đồng tuyết lâm lớp 9c lên fòng hiệu trưởng gấp ”
Nghe vậy lâm tức tốc chạy lên, mở cửa vào thì lâm thấy phong cũng ở đó, quá ngạc nhiên, cả 2 cùng đồng thanh
” có cần duyên dữ vậy hông ”
thầy hiệu trưởng đằng hắng giọng, cả 2 giật mình quay lại
- 2 em ngồi đi. thầy hiệu trưởng nói sau khi đã ngồi
2 em biết vì sao 2 em được mời lên đây hông
- Sao biết được thầy. lâm trả lời mệt mỏi
- Ờ đúng rồi, tui chưa nói sao biết, trước tiên thầy xin chúc mừng 2 em
cả 2 ngơ ngác ” chuyện gì vậy thầy ”
- Và sau đó xin cảm ơn 2 em đã đem lại vinh quang cho trường chúng ta
cả 2 đồng thanh ” chuyện gì, thầy nói đi ”
à, chả là, bộ ảnh của 2 em đã đạt danh hiệu là bộ ảnh đẹp nhất trong năm này, bên nhà nước có gửi tặng trường ta 1 giấy khen là trường có biểu hiện xuất sắc, cũng nhờ công 2 em đó, hiện bộ ảnh đó đang được gửi đi nước ngoài để tham dự ” bộ ảnh đẹp nhất thế giới năm nay “. Từ nay trường ta tiến thêm 1 bậc nữa rồi. vừa nói thầy hiệu trưởng vừa mơ mộng
Cả 2 vẫn không hiểu thầy đang nói gì, thầy hiệu trưởng đưa cho Lâm và phong 2 xấp ảnh có tựa đề ” cánh đồng bồ công anh “, trong đó là hình ảnh 2 người đang nô đùa trên cánh đồng bồ công anh ở đà lạt vào dịp đi trại của trường tổ chức vào dịp hè, và đặc biệt là có hình phong đang cõng lâm trên vai, cả 2 sửng sốt quay sang nhìn nhau và thốt lên ” ông thợ nhiếp ảnh “.
phong quay sang hỏi thầy ” nhưng em vẫn khong hiểu vì sao họ lại biết chúng em học trường này mà gửi ảnh về ”
- đơn giản, vì thời điểm đó chỉ có 1 mình trường ta đi du lịch lên đó, mà nhìn sơ qua cũng đoán được các em không fải là người vùng đà lạt
Cả 2 nhìn nhau đau khổ, lúc ra khỏi fòng hiệu trưởng, cả 2 lại đồng thanh ” sao đi đâu cũng gặp cô / anh vậy “, thấy vậy nên cả 2 im lặng không nói gì và trở về lớp của mình. Đến lớp cả bọn xông ra hỏi lâm có chuyện gì, lâm kể hết mọi chuyện và
- Tụi bây thấy chưa, tụi nó tình vậy mà cứ chối hoài
- gê gê nha, chụp ảnh chung đi dự thi nữa chứ
Lâm không biết làm sao để nói lại mấy cái miệng gê gớm này nữa, cô đành im lặng. nhưng trong lòng cô cũng thấy vui vui, vì thật ra thì cô cũng đang có tình cảm với phong mà
Về fần phong, tại lớp phong, cả bọn nhao nhao
- bồ nó cũng xinh thiệt ha, mà tên cũng độc nữa, con gái gì mà tên lâm, ngộ gê ha, nghe nó cứ kì kì sao á. Ê phong, bồ mày tên kì vậy mày
lúc này mặt phong đỏ lên, phong bật dậy hét to ” tụi bây không được xúc fạm đến tên của cổ ”
cả lớp giật mình líu ríu ” trời, có cần dữ vậy hông “, rồi tản ra hết
chính phong cũng không hiểu tại sao phong lại có thái độ như vậy nữa, hay là phong đã yêu lâm rồi. phong tự hỏi
Trên đường về nhà:
Lâm đang đi cùng với Nhi thì có 1 đám người chạy đến xin chữ kí và xin chụp ảnh cùng, Lâm thấy lạ lắm nhưng cô cũng fải đồng ý vì họ quá nhiệt tình. Có người hỏi ” chị ơi, vậy cái anh đẹp trai chụp cùng chị đâu, sao ảnh không về chung với chị ”
- Lâm ngơ ngác” chị thì có liên quan gì đến ảnh đâu mà fải về chung ”
- Ủa, chứ không phải 2 người đang yêu nhau hả ?
- Trời, làm gì có. Mặt lâm đỏ lên
có tiếng lao nhao fía sau ” chắc chị ngại đó, giờ thành người nổi tiếng rồi nên mấy việc này fải cẩn trọng lắm, nhưng mà tui vẫn ủng hộ cho 2 anh chị ấy, trông quá đẹp đôi luôn, chuẩn không cần chỉnh ”
- Lâm chỉ biết cười trừ và cô xin fép về
Còn Phong, đi trên đường cũng có vài người xầm xì bàn tán ” ê ! hình như anh này là nhân vật chính trong bộ ảnh ” cánh đồng bồ công anh nè ” ”
- phải không mày ?
- Chính xác luôn rồi, ảnh đó
- Ê, vậy chị kia đâu
- Chị nào ?
- Chị người yêu ảnh á, chị chụp chung với ảnh trong bộ ảnh đó
- ủa, 2 người là người yêu của nhau hả ?
- Chắc vậy, nhìn đẹp đôi vậy mà
- Ừ, công nhận hợp nhau thịêt ha
Nghe vậy phong thoáng ngượng ngùng và bước đi thật nhanh
***
Tối 9h
Tanpopo: ê
CĐBCA: gì ?
Tanpopo: tại ông mà tui khổ đó
CĐBCA: tại tui cái gì ?
Tanpopo: tại ông chụp ảnh chung với tui mà giờ ra đường ai cũng tưởng tui là người yêu ông nè
CĐBCA: ặc, bà làm như tui sung sướng lắm hả, tui cũng bị vậy thôi
Tanpopo: khổ gê vậy trời, biết vậy tui không chụp chung với ông đâu.
CĐBCA: mà nè, bộ cô không thích hả ?
Tanpopo: sao…sao hỏi vậy ?
CĐBCA: trả lời tui đi, bộ cô không thích hả ?
Tanpopo: sao lại không
Tanpopo has signed out
Lâm và phong đều đỏ mặt ngượng ngùng
Vài ngày sau, lâm không đi học
Khang và Nhi than thở
- Lạ vậy nè, 4 ngày rồi không đi học, qua nhà thì khoá cửa, gọi điện thì tắt máy. Nhi rên rỉ
- Nhỏ này giền đi học nhất thành fố mà sao bữa nay bỏ học lạ vậy ta. Khang đăm chiêu
- Hay là nhà nó có chuyện gì rồi ? nhi và khang đang hỏi nhau
chợt có tiếng ngoài cửa lớp ” cho hỏi có Lâm ở đây không ạ ” đầu phong thò vào
” nhỏ lâm nghỉ học 4 bữa nay rồi anh ơi ” nhỏ linh đứng bật dậy nói, 1 fần vì cái tính bà tám của nó, 1 fần vì nó muốn làm quen với thần tượng của nó là phong
- Ờ cám ơn. Phong nói rồi quay đầu đi luôn
Chương 6: Tỏ tình…
Tới ngày thứ 6 lâm không đi học,
8h42″: (Tanpopo sign in it now!)
-CĐBCA: hey ! sao mấy bữa nay không đi học
Tanpopo: có chuyện buồn, giờ ông rảnh không ?
CĐBCA: rảnh, mà có gì hông ?
Tanpopo: qua nhà tui liền đi, đang buồn lắm
CĐBCA: ờ ờ, vậy bà chờ tui 10″ hen, tui qua liền
CĐBCA has signed out
10″ sau, Phong có mặt tại nhà Lâm
- Giờ đi đâu đây. phong hỏi lâm nhỏ nhẹ
- Lên chỗ cũ đi
Phong rú ga chạy 1 mạch lên đồi, nơi có cánh đồng bồ công anh.
Cả 2 ngồi trên bãi cỏ, giữa cánh đồng bồ công anh, im lặng không nói gì. Mắt Lâm hướng về 1 nơi nào đó rất xa xăm. Phong như không chịu nổi cái không khí ngột ngạt này nữa, cậu lên tiếng
- Ê ! sao vậy, có chuyện gì nói tui nghe đi
- Lâm khẽ nhìn Phong, cô nói ” nói cho anh rồi anh có giúp gì được cho tui không ”
- Thì cô cứ nói đi, lỡ việc đó nằm trong khả năng của tui thì sao. Phong gãi đầu
- Chợt cô quay qua nhìn thẳng vào mắt phong khiến phong lúng túng, nước mắt cô bắt đầu rơi ” tui nói cho anh biết rồi anh có làm cho ngoại tui sống lại được không hả, hả ” cô khóc thét lên. Lúc đó, không hiểu sao Phong lại ôm cô vào lòng, cô cũng để yên và bắt đầu dựa vào người phong khóc, lát sau mệt quá cô thiếp đi. Khi cô tỉnh dậy thì thấy phong đang thổi bông hoa bồ công anh, thấy cô tỉnh dậy, phong mỉm cười nói
- Cô ngắt 1 bông hoa bồ công đi
Lâm ngoan ngoãn nghe theo
- Nếu cô có việc gì buồn, thì cô hãy thổi hoa bồ công anh. Những cánh hoa bồ công anh này cũng như nỗi buồn của cô vậy, gió sẽ mang nỗi buồn của cô bay xa, bay mãi cho đến khi gặp 1 vùng đất tươi tốt, nó sẽ đáp xuống và bắt đầu mọc lên những cây hoa bồ công anh mới tươi tốt. Cô cũng vậy, cô sẽ lại bắt đầu những niềm vui sau những nỗi buồn. Nói xong, phong quay sang nhìn lâm trìu mến
- Lâm ngượng ngùng quay đi, cô đưa miệng lên sát hoa bồ công anh và thổi, nước mắt cô chảy ra giàn dụa. 1 lúc sau, cô đứng bật dậy, hét to:
” A…không được buồn nữa, mình sẽ lại bắt đầu bằng những niềm vui “. Hét xong, cô quay sang nhìn Phong cười trìu mến
Chợt phong kéo tay lâm ngồi xuống, anh cầm tay cô, nói nhẹ nhàng
- Lâm nè, hình như anh thích em rồi
- Lâm giương đôi mắt tròn xoe nhìn phong. ” thiệt hông ”
- Thiệt, anh xạo em làm gì
- Lâm ôm choàng lấy phong, cô mừng rỡ nói ” em cũng thích anh nhiều lắm ”
Phong mỉm cười giở tay lên vuốt tóc lâm, lâm ngả đầu vào vai phong. Phong lên tiếng ” mà có chuyện gì vậy, em nói cho anh nghe được không ”
- Bà ngoại em mất rồi
- Sao mất vậy, em nói cho anh nghe được không
- Ngoại mất giống như mẹ em, cũng bị căn bệnh quái ác đó.
Phong bàng hoàng khi biết mẹ Lâm đã mất, cậu không ngờ cô bé vô tư dễ thương thế kia lại sống trong cảnh mồ côi mẹ, nghe vậy cậu càng thương lâm nhiều hơn. ” bệnh ư ? ”
- Vâng, bệnh không có thuốc chữa, khi mắc phải bệnh này, thì tai sẽ không nghe được, không nói được, và cũng không thấy gì. Mẹ em và ngoại nằm trong số 0,01 % mắc bệnh này
- Có loại bệnh như vậy sao ?
- Vâng, mất mẹ, rồi mất ngoại, giờ em chỉ còn có ba và anh thôi. nói đến đây nước mắt cô lại ứa ra
phong nhè nhẹ vỗ đầu cô, ” ngoan, anh sẽ làm cho em hạnh phúc mà ”
***
Sáng hôm sau, phong và lâm hẹn nhau đi chơi, cô trễ hẹn 30″ nhưng phong vẫn không nói gì. Thấy cô,anh chỉ cười nhẹ ” lên xe đi em ”
trên đường đi, lâm hỏi phong ” anh nè, sao em trễ 30″ mà anh không mắng em vậy ”
- Ngốc, đã là người yêu của em thì anh fải chấp nhận hết mọi khuyết điểm của em chứ.
Nghe phong nói vậy, lâm thấy mình càng thích phong nhiều hơn, cô ngả đầu lên lưng phong và vòng tay ôm anh
Cả ngày hôm đó, cả 2 đi chơi rất vui vẻ
***
Sáng thứ 2, tại trường
- Ê ! Lâm…Nhi và khang chạy hộc hơi đuổi theo Lâm
- Ê, quỷ kia, kêu hoài sao hông trả lời mày – Nhi vừa thở vừa nói khi đã đến cạnh Lâm
- Ủa có hả ? sry hen. Lâm lè lưỡi cười với Nhi và Khang
- Mấy ngày nay mất tích đâu vậy ? Khang hỏi Lâm
- Lâm kể lại toàn bộ câu chuyện, cả chuyện mà cô và phong đã bắt đầu yêu nhau
- Nhi xuýt xoa ” chời ơi, lãng mạng dữ, chúc mừng mày nghen, ráng mà giữ đi đó ”
- Còn khang thì choàng tay qua cổ Lâm cười nói ” chúc mừng mày con quỷ ”
- Hề hề, cám ơn 2 đứa bạn tốt!
Từ ngày Lâm và Phong quen nhau, cả 2 thường xuyên đi chung vơi nhau. Bây giờ cả trường không ai là không biết chuyện của phong và lâm. Cả 2 đã có biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp. Tối nào 2 người họ cũng lên đồi, nơi có cánh đồng bồ công anh, nơi lưu giữ nhiều kỉ niệm đẹp nhất của 2 người.
- Phong vừa sờ cây bồ công anh, nói ” Em, em có để ý đặc biệt là mình hay lên đây buổi tối hông ?”
- Ờ, anh nhắc em mới để ý. lạ gê hen, mai mốt mình lên đây buổi sáng đi
- Ừ, mai ha
Lâm nhìn phong trìu mến rồi gật đầu.
Chương 7: Bi kịch (phần kết)
Sáng sớm hôm sau, Lâm hộc tốc chạy lên trên đồi, cô nhìn mãi không thấy phong, rồi cô thấy dáng ai đó rất quen đang ngả đầu giữa bãi cỏ xanh mướt, cô chạy đến ôm chầm lấy phong:
- ” Hù!!! sry anh hen, lần này em trễ 90 phút lận. ” nói rồi cô cười trừ.
- không sao, anh nói với em rồi mà, trễ bao lâu anh cũng chờ được
- Lâm cũng nằm xuống cạnh phong.
cô nói ” buổi sáng ở đây cũng đẹp gê anh ha, yên bình thiệt đó ”
- Ừ, anh chỉ mong tình yêu của tụi mình cũng yên bình như vậy
- Lâm quay sang phong ” đương nhiên rồi, em sẽ yêu anh đến hết đời này luôn, anh chịu hông ”
- ” ừ, anh nhất định làm cho em hạnh phúc mà ”
- Lâm rúc đầu vào phong nũng nịu ” anh hứa không được bỏ em đó nha ”
- ” Anh hứa mà ” phong nháy mắt với lâm
- Lâm ngước mặt lên trời, cười tươi rói ” anh ơi, mây đẹp chưa kìa, màu trắng là màu em thích đó, áo quần em toàn màu trắng không à ”
- Phong cũng ngước lên trời, nói ” còn anh thì thích màu xanh, màu xanh của trời á ”
- Lâm chỉ tay lên trời, nói ” anh nhìn kìa, trên trời có cả em và anh luôn, trời và mây đó, 2 chúng ta sẽ ở mãi bên nhau như trời và mây luôn ”
- Phong quay sang cười nhẹ với lâm
- À anh ơi, anh dạy em làm bồ công anh bằng giấy nha
- Ok, cái này anh tự nghĩ ra cách làm đó, anh chỉ dạy mình em thôi
- Hì, anh của em giỏi gê luôn
hì hục 1 hồi cả 2 làm được 2 bồ công anh, 1 bông thì méo xẹo ( do Lâm làm ), còn 1 bông thì tỉ mĩ đẹp đẽ ( do Phong làm )
- Gì ! có bày sai em không đây, sao của anh đẹp vậy mà của em xấu thế chứ. Lâm làm nũng phong
- Trời, ai dám bày bậy bà xã của anh nè, tại em làm chưa quen đó thôi, luyện dần đi là vừa, người yêu anh mà không biết làm bồ công anh giấy hả. Phong trêu chọc Lâm
- Lâm fồng má ” được rồi, để đó xem ai làm hơn ai nha, hẹn đến ngày sinh nhật anh nha, em nhất định thắng anh ”
- Gì, có cần lâu dữ vậy hông. sinh nhật anh tháng 11 lận mà ? phong ngạc nhiên nói
- đương nhiên rồi, anh biết làm lâu rồi, còn em mới tập mà, nhưng mà với điều kiện là từ đây đến ngày đó anh không được làm bồ công anh giấy.
- Ăn gian dữ vậy. Phong gãi đầu
- Chứ sao. Lâm nói rồi hếch mặt lên trời
- Ok luôn, vậy hẹn em 20-11 ha
- Ủa, sinh nhật anh là ngày 20-11 hả, đặc biệt gê luôn nha. À, em chưa hỏi tội anh, tại sao năm ngoái không nói cho em biết ngày sinh nhật của anh hả ? Lâm lườm yêu Phong
- Lúc đó mình đã thân nhau đâu mà. Phong chữa lại
- Nhưng mà sinh nhật em, anh tặng cho em mà, giờ để em tặng anh cái này nha
- Tặng luôn bây giờ hả ?
- Ừ. Lâm cười mỉm
- Quà đ â….Mới nói đến đây thì bỗng ” chụt…” Lâm kiss 1 cái ngay môi phong. Phong sững như tượng
- Hi hi, quà đó, còn đây nữa nè. Lâm cất tiếng hát
” ngày xưa 2 đứa trên cánh đồng hoa, và anh đã hứa sẽ chẳng rời xa, tình yêu hai đứa sẽ còn mãi dẫu cho hoa kia tàn…”
- Phong mỉm cười, rồi đến kiss lâm cái chụt ngay môi ” cám ơn em nha ”
- Lâm ngượng ngùng ” sau này mỗi lần đến sinh nhật anh, em đều hát cho anh nghe bài này nha ”
- Ok, hứa fải giữ lời đó nha
nói rồi cả 2 cùng cất tiếng hát bài ” cánh đồng bồ công anh ”
tại trường, Nhi gọi lâm
- Ê mày, mai sinh nhật tao đó nha, nhà tao tổ chức tiệc, mày nhớ đến nha
- Mai ngày mấy ta. Lâm nghiêng đầu hỏi Nhi
- Quỷ này, sinh nhật bạn bè mà không nhớ hả. mai ngày 14-2 đó bà nội
- Ủa, mày sinh trúng ngày gê vậy
- Chứ sao, sinh nhật tao mà
- Mai valentine mà, không biết anh phong có hẹn tao không nữa
- Ê ! mai mày mà không đi là đừng nhìn mặt tao luôn nha, nói trước cho mày biết đó
- Rồi rồi
- Thôi, để mai tao với khang sang hộ tống mày cho chắc, sinh nhật mà không có mày thì còn gì vui
- Ặc, thôi cho con xin
- Kệ mày, mai 7h đó, 6h kém tao với khang qua ha, còn muốn tặng quà yêu đương gì thì cứ sáng mai là làm. ok ” nói xong Nhi vọt chạy
- Lâm nhìn theo rồi thở dài, chợt phong đi tới
- ” Em, sáng mai anh về quê rồi, tối anh mới ra, khoảng 8h tối mai anh đợi em ở chỗ cũ nha, nhớ đến đó “. phong nói xong rồi chạy biến cùng lũ bạn
- Lâm chưa kịp nói gì, lâm nghĩ ” sao hôm nay ai cũng hấp tấp hết vậy trời, chưa kịp cho người ta nói đã đi rồi ”
***
Sáng ngày 14-2 !
- Trời, sao sáng nay lạnh dữ vậy nè, valentine năm nay lạnh quá. hông biết ảnh về quê có được hông nữa. Lâm rên rỉ
- Thôi, cố gắng vẽ cho xong bức tranh này để tối tặng ảnh nữa.Người lâm lúc này quấn 2-3 cái mền
7h tối hôm đó
bíng boong…
Lâm ra mở cửa thì thấy Nhi và Khang đang run rẩy
- Nhanh đi mày, hổng biết sao hôm nay lạnh vậy nữa. Nhi than thở
- Ờ ờ, thôi đi
- Mày cầm cái gì đó ? Khang chỉ vào cái hộp Lâm đang cầm trên tay
- Quà, chút nữa tao tặng cho anh phong
- Trời đất, chưa tặng luôn hả ! thôi để nhà đi, chút chạy về lấy, chứ qua bên đó lộn xộn rồi lỡ lạc mất nữa. Nhi nói
- Ờ ờ, vậy chờ chút tao vào cất. Lâm lăng xăng chạy vào nhà cất
Cả 3 đi đến nhà Nhi
-Chắc fải đến 8h mới tổ chức được. Nhi nói
- Sao vậy, không làm sớm được hả ?
- Tại hôm nay lạnh quá, mọi người làm việc gì cũng chậm, tay tê cứng hết. Nhi trả lời run rẩy
M
Đến trang: