Hị, thế là đành im lặng.
Vào văn phòng, pha xong cốc cafe cho tỉnh táo, ngay lập tức anh mở máy. Em ý cũng đã on.
Anh buzz:
- Hi em, ngày mới vui vẻ. Uống cafe không?
- He, dạ. Anh mang xuống đây đi.
- Okie
- Mà anh xem dùm em cái máy với. Như điên ý, gõ word toàn bị lỗi suốt thôi.
- Ừ, để anh xuống xem.
Anh pha cốc cafe, mang xuống tầng 17. Mấy bố trong phòng đang định chất vấn cái vụ thang máy vừa nãy, thấy anh đi, liền hỏi:
- Chú đi đâu đấy?
- Em xuống tầng dưới, sửa cho Hương cái máy. Em ý nhờ.
- Ơ cái thằng, từ từ tao hỏi đã.
Anh cười cười, dông thẳng.
Lần đầu xuống công ty em ý. Vừa bước vào đã thấy em ý chờ sẵn ở cửa. Anh đưa cho cốc cà phê rồi đi vào bàn làm việc của em. Mấy thím cùng phòng nhìn anh đầy soi mói. Em ý bẽn lẽn:
- Ơ, em nhờ anh Chi xuống sửa dùm cái Word, toàn bị lỗi thôi.
Mình vào xem máy em ý, hờ, lỗi khỉ gì đâu, máy cài thiếu font nên các kí tự bị lỗi. Mình mới phán:
- Font này soạn bằng Vn.Time, máy em mới cài lại nên thiếu ý mà. Để anh tải về cho.
Em ý mới bảo:
- Anh xem trong ổ D ấy ạ, hình như lần trước bạn em có tải về rồi.
Hợ, đã hiểu, mình đã cáo mà gặp em ý còn cáo hơn. Hóa ra bảo mình xuống sửa máy chỉ là để lấy cớ cho đỡ ngại với mấy bà cùng phòng.
Tranh thủ lúc mình sửa máy, em ý gọt ổi mời ăn.
Hị, sửa máy tính quả là một nghề vinh quang. Được ăn được nói, được gói mang về.
Hai đứa lại nói chuyện linh tinh, anh mới bóng gió:
- Chẹp, sáng nay anh dậy muộn quá, chưa kịp ăn gì. Giờ đói quá.
- Anh ăn tạm ổi cho bớt đói, tí đi ăn trưa.
- Em mời nhá?
- Vâng, hì, coi như trả công sửa máy.
…
Các cụ bảo: Con thầy, em bạn, gái cơ quan. Đó là 3 đối tượng nên tránh. Không phải vì không cưa được, mà vì rủi cưa cẩm xong rồi, có xích mích, hoặc là bỏ nhau, thì sau này khó nhìn mặt anh em bạn bè, đồng nghiệp…
Em Hương thì chẳng phải là gái cơ quan anh, nhưng anh cũng đang gặp phải một cơ số rắc rối không kém. Ấy là mấy ông trong công ty.
Ở phòng em ấy về, ôi thôi, rằng thì là đủ thứ chuyện. Anh em công ty ngay lập tức mở cuộc họp nội bộ, nội dung là kiểm điểm và phê phán cái thái độ hết sức ăn mảnh của anh. Rằng:
- Chú thế là không được, không biết kính trên nhường dưới. Anh tia nó trước cơ mà.
- Mà trước khi tán nó, chú phải thông báo trước tình hình để anh em còn biết.
Rồi:
- Mày kể cho anh nghe đầu đuôi sự vụ xem nó thế nào? Mày tán em nó ra sao?
Hoặc:
- Chú chọn đi, anh em công ty hay là nó?
Đến là khổ.
Mà anh em trong công ty anh, anh biết, gọi là ý kiến thế thôi, chứ mà rồi cũng ổn ý mà. Với lại mấy ông ấy cao to đẹp giai thật, dưng mà từ xưa đến giờ đã tán được ai quái đâu. Trình vẫn còn còi lắm.
Anh mới thú thực:
- Trưa nay em ý hẹn em đi ăn cơm
Các bố ý mới rồ lên:
- Ơ cái thằng này khá. Được, mày truyền cho anh ít kinh nghiệm đi…
- Hì, để em tán xong rồi nói 1 thể.
…
Đối diện tòa nhà Thành Công là 1 con đường nhỏ, đi vào 20m rồi rẽ vào ngõ là mấy quán ăn. Giờ ăn trưa, quán đông nghịt. Cơ mà lần hẹn hò đầu tiên ai lại ăn ở chỗ như thế. Em ý dẫn anh đến 1 quán ăn ở đầu đường Láng. Quán nhỏ, thoáng, khá lịch sự, vừa là quán ăn vừa là quán cafe, có ngăn riêng, ghế ngồi bệt.
Anh dẫn em ý vào quán, chọn 1 góc khá kín đáo, xếp chỗ ngồi cho em, gọi món…
Chẹp, đi ăn với gái cũng là 1 cuộc chiến khá cân não. Bạn phải tỏ ra chu đáo tỉ mỉ, quan tâm cho gái từng tờ giấy ăn, từng cốc nước. Làm sao phải tỏ ra không quá thờ ơ lạnh lùng, cũng không quá sốt sắng.
Ăn uống rồi trò chuyện rất chi là vui vẻ. Dân công sở mà, thiếu quái gì chuyện để nói. Nào là hôm nay chị này trong phòng mặc cái váy gì, chị kia cãi nhau với người yêu như thế nào, chị trưởng hôm nay đến ngày, đâm ra khó tính ra sao, etc…thôi thì đủ thứ chuyện.
Anh ngồi lắng nghe, cố tỏ thái độ cực kỳ hào hứng, thi thoảng lại chêm vài câu bình phẩm.
Cơm nước xong, anh gọi nước uống. Em ý, sau khi thức gần trắng cả đêm qua, có vẻ mệt, tựa lưng vào tường nhắm mắt.
Hồi anh còn làm ở đường Láng, cũng thi thoảng vào quán này để ngủ trưa. Không ngủ thì mệt, mà ngủ ở công ty thì phải kê mấy cái ghế lại, đau lưng bỏ xừ.
Em ý hôm nay mặc 1 cái váy màu xanh dương. Dài quá gối, lúc ngủ 2 chân duỗi thẳng, tay để lên đùi.
Bây giờ anh mới có cơ hội nhìn kỹ em ấy.
Xinh lắm các bạn ạ. Anh chỉ muốn ôm em ấy vào lòng, thơm cho 1 phát rồi gào lên rằng thì là mình là người hạnh phúc nhất thế gian.
Em ý da trắng, mặt trái xoan tinh khôi, tóc dài chấm vai, bo đì không chê vào đâu được.
Anh đắm đuối nhìn. Em ý mở mắt, nhìn anh, rồi sau hình như mệt với lại buồn ngủ quá, lại thiếp đi. Trông yêu như con cún con ý.
Tranh thủ lúc em ý ngủ, anh ngồi ngắm vẩn vơ, lấy con sony erricson P1i hàng second hand của mình ra, chụp mấy cái. Rồi sau chán quá, anh nhảy vào thơm em ý 1 cái vào má.
May mà em không biết.
Từ cái buổi cơm nước ý, anh nhắn tin với em ấy nhiều hơn, chat chit nhiều hơn, thi thoảng tối tối lại rủ đi chơi, nên là tình cảm ngày càng tiến triển.
Em ý thì cũng rất giữ gìn và ý tứ. Mấy lần anh định dùng cái bài cũ ở part “chuyện tình lá gió”, cơ mà em ý đều khéo léo tránh được cả. Đâm ra là anh chỉ mới nắm được tay, chứ chưa ôm hôm được phát nào.
Hồi ý, trong khắp các văn phòng công sở rộ lên cái trò picachu, bấm bấm chọn chọn.
Các thím trong công ty em ý chơi hăng say lắm, em ý cũng không ngoại lệ. Cơ mà do trình độ không cao, kiên nhẫn có hạn, nên mãi mà em ý vẫn chưa qua nổi bàn 1. Đâm ra là tự kỷ lắm.
Mà công nhận trò này cũng khó vật, anh căng mắt ra chơi mãi mà mới lên được đến lever 5.
Bữa ý rủ em ấy ra ăn trưa ở quán cũ, bẩu em mang cả lap ra quán để chơi nữa. Cơm nước xong xuôi, em ấy mở máy ra, chơi game, anh tranh thủ sán lại gần chỉ chỉ trỏ trỏ. Gớm, mấy lần trước mình cứ dịch vào ngồi gần 1 chút là em ý lại dịch ra, lần này gần ơi là gần mà chả ý kiến gì. Đúng là sức mạnh của game.
Hôm đó em ấy lại quên mang chuột, đâm ra cả 2 tay đều phải dùng touchpad, trông rất là đăm chiêu, khổ sở.
Nhờ sự trợ giúp đắc lực của anh, em ý cũng qua được bàn 1, thế rồi qua tiếp bàn 2, bàn 3 đang giai đoạn căng thẳng, anh vòng tay qua eo em ấy, ôm vào lòng. Em ý không chống cự, không lảng tránh.
Chẹp, cái này gọi là “tiện tay dắt dê”. Thực sự thì lúc ấy rất là khó cho em ý. 2 tay thì bận dùng touchpad, cả tinh thần và sức lực đều tập trung cho picachu. Em ý bấy giờ phải cân nhắc, phân vân giữa việc đẩy anh ra và việc lên- đến- bàn- 4- pikachu- lần- đầu- tiên- trong- cuộc- đời- mình. Thế rồi em ý quyết định cứ để cho anh ôm.
Anh thì mặt vẫn bơ đi, coi như không có chuyện gì xảy ra, một tay vẫn ôm, một tay tiếp tục chỉ trỏ.
Lúc ấy, thích lắm các bạn trẻ ạ.
Haizz, nếu anh mà biết ai là người viết ra trò pikachu, chắc chắn anh sẽ viết mail đến cám ơn vì đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Đến bàn 5 thì em ý die, lúc này em ý mới nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, quay lại lườm yêu 1 phát rồi nói:
- Anh xấu tính lắm !
Anh thì cứ tủm tỉm cười
Chuyện, đàn ông không xấu thì con gái không yêu
Đó là khoảng thời gian vừa ra Tết, anh chị em còn đang trong tâm trí hết sức phấn khởi, đầy tinh thần chơi bời.
Những lúc rảnh rỗi anh thường rủ em ấy lên phòng chơi, 2 đứa ra ban công ngắm cảnh. Công ty anh ở tầng 18, nhìn ra hồ Đống Đa. Mỗi lần ra ban công, gió thổi lồng lộng, cả thành phố như thu vào tầm mắt. Khung cảnh nên thơ lắm. Anh đứng cạnh em đấy, chả nói
gì, mắt nhìn xa xăm, em ấy thì khẽ hát mấy câu vu vơ. Nói chung là lớn cả rồi, mà nghĩ lại chuyện yêu đương lúc đó, xì tin vãi các bạn trẻ ạ.
Anh cũng thường đưa em ấy đi dạo ở Hồ Thành Công, vào Rạp Quốc Gia xem phim. Nhưng mà em ấy rất là đểu, cứ mỗi lần anh ấp úng định tỏ tình là em ấy lại chuyển chủ đề.
Kể từ cái hôm ôm dc em ấy, khoảng chừng 1 tháng sau, anh rủ em ấy đi chùa Hương chơi. Chùa Hương lại đang mùa lễ hội, khách thập phương kéo về tấp nập. Em ý thì ngại đông, ngại xa…nên là cứ từ chối. Anh thì viện đủ mọi lý do, rồi cuối cùng bảo quen 1 thầy xem bói cực hay trên chùa, em ấy mới đi.
Tối thứ 6, anh mua sắm đủ các thứ bánh kẹo, đồ ăn nước uống, khăn ướt,…rồi thì là quyết tâm ngủ sớm.
Thứ 7, 6 giờ sáng anh dậy. Điện thoại gọi em. Hồi ấy anh trọ bên khu Láng, đến nhà em ý cũng khá gần. Em ấy thì ở cùng mấy bà chị trong công ty. 7 giờ, anh đến nhà thì thấy em ấy đã dậy, chuẩn bị xong xuôi. Nhìn mớ đồ anh chuẩn bị, em ấy phì cười:
- Gớm, anh kỹ tính thế !
- Her, là chu đáo chứ.
Let’s go ! Lên đường nào.
Từ chỗ đường Láng, bọn anh chạy qua Nguyễn Trãi rồi đi thẳng, phóng theo quốc lộ 2B. Anh thì, vì là đèo gái nên đi cũng khá chậm. Trời lạnh, ấy thế mà em ý ngồi sau nhất định không chịu ôm anh. Anh mới bảo:
- Em đút tay vào túi áo anh ấy, với lại ngồi gần vào cho ấm.
Em ấy nhất quyết:
- Không, anh điêu lắm.
Đến Ba La là khoảng 8 giờ kém, anh bảo em ý dừng lại ăn sáng.
Bọn anh vào 1 quán phở ở gần đường. Mỗi người làm bát cho ấm bụng. Ngồi xe lâu, anh mới duỗi cái chân ra cho đỡ mỏi. Ăn uống xong xuôi, bà chủ quán ra dọn bàn, lúc bê lên loáng quáng thế nào lại đá phải chân anh. Thế là cả cả 2 bát nước phở cứ thế mà tịnh tiến lao thẳng đến người anh, ướt sũng cả áo quần. Lúc ấy vào quán, anh đã cởi bớt áo khoác ra cho đỡ ngốt. Vậy là cái áo phông dài tay với cái quần bò của anh lĩnh đủ. Mùi nước dùng bốc lên rất gì và này nọ.
Em ấy thì bất ngờ quá, đăm mắt lên nhìn. Bà chủ quán thì miệng rối rít xin lỗi.
Chả biết làm sao, anh cũng đành lấy giấy ăn lau tạm rồi đứng dậy tính tiền.
Chủ quán thì nhất định không nhận, lại còn khăng khăng đòi đền bù cho khách.
Giá mà lúc khác thì anh cũng bắt đền đấy, cơ mà đi với gái thì phải giữ sỹ diện tí. Anh để lại 5 chục ở bàn ăn rồi dắt em ý ra khỏi quán, lên xe đi thẳng.
Em ý ái ngại bảo anh:
- Anh mặc áo khoác vào cho đỡ lạnh. Hay là mình về đi.
Anh mới bảo:
- Không cần đâu, mình vẫn đi được mà.
Thế rồi anh phóng vào shop quần áo, mua đại 1 cái áo phông với 1 cái quần bò, rồi lại đi tiếp, quay lại bảo em ý:
- Em đi cùng anh 1 chút nhé. Anh tắm rửa thay đồ đã, nước dùng ngấm vào người, ghê quá.
- Nhưng anh tắm rửa thay đồ ở đâu.
Xe anh phóng vút vào nhà nghỉ, em ấy trông thấy chỉ kịp “Ơ” lên một tiếng.
Dựng xe xong xuôi, anh cầm quần áo bảo em ấy:
- Em chờ anh 1 chút nhá, anh lên thuê phòng rồi tắm rửa, chắc chỉ mất 20p thôi.
Em ấy, chả còn sự lựa chọn nào hơn, đành đáp:
- Vâng, anh nhanh lên nhé !
Anh bước đi được vài bước, chợt em ấy gọi giật lại:
- Đợi em lên cùng anh với, đứng ở đây một mình, ngại lắm !
Anh lên phòng, bật bình nóng lạnh, rồi trong lúc chờ đợi, nhìn em ấy ái ngại, rồi rầu rầu:
- Hôm nay đen thật, bà chủ quán chết bầm.
Em ấy, vừa tức vừa buồn cười, đáp:
- Tại anh ấy chứ, khi không lại duỗi chân ra làm gì?
- Thì mỏi phải duỗi chứ, tại bà ấy đi đứng không cẩn thận.
Mặt em ấy chợt rạng lên, mắt ánh lên tia tinh nghịch, rồi rút máy ảnh ra, chụp anh vài phát, đoạn nói:
- Em phải chụp cái cảnh này làm kỷ niệm mới được.
Anh vờ tức giận, giằng lấy cái máy ảnh. Em ý lấy tay giấu đi, bọn anh cứ thế giằng đi giằng lại, vui ra phết.
Thú thực là để có những giờ phút này, dù anh bị đổ thêm 2 bát nữa lên người, cũng đáng.
Nước đã nóng, anh vào tắm rửa gội đầu. Tắm xong, quấn nguyên cái khăn tắm trên người đi ra thì thấy em ý đang đứng bên cửa sổ, mắt ngắm cảnh bên ngoài.
Anh nhè nhẹ lại gần, ôm lấy em ấy từ phía sau, như status của một số bạn trẻ bây giờ là :”Thèm một cái ôm từ phía sau, thật chặt”.
Em ấy chống cự, xoay người lại, nhưng cả thân hình vẫn ở trong vòng tay anh.
Anh cúi mặt lại gần em ấy, hôn ngấu nghiến.
Em ấy, ban đầu khẽ đẩy tay ra, sau thì mắt nhắm nghiền lại, hai bàn tay vòng ra sau lưng anh, ôm chặt.
Một nụ hôn sâu, bỏng cháy, và thật ngọt ngào.
Anh vòng tay xuống thấp hơn nữa, bế thốc em ấy lên giường.
Chuyện gì đến cũng đến.
Những giây phút ấy, không thể nào anh quên được.
Em ấy vẫn còn là con gái.
Sau những giờ phút đam mê ấy, cả hai mệt mỏi rã rời và đầy hạnh phúc. Anh khẽ đặt lên môi em ấy một nụ hôn. Mỉm cười, nói khẽ vào tai em ấy rằng:
- Hương à, anh yêu em nhiều lắm.
Em ấy mỉm cười đầy hạnh phúc, rồi ngủ thiếp đi.
***
Bọn anh trả phòng lúc 2h chiều, về Hà Nội, đi chơi loanh quanh đến tối.
9h, đưa em ấy về phòng, mọi người mới xúm lại hỏi:
- Thế nào, đi chơi chùa Hương có vui không?
Mình rầu rĩ đáp:
- Bữa nay xe hỏng, sửa xong thì muộn rồi, nên bọn anh ko đi nữa.
Em ấy không nói gì, chạy thẳng lên phòng.
Anh ở lại chém gió với bà ấy thêm mấy câu rồi chuồn thẳng.
***
Sáng thứ 6 tuần sau đó, anh buzz nick hỏi em ấy:
- Em này, mai bọn mình đi chơi chùa Hương nhé !
Em ấy trả lời:
- Thôi, hương khói gì. Tối nay các chị về quê hết rồi, anh sang nhà nhé, em nấu cơm cho.
****** Hết ******Đến trang: