấy chỉ giả vờ để lấy tiền của mình sao? Thằng chó!
Dứt lời, chàng trai xông tới giật lại hết mớ tiền trong tay gã điên, tiện thể đạp luôn cho gã một nhát vào giữa ngực. Dính cú đạp mạnh và bất ngờ, gã điên chỉ kịp kêu cái “Hự” rồi ngã đập vào thùng rác, lăn lộn mấy vòng trên đất. Vừa nãy lăn lộn xong thì gã chồm dậy được ngay, nhưng lần này thì gã nằm im, ôm đầu, ôm lưng rên rỉ. Chỉ khi đôi trai gái đã lên xe nổ máy bỏ đi thì gã mới lồm cồm bò được dậy. Tôi thấy gã tội quá nên chạy lại, dúi vào tay gã tờ 50 nghìn. Gã cầm tiền rồi mở giọng thều thào:
- Cảm ơn anh! Nhưng lưng tôi vẫn đang đau lắm, không lăn lộn được nữa đâu!
- Khỏi cần lăn lộn! Cầm lấy mua bánh ăn cho lại sức!
Rồi tôi cũng lên xe và nổ máy phóng đi. Vừa đi tôi vừa lầm rầm nhẩm tính: mình nghỉ nửa ngày bị trừ lương 100 nghìn, 50 nghìn café và xăng xe, thêm 50 nghìn cho gã điên, vậy là mất 200 nghìn. 200 nghìn để được nếm, được hưởng thụ mùa thu Hà Nội - cái đẹp đã khiến bao văn nghệ sĩ si mê, điên đảo, khiến bao trái tim người đời dù là già hay trẻ đều phải nôn nao, rung động, cồn cào, vậy thì cũng đáng mà!
Lại một con gió thổi từ mặt hồ vờn qua khiến hàng sấu già nua hai bên đường rùng mình và trút xuống những cơn mưa lá vàng chao nghiêng, lơi lả…
Tác giả: Võ Tòng đánh mèo