MA-NƠ-CANH
Dạo này tôi đang bị sì-trét rất nặng! Tất cả cũng chỉ bởi áp lực công việc quá lớn. Trước đây, dù quy định của cơ quan là 8 giờ sáng bắt đầu vào làm việc, nhưng thường là 8 rưỡi tôi mới bắt đầu ở nhà đi. Ấy là thường thôi nhé, chứ nếu gặp hôm nhậu nhẹt bét nhè tới 1 hay 2 giờ sáng, hoặc dậy xem trận bóng đá lúc 3 giờ khuya, thì hôm sau, sớm cũng phải 9 giờ tôi mới bò được ra khỏi giường. Đã vậy, nhiều hôm vợ còn giao nhiệm vụ tạt vào chợ mua thức ăn mang về nhà bỏ vào tủ lạnh xong xuôi thì mới được đi làm. Số là vợ tôi rất thích ăn tép đồng, mà phải là loại tép còn tươi, nhảy tanh tách ấy. Mà thứ tép ấy thì phải mua từ sáng, chứ nếu để sang chợ trưa, chợ chiều mới mua thì trắng bệch, ươn hết. Và lần nào, sau khi giao nhiệm vụ xong, vợ cũng không quên đệm thêm một câu mà tôi thấy cũng đúng: “Đến cơ quan muộn một tí đã chết ai? Nhưng mà ra chợ muộn, mua phải cái tép ươn, tép hôi, thì dù có tra bao nhiêu hành tỏi, mắm mỡ cũng khó mà thơm ngon lên được!”.
Mà không chỉ có tôi đi làm muộn đâu, cả phòng tôi ai cũng thế cả! Vì vậy, nếu hôm nào tôi, hoặc bất kỳ ai đó trong phòng, mà đến cơ quan trước 9 giờ, thì y như rằng lại được thấy bác bảo vệ tròn mắt ngỡ ngàng: “Khiếp! Hôm nay đi làm sớm thế?”.
Việc phòng tôi đi làm muộn thì hình như là sếp cũng biết, nhưng không có bằng chứng, và không bắt được tận tay, nên vẫn chưa thấy sếp nhắc nhở gì. Nói không có bằng chứng và không bắt được tận tay là bởi hôm nào cũng vậy, phải sau 10 giờ sếp tôi mới tới cơ quan. Mà cái giờ đó thì anh em tôi đã ngồi ngay ngắn, nghiêm túc ở bàn làm việc cả rồi. Sếp cũng ít khi vào tận phòng kiểm tra mà chỉ đi ngang qua hành lang, đánh mắt qua cửa kính, thấy nhân viên ngồi đông đủ thì lại gật gù, phưỡn phệ bước về phòng sếp.
Đấy! Trước đây là như thế, là thiên đường như thế, nhưng độ này thì khác rồi, là địa ngục rồi! Bởi sếp tôi vừa được mấy sếp trên tổng trang bị cho một hệ thống camera giám sát nhân viên từ xa. Giờ, kể cả đang đi công tác hay là đang nằm nhà, chỉ cần bật điện thoại lên là sếp tôi có thể quan sát được hết cả phòng làm việc của bọn tôi: ai đến, ai chưa đến, ai đang chạy lăng xăng buôn dưa lê, ai đang cà kê chè thuốc, sếp tôi biết hết! Thế mới chết chứ!
Từ khi có cái camera đáng ghét ấy trong phòng thì chả ai bảo ai: cứ đúng 8 giờ sáng là tất cả có mặt! Được khoảng một tuần, cả phòng ai nấy gầy rạc, mặt mũi phờ phạc vì thiếu ngủ, vì áp lực! Cũng phải thôi, trước thì 9 giờ, 9 rưỡi mới đến, chiều thì 3 rưỡi, 4 giờ là đã về. Nhưng giờ, đố ai dám đến sau 8 giờ sáng, và cũng chẳng ai đủ can đảm về trước 5 giờ chiều! Trước đây, ngày nào sếp đi công tác hoặc họp hành là ngày ấy cả phòng cứ thoải mái, thả phanh: các chị tha hồ rủ nhau lượn lờ, mua sắm; các anh vô tư tụ tập bia bọt, rượu chè; ai bận việc ở nhà cứ về, ai có hẹn cứ đi, không phải lăn tăn, suy nghĩ, chẳng phải trăn trở, lo sợ điều gì.
