cho nàng đi ra..(lúc đó đoán mò thôi)
Có vẻ con đại gia đi em SH, nhìn mình và cười (nói chung ko miêu tả được điệu cười…như anh em ta bây giờ gọi là cười đểu…)
Vào nhà thấy nàng ăn mặc chỉnh chu vãi, nhìn có vẻ hiền hiền, nói chung là ko như mọi ngày (ổng anh vẫn chưa về…)
Nàng “Anh vào đi, ngồi luôn đây khỏi lên phòng hôm nay em ko học”
Mình “Im lặng”
Nàng tiếp “Vụ kia sao rồi? ”
Đáp “Vụ gì?”
Nàng “Còn vụ gì nữa?”
Đáp “À! Xong rồi!”
Nàng “xong thế nào? ”
Đáp “Thì xong. Vậy thôi!”
Nàng “Dù sao cũng có lời xin lỗi vì hôm đó ngẫu hứng thôi nếu anh giải thích mà chị ấy hiểu và cho qua thì nên iu tiếp, còn ngược lại vẫn cố tình tránh thì nghỉ đi cho khỏe…chấp vớ vẩn”
Đáp “Tự biết phải làm gì, khỏi phải dạy. Mệt”
Nàng “Uống gì ko? ”
Đáp “Gì cũng được”
lon ton đi lấy cho chai nước…
Nàng “Đi vào vấn đề chính thôi”
Đáp “Vấn đề gì? Học à? Ok thôi”
Nàng “Học gì nữa. Cuối tuần em qua Úc với ông anh. Ông đang bên đó.”
…
…
Hỏi “Vậy bỏ học?”
Nàng “Ko, sang đó du học ở VN chán rồi..!”
Hỏi “Sao chán?”
Đáp “Thì thấy chán vậy thôi! Vả lại cũng muốn đổi ko khí lâu rồi…quyết định rồi, thích thì đi thôi…vừa chia tay người đó…”
Hỏi “À người vừa rồi đó hả?”
Đáp “Uhm hắn đó”
Nói “Nhìn cũng được nhưng có vẻ kinh người”
Nàng ko nói gì…
…
Nàng “Qua đường thôi…Giờ muốn hỏi anh vài điều trước khi đi”
Đáp “Ok hỏi đi…”
Nàng “Anh chắc có một gia đình đoàng hoàng?”
Đáp “Ko. Tự lập từ khi 12 tuổi…”
Nàng “Cái gì…?”
Đáp “Khi đó bố mẹ mỗi người một nơi, có 2 anh em thôi. Ở với nhau thỉnh thoảng bà nội cũng về với…”
Nàng “Định hỏi nhiều nhưng anh nói vậy thì chẳng còn gì để nói nữa..”
Đáp “Thì cứ hỏi đi! b|Biết thì trả lời không thì thôi…”
Nàng “Em có một tuổi thơ ko êm đềm, có một gia đình ko hạnh phúc, có ông bố bà mẹ suốt ngày chỉ biết có tiền, có ổng ảnh như cán bộ… Nói chung em cũng ko muốn mình trở lên như thế này.Cũng mới được thời gian ngắn thôi…Trước em ko thế…Sau rồi chán rồi bạn bè rủ…”
Hỏi “Vậy giờ ân hận…?”
Nàng “Điên ân hận gì..? Được làm những gì mình thích là điều ai cũng mong muốn…chẳng có gì phải ân hận…mình làm mình chịu…”
Hỏi “Vậy nói để làm gì? ”
Nàng “Thì tự nhiên muốn nói thôi, nói ra thấy bình yên hơn…”
Đáp “Ưh! Thấy tốt thì tốt thôi…Mà định đi thật à…? Ở VN cũng tốt mà…”
Nàng “Quyết rồi”
Đáp “Sau định làm gì?”
Nàng “Làm gì đủ sống là được. Theo anh em làm gì là thích hợp..?”
Đáp “Tưởng em thì phải làm gì nữa..”
Nàng “Thôi kiểu nói đó đi! Nghe ức chế…”
Đáp “Đùa tí…! Anh thích con gái làm về IT hoặc tiếp viên hàng không.”
Nàng “Chẳng liên quan gì đến em.”
Đáp “Ưhm thì anh nói anh thích mà”
Nàng “Anh có vẻ dễ gần…nếu gặp sớm hơn thì hay…”
Đáp “Thì chửi nhau ngày đêm chứ có gì mà hay..?.”
Nàng “Anh thích chửi nhau thế à?”
Đáp “Không hẳn vậy…Cũng còn tùy..”
Nàng “Vậy từ khi 12 đến nay 22 anh sống bằng gì…?”
Đáp “Niềm tin”
Nàng “Hỏi nghiêm túc mà cứ như đùa. Không thích thì thôi ko hỏi nữa”
Đáp “Ừh ko thích nhắc về quá khứ…Cái gì đã qua cho qua luôn, thực tại mới quan trọng, tương lai thì cứ chờ nó sẽ tới…”
Nàng “Như ông cụ…”
Đáp “Ông trẻ thôi.. Con người ta phải biết lấy từ quá khứ ngọn lửa để đi tiếp chứ ko nên lấy tro tàn…Sống ở đời phải có niềm tin, phải biết chấp nhận thất bại mà làm lại”
(Ngày đó triết lý vãi giờ nghĩ lại chuối ko tả nổi…)
Nàng “Anh thất bại nhiều thế à”
Đáp “Ko nhiều nhưng cũng ko ít…nói chung chưa thành công nhưng tạm coi là đã thành người…”
Nàng “Nói chuyện với anh thấy vui vui…cũng chẳng hiểu sao nữa..”
Đáp “Trước giờ em là người duy nhất nói câu đó. Có thể em là người ko bình thường…
Nàng “Sao mà ko bt…”
Đáp “Có thể điên…”
Nàng đáp ngay cái chai nước vào mình và ko biết tả thế nào nữa…
Nàng “Chắc trước giờ anh nghĩ em khốn nạn lắm”
Đáp “uhm”
Nàng “im lặng.. Giờ vẫn vậy.”
Đáp: Đương nhiên.
Nàng: Con
người có thể thay đổi mọi thứ ngày cả số phận của mình…Cái dép còn có cái số nữa là con người. (Câu nói này giữ mãi về sau)
Đáp: Cũng có lý nhưng đó là cái lý của em, còn anh mọi thứ đều có thể thay đổi. Anh ko hi vọng những gì mình đã nói có thể thay đổi thế giới này nhưng ít nhất cũng thay đổi được em. (Học lỏm câu này từ đâu đó thôi)
Nàng: Thay đổi em? Mơ vừa thôi anh. Em là em và chẳng ai thay đổi được cả trừ em.
Đáp: Cứ cho là vậy. Vậy nếu ko gặp anh em có đi nước ngoài ko hay vẫn tiếp cuộc sống trước đây?
Nàng: Cũng tùy! Không anh thì người khác thiếu gì.
Đáp: Em vẫn kiểu ăn nói vậy.
Nàng: Ăn nói sao?
Đáp: Thôi còn chuyện gì hỏi nốt đi, phải đi rồi gần 9h rồi.
Nàng: Nói với em ớn à? Ko đáp lại được à?
Đáp: Ko. Thật sự là anh phải đi có tí việc. Thằng bạn dười Nông nghiệp nhờ xuống làm cùng nó dàn máy ở tiệm nét, 40 chiếc một mình nó chắc qua đêm cũng ko xong.
Nàng: Anh và bạn được trả bao nhiêu?
Đáp: Hỏi chi? Định bao à?
Nàng: Điên! Hỏi biết vậy thôi.
Nàng tiếp dọng nhỏ hết sức có thể: Ko đi ko được à?
Đáp: Không hẹn rồi.
Nàng: Em trả gấp đôi.
Đáp: Làm gì?
Nàng: Mua chuyện!
Đáp: Thôi để mai rảnh đi.
Nàng: Anh xuống Nông nghiệp bao giờ về?
Đáp: Tùy!
Nàng: Em đi cùng được ko?
Nghĩ “Điên à! Đi làm chứ đi chơi đâu, éo hiểu nổi con bé này”
Đáp: Thôi đi cô. Cô ko còn chuyện gì để làm nữa à? Cho tôi xin.
Nàng vẫn bình thản: Cô nào?
Đáp: “Tiếp xúc với em vài ngày rồi nhưng thật ko hiểu em đang nghĩ gì và đang định làm gì? Chúng ta ở 2 thế giới khác nhau hoàn toàn. Anh là người em thuê để phục vụ lợi ích của em nhưng giờ có lẽ nó đã ko còn đúng nữa. Thôi tùy em.
Nàng: Nông nghiệp thì em lượn qua suốt nhưng chưa vào lần nào. Đi cho biết anh đừng hiểu nhầm ở nhà cũng chán.
Đáp: Em chán trời sụp mất!
Nàng: Anh rất thích nói đểu thì phải?
Đáp: Cũng ko hẳn. Thôi phải đi đây có gì mai nói tiếp. Mà chính xác bao giờ em bay?
Nàng: Thứ 6. Thấy ổng anh bảo vậy. Cũng ko quan tâm lắm!
Nói đứng xong mình đứng dậy và đi. Thấy nàng chạy lên phòng. Thôi kệ cũng muộn rồi thằng bạn gọi và nhắn tin mấy cuộc mà ngại ko nghe tí xuống xong phim với nó.
Dắt xe ra đến cổng, thấy nàng chạy theo với bộ đồ ko giống ai – bộ đồ lao động thì phải (của nhà giàu nhé)
Hỏi: Làm gì vậy?
Đáp: Thì anh nói đi làm chứ có phải đi chơi đâu.
- Thua rồi! Em xuống đấy làm gì? Bọn anh bận lắm!
Đáp: Xuống xem cho biết.
Nói: Rồi định bao giờ về?
Đáp: Thích thì về ko thì ở.
Nói: Điên à! Ngủ ở đâu?
Đáp: Ko biết! Đii rồi tính.
Nói: Ko thể hiểu nổi em.
Đáp: Em đã nói là làm khỏi cản. Anh ko cho đi em cũng lấy xe đi cùng.
Éo còn gì để nói.Nhưng nhìn nàng mặc bộ đồ cũng đẹp, dù nó là đồ lao động. Thôi thì đi. Ko biết phải giải thích thế nào với thằng bạn vì vụ này, vì nó rất thân với Gấu. Cũng ko hiểu tại sao mình làm thế…
Thực ra lúc cho nàng đi mình cũng chẳng nghĩ được nhiều. Thầy trò đi đến gần cầu Chương Dương thì gấu gọi.Dừng xe và nghe máy.Nàng vẫn hát bài gì đó như ko hay biết.
Gấu: Đang ở đâu vậy? Về v nhờ tí.
Nghĩ “Sao tự nhiên nhẹ nhàng thế nhỉ? Có biến gì đây!
Đáp: À c đang xuống chỗ thằng Hoàn. Nó gọi xuống làm cùng cho nó dàn máy. Có việc gì ko? Bx sao hôm nay nhẹ nhàng vậy? Quên chuyện bữa trước rồi à?
Đáp: Lẽ ra quên rồi nhưng giờ nhắc lại bắt đầu nhớ đấy.
Nói: Thôi xin! Lại bắt đầu đấy. Mà có cần ko? Nếu cần c về.
Đáp: Cũng ko cần. Ánh mai về phòng tổ chức chia tay luôn, định nhờ chồng xuống đàn cho vài bài hát cho vui. C bận thì cứ đi. V điều người khác vậy.
Nói: Hèm hèm người khác là ai vậy?
Đáp: Ai hỏi làm gì? Thôi đi đi, về thì alo v. Mà hình như đang đi cùng ai à?
Hix sao gấu biết nhỉ.? “à với người bạn ”
Hỏi: Bạn nào? gril hay boy? Khai mau ko là thôi đấy.
Chưa kịp nói gì. Nàng hét to: Đi với em chị à!
…???????????
Gấu: Xin lỗi! Chúc vui vẻ!
…Ko còn gì để nói. Tức ko thể tả. Chắc anh em hiểu lúc đó ức thế nào.
Nói gằn: Chả nhẽ anh cho em xuống sông.
Hắn vẫn nhẹ nhàng: Nói là làm luôn đi lần sau người khác mới kinh.
Coi như đời mình đen. Nổ máy đi tiếp vậy, kệ đến đâu thì đến mà hắn vẫn tiếp tục hát mới cú.
Hẳn hỏi: Sao anh sợ mất chị ấy thế à?
Không trả lời…
Hắn tiếp: Chị ấy quan trọng vậy à? Iu thật à? chân thành?
…
Hắn tiếp: Em đùa mà. Sao vậy? Này có nghe thấy gì ko đấy? Ức chế rồi đấy!
Nghĩ “Éo hiểu nổi ai là người ức ở đây? ”
Hắn nhẹ giọng: Thôi để mai em tìm chị ấy nói cho. Kẻo có người lại sinh thù hận. Em thấy bình thường mà có gì đâu?
Rồi hắn chốt: Phải công nhận đó là một cô gái ko xinh nhưng đáng iu hơn em về mọi mặt.
Nàng “Phải công nhận chị ấy là một cô gái không xinh nhưng đáng iu hơn em về mọi mặt”
Đáp trong cay cú “Đương nhiên rồi! Đóó là một cô gái tốt và kiên cường…”
im lặng… lại im lặng…
Xuống đến NN, vào quán nước gọi cho thằng bạn cái. Vừa vào, nàng “Cho con chai bìm bịm nhé u…”
Hix như đúng rồi! Thấy mình ngơ ngơ.
nàng “Quán em quen. Cười
Bà chủ: Thôi! Mày làm gì mà xuống đây?
Nàng: Con đi làm.
Bà chủ: Mày mà phải đi làm có trời sập.
Nàng: Sập mấy hôm rồi u à! Thôi cho con thứ gì uống đi.
Vô tư lấy chai nước uống, vừa uống vừa đưa cho mình.
Nàng: Cầm lấy uống cho hạ hỏa. Toe toét cười.
Cú…
Rút máy gọi thằng bạn. 5 phút sau nó xuống. Vừa thấy mình:
Thằng bạn: Đ mày làm gì mà giờ này với xuống? Cụ tổ đang điên cái đầu đây. Thôi trả tiền rồi đi cho nó được việc cái. Tội mày tao tính sau.
Đáp: Uh chờ tí.
Quay sang nói với nàng… “Đi thôi cô…”
Thằng bạn: Cô nào.? Ủa đi cùng mày à? Tao tưởng…
Đáp: Hôm rồi sinh nhật H` mày ko đi nên ko biết chuyện. Thôi có gì tao kể sau giờ vắt tắt: Có cô em đi cùng xin học hỏi.
Thằng bạn: Lậy bố! Bố để yên con sống phát. Nói rồi nó quay sang nàng:
- Em là em Huy à? Sao anh ko biết nhỉ? Có gì mờ ám ko?
Nàng hồn nhiên ko tả nổi: Ko anh à! Là học trò và có nhiều mờ ám lắm.!
Thằng bạn ngẩn người. Đoạn quay sang nói với mình: Bố cũng lắm chuyện gớm! Làm được gì ko mà cho đi theo? Tí ngủ đâu?
Đáp: Ko biết! Nói rồi nhưng hắn đòi đi thì cho đi cho biết mặt để xem chịu được ko? Tao cũng đang đau đầu vì vụ này đây.
Nàng: Rất vui vì biết anh.Phiền anh tí. Cười nhăn nhở.
…
Rồi đi thôi. Vào quán nét mà thằng bạn làm, ông chủ thuê nó làm lại cho toàn bộ giàn máy, cái hỏng cái ko, nhìn ớn hàng. nLúc đó cũng muộn mình bảo nàng:
- Em xem kiếm chỗ mà ngủ.
Nàng: Ngủ gì? Xuống xem các anh làm mà.
Đáp: Biết gì mà xem?
Nàng: Nhầm cơ bản! Chưa biết nhau đấy.
Ko nói gì. Thằng bạn vẫn tiếp công việc.
Đáp: Vậy biết gì?
Nàng: Thử nhau phát nhé.
Nghĩ “Hix để xem cô biết gì về pc nào?”
Nàng như hiểu ý nói 2 câu mà thôi mình chắc cúi đầu.
Nàng: Trong usb em mang có bản ghost đa cấu hình em làm đó, chưa đến 700mb ghost rất nhanh có đủ thứ game cần thiết.
Nàng: Nhìn dàn máy này thấy toàn P4 nếu em ko nhầm dùng 6 fet đường 12 cho Vcore CPU. Cái này hay có vấn đề nhất và những con này thường có bệnh chung là ko kích được mạch khởi động.
Mình ngơ ngác…
Thằng bạn: Nhỏ nói đúng đó đang có vài con chết mạch khởi động đây.
Mình thăm dò: Vậy lý do?
Nàng: Có nhiều nhưng lý do ít ai để ý nhất đó là chết fet đảo mạch khởi động và lỏng chân thạch anh 32.768MHz thạch anh đóng vai trò tạo xung mạch…
Ngơ ngác tiếp.
Thằng bạn nhìn phán: Ngon đó em. Em học cái này lâu chưa? Làm ở đâu rồi?
Nàng: Em thích pc và tự tìm hiểu thôi.Làm thì chưa chỉ biết nguyên lý thôi. Nhớ là có đọc được như thế và cũng vài lần nghịch ở máy bạn bè.
Mình: Ổn đó, vậy làm luôn. Choáng về em đấy! Thảo nào thấy lúc trước tự tin ghê ta nhưng lý thuyết và thực hành khác xa nhau đó em. Người làm 1000 cái main khác người làm 1 cái đó là kinh nghiệm.
Thôi làm nhanh. Và thằng bạn phân công mình xem những máy còn lại. Nàng thì có nhiệm vụ ghost và cài cắm. Nó đi hút thuốc và kiếm ít đồ ăn đêm. Máy hỏng nhiều lên đã mang sẵn dụng cụ chuyên dùng. Hứa hẹn một tối dài.
…
Mỗi người mỗi việc. Khoảng 2h30′ mình hỏi: “Mệt ko đi măm gì đi? Mà anh hỏi thật em thường xuyên đi qua đêm vậy à?
Nàng: Mệt gì! Thích thôi. Đi suốt. Hỏi chi?
Đáp: Ờ thì hỏi vậy.
Nàng: Đi thì đi suốt có ai quản đâu mà lo chỉ những ngày ổng anh về là khó khăn thôi. Nhưng đi nhiều rồi cũng chán. Những cái chơi được thì chơi hết rồi những cái ko thể chơi thì ko chơi.Nnhư các anh có lẽ lại hay.
Đáp: Cái gì là cái chơi được? cái gì là cái ko thể chơi?
Nàng: Tất cả có thể chơi được trừ ma túy. Dính vào nó coi như xong.
Đáp: Vẫn nghĩ được vậy cơ à?
Nàng vẫn đang cài gì đó: Sao ko? Yên tâm em còn iu đời lém! Cười.
Đáp: Thực ra em cũng đâu đến nỗi. Chẳng bù cho ngày mới gặp. Chỉ muốn…
Nàng ngắt lời: Muốn đập cho phát chứ gì? Em lúc đó cũng muốn như vậy.
Đáp: Giờ muốn ko?
Nàng: Còn tùy, thích là làm.
Đáp: Cho kẹo!
Nàng: Rồi chờ đấy!Llàm xong nốt cái này là biết nhau ngay.
Đáp: Thực ra em cũng đâu đến nỗi. Chẳng bù cho ngày mới gặp. Chỉ muốn…
Nàng ngắt lời: Muốn đập cho phát chứ gì? Em lúc đó cũng muốn như vậy.
Đáp: Giờ muốn ko?
Nàng: Còn tùy, thích là làm.
Đáp: Cho kẹo!
Nàng: Rồi chờ đấy!Llàm xong nốt cái này là biết nhau ngay.
Nói đến đó ai lại vào việc của người ấy, mình cũng đang mải.Đi ra chỗ thằng bạn đưa nó cái main hỏng. Nó nói nhỏ: “Con bé xinh phết nhìn ngon đóa! Kiếm đâu thế mày? Nhìn kiểu ngồi kia là kết roài. Bụp chưa mày?
Đáp: Mày điên à! Mới quen. Học trò đấy, giỏi hơn thầy rồi.
Thằng bạn: Có cá chưa mày?
Đáp: Có rồi. Cá ngon nhìn cũng được nói chung là hơn mày nhưng thua tao.
Thằng bạn: Vãi! Mày đi soi gương phát tao coi khác gì cái que đâu.
Đáp: Bậy! Tao thấy thế lại hay. Tao ko thích người mập.
Thằng bạn: 1.72 nặng 54 người ta ko nói mày sida là may.
Đáp: Thôi ko với được đâu. Làm đi mày.
Thăng bạn: Sao lại ko? Mày bỏ ngay cái tư tưởng ấy đi tao nhờ. Tao thích đứa nào là tán trực tiếp ngay còn với được hay ko là do tao chứ ko phải do bất kỳ lý do nào khác. Nói như mày thì tao ế chắc.
Đáp: Nhất mày nói thì hay, giờ đã có đứa éo nào đâu mà to toe.
TB: Mày nhầm! Em thì nhiều nhưng tìm được người mình thích và hợp với mình là cả vấn đề. Nên nhớ tao đã iu ai là chân thành và xác định lâu dài. Tao ko có thời gian cho ba chuyện vớ vấn. Cả tao và mày đều thừa hiểu rằng chúng ta còn quá nhiều việc phải làm.
Đáp: Uh biết bao dự định còn dang dở, bao kế hoạch
Đến trang: