CHIẾC MÁY TÍNH BẢNG
Tôi vừa mua máy tính bảng cho con trai tôi, nó đang học lớp 3. Nghe vậy, chắc các bạn sẽ nghĩ là nhà tôi giàu có lắm! Không phải đâu. Nhà tôi rất nghèo, và cả khu này cũng rất nghèo, nhưng đó là quy định của trường, của ban giám hiệu, rằng để nâng cao chất lượng và tạo điều kiện thuận lợi hơn cho công tác dạy và học thì tất cả học sinh từ lớp 1 đến lớp 3 đều phải có máy tính bảng mới được đến lớp. Vậy là mấy nhà quanh đây, người thì bán thóc, kẻ đi vay nặng lãi, còn tôi thì bán cái xe máy đi để mua máy tính bảng cho con. Giờ đi làm hoặc đi công việc gì, tôi toàn phải đi bộ, những nhà khác thì toát mồ hôi vì thiếu thóc ăn, những nhà khác nữa thì è cổ trả lãi hằng tháng…
Chỉ có lũ trẻ là vui mừng khôn xiết. Vui là phải, bởi nhà tôi, và nhiều nhà quanh đây, đến phương tiện giải trí tối thiểu là cái tivi cũng còn chả có để cho con xem, vậy mà giờ chúng lại được cầm trên tay một chiếc máy tính bảng hiện đại, mới coóng, với bao nhiêu game, bao nhiêu ứng dụng, phần mềm, bao nhiêu thứ giải trí, thử hỏi đứa nào mà không sướng? Nếu không nhờ chính sách, chủ trương đúng đắn của nhà trường, của ban giám hiệu thì biết đến khi nào những đứa trẻ rách rưới, tóc đỏ hoe, da đen nhẻm, quần áo lôi thôi lếch thếch như con tôi mới được sở hữu một chiếc máy tính bảng của riêng mình?
Giờ, con tôi không phải đeo ba lô với những quyển vở, quyển sách giáo khoa dầy cộp đến lớp nữa mà chỉ việc ung dung cắp máy tính bảng vào nách mà tới trường, nhìn rất oách! Mang sách làm gì khi mà trong máy tính đã cài sẵn các bộ sách giáo khoa từ lớp 1 đến lớp 12, có cài thêm cả các giáo trình đại học như Triết học Mác Lê Nin, Logic, Ngôn Ngữ học; có cả giáo trình ôn thi thạc sĩ, tiến sĩ. Con tôi cũng không cần phải chăm chú nghe cô giảng trên lớp nữa, chỉ cần bật phần mềm ghi âm, ghi lại hết những gì cô nói, tối về mở ra nghe lại. Rất thuận tiện và hiện đại!
Trước đây, quần áo con tôi đi học là mỗi ngày phải giặt một lần, bởi cứ giờ ra chơi là nó cùng lũ bạn lại lao ra sân trường, chạy nhảy, hò hét ầm ĩ, áo quần mồ hôi nhễ nhại, lấm bẩn, hôi hám vô cùng. Nhưng từ ngày có máy tính bảng thì nhàn rồi, cả tuần mới phải giặt một lần, vì bây giờ, vào giờ ra chơi, mỗi đứa ngồi một góc ôm cái máy tính nghe nhạc, xem phim, lấy đâu ra mồ hôi, tìm đâu ra vết bẩn?
Ấy thế nhưng một hôm đi học về, tôi thấy mặt nó ỉu xìu…
- Sao thế con? Có máy tính bảng rồi thì đi học phải vui chứ?
- Dạ, vui thì vui, nhưng không được bố chở đi học bằng xe máy mà lại phải đi bộ, đau chân lắm! Và đi bộ thì hay đến lớp muộn, bị cô giáo mắng!
Rồi hôm sau nó đi học về, lại thấy cái mặt ỉu xìu…
- Sao vậy con? Chân vẫn đau à?
- Dạ không, con bị cô phạt vì không làm bài tập về nhà?
- Tại sao con lười biếng vậy? Trước giờ, có khi nào con như thế đâu?
- Tại tối qua, lúc con đòi lại máy tính bảng để học bài thì bố quát con, bảo là con đi học đã được dùng cả ngày rồi, tối phải nhường cho bố, phải đến lượt bố chứ!
Một hôm khác, lại thấy cái mặt nó ỉu xìu…
- Sao vậy con?
- Con bị điểm kém!
- Sao lại thế? Rõ ràng là tối qua, lúc con đòi máy, bố đã trả con ngay mà!
- Nhưng bố chơi hết pin của con. Sáng nay, đang làm bài kiểm tra thì máy bị sập nguồn, màn hình tối om, con phải mượn sạc của bạn, rồi ngồi ra góc lớp sạc. Lúc sạc được pin và bật được máy lên thì đã hết giờ làm bài rồi!
Rồi một hôm nữa, vẫn là cái mặt ỉu xìu ấy…
- Chuyện gì nữa đây?
- Lúc kiểm tra bài tập trên máy của con, cô giáo phát hiện ra mấy bộ phim lưu trong máy. Cô xem xong thì mắng con vì tội còn bé mà đã xem phim bậy bạ!
- Phim nào?
- Thì mấy cái phim bố cóp về, rồi bảo với con là phim tâm lý hành động, cấm con không được xem ấy! Nào là “Trận chiến của Ozawa và đồng bọn”, “Cuộc truy hoan đẫm máu”, “Đêm trong căn nhà nghỉ”…
- Thì con cứ nói thật với cô rằng đấy là phim của bố!
- Con nói rồi! Cô cũng cóp hết mấy cái phim đó sang máy cô rồi! Cô còn bảo con nhắn với bố rằng hôm nào rảnh qua nhà cô, cô có chuyện muốn nói!
Những tưởng mua máy tính bảng thì việc học hành của con sẽ hiệu quả, thuận tiện, nhàn nhã hơn, nhưng không ngờ lại nảy sinh nhiều rắc rối như vậy. Rồi độ gần đây, cứ vài ngày lại thấy con hỏi xin tiền đi thăm bạn nằm viện. Bạn nằm viện thì nhiều nhưng lý do thì chỉ có một, đó là bị bọn nghiện nó chém và cướp máy tính bảng. Nhiều lúc tôi xót tiền quá, bực mình quát um lên thì con tôi lại nhẹ nhàng giảng giải:
- Bố không việc gì phải cáu! Giờ mình bỏ tiền đến thăm chúng nó thì tới lúc mình bị chém chúng nó lại đến thăm mình thôi! Đi đâu mà thiệt?!
Tôi ngẫm thấy con nói cũng đúng. Bởi giờ, nạn chém người rồi cướp đồ đang thịnh hành lắm, bởi bọn cướp bây giờ nhiều lắm, nhan nhản, cả cướp có dao lẫn cướp không dao. Những bậc phụ huynh, những cha, những mẹ đã trưởng thành, đã quăng quật, đã nếm trải với cuộc đời này mấy chục năm rồi mà vẫn còn bị chém, bị cướp, thì mấy đứa học sinh tiểu học ấy, ngại gì mà bọn nó không dám chém?
Tác giả: Vo_tonq_danh_meo