Nhưng giờ thì khác rồi! Sếp có đi công tác nước ngoài cả tháng, hoặc đang ngồi phòng bên cạnh kè kè thì cũng vẫn thế: vẫn 8 giờ sáng đến và 5 giờ chiều về, chẳng khác gì! Bởi dù có ở đâu thì trong túi sếp vẫn có cái điện thoại, mà có cái điện thoại thì chỉ cần mở điện thoại ra là sếp biết rõ ai đến, ai chưa đến, ai đang chạy lăng xăng buôn dưa lê, ai đang cà kê chè thuốc! Thế mới chết chứ!
Sáng nay là đúng tròn một tháng kể từ ngày có cái camera ấy trong phòng. Và cũng sáng nay, đến phòng là đã nghe mấy người kháo nhau: “Hôm nay sếp đi họp cả ngày đấy!”. Không nghe thấy tin ấy thì thôi, nghe thấy rồi thì cả phòng lại thở dài thườn thượt tiếc rẻ: “Haizzz! Giá mà không có cái camera thì có phải hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời không?!”.
Cũng may là cái camera ấy không có chức năng ghi tiếng, nên dù ai đã ngồi nghiêm ngắn vào chỗ của người ấy thì vẫn nghe thấy liên tục những cái chép miệng, những tiếng thở than…
- Vậy là đã tròn một tháng chúng ta không tụ tập ăn chơi rồi đấy!
- Ừ! Đi làm mà như đi tù! Thèm cái cảm giác cả phòng ta cùng ngồi bia bọt rồi hát hò quá! Hôm nay sếp lại đi họp cả ngày nữa, có cách nào để trốn đi được bây giờ nhỉ?
- Trốn làm sao nổi! Sếp chỉ cần mở điện thoại ra là quan sát được cả phòng. Một người vắng sếp còn biết, huống chi là tất cả!
- A! Có cách rồi!
Chị phó phòng la lên sung sướng! Và rồi tức thì tất cả chụm lại bàn tính. Kế hoạch được thông qua rất chóng vánh! Đúng giờ nghỉ trưa, cả hội lấy xe máy phi đến xưởng may của anh trai chị phó phòng ấy. Mỗi người chọn lấy một con ma-nơ-canh theo giới tính của mình: tức là đàn ông thì chọn ma-nơ-canh đàn ông, đàn bà chọn ma-nơ-canh đàn bà, rồi chở về công ty. Các con ma-nơ-canh ấy được đặt ngay ngắn vào chỗ ngồi của từng người. Xong xuôi, cả phòng mỉm cười vì kế hoạch hoàn hảo của mình rồi tất cả kéo nhau ra quán bia, còn công việc của họ tại văn phòng sẽ do lũ ma-nơ-canh đảm nhiệm.
Quả thực, sẽ chẳng còn kế hoạch nào hoàn hảo hơn thế! Bởi cái camera ấy có tầm quan sát rất rộng, bao quát cả phòng, nhưng cũng bởi vì rộng nên nó không thể ghi lại được chi tiết đường nét của từng người. Tức là nếu nhìn qua màn hình điện thoại thì chẳng thể phát hiện được đâu là người, đâu là ma-nơ-canh, chỉ thấy một cái bóng lù lù, đen đen, chăm chú ngồi ở bàn làm việc.
Ở trong cảnh tù túng lâu ngày, nay được xổng ra, nên cả phòng ai cũng chơi tẹt ga. Ngay cả mấy chị em, bình thường đi ăn chỉ uống cô-ca, nay cũng mỗi người tu hết vài lon Halida, mặt mũi tưng bừng, hớn hở như hoa. Xong, tất cả lại kéo nhau vào quán karaoke nhảy múa hát ca, rồi gọi thêm mấy két bia 333, mấy thùng Vodka…
Chỉ đến khi cái giọng nơi cuống họng đã khàn, và cái hứng thú trong lòng đã cạn thì chúng tôi mới nhìn đồng hồ và hốt hoảng: 7 giờ tối rồi! Vậy là tất cả cuống cuồng trở lại cơ quan. Những phòng khác đã đóng cửa im lìm, tắt điện tối om, riêng phòng tôi vẫn bật đèn sáng trưng, bên trong, mấy con ma-nơ-canh vẫn chăm chỉ làm việc. Chúng tôi lập tức tắt máy tính, tắt điện, khóa cửa rồi nhanh chóng chở mấy con ma-nơ-canh trả lại xưởng may.
Sáng hôm sau, tất cả lại đi làm như bình thường. Và cũng khoảng 10 giờ, sếp đến cơ quan như bình thường. Nhưng có một điều không bình thường, ấy là thay vì đi ngang qua hành lang, đánh mắt qua cửa kính như mọi ngày, thì hôm nay, sếp lại mở cửa phòng rồi bước vào, giọng lạnh lùng:
- Các anh chị qua phòng tôi luôn đi, tôi có chuyện muốn nói!
Tất cả chúng tôi nhìn nhau mặt tái mét, cắt không còn giọt máu. “Làm sao bây giờ? Hình như, sếp đã biết được cái trò tồi tệ ấy của bọn tôi rồi! Nhưng thôi, chết thì cùng chết!”. Nghĩ vậy nên cả phòng đồng lòng, nắm tay nhau bước sang phòng sếp. Chúng tôi đứng thành hàng trước bàn sếp, hai tay buông thõng, mặt cúi gằm, giống như những phạm nhân đang cúi đầu nhận tội trước vành móng ngựa. Vì không nhìn mặt sếp nên tôi cũng chẳng biết thái độ sếp ra sao, chỉ biết là cái giọng sếp vẫn lạnh lùng và đáng sợ như thế:
- Tối qua, lúc gần 7h, tôi họp xong và có ghé về cơ quan…
- Dạ thưa sếp! Chúng em…
- Đừng cắt lời tôi! Để tôi nói hết đã! Tôi ghé về cơ quan và thấy phòng ta vẫn bật đèn sáng trưng, mọi người vẫn say mê làm việc, tôi thấy rất tự hào! Trước giờ, mấy phòng khác cứ xì xào là nhân viên phòng mình làm ăn vớ vẩn, chỉ đợi sếp đi vắng là trốn việc, là đàn đúm, tụ tập! Nhưng hôm qua, thực tế đã chứng minh điều ngược lại: tôi đi họp cả ngày, vậy mà mọi người vẫn làm việc hăng say, miệt mài, quên gia đình, quên ăn uống, quên cả thời gian! Tốt lắm!
- Dạ! Không có gì đâu sếp ạ! Tại ai cũng ham việc, công việc chưa xong nên không dứt ra mà về được thôi ạ! – Chị phó phòng bẽn lẽn giải thích.
Sếp không nói gì nữa, chỉ mỉm cười hài lòng rồi đưa cho chị phó phòng một chiếc phong bì, bảo là quà động viên cho mọi người đã làm việc vất vả. Đương nhiên là số tiền ấy chúng tôi lại để dành, đợi hôm nào sếp đi họp hay đi công tác thì cả phòng lại ra quán bia, ra quán karaoke liên hoan, hát hò. Và đương nhiên là chúng tôi vẫn dùng cái cách ấy. Bởi đó là một kế sách thật sự hoàn hảo. Này nhé, nếu xét về công việc thì dù là chúng tôi làm hay là bọn ma-nơ-canh làm thì cũng thế thôi, hiệu quả là như nhau. Trong khi đó, bọn ma-nơ-canh thì không cần dùng quạt, không cần bật điều hòa, tiết kiệm điện cho cơ quan; bọn ma-nơ-canh không chơi game online, không download phim nên đỡ tốn tiền dung lượng internet; bọn ma-nơ-canh lại sẵn sàng làm thêm giờ, khiến sếp hài lòng… Nói chung là rất nhiều lợi ích!
Nếu biết một việc gì đó sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho phòng mình, cho cơ quan mình mà bạn lại không làm thì chứng tỏ bạn không phải là một nhân viên tốt! Và vì vậy, chúng tôi thường xuyên sử dụng cái cách đó, bởi đơn giản, tất cả chúng tôi đều muốn trở thành những người nhân viên tốt!
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo