Chap 26
Về tới nhà,
tui thảy xe xuống cái rầm, ngồi phịch trước cổng nhà thở dốc. Đầu óc bấn loạn, không biết mình vừa làm gì. Ngồi được một lát, tui đứng dậy kêu thằng Đức ra mở cổng.
- Đức!!!Mở cổng!!!
Kêu tới tiếng thứ ba nó mới chạy ra mở cổng.
- Đi chơi với ai vậy đại ca?
Tui đi thẳng vô nhà, không nói với nó câu nào. Nằm xuống võng, tui gác aty lên trán suy nghĩ. Bỗng dưng thấy hối hận tại sao lúc đó không quay lại và ôm bé Trang thật chặt. Thật sữ lúc đó giận quá mất khôn. Càng nghĩ càng thấy mình ngu.
- Đại ca? Đi chơi về làm gì mà mặt chù ụ vậy?
- Im, tao có chuyện buồn.
- Chuyện gì đại ca.
- Im, tao đang suy nghĩ.
- Suy nghĩ gì đại ca?
- Im, tao đang bực.
- Bực gì đại ca?
- Tao bực…cái mỏ của mày á!!!- Tao sửng cồ lên
- Chỉ có gái mới có thể làm đại ca nổi khùng vầy thôi..hé hé- nó cười đểu tui
- Mày biết gì mà nói, lo đi học bài đi.
- Gì chứ, em thì em đi dép trong bụng đại ca- nó giở giọng rành đời ra
- Ngu! “Guốc” chứ không phải “dép”.
- Ăn cơm chưa đại ca?- nó đánh trống lảng để che giấu cái sự ngu của mình.
- Chưa, xuống nấu mì gói ăn.- tui trả lời
- Nữa hả? Ăn quoài, ngán quá.
- Muốn ăn cơm thì tự nấu, tao làm biếng quá.
- Đại ca, nấu cơm đi, ami em về rồi.- nó nhằn
Thấy cũng tội nên tui xống dưới bếp nấu cơm. Ăn trứng tiếp. Ăn xong tui lên phòng làm mấy bài bài toán với học ngữ văn. Lần quần cũng tới 8 giờ mấy gần 9 giờ. Xuống nhà, coi Tv với thằng Đức. Vừa coi vừa nghĩ tới chuyện hồi chiều với bé Trang, bây giờ muốn nói chuyện với bé lắm nhưng mà không biết phải làm sao. Tui móc đt ra bấm số của bé, bấm xong rồi xóa, xóa rồi bấm vô tiếp. Đang bấm thì đt reo.
- Alô?
- Cho mình hỏi có phải T đầu dây hông?
- Phải? Ai vậy?
- Hì, hông nhận ra giọng mình hả?
- Không.
- Linh nè.
- Ủa, Linh hả? Gọi cho T có chuyện gì không?
- À…ừ…Linh muốn coi coi số đúng không đó mà.
- Sợ T xí gạt Linh hả?
- Hông phải…
- Chứ sao?
- Tại…tại…
- Tại gì?- tui hỏi
- Tại…Linh…muốn nghe giọng của T.- nhỏ lí nhí
- Thì giờ nghe rồi nè. Có chuyện gì Linh nói đi.
- À, Linh chỉ muốn hỏi là mai 5 giờ T lại nhà Linh được hông?
- Ài, hỏi hồi trưa rồi mà cô nương, chiều mai 5 giờ T qua nhà Linh.
- Chắc chắn luôn nha.
- Ừ, chắc mà.
- Hi hi, vậy Linh yên tâm rồi, thôi, bye bye T nha.
- Bye Linh.
Tui tắt đt, mắt dán lên trần nhà. Nói chuyện với nhỏ Linh xong, tui bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn mặc dù chỉ là 1 chút. Xuống bếp, lấy hộp sữa, tui tu ừng ực. Hết nửa hộp. Trả lại hộp sữa cho cái tủ lạnh. Tui đi lên nhà trước coi TV tiếp. Chán. Cáp gì mà phát toàn phim chán phèo. “Bíp!Bíp!”, có tin nhắn. Mở ra coi:
- Ngủ ngon nha T <3.
Tin nhắn của nhỏ Linh, lại còn thêm cái dấu quỷ gì vô nữa. Nhắn lại chúc nhỏ ngủ ngon xong thì lại “Bíp!Bíp!”, tin nhắn nữa à.
- Em xin lỗi anh chuyện hồi chiều, lúc đó em hơi lớn tiếng.- tin nhắn của bé Trang.
Ế!!! Bé nhắn tin xin lỗi. Mừng như bắt được vàng, tui hí hoáy nhắn lại:
- Em có lỗi gì mà xin, cái đó cũng tại anh.
- Anh đừng giận em nha…T^T- bé Trang trả lời
- Anh biết rồi, anh không giận em. Hì.
- Hi hi, anh ngốc.
- Ê, nói ai ngốc hả?
- Anh là đồ đại ngốc.
- Hứ, giận.
- Thôi mà, em giỡn mà. Đừng giận em thương thương
Nhắc mới nhớ, tui liền nhắn tin hỏi bé Trang:
- Vậy hồi chiều em nói thật không?
- Thật gì anh?- bé ngây ngô
- Em…nói..em thích anh đó.
- Hì…
- Cười gì, trả lời đi.
- Hì…có…em thích anh ^x^! Anh có thích em hông?
- Ừ thì…hì hì…
- Trả lời em đi.
- Ờ thì…chừng nào gặp nhau đi anh nói, cái này phải nói trực tiếp.
- Trả lời em đi.
- Hông.
- Hứ, giận.
- Giận kệ cô…blêu.
- Anh là đồ xấu xa…hông thèm nói chuyện với anh nữa.
Rồi tui với bé nhắn tin cho tới khuya luôn. Lần đầu tiên nhắn tin với một người lâu như vậy, tui thấy thật là…tốn tiền thấy mẹ. Chắc rủ bé xài Vietnammobile cho đỡ tốn.
Sáng, thằng Đức lấy đồ sửa soạn về.
- Đi về bằng gì?
- Xe ôm chứ gì.
- Ừ, rồi chừng nào mày về đây nữa?
- Hên xui, thôi bai bai nhá đại ca.
- Ừ.
Thằng Đức chạy ù ra chỗ ông xe ôm. Chiếc xe Dream của ông xe ôm rồ ga rồi vọt đi. Tui cũng đẩy xe ra khỏi nhà, khóa cửa cổng lại, tui nhảy lên xe rồi đạp tới trường. Vô lớp, thằng Kì Lân mặt hầm hầm nhìn tui. Tui cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Tui bụm miệng cười sằng sặc. Thằng cờ hó chửi tui như tát nước:
- Con mẹ mày, mày cho tao số của đứa nào vậy?
- Số…của nhỏ Linh…há há há- nhìn mặt nó không nhịn nổi cười
- Số của bà nội mày hả? Mẹ nó, nhờ mày à tao mất chầu nước, mém mất trinh luôn, mẹ mày!!!
- Sao? Éo hiểu?- tui thắc mắc
Há há há, ra là hôm qua nó nhắn tin qua số con vẹo, rủ con vẹo đi uống nước, con vẹo đồng ý. Trùng hợp cái là con ẹo đó cũng tên Linh…cờ hó Lân này ngu không tả nổi. Tưởng hẹn được người đẹp đi chơi ai dè ra con vẹo. Thằng tính đánh bài chuồn thì bị con vẹo túm đầu lại, vậy là mất chầu nước. Ngồi nói chuyện thì bị con vẹo vuốt từ trên xuống dưới, tới lúc về còn bị rủ đi khách sạn…hên là nó thoát được. Nghĩ lại thấy mình cũng ác quá nên giờ chơi dẫn nó ra căn tin mời nó uống nước.
Chap 27
“Someday we gonna rise up on that wind you know
Someday we gonna dance with those lions
Someday we gonna break free from these chains and keep on flyin’”
Đang uống nước thì đt reo inh ỏi.
- Alô?
- T đi đâu mất tiêu rồi?- giọng nhỏ Linh giãy nãy trong đt
- T đang ở dưới căn tin nè, có chuyện gì không?
- Hông, đợi tí Linh xuống căn tin liền.
…tút…tút…tút…nhỏ Linh tắt máy.
Lát sau nhỏ chạy xuống căn tin. Thấy nhỏ, tui cười một cái rồi vẫy tay.Nhỏ cũng cười thật tươi. Thằng Kì Lân ngơ ngáo nhìn nhỏ trân trân. Nhỏ Linh ngồi xuống kế bên tui, nhỏ nhoẻn miệng cười rồi gật đầu chào thằng Kì Lân một cái. Thằng đần đó nhìn nhỏ Linh như người mất hồn, nhả cục nước đá trong họng ra, tui phóng bụp vô con mắt của nó. Nó la oai oải, nhỏ Linh giật mình nhìn qua tui.
- Người ta chào mày mà không chào lại là sao? Tao dạy mày bao nhiêu lần rồi hả?- tui tỉnh bơ
Nhỏ Linh nhìn tui cười khúc khích. Lúc đó thằng Kì Lân mới ngớ người ra, không nói được câu nào, sượng hết chỗ nói. Ngồi uống nước cả buổi, nhỏ Linh chỉ nói chuyện với mình tui, thằng Kì Lân thì ngồi nhìn nhỏ Linh cả buổi, lắm lúc thấy ngại với nhỏ Linh vãi nhưng mà không nói được. Tới lúc nhỏ Linh nói tới vụ chiều đi qua nhà nhỏ thì đột nhiên anh chả lên tiếng:
- Cho Lân qua với được không?
- Hả?- nhỏ Linh nhăn mặt
- Thì chiều nay Lân đi chung với T qua nhà Linh được không?- nó hỏi lại
- Nhưng…nhưng…mà…- nhỏ ái ngại
- Đi mà, được không, dù sao Lân cũng là bạn thân của T mà.
Bạn thân cái éo, chiếm gió không biết mắc cỡ là gì.
- Nhưng…nhưng mà…T à…- nhỏ ngập ngừng, bặm môi, đưa đôi mắt long lanh nhìn sang tui cầu cứu.
- Á à, chiều nay ông già tao về, tao phải ở nhà. Không đi được.
- T không đi thì Linh cũng ở nhà luôn- nhỏ hưởng ứng theo
Thằng Kì Lân mặt ngơ ra. Tui cũng muốn cho nó đi mà nhỏ Linh cự tuyệt vậy thì hết cách.
…tùng…tùng…tùng…trồng đánh. Cả ba đứng dậy, trả tiền rồi đi về lớp. Thằng Kì Lân đi trước. Tui cũng chuẩn bị đi theo thì nhỏ Linh kéo tay tui lại. Nhỏ dúi cho tui cây kẹo mút, rồi cười hì hì:
- Ăn đi đầu to..^^!
- Gì? Sao kêu T là đầu to??
- Tại T nhanh trí, thông mình hì hì…- nhỏ cười chúm chím
- Trời đất!!
- Hì hì, thôi Linh về lớp nha…bye bye.
Nhỏ vẫy tay chào tui rồi chạy về lớp.
Thằng Kì Lân vô lớp thui thủi, nó ngồi thở dài. Thấy nó vậy bỗng dưng tui thấy mình có lỗi. Tui cầm cây kẹo mút của nhỏ Linh đưa cho nó:
- Nè, nhỏ Linh đưa cho mày nè.
- Hả?!
- Nhỏ mua kẹo cho mày nè.
- Thiệt hông?!!- nó ra vẻ vui lắm
- Dóc thì sao làm lão đại của tui bây?- tui cười
- Ha ha ha, cảm ơn nha.
Tui quay đi, thở dài một cái rồi bước về chỗ ngồi. Suốt mấy tiết học, tui thấy nó chỉ ngồi mân mê cái kẹo. Cuối giờ tui quay qua hỏi nó:
- Định về nhà chưng tủ kính à?
- Ừ chắc là vậy ha ha- nó cười
Thua thằng này luôn. Vác cặp lên vai, tui đi ra nhà xe. Nhỏ Linh đã đứng