XtGem Forum catalog
-->
2Hi.Biz
Hỗ trợ | TWIG | Xtscript | Templates | Xtgem
Truyện teen
Truyện Thiên thần đeo mặt nạ

Truyện Thiên thần đeo mặt nạ



- Chuyên mục: Truyện teen
- Lượt xem:
Cái tên…nghe hoàng tráng quá! – Minh vội bào chữa

- Hì! Tất nhiên! Anh hai của Phong Thần Bang mà! – Jay nói đầy tự hào

Minh lẳng lặng ăn tiếp chén cháo. Black King? Sao lại giống tên thiên thần trong giấc mơ thế nhỉ? Vua bóng đêm…

- Jay này! Cho anh mượn cô gái xinh đẹp này một tý được không? – Shin lên tiếng làm Minh giật mình

- Của anh hai mà! Hì

Jay nháy mắt với Shin rồi chạy ù ra ngoài. Shin bước đến, dịu dàng mỉm cười với Minh:

- Cô khoẻ rồi chứ?

- Tôi muốn về nhà! Ở đây ngột ngạt quá!

Shin thoáng chạnh lòng, cậu muốn giữ cô ở đây lâu hơn. Nhưng Minh nói đúng, nơi đây chẳng khác nào mê cung kỳ bí, chỉ có màn đêm và nỗi cô độc bao trùm, Minh không nên ở lại đây chút nào.

- Được! Để tôi kêu Jay đưa cô về!

- Không! Tôi muốn anh đưa tôi về, Black King!

- Tôi là Shin, cứ gọi như vậy! Tôi có việc bận, không thể đưa cô về được, xin thứ lỗi!

- Vậy tôi không dám phiền anh, Shin! – Minh thì thầm

Shin không nói gì, cậu vội quay đi, cậu sợ rằng nếu nhìn Minh thêm phút giây nào nữa, Shin sẽ không cầm lòng được mà tàn nhẫn giam cô ở đây mãi mãi.

- Tôi có thể thấy gương mặt anh không? – Minh vội đề nghị

Shin thoáng giật mình, nhưng cậu lấy lại bình tĩnh rất nhanh:

- Tôi không muốn ai thấy gương mặt mình, nó rất đáng sợ!

- Vậy thôi! – Minh có vẻ tiếc nuối, dù sao cô cũng không muốn ép khi người ta đã không muốn

Jay đưa Minh về tận nhà, cô ngỏ ý muốn mời cậu nhóc vào uống trà nhưng Jay vội từ chối, bảo là không thể rời bang quá lâu. Minh đành để cậu nhóc về, trước khi rời đi, Jay hào hứng nói:

- Khi nào em rảnh sẽ sang nhà chị hai được không?

- Ừm! Tất nhiên, chị luôn mở cửa đón em! – Minh cười thật tươi

- Chị hai cười trông đẹp ghê! Cười nhiều lên chị nhé!

Câu nói của Jay làm Minh phải suy nghĩ. Có lẽ đã đến lúc…cô nên tự phá vỡ lớp băng mình cố tình tạo ra đi thôi…

Không ai nhắc gì đến bữa tiệc sinh nhật kinh hoàng đó. Minh cũng không thắc mắc Nguyên đã biến đi đâu, cô chỉ nghĩ đơn giản có lẽ cậu ta lo ổn định mọi người nên quên bén cô. Dù sao, Nguyên và Minh cũng chỉ hẹn hò trên hợp đồng, xét cho cùng thì cậu không cần phải lo cho cô.

Ngọc lo lắng hỏi xem hôm đó rốt cuộc Minh đã xảy ra chuyện gì mà đầu quấn băng thế kia. Minh nói dối rằng hôm đó do quá hoảng sợ mà hậu đậu ngã đập đầu. Người khác có thể thấy lạ tại sao một cô gái băng giá như Minh lại sợ hãi, nhưng Ngọc thì hiểu, cô biết rõ quá khứ của bạn mình. Ngọc đau xót nhìn Minh, cảm thấy bất lực khi không giúp gì được cho bạn.

Chiều tan học, như mọi hôm Minh lại chạy như bay đến chỗ làm, nhưng hôm nay mọi chuyện không hề suôn sẻ…

- Đứng lại!

Minh dừng lại, thấy Tuyết Linh cùng đám bạn của cô ta đang đứng chặn đường, Minh lạnh lùng hỏi:

- Gì đây?

- Còn dám giở cái giọng đó với tao, đánh cho nó chừa đi!

Tuyết Linh vừa dứt lời, cả đám nữ sinh nhào lên như bầy cọp cái. Minh cười khẩy, xắn tay áo chuẩn bị nghênh chiến. Đánh nhau với con trai thì Minh không biết, chứ với con gái thì chuyện thường, từng bưng bê tại quán bar, cô cũng va chạm không ít, mấy chuyện này với Minh chẳng đáng là gì.

- Dừng tay!

Nguyên hét lớn. Cả đám dừng lại, nhìn Nguyên sợ sệt

- Mấy người làm gì đó?

Linh lí nhí:

- Tụi em…

- Tôi tuyên bố cho mà biết! Hoàng Nhật Nguyên này không muốn ăn hiếp con gái, nhưng nếu mấy người còn đụng tới Minh nữa thì tôi không để yên đâu!

- Nguyên…anh quá đáng lắm!

Linh cùng đám bạn của cô ta tức giận bỏ đi, không quên ném cho Minh cái nhìn nảy lửa

- Cảm ơn!

- Dù gì thì trên danh nghĩa cậu cũng là bạn gái tôi mà!

Câu nói của Nguyên làm Minh bất giác thấy lòng mình chùng xuống. Nếu vậy sao hôm sinh nhật Nguyên không tìm cô? Chỉ là bạn gái trên danh nghĩa mà thôi…thế nhưng, chẳng phải chính cô là người bắt đầu hợp đồng sao? Minh như ngụp lặn trong mớ cảm xúc hỗn độn của mình, cô đột nhiên nổi giận, quay lưng đi thẳng, còn ném lại một câu cứng nhắc:

- Cảm ơn nhưng tôi không cần!

Minh đâu biết rằng, câu nói lúc nóng giận của mình đã tổn thương Nguyên, rất nhiều.

Chap 9: Bệnh

Hôm nay khối 12 có giờ hoạt động ngoại khoá, hai lớp sẽ chung một đội, chia làm ba đội, mỗi đội cử ra những bạn giỏi nhất tham gia thi đấu thể thao. Thật khéo là lớp của Nguyên và Minh lại chung một đội. Minh vẫn chẳng nói gì với Nguyên, chẳng phải là vì cô còn giận cậu, mà là vì cô thấy xấu hổ vì tự dưng nổi giận vô cớ với Nguyên. Nguyên cũng không chủ động bắt chuyện, thế là im lặng.

Ở mục thi chạy, Minh và Nguyên đều được cử ra thi. Gì chứ chạy thì Minh rất tự tin, nhưng có vẻ như rắc rối vẫn cứ đeo bám cô gái nhỏ nhắn thì phải…Chạy được nửa đường, Minh đột ngột thấy chóng mặt, đầu đau không chịu được, mặt nóng bừng nhưng cô vẫn gắng sức, hậu quả là cô ngất xỉu khi vừa về đến đích. Trước khi ngất hoàn toàn, Minh thấy thấp thoáng bóng Nguyên hốt hoảng bế cô chạy đi.

Minh xin nghỉ nửa buổi còn lại, cô bị sốt, đành phải xách cặp về nhà. Minh ngán ngẩm gọi điện xin nghỉ làm chiều nay, thế là bị trừ lương, xui xẻo thật!

Chiều, đang mê man chợt cô nghe có tiếng kêu cửa, Minh dò dẫm bước ra, là Nguyên.

Minh mệt mỏi để Nguyên tự đóng cửa rồi quay vào nằm lăn ra sô-pha. Cô nghe tiếng Nguyên trách nhẹ:

- Sao không uống thuốc đi? Để bệnh ra thế này!

- Nhà hết thuốc rồi, tôi mệt quá nên không đi mua! – Minh mệt mỏi trả lời

Nguyên không nói gì, lặng lẽ đi mua thuốc rồi nấu cháo cho Minh.

"Nhìn dánh công tử bột thế mà giỏi ra phết", Minh thầm nghĩ.

- Cậu đến giúp tôi làm gì? – Minh vừa ăn cháo vừa hỏi

- Để chuộc lỗi!

- Lỗi gì?

- Tôi còn không biết, thấy cậu giận nên tôi nghĩ mình có lỗi!

- Tôi giận cậu hồi nào?

- Thì hôm bữa…

Minh vội cắt ngang lời Nguyên, cô không muốn nhắc lại cái vụ mình giận vô cớ như vậy:

-Thôi tôi chẳng nhớ gì đâu, có gì xí xoá hết đi!

Khỏi phải nói cũng biết Nguyên mừng đến thế nào. Cậu lo lắng sờ trán Minh rồi hùng hồn tuyên bố:

- Mai cậu chưa đi học được đâu!

- Tôi còn phải đi làm! – Minh giãy nãy

- Đi làm?

Minh biết mình hớ, nhưng không còn cách nào khác, dù sao Nguyên cũng biết cô là trẻ mồ côi, không đi làm thì lấy gì mà sống, Minh đành kể cho Nguyên nghe về một phần cuộc sống của mình

- Vậy để tôi đi làm thay cậu! – Nguyên đề nghị

- Sao được? – Minh cau có

- Được! Cậu làm được thì tôi làm được!

- Nhưng…

- Không có nhưng nhị gì hết! Quyết định vậy đi!

Minh vốn không thích mắc nợ người khác, nhưng bây giờ cô rất mệt, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà cãi với Nguyên, đành để cậu ta tự làm theo ý mình vậy.

Ngày hôm sau, Ngọc đến thăm Minh. Không thấy Nguyên đến, ông chủ gọi điện báo với Minh là có một chàng trai trẻ đến làm thay cô. Minh ậm ừ cho qua rồi cúp máy…ngủ tiếp. Cô đã quá mệt mỏi! Khuya đó, Nguyên đến…

- Trời! Cậu không về đi, đến đây chi? – Minh dùng chút sức lực còn lại gào lên

- Về làm gì?

- Ba mẹ cậu lo thì sao?

Nguyên cười nhạt:

- Tôi làm gì có ba mẹ!

- Cậu…là trẻ mồ côi sao? – Minh bàng hoàng

- Gần như vậy! – Nguyên vẫn dửng dưng

Lúc này đây, Minh có cảm giác rằng lớp băng xung quanh cô chẳng là gì so với sự lạnh giá nơi trái tim Nguyên, nó lạnh giá đến đáng sợ.

- Nhà cậu…rất giàu mà?

- Phải có ba mẹ thì mới giàu sao? – Nguyên nheo mắt nhìn Minh

Minh không trả lời. Cô chợt hiểu rằng, Nguyên cũng giống như mình, hoàn toàn không muốn ai biết quá nhiều về cuộc sống của bản thân. Cậu cô độc, hệt như Minh vậy…

Nam châm cùng cực rồi sẽ đẩy nhau! Đó là quy luật muôn đời!

Nhà Minh không có phòng ngủ nên cô đành để Nguyên ngủ dưới đất còn mình nằm trên ghế sô pha. Nửa đêm, trời đột ngột đổ mưa, Minh đang sốt, cơn mưa khuyu khiến cô run bần bật, răng đánh cả vào nhau. Không biết chúng đánh vào nhau to thế nào mà khiến Nguyên tỉnh giấc, cậu nhẹ nhàng hỏi:

- Lạnh lắm à?

Minh gật đầu, cô lạnh đến nỗi không nói nổi, đắp bao nhiêu chăn vẫn lạnh. Cũng phải thôi, sốt thì ngoài nóng trong lạnh mà!

- Đừng đắp chăn nữa! Sẽ càng bệnh thêm đấy! – Nguyên nhăn mặt

- Nhưng tôi…tôi lạnh! – Minh khó nhọc nói

Nguyên không nói gì nữa, đột ngột kéo Minh lại, ôm cô vào lòng.

- Cậu…cậu làm gì vậy? – Minh hốt hoảng

- Giờ cậu có muốn ấm không đây? – Nguyên ôm cô chặt hơn

Đúng là có hơi ấm của người, Minh thấy đỡ lạnh hơn nhiều. Mùi hương tinh tế của gỗ đàn hương thoang thoảng lan ra, hương thơm trầm lắng dần đưa Minh vào giấc ngủ. Cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay ấm áp của Nguyên.

Nguyên ôm Minh như vậy suốt đêm, không hề chợp mắt.

Chap 10: I will protect you

Minh đã khoẻ hơn, có lẽ là nhờ công "chăm sóc" của Nguyên. Hôm nay là thứ bảy, mọi người hăng say bàn nhau xem chủ nhật nên đi đâu chơi, chỉ có Minh là im lặng nghe nhạc, cô không thích những ngày cuối tuần, chúng thật nhàm chán, cả ngày đi làm, chẳng có gì đặc biệt.

Sau khi dọn dẹp xong cửa hàng, Minh chào ông chủ rồi chuẩn bị đi về thì ông chủ gọi to:

- À tôi quên nữa! Mai cô được nghỉ, tôi có việc!

- Vâng ạ! – Minh uể oải nói

Minh thở dài chán nản, cả ngày ở nhà, không có gì làm, chán không thể tả. Chợt, điện thoại cô có tin nhắn…

"Mai đi chơi không? Coi như trả công tôi đã thay cậu làm việc, nếu đồng ý thì sáng mai 8h tôi đến đón nha!"

From: Nguyên.

Minh đắn đo. Dù sao ngày mai cô cũng được nghỉ, đi chơi với Nguyên cũng chẳng có hại gì, ích ra cũng để giết thời gian, vả lại cũng để trả ơn cậu ta…

"Ừ!"

Minh nhắn lại, ngắn gọn rồi vội vã về nhà. Trời cũng đã tối lắm rồi.

Sáng hôm sau

- Wow! Xe mui trần cơ à? – Minh kêu lên kinh ngạc khi thấy chiếc BMW 335i convertible

- Siêu xe đấy nhé! – Nguyên hất mặt tự hào

- Biết cậu giàu rồi! Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu? – Cô vừa thắt dây an toàn vừa hỏi

- Khu vui chơi!

Minh suýt thì lăn ra cười:

- Gì? Cậu đâu còn là trẻ con nữa chứ!

- Đó là chỗ dành cho mọi lứa tuổi mà! – Nguyên cãi

- Ha…ha…ha! Ừ thì tuỳ cậu! Thế sao không đi xe đạp luôn đi cho nó…hợp, đi xe ô tô tôi tưởng cậu chuẩn bị đi biển ấy chứ! – Minh chịu hết nổi, cười sặc sụa

- Tôi không cãi với cậu, đi xe đạp lâu bỏ xừ!

- Ha…ha…ha! – Minh cười bò

Nguyên làm bộ cau có, nhưng thật ra nhìn thấy Minh cười cậu hạnh phúc lắm.

Cái trò đầu tiên cả hai cùng chơi là…vòng quay tử thần!

Nếu có cuộc thi bình chọn cặp đôi gan lì nhất, thì có lẽ Nguyên và Minh sẽ giành ngay giải nhất! Đã gọi là vòng quay tử thần thì bạn chỉ việc ngồi lên, đợi nó xoay và…la như đang cận kề cái chết mà thôi! Thế nhưng ngay đến cả cái việc "quan trọng" nhất là la hét thả ga mà cả hai còn…không làm được. Trong khi mọi người la hét thất thanh thì Nguyên và Minh ngồi im lìm, mặt lạnh băng, chớp mắt nhìn…mây, cứ như đang đọ xem kẻ nào gan hơn hay sao ấy!

Bước xuống vòng quay, mặt Minh xanh lè, Nguyên bật cười ha hả:

- Sao không la đi! Tưởng cậu gan lắm chứ, ha…ha!

- Cậu câm ngay cái họng lại cho tôi! Chẳng qua là tôi hơi chóng mặt thôi! Vòng quay tử thần gì chứ, chỉ là trò trẻ con! – Minh ngúng nguẩy bỏ đi

Nguyên vẫn tủm tỉm cười. Đúng là Minh không sợ, chỉ là hơi chóng mặt một tý, nhưng vì bị Nguyên khích mà cô cắn răng chơi trò này đến…năm lần! Kết quả là giờ đầu óc cứ bay lên bay xuống, xây xẩm mặt mày, mặt mũi xanh lè! Minh thầm nhủ sẽ không bao giờ chơi cái trò quái đản này nữa.

Cả hai đi một vòng quanh khu vui chơi, trò nào Minh cũng chê là con nít, Nguyên chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Lúc đi ngang qua Lâu đài ma quái, Minh đột ngột đòi vào

- Trông đó tối lắm đấy! Cậu muốn vào sao? – Nguyên nhăn mặt

- Ừ! – Minh trả lời kiên quyết, cô muốn thử đối mặt với bóng tối một lần

- Nhưng…

- Nhưng gì? Hay là cậu sợ? – Thấy Nguyên ngập ngừng, Minh chợt thấy lạ

- Làm gì có! Thích thì vào thôi!

Họ bước vào toà lâu đài ma quái…

Căn phòng đầu tiên còn có ánh đèn mập mờ…những cái bóng trắng mờ mờ ảo ảo lâu lâu lại xuất hiện

Căn phòng thứ hai ánh sáng chập chờn, lúc có lúc không…một vài con quỷ bằng máy thi thoảng nhảy ra hù họ, một số tiếng la vang lên

Minh vẫn bình thường, cô tự nhủ rằng chẳng có gì phải sợ, dù gì cũng có Nguyên đi cùng…

Đến căn phòng thứ ba…

- Sao đèn sáng chưng thế? – Một cô gái thắc mắc

Không để cô ấy phân vân lâu, đèn đột ngột tắt, cả phòng tối om. Những tiếng gầm kinh dị vang lên, những bàn tay cứng nhắc từ đâu xuất hiện, chực chờ nắm lấy chân tay những vị khách, đoàn người la hét không ngừng…

Minh bắt đầu sợ, cô không sợ những bàn tay quái quỷ, không sợ những tiếng hét quái đản, cô sợ bóng tối…Trên nền đen của bóng đêm, ký ức kinh hoàng lại hiện về khiến Minh đứng không vững…

- Ba ơi! Mẹ ơi!

"Ba mẹ!" – Minh kêu lên đau đớn

Máu, máu nhiều lắm, cô bé sợ máu, sợ lắm. Xung quanh chỉ có máu và bóng tối, cô bé đơn độc.

"Máu! Bóng tối! Máu!" Minh lẩm bẩm như người điên

- Giết bọn chúng cho ta!

Giọng nói trầm đục như phát ra từ địa ngục, đôi mắt đỏ ngầu và gương mặt tàn bạo khắc sâu trong tâm trí đứa bé năm ấy hiện lên rõ nét. Minh hoảng loạn tột độ, sự hận thù dâng lên trong tim cô cứ lớn dần, lớn dần, như muốn bóp nát trái tim cô gái nhỏ.

Đoàng!

Tiếng súng định mệnh vang lên trong đầu Minh khiến cô như muốn khuỵu ngã. Cô bật khóc. Bất giác, một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay cô, giọng nói nhẹ như gió vang lên, mùi gỗ đàn hương trầm lắng thoang thoảng đâu đây…

- Đừng sợ! Có tôi ở đây! Tôi sẽ bảo vệ cô!

Là Nguyên…hay là…Shin…thiên thần đeo mặt nạ…?

Chàng trai kéo Minh lại gần hơn, bình tĩnh đưa cô ra khỏi bóng đêm ma quái.

- Cậu ổn chứ?

Khi đã ra ngoài, Minh thấy Nguyên lo lắng hỏi cô. Người lúc nãy, giọng nói ấy, mùi gỗ đàn hương…là Nguyên sao?

- Cậu sao vậy? – Nguyên hỏi lại khi thấy Minh đứng ngây ra

- À…không sao! Tôi chỉ là…hơi chóng mặt thôi! – Minh giật mình

- Cậu còn muốn chơi gì không? – Nguyên mỉm cười

Minh gật đầu thay cho câu trả lời. Họ đi một vòng nữa, những trò lúc nãy Minh chê con nít cô đều…chơi hết! (Yoo: con bé nó không được bình thường, giống ta! Ka…ka…ka!)

Chiều, Nguyên đưa Minh về nhà. Trước khi ra về, cậu đưa cho Minh một túi hạt dẻ, dặn:

- Ăn cho hết! Và ăn một mình!

Chà, xem ra cậu ta cũng chu đáo thật, Minh vốn rất thích hạt

Đến trang:
Bài mới cùng chuyên mục

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Truyện Cao Thủ Học Đường - Hai Lớp Học Đối Đầu Full

1234...101112»
Bài ngẫu nhiên

Đoạn trailer mới của anime movie Aoki Hagane no Arpeggio Ars Nova DC giới thiệu ca khúc chủ đề

Big Hero 6 của Disney có anime

Jennifer Lawrence - Vẻ sexy không thể chối từ

Big Hero 6 của Disney có anime

MP4: Trinity Seven

Big Hero 6 của Disney có anime

MP4: Trinity Seven

TAG: