hai ca, tối về lại học ca nữa. Hôm nào cũng 8, 9 giờ tối cháu mới về. Học ngang tra tấn.
- Thì đời học sinh mà! Ngày xưa chú cũng phải cày kinh lắm!
- Nhưng mà cháu có hiểu gì đâu. Học như vịt nghe sấm!
- Chết! Học ko hiểu gì thì thi đại học làm sao đc!
- Hì, cháu từ trc tới giờ cũng biết là mình ko học đc nên cháu cũng chẳng mơ tưởng đến hai chữ “Đại học”. Với lại đại học đâu phải là con đường duy nhất mà chú!
- Ừ, nhưng…
- Mà thôi, cháu ứ thích nói chuyện học hành đâu, mệt lắm!
- Ừ, thì thôi vậy? À mà hôm nay cháu ko phải học thêm à? – Thôi chết tôi lại nhỡ miệng rồi!
- Hì! Bữa nay tới lớp thầy có việc đột xuất thế là đc nghỉ! Sung sướng ko gì bằng! Uả mà suốt từ nãy toàn nc về cháu thôi nha. Gìơ đến lượt chú đi! – Còn bé đưa đôi mắt sáng tinh quoái nhìn tôi – Chú và bà chị xinh đẹp của cháu thế nào rồi? Cả tháng nay chắc ko còn con bé kì đà cản mũi này nữa nên…Hì, chú đã ngỏ lời với chị cháu chưa? – Con bé nói khiến tôi buồn quá! Tôi mà dám ngỏ lời với cô ấy ư? Đến cả thời gian trò chuyện, cô ấy còn ko cho tôi nói gì đến chuyện cho tôi cơ hội bày tỏ tình cảm chứ. Mà nói thật nói về tình cảm thì có lẽ khái niệm đó còn mờ nhạt trong tôi quá! Cô ấy đâu cho tôi đc phát triển thứ tình cảm tốt đẹp mà tôi dành cho cô ấy.
- Chú Lâm! Sao mặt chú buồn thiu thế kia?
- À…À ko!
- Chú và chị cháu làm sao rồi đúng ko?
- Ko! Chú và chị cháu ko…ko sao cả! Vẫn bình thường! – Ko hiểu sao tôi lại chối quanh như thế trong khi rõ ràng lúc trc tôi rất muốn san sẻ với con bé vì nó là cái phao cứu trợ duy nhất của tôi lúc này. Tôi cũng chả hiểu nổi mình nữa!
Suốt buổi con bé pha trò làm tôi dù buồn nhưng cũng vơi bớt đi ít nhiều. Tôi ko ngờ nó lại có khiếu kể chuyện cười đến thế. Mười câu truyện thì cả mười nó làm tôi dù chẳng muốn cười cũng phải bật cười, nhiều khi đến chảy cả nước mắt. Tại con bé nó “lém” lắm, nó vừa kể bằng lời lại kiêm luôn cả diễn tả chân tay khiến nhiều lúc tôi cười ko phải vì câu truyện mà cười vì những hành động ngộ nghĩnh, và tinh nghịch của nó
Tiện đường nên tôi trở Thanh Mai về luôn. Lần đầu tiên con bé ngồi trên xe tôi mà ko hướng đôi mắt buồn rười rượi nhìn qua lớp kính xe nữa. Có lẽ con bé nói “nhờ chú mà giờ cháu ko còn buồn nữa” là sự thật. Trông con bé lúc này tôi thấy thích hơn. Và đáp lại điều đó, từ lúc lên xe nó hào hứng kể đủ thứ chuyện ở lớp học thêm và trên trường cho tôi nghe. Toàn những chuyện đc coi là thú vị cả. Nào từ bà cô chủ nhiệm hễ cứ giận là y như rằng nói lắp, và kẻ có thành tích gia tăng tỉ lệ nói lắp của bà cô chẳng ai khác là nó, rồi chuyện nó trị mấy thằng “đã cá sấu lại cứ tưởng mình đẹp, đã tép diu mà cứ tưởng hơn người” – nguyên văn lời con bé. Đúng là nghe nó kể tôi mới nhận ra một chân lý mà từ trc đến giờ tôi ko tin: “Tuổi trẻ tài cao!” – bọn trẻ bây giờ đúng là nghịch hơn chúng tôi ngày trước nhiều. Có lẽ phải đổi “nhất quỷ, nhì ma” cho “học trò” mới đúng!
Chúng tôi đang vui vẻ với những câu chuyện đầy kịch tính và thú vị của con bé thì chợt cả tôi và nó phải ngỡ ngàng, ngỡ ngàng đến nỗi nụ cười trên môi chúng tôi tắt lịm luôn.
Chương XVIII: Kẻ thất bại.
Bên kia đường, Thanh Trúc đang khoác tay một người đàn ông tiến vào nhà hàng “Đông Á”. Trông họ tình tứ cứ như một cặp tình nhân vậy. Lòng tôi có một cái gì đó nhoi nhói, phải rồi, giờ tôi đã tìm đc ra câu trả lời tại sao gần đây Thanh Trúc lại lạnh nhạt với tôi vậy.
- Chú dừng xe lại đi! – Thanh Mai lay tay tôi, đôi mắt nó đầy giận dữ. Nhưng tôi ko muốn, tôi ko dám đối mặt với sự thật này. – Chú Lâm! Cháu bảo chú dừng xe đi mà! – Con bé hét lên và động vào vô lăng xe làm chiếc xe loạng choạng, lệch hướng buộc tôi phải dừng lại. Con bé mở cửa xe kéo tôi đi thẳng tới chỗ chị nó và người đàn ông kia.
Thấy chúng tôi, Thanh Trúc khá ngỡ ngàng. Chưa kịp định thần thì Thanh Mai đã ném vào cô ấy cơn tức giận.
- Chị đang làm gì vậy? Giữa đường thế này mà chị có thể ngang nhiên như thế à?
- Thanh Mai!
- Đây là ngày Tổng giám đốc đáng kính của chị ư? Sao em thấy giống tình nhân của chị thì đúng hơn!
- Thanh Mai! Em có biết mình đang nói chuyện với ai ko?
- Em nói ko đúng à? Chị nỡ đối xử với chú Lâm vậy sao? Hay vì vị tổng giám đốc, ông Hàn Quốc đây lắm tiền hơn?
“Bốp” – Một âm thanh vang lên khiến tôi sững sờ. Thanh Mai ôm mặt, hướng đôi mắt đầy tức giận lên nhìn Thanh Trúc.
- Cái tát này cho cái tội em dám nói về chị mình như thế? Em càng ngày càng cư xử giống như một người vô văn hoá, càng ngày càng ko thể chấp nhận đc. – Bất chợt cô ấy hướng sang tôi – Xin lỗi anh Lâm, em biết là anh cũng dành tình cảm cho em, nhưng tình yêu ko thể gượng ép. Người em yêu là anh Chan đây. Việc gặp anh chỉ là vì em ko muốn làm mẹ buồn và cũng chưa thể nói với mẹ chuyện em và anh Chan. Em xin lỗi đã ko nói với anh ngay từ đầu. – Gìơ thì tôi đã hiểu tại sao ngay từ lần gặp đầu tiên cô ấy lại có thể để cho cô em gái của mình đi thay, hoá ra tôi chỉ là một con tốt hy sinh cho cái tên Chan đang đứng trc mặt tôi đây.
- Anh là Lâm? – Tên Chan giơ tay ra bắt. Đến nước này mà hắn nghĩ tôi có thể bình thản mà bắt tay hắn sao? Nhưng với một người cũng là lãnh đạo và có hiểu biết như tôi ko thể ko bắt tay lại. Tôi cố lấy bình tĩnh đón cái bắt tay của hắn. – Thanh Trúc đã kể chuyện về anh cho tôi nghe. Tôi và Thanh Trúc yêu nhau ko phải vì tiền như cô Thanh Mai nghĩ đâu. Thanh Trúc là một cô gái đẹp và tài năng, tôi rất yêu và ngượng mộ cô ấy. Một tình yêu xuất phát từ trái tim chứ ko phải từ miệng của một ông Tổng giám đốc dành cho cô trợ lý của mình. Thanh Trúc và tôi rất lấy làm tiếc việc đã ko nói rõ cho anh ngay từ đầu. Cô ấy định một thời gian nữa khi nói chuyện với bà Thanh – mẹ cô ấy xong thì cũng gặp anh đã nói rõ và gửi lời xin lỗi. Tôi nghĩ anh là một người rộng lượng và sẽ thông cảm cho chúng tôi. Chúng tôi yêu nhau thật sự.
Lời tên Chan nói như cứa vào da thịt tôi. Cảm giác là kẻ thua cuộc đã đè nặng trong lòng. Đó, những gì mà tôi đã làm trong bao ngày tháng qua hoá ra chỉ là thằng ngốc trc mặt người ta. Tôi đã sai lầm, đã quá sai lầm rồi. Lâm công việc như tôi thì tự dưng sao lại nghĩ đến chuyện yêu đương làm gì chứ. Công việc, chỉ có công việc tôi mới có thể chinh phục được, còn tình yêu – tôi chỉ là kẻ thất bại mà thôi!
Chương XIX: Chú yêu cháu mất rồi!
Một tuần nay tôi ko liên lạc với Thanh Trúc và cả cô bé Thanh Mai nữa. Chuyện giữa tôi và Thanh Trúc mẹ tôi vẫn chưa hay biết. Tôi sợ nếu nói ra bà chắc sẽ buồn lắm, dù sao thì Thanh Trúc cũng là mẫu con dâu lý tưởng của mẹ tôi mà. Mấy ngày này tôi vẫn đến công ty bình thường nhưng trong lòng luôn mang tâm trạng buồn dù tôi ko hề để nó ảnh hưởng tới việc ở công ty.
Tôi nằm trên giường, trong lòng tôi nỗi buồn lại dâng trào. Tôi buồn vì chuyện giữa tôi và Thanh Trúc cũng nhiều nhưng nỗi buồn lo cho Thanh Mai còn nhiều hơn. Từ hôm đó tôi ko liên lạc cho cô bé mặc dù rất lo cho cô bé. Thanh Mai đã vì tôi, vì đứng ra lên tiếng cho tôi mà bị ăn một cái tát như giáng trời của chị. Đã bao lần tôi mở điện thoại nhưng lần nào cũng vậy, tôi ko đủ can đảm để bấm số cho cô bé. Tôi sợ một cái gì đó vô hình lắm mà tôi cũng ko biết rõ. Tôi sợ sẽ làm cho tình cảm của cô bé và chị thêm bất ổn, tôi sợ sự thương hại hay cái cười cho một kẻ thật bại như tôi, và tôi sợ…gặp rồi tôi ko biết phải nói gì với cô bé nữa. Nhưng trong suốt một tuần nay, tôi luôn nhớ tới cô bé, nhớ nhiều lắm. Nhớ ánh mắt sáng long lanh mỗi khi cô bé cười, nhớ giọng nói lanh lảnh của cô bé, nhớ cái cách kể chuyện cười đầy khôi hài của cô bé. Tôi nhớ lắm! Nhớ lắm!
Và nỗi nhớ đã vượt lên trên cả nỗi buồn, và sự sợ hãi lo âu, tôi mở máy gọi cho cô bé. Có tiếng nhạc chờ nhưng cô bé ko nhấc máy, tôi quyết định gửi tin nhắn.
- “Thanh Mai, chú biết là cháu có cầm máy, chú lo cho cháu lắm! Hãy nhắn lại cho chú đi!”
Tới tận 30 phút sau tôi mới nhận đc tin nhắn trả lời của Thanh Mai.
- “Cháu ko sao đâu! Người đáng lo lúc này là chú mới phải!”
-“ Ko, chú cũng ko sao! Chú chỉ hơi buồn một chút nhưng chú lo cho cháu nhiều hơn! Chú muốn gặp cháu, ngay bây giờ đc ko Thanh Mai!”
Đồng hồ đã điểm hơn 9 rưỡi tối, tôi và Thanh Mai ko đến quán “Khoảng Lặng” như mọi khi mà chúng tôi đi bộ trên con đường cách nhà cô bé ko xa. Cả hai chúng tôi im lặng đi bên nhau, chẳng ai nói một lời nào. Cái lặng im như giết chết tất cả. Nhìn cái dáng nhỏ bé, trầm tư ko nói gì của Thanh Mai, tôi ko thể kìm lòng. Tôi đưa tay nắm lấy tay cô bé. Cô bé chợt đứng khựng lại, nhìn tôi. Tôi mặc kệ, tôi vẫn cứ siết chặt lấy bàn tay mềm mại, ấm áp của cô bé và kéo cô bé bước đi. Thanh Mai im lặng bước đi bên tôi. Một lần nữa tôi ko thể kìm nỗi lòng mình, tôi nhớ cô bé nhiều lắm, lúc này tôi mới nhận ra cô bé quan trọng với tôi nhường nào. Tôi muốn ôm ghì cô bé vào lòng, tôi muốn lấp đầy những khoảng trống cô đơn và nhớ mong trong lòng tôi, tôi muốn đc cô bé sưởi ấm cho lòng mình, tôi muốn trao yêu thương cho cô bé! Tôi muốn và tôi muốn.
Thanh Mai bé nhỏ đang nằm gọn trong vòng tay tôi. Cái ấm áp truyền đi khắp cơ thể. Tôi siết chặt cô bé vào lòng, để mái đầu cô bé tựa lên bờ ngực với trái tim đang đập mạnh mẽ của tôi. Và trong tiếng gió vang lên lời thì thầm: “Chú yêu cháu mất rồi!”
Chương XX: Khi người ta yêu!
Bây giờ cuộc sống tôi đã có phần bị xáo trộn. Tôi ko còn là Lâm công việc nữa mà là Lâm đang yêu và đang được yêu, dù tình yêu đó vẫn đc giấu kín, cả hai phía gia đình tôi và gia đình Thanh Mai đều ko hay biết. Từ lúc nào tôi bỗng thấy sao thời gian trôi chậm thế, để đợi đến 10h tối tôi cứ phải đếm từng phút từng giây. 10h mới là lúc tôi đc “hoạt động tình báo” với tình yêu của tôi.
-“Em yêu của anh đã nằm ôm gối chưa?”
- “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ đang chìm vào giấc ngủ say với bạch mã hoàng tử rồi!”
- “Chết thật, ngủ cái là đã mơ tới anh rồi à!”
- “Anh mà là bạch mã hoàng tử của em sao? Chả giống tẹo nào! BM của em đẹp trai, trẻ tuổi, tài cao. Còn anh thì rõ già!”
- “Anh già thì mặc anh già – Anh chưa có vợ vẫn là trai tân!”
- “Trai tân thì mặc trai tân – Anh 30 tuổi cũng gần ê (ế) rồi!”
- “Anh mà ế anh cũng ko cho em lấy ai đâu! Vì em là của anh mà!”
- “Ai thèm là của anh hả? Chỉ có anh là của em, còn em là của riêng em thôi!…”
-“…”
Chúng tôi hoạt động tình báo như thế đó, có lẽ với người ngoài thì nghĩ chúng tôi thật dở hơi, nói toàn chuyện linh tinh, nhưng khi yêu là thế đó. Nếu ko tin, bạn thử ngẫm lại hoặc ít ra thì thử yêu đi khác biết!
- “Anh ơi em buồn ngủ!”
- “Chán thế, nhưng thôi, muộn rồi, em ngủ đi mai còn đi học! Chúc tình yêu của anh ngủ ngon!”
- “Em ko ngủ đc, anh hát ru em ngủ đi!”
Lần nào cũng vậy, cô ấy thích nghe tôi hát ru ngủ lắm. Nũng nịu thế thôi chứ tôi cá là nhắm mắt cái là cô ấy ngủ tít tới tận sáng, súng nổ bên tai cũng ko biết!
Và thế là tôi lại phải một mình ngồi trên bàn làm việc, mở cái cuống họng và cất lên cái giọng hát vốn dở ẹc của tôi. Thật kì lạ, hát cho người mình yêu có khác, tôi hát hay và truyền cảm lắm! Sức mạnh của tình yêu lớn thật!
Tôi quay trở lại với những chồng giấy tờ, kế hoạch và những bản hợp đồng. Nhưng lúc này tôi biết, đang có một cô bé nằm ôm gối và chìm vào giấc ngủ với đôi môi đang mỉm cười. Cả cô bé và tôi đều đang yêu!
Chương XXI: Tôi là thầy giáo!
Thanh Mai sắp thi tốt nghiệp rồi mà tình hình học tập của cô ấy có vẻ rất tệ. Tôi biết Thanh Mai học ko giỏi và việc theo kịp chương trình cùng các bạn ở lớp học thêm là rất khó nói gì ở trên lớp. Mà theo như Thanh Mai thì việc đi học thêm của cô ấy chỉ là lấy lệ, vì bà Thanh bắt chứ đứa con gái nào có hiểu đc gì mà muốn đi học. Với cô ấy việc đó chỉ có một ý nghĩa duy nhất là tra tấn cô ấy thôi. Tôi ko thể để cho việc này cứ tiếp tục như thế đc. Vì bây giờ, Thanh Mai là tất cả với tôi, tôi yêu và tôi lo cho cô ấy! Cô ấy có thể ko thi đại học nhưng cô ấy phải tốt nghiệp THPT.
- Anh sẽ tìm cho em một gia sư riêng? Đc ko? – Tôi vừa dứt lời làm Thanh Mai đang ăn kem bỗng ho sặc sụa. Cô ấy bị sặc. – Em có sao ko?
- Ko!…– Cô ấy nhăn nhó – Sao lại thuê gia sư riêng cho em?
- Vì em đi học thêm cũng như ko. Mà em sắp thi tốt nghiệp rồi.
- Em ko học đâu! Em ghét học! Ngày trc mẹ cũng thuê gia sư riêng cho em rồi! Ko hiệu quả mới cho đi học thêm để cùng bạn cùng bè. – Trời! Tôi phải làm thế nào đây.
- Vậy anh sẽ là gia sư cho em!
- Hả???????
Tôi ko hiểu sao tôi lại quyết định như vậy. Nói thật đó là điều chỉ mới thoáng qua trong đầu tôi. Thôi thì đành đâm lao phải theo lao vậy, vì Thanh Mai cô ấy đã gật đầu đồng ý ngay! Chắc tại thầy giáo là tôi. Ờ thì là tình yêu của cô ấy mà. Vậy thì càng có thêm thời gian chúng tôi ở bên nhau. Chắc cô ấy nghĩ thế. Gìơ tôi mới nhận ra sáng kiến của mình cũng ko tồi. Nhưng…thôi chết, tôi biết dạy cô ấy vào lúc nào đc và dạy ở đâu chứ? Tôi thì phải đi làm cả sáng lẫn chiều, tối thì rảnh đấy nhưng biết dạy cô ấy ở đâu? Ở nhà một trong hai đứa thì rất tốt nhưng đó là điều ko thể. Còn vì sao chắc mọi người biết rồi đấy! Chúng tôi đành gác việc này chờ xem xét tìm cách giải quyết.
Tôi vừa mới đi làm về đã thấy mẹ tôi mặt mày rạng rỡ.
- Con đi làm về rồi à?
- Có chuyện gì mà mẹ vui thế?
- Hôm tới mẹ sẽ cùng bà Thanh đi Sài Gòn chơi một tháng. – Tôi ngạc nhiên ko hiểu chuyện gì! – Bữa trc bà Vân – người bạn rất thân của mẹ và bà Thanh, lên đây chơi tình cờ thế nào mẹ và bà Thanh gặp lại đc bà ấy, mừng vui lắm. Hôm nay nhận đc điện của bà ấy, bà ấy về nhà rồi, quyết định thế nào cứ khăng khăng mời bọn mẹ xuống chơi ở một tháng!
Tôi ko biết là nên vui hay nên buồn đây? Mẹ tôi đi ai lo cơm nước, quần áo và mọi thứ cho tôi? Từ trc tới giờ tôi chỉ biết đi làm kiếm tiền chứ nào có mó tay vào những công việc ở nhà chứ? Một tháng? Tôi biết sống ra sao? Đang buồn lo, chợt tôi nhớ tới Thanh Mai. Ôi đúng rồi, trời phục hộ chúng tôi. Đây là điều may mắn chứ nào có buồn phiền gì?
Thế là ngay sau khi tiễn mẹ tôi và bà Thanh ra sân bay trở về, tôi và Thanh Mai quyết định mở tiệc ăn mừng. Mừng gì ư? Mừng những ngày tiếp theo đây chúng tôi sẽ đc ở bên nhau nhiều hơn. Thế là giờ tôi sắp là một ông thầy giáo hạnh phúc nhất vì có đc một cô học trò bé bỏng, đáng yêu, cô học trò mà thầy giáo yêu nhiều, nhiều lắm!
Chương XXII: Ôi cô bé của tôi!
Tôi đi làm từ sáng cho đến chiều. Trong khi đó, Thanh Mai sáng thì tới lớp, chiều thì cúp học thêm. Thời gian đó cô ấy đến nhà tôi, ko xem phim thì cũng ngủ, ko ngủ thì vào phòng tôi nghịch ngợm, trang trí lung tung và đảm bảo sẽ mở nhạc, leo lên giường tôi và nhảy ầm ầm. Cô ấy bảo là thích cái giường tôi lắm, êm mà lại ko bị lún mỗi khi cô ấy nhảy nhót và giải trí. Tôi nghĩ chả mấy mà tôi phải thay giường mới!
- Anh về rồi à? – Cô ấy hễ cứ nghe thấy tiếng xe tôi từ ngoài cổng là y như rằng dù ở bất kì đâu cũng sẽ phi như bay ra đón tôi ở phòng khách và câu đầu tiên luôn là “anh về rồi à”, đính kèm là một nụ cười tươi rói
Đến trang: