Trưa nay Thuỷ cũng đến phòng uống cafe nhưng chỗ ngồi quen thuộc đã bị Vinh chiếm mất. Thuỷ tiến lại lấy cafe vừa kịp lúc điện thoại của cô đổ chuông tin nhắn. Cô không mở vội, Thuỷ vẫn giữ thói quen chậm rãi với những tin nhắn đến vào giờ này. Cô lấy cafe rồi ngồi chỗ đối diện Vinh trên chiếc bàn cách điệu duy nhất trong phòng, Vinh hỏi cô gần như ngay lập tức:
- Cô không đọc tin nhắn à?
- Sao Anh biết? – Thuỷ ngạc nhiên.
- Cứ mở đi! – Vinh hất hàm.
Thuỷ mở điện thoại, càu nhàu khi không thấy tên người gửi thì nghe Vinh quát:
- Cô còn không lưu số của tôi sao?
Thuỷ hết nhìn Vinh lại nhìn màn hình điện thoại, dòng tin ngắn cụt lủn nhưng cô cảm thấy những xúc cảm rất khác sau lớp ngôn từ không bộc lộ quá nhiều kia: “Sao cô không ăn sáng, mấy ngày liền tôi gửi đó”.
Nhận ra điều gì, Thuỷ ngạc nhiên hơn nữa:
- Là anh sao? Mấy phần ăn sáng đó?
Vinh nhìn Thuỷ, cái nhìn tĩnh lặng nhưng đôi mắt anh như hai đốm lửa sẵn sàng thiêu cháy tất cả. Thuỷ có thể cảm nhận được sức nóng từ bàn tay Vinh đang rần rật áp sát má mình:
- Em…Này, tôi đang tỏ tình với em đấy!
Ánh nhìn Thuỷ rơi thõm vào khoảng không thinh lặng. Một giọt nước mắt rơi khẽ khàng làm nhoà ướt rèm mi cong vút. Thuỷ gỡ tay Vinh đang gạt nước mắt trên má mình và khe khẽ lắc đầu:
- Không phải…chúng ta…không thể nào đâu.
***
Thuỷ nghỉ việc ngay sau khi hợp đồng chấm dứt. Cô không nhận lời đề nghị kí hợp đồng tiếp theo của trưởng phòng vì biểu hiện tốt trong thời gian thử việc tận Sáu tháng. Cô nghĩ mình nên chấm dứt, càng nhanh càng tốt với Vinh, với những ý nghĩ màu hồng có đôi lần thoáng vụt qua trong trí óc. Rõ ràng là cô đã yêu nhưng không đủ can đảm kéo Vinh về phía mình.
Rồi sẽ về đâu đây? Một thế giới mới không quen thuộc, những lời dị nghị, bàn ra tán vào, cô đủ mệt mỏi rồi và không đủ thời gian dạo chơi cùng Vinh trên một đoạn đường không đích đến. Có lẽ Vinh không hiểu được, điều cô cần – không chỉ mỗi tình yêu mà là cả trách nhiệm, người có thể san sẻ bớt cho cô.
***
Vinh tìm Thủy phát điên, những phần ăn sáng lần lượt xuất hiện rồi bị trả lại nguyên vẹn ở vị trí số 13 của phòng sáng tạo. Anh gọi trưởng phòng sáng tạo lên văn phòng riêng, nạt nộ:
- Nhân viên số 13 đâu rồi?
- Nghỉ việc rồi, thưa sếp!
- Đơn phương hủy hợp đồng sao?
- Không, hết thời gian thử việc rồi, cô ấy không đồng ý kí tiếp hợp đồng.
Vinh thẫn thờ nhìn ra phía ô cửa hoe bóng nắng. Đã sáu tháng rồi kia? Người ta bảo đo thời gian bằng độ dài những hồi ức, kể cũng đúng. Vinh đã làm được gì cho người anh yêu thương? Tại sao một lời nói ra lại khiến cô xa rời như vậy? Cô ngại ngùng chi mà chưa mở cửa thế giới của mình khi anh đã rất sẵn lòng với cô, đã mở lòng để cho cô thấy, dù vụng về, dù thiếu sót. Vinh thấy mắt mình loang loáng nước, anh nhất định phải tìm cho ra.
Vinh quyết định về sống cùng bố mẹ ở căn hộ cạnh nhà Thủy. Xa, phải đi làm sớm hơn và không ngủ lại công ti nên về muộn hơn để giải quyết cho xong việc, Vinh không thể nào gặp được Thủy. Nhà cô đóng cửa suốt ngày, chắc Thủy và em trai vẫn đi đi, về về nhưng những lúc đó, Vinh không thể bắt gặp vì đang phải túi bụi với công việc. Có hôm thu xếp được, Vinh ở nhà gần như cả ngày, cứ chốc chốc lại nhìn chăm chăm xuống cánh cửa nhà Thủy từ ban công tầng trên. Cánh cửa sếp vẫn đóng im ỉm, rốt cuộc cô làm gì mà không để anh gặp mặt vậy?
Chiều nay, Hà Nội đón bão về, cửa nhà Thủy mở nhưng không phải cô mà là một chàng trai chừng 18 gầy gò và cao lêu nghêu. Vinh đoán ra ngay là em trai Thủy nhờ cái đôi mắt quyết liệt không lẫn được vào đâu vô cùng giống cô. Vinh chạy vội xuống, hỏi tới tấp:
- Chị Thủy đâu rồi?
- Anh biết chị Thủy à? – chàng trai hơi ngạc nhiên hỏi lại.
- Anh là bạn, em nói mau đi!
- Chị Thủy ở trong bệnh viện trông mẹ em suốt mấy ngày nay. Chiều nay chị ấy đi phỏng vấn xin việc, chắc là sẽ về muộn.
- Sao lại phỏng vấn xin việc? – Vinh gào lên một câu ngớ ngẩn rồi cố lấy lại bình tĩnh và hỏi: – Ở đâu? Em có biết không?
- Công ti truyền thông C&M, anh…
Chưa đợi em trai Thủy nói hết câu, Vinh đã lao chiếc xe máy dựng hờ hững trong sân ra ngoài tìm Thủy. Mưa rồi, gió rít mạnh khiến những bụi mưa quất vào cơ thể đau rát. Nỗi bất an dấy lên trong lòng khiến Vinh không thể nghĩ gì hơn, ngoài Thủy.
Vinh tìm thấy Thủy đứng trước mái chắn tạm ở trụ sở cái công ti tồi tàn mà cô vừa phỏng
vấn. Hệ thống điện vừa bị cắt toàn bộ và mưa ngày càng to hơn làm không gian tối mịt mùng, ánh đèn pin khiến Vinh nhận ra đôi mắt lo lắng của Thủy và cô đang cố gắng để không bị ướt trước những đợt gió tạt theo bụi mưa nặng nề. Lúc này, Vinh chợt nhớ ra cái ô để trong cốp xe mà Thủy đã cẩn thận gửi trả lại anh sau chiều mưa cách đây không lâu. Anh chạy như bay về phía Thủy, ánh mắt cô hốt hoảng nhận ra anh và đôi chân quay ngoắt, anh như gào lên:
- Này, nhân viên số 13, em đứng lại!
Chân Thủy chùn lại thật, cô thấy mình không đủ sức lực để bước tiếp. Thủy nói vọng lại:
- Em không phải nhân viên số 13 nữa rồi !
- Nếu em muốn, sẽ luôn luôn là như vậy!
Một vòng tay ôm ướt mưa lạnh nhưng rần rật áp sát vào cô, hơi thở phả vào vai, vào tai khiến cô nóng ran như lên cơn sốt. Thủy ghì nép vào đôi tay ấy, khẽ thì thầm:
- Anh không sợ sao? Chúng ta rất khác nhau mà?
- Anh là người chưa bao giờ biết sợ, em thấy đấy. Còn em, tại sao chạy trốn anh?
- Em…
- Không được sợ hãi. Em chưa thử thì làm sao biết cuộc sống của anh không hợp với em. Kể cả có thế thật, chỉ cần anh hợp với em là đủ. Anh cũng chỉ cần như vậy thôi. Nói xem, con vịt hậu đậu có dám chạm tay vào không?
Thủy không nói, chỉ lẳng lặng lùa vòng tay ôm vào cái thân hình ướt sũng nước mưa, nước mắt ấm nóng hối hả rớt trên rèm mi ướt nhòe. Cô thực sự nhận ra trong cuộc sống sự dũng cảm hoàn toàn có thể giúp mình chạm tay vào yêu thương